Chương 18: Quà thi xong ạ!
Bạch Quân
14/10/2018
Hạ Hàn chỉ nhàn nhạt nhìn qua rồi "ừ" một tiếng, tay bắt đầu mở khóa màn hình, xem tin nhắn.
'Tôi kêu vợ cậu đi lấy thuốc rồi, mau cảm ơn tôi đi!!!'
Hạ Hàn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tay vẫn đặt trên màn hình trắng xóa, trên cùng là tin nhắn kia, nhìn rất ngứa mắt!
Hồng Vân vì tới gần anh nên nhìn qua liền biết là ai. Cô nắm chặt vỉ thuốc trong tay.
Uyển Nhi, cậu có thể hi sinh tình yêu này ư? Cậu có thể vì tình bạn mà lỡ mất tình cảm quý giá như vậy? Hay là bởi vì... cậu không yêu anh ấy?!
"Hàn, mau uống đi, cậu cũng đừng xem điện thoại nữa!"
Hạ Hàn không nói gì, anh vào phần chỉnh sửa danh bạ, đổi tên của Uyển Nhi thành "Tiểu lừa gạt". Anh nhìn một chút mới tắt điện thoại đi, cầm lấy nước uống hết nhưng không uống viên thuốc kia " Vừa nãy là tớ lừa cô ấy thôi, cậu không phải lo lắng!" (Hình như anh mới chuẩn là Tiểu Lừa Gạt ấy!!!)
Lừa?! Hồng Vân cắn chặt răng, lừa sao? Nếu Uyển Nhi là người mang thuốc đến, có phải anh tuy không bị sao nhưng vẫn sẽ uống, đúng chứ?!
Trái tim cô từng nhiều lần từng vì anh mà nhảy lên kịch liệt. Nhưng giờ cô nhận ra sao tình cảm của mình thật nực cười, thực quá buồn cười!
Hồng Vân ngẩng đầu, nhìn dáng người cao gầy của anh dần dần xa.
Hạ Hàn nhìn vào màn hình điện thoại, tay lại mở vào tin nhắn kia của Uyển Nhi.
Vì sao cô lại làm thế? Khi ở cùng anh rất chán ghét sao?!
Hình như có vẻ đúng, vì chán ghét anh nên lần nào gặp họ cũng phải mắng nhau vài câu rồi sau đó... Chẳng có sau đó vì sau khi cãi nhau, hoặc anh hoặc cô đều nhận tổn thương... (Tác giả: Còn không phải tại anh trước à?)
Hạ Hàn tựa vào tường, tay đặt lên trán. Anh vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ trên tay cô vẫn còn vương vấn trên trán anh, có vẻ... anh sốt thật rồi!
Đến tối bà Bạch kiểm tra, làm gì có sốt gì chứ!!!
***
Dương Uyển Nhi ngồi trên giường, đôi mắt có mờ mịt, lại có vui vẻ nhìn vào tay phải. Có trời mới biết cô lúc ấy run đến mức nào, trán anh đâu phải ai cũng chạm vào được! Vậy chứng tỏ anh đã không còn ghét bỏ cô đúng chứ?!
"Hạ Hàn, cảm ơn cậu, từ nay đừng nói gì nặng lời với tớ nhé..." Uyển Nhi cười yếu ớt nhảy xuống giường rồi chạy xuống lầu.
Hôm nay ba mẹ Dương đều đi gặp bạn cũ ăn tiệc, Uyển Nhi ở nhà một mình có chút cô đơn vắng vẻ muốn ra ngoài một chút.
"Alo, Hồng Vân cậu có rảnh không... Ồ, vậy thôi! Bye!" Uyển Nhi thở dài, lại bấm điện thoại gọi cho Trần Minh Hạo.
"Tiểu Hạo, rảnh không đi ăn với tớ!!!"
" ... "
"Ể... Chán thế! Vậy thôi, cứ chơi phần cậu đi đồ đểu!!!"
Uyển Nhi xách túi ra ngoài, giờ cô mới biết hóa ra từ trước đến nay mình quá ít bạn.
"Tiểu Mị!"
Uyển Nhi rợn tóc gáy, cái quái gì thế này, cô đang đi qua một chỗ vắng người, hoàn toàn chẳng có ai. Vậy mà lại có tiếng người, lại còn là tiếng trẻ con...
Uyển Nhí bấu chặt quai túi xách, tiếp tục đạp bước thật nhanh chỉ là cô vấp phải đá ngã chúi xuống. Quay lại đằng sau lại có tiếng nói "Tiểu Mị" Mị là ai? Cô là Dương Uyển Nhi mà, là Tiểu Uyển Nhi dễ thương mà... Ma ơi... mày bắt nhầm rồi!!!
Trước mặt cô bỗng có một bé gái bước tới, cô bé ấy rất xinh, là cô bé lần trước cô nhìn thấy ở trường!!!
***
Tác giả: Vì tớ đã nông nổi, dại dột thay đổi mất diễn biến chương này nên thiếu từ trầm trọng mà chương sau đã viết xong nên mình bonus cho mấy bạn đoạn tình cảm sến súa của Uyển Nhi và Tiểu Hàn nhé, yêu!
***
Dạo gần đây bé Uyển Nhi nhà tôi mới nghe được một bài hát, cô nhóc có vẻ cuồng ghê lắm, còn bắt Tiểu Hàn học thuộc lời hát cùng cô.
Vì vậy mẹ Quân quyết định phải moi được tên bài hát mới được để chia sẻ cho các độc giả!!!
Uyển Nhi chạy chạy sau lưng bạn Tiểu Hàn 1m8, nhìn như một con ruồi bay xung quanh con voi...
Giọng cô vang lên lanh lảnh vui vẻ mà dễ thương.
Cậu đừng đi quá nhanh có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng có chút theo không kịp!
Hạ Hàn thở dài một hơi, Uyển Nhi sau lưng vẫn tiếp tục hát.
Thế giới to ơi là to,
Chúng mình thì nhỏ ơi là nhỏ!
Nhỡ lạc đi đâu cậu khó mà tìm được!!!
Cậu đừng đi quá nhanh có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng có chút theo không kịp
Chuyện tốt trên thế giới này ít lắm
Cậu nở nụ cười,
Những trái tim trên thế giới nàu đều ngừng đập...
Uyển Nhi nhảy nhót, vốn cách rất xa Hạ Hàn như hát xong lại hộc tốc lao về phía anh, đập cho anh một cái thật mạnh.
Hạ Hàn bực mình quay lại, tay véo véo má nhỏ nhắn của cô giọng có chút buồn cười "Em bị điên hả?"
Uyển tức giận quơ quơ tay đánh vào ngực anh, trên áo trắng tinh thẳng thớm đã xuất hiện nhăn nhúm lại.
Hạ Hàn thở dài giữ lấy tay cô, đưa môi gần sát má cô thổi khí. Uyển Nhi nín thở, tim đập đến mức rộn ràng, nhưng lại mong chờ.
Ầy, cô đúng là hám trai...
Hạ Hàn cười cười, bờ môi vẫn giữ một khoảng cách vô cùng nhỏ với má cô "Ôi Tiểu Nhi, nhìn xem bạn đang biểu cảm cái gì đấy!"
Trong phút chốc Uyển Nhi mất hết biểu cảm, nhìn Hạ Hàn một cách lạnh lùng.
... Hình như anh vừa trêu quá đáng hả?!
Thế là sự việc biến thành Hạ Hàn phải nịnh Uyển Nhi, bám váy cô cả một quãng đường đến trường...
Tác giả: Ơ ơ không có phân cảnh mẹ Quân trèo đèo, lội suối gắn camera rửa ảnh ghi âm lọc tiếng tạo hiệu ứng cãnh mỹ mãn à... Công sức của ta đâu?!!
Nhạc hết phân cảnh...
[Ầy ầy ầy cậu đi hơi chậm đó
Cứ ở đằng sau tớ hát
Bước chân phải theo sát,
Không là sẽ giống nai con chạy loạn đụng phải cái này cái kia
Đừng có dựa vào người tớ nữa
Cậu đúng là cái đồ lười biếng
Không muốn cho cậu chút ánh sáng
Cậu sẽ cho tớ thấy sắc màu
Theo tớ thôi nào
Chúng ta ngẩng đầu cùng đi
Gần đây trời trong, nắng ấm, tâm tình của tớ cũng sắp đuổi kịp mặt trời rồi
Cầm tay tớ, chúng ta cùng nhau nằm mơ
Cùng cậu đảo loạn thế giới, chính là sự ấm áp của tớ
Dù thế nào cũng vẫn đi, phải bơi qua, hay là đường lớn, cũng vẫn đi
. . .
Ước mơ của chúng mình thì lại ở nơi phương xa
Phương xa tràn đầy hương hoa
Cậu đừng đi quá nhanh có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng có chút theo không kịp
Thế giới to ơi là to
Chúng mình thì nhỏ ơi là nhỏ
Nhỡ lạc đi đâu cậu khó mà tìm được
Cậu đừng đi quá nhanh có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng có chút theo không kịp
Chuyện tốt trên thế giới này ít lắm
Cậu nở nụ cười
Những trái tim trên thế giới nàu đều ngừng đập
Bóng áo sơ mi kẻ caro ở phía trước
Thế mà càng ngày càng xa rồi
Đồ ngốc này, cậu chả bao giờ nhường tớ một tí gì cả
Cậu mà quay đầu nhìn tớ một cái
Tớ sẽ hung hăng trừng lại cậu
Cậu rốt cuộc cũng biết sai mà dừng lại rồi
Theo tớ thôi nào
Chúng ta ngẩng đầu cùng đi
Gần đây trời trong, nắng ấm, tâm tình của tớ cũng sắp đuổi kịp mặt trời rồi
Cầm tay tớ, chúng ta cùng nhau nằm mơ
Cùng cậu đảo loạn thế giới, chính là sự ấm áp của tớ
. . .
Thức ra tớ cũng biết rằng cậu sẽ luôn ở bên cạnh tớ
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ oán trách cậu xấu tính không ngớt
Cứ như vậy tựa vào vai cậu
Cùng nhau vô thức tiến về phía trước
Đi thực hiện tâm nguyên nhỏ bé ban đầu của chúng ta
Phiền cậu lại đi mau lên có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng làm sao lại không theo kịp
Thế giới to ơi là to
Còn cậu thì nhỏ ơi là nhỏ
Nhỡ lạc đi đâu tớ khó mà tìm được
Phiền cậu lại đi mau lên có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng làm sao lại không theo kịp
Chuyện tốt trên thế giới này ít lắm
Tớ mà cười một cái
Thế giới sẽ biến thành buổi đêm]
Tác giả: Hết rồi á, chủ yếu pr bài hát thui à... Lão Hàn, mẹ cũng muốn con hát cho mẹ nghe!!! Lão soái của ta...
'Tôi kêu vợ cậu đi lấy thuốc rồi, mau cảm ơn tôi đi!!!'
Hạ Hàn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tay vẫn đặt trên màn hình trắng xóa, trên cùng là tin nhắn kia, nhìn rất ngứa mắt!
Hồng Vân vì tới gần anh nên nhìn qua liền biết là ai. Cô nắm chặt vỉ thuốc trong tay.
Uyển Nhi, cậu có thể hi sinh tình yêu này ư? Cậu có thể vì tình bạn mà lỡ mất tình cảm quý giá như vậy? Hay là bởi vì... cậu không yêu anh ấy?!
"Hàn, mau uống đi, cậu cũng đừng xem điện thoại nữa!"
Hạ Hàn không nói gì, anh vào phần chỉnh sửa danh bạ, đổi tên của Uyển Nhi thành "Tiểu lừa gạt". Anh nhìn một chút mới tắt điện thoại đi, cầm lấy nước uống hết nhưng không uống viên thuốc kia " Vừa nãy là tớ lừa cô ấy thôi, cậu không phải lo lắng!" (Hình như anh mới chuẩn là Tiểu Lừa Gạt ấy!!!)
Lừa?! Hồng Vân cắn chặt răng, lừa sao? Nếu Uyển Nhi là người mang thuốc đến, có phải anh tuy không bị sao nhưng vẫn sẽ uống, đúng chứ?!
Trái tim cô từng nhiều lần từng vì anh mà nhảy lên kịch liệt. Nhưng giờ cô nhận ra sao tình cảm của mình thật nực cười, thực quá buồn cười!
Hồng Vân ngẩng đầu, nhìn dáng người cao gầy của anh dần dần xa.
Hạ Hàn nhìn vào màn hình điện thoại, tay lại mở vào tin nhắn kia của Uyển Nhi.
Vì sao cô lại làm thế? Khi ở cùng anh rất chán ghét sao?!
Hình như có vẻ đúng, vì chán ghét anh nên lần nào gặp họ cũng phải mắng nhau vài câu rồi sau đó... Chẳng có sau đó vì sau khi cãi nhau, hoặc anh hoặc cô đều nhận tổn thương... (Tác giả: Còn không phải tại anh trước à?)
Hạ Hàn tựa vào tường, tay đặt lên trán. Anh vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ trên tay cô vẫn còn vương vấn trên trán anh, có vẻ... anh sốt thật rồi!
Đến tối bà Bạch kiểm tra, làm gì có sốt gì chứ!!!
***
Dương Uyển Nhi ngồi trên giường, đôi mắt có mờ mịt, lại có vui vẻ nhìn vào tay phải. Có trời mới biết cô lúc ấy run đến mức nào, trán anh đâu phải ai cũng chạm vào được! Vậy chứng tỏ anh đã không còn ghét bỏ cô đúng chứ?!
"Hạ Hàn, cảm ơn cậu, từ nay đừng nói gì nặng lời với tớ nhé..." Uyển Nhi cười yếu ớt nhảy xuống giường rồi chạy xuống lầu.
Hôm nay ba mẹ Dương đều đi gặp bạn cũ ăn tiệc, Uyển Nhi ở nhà một mình có chút cô đơn vắng vẻ muốn ra ngoài một chút.
"Alo, Hồng Vân cậu có rảnh không... Ồ, vậy thôi! Bye!" Uyển Nhi thở dài, lại bấm điện thoại gọi cho Trần Minh Hạo.
"Tiểu Hạo, rảnh không đi ăn với tớ!!!"
" ... "
"Ể... Chán thế! Vậy thôi, cứ chơi phần cậu đi đồ đểu!!!"
Uyển Nhi xách túi ra ngoài, giờ cô mới biết hóa ra từ trước đến nay mình quá ít bạn.
"Tiểu Mị!"
Uyển Nhi rợn tóc gáy, cái quái gì thế này, cô đang đi qua một chỗ vắng người, hoàn toàn chẳng có ai. Vậy mà lại có tiếng người, lại còn là tiếng trẻ con...
Uyển Nhí bấu chặt quai túi xách, tiếp tục đạp bước thật nhanh chỉ là cô vấp phải đá ngã chúi xuống. Quay lại đằng sau lại có tiếng nói "Tiểu Mị" Mị là ai? Cô là Dương Uyển Nhi mà, là Tiểu Uyển Nhi dễ thương mà... Ma ơi... mày bắt nhầm rồi!!!
Trước mặt cô bỗng có một bé gái bước tới, cô bé ấy rất xinh, là cô bé lần trước cô nhìn thấy ở trường!!!
***
Tác giả: Vì tớ đã nông nổi, dại dột thay đổi mất diễn biến chương này nên thiếu từ trầm trọng mà chương sau đã viết xong nên mình bonus cho mấy bạn đoạn tình cảm sến súa của Uyển Nhi và Tiểu Hàn nhé, yêu!
***
Dạo gần đây bé Uyển Nhi nhà tôi mới nghe được một bài hát, cô nhóc có vẻ cuồng ghê lắm, còn bắt Tiểu Hàn học thuộc lời hát cùng cô.
Vì vậy mẹ Quân quyết định phải moi được tên bài hát mới được để chia sẻ cho các độc giả!!!
Uyển Nhi chạy chạy sau lưng bạn Tiểu Hàn 1m8, nhìn như một con ruồi bay xung quanh con voi...
Giọng cô vang lên lanh lảnh vui vẻ mà dễ thương.
Cậu đừng đi quá nhanh có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng có chút theo không kịp!
Hạ Hàn thở dài một hơi, Uyển Nhi sau lưng vẫn tiếp tục hát.
Thế giới to ơi là to,
Chúng mình thì nhỏ ơi là nhỏ!
Nhỡ lạc đi đâu cậu khó mà tìm được!!!
Cậu đừng đi quá nhanh có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng có chút theo không kịp
Chuyện tốt trên thế giới này ít lắm
Cậu nở nụ cười,
Những trái tim trên thế giới nàu đều ngừng đập...
Uyển Nhi nhảy nhót, vốn cách rất xa Hạ Hàn như hát xong lại hộc tốc lao về phía anh, đập cho anh một cái thật mạnh.
Hạ Hàn bực mình quay lại, tay véo véo má nhỏ nhắn của cô giọng có chút buồn cười "Em bị điên hả?"
Uyển tức giận quơ quơ tay đánh vào ngực anh, trên áo trắng tinh thẳng thớm đã xuất hiện nhăn nhúm lại.
Hạ Hàn thở dài giữ lấy tay cô, đưa môi gần sát má cô thổi khí. Uyển Nhi nín thở, tim đập đến mức rộn ràng, nhưng lại mong chờ.
Ầy, cô đúng là hám trai...
Hạ Hàn cười cười, bờ môi vẫn giữ một khoảng cách vô cùng nhỏ với má cô "Ôi Tiểu Nhi, nhìn xem bạn đang biểu cảm cái gì đấy!"
Trong phút chốc Uyển Nhi mất hết biểu cảm, nhìn Hạ Hàn một cách lạnh lùng.
... Hình như anh vừa trêu quá đáng hả?!
Thế là sự việc biến thành Hạ Hàn phải nịnh Uyển Nhi, bám váy cô cả một quãng đường đến trường...
Tác giả: Ơ ơ không có phân cảnh mẹ Quân trèo đèo, lội suối gắn camera rửa ảnh ghi âm lọc tiếng tạo hiệu ứng cãnh mỹ mãn à... Công sức của ta đâu?!!
Nhạc hết phân cảnh...
[Ầy ầy ầy cậu đi hơi chậm đó
Cứ ở đằng sau tớ hát
Bước chân phải theo sát,
Không là sẽ giống nai con chạy loạn đụng phải cái này cái kia
Đừng có dựa vào người tớ nữa
Cậu đúng là cái đồ lười biếng
Không muốn cho cậu chút ánh sáng
Cậu sẽ cho tớ thấy sắc màu
Theo tớ thôi nào
Chúng ta ngẩng đầu cùng đi
Gần đây trời trong, nắng ấm, tâm tình của tớ cũng sắp đuổi kịp mặt trời rồi
Cầm tay tớ, chúng ta cùng nhau nằm mơ
Cùng cậu đảo loạn thế giới, chính là sự ấm áp của tớ
Dù thế nào cũng vẫn đi, phải bơi qua, hay là đường lớn, cũng vẫn đi
. . .
Ước mơ của chúng mình thì lại ở nơi phương xa
Phương xa tràn đầy hương hoa
Cậu đừng đi quá nhanh có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng có chút theo không kịp
Thế giới to ơi là to
Chúng mình thì nhỏ ơi là nhỏ
Nhỡ lạc đi đâu cậu khó mà tìm được
Cậu đừng đi quá nhanh có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng có chút theo không kịp
Chuyện tốt trên thế giới này ít lắm
Cậu nở nụ cười
Những trái tim trên thế giới nàu đều ngừng đập
Bóng áo sơ mi kẻ caro ở phía trước
Thế mà càng ngày càng xa rồi
Đồ ngốc này, cậu chả bao giờ nhường tớ một tí gì cả
Cậu mà quay đầu nhìn tớ một cái
Tớ sẽ hung hăng trừng lại cậu
Cậu rốt cuộc cũng biết sai mà dừng lại rồi
Theo tớ thôi nào
Chúng ta ngẩng đầu cùng đi
Gần đây trời trong, nắng ấm, tâm tình của tớ cũng sắp đuổi kịp mặt trời rồi
Cầm tay tớ, chúng ta cùng nhau nằm mơ
Cùng cậu đảo loạn thế giới, chính là sự ấm áp của tớ
. . .
Thức ra tớ cũng biết rằng cậu sẽ luôn ở bên cạnh tớ
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ oán trách cậu xấu tính không ngớt
Cứ như vậy tựa vào vai cậu
Cùng nhau vô thức tiến về phía trước
Đi thực hiện tâm nguyên nhỏ bé ban đầu của chúng ta
Phiền cậu lại đi mau lên có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng làm sao lại không theo kịp
Thế giới to ơi là to
Còn cậu thì nhỏ ơi là nhỏ
Nhỡ lạc đi đâu tớ khó mà tìm được
Phiền cậu lại đi mau lên có được không nào?
Cái đuôi nhỏ ở sau lưng làm sao lại không theo kịp
Chuyện tốt trên thế giới này ít lắm
Tớ mà cười một cái
Thế giới sẽ biến thành buổi đêm]
Tác giả: Hết rồi á, chủ yếu pr bài hát thui à... Lão Hàn, mẹ cũng muốn con hát cho mẹ nghe!!! Lão soái của ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.