Chương 20: Vợ chồng tình cảm mù mắt thiên hạ
Bạch Quân
14/10/2018
Trần Minh Hạo ngồi đối diện cô, ánh mắt rối ren. Anh biết, cô đã có người
trong lòng, nhưng anh lại không biết người trong lòng cô là Hạ Hàn.
Anh chợt nghĩ, cô thích Hạ Hàn cũng chẳng có điều gì lạ lùng, không phải ngoài kia có rất nhiều cô gái đều yêu cậu ta đến say đắm sao?!
"Hồng Vân, vì sao cậu thích Hạ Hàn?!" Trần Minh Hạo vô tình hỏi, lúc hỏi xong anh lại muốn đấm chính mình. Cái đồ ngu chết tiệt này, khi không lại rước thêm ngược vào thân mình!!!
Hồng Vân chợt im lặng, cô thích Hạ Hàn ở điều gì?
Dường như cô đã mù quáng thích anh, chẳng phải những cô gái thích Hạ Hàn đều thích mù quáng như vậy sao!?
"Tiểu Hạo... Uyển Nhi... cậu ấy..." Hồng Vân nói đứt quãng. Uyển Nhi, cô ấy khi yêu một người thì sẽ như thế nào nhỉ?!
***
Uyển Nhi mệt rã rời, dù rất không muốn nhưng cả người vẫn vô lực tựa vào trong lòng Hạ Hàn. Cuối cùng cô cũng không nghĩ gì cả, cứ coi đây là hồi ức đáng giá đi, cô muốn hưởng thụ một chút...
Mọi người dần dần không để ý nữa, đám bạn của Hạ Hàn cảm thấy cô đã không còn kinh hoàng gì nữa mới bước đến quan tâm trêu chọc.
"Uyển Nhi, ôi, cậu câu được Tiểu Hàn từ lúc nào thế này..."
"Hạ thiếu gia, hai người thân mật cháy mắt tôi rồi! Ai đó chọc mù mắt tôi đi!!!"
"Tiểu Hàn Tử, bạn gái mới đúng là độc nhất..."
" ... "
Hạ Hàn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng chẳng hề cảm thấy chán ghét. Anh ôm người nhỏ nhắn của cô dậy, có chút săn sóc xoa xoa mặt nhỏ cho cô. Cầm lấy ngón tay nhỏ bị rách đến chảy máu nhờ người đi mua băng cá nhân.
Uyển Nhi trừng lớn mắt, cô cảm thấy Hạ Hàn ngày hôm nay rất kỳ quái, thực sự quá kỳ quái!!! Chẳng phải bình thường rất ghét cô sao?
Uyển Nhi nhớ lại cả ngày hôm nay mới thực sự để ý, bình thường Hạ Hàn gặp cô chỉ hận không thể nói nhiều câu đả kích một chút, làm cho cô vốn chẳng có mặt mũi lại càng không còn gì để mất. Nhưng hôm nay gặp cô lại nhìn cô chằm chằm, nói không thoải mái, rồi còn không cho cô đi hơn nữa lại nổi giận vô cớ... Giờ lại quan tâm chăm sóc cô như vậy, có phải đại biểu cho anh thực ra không hề ghét cô như những gì anh thể hiện nhỉ?! Nói theo kiểu otaku thì chính là tsundere đúng không?
Hừm...
Hạ Hàn ôm cô bé nhỏ nhắn trong lòng, cả người chẳng hiểu sao rất muốn chiều chuộng cô. Dáng người cô rất nhỏ, chỉ cao đến gần ngực anh, chân tay cũng nhỏ như vậy, một tay của anh liền có thể một lúc cầm mấy cái cánh tay của cô. Mùi hương trên người cô vẫn dịu ngọt như thế, làm anh có chút khó buông ra.
Hạ Hàn liền xác định, hóa ra cô gái này cũng không làm anh chán ghét như anh tưởng tượng, còn khiến anh phải lo lắng đến vậy.
"Cậu ổn không, tôi đưa cậu về?!" Hạ Hàn hỏi.
Uyển Nhi có chút không chống đỡ nổi, giờ cô đến sức tự đứng còn không có, còn bắt cô phải ngẩng lên nhìn mấy người nữa à? Cái đám chết tiệt này!
"Không sao, tôi ăn một chút liền có sức..." Uyển Nhi cúi gằm mặt, giọng nói như âm hồn bất tán. Cả đám người cao lớn lại cười thầm, cái cô gái nhỏ này lại lười ban cho Hạ Hàn một ánh mắt đến thế à?
Hạ Hàn biết họ nghĩ gì quay ra lườm nguýt. Cái gì chứ, lại dám coi thường anh... Anh đỡ lấy người Uyển Nhi, nâng cằm cô lên, cả khuôn mặt cô đối diện với mặt anh. Uyển Nhi chỉ cảm thấy choáng váng. Trước mặt là Hạ Hàn nhưng chẳng hiểu sao vì ảo giác, trước mặt cô cứ lờ mờ khuôn mặt của một gã đàn ông.
Gã có khuôn mặt thô thiển hình chữ điền, đôi mắt nhỏ híp lại, giọng nói ồm ồm "Sao mày quen được với con bé kia?"
Uyển Nhi lại trào dâng nỗi sợ hãi.
"Dương Uyển Nhi?"
"Hả?!" Uyển Nhi hoàn hồn, trước mặt vẫn là Hạ Hàn. Anh có đôi mắt rất đẹp nhưng lại luôn tỏ ra mị hoặc, câu hồn, bây giờ thì trong đấy hoàn toàn sạch sẽ không vướng chút tà mị nào khiến cô thoải mái. Không ngờ chỉ vì quen Hồng Vân, anh có thể vứt đi hết bộ dáng hoa hoa công tử của mình. Trong lòng cô lại nổi lên đau đớn...
Nhưng vì sao vừa nãy trước mặt cô lại có một người đàn ông? Vì cô sợ hãi đến nỗi ảo giác?!
Có lẽ thế rồi, Uyển Nhi liền tặc lưỡi bỏ qua.
Sau đó cả nhóm người liền kéo vào quán cơm gần đó, Uyển Nhi như người vô tâm vô tính bắt đầu công cuộc quét sạch bàn cơm.
"Uyển Nhi..." Hạ Hàn nghẹn họng, đống thức ăn nhét vào mồm cô... "Ăn chậm chút, người cao lớn không ăn nhiều..."
Dương Uyển Nhi ngậm miệng, mắt đảo về phía anh. Đôi mắt trừng lớn nhìn về Hạ Hàn bên cạnh.
Một người người đối diện lên tiếng "Tiểu sư muội, đừng để ý hắn, ăn nhiều mới lớn được!"
Uyển Nhi cứng miệng, ngẩng đầu căm phẫn nhìn người đối diện. Gì chứ?! Ăn nhiều mới lớn được?!!
Một người thì người cao lớn không ăn nhiều, một người thì ăn nhiều mới lớn được!!!
Hai người này muốn chồng tung vợ hứng đúng không?!
Người đối diện tên là Trương Thiên Phong, học trên cô một lớp, Uyển Nhi nhớ mang máng hình như anh ta cũng xuất hiện vài lần trong cuộc buôn chuyện của cô với những người khác.
Trương Thiên Phong là con nhà hào phú, cha là doanh nhân thành đạt nổi tiếng, mẹ anh trước khi cưới bố anh đã từng là một luật sư tài giỏi danh tiếng. Nói với anh miễn bàn đến gia cảnh, bởi vì gia cảnh anh có thừa. Nói về nhan sắc thì cũng miễn, anh thuộc hàng kim bảo hiếm có! Về tài năng cũng chẳng phải quan tâm, cái đấy... cũng có! Chỉ là... anh ta thiếu nhân phẩm, cái gì cần tính người anh ta đều không có!!!
Tác giả: Mệt quá cơ, lúc thì bí ý tưởng chả biết viết gì, đến cuối mới miêu tả được anh nam phụ một chút đã quá số từ rồi...
Anh chợt nghĩ, cô thích Hạ Hàn cũng chẳng có điều gì lạ lùng, không phải ngoài kia có rất nhiều cô gái đều yêu cậu ta đến say đắm sao?!
"Hồng Vân, vì sao cậu thích Hạ Hàn?!" Trần Minh Hạo vô tình hỏi, lúc hỏi xong anh lại muốn đấm chính mình. Cái đồ ngu chết tiệt này, khi không lại rước thêm ngược vào thân mình!!!
Hồng Vân chợt im lặng, cô thích Hạ Hàn ở điều gì?
Dường như cô đã mù quáng thích anh, chẳng phải những cô gái thích Hạ Hàn đều thích mù quáng như vậy sao!?
"Tiểu Hạo... Uyển Nhi... cậu ấy..." Hồng Vân nói đứt quãng. Uyển Nhi, cô ấy khi yêu một người thì sẽ như thế nào nhỉ?!
***
Uyển Nhi mệt rã rời, dù rất không muốn nhưng cả người vẫn vô lực tựa vào trong lòng Hạ Hàn. Cuối cùng cô cũng không nghĩ gì cả, cứ coi đây là hồi ức đáng giá đi, cô muốn hưởng thụ một chút...
Mọi người dần dần không để ý nữa, đám bạn của Hạ Hàn cảm thấy cô đã không còn kinh hoàng gì nữa mới bước đến quan tâm trêu chọc.
"Uyển Nhi, ôi, cậu câu được Tiểu Hàn từ lúc nào thế này..."
"Hạ thiếu gia, hai người thân mật cháy mắt tôi rồi! Ai đó chọc mù mắt tôi đi!!!"
"Tiểu Hàn Tử, bạn gái mới đúng là độc nhất..."
" ... "
Hạ Hàn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng chẳng hề cảm thấy chán ghét. Anh ôm người nhỏ nhắn của cô dậy, có chút săn sóc xoa xoa mặt nhỏ cho cô. Cầm lấy ngón tay nhỏ bị rách đến chảy máu nhờ người đi mua băng cá nhân.
Uyển Nhi trừng lớn mắt, cô cảm thấy Hạ Hàn ngày hôm nay rất kỳ quái, thực sự quá kỳ quái!!! Chẳng phải bình thường rất ghét cô sao?
Uyển Nhi nhớ lại cả ngày hôm nay mới thực sự để ý, bình thường Hạ Hàn gặp cô chỉ hận không thể nói nhiều câu đả kích một chút, làm cho cô vốn chẳng có mặt mũi lại càng không còn gì để mất. Nhưng hôm nay gặp cô lại nhìn cô chằm chằm, nói không thoải mái, rồi còn không cho cô đi hơn nữa lại nổi giận vô cớ... Giờ lại quan tâm chăm sóc cô như vậy, có phải đại biểu cho anh thực ra không hề ghét cô như những gì anh thể hiện nhỉ?! Nói theo kiểu otaku thì chính là tsundere đúng không?
Hừm...
Hạ Hàn ôm cô bé nhỏ nhắn trong lòng, cả người chẳng hiểu sao rất muốn chiều chuộng cô. Dáng người cô rất nhỏ, chỉ cao đến gần ngực anh, chân tay cũng nhỏ như vậy, một tay của anh liền có thể một lúc cầm mấy cái cánh tay của cô. Mùi hương trên người cô vẫn dịu ngọt như thế, làm anh có chút khó buông ra.
Hạ Hàn liền xác định, hóa ra cô gái này cũng không làm anh chán ghét như anh tưởng tượng, còn khiến anh phải lo lắng đến vậy.
"Cậu ổn không, tôi đưa cậu về?!" Hạ Hàn hỏi.
Uyển Nhi có chút không chống đỡ nổi, giờ cô đến sức tự đứng còn không có, còn bắt cô phải ngẩng lên nhìn mấy người nữa à? Cái đám chết tiệt này!
"Không sao, tôi ăn một chút liền có sức..." Uyển Nhi cúi gằm mặt, giọng nói như âm hồn bất tán. Cả đám người cao lớn lại cười thầm, cái cô gái nhỏ này lại lười ban cho Hạ Hàn một ánh mắt đến thế à?
Hạ Hàn biết họ nghĩ gì quay ra lườm nguýt. Cái gì chứ, lại dám coi thường anh... Anh đỡ lấy người Uyển Nhi, nâng cằm cô lên, cả khuôn mặt cô đối diện với mặt anh. Uyển Nhi chỉ cảm thấy choáng váng. Trước mặt là Hạ Hàn nhưng chẳng hiểu sao vì ảo giác, trước mặt cô cứ lờ mờ khuôn mặt của một gã đàn ông.
Gã có khuôn mặt thô thiển hình chữ điền, đôi mắt nhỏ híp lại, giọng nói ồm ồm "Sao mày quen được với con bé kia?"
Uyển Nhi lại trào dâng nỗi sợ hãi.
"Dương Uyển Nhi?"
"Hả?!" Uyển Nhi hoàn hồn, trước mặt vẫn là Hạ Hàn. Anh có đôi mắt rất đẹp nhưng lại luôn tỏ ra mị hoặc, câu hồn, bây giờ thì trong đấy hoàn toàn sạch sẽ không vướng chút tà mị nào khiến cô thoải mái. Không ngờ chỉ vì quen Hồng Vân, anh có thể vứt đi hết bộ dáng hoa hoa công tử của mình. Trong lòng cô lại nổi lên đau đớn...
Nhưng vì sao vừa nãy trước mặt cô lại có một người đàn ông? Vì cô sợ hãi đến nỗi ảo giác?!
Có lẽ thế rồi, Uyển Nhi liền tặc lưỡi bỏ qua.
Sau đó cả nhóm người liền kéo vào quán cơm gần đó, Uyển Nhi như người vô tâm vô tính bắt đầu công cuộc quét sạch bàn cơm.
"Uyển Nhi..." Hạ Hàn nghẹn họng, đống thức ăn nhét vào mồm cô... "Ăn chậm chút, người cao lớn không ăn nhiều..."
Dương Uyển Nhi ngậm miệng, mắt đảo về phía anh. Đôi mắt trừng lớn nhìn về Hạ Hàn bên cạnh.
Một người người đối diện lên tiếng "Tiểu sư muội, đừng để ý hắn, ăn nhiều mới lớn được!"
Uyển Nhi cứng miệng, ngẩng đầu căm phẫn nhìn người đối diện. Gì chứ?! Ăn nhiều mới lớn được?!!
Một người thì người cao lớn không ăn nhiều, một người thì ăn nhiều mới lớn được!!!
Hai người này muốn chồng tung vợ hứng đúng không?!
Người đối diện tên là Trương Thiên Phong, học trên cô một lớp, Uyển Nhi nhớ mang máng hình như anh ta cũng xuất hiện vài lần trong cuộc buôn chuyện của cô với những người khác.
Trương Thiên Phong là con nhà hào phú, cha là doanh nhân thành đạt nổi tiếng, mẹ anh trước khi cưới bố anh đã từng là một luật sư tài giỏi danh tiếng. Nói với anh miễn bàn đến gia cảnh, bởi vì gia cảnh anh có thừa. Nói về nhan sắc thì cũng miễn, anh thuộc hàng kim bảo hiếm có! Về tài năng cũng chẳng phải quan tâm, cái đấy... cũng có! Chỉ là... anh ta thiếu nhân phẩm, cái gì cần tính người anh ta đều không có!!!
Tác giả: Mệt quá cơ, lúc thì bí ý tưởng chả biết viết gì, đến cuối mới miêu tả được anh nam phụ một chút đã quá số từ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.