Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 29:
Thập Tam Thị
05/10/2024
Không biết là cố ý hay trùng hợp, xe ngựa dừng lại bên cạnh xe ngựa của Tứ hoàng tử, hai nữ tử bước xuống.
Một trong số đó mặc hoa phục, đeo mạng che mặt, trâm cài trên đầu va vào nhau leng keng, không cần đoán cũng biết là ai.
Nguyễn Chiêu liếc nhìn Đường An Lam - kẻ muốn lấp đầy mọi khoảng trống trên đầu, khóe miệng khẽ giật giật.
Tứ hoàng tử nhìn thấy người tới, sắc mặt cũng đen lại trong giây lát.
Đường An Lam vẫn tự cho mình là khuynh thành tuyệt diễm, hưởng thụ ánh mắt chú ý của mọi người lúc này, nàng ta lắc lư thân hình uyển chuyển đi về phía Tứ hoàng tử.
Đương nhiên, nàng ta cũng không quên hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Chiêu một cái.
“Tứ ca, bệnh của huynh vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại ra ngoài hứng gió thế này?”
Tứ hoàng tử nghiến răng, cố nhịn cơn tức giận nói nhỏ: “Sao muội lại tới đây?”
Đường An Lam giả vờ tủi thân: "Muội đến tiễn người Nguyễn gia, dù sao Nguyễn Trọng Minh cũng có ơn dưỡng dục muội, tuy không được đối đãi tử tế, nhưng muội tiễn biệt lần này, coi như trả hết ân tình 18 năm qua.”
Nghe nàng ta thản nhiên gọi ba chữ Nguyễn Trọng Minh, lòng người Nguyễn gia chua xót khó tả.
Dù sao cũng là tỷ muội, là con gái gần gũi 18 năm, không thể dễ dàng cắt đứt tình cảm như vậy.
Chỉ là khi nghe đến câu ‘không được đối đãi tử tế’ phía sau, tất cả mọi người đều lộ vẻ không thể tin được.
“Người Nguyễn gia ở đằng kia.” Tứ hoàng tử trầm giọng, chỉ tay về hướng đó.
Đường An Lam tủi thân nói: “Phụ thân và mẫu thân còn có lời muốn muội nhắn lại với Nguyễn nương tử.”
Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn Nguyễn Chiêu, ác ý trong mắt như muốn phun ra ngoài.
Ba ngày vinh hoa phú quý, được hoàng tử công chúa vây quanh tâng bốc, đã hoàn toàn làm mờ mắt và lòng nàng ta.
Hiện tại nàng ta hạnh phúc bao nhiêu thì hận Nguyễn Chiêu bấy nhiêu, cho nên chỉ cần là thứ gì của Nguyễn Chiêu, nàng ta đều muốn cướp.
Đó cũng là lý do nàng ta chủ động đeo bám Tứ hoàng tử.
Một là cảm động trước tấm chân tình của hắn ta, hai là muốn cướp với Nguyễn Chiêu.
“Phụ thân và mẫu thân bảo muội nhắn lại với tỷ tỷ rằng, sau này hai bên không còn quan hệ gì nữa, cũng xin tỷ tỷ rời đi rồi thì đừng nhắc đến chuyện liên quan đến Tương phủ nữa, Tương phủ sẽ coi như tỷ tỷ chưa từng tồn tại.”
Nói xong, khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên, tâm trạng rất vui vẻ chờ xem dáng vẻ đau lòng của Nguyễn Chiêu.
Đáng tiếc sự thật không như nàng ta mong muốn.
Một trong số đó mặc hoa phục, đeo mạng che mặt, trâm cài trên đầu va vào nhau leng keng, không cần đoán cũng biết là ai.
Nguyễn Chiêu liếc nhìn Đường An Lam - kẻ muốn lấp đầy mọi khoảng trống trên đầu, khóe miệng khẽ giật giật.
Tứ hoàng tử nhìn thấy người tới, sắc mặt cũng đen lại trong giây lát.
Đường An Lam vẫn tự cho mình là khuynh thành tuyệt diễm, hưởng thụ ánh mắt chú ý của mọi người lúc này, nàng ta lắc lư thân hình uyển chuyển đi về phía Tứ hoàng tử.
Đương nhiên, nàng ta cũng không quên hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Chiêu một cái.
“Tứ ca, bệnh của huynh vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại ra ngoài hứng gió thế này?”
Tứ hoàng tử nghiến răng, cố nhịn cơn tức giận nói nhỏ: “Sao muội lại tới đây?”
Đường An Lam giả vờ tủi thân: "Muội đến tiễn người Nguyễn gia, dù sao Nguyễn Trọng Minh cũng có ơn dưỡng dục muội, tuy không được đối đãi tử tế, nhưng muội tiễn biệt lần này, coi như trả hết ân tình 18 năm qua.”
Nghe nàng ta thản nhiên gọi ba chữ Nguyễn Trọng Minh, lòng người Nguyễn gia chua xót khó tả.
Dù sao cũng là tỷ muội, là con gái gần gũi 18 năm, không thể dễ dàng cắt đứt tình cảm như vậy.
Chỉ là khi nghe đến câu ‘không được đối đãi tử tế’ phía sau, tất cả mọi người đều lộ vẻ không thể tin được.
“Người Nguyễn gia ở đằng kia.” Tứ hoàng tử trầm giọng, chỉ tay về hướng đó.
Đường An Lam tủi thân nói: “Phụ thân và mẫu thân còn có lời muốn muội nhắn lại với Nguyễn nương tử.”
Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn Nguyễn Chiêu, ác ý trong mắt như muốn phun ra ngoài.
Ba ngày vinh hoa phú quý, được hoàng tử công chúa vây quanh tâng bốc, đã hoàn toàn làm mờ mắt và lòng nàng ta.
Hiện tại nàng ta hạnh phúc bao nhiêu thì hận Nguyễn Chiêu bấy nhiêu, cho nên chỉ cần là thứ gì của Nguyễn Chiêu, nàng ta đều muốn cướp.
Đó cũng là lý do nàng ta chủ động đeo bám Tứ hoàng tử.
Một là cảm động trước tấm chân tình của hắn ta, hai là muốn cướp với Nguyễn Chiêu.
“Phụ thân và mẫu thân bảo muội nhắn lại với tỷ tỷ rằng, sau này hai bên không còn quan hệ gì nữa, cũng xin tỷ tỷ rời đi rồi thì đừng nhắc đến chuyện liên quan đến Tương phủ nữa, Tương phủ sẽ coi như tỷ tỷ chưa từng tồn tại.”
Nói xong, khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên, tâm trạng rất vui vẻ chờ xem dáng vẻ đau lòng của Nguyễn Chiêu.
Đáng tiếc sự thật không như nàng ta mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.