Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 6:
Thập Tam Thị
22/08/2024
Chương 6
Trầm mặc hồi lâu, Lộc Minh Hoàng đế mới lên tiếng, không đáp lời thừa tướng, chỉ hỏi: “Đường Chiêu, việc này ngươi có biết không?”
Đường Chiêu phủ phục hành lễ, “Trước ngày hôm nay, dân nữ hoàn toàn không biết.”
Lộc Minh Hoàng đế gật đầu, sau đó bắt đầu tuyên bố kết quả.
Quả nhiên như Đường Chiêu dự liệu, mặc dù Nguyễn gia không biết sự tình, nhưng việc này là do hạ nhân trong phủ gây ra, tội đồng mưu nghịch, cả nhà bị đày đi biên ải phương Bắc, ba đời không được tham gia khoa cử.
Về phần Đường Chiêu, bởi vì cũng là người bị hại, cho nên chỉ bị tước hết phong thưởng, do đích nữ của thừa tướng tiếp nhận, đi hay ở đều do Đường gia quyết định.
Nghe vậy, Đường Nguyên Triều còn chưa lên tiếng, phu nhân thừa tướng đã lớn tiếng mắng: “Hoàng thượng, nó khiến cho vợ chồng thần và nữ nhi ruột thịt xa cách 18 năm, thứ ác đồ này, Đường gia ta nhất định không giữ lại, về sau nó sống chết ra sao, Đường gia ta không còn liên quan!”
Văn võ bá quan không khỏi nhìn sang, trên mặt mỗi người một vẻ.
Có người cảm thấy như vậy là quá đáng, dù sao cũng nuôi dưỡng 18 năm, nói bỏ là bỏ, thật sự là quá mức vô tình.
Nhưng cũng có người cho rằng đây là lẽ thường tình, vô duyên vô cớ bị chia cắt với máu mủ ruột thịt, nuôi nấng nữ nhi của người khác, bất luận là ai cũng sẽ sinh lòng oán hận và giận chó đánh mèo.
Chỉ có Đường Chiêu cúi đầu, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Tuy rằng nàng có một nửa khả năng vẫn là nữ nhi của hai người này, nhưng nàng đối với bọn họ không hề có chút tình cảm nào.
18 năm nay linh hồn nàng lúc tỉnh lúc mê, cũng có tất cả ký ức của nguyên chủ.
Nhưng càng hiểu rõ hơn những người xung quanh đối xử tốt với nàng, tất cả đều là đang hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không hề có chút tình cảm nào.
Nàng tự nhiên cũng sẽ không bỏ ra nửa phần tình cảm.
Nàng liếc mắt nhìn Nguyễn Trọng Minh, trong lòng thở dài.
Nhất thời bầu không khí trong triều trở nên có chút lúng túng và kỳ quái.
Lúc này Đường Nguyên Triều bước ra tạ tội, nói phu nhân nhất thời xúc động, lời nói có phần quá khích, xin Hoàng thượng chớ trách.
Thế nhưng lại không hề nhắc đến việc xử trí Đường Chiêu, rõ ràng là ngầm đồng ý với cách làm của phu nhân.
Không ít người nhất thời đồng tình với Đường Chiêu.
Thế nhưng lúc này lại có người bước ra, dò hỏi chuyện hôn sự của Đường Chiêu và Tam Hoàng Tử.
Rõ ràng là phe cánh của Tam Hoàng Tử, câu nào câu nấy đều đang nói Đường Chiêu đã là tội nhân, không xứng với Tam Hoàng Tử.
Trầm mặc hồi lâu, Lộc Minh Hoàng đế mới lên tiếng, không đáp lời thừa tướng, chỉ hỏi: “Đường Chiêu, việc này ngươi có biết không?”
Đường Chiêu phủ phục hành lễ, “Trước ngày hôm nay, dân nữ hoàn toàn không biết.”
Lộc Minh Hoàng đế gật đầu, sau đó bắt đầu tuyên bố kết quả.
Quả nhiên như Đường Chiêu dự liệu, mặc dù Nguyễn gia không biết sự tình, nhưng việc này là do hạ nhân trong phủ gây ra, tội đồng mưu nghịch, cả nhà bị đày đi biên ải phương Bắc, ba đời không được tham gia khoa cử.
Về phần Đường Chiêu, bởi vì cũng là người bị hại, cho nên chỉ bị tước hết phong thưởng, do đích nữ của thừa tướng tiếp nhận, đi hay ở đều do Đường gia quyết định.
Nghe vậy, Đường Nguyên Triều còn chưa lên tiếng, phu nhân thừa tướng đã lớn tiếng mắng: “Hoàng thượng, nó khiến cho vợ chồng thần và nữ nhi ruột thịt xa cách 18 năm, thứ ác đồ này, Đường gia ta nhất định không giữ lại, về sau nó sống chết ra sao, Đường gia ta không còn liên quan!”
Văn võ bá quan không khỏi nhìn sang, trên mặt mỗi người một vẻ.
Có người cảm thấy như vậy là quá đáng, dù sao cũng nuôi dưỡng 18 năm, nói bỏ là bỏ, thật sự là quá mức vô tình.
Nhưng cũng có người cho rằng đây là lẽ thường tình, vô duyên vô cớ bị chia cắt với máu mủ ruột thịt, nuôi nấng nữ nhi của người khác, bất luận là ai cũng sẽ sinh lòng oán hận và giận chó đánh mèo.
Chỉ có Đường Chiêu cúi đầu, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Tuy rằng nàng có một nửa khả năng vẫn là nữ nhi của hai người này, nhưng nàng đối với bọn họ không hề có chút tình cảm nào.
18 năm nay linh hồn nàng lúc tỉnh lúc mê, cũng có tất cả ký ức của nguyên chủ.
Nhưng càng hiểu rõ hơn những người xung quanh đối xử tốt với nàng, tất cả đều là đang hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không hề có chút tình cảm nào.
Nàng tự nhiên cũng sẽ không bỏ ra nửa phần tình cảm.
Nàng liếc mắt nhìn Nguyễn Trọng Minh, trong lòng thở dài.
Nhất thời bầu không khí trong triều trở nên có chút lúng túng và kỳ quái.
Lúc này Đường Nguyên Triều bước ra tạ tội, nói phu nhân nhất thời xúc động, lời nói có phần quá khích, xin Hoàng thượng chớ trách.
Thế nhưng lại không hề nhắc đến việc xử trí Đường Chiêu, rõ ràng là ngầm đồng ý với cách làm của phu nhân.
Không ít người nhất thời đồng tình với Đường Chiêu.
Thế nhưng lúc này lại có người bước ra, dò hỏi chuyện hôn sự của Đường Chiêu và Tam Hoàng Tử.
Rõ ràng là phe cánh của Tam Hoàng Tử, câu nào câu nấy đều đang nói Đường Chiêu đã là tội nhân, không xứng với Tam Hoàng Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.