Chương 14: Mối quan hệ
Bạch Quân
14/10/2018
Hạ Hàn trong bộ đồng phục bóng rổ thực sự rất đẹp trai đứng đó, mái tóc
ngắn mềm bị vuốt rối tung ngược về đằng sau lộ ra cái trán cao làm anh
giảm một phần mị lực, tăng một phần trầm ổn nghiêm túc.
Nhưng nữ sinh nhìn kiểu gì cũng ra một Hạ Hàn quyến rũ trưởng thành vậy?!
Chẳng hiểu sao hôm nay Uyển Nhi nhìn Hạ Hàn lại cảm thấy vô cùng chói mắt. Chói đến đau mắt! Bởi vì hôm nay bên cạnh anh có một cô gái, cô gái ấy xinh đẹp, hoàn mĩ đến vậy... Cũng chỉ có cô ấy đứng được bên cạnh anh.
Uyển Nhi không dám nhìn thêm nữa liền vội quay đi nấp sau tường phòng tập.
Thường ngày cô luôn vui vẻ như vậy, còn cho là bản thân đã chôn hết tất cả muộn phiền dưới đáy lòng. Đến cuối cùng hóa ra chỉ lừa mình dối người. Nhìn bạn thân mình ở bên cạnh người con trai mình yêu say đắm, liệu có ai không đau chứ? Nói không đau chính là lừa người! Nói không thất vọng chính là nói dối!
Uyển Nhi cảm thấy đầu óc choáng váng, chẳng hiểu sao trước mặt xuất hiện một cô bé xinh xắn. Bé gái có khuôn mặt tròn nhỏ bầu bĩnh, đôi mắt to tròn long lanh nước, gò má hồng hào đầy đặn, đôi môi nhỏ chúm chím ngọt ngào. Cả gương mặt cô bé tỏa ra ánh sáng ấm áp gần gũi. Chẳng hiểu sao thấy bé gái này Uyển Nhi lại muốn khóc.
Cô... biết bé gái này?
Cô... vì sao lại có cảm giác rất thương tâm vậy?
Bé gái nhỏ kia giơ tay ra như muốn chạm vào người cô, cô chẳng hiểu sao lại sợ hãi lui người lại.
Rốt cuộc sao cô lại có cảm giác sợ hãi như vậy?
"Uyển Nhi? Em sao vậy?"
Uyển Nhi giật mình quay người lại, vẫn không quên lùi lại. Trước mặt cô là Dư Chí Khiêm một bộ áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây thẳng thớm, cả người vẫn có hơi thở cao quí, nho nhã nhưng giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, quay lại tìm bé gái kia thì cô bé đã không còn ở đó. Cô không còn lo sợ nhiều lắm nhưng vẫn căng thẳng. Chẳng hiểu sao đứng trước mặt Dư Chí Khiêm cô luôn rất căng thẳng. Kể cả khi anh rất dịu dàng với mình, cô cũng khó kiềm chế được lo lắng của bản thân. Cũng giống như cảm giác... vừa gặp cô bé kia vậy!
Nhưng cảm giác đối với Dư Chí Khiêm lại không hề mãnh liệt sợ hãi như vậy!
Cô hồi phục lại tinh thần, muốn tránh thoát khỏi Dư Chí Khiêm nhưng anh nhanh chóng chặn lại.
"Uyển Nhi, em sao thế?" Lúc cô ngẩng lên rõ ràng mơ hồ nhìn thấy trong mắt anh một mảnh đau thương xót xa. Cô không hiểu, sao anh lại nhìn học sinh mình với ánh mắt đấy?!
Cứ như... họ đã từng rất thân quen vậy!
Thân... quen?! Uyển Nhi hoảng hốt đâm mạnh vào lồng ngực Dư Chí Khiêm khiến anh lùi lại, bản thân nhanh chóng chạy đi.
Cô không ngờ bản thân mình sẽ có một ngày như vậy, trở nên hoảng sợ như vậy rõ ràng không phải là Uyển Nhi! Uyển Nhi từng biết sợ hãi gì sao?!
Cô không phải Uyển Nhi!!!
***
Hồng Vân có dáng người cao ráo lại cân đối, đứng với Hạ Hàn hoàn toàn không tạo nên một hiệu ứng kỳ lạ nào. Cô càng vui vẻ hài lòng hơn, tay cầm chai nước khoáng trong tay có chút mong chờ.
Hạ Hàn hiện tại đã là bạn trai chính thức của cô, co chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh. Dù cho cô gái nào thích anh, say đắm anh đi chăng nữa cũng không gạt được điều đúng đắn này.
"Hồng Vân, cậu ra ngồi đi!" Hạ Hàn bình tĩnh nhìn cô một cái nhưng ngay sau đó thản nhiên quay đi chạy ra sân.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
***
Tránh xa ồn ào náo nhiệt, Uyển Nhi lần đầu tiên biết được hóa ra cô còn có thể đa sầu đa cảm như vậy.
Đôi mặt to tròn linh động thường ngày giờ lại có vẻ ủ rũ, rèm mi dài xinh đẹp rũ xuống che đi đôi mắt buồn. Đôi môi nhỏ nhắn thỉnh thoảng mấp máy nhưng lời nói ra toàn vô nghĩa.
"Uyển Nhi!!!"
"Chú!?" Mạnh Khải từ xa chạy đến, áo sơ mi trắng dính vào cơ thể cường tráng. Dường như đã chạy rất vội. Uyển Nhi lo lắng nhìn anh, cũng bịch bịch chạy lại.
"Con không sao chứ? Trong người không khỏe ở đâu? Có đi tiếp được không? Để chú bế con..." Mạnh Khải thường ngày ít nói bây giờ bỗng tuôn một tràng dài, Uyển Nhi làm như chuyện này rất bình thường, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.
"Chú! Sao chú lại chạy đến đây rồi hỏi mấy câu đấy làm gì?" Uyển Nhi ngắt lời anh, trong mắt đầy khó hiểu.
Mạnh Khải không trả lời câu hỏi của cô ngay mà tay còn áp lên trán cô xem thử, lại xoay cả người cô xem có bị gì không rồi mới thở phào một tiếng "Chí Khiêm bảo con không khỏe, kêu chú đi xem chút. Làm chú lo thế đấy? Hay con vào phòng y tế đi!"
Uyển Nhi như bị một gậy đập vào gáy. Dư Chí Khiêm, Dư Chí Khiêm, Dư lão sư!!! Sao cô đối với anh như thế mà anh không ghét cô, còn quan tâm cô? Cô muốn hét vào mặt anh rằng "Thầy Dư, thầy đang biến em thành người có tội thầy biết không? Là tội nghịch đồ đấy!!!"
Uyển Nhi dù rất buồn phiền nhưng ở phòng y tế chưa được 15 phút liền muốn chạy đến phòng thi đấu bóng rổ.
Nhưng nữ sinh nhìn kiểu gì cũng ra một Hạ Hàn quyến rũ trưởng thành vậy?!
Chẳng hiểu sao hôm nay Uyển Nhi nhìn Hạ Hàn lại cảm thấy vô cùng chói mắt. Chói đến đau mắt! Bởi vì hôm nay bên cạnh anh có một cô gái, cô gái ấy xinh đẹp, hoàn mĩ đến vậy... Cũng chỉ có cô ấy đứng được bên cạnh anh.
Uyển Nhi không dám nhìn thêm nữa liền vội quay đi nấp sau tường phòng tập.
Thường ngày cô luôn vui vẻ như vậy, còn cho là bản thân đã chôn hết tất cả muộn phiền dưới đáy lòng. Đến cuối cùng hóa ra chỉ lừa mình dối người. Nhìn bạn thân mình ở bên cạnh người con trai mình yêu say đắm, liệu có ai không đau chứ? Nói không đau chính là lừa người! Nói không thất vọng chính là nói dối!
Uyển Nhi cảm thấy đầu óc choáng váng, chẳng hiểu sao trước mặt xuất hiện một cô bé xinh xắn. Bé gái có khuôn mặt tròn nhỏ bầu bĩnh, đôi mắt to tròn long lanh nước, gò má hồng hào đầy đặn, đôi môi nhỏ chúm chím ngọt ngào. Cả gương mặt cô bé tỏa ra ánh sáng ấm áp gần gũi. Chẳng hiểu sao thấy bé gái này Uyển Nhi lại muốn khóc.
Cô... biết bé gái này?
Cô... vì sao lại có cảm giác rất thương tâm vậy?
Bé gái nhỏ kia giơ tay ra như muốn chạm vào người cô, cô chẳng hiểu sao lại sợ hãi lui người lại.
Rốt cuộc sao cô lại có cảm giác sợ hãi như vậy?
"Uyển Nhi? Em sao vậy?"
Uyển Nhi giật mình quay người lại, vẫn không quên lùi lại. Trước mặt cô là Dư Chí Khiêm một bộ áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây thẳng thớm, cả người vẫn có hơi thở cao quí, nho nhã nhưng giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, quay lại tìm bé gái kia thì cô bé đã không còn ở đó. Cô không còn lo sợ nhiều lắm nhưng vẫn căng thẳng. Chẳng hiểu sao đứng trước mặt Dư Chí Khiêm cô luôn rất căng thẳng. Kể cả khi anh rất dịu dàng với mình, cô cũng khó kiềm chế được lo lắng của bản thân. Cũng giống như cảm giác... vừa gặp cô bé kia vậy!
Nhưng cảm giác đối với Dư Chí Khiêm lại không hề mãnh liệt sợ hãi như vậy!
Cô hồi phục lại tinh thần, muốn tránh thoát khỏi Dư Chí Khiêm nhưng anh nhanh chóng chặn lại.
"Uyển Nhi, em sao thế?" Lúc cô ngẩng lên rõ ràng mơ hồ nhìn thấy trong mắt anh một mảnh đau thương xót xa. Cô không hiểu, sao anh lại nhìn học sinh mình với ánh mắt đấy?!
Cứ như... họ đã từng rất thân quen vậy!
Thân... quen?! Uyển Nhi hoảng hốt đâm mạnh vào lồng ngực Dư Chí Khiêm khiến anh lùi lại, bản thân nhanh chóng chạy đi.
Cô không ngờ bản thân mình sẽ có một ngày như vậy, trở nên hoảng sợ như vậy rõ ràng không phải là Uyển Nhi! Uyển Nhi từng biết sợ hãi gì sao?!
Cô không phải Uyển Nhi!!!
***
Hồng Vân có dáng người cao ráo lại cân đối, đứng với Hạ Hàn hoàn toàn không tạo nên một hiệu ứng kỳ lạ nào. Cô càng vui vẻ hài lòng hơn, tay cầm chai nước khoáng trong tay có chút mong chờ.
Hạ Hàn hiện tại đã là bạn trai chính thức của cô, co chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh. Dù cho cô gái nào thích anh, say đắm anh đi chăng nữa cũng không gạt được điều đúng đắn này.
"Hồng Vân, cậu ra ngồi đi!" Hạ Hàn bình tĩnh nhìn cô một cái nhưng ngay sau đó thản nhiên quay đi chạy ra sân.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
***
Tránh xa ồn ào náo nhiệt, Uyển Nhi lần đầu tiên biết được hóa ra cô còn có thể đa sầu đa cảm như vậy.
Đôi mặt to tròn linh động thường ngày giờ lại có vẻ ủ rũ, rèm mi dài xinh đẹp rũ xuống che đi đôi mắt buồn. Đôi môi nhỏ nhắn thỉnh thoảng mấp máy nhưng lời nói ra toàn vô nghĩa.
"Uyển Nhi!!!"
"Chú!?" Mạnh Khải từ xa chạy đến, áo sơ mi trắng dính vào cơ thể cường tráng. Dường như đã chạy rất vội. Uyển Nhi lo lắng nhìn anh, cũng bịch bịch chạy lại.
"Con không sao chứ? Trong người không khỏe ở đâu? Có đi tiếp được không? Để chú bế con..." Mạnh Khải thường ngày ít nói bây giờ bỗng tuôn một tràng dài, Uyển Nhi làm như chuyện này rất bình thường, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.
"Chú! Sao chú lại chạy đến đây rồi hỏi mấy câu đấy làm gì?" Uyển Nhi ngắt lời anh, trong mắt đầy khó hiểu.
Mạnh Khải không trả lời câu hỏi của cô ngay mà tay còn áp lên trán cô xem thử, lại xoay cả người cô xem có bị gì không rồi mới thở phào một tiếng "Chí Khiêm bảo con không khỏe, kêu chú đi xem chút. Làm chú lo thế đấy? Hay con vào phòng y tế đi!"
Uyển Nhi như bị một gậy đập vào gáy. Dư Chí Khiêm, Dư Chí Khiêm, Dư lão sư!!! Sao cô đối với anh như thế mà anh không ghét cô, còn quan tâm cô? Cô muốn hét vào mặt anh rằng "Thầy Dư, thầy đang biến em thành người có tội thầy biết không? Là tội nghịch đồ đấy!!!"
Uyển Nhi dù rất buồn phiền nhưng ở phòng y tế chưa được 15 phút liền muốn chạy đến phòng thi đấu bóng rổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.