Chương 4: Mối Thù Của Kim Dao (2)
Vu Tư Hinh
23/11/2021
Hành lang có vô số lối rẽ, nhưng Kim Dao có cảm giác Linh Điệp vẫn luôn dẫn nàng đi theo một đường thẳng. Kim Dao bước chân nối tiếp Linh Điệp, nhưng đầu óc lại mơ màng như thể say rượu, nàng cũng không có phát giác được thời gian rốt cuộc đã trôi qua thế nào, chỉ có thể vô thức tiến về phía trước.
Phút chốc, hai người đã đến trước cửa nhỏ của một căn phòng, tay Linh Điệp đẩy về phía trước, mở ra cánh cửa.
“Vào thôi.”
Hai người đồng thời bước vào bên trong, căn phòng này dường như khiến cho Kim Dao có chút bất ngờ, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại.
Căn phòng trước mặt nàng rộng lớn vô cùng, dường như có thể chứa đựng được một nghìn người, trái ngược với cánh cửa nhỏ phía ngoài kia, nàng có hơi thắc mắc, độ thẩm mỹ của chủ cửa hàng này là có vấn đề hay sao. Cảnh quan đối lập, không hề cân xứng chút nào.
Hai bên căn phòng đều là các ngăn tủ, ngay cả tủ cũng được làm từ đá quý, khiến người khác nhìn vào không khỏi tiếc nuối túi tiền. Kim Dao dù trước kia có giàu sang phú quý đứng mức nào, cũng không dám bỏ ra số tiền lớn như vậy để trang hoàng nhà cửa.
Linh Điệp di chuyển đến trước một cánh cửa tủ, trên tủ được khắc con số bốn bằng màu đỏ rợn người. Nàng linh hoạt mở ra cửa tủ, đưa tay vào trong lấy ra cái gì đó.
Là một chiếc mặt nạ.
Linh Điệp trực tiếp đưa qua, Kim Dao cầm lấy, hơi nhíu mày, trong lòng nghi ngờ không thôi.
Cái mặt nạ này, Linh Điệp đưa cho nàng rốt cuộc có ý gì? Nàng đem ánh nhìn ngờ vực dời đến gương mặt Linh Điệp, như đang chờ nàng giải thích.
“Với chiếc mặt nạ này, Kim Dao cô nương có thể loại bỏ dung mạo hiện tại. Chỉ là, không phải cô có lại được dung mạo ngày xưa, mà là dùng nó để hoán đổi gương mặt với một người khác.” Thanh âm ma mị của Linh Điệp vang lên, khiến trái tim đang đập mạnh của Kim Dao dường như hoàn toàn ngừng chuyển động.
Kim Dao dùng một ánh mắt không thể tin nổi nhìn Linh Điệp, miệng không nói thành lời.
“T-thật sao? Lời cô vừa nói, tất cả đều là sự thật sao!?” Kim Dao lắp bắp sợ hãi, hai tay ra sức lay động bả vai nhỏ nhắn của Linh Điệp.
“Bây giờ, chỉ cần cô lấy được một sợi tóc của người đó, ngay lập tức sẽ có thể hoán đổi dung mạo. Chẳng phải cô nói muốn người đó phải nếm trải đau khổ hay sao, tất cả những gì bây giờ cô đang trải qua, sẽ được tráo đổi hết thảy.” Linh Điệp khẽ cười, tiếng cười quỷ dị vô cùng, nhưng không sao làm cho Kim Dao để tâm đến.
Bởi vì ngay lúc này đây, trong trí óc của nàng ta chỉ còn lại âm vang câu nói của Linh Điệp, tráo đổi hết thảy. . .có phải hay không nàng ta sẽ được thay thế ả ta để ở bên người trong lòng, còn cô ta sẽ mang diện mạo tựa như quỷ dữ này?
Kim Dao suy nghĩ, không tự chủ được cười lớn, tiếng cười nghe qua thật là độc ác, nham hiểm tận xương tuỷ, hai bàn tay nàng báu chặt vào nhau tạo thành vết cào rách, rỉ máu xuống sàn.
Linh Điệp nhìn một màn trước mặt, trong lòng nghĩ đến phu quân nàng khắc xong cái mặt nạ này thật là đúng lúc. Nửa đêm nàng đem nó cho vào tủ, không nghĩ tới mấy canh giờ sau đã là vật có chủ.
Lông mi dài của Linh Điệp rung động một chút, nàng nói với Kim Dao: “Cô nương hãy tìm cách lấy một sợi tóc của người cô muốn, sau đó đúng một giờ sáng gọi tên người đó ba lần, rồi dùng Bạch Tửu tưới lên mặt nạ. Qua ngày hôm sau, cô nương sẽ thấy được điều cô muốn.”
Nàng dặn dò Kim Dao một hồi, mới đề cập đến một chuyện: “Tiểu nữ mong cô nương nhớ rõ, tuyệt đối không được để nước mắt dính vào mặt nạ, nếu không cô nương sẽ gặp chuyện không may.”
Mỗi một món đồ trong cửa hàng Linh Điệp, đều có một mặt cấm, chỉ cần phạm phải, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối với cảnh cáo của Linh Điệp, Kim Dao nghe qua một lần, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Nếu là như vậy, tức là nàng không được rơi lệ, có phải hay không.
“Nếu vậy. . .cái giá mà ta cần phải trả, là cái gì?” Kim Dao đột nhiên nhớ tới một điều, không khỏi cảm thấy bất an. Món đồ thần kỳ như vậy, hẳn sẽ rất đắt tiền. Tuy là nàng có tiền, nhưng lỡ người ta ra giá cao đến mức nàng không trả nổi, vậy thì phải làm sao bây giờ. Kim Dao nàng cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
“À. Về phần thù lao thì rất đơn giản. Cô nương chỉ cần nhỏ một giọt máu vào trong chiếc bình này là được.” Nói rồi, Linh Điệp không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc bình ngọc trông rất tầm thường.
“Hả?” Kim Dao còn cho rằng mình nghe lầm, nàng đã tưởng tượng ra vô số giá tiền mà nàng sắp phải nghe thấy, bây giờ đột nhiên chỉ cần dùng một giọt máu để trả thù lao, dường như không thể tin nổi.
Phút chốc, hai người đã đến trước cửa nhỏ của một căn phòng, tay Linh Điệp đẩy về phía trước, mở ra cánh cửa.
“Vào thôi.”
Hai người đồng thời bước vào bên trong, căn phòng này dường như khiến cho Kim Dao có chút bất ngờ, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại.
Căn phòng trước mặt nàng rộng lớn vô cùng, dường như có thể chứa đựng được một nghìn người, trái ngược với cánh cửa nhỏ phía ngoài kia, nàng có hơi thắc mắc, độ thẩm mỹ của chủ cửa hàng này là có vấn đề hay sao. Cảnh quan đối lập, không hề cân xứng chút nào.
Hai bên căn phòng đều là các ngăn tủ, ngay cả tủ cũng được làm từ đá quý, khiến người khác nhìn vào không khỏi tiếc nuối túi tiền. Kim Dao dù trước kia có giàu sang phú quý đứng mức nào, cũng không dám bỏ ra số tiền lớn như vậy để trang hoàng nhà cửa.
Linh Điệp di chuyển đến trước một cánh cửa tủ, trên tủ được khắc con số bốn bằng màu đỏ rợn người. Nàng linh hoạt mở ra cửa tủ, đưa tay vào trong lấy ra cái gì đó.
Là một chiếc mặt nạ.
Linh Điệp trực tiếp đưa qua, Kim Dao cầm lấy, hơi nhíu mày, trong lòng nghi ngờ không thôi.
Cái mặt nạ này, Linh Điệp đưa cho nàng rốt cuộc có ý gì? Nàng đem ánh nhìn ngờ vực dời đến gương mặt Linh Điệp, như đang chờ nàng giải thích.
“Với chiếc mặt nạ này, Kim Dao cô nương có thể loại bỏ dung mạo hiện tại. Chỉ là, không phải cô có lại được dung mạo ngày xưa, mà là dùng nó để hoán đổi gương mặt với một người khác.” Thanh âm ma mị của Linh Điệp vang lên, khiến trái tim đang đập mạnh của Kim Dao dường như hoàn toàn ngừng chuyển động.
Kim Dao dùng một ánh mắt không thể tin nổi nhìn Linh Điệp, miệng không nói thành lời.
“T-thật sao? Lời cô vừa nói, tất cả đều là sự thật sao!?” Kim Dao lắp bắp sợ hãi, hai tay ra sức lay động bả vai nhỏ nhắn của Linh Điệp.
“Bây giờ, chỉ cần cô lấy được một sợi tóc của người đó, ngay lập tức sẽ có thể hoán đổi dung mạo. Chẳng phải cô nói muốn người đó phải nếm trải đau khổ hay sao, tất cả những gì bây giờ cô đang trải qua, sẽ được tráo đổi hết thảy.” Linh Điệp khẽ cười, tiếng cười quỷ dị vô cùng, nhưng không sao làm cho Kim Dao để tâm đến.
Bởi vì ngay lúc này đây, trong trí óc của nàng ta chỉ còn lại âm vang câu nói của Linh Điệp, tráo đổi hết thảy. . .có phải hay không nàng ta sẽ được thay thế ả ta để ở bên người trong lòng, còn cô ta sẽ mang diện mạo tựa như quỷ dữ này?
Kim Dao suy nghĩ, không tự chủ được cười lớn, tiếng cười nghe qua thật là độc ác, nham hiểm tận xương tuỷ, hai bàn tay nàng báu chặt vào nhau tạo thành vết cào rách, rỉ máu xuống sàn.
Linh Điệp nhìn một màn trước mặt, trong lòng nghĩ đến phu quân nàng khắc xong cái mặt nạ này thật là đúng lúc. Nửa đêm nàng đem nó cho vào tủ, không nghĩ tới mấy canh giờ sau đã là vật có chủ.
Lông mi dài của Linh Điệp rung động một chút, nàng nói với Kim Dao: “Cô nương hãy tìm cách lấy một sợi tóc của người cô muốn, sau đó đúng một giờ sáng gọi tên người đó ba lần, rồi dùng Bạch Tửu tưới lên mặt nạ. Qua ngày hôm sau, cô nương sẽ thấy được điều cô muốn.”
Nàng dặn dò Kim Dao một hồi, mới đề cập đến một chuyện: “Tiểu nữ mong cô nương nhớ rõ, tuyệt đối không được để nước mắt dính vào mặt nạ, nếu không cô nương sẽ gặp chuyện không may.”
Mỗi một món đồ trong cửa hàng Linh Điệp, đều có một mặt cấm, chỉ cần phạm phải, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối với cảnh cáo của Linh Điệp, Kim Dao nghe qua một lần, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Nếu là như vậy, tức là nàng không được rơi lệ, có phải hay không.
“Nếu vậy. . .cái giá mà ta cần phải trả, là cái gì?” Kim Dao đột nhiên nhớ tới một điều, không khỏi cảm thấy bất an. Món đồ thần kỳ như vậy, hẳn sẽ rất đắt tiền. Tuy là nàng có tiền, nhưng lỡ người ta ra giá cao đến mức nàng không trả nổi, vậy thì phải làm sao bây giờ. Kim Dao nàng cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
“À. Về phần thù lao thì rất đơn giản. Cô nương chỉ cần nhỏ một giọt máu vào trong chiếc bình này là được.” Nói rồi, Linh Điệp không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc bình ngọc trông rất tầm thường.
“Hả?” Kim Dao còn cho rằng mình nghe lầm, nàng đã tưởng tượng ra vô số giá tiền mà nàng sắp phải nghe thấy, bây giờ đột nhiên chỉ cần dùng một giọt máu để trả thù lao, dường như không thể tin nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.