Chương 1: Cửa Hàng Linh Điệp
Vu Tư Hinh
23/11/2021
Đêm nay là đêm hội rước đèn, khắp nước tưng bừng rộn rã, nhà nhà đều bận bịu chuẩn bị cho mình những chiếc đèn lồng đẹp đẽ, một số ít giăng lên trước nhà, số đèn hoa đăng còn lại sẽ dùng để thả. Các ngõ ngách của con phố chật kín người, dường như chỉ cần liếc mắt qua cũng thấy hàng trăm cô nương mặc trang phục sặc sỡ, xinh đẹp động lòng người đi lại trên phố.
Ngày lễ rước đèn là một đại lễ quan trọng trong năm, nam nữ có thể kết duyên, tìm hiểu lẫn nhau thông qua dịp lễ, vì thế các nàng và chàng cũng không thể bỏ qua một cơ hội tốt đẹp như vậy để tìm kiếm ý trung nhân cho mình.
Trăng đã lên cao, tròn vành vạnh. Không khí đêm hội lan toả khắp đất trời, khiến ai nấy trong lòng đều háo hức say mê. Phố Chung Yên cũng không là ngoại lệ, đây là con phố xa hoa và tấp nập nhất Vu Cửu Thành, những người đến con phố này đều đến từ các gia tộc giàu có, ham mê điều mới lạ, tất cả các cửa hàng trên con phố này nhìn qua đều vô cùng tráng lệ, cửa ra vào còn khảm nạm lưu ly đắt tiền.
Ở đây không thiếu bất kì thứ gì, từ sòng bạc, tửu điếm, các loại hình vui chơi đều có độ sang trọng bậc nhất.
Giữa con phố Chung Yên đó, tồn tại một cửa hàng tên là Linh Điệp, nhìn qua chỉ thấy toàn bộ cửa hàng được phủ bởi màu đen huyền bí pha lẫn với màu đỏ của các khung cửa, bảng hiệu của cửa hàng cũng là một màu đen chữ đỏ, trông vô cùng quỷ dị. Cửa lớn vẫn còn đóng chặt, dường như chủ nhân của cửa hàng không có ở bên trong.
Các cửa hàng đều mở rộng cửa lớn đón khách, duy chỉ có cửa hàng Linh Điệp vẫn đóng chặt cửa. Điều này thu hút không ít sự chú ý của người đi đường, thông thường, các cửa hàng cũng chờ tới dịp này để kiếm thật nhiều lợi ích, vậy mà cửa hàng này lại bỏ lỡ mất cơ hội.
Trong lòng mọi người dâng lên chút hiếu kỳ.
Từ xa, một bóng dáng yểu điệu tiến gần đến cửa hàng Linh Điệp, tay nàng cầm một chiếc đèn lồng đã hoạ chữ, mỗi một nơi nàng đi qua đều khiến người đi phố ngoái nhìn, nhan sắc nữ nhân diễm lệ, mắt phượng mày ngài không khỏi khiến trái tim các công tử xung quanh lỡ nhịp.
Trang phục nàng mặc được may vô cùng tinh xảo, nhìn qua liền biết là được vải vóc thượng hạng làm thành. Phải rồi, nàng là một mỹ nhân hiếm thấy, ngay cả tên cũng đẹp như người, gọi là Linh Điệp. Nàng là chủ nhân của cửa hàng này, tên của cửa hàng cũng là dùng tên nàng để đặt. Người chọn tên cũng không phải ai khác ngoài phu quân nàng, chàng từng bảo rằng, chỉ cần những thứ gì mang tên của nàng đều sẽ mang linh khí, xinh đẹp vô cùng.
Linh Điệp đứng trước cửa lớn, nhẹ nhàng đưa tay treo chiếc đèn lồng lên. Ánh sáng màu vàng hắt từ chiếc đèn khiến cho cửa hàng trở nên có sinh khí hơn, không còn cô quạnh lạnh lẽo như ban đầu. Nàng quan sát cửa hàng một chốc, miệng nở nụ cười.
Nàng rất thích những khi cửa hàng trông ấm áp như vậy.
Linh Điệp hơi dùng sức, hai tay trắng trẻo khẽ mở ra cửa lớn, lộ ra cảnh sắc bên trong cửa hàng. Hoá ra bên trong còn có một khoảng sân rộng, bên dưới là thảm cỏ xanh, những bậc đá khẽ quanh co hồ cá ở chính giữa, đây cũng là lối vào cửa hàng chính. Sau khi bước vào, nàng dùng ý niệm, cửa lớn cũng theo đó mà đóng chặt lần nữa.
Ánh mắt Linh Điệp lay động, nàng nở nụ cười, bước đến trước hồ cá nhìn xuống. Bên trong Cửa hàng Linh Điệp này, bất kì món đồ nào cũng đều không bình thường, dường như chúng ẩn chứa một bí mật nào đó mà người ngoài không thể biết được.
Dưới hồ cá, năm sáu chú cá có bề ngoài kì lạ, thân mình của chúng có bảy màu, nhưng đôi khi nhìn lại thì chỉ còn có thể thấy được bốn màu, vây cá quạt trong nước như được khảm ngọc, lấp lánh vô cùng. Cá này gọi là Thất Sắc Ngư.
"Thời gian ta không có ở đây, các ngươi có được chăm sóc tốt hay không?" Thanh âm dịu dàng của nàng vang lên, đôi mắt nàng nhiễm ý cười, nhìn chăm chú vào bầy cá.
Dường như bầy cá nghe hiểu được tiếng nàng, chúng vẫy đập vây và đuôi rồi bơi theo vòng tròn như để biểu hiện sự đồng ý.
Xem ra, nàng đi vắng vài ngày, bọn chúng được phu quân nàng cho ăn no rất đầy đủ.
Nghĩ nghĩ điều gì, nàng đưa tay ra trước, có một tia sáng loé lên, đột nhiên trong tay nàng xuất hiện bốn năm khối thịt sống rồi rơi nhanh xuống hồ. Đây là thịt nàng đổi được từ công việc.
Bầy cá nhìn qua vô cùng hiền lành, nhưng khi mấy khối thịt rơi xuống, liền thấy bọn chúng mở ra hàm răng sắc nhọn ghê người cạp lấy tức khắc. Phút chốc năm miếng thịt cũng chẳng còn lại xương, hoàn toàn bị ăn sạch.
Cho cá ăn no xong, nàng cũng không ngồi lại làm gì. Linh Điệp đứng thẳng dậy, bước nhanh vào trong, xuyên qua cửa hàng rộng lớn ở sảnh, tiến vào nhà ở gian trong.
Hành lang rộng lớn tối tăm, quanh co, nhìn như một mê cung không lối thoát. Người ngoài đi vào chắc chắn sẽ lạc lối vĩnh viễn không thoát ra được. Nhưng Linh Điệp chỉ đi thẳng một đường không nhìn lại, nàng rảo bước một chút liền đến được trước một cánh cửa to lớn. Hai bên cửa có hoa văn được chạm khắc rất tinh xảo, ánh lên màu đỏ rực tựa như máu tươi.
Linh Điệp cười một tiếng, đưa tay mở cửa bước vào trong. Hình ảnh bên trong cùng với suy nghĩ của nàng không có mấy khác biệt, điều này khiến nàng rất vui lòng. Trước mặt nàng là một nam nhân dáng người thon dài, dáng vẻ thập phần soái khí, khuôn mặt chàng tựa như được điêu khắc mà thành, nét mặt yêu mị không gì sánh kịp đang ngồi điêu khắc một thứ gì đó giống như mặt nạ.
Tiếng động từ cửa vang lên khiến chàng dừng việc đang làm lại, ngước mắt lên nhìn. Khi nhìn thấy bóng dáng mà chàng ngày nhớ đêm mong, khoé miệng Tiêu Vệ Triều không khỏi nâng lên một độ cong tuyệt mỹ.
"Điệp nhi, nàng về rồi sao." Đôi mắt chàng nhu tình, hai tay dang rộng nhìn nàng.
Mấy ngày gần đây, chàng vẫn luôn mong chờ cảnh tượng gặp được người thương, cho nên sớm đã chờ không được.
Linh Điệp hai má đỏ hồng, nhanh chân nhào vào lòng phu quân, tham lam hít lấy mùi hương dễ chịu từ người chàng. Môi nhỏ của nàng khẽ cong:
"Vệ Triều, thiếp rất nhớ chàng."
Ngày lễ rước đèn là một đại lễ quan trọng trong năm, nam nữ có thể kết duyên, tìm hiểu lẫn nhau thông qua dịp lễ, vì thế các nàng và chàng cũng không thể bỏ qua một cơ hội tốt đẹp như vậy để tìm kiếm ý trung nhân cho mình.
Trăng đã lên cao, tròn vành vạnh. Không khí đêm hội lan toả khắp đất trời, khiến ai nấy trong lòng đều háo hức say mê. Phố Chung Yên cũng không là ngoại lệ, đây là con phố xa hoa và tấp nập nhất Vu Cửu Thành, những người đến con phố này đều đến từ các gia tộc giàu có, ham mê điều mới lạ, tất cả các cửa hàng trên con phố này nhìn qua đều vô cùng tráng lệ, cửa ra vào còn khảm nạm lưu ly đắt tiền.
Ở đây không thiếu bất kì thứ gì, từ sòng bạc, tửu điếm, các loại hình vui chơi đều có độ sang trọng bậc nhất.
Giữa con phố Chung Yên đó, tồn tại một cửa hàng tên là Linh Điệp, nhìn qua chỉ thấy toàn bộ cửa hàng được phủ bởi màu đen huyền bí pha lẫn với màu đỏ của các khung cửa, bảng hiệu của cửa hàng cũng là một màu đen chữ đỏ, trông vô cùng quỷ dị. Cửa lớn vẫn còn đóng chặt, dường như chủ nhân của cửa hàng không có ở bên trong.
Các cửa hàng đều mở rộng cửa lớn đón khách, duy chỉ có cửa hàng Linh Điệp vẫn đóng chặt cửa. Điều này thu hút không ít sự chú ý của người đi đường, thông thường, các cửa hàng cũng chờ tới dịp này để kiếm thật nhiều lợi ích, vậy mà cửa hàng này lại bỏ lỡ mất cơ hội.
Trong lòng mọi người dâng lên chút hiếu kỳ.
Từ xa, một bóng dáng yểu điệu tiến gần đến cửa hàng Linh Điệp, tay nàng cầm một chiếc đèn lồng đã hoạ chữ, mỗi một nơi nàng đi qua đều khiến người đi phố ngoái nhìn, nhan sắc nữ nhân diễm lệ, mắt phượng mày ngài không khỏi khiến trái tim các công tử xung quanh lỡ nhịp.
Trang phục nàng mặc được may vô cùng tinh xảo, nhìn qua liền biết là được vải vóc thượng hạng làm thành. Phải rồi, nàng là một mỹ nhân hiếm thấy, ngay cả tên cũng đẹp như người, gọi là Linh Điệp. Nàng là chủ nhân của cửa hàng này, tên của cửa hàng cũng là dùng tên nàng để đặt. Người chọn tên cũng không phải ai khác ngoài phu quân nàng, chàng từng bảo rằng, chỉ cần những thứ gì mang tên của nàng đều sẽ mang linh khí, xinh đẹp vô cùng.
Linh Điệp đứng trước cửa lớn, nhẹ nhàng đưa tay treo chiếc đèn lồng lên. Ánh sáng màu vàng hắt từ chiếc đèn khiến cho cửa hàng trở nên có sinh khí hơn, không còn cô quạnh lạnh lẽo như ban đầu. Nàng quan sát cửa hàng một chốc, miệng nở nụ cười.
Nàng rất thích những khi cửa hàng trông ấm áp như vậy.
Linh Điệp hơi dùng sức, hai tay trắng trẻo khẽ mở ra cửa lớn, lộ ra cảnh sắc bên trong cửa hàng. Hoá ra bên trong còn có một khoảng sân rộng, bên dưới là thảm cỏ xanh, những bậc đá khẽ quanh co hồ cá ở chính giữa, đây cũng là lối vào cửa hàng chính. Sau khi bước vào, nàng dùng ý niệm, cửa lớn cũng theo đó mà đóng chặt lần nữa.
Ánh mắt Linh Điệp lay động, nàng nở nụ cười, bước đến trước hồ cá nhìn xuống. Bên trong Cửa hàng Linh Điệp này, bất kì món đồ nào cũng đều không bình thường, dường như chúng ẩn chứa một bí mật nào đó mà người ngoài không thể biết được.
Dưới hồ cá, năm sáu chú cá có bề ngoài kì lạ, thân mình của chúng có bảy màu, nhưng đôi khi nhìn lại thì chỉ còn có thể thấy được bốn màu, vây cá quạt trong nước như được khảm ngọc, lấp lánh vô cùng. Cá này gọi là Thất Sắc Ngư.
"Thời gian ta không có ở đây, các ngươi có được chăm sóc tốt hay không?" Thanh âm dịu dàng của nàng vang lên, đôi mắt nàng nhiễm ý cười, nhìn chăm chú vào bầy cá.
Dường như bầy cá nghe hiểu được tiếng nàng, chúng vẫy đập vây và đuôi rồi bơi theo vòng tròn như để biểu hiện sự đồng ý.
Xem ra, nàng đi vắng vài ngày, bọn chúng được phu quân nàng cho ăn no rất đầy đủ.
Nghĩ nghĩ điều gì, nàng đưa tay ra trước, có một tia sáng loé lên, đột nhiên trong tay nàng xuất hiện bốn năm khối thịt sống rồi rơi nhanh xuống hồ. Đây là thịt nàng đổi được từ công việc.
Bầy cá nhìn qua vô cùng hiền lành, nhưng khi mấy khối thịt rơi xuống, liền thấy bọn chúng mở ra hàm răng sắc nhọn ghê người cạp lấy tức khắc. Phút chốc năm miếng thịt cũng chẳng còn lại xương, hoàn toàn bị ăn sạch.
Cho cá ăn no xong, nàng cũng không ngồi lại làm gì. Linh Điệp đứng thẳng dậy, bước nhanh vào trong, xuyên qua cửa hàng rộng lớn ở sảnh, tiến vào nhà ở gian trong.
Hành lang rộng lớn tối tăm, quanh co, nhìn như một mê cung không lối thoát. Người ngoài đi vào chắc chắn sẽ lạc lối vĩnh viễn không thoát ra được. Nhưng Linh Điệp chỉ đi thẳng một đường không nhìn lại, nàng rảo bước một chút liền đến được trước một cánh cửa to lớn. Hai bên cửa có hoa văn được chạm khắc rất tinh xảo, ánh lên màu đỏ rực tựa như máu tươi.
Linh Điệp cười một tiếng, đưa tay mở cửa bước vào trong. Hình ảnh bên trong cùng với suy nghĩ của nàng không có mấy khác biệt, điều này khiến nàng rất vui lòng. Trước mặt nàng là một nam nhân dáng người thon dài, dáng vẻ thập phần soái khí, khuôn mặt chàng tựa như được điêu khắc mà thành, nét mặt yêu mị không gì sánh kịp đang ngồi điêu khắc một thứ gì đó giống như mặt nạ.
Tiếng động từ cửa vang lên khiến chàng dừng việc đang làm lại, ngước mắt lên nhìn. Khi nhìn thấy bóng dáng mà chàng ngày nhớ đêm mong, khoé miệng Tiêu Vệ Triều không khỏi nâng lên một độ cong tuyệt mỹ.
"Điệp nhi, nàng về rồi sao." Đôi mắt chàng nhu tình, hai tay dang rộng nhìn nàng.
Mấy ngày gần đây, chàng vẫn luôn mong chờ cảnh tượng gặp được người thương, cho nên sớm đã chờ không được.
Linh Điệp hai má đỏ hồng, nhanh chân nhào vào lòng phu quân, tham lam hít lấy mùi hương dễ chịu từ người chàng. Môi nhỏ của nàng khẽ cong:
"Vệ Triều, thiếp rất nhớ chàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.