Cục Cưng Có Chiêu

Chương 766: Anh cảm thấy có cần thiết không

Vi Lan Tử Mặc

07/07/2021

"Dì à, cháu..."

"Quên đi, cháu cứ giả vờ như dì chưa nói gì về chuyện hôm nay, cháu cũng không biết dì muốn làm cái gì, dì không đòi hỏi cháu những cái khác, chỉ hy vọng cháu coi như cái gì cũng không biết, đừng ngăn cản dì được không? Chút chuyện này cháu có thể làm được đúng không? Hạ Lan, cho dù chỉ vì mối quan hệ giữa dì và mẹ cháu, một chút yêu cầu này xin cháu bất kể như thế nào đều phải đáp ứng dì."

Lưu Mai gắt gao cầm tay Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cực kỳ khó xử.

"Dì à, cháu thật sự......"

"Hạ Lan, dì là dì nhỏ của cháu, dì ruột. Tống Dật Hiên là anh họ của cháu, cháu thật sự hy vọng sẽ nhìn thấy nó tự hủy đi cả đời của mình sao? "

Bị Lưu Mai nói như vậy, những lời Thẩm Hạ Lan chưa nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng, một chữ đều nói không ra.

"Dì cam đoan, sẽ không thương tổn Trương Mẫn, dì chỉ muốn đưa cô ta đi, không cho cô ta ở chung một chỗ với Tống Dật Hiên mà thôi. Dù nói thế nào, cô ta đối với dì cũng có ơn, cũng coi như đã cứu dì, dì cũng không đến mức lấy oán trả ơn. "

Lưu Mai thấy Thẩm Hạ Lan do dự, vội vàng nhiệt tình thêm một chút.

Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng thầm đồng ý.

Lưu Mai cao hứng nói: "Vậy cháu trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, dì liền đi tới đó, đúng rồi, cháu vẫn nên gọi điện thoại cho Dật Hiên đi khỏi, nếu không dì cũng không dễ hành động không phải sao? "

"Dì, dì vẫn là đừng......"

"Dì chỉ xin cháu một lần như vậy thôi được không? Hạ Lan, cháu cũng làm mẹ, coi như dì xin cháu. "

Dưới sự khẩn cầu của Lưu Mai, Thẩm Hạ Lan thật sự rất khó xử.

Cô không thể không gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên ngay trước mặt Lưu Mai.

"Ở đâu vậy? "

"Vẫn còn ở cửa phòng cấp cứu. Làm sao vậy?"

Giọng Tống Dật Hiên nghe có vẻ hết sức mệt mỏi.

Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn Lưu Mai, Lưu Mai nháy mắt ra hiệu với cô, hiển nhiên là muốn để cho Thẩm Hạ Lan giúp.

Cô do dự một chút nói: "Anh bây giờ có thể tới chỗ tôi một chuyến không? "

"Cô có chuyện gì sao? Không phải có Diệp Ân Tuấn ở đó sao? Thẩm Hạ Lan, tôi thật sự không đi được, cô cũng biết, tình huống của Trương Mẫn bây giờ như vậy, tôi......"

"Dì bị ngã phải nhập viện rồi, ở khoa chỉnh hình bệnh viện Nhân dân số 1. "

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Dật Hiên lập tức khẩn trương.

"Mẹ của tôi thế nào rồi? Không phải, làm sao lại ngã xuống được? Ngã ở đâu? "

"Anh đừng khẩn trương, ngã xuống từ bậc thang trong nhà, bác sĩ nói trước mắt cần nằm viện, anh vẫn là tới đây một chuyến đi. "

Thẩm Hạ Lan một hơi nói xong.

Tống Dật Hiên khó xử, bất quá vẫn nói: "Được, tôi qua liền, cô giúp nhìn một chút. Trương Mẫn bên này tôi sẽ tìm người chiếu cố một chút. "

Lưu Mai nghe được con trai vẫn quan tâm mình, không khỏi có chút vui vẻ.

"Vẫn là con trai tốt. "

Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, Lưu Mai cảm khái nói.

Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy trong lòng không thoải mái.

"Dì à, dì định làm gì? "

"Dì còn có thể làm như thế nào? Dì bây giờ liền đi qua, cháu nói cho dì biết Trương Mẫn ở lầu mấy bệnh viện trung tâm thành phố? "

Nói xong, Lưu Mai liền xốc chăn lên.

Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng nói: "Dì à, vết thương ở chân của dì không thể tùy ý đi đi lại lại. "

"Vì con của dì, không cần hai chân này nữa thì đã làm sao? Đời này việc dì làm cho nó quá ít. Hạ Lan, cháu giúp dì ngăn Dật Hiên lại, vất vả cho cháu rồi. "

Nói xong, Lưu Mai liền đứng dậy, khập khiễng rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hạ Lan muốn ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản.

Sau khi Lưu Mai đi ra khỏi phòng bệnh, cô lần nữa gọi cho Tống Dật Hiên một cú điện thoại.

"Tống Dật Hiên, dì đi bệnh viện trung tâm thành phố tìm Trương Mẫn. Anh tốt nhất đừng tới đây, tôi mới vừa rồi là bị ép gọi điện thoại cho anh. "

Tống Dật Hiên hơi sững sờ.

"Vết thương ở chân của mẹ tôi là giả? "

"Là thật, thật sự ngã, cũng ngã không nhẹ, bác sĩ đề nghị dì nằm viện tĩnh dưỡng, nhưng mà dì không hy vọng hiện tại Trương Mẫn giữ chân anh như vậy, cho nên......"



Tống Dật Hiên lập tức trầm mặc.

"Cô còn ở đó không? "

"Còn! "

"Tống Dật Hiên, tôi phải nói cho anh việc này."

Thẩm Hạ Lan liên tục đắn đo, thấp giọng nói: "Dì vừa rồi nói với tôi, dì cùng mẹ tôi Tiêu Ái là chị em ruột, nói cách khác dì là dì nhỏ của tôi, tôi và anh là quan hệ anh em họ. "

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Dật Hiên trực tiếp ngây ngẩn cả người.

"Cô nói cái gì? "

"Em cũng là vừa mới biết, anh họ. "

Thẩm Hạ Lan cười cười, nhưng Tống Dật Hiên như thế nào cũng không cười được.

Người phụ nữ anh yêu nhất và anh thật ra là anh em họ?

Cái này còn để cho anh sống hay không?

"Mẹ của tôi nói? "

"Ừ. "

"Cô không đi tìm bằng chứng? "

"Tôi cảm thấy chuyện này không cần dì phải gạt tôi, huống hồ mẹ của tôi cũng không ở Hải Thành, tôi cũng không có biện pháp đi chứng minh cái gì cả. Dì kêu tôi làm xét nghiệm ADN, anh cảm thấy có cần thiết không? "

Lời nói của Thẩm Hạ Lan lại làm cho Tống Dật Hiên buồn bực một lần nữa.

Xét nghiệm DNA cũng có thể làm, vậy đoán chừng là thật.

"Thẩm Hạ Lan, cô bây giờ là không phải đặc biệt nhẹ nhõm sao...? Rốt cục cũng có thể thoát khỏi tôi. Tôi nếu như dây dưa với cô nữa, chính là không bằng cầm thú đúng không? "

"Nói cái gì đó, anh không phải đã sớm buông tay sao? "

Tống Dật Hiên cười khổ một tiếng.

Thật sự buông tay rồi sao?

Chính anh ta cũng không biết.

"Được thôi, tôi biết rồi, bên này tôi sẽ xử lý. "

"Cần tôi qua đó không? "

Thẩm Hạ Lan biết mình làm gì cũng không chu toàn, Lưu Mai cũng sẽ trách cô, nhưng cô chính là không quá yên tâm.

Nếu có ai đứng sau Trương Mẫn, bệnh viện có lẽ là nơi nguy hiểm nhất vào lúc này.

Tống Dật Hiên hiện tại tâm trạng bồn chồn, chưa chắc có thể đồng thời bảo vệ hai người phụ nữ chu toàn.

Hiển nhiên, Tống Dật Hiên cũng cân nhắc đến điểm này.

Anh thấp giọng nói: "Cô tới đây đi, mang theo vệ sĩ Nhà họ Diệp tới đây, tôi sợ tự mình ứng phó không được. "

Tống Dật Hiên chính là người như vậy.

Anh ta biết rõ lúc nào mình nắm chắc, lúc nào cần người khác trợ giúp, anh ta sẽ không phải là một người ra vẻ anh hùng, ngoại trừ việc lần trước đi thành phố gầm cứu Diệp Ân Tuấn, những chuyện khác Tống Dật Hiên kỳ thật rất được.

Thẩm Hạ Lan thấy anh cũng đã mở miệng, tất nhiên là sẽ không từ chối.

"Được, tôi lập tức tới. "

Sau khi cô cúp điện thoại, nói với Diệp Ân Tuấn một tiếng, sau đó liền lái xe ra khỏi bệnh viện.

Lưu Mai bắt taxi, Thẩm Hạ Lan tìm không thấy dì ấy, chỉ có thể đi đến bệnh viện trước để chặn dì ấy rồi nói tiếp.

Nhưng ngay tại lúc Thẩm Hạ Lan đến bệnh viện, cô đột nhiên thấy một bóng người, hơn nữa là người tuyệt đối không nên xuất hiện vào lúc này.

Bà Tống Phương Quyên!

Hôm nay bà ta ân mặc đặc biệt kín đáo, hơn nữa hành tung có chút kỳ lạ.

Bà ấy dùng mũ đen phủ lên mặt của mình, nếu như không phải Thẩm Hạ Lan đi Nhà họ Tống mấy lần, gặp qua Phương Quyên, có khả năng là không nhận ra bà ta.

Phương Quyên với trang phục bình thường chênh lệch quá nhiều rồi.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ tới suy đoán của mình và Diệp Ân Tuấn, lúc này Phương Quyên đến đây là vì cái gì? Là vì Trương Mẫn sao?

Cô vội vàng gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên.

"Tống Dật Hiên, Phương Quyên đã đến bệnh viện, che giấu rất kỳ lạ, anh tốt nhất nên chú ý một chút, bất kể là đối với dì hay là đối với Trương Mẫn, tôi cảm thấy hẳn là nên cẩn thận một chút. Tôi đưa ảnh chụp của bà ta cho anh. "

"Được. Cô cẩn thận một chút. "



Tống Dật Hiên cúp điện thoại.

Thẩm Hạ Lan nhìn Phương Quyên lén lén lút lút tiến vào bệnh viện, cô vô thức đi theo sát.

Vệ sĩ sau lưng thấp giọng nói: "Mợ chủ, chúng tôi đi theo là được rồi, cô không cần phải mạo hiểm. "

"Tự tôi có thể, các anh đừng theo tôi quá gần, đúng rồi, mấy người các anh đi lên tìm Tống Dật Hiên xem anh ta có cái gì cần giúp không, để lại bên cạnh tôi một người là được rồi. Đi mau. "

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng sắp xếp.

Đám vệ sĩ có chút do dự.

"Mợ chủ, Diệp Tổng để cho chúng tôi bảo vệ bên cạnh cô, nếu như cô xảy ra chuyện gì, chúng tôi đảm đương không nổi. "

"Không để cho các anh chịu trách nhiệm, tôi biết rõ mức độ, thật sự không được thì tôi liền rời đi, các ngươi tranh thủ thời gian đi đi, Tống Dật Hiên bên kia cần người. "

"Cái này......"

"Cái này cái gì ở đây? Đi nhanh lên! "

Thẩm Hạ Lan có chút tức giận.

Thấy Thẩm Hạ Lan tức giận, đám vệ sĩ liếc nhìn nhau, để lại một người lợi hại nhất, những người khác tản đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn Phương Quyên tiến vào hành lang, nói với vệ sĩ bên cạnh: "Anh tên là gì? "

"Diệp Minh. "

"Cũng họ Diệp? "

Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc cùng tò mò.

Diệp Minh cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền, rất là đáng yêu.

"Mợ chủ, tôi là được Diệp Tổng thu nhận từ cô nhi viện về, chúng tôi huấn luyện cùng một chỗ, cho nên tôi theo họ Nhà họ Diệp. "

"Ah. "

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: "Diệp Minh, một hồi anh đi theo tôi, phát hiện cái gì không đúng liền tạm thời thay đổi, hiểu rõ ý của tôi không? "

"Hiểu rõ. "

"Tốt, đi theo tôi. "

Thẩm Hạ Lan lén lút đuổi kịp Phương Quyên.

Sau khi Phương Quyên tiến vào bệnh viện, nhìn chung quanh một chút, sau khi phát hiện không có ai liền đi vào một gian phòng bệnh của khoa chỉnh hình

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Trương Mẫn bây giờ còn đang ở trong phòng cấp cứu, bà ta đi khoa chỉnh hình tìm ai?

Cô không tự chủ được đi theo.

Ép sát cửa phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan muốn nghe được bên trong đó nói gì có chút tốn sức.

Diệp Minh chỉ chỉ cửa sổ, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu được, bất quá Diệp Minh lại thấp giọng nói: "Mợ chủ, nơi này chính là lầu mười ba, lỡ như đứng không vững, hoặc là bị người phát hiện, cửa sổ là chỗ không an toàn nhất, không thì tự tôi leo lên là được rồi. Cô sợ tôi nghe không rõ thì tôi mở ra điện thoại ghi âm lại cho cô nghe. "

"Không sao đâu, tôi đi lên, anh ở đây tiếp viện."

Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến Diệp Minh sợ đến toát mồ hôi lạnh.

"Mợ chủ, cô tha cho tôi đi, nếu cô có chuyện gì, tôi có chết thì Diệp tổng cũng không tha thứ cho tôi. "

"Đừng nói Ân Tuấn khủng bố như vậy, anh ấy sẽ không làm như vậy với anh, chỉ là bình thường tương đối nghiêm túc thôi. Hãy nghe tôi nói, tôi và Diệp tổng của các anh đều có thể bất phân thắng bại, thân thủ này leo lên cửa sổ hẳn là không có vấn đề? "

Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến Diệp Minh sửng sốt.

"Thân thủ của Mợ chủ cùng Diệp Tổng ngang nhau? "

"Anh có muốn gọi điện thoại Diệp Tổng nhà các anh hỏi một chút? "

Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhìn thẳng vào Diệp Minh.

Diệp Minh có chút do dự.

"Tôi leo lên nghe, cô ở bên ngoài tiếp viện không được sao? "

"Tôi từng gặp Phương Quyên, anh lại chưa gặp qua bà ta, nếu có chuyện gì, anh có thể giả bộ như bác sĩ hoặc là người bệnh tìm biện pháp tiếp viện tôi, nhưng Phương Quyên biết tôi, nếu vừa ra khỏi cửa trông thấy tôi, không phải cái gì cũng đều lộ tẩy sao? Được rồi, quyết định như vậy đi. "

Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp cởi áo khoác, sau đó nhẹ nhàng linh hoạt từ gian phòng khác trèo lên cửa sổ phòng Phương Quyên.

Cũng may hiện tại là thời tiết này, cửa sổ phòng bệnh mở ra.

Thẩm Hạ Lan như con thạch sùng treo ở bên ngoài cửa sổ, thoáng nhìn bên trong xuyên qua khe hở, cả người lập tức sửng sốt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Có Chiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook