Chương 1002
Vi Lan Tử Mặc
14/09/2021
Tiêu Niệm Vi trực tiếp nói đến chuyện công việc.
Thẩm Hạ Lan vội gật đầu.
“Quá tốt rồi, tớ đang rầu rĩ vì không tìm được đường đó. Ở đây tớ hoàn toàn mù mờ.”
“Vậy tớ cho cậu phương thức liên lạc để hai người nói chuyện.”
Tiêu Niệm Vi cho Thẩm Hạ Lan thông tin của đối phương.
Thẩm Hạ Lan vội nói cảm ơn.
Hai người vui vẻ ăn một bữa trưa, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan tốt hơn rất nhiều.
Khi rời khỏi, Tiêu Niệm Vi kiên trì kêu tài xế đưa cô về, Thẩm Hạ Lan không từ chối được, chỉ đành đồng Về Sau khi cô đi, Tiêu Niệm Vi mới lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Ân Tuấn.
“Chuyện anh muốn tôi làm tôi đều làm xong rồi, cũng không để Hạ Lan biết người là anh giới thiệu. Tâm trạng của cô ấy vẫn rất không tệ, nhưng Diệp Ân Tuấn, anh chắc chắn không nói cho cô ấy anh ở đằng sau giúp cô ấy sao?”
“Không cần. Cô ấy bây giờ chỉ ước không còn chút quan hệ gì với tôi. Tính khí của cô áy tôi biết, để mặc cô ấy đi. Cô ấy vui là được.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn khàn.
Lông mày của Tiêu Niệm Vĩ hơi cau lại.
“Anh bớt hút thuốc, cho dù anh và Hạ Lan không thể nào, cũng không thể dày vò cơ thể của mình.
Chuyện này nói cho cùng là chính anh không tỉ mỉ. Mặc kệ anh và người phụ nữ đó nói cái gì làm cái gì, anh vậy mà có thể để cô ta in dấu son môi lên cỗ áo trong sơ mi của anh, tôi phải nói người phụ nữ này quá giỏi, hay là nói cậu Diệp anh quá vô dụng rồi? Hơn nữa anh đến đây cũng không chịu giải thích rõ ràng với Hạ Lan, tôi đoán chuyện anh nói với người phụ nữ đó chắc là có liên quan tới Hạ Lan?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại, lạnh lùng nói: “Lương Tử biết cô thích thăm dò chuyện của tôi như này không?”
“Đừng hiểu lầm, tôi không có chút hứng thú gì với anh cả.”
Tiêu Niệm Vi sau khi cúp máy, nhìn về phía Thẩm Hạ Lan rời đi như có suy tư.
Thẩm Hạ Lan không biết tất cả chuyện này, một mình sau khi về đến nhà thì bắt đầu dựa theo phương thức liên lạc Tiêu Niệm Vi cho mà liên lạc với người xét duyệt đó.
Đối phương vừa nghe là Thẩm Hạ Lan, trực tiếp không nói hai lời, bảo cô ngày mai chuẩn bị sẵn tài liệu đưa tới, trực tiếp xử lý là được.
Thẩm Hạ Lan vô cùng vui mừng, trong lòng khen ngợi mối quan hệ của Tiêu Niệm Vi quá được việc.
Cô vui vẻ chuẩn bị đầy đủ tài liệu, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.
Cô muốn dùng gương mặt hoàn toàn mới chào đón buổi xét duyệt vào ngày mai.
Khương Hiểu thấy cô đã ngủ say, lúc này mới tắt đèn, sau đó nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng, đi ra ban công bên ngoài, bắt đầu gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.
“Diệp tổng, bà chủ ngủ rồi. Bên xét duyệt bảo ngày mai đến đưa tài liệu.”
*Tôi biết rồi, chăm sóc tốt cho bà chủ, có bắt cứ chuyện gì báo cáo với tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn sau khi cúp máy, nhìn ảnh của Thẩm Hạ Lan trên màn hình điện thoại, mắt có hơi thâm trầm.
Thẩm Hạ Lan ngủ một giác này tỉnh dậy, cảm tháy rất thư thái.
Cô ăn sáng xong, cầm tài liệu thì muốn đến trung tâm xét duyệt.
“Hạ Lan!”
Đột nhiên có người mở miệng gọi cô một tiếng.
Thẩm Hạ Lan bỗng quay đầu, khi nhìn thấy đối phương thì cả người đều sững ra.
“Hai người sao lại đến đây?”
Cô vô thức không muốn dừng lại, nhưng chân lại không nghe điều khiển, cứ đứng ở đó, nhìn người đối diện đi về phía mình.
Thẩm Hạ Lan vội gật đầu.
“Quá tốt rồi, tớ đang rầu rĩ vì không tìm được đường đó. Ở đây tớ hoàn toàn mù mờ.”
“Vậy tớ cho cậu phương thức liên lạc để hai người nói chuyện.”
Tiêu Niệm Vi cho Thẩm Hạ Lan thông tin của đối phương.
Thẩm Hạ Lan vội nói cảm ơn.
Hai người vui vẻ ăn một bữa trưa, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan tốt hơn rất nhiều.
Khi rời khỏi, Tiêu Niệm Vi kiên trì kêu tài xế đưa cô về, Thẩm Hạ Lan không từ chối được, chỉ đành đồng Về Sau khi cô đi, Tiêu Niệm Vi mới lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Ân Tuấn.
“Chuyện anh muốn tôi làm tôi đều làm xong rồi, cũng không để Hạ Lan biết người là anh giới thiệu. Tâm trạng của cô ấy vẫn rất không tệ, nhưng Diệp Ân Tuấn, anh chắc chắn không nói cho cô ấy anh ở đằng sau giúp cô ấy sao?”
“Không cần. Cô ấy bây giờ chỉ ước không còn chút quan hệ gì với tôi. Tính khí của cô áy tôi biết, để mặc cô ấy đi. Cô ấy vui là được.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn khàn.
Lông mày của Tiêu Niệm Vĩ hơi cau lại.
“Anh bớt hút thuốc, cho dù anh và Hạ Lan không thể nào, cũng không thể dày vò cơ thể của mình.
Chuyện này nói cho cùng là chính anh không tỉ mỉ. Mặc kệ anh và người phụ nữ đó nói cái gì làm cái gì, anh vậy mà có thể để cô ta in dấu son môi lên cỗ áo trong sơ mi của anh, tôi phải nói người phụ nữ này quá giỏi, hay là nói cậu Diệp anh quá vô dụng rồi? Hơn nữa anh đến đây cũng không chịu giải thích rõ ràng với Hạ Lan, tôi đoán chuyện anh nói với người phụ nữ đó chắc là có liên quan tới Hạ Lan?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại, lạnh lùng nói: “Lương Tử biết cô thích thăm dò chuyện của tôi như này không?”
“Đừng hiểu lầm, tôi không có chút hứng thú gì với anh cả.”
Tiêu Niệm Vi sau khi cúp máy, nhìn về phía Thẩm Hạ Lan rời đi như có suy tư.
Thẩm Hạ Lan không biết tất cả chuyện này, một mình sau khi về đến nhà thì bắt đầu dựa theo phương thức liên lạc Tiêu Niệm Vi cho mà liên lạc với người xét duyệt đó.
Đối phương vừa nghe là Thẩm Hạ Lan, trực tiếp không nói hai lời, bảo cô ngày mai chuẩn bị sẵn tài liệu đưa tới, trực tiếp xử lý là được.
Thẩm Hạ Lan vô cùng vui mừng, trong lòng khen ngợi mối quan hệ của Tiêu Niệm Vi quá được việc.
Cô vui vẻ chuẩn bị đầy đủ tài liệu, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.
Cô muốn dùng gương mặt hoàn toàn mới chào đón buổi xét duyệt vào ngày mai.
Khương Hiểu thấy cô đã ngủ say, lúc này mới tắt đèn, sau đó nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng, đi ra ban công bên ngoài, bắt đầu gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.
“Diệp tổng, bà chủ ngủ rồi. Bên xét duyệt bảo ngày mai đến đưa tài liệu.”
*Tôi biết rồi, chăm sóc tốt cho bà chủ, có bắt cứ chuyện gì báo cáo với tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn sau khi cúp máy, nhìn ảnh của Thẩm Hạ Lan trên màn hình điện thoại, mắt có hơi thâm trầm.
Thẩm Hạ Lan ngủ một giác này tỉnh dậy, cảm tháy rất thư thái.
Cô ăn sáng xong, cầm tài liệu thì muốn đến trung tâm xét duyệt.
“Hạ Lan!”
Đột nhiên có người mở miệng gọi cô một tiếng.
Thẩm Hạ Lan bỗng quay đầu, khi nhìn thấy đối phương thì cả người đều sững ra.
“Hai người sao lại đến đây?”
Cô vô thức không muốn dừng lại, nhưng chân lại không nghe điều khiển, cứ đứng ở đó, nhìn người đối diện đi về phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.