Chương 1169
Vi Lan Tử Mặc
03/10/2021
“Phải, nể tình cô thật lòng thật dạ đối xử với con gái của tôi, tôi sẽ khiến cô chết không đau đớn, nếu cô đã là con dâu của nhà họ Diệp, vậy thì chết ở đây đi. Cô yên tâm, đợi sau khi cô chết rồi, tôi sẽ cho người chôn chung thi thể của cô và Diệp Ân Tuấn ở phần mộ tổ tiên của nhà họ Diệp. Ở điểm này, tôi vẫn rất nhân từ.”
Vu Linh nói với vẻ giả tạo.
Lưu Nghệ vội vàng bày ra tư thế công kích, bảo vệ Thẩm Hạ Lan ở đằng sau.
“Các người muốn động với mợ chủ nhà tôi thì phải bước qua xác tôi.”
Mắt của Vu Lạnh lạnh đi vài phần.
“Còn đợi cái gì? Ra tay.”
Bà ta hạ lệnh, lính đánh thuê đằng sau lập tức hướng về phía Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ.
Thẩm Hạ Lan tuy nhận mệnh, nhưng cũng không dễ giơ tay chịu trói, càng không thể nhìn nhiều người như vậy công kích một mình Lưu Nghệ.
Cô nhanh chóng gia nhập chiến đấu, chỉ đáng tiếc vết thương trên người cô cũng vì thế rách ra.
Hai người bọn họ đối đầu với mười lính đánh thuê, nhìn thế nào cũng sẽ thua. Lưu Nghệ không lâu sau đã bị thương, nhưng càng chiến càng hăng, giống như căn bản không biết đau.
Lưng của Thẩm Hạ Lan đau rát vô cùng, cô có thể cảm nhận được vết thương đã cháy máu rồi, nhưng Lưu Nghệ vì cô mà liều mạng như vậy, cô không thể để Lưu Nghệ chết ở đây.
Lúc này cô mới phát hiện mình cách con đường trở thành một người thượng vị đủ tiêu chuẩn còn xa lắm, đáng tiếc cô không còn cơ hội nữa rồi.
Khi Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ khả năng không chống đỡ được nữa thì bên ngoài đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh của động cơ xe hơi.
Vu Linh hơi nhíu mày.
Còn chưa đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, một nhóm người đeo mặt nạ phòng độc xông vào, tiến vào chính là một quả lựu đạn khói, khiến tất cả mọi người họ sặc sụa, căn bản không màng đến đánh nhau nữa.
Lưu Nghệ nhanh tay nhanh mắt lập tức lao đến trước mặt Vu Linh, túm chặt Vu Linh sắp chạy trốn lại.
“Bắt tất cả cho tôi, một người cũng không được phép bỏ qua!”
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy cơ thể bị người khác kéo, lập tức nhảy ra phạm vi của lựu đạn khói, mà giọng nói bên cạnh có hơi quen thuộc, quen thuộc tới mức cô hơi nhoẻn miệng.
“Trương Vũ, cậu cuối cùng đã đến rồi. Còn không đến nữa tôi thật sự bị người ta đem gói sủi cảo rồi.”
Thẩm Hạ Lan đánh anh ta một quyền, cả người có hơi an ủi.
Trương Vũ mắc cỡ sờ lồng ngực, cười rồi nói: “Mợ chủ chuyện chị căn dặn tôi sao có thể không để trong lòng chứ? Nói thật, mới đầu khi Sếp Diệp đưa tôi đến căn cứ huấn luyện tôi còn sợ bệnh tim của mình sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện, là anh Tống đã dạy tôi một cách đặc biệt, khiến tôi có thể sống được ở căn cứ.”
Nghe thấy Trương Vũ nói tới Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan vô thức hỏi: “Dạo này có còn liên lạc với Tống Dật Hiên không?”
“Có, mấy ngày trước anh Tống còn gửi tin nhắn cho tôi, nói đang chơi ở Na-uy.”
Nghe thấy Trương Vũ nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực.
Giỏi cho một Tống Dật Hiên!
Anh ta có thể gửi tin nhắn cho em trai của Trương Mẫn, cũng không biết gửi cho cô một tin nhắn, thật sự quá đáng ghét rồi.
“Mợ chủ, chị trước tiên đứng ở bên ngoài, tôi xử lý chỗ này.”
Dáng vẻ của Trương Vũ ở trước mặt Thẩm Hạ Lan chung quy không khác gì so với lần gặp mặt đầu tiên.
Còn nhớ khi ở nhà họ Trương gặp được anh ta, thiếu niên e thẹn này si mê với y học, không ngờ bây giờ cũng có thể một mặt riêng, trở thành một tiểu đội trưởng của căn cứ huấn luyện của Diệp Ân Tuấn.
Nếu như Trương Mẫn vẫn còn, nhìn thấy em trai có thành tựu như vậy chắc sẽ vui mừng lắm.
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng rồi thu hồi tâm thần.
Sau khi lựu đạn khói được xử lý, người của Vu Linh đều bị chế ngự rồi, người nhân lúc hỗn loạn chạy ra cũng bị người bên ngoài vây bắt rồi.
Lưu Nghệ thấy Trương Vũ ẻo lả tới thì không khỏi nhíu mày. Cô ta thế nào cũng không thừa nhận mình là được thanh niên yếu ớt này cứu. Nhưng nhìn thấy Trương Vũ rất bình tĩnh chỉ huy, cô ta lại cảm thấy người này rất có tài chỉ huy.
“Mợ chủ, đây là chuyện gì thế.”
Vu Linh nói với vẻ giả tạo.
Lưu Nghệ vội vàng bày ra tư thế công kích, bảo vệ Thẩm Hạ Lan ở đằng sau.
“Các người muốn động với mợ chủ nhà tôi thì phải bước qua xác tôi.”
Mắt của Vu Lạnh lạnh đi vài phần.
“Còn đợi cái gì? Ra tay.”
Bà ta hạ lệnh, lính đánh thuê đằng sau lập tức hướng về phía Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ.
Thẩm Hạ Lan tuy nhận mệnh, nhưng cũng không dễ giơ tay chịu trói, càng không thể nhìn nhiều người như vậy công kích một mình Lưu Nghệ.
Cô nhanh chóng gia nhập chiến đấu, chỉ đáng tiếc vết thương trên người cô cũng vì thế rách ra.
Hai người bọn họ đối đầu với mười lính đánh thuê, nhìn thế nào cũng sẽ thua. Lưu Nghệ không lâu sau đã bị thương, nhưng càng chiến càng hăng, giống như căn bản không biết đau.
Lưng của Thẩm Hạ Lan đau rát vô cùng, cô có thể cảm nhận được vết thương đã cháy máu rồi, nhưng Lưu Nghệ vì cô mà liều mạng như vậy, cô không thể để Lưu Nghệ chết ở đây.
Lúc này cô mới phát hiện mình cách con đường trở thành một người thượng vị đủ tiêu chuẩn còn xa lắm, đáng tiếc cô không còn cơ hội nữa rồi.
Khi Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ khả năng không chống đỡ được nữa thì bên ngoài đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh của động cơ xe hơi.
Vu Linh hơi nhíu mày.
Còn chưa đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, một nhóm người đeo mặt nạ phòng độc xông vào, tiến vào chính là một quả lựu đạn khói, khiến tất cả mọi người họ sặc sụa, căn bản không màng đến đánh nhau nữa.
Lưu Nghệ nhanh tay nhanh mắt lập tức lao đến trước mặt Vu Linh, túm chặt Vu Linh sắp chạy trốn lại.
“Bắt tất cả cho tôi, một người cũng không được phép bỏ qua!”
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy cơ thể bị người khác kéo, lập tức nhảy ra phạm vi của lựu đạn khói, mà giọng nói bên cạnh có hơi quen thuộc, quen thuộc tới mức cô hơi nhoẻn miệng.
“Trương Vũ, cậu cuối cùng đã đến rồi. Còn không đến nữa tôi thật sự bị người ta đem gói sủi cảo rồi.”
Thẩm Hạ Lan đánh anh ta một quyền, cả người có hơi an ủi.
Trương Vũ mắc cỡ sờ lồng ngực, cười rồi nói: “Mợ chủ chuyện chị căn dặn tôi sao có thể không để trong lòng chứ? Nói thật, mới đầu khi Sếp Diệp đưa tôi đến căn cứ huấn luyện tôi còn sợ bệnh tim của mình sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện, là anh Tống đã dạy tôi một cách đặc biệt, khiến tôi có thể sống được ở căn cứ.”
Nghe thấy Trương Vũ nói tới Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan vô thức hỏi: “Dạo này có còn liên lạc với Tống Dật Hiên không?”
“Có, mấy ngày trước anh Tống còn gửi tin nhắn cho tôi, nói đang chơi ở Na-uy.”
Nghe thấy Trương Vũ nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực.
Giỏi cho một Tống Dật Hiên!
Anh ta có thể gửi tin nhắn cho em trai của Trương Mẫn, cũng không biết gửi cho cô một tin nhắn, thật sự quá đáng ghét rồi.
“Mợ chủ, chị trước tiên đứng ở bên ngoài, tôi xử lý chỗ này.”
Dáng vẻ của Trương Vũ ở trước mặt Thẩm Hạ Lan chung quy không khác gì so với lần gặp mặt đầu tiên.
Còn nhớ khi ở nhà họ Trương gặp được anh ta, thiếu niên e thẹn này si mê với y học, không ngờ bây giờ cũng có thể một mặt riêng, trở thành một tiểu đội trưởng của căn cứ huấn luyện của Diệp Ân Tuấn.
Nếu như Trương Mẫn vẫn còn, nhìn thấy em trai có thành tựu như vậy chắc sẽ vui mừng lắm.
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng rồi thu hồi tâm thần.
Sau khi lựu đạn khói được xử lý, người của Vu Linh đều bị chế ngự rồi, người nhân lúc hỗn loạn chạy ra cũng bị người bên ngoài vây bắt rồi.
Lưu Nghệ thấy Trương Vũ ẻo lả tới thì không khỏi nhíu mày. Cô ta thế nào cũng không thừa nhận mình là được thanh niên yếu ớt này cứu. Nhưng nhìn thấy Trương Vũ rất bình tĩnh chỉ huy, cô ta lại cảm thấy người này rất có tài chỉ huy.
“Mợ chủ, đây là chuyện gì thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.