Chương 1200
Vi Lan Tử Mặc
06/10/2021
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy đau đầu.
Mấy người này ngày nào cũng anh lừa tôi gạt, có mệt không chứ.
“Nếu như kết quả xét nghiệm ADN thật sự bị người ta động tay động chân, nếu như mẹ của Phương Nguyên không phải là dì cả của em, nhưng mà đối phương lại làm cho Phương Nguyên nghĩ rằng em là em gái ruột của anh ta, vậy thì mục đích phía sau chuyện này là gì?”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn trầm tư, thấp giọng nói: “Có lẽ là muốn lợi dụng cuộc nội chiến của nước T để tiêu diệt anh và em.”
“Anh nói tất cả những chuyện này đều là âm mưu? Ví dụ nói em và Phương Nguyên không liên quan tới nhau, bọn họ đột nhiên lại moi chuyện này ra, vào thời điểm này vận dụng cuộc nội chiến tranh vị của nước T để tiêu diệt anh và em, bọn họ không sợ chúng ta chứng thực hả? Giấy không gói được lửa, giả chính là giả.”
“Cho nên anh mới nói chưa chắc là em với Phương Nguyên không có quan hệ.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói làm Thẩm Hạ Lan sững người.
“Có ý gì?”
“Ý của anh rất có thể Phương Nguyên chính là con trai của dì cả em, mà em với Phương Nguyên là anh em họ, nhưng mà những thứ này đều là suy đoán, một lát nữa còn phải gặp mẹ của Phương Nguyên mới biết được sự thật có phải như chúng ta suy đoán không. Ví dụ chuyện này giống như chúng ta đã suy đoán, vậy thì tất nhiên người sau lưng là người biết chuyện năm đó nhà họ Tiêu mất một đứa con gái, mặc dù là lúc đó chuyện này gây náo loạn ở Hải Thành, nhưng mà có rất nhiều người đều cho rằng con gái cả nhà họ Tiêu bị phần tử khủng bố giết chết, sau đó có rất ít người biết đến chuyện nhà họ Tiêu bị mất con gái, mà những người biết chuyện này đủ để chứng minh lúc đó có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Tiêu, hoặc là nói vô cùng thân thiết, cho nên là sự tồn tại của người này mới đáng sợ nhất.”
Diệp Ân Tuấn cẩn thận nói chuyện mình suy đoán cho Thẩm Hạ Lan nghe.
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy phiền não muốn chết đi được.
Cứ luôn cảm thấy có một đối thủ vừa mới được xử lý, mới sống được có mấy ngày yên bình, lại có thêm người xấu đang đợi mình.
Sao mà cuộc sống này khổ cực như thế.
“Ai ui, không nghĩ nữa, các tế bào não muốn chết hết rồi này. Quan tâm tới người đó là ai làm gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, bây giờ em chỉ muốn trôi qua vài ngày yên bình với anh mà thôi. Tốt nhất là những người kia đừng có đến quấy rầy chúng ta vào lúc này, nếu không thì em không quan tâm người đó là ai hết, em sẽ giết chết không tha.”
Thẩm Hạ Lan bá đạo nói, bĩu môi y như là một đứa trẻ, làm cho Diệp Ân Tuấn bật cười.
“Đúng vậy, rốt cuộc là mục đích của người phía sau là cái gì, chúng ta cứ chờ là được rồi, bây giờ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu như em vẫn không yên lòng thì có thể làm xét nghiệm ADN với nhà họ Hoắc, cá nhân anh cho rằng em là con của Tiêu Ái và con cháu nhà họ Hoắc, không cùng một mẹ với Phương Nguyên.”
“Em cũng cho rằng là như vậy, nhưng mà rất có thể Phương Nguyên là anh họ của em, nghĩ như vậy thì cũng không phải là một chút thu hoạch cũng không có, ít nhất là chuyện của dì cả em đã có phương hướng, nếu ông ngoại em biết được thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn phát hiện hình như là mình đã quên nói cho Thẩm Hạ Lan nghe một chuyện.
“Hạ Lan, hình như là anh không nói cho em biết mẹ của Phương Nguyên đã qua đời.”
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Cô suy nghĩ lại những gì mình vừa mới nói với Diệp Ân Tuấn, lúc này mới phát hiện khi mà Diệp Ân Tuấn nói tới Phương Nguyên, mẹ của Phương Nguyên vừa mới kết hôn được mấy năm thì đã qua đời.
Nói cách khác, Phương Nguyên muốn bọn họ đi thăm đó chính là thăm mộ của mẹ anh ta?
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan lập tức thấy khó chịu.
“May mắn là vẫn còn chưa nói cho ông ngoại, nếu không thì ông ấy sẽ thất vọng, em cảm thấy ông trời đối xử không công bằng với ông ngoại của em, hai đứa con gái đều mất trước ông ấy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao để ông ấy chấp nhận được chứ. Diệp Ân Tuấn, anh nhất định phải đồng ý với em, tương lai đến khi ra đi anh có muốn chết cũng phải chết sau em, nhất định phải chờ sau khi em chết rồi thì anh mới có thể chết, em không muốn tận mắt nhìn anh rời khỏi thế giới này, em không chịu nổi đâu.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại phiền não.
Mấy người này ngày nào cũng anh lừa tôi gạt, có mệt không chứ.
“Nếu như kết quả xét nghiệm ADN thật sự bị người ta động tay động chân, nếu như mẹ của Phương Nguyên không phải là dì cả của em, nhưng mà đối phương lại làm cho Phương Nguyên nghĩ rằng em là em gái ruột của anh ta, vậy thì mục đích phía sau chuyện này là gì?”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn trầm tư, thấp giọng nói: “Có lẽ là muốn lợi dụng cuộc nội chiến của nước T để tiêu diệt anh và em.”
“Anh nói tất cả những chuyện này đều là âm mưu? Ví dụ nói em và Phương Nguyên không liên quan tới nhau, bọn họ đột nhiên lại moi chuyện này ra, vào thời điểm này vận dụng cuộc nội chiến tranh vị của nước T để tiêu diệt anh và em, bọn họ không sợ chúng ta chứng thực hả? Giấy không gói được lửa, giả chính là giả.”
“Cho nên anh mới nói chưa chắc là em với Phương Nguyên không có quan hệ.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói làm Thẩm Hạ Lan sững người.
“Có ý gì?”
“Ý của anh rất có thể Phương Nguyên chính là con trai của dì cả em, mà em với Phương Nguyên là anh em họ, nhưng mà những thứ này đều là suy đoán, một lát nữa còn phải gặp mẹ của Phương Nguyên mới biết được sự thật có phải như chúng ta suy đoán không. Ví dụ chuyện này giống như chúng ta đã suy đoán, vậy thì tất nhiên người sau lưng là người biết chuyện năm đó nhà họ Tiêu mất một đứa con gái, mặc dù là lúc đó chuyện này gây náo loạn ở Hải Thành, nhưng mà có rất nhiều người đều cho rằng con gái cả nhà họ Tiêu bị phần tử khủng bố giết chết, sau đó có rất ít người biết đến chuyện nhà họ Tiêu bị mất con gái, mà những người biết chuyện này đủ để chứng minh lúc đó có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Tiêu, hoặc là nói vô cùng thân thiết, cho nên là sự tồn tại của người này mới đáng sợ nhất.”
Diệp Ân Tuấn cẩn thận nói chuyện mình suy đoán cho Thẩm Hạ Lan nghe.
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy phiền não muốn chết đi được.
Cứ luôn cảm thấy có một đối thủ vừa mới được xử lý, mới sống được có mấy ngày yên bình, lại có thêm người xấu đang đợi mình.
Sao mà cuộc sống này khổ cực như thế.
“Ai ui, không nghĩ nữa, các tế bào não muốn chết hết rồi này. Quan tâm tới người đó là ai làm gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, bây giờ em chỉ muốn trôi qua vài ngày yên bình với anh mà thôi. Tốt nhất là những người kia đừng có đến quấy rầy chúng ta vào lúc này, nếu không thì em không quan tâm người đó là ai hết, em sẽ giết chết không tha.”
Thẩm Hạ Lan bá đạo nói, bĩu môi y như là một đứa trẻ, làm cho Diệp Ân Tuấn bật cười.
“Đúng vậy, rốt cuộc là mục đích của người phía sau là cái gì, chúng ta cứ chờ là được rồi, bây giờ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu như em vẫn không yên lòng thì có thể làm xét nghiệm ADN với nhà họ Hoắc, cá nhân anh cho rằng em là con của Tiêu Ái và con cháu nhà họ Hoắc, không cùng một mẹ với Phương Nguyên.”
“Em cũng cho rằng là như vậy, nhưng mà rất có thể Phương Nguyên là anh họ của em, nghĩ như vậy thì cũng không phải là một chút thu hoạch cũng không có, ít nhất là chuyện của dì cả em đã có phương hướng, nếu ông ngoại em biết được thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn phát hiện hình như là mình đã quên nói cho Thẩm Hạ Lan nghe một chuyện.
“Hạ Lan, hình như là anh không nói cho em biết mẹ của Phương Nguyên đã qua đời.”
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Cô suy nghĩ lại những gì mình vừa mới nói với Diệp Ân Tuấn, lúc này mới phát hiện khi mà Diệp Ân Tuấn nói tới Phương Nguyên, mẹ của Phương Nguyên vừa mới kết hôn được mấy năm thì đã qua đời.
Nói cách khác, Phương Nguyên muốn bọn họ đi thăm đó chính là thăm mộ của mẹ anh ta?
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan lập tức thấy khó chịu.
“May mắn là vẫn còn chưa nói cho ông ngoại, nếu không thì ông ấy sẽ thất vọng, em cảm thấy ông trời đối xử không công bằng với ông ngoại của em, hai đứa con gái đều mất trước ông ấy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao để ông ấy chấp nhận được chứ. Diệp Ân Tuấn, anh nhất định phải đồng ý với em, tương lai đến khi ra đi anh có muốn chết cũng phải chết sau em, nhất định phải chờ sau khi em chết rồi thì anh mới có thể chết, em không muốn tận mắt nhìn anh rời khỏi thế giới này, em không chịu nổi đâu.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại phiền não.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.