Chương 1176
Vi Lan Tử Mặc
04/10/2021
Thẩm Hạ Lan vội ra tay, khẽ vỗ vỗ lưng của ông cụ Tiêu, an ủi: “Ông ngoại, ông đừng buồn nữa.”
Ông cụ Tiêu xua tay rồi tiếp tục nói: “Có lẽ vết nứt tình cảm giữa ông và bà ngoại của cháu chính là bắt đầu từ lúc đó. Bà ấy liều cả tính mạng sinh ra đứa trẻ, lại bị ông làm mất. Con gái lớn của ông không có chết ở trong tay phần tử khủng bố, lại mất ở trong tay của ông. Ông không biết con bé sống hay chết, không biết con bé đang ở đâu. Khoảng thời gian đó bà ngoại của cháu giống như phát điên vậy, chỉ cần cơ thể khỏe lên một chút thì muốn ra ngoài tìm con gái lớn, nhưng đứa trẻ này giống như bốc khói khỏi nhân gian vậy, cũng không có bất kỳ dấu vết nào để lại, bọn ông thậm chí tìm một lượt tất cả những đứa trẻ sơ sinh đã chết trong bệnh viện nhưng vẫn không có tin của con bé. Cứ như vậy một năm trôi qua, khi Tiêu Ái đón sinh nhật một tuổi, bà ngoại của cháu làm hai đôi giày đầu hổ, khóa một đôi này trong tủ, từ đó về sau, bà ấy cũng không có nhắc đến con gái lớn đã mất đó nữa. Giống như bà ấy trước giờ chưa từng sinh ra đứa trẻ này vậy. Ông tưởng bà ấy sẽ từ từ khôi phục lại, nhưng rõ ràng, là ông sai rồi.”
Nghĩ đến khi mình nghỉ phép về nhà, vợ lần nào cũng đối xử lạnh lùng với ông như vậy, ông cụ Tiêu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đứa trẻ mất rồi ông ta cũng buồn, nhưng lúc đó ông ta còn trẻ, cảm thấy vợ có hơi quá đáng, chỉ trưng ra một vẻ mặt đó cho ông ta nhìn, khiến ông ta càng lúc càng không muốn về nhà, cho nên khi có nhiệm vụ, rõ ràng không phải là của ông ta, ông ta cũng tự động xin nhận để rời khỏi ngôi nhà này.
Đợi đến khi ông ta biết được tin vợ mang thai lần nữa, ông ta mới ý thức được mình bị vợ đội nón xanh rồi, mà ông ta lại không có bất cứ lập trường gì để đi oán trách vợ cả.
Nghĩ lại chuyện khi đó, ông cụ Tiêu cảm thấy trái tim đều sắp vỡ tan.
Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không ngờ nghe được chuyện như này từ trong miệng ông cụ Tiêu.
Cô an ủi ông cụ Tiêu, hỏi: “Những năm này đều không tìm được dì lớn sao?”
“Từng tìm rồi, nhưng biển người mênh mông, đi đâu tìm đây! Điều kiện năm đó có hạn, không giống bây giờ có camera, có hệ thống giám sát, năm đó cái gì cũng không có. Bọn ông ngay cả đứa trẻ bị ai bế đi cũng không biết. Lúc đó tình trạng của con bé nguy hiểm như vậy, có thể sống được hay không cũng là một ẩn số. Ông sử dụng rất nhiều mối quan hệ, nhưng lại không có được một chút tin tức nào. Ông nghĩ bà ngoại của cháu cuối cùng cũng tuyệt vọng rồi, mới tuyệt nhiên không nhắc đến đứa trẻ này nữa. Còn mẹ của cháu cũng không biết mình còn có một người chị song sinh.”
Ông cụ Tiêu dường như lập tức già đi mười tuổi.
Trước kia khi còn trẻ có thể chống đỡ được, bây giờ tuổi tác lớn rồi, mỗi lần ông ta nghĩ đến đều cảm thấy đau thấu tim gan.
Thẩm Hạ Lan không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể rót một ly nước cho ông cụ Tiêu.
Cô cũng là một phụ nữ, tự nhiên biết sự đau đớn khi phụ nữ sinh con.
Mang thai mười tháng sinh ra đứa con, không có chết ở trong tay phần tử khủng bố, lại mất trong bệnh viện, nói không hận là giả.
Bà ngoại khi đó khả năng hận chết thân phận quân nhân của ông ngoại.
Nhưng bà đã gả rồi, oán không được, chỉ có thể hy vọng tìm lại được đứa trẻ, nhưng thất vọng chồng chất từng ngày, cuối cùng biến thành tuyệt vọng, có lẽ cũng tuyệt vọng đối với người đàn ông như ông ngoại rồi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi đau lòng cho bà ngoại.
Cô trước giờ chưa từng gặp bà ngoại, cũng không biết bà có dáng vẻ như nào, lúc này cô ngược lại rất muốn nhìn thấy người bà ngoại này.
“Ông ngoại, trong nhà có ảnh của bà ngoại không?”
“Không có, bà ấy năm đó khi mang Lưu Mai đi thì cũng mang tất cả đồ đạc và ảnh liên quan đến bà ấy đi rồi, ngay cả ảnh kết hôn của ông bà cũng xé một nửa rồi cầm đi. Bà ấy lúc đó đi thì đã cắt đứt hoàn toàn với ông, khả năng cả đời này đều không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ông nữa.”
Trước kia cứ cảm thấy là do vợ có lỗi ông ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại là ông ta có lỗi với vợ.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi thất vọng, có điều cũng không có cưỡng cầu.
Tình thân cũng là phải theo duyên phận, không cưỡng cầu được.
Thẩm Hạ Lan và ông cụ Tiêu đều có hơi trầm mặc.
Bởi vì chuyện ngày xưa này, ông cụ Tiêu có hơi hết sức, được Dũng đỡ về phòng nghỉ ngơi, mà Thẩm Hạ Lan ngồi trong phòng khách không khỏi có hơi thổn thức và thấy may mắn.
May mắn sau khi Diệp Ân Tuấn giải ngũ cô mới gả cho anh, nếu không cô có phải cũng phải gánh chịu sự lựa chọn như bà ngoại không?
Vừa nghĩ đến việc con của mình bị phần tử khủng bố bắt làm con tin, cả người Thẩm Hạ Lan đều không tốt rồi.
Cô nghĩ đến Diệp Minh Triết.
Thằng nhóc thối đó một lòng muốn phát triển trong quân đội, mai sau có một ngày có phải cũng sẽ gặp phải vấn đề như này không?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện cô nhọc lòng có quá nhiều, cô vội lắc đầu, ném mấy chuyện vớ vẩn này ra khỏi đầu.
Ông cụ Tiêu xua tay rồi tiếp tục nói: “Có lẽ vết nứt tình cảm giữa ông và bà ngoại của cháu chính là bắt đầu từ lúc đó. Bà ấy liều cả tính mạng sinh ra đứa trẻ, lại bị ông làm mất. Con gái lớn của ông không có chết ở trong tay phần tử khủng bố, lại mất ở trong tay của ông. Ông không biết con bé sống hay chết, không biết con bé đang ở đâu. Khoảng thời gian đó bà ngoại của cháu giống như phát điên vậy, chỉ cần cơ thể khỏe lên một chút thì muốn ra ngoài tìm con gái lớn, nhưng đứa trẻ này giống như bốc khói khỏi nhân gian vậy, cũng không có bất kỳ dấu vết nào để lại, bọn ông thậm chí tìm một lượt tất cả những đứa trẻ sơ sinh đã chết trong bệnh viện nhưng vẫn không có tin của con bé. Cứ như vậy một năm trôi qua, khi Tiêu Ái đón sinh nhật một tuổi, bà ngoại của cháu làm hai đôi giày đầu hổ, khóa một đôi này trong tủ, từ đó về sau, bà ấy cũng không có nhắc đến con gái lớn đã mất đó nữa. Giống như bà ấy trước giờ chưa từng sinh ra đứa trẻ này vậy. Ông tưởng bà ấy sẽ từ từ khôi phục lại, nhưng rõ ràng, là ông sai rồi.”
Nghĩ đến khi mình nghỉ phép về nhà, vợ lần nào cũng đối xử lạnh lùng với ông như vậy, ông cụ Tiêu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đứa trẻ mất rồi ông ta cũng buồn, nhưng lúc đó ông ta còn trẻ, cảm thấy vợ có hơi quá đáng, chỉ trưng ra một vẻ mặt đó cho ông ta nhìn, khiến ông ta càng lúc càng không muốn về nhà, cho nên khi có nhiệm vụ, rõ ràng không phải là của ông ta, ông ta cũng tự động xin nhận để rời khỏi ngôi nhà này.
Đợi đến khi ông ta biết được tin vợ mang thai lần nữa, ông ta mới ý thức được mình bị vợ đội nón xanh rồi, mà ông ta lại không có bất cứ lập trường gì để đi oán trách vợ cả.
Nghĩ lại chuyện khi đó, ông cụ Tiêu cảm thấy trái tim đều sắp vỡ tan.
Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không ngờ nghe được chuyện như này từ trong miệng ông cụ Tiêu.
Cô an ủi ông cụ Tiêu, hỏi: “Những năm này đều không tìm được dì lớn sao?”
“Từng tìm rồi, nhưng biển người mênh mông, đi đâu tìm đây! Điều kiện năm đó có hạn, không giống bây giờ có camera, có hệ thống giám sát, năm đó cái gì cũng không có. Bọn ông ngay cả đứa trẻ bị ai bế đi cũng không biết. Lúc đó tình trạng của con bé nguy hiểm như vậy, có thể sống được hay không cũng là một ẩn số. Ông sử dụng rất nhiều mối quan hệ, nhưng lại không có được một chút tin tức nào. Ông nghĩ bà ngoại của cháu cuối cùng cũng tuyệt vọng rồi, mới tuyệt nhiên không nhắc đến đứa trẻ này nữa. Còn mẹ của cháu cũng không biết mình còn có một người chị song sinh.”
Ông cụ Tiêu dường như lập tức già đi mười tuổi.
Trước kia khi còn trẻ có thể chống đỡ được, bây giờ tuổi tác lớn rồi, mỗi lần ông ta nghĩ đến đều cảm thấy đau thấu tim gan.
Thẩm Hạ Lan không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể rót một ly nước cho ông cụ Tiêu.
Cô cũng là một phụ nữ, tự nhiên biết sự đau đớn khi phụ nữ sinh con.
Mang thai mười tháng sinh ra đứa con, không có chết ở trong tay phần tử khủng bố, lại mất trong bệnh viện, nói không hận là giả.
Bà ngoại khi đó khả năng hận chết thân phận quân nhân của ông ngoại.
Nhưng bà đã gả rồi, oán không được, chỉ có thể hy vọng tìm lại được đứa trẻ, nhưng thất vọng chồng chất từng ngày, cuối cùng biến thành tuyệt vọng, có lẽ cũng tuyệt vọng đối với người đàn ông như ông ngoại rồi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi đau lòng cho bà ngoại.
Cô trước giờ chưa từng gặp bà ngoại, cũng không biết bà có dáng vẻ như nào, lúc này cô ngược lại rất muốn nhìn thấy người bà ngoại này.
“Ông ngoại, trong nhà có ảnh của bà ngoại không?”
“Không có, bà ấy năm đó khi mang Lưu Mai đi thì cũng mang tất cả đồ đạc và ảnh liên quan đến bà ấy đi rồi, ngay cả ảnh kết hôn của ông bà cũng xé một nửa rồi cầm đi. Bà ấy lúc đó đi thì đã cắt đứt hoàn toàn với ông, khả năng cả đời này đều không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ông nữa.”
Trước kia cứ cảm thấy là do vợ có lỗi ông ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại là ông ta có lỗi với vợ.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi thất vọng, có điều cũng không có cưỡng cầu.
Tình thân cũng là phải theo duyên phận, không cưỡng cầu được.
Thẩm Hạ Lan và ông cụ Tiêu đều có hơi trầm mặc.
Bởi vì chuyện ngày xưa này, ông cụ Tiêu có hơi hết sức, được Dũng đỡ về phòng nghỉ ngơi, mà Thẩm Hạ Lan ngồi trong phòng khách không khỏi có hơi thổn thức và thấy may mắn.
May mắn sau khi Diệp Ân Tuấn giải ngũ cô mới gả cho anh, nếu không cô có phải cũng phải gánh chịu sự lựa chọn như bà ngoại không?
Vừa nghĩ đến việc con của mình bị phần tử khủng bố bắt làm con tin, cả người Thẩm Hạ Lan đều không tốt rồi.
Cô nghĩ đến Diệp Minh Triết.
Thằng nhóc thối đó một lòng muốn phát triển trong quân đội, mai sau có một ngày có phải cũng sẽ gặp phải vấn đề như này không?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện cô nhọc lòng có quá nhiều, cô vội lắc đầu, ném mấy chuyện vớ vẩn này ra khỏi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.