Chương 1174
Vi Lan Tử Mặc
03/10/2021
Thẩm Hạ Lan cảm thấy quá mệt rồi.
Cô thật sự rất muốn cùng Diệp Ân Tuấn ra ngoài đi dạo.
Nhưng tiền đề là Diệp Ân Tuấn nhà cô bao giờ mới quay về?
Thật là trắc trở mà.
Thẩm Hạ Lan nằm bò trên giường ngủ một lúc, mở mắt ra đã là hơn 4 giờ chiều rồi.
Cô dậy tắm rửa, xuống lầu, nhìn thấy ông cụ Tiêu ngồi trên sô pha đọc báo.
“Ông ngoại, bây giờ đã là thời đại nào rồi, mọi người đều dùng điện thoại đọc tin tức, sao ông vẫn đọc báo giấy?”
Thẩm Hạ Lan lúc nói chuyện đã đi xuống rồi.
Ông cụ Tiêu hừ một tiếng, gấp tờ báo lại.
“Ông thích đọc báo giấy, thì sao hả? Cháu có ý kiến?”
“Cháu đâu dám có ý kiến. Ông là ông ngoại của cháu, ông nói cái gì thì là cái đó.”
Thẩm Hạ Lan rất thức thời mà vội vàng lấy lòng.
“Cháu nói xem cháu giống ai thế? Ba mẹ của cháu đều là người kiệm lời, sao đến lượt cháu thì biết nói chuyện nhem nhẻm như vậy? Miệng bôi mật sao?”
Ông cụ Tiêu tuy ngoài miệng chê bai, có điều đáy mắt lại tràn ngập sự cưng chiều.
Thẩm Hạ Lan nũng nịu ôm lấy cánh tay của ông ta mà nói: “Ông ngoại, cháu cũng chỉ đối với ông mới như này, cháu đối với người khác thì rất lạnh lùng nha.”
“Ha ha, ông tin cháu?!”
Ông cụ Tiêu cũng không tranh luận những điều này với cô, nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”
“Cũng tạm, nếu như có thể ăn xong cơm cháu còn có thể ngủ thêm.”
Thẩm Hạ Lan nói là lời thật lòng.
Sau khi sảy thai cô cứ cảm thấy cơ thể suy nhược, đi hai bước cũng thấy rất mệt, sáng nay còn động thủ ở nhà họ Diệp.
Cô ngáp một cái, cầm lấy một quả táo lên gọt.
“Ông ngoại, giờ cũng sắp tết rồi, quả táo này của ông vẫn tươi như vậy? Mua ở siêu thị sao?”
“Người khác tặng.”
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, có hơi ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Sao vậy ạ? Ông ngoại muốn nói gì với cháu? Cháu sao cảm thấy ánh mắt ông nhìn cháu khiến cháu có hơi hoảng nhỉ.”
Thẩm Hạ Lan cười tinh nghịch.
Ông cụ Tiêu lại thở dài một tiếng nói: “Thân thể này của cháu tốt nhất phải cố gắng bồi bổ, đừng có không có chuyện gì thì cứ chạy ra ngoài. Có chuyện gì cháu bảo hai thằng nhóc nhà họ Hoắc kia đi làm. Cháu là con gái, không cần chuyện gì cũng phải tự mình dốc sức đâu. Diệp Ân Tuấn này định khi nào trở về đây?”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe, lập tức xụ mặt.
“Cháu đâu có biết.”
“Bớt lại, bác sĩ Tiêu vừa nãy chính là vợ của Lương Thiệu Cảnh nhỉ? Lương Thiệu Cảnh và Diệp Ân Tuấn có quan hệ gì ai không biết chứ? Cô bé đó đến không thể không nói gì với cháu được? Vu Linh cũng bắt được rồi, cháu định làm như nào? Không giao cho bên cảnh sát sao? Hay là cháu muốn tự mình thẩm vấn? Thẩm Hạ Lan, ông phải cảnh cáo cháu, thẩm vấn riêng là phạm pháp đấy! Ở nhà chúng ta, chuyện phạm pháp tuyệt đối không thể làm.”
Ông cụ Tiêu nói lời này, Thẩm Hạ Lan bỗng rầu rĩ.
Cô thật sự rất muốn cùng Diệp Ân Tuấn ra ngoài đi dạo.
Nhưng tiền đề là Diệp Ân Tuấn nhà cô bao giờ mới quay về?
Thật là trắc trở mà.
Thẩm Hạ Lan nằm bò trên giường ngủ một lúc, mở mắt ra đã là hơn 4 giờ chiều rồi.
Cô dậy tắm rửa, xuống lầu, nhìn thấy ông cụ Tiêu ngồi trên sô pha đọc báo.
“Ông ngoại, bây giờ đã là thời đại nào rồi, mọi người đều dùng điện thoại đọc tin tức, sao ông vẫn đọc báo giấy?”
Thẩm Hạ Lan lúc nói chuyện đã đi xuống rồi.
Ông cụ Tiêu hừ một tiếng, gấp tờ báo lại.
“Ông thích đọc báo giấy, thì sao hả? Cháu có ý kiến?”
“Cháu đâu dám có ý kiến. Ông là ông ngoại của cháu, ông nói cái gì thì là cái đó.”
Thẩm Hạ Lan rất thức thời mà vội vàng lấy lòng.
“Cháu nói xem cháu giống ai thế? Ba mẹ của cháu đều là người kiệm lời, sao đến lượt cháu thì biết nói chuyện nhem nhẻm như vậy? Miệng bôi mật sao?”
Ông cụ Tiêu tuy ngoài miệng chê bai, có điều đáy mắt lại tràn ngập sự cưng chiều.
Thẩm Hạ Lan nũng nịu ôm lấy cánh tay của ông ta mà nói: “Ông ngoại, cháu cũng chỉ đối với ông mới như này, cháu đối với người khác thì rất lạnh lùng nha.”
“Ha ha, ông tin cháu?!”
Ông cụ Tiêu cũng không tranh luận những điều này với cô, nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”
“Cũng tạm, nếu như có thể ăn xong cơm cháu còn có thể ngủ thêm.”
Thẩm Hạ Lan nói là lời thật lòng.
Sau khi sảy thai cô cứ cảm thấy cơ thể suy nhược, đi hai bước cũng thấy rất mệt, sáng nay còn động thủ ở nhà họ Diệp.
Cô ngáp một cái, cầm lấy một quả táo lên gọt.
“Ông ngoại, giờ cũng sắp tết rồi, quả táo này của ông vẫn tươi như vậy? Mua ở siêu thị sao?”
“Người khác tặng.”
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, có hơi ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Sao vậy ạ? Ông ngoại muốn nói gì với cháu? Cháu sao cảm thấy ánh mắt ông nhìn cháu khiến cháu có hơi hoảng nhỉ.”
Thẩm Hạ Lan cười tinh nghịch.
Ông cụ Tiêu lại thở dài một tiếng nói: “Thân thể này của cháu tốt nhất phải cố gắng bồi bổ, đừng có không có chuyện gì thì cứ chạy ra ngoài. Có chuyện gì cháu bảo hai thằng nhóc nhà họ Hoắc kia đi làm. Cháu là con gái, không cần chuyện gì cũng phải tự mình dốc sức đâu. Diệp Ân Tuấn này định khi nào trở về đây?”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe, lập tức xụ mặt.
“Cháu đâu có biết.”
“Bớt lại, bác sĩ Tiêu vừa nãy chính là vợ của Lương Thiệu Cảnh nhỉ? Lương Thiệu Cảnh và Diệp Ân Tuấn có quan hệ gì ai không biết chứ? Cô bé đó đến không thể không nói gì với cháu được? Vu Linh cũng bắt được rồi, cháu định làm như nào? Không giao cho bên cảnh sát sao? Hay là cháu muốn tự mình thẩm vấn? Thẩm Hạ Lan, ông phải cảnh cáo cháu, thẩm vấn riêng là phạm pháp đấy! Ở nhà chúng ta, chuyện phạm pháp tuyệt đối không thể làm.”
Ông cụ Tiêu nói lời này, Thẩm Hạ Lan bỗng rầu rĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.