Crush, Tớ Luôn Mơ Về Cậu!

Chương 8: Mặt dày một chút

Bạch Quân

13/10/2018

Tử Úc đã làm xong hết phần việc cần làm nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô quay lại, điện thoại cũng không cầm theo nên một bụng lo lắng đi tìm.

Tử Úc đứng trước nhà vệ sinh nữ, lo lắng làm anh mất khống chế đi lung tung, nhưng lại ngại ngùng đi vào nơi "cấm địa" này. Anh vò gần như nát đầu, vẫn quyết định không đi vào.

Uyển Nhi vừa xả được tức giận nên vui vẻ vô cùng, khuôn mặt nhiều vết xước sưng lên. Lúc cô cười lên thực sự rất khó coi.

"Cô có thể đừng cười không?" Hạ Hàn chật vật đi theo cô. Coi như anh cũng thực xấu xa nhưng cũng không đến nỗi bỏ lại đứa con gái ngu ngốc như cô giữa tối như thế này. Hơn nữa...

"Hử? Sao, tôi cười cậu cũng cấm?!!" Uyển Nhi lắc đầu.

Hạ Hàn khổ sở "Cô cười lên như ma ấy! Lại còn cái mặt nát của cô, ai nhìn vào lại tưởng tôi khẩu vị nặng..."

Uyển Nhi bất lực nghiến răng kèn kẹt. Sao có thể như thế! Người ta nói tiếng cười của cô lảnh lót như tiếng chuông ngân, rất dễ nghe cơ mà!!!

Chỉ là cô vừa ngẩng lên, phía xa là bóng hình thân quen vô cùng. Cô chẳng còn thấy lạ lẫm với hình bóng ấy, luôn ấm áp mềm mại như gió xuân.

Tử Úc vừa chuẩn bị đi ra khỏi khu vực vệ sinh kia thì bỗng nghe thấy tiếng nói. Bình thường anh cũng không quan tâm người đi đường nói gì nhưng bây giờ anh cực kỳ quan tâm! Vì người được nói đến lại là cô bé nhỏ anh đang lo lắng tìm kiếm kia.

"... Ừ, hình như là Dương Uyển Nhi lớp 10B. Con bé xui xẻo lĩnh một cú chuyền bóng của Hạ Hàn. Tớ nghi ngờ có phải tay nó đã trật khớp rồi không."



"Nhìn rất đau nha!"

Tử Úc vội chạy theo hai người kia "Xin lỗi cho tôi hỏi cô ấy đang ở đâu?"

Hai người kia khó hiểu nhìn anh "Cô ấy?"

"Là Dương Uyển Nhi, cô ấy giờ đang ở đâu?" Tử Úc không có kiên nhẫn, giọng nói cao hơn rất nhiều.

"Bây giờ đang đi về từ sân tập câu lạc bộ bóng rổ..." Chưa kịp nghe xong anh liền lao một mạch về sân bóng rổ. Thực ra lời của hai người kia còn chưa hết: "Bây giờ đang đi về từ sân tập câu lạc bộ bóng rổ. Có Hạ Hàn đi cùng rồi nên anh đừng lo."

Chỉ là người khiến anh lo lắng náo loạn lúc này lại điềm nhiên vui vẻ đi cùng Hạ Hàn. Lòng anh như có bao nhiêu chua xót. Uyển Nhi buộc cao mái tóc xoăn mềm của mình, nước da trắng hồng giờ đây một vài chỗ đỏ ửng lên rất dễ thương. Đôi tay cô cũng có nhiều vết băng, ngoại trừ những vết thương đó thì cũng không còn chỗ khác bị tổn thương.

Tử Úc thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt mới buông ra. Anh cũng không hiểu sao Uyển Nhi nhìn thấy mình, ban đầu cô còn lấm lét sợ hãi về sau thì chẳng những không sợ mà còn hướng anh nở nụ cười toe toét.

"Au ui!" Uyển Nhi ôm mồm, nụ cười cứ thế méo xệch. Hạ Hàn thấy buồn cười mới mắng "Cho đáng đời, cái tội thích thả thính câu dẫn nam sinh!"

"Xùy, có anh Tử Úc ở đây nên tôi không so đo với cậu!"

Tử Úc gượng cười. Quả thật đau quá, anh nhìn hai người họ một cao một thấp đứng với nhau, tính cách cũng trái ngược nhau nhưng chẳng gây ra một hiệu quả xấu mắt nào cả. Thực sự rất hòa hợp...

Hạ Hàn cũng quay ra nhìn, mái tóc anh bị gió cuốn rối tung, lộ ra cái trán nhẵn nhụi, mĩ mạo. Anh nhìn Tử Úc có chút đánh giá, như kiểu "chồng đánh giá bạn của vợ".



Uyển Nhi vui vẻ giơ tay vẫy vẫy Tử Úc, lại không để ý đến vết thương trên tay, "úi úi" kêu đau.

Tử Úc ấm áp đỡ lấy tay Uyển Nhi xem xét, bày tay đỏ ửng một mảnh, có hơi xước ra nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Có lẽ bên trong ảnh hưởng đến xương nên động vào làm cô kêu oai oái.

"Em đấy, cái gì cũng vụng về! Bảo đi vệ sinh mà chạy đến sân tập bóng của người ta, bị thương chẳng trách ai được!" Tử Úc xoa nhẹ tay cô rồi hơi vặn một chút. Cô đau đến khóc không ra nước mắt.

"Anh Tử Úc, chúng ta về thôi!!!" Uyển Nhi vội vàng nói, cô còn không muốn bị nghi ngờ mình chạy đến đây là vì Hạ Hàn đâu, nhưng thực sự đúng là vậy...

Tử Úc nhìn kỹ Hạ Hàn lần nữa, ánh mắt ném một tia không tốt. Hạ Hàn liếc đôi mắt hoa đào nhìn hai người kia có chút coi thường.

"Bạn Uyển Nhi thân mến, tôi đã mất công đưa bạn đến tận đây rồi, không định báo đáp gì sao?" Hạ Hàn mặt dày mở miệng, lời nói ra hoàn tòan chọc tức kiên nhẫn của Tử Úc.

Uyển Nhi nghe đến đây mặt đen như đít nồi, cô bị như vậy là do ai hả? Còn, ai cứ vừa đi vừa tìm cơ hội xỏ xiên cô?! Nhưng Uyển Nhi của chúng ta cũng có chút mong muốn, muốn đồng ý mời anh một bữa cơm. Như vậy họ lại có thể gặp mặt rồi!!!

Bạn học Dương nào đó đang định gật đầu như mổ kiến thì bạn học Tử Úc đã tiến lên một bước, nhanh chóng gạt bỏ "Không được! Hôm nay cô ấy đi ăn cùng tôi rồi"

"Tôi cũng không nói là nhất thiết phải hôm nay!" Hạ Hàn cười rực rỡ. Uyển Nhi ngu ngốc thực sự không hề từ bỏ "Đúng vậy, còn có nhiều ngày khác, có thể..."

Tử Úc tức tối, càng không được, đêm nay anh sẽ lên trường, ngày mai còn có thể ở đây trông chừng ư? Anh nghiến răng kèn kẹt quyết định cho tên mặt dày vô lại nào đó đi theo hôm nay. "Không, hôm nay cậu đi luôn cùng chúng tôi đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Crush, Tớ Luôn Mơ Về Cậu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook