Chương 951: Bình an trở về
Vi Lan Tử Mặc
07/09/2021
Thẩm Hạ Lan có hơi bắt lực lườm Lâm Tử Thất một cái rồi nói: “Đừng tưởng tớ nhìn không ra, gì mà diễn viên quần chúng diễn không đạt? Căn bản chính là tên đạo diễn kia cố ý hành hạ cậu. Anh ta có phải là kêu cậu dùng quy tắc ngầm không? Cậu không đồng ý, anh ta tức tối trong lòng. Bây giờ không nhân thời cơ này chỉnh cậu sao mà được chứ? Tên đạo diễn này tớ nhớ rồi, đợt về sau tớ xử lý anh ta như nào.”
Lam Tử Thất sao không biết chuyện trong này chứ?
Có điều cô bây giờ cần tiền, có thể làm sao được?
Cô thở dài một hơi rồi nói: “Thật ra tớ cậu đều biết sự việc chính là như kia, nhưng ai kêu tớ bây giờ cần tiền chứ.”
“Cứ phải đi con đường này hay sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất, vô thức hỏi.
Lam Tử Thắt khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Phải, ngoài con đường này tớ còn có thể đi đường nào?
Điều kiện của nhà chúng tớ cậu cũng nhìn thấy rồi, một vực sâu như vậy, bao nhiêu tiền mới có thể lắp đầy? Tớ đã nghe ngóng, nếu tớ có thể debut, thu nhập một năm tuy không thể nói có thể để bọn họ sống tốt hơn, nhưng ít nhất tiền chỉ tiêu vẫn có. Cho nên con đường này tớ phải đi.”
Thẩm Hạ Lan cần thận bôi thuốc cho cô, thở dài một tiếng nói: “Nếu cậu đã quyết định rồi thì tớ ủng hộ cậu.
“Cảm ơn cậu.”
Lam Tử Thắt vẫn không biết chuyện Thẩm Hạ Lan vì cô mà mở công ty điện ảnh và truyền hình, Thẩm Hạ Lan cũng không nói, chỉ thay đổi chủ đề: “Gọi điện cho Lam Dũng đi, em áy rất lo lắng cho cậu.”
“(Ö) được.”
Lam Tử Thất lúc này rút điện thoại ra.
Bởi vì yều cầu công việc, điện thoại của cô không thể không đề ở chế độ im lặng, nhìn tháy Thẩm Hạ Lan từng gọi điện cho mình, cô khẽ mỉm cười, trực tiếp bỏ qua, sau đó gọi cho Lam Dũng.
“Chị vừa tan làm, thời gian làm việc không thể mang điện thoại, em tìm chị có chuyện gì?”
Lam Tử Thất có hơi mệt mỏi, nhưng khi gọi điện cho Lam Dũng thì giọng điệu lại rất nhẹ nhàng và dễ nghe.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô, bỗng nhiên đã hiểu.
Lam Tử Thất là trưng một mặt tích cực nhất của mình với người nhà.
Người nhà chính là động lực để cô kiên trì bước tiếp.
Cô không có lên tiếng, mà tiếp tục bôi thuốc cho Lam Tử Thất.
Lam Dũng nghe thấy giọng của Lam Tử Thất thì thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, điện thoại của chị gọi mãi mà không được, em và chị Hạ Lan đều rất lo lắng, đúng rồi, chị Hạ Lan qua đó rồi sao?”
“Ở bên cạnh chị.”
Lam Tử Thất khẽ mỉm cười nói: “Em tìm chị có chuyện gì?”
“Chị Hạ Lan nói đã liên lạc được với Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi rồi, kêu em tới thành phố B một chuyển. Chị, em đi không?”
“Đi, tại sao không đi?
Lam Tử Thắt lúc này lấy lại tinh thần.
“Lam Dũng, em nghe rõ cho chị, mặc kệ tốn bao nhiêu, em đều phải chữa khỏi chân của em cho chị. Cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng không được từ bỏ. Chỉ là tới thành phố B, chị khả năng không đi cùng em được.”
Lời này của Lam Tử Thất nói với sự bất lực.
Cô phải làm việc, phải kiếm tiền, phải đóng viện phí cho ba và Tống Đình, giấy giục đóng tiền xuất hiện hằng ngày, cô không đi được.
Lam Dũng tự nhiên biết tình trạng của Lam Tử Thắt, anh ta thấp giọng nói: “Em và chị Hạ Lan đi là được.
Chị, chị tạm thời chịu khổ một chút, đợi em chữa khỏi chân, đồi lại em tới bảo vệ chị và người nhà.”
“Được”
Mũi của Lam Tử Thất có hơi cay cay, mắt hơi đỏ hoe.
“Chị đợi em bình an trở về.”
Lam Tử Thắt sau khi cúp máy, trực tiếp quay người ôm lầy Thẩm Hạ Lan, nước mắt nóng hỗi cuối cùng cũng rơi xuống.
“Cảm ơn cậu, Hạ Lan, cảm ơn cậu.”
Cô vốn không phải là một cô gái yếu đuối, nhưng những chuyện này cộng lại, cô thật sự đã nhịn rất lâu rồi.
Hiện nay giống như tìm được một nơi phát tiết, nước mắt lăn dài trên gò má.
Lam Tử Thất sao không biết chuyện trong này chứ?
Có điều cô bây giờ cần tiền, có thể làm sao được?
Cô thở dài một hơi rồi nói: “Thật ra tớ cậu đều biết sự việc chính là như kia, nhưng ai kêu tớ bây giờ cần tiền chứ.”
“Cứ phải đi con đường này hay sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất, vô thức hỏi.
Lam Tử Thắt khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Phải, ngoài con đường này tớ còn có thể đi đường nào?
Điều kiện của nhà chúng tớ cậu cũng nhìn thấy rồi, một vực sâu như vậy, bao nhiêu tiền mới có thể lắp đầy? Tớ đã nghe ngóng, nếu tớ có thể debut, thu nhập một năm tuy không thể nói có thể để bọn họ sống tốt hơn, nhưng ít nhất tiền chỉ tiêu vẫn có. Cho nên con đường này tớ phải đi.”
Thẩm Hạ Lan cần thận bôi thuốc cho cô, thở dài một tiếng nói: “Nếu cậu đã quyết định rồi thì tớ ủng hộ cậu.
“Cảm ơn cậu.”
Lam Tử Thắt vẫn không biết chuyện Thẩm Hạ Lan vì cô mà mở công ty điện ảnh và truyền hình, Thẩm Hạ Lan cũng không nói, chỉ thay đổi chủ đề: “Gọi điện cho Lam Dũng đi, em áy rất lo lắng cho cậu.”
“(Ö) được.”
Lam Tử Thất lúc này rút điện thoại ra.
Bởi vì yều cầu công việc, điện thoại của cô không thể không đề ở chế độ im lặng, nhìn tháy Thẩm Hạ Lan từng gọi điện cho mình, cô khẽ mỉm cười, trực tiếp bỏ qua, sau đó gọi cho Lam Dũng.
“Chị vừa tan làm, thời gian làm việc không thể mang điện thoại, em tìm chị có chuyện gì?”
Lam Tử Thất có hơi mệt mỏi, nhưng khi gọi điện cho Lam Dũng thì giọng điệu lại rất nhẹ nhàng và dễ nghe.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô, bỗng nhiên đã hiểu.
Lam Tử Thất là trưng một mặt tích cực nhất của mình với người nhà.
Người nhà chính là động lực để cô kiên trì bước tiếp.
Cô không có lên tiếng, mà tiếp tục bôi thuốc cho Lam Tử Thất.
Lam Dũng nghe thấy giọng của Lam Tử Thất thì thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, điện thoại của chị gọi mãi mà không được, em và chị Hạ Lan đều rất lo lắng, đúng rồi, chị Hạ Lan qua đó rồi sao?”
“Ở bên cạnh chị.”
Lam Tử Thất khẽ mỉm cười nói: “Em tìm chị có chuyện gì?”
“Chị Hạ Lan nói đã liên lạc được với Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi rồi, kêu em tới thành phố B một chuyển. Chị, em đi không?”
“Đi, tại sao không đi?
Lam Tử Thắt lúc này lấy lại tinh thần.
“Lam Dũng, em nghe rõ cho chị, mặc kệ tốn bao nhiêu, em đều phải chữa khỏi chân của em cho chị. Cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng không được từ bỏ. Chỉ là tới thành phố B, chị khả năng không đi cùng em được.”
Lời này của Lam Tử Thất nói với sự bất lực.
Cô phải làm việc, phải kiếm tiền, phải đóng viện phí cho ba và Tống Đình, giấy giục đóng tiền xuất hiện hằng ngày, cô không đi được.
Lam Dũng tự nhiên biết tình trạng của Lam Tử Thắt, anh ta thấp giọng nói: “Em và chị Hạ Lan đi là được.
Chị, chị tạm thời chịu khổ một chút, đợi em chữa khỏi chân, đồi lại em tới bảo vệ chị và người nhà.”
“Được”
Mũi của Lam Tử Thất có hơi cay cay, mắt hơi đỏ hoe.
“Chị đợi em bình an trở về.”
Lam Tử Thắt sau khi cúp máy, trực tiếp quay người ôm lầy Thẩm Hạ Lan, nước mắt nóng hỗi cuối cùng cũng rơi xuống.
“Cảm ơn cậu, Hạ Lan, cảm ơn cậu.”
Cô vốn không phải là một cô gái yếu đuối, nhưng những chuyện này cộng lại, cô thật sự đã nhịn rất lâu rồi.
Hiện nay giống như tìm được một nơi phát tiết, nước mắt lăn dài trên gò má.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.