Chương 1618
Vi Lan Tử Mặc
09/11/2021
“Tình huống này của thằng bé rất nghiêm trọng đúng không?”
Tô Nam nhẹ gật đầu nói: “Xem như thế đi, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, lúc trước mặc dù nói là nổ súng giết người là bất đắc dĩ, nhưng loại cảm giác này ngày càng rõ nét và sâu sắc, sau khi tôi thôi miên nó mới biết được, sau khi chuyện kia xảy ra, Diệp Minh Triết rất sợ bóng tối, vừa nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy máu tươi, và dáng vẻ của người kia trước khi chết. Loại cảm giác này tôi cũng đã có, nhưng lúc ấy chúng ta bao nhiêu tuổi, nó mới bao nhiêu tuổi? Chuyện này nếu như xử lý không tốt, rất có thể khiến cho nó sinh ra những nhân cách khác.”
“Có nghĩa là gì?”
Diệp Ân Tuấn lo lắng.
“Cậu nói con trai tôi có khả năng sẽ bị tâm thần phân liệt?”
“Đừng khẩn trương như vậy có được không?”
Tô Nam cũng sắp làm cha, đương nhiên hiểu được tâm trạng của Diệp Ân Tuấn, anh ta vỗ vỗ vai Diệp Ân Tuấn nói: “Minh Triết là một đứa trẻ mạnh mẽ, có chuyện gì cũng quen tự mình chịu đựng, tính cách này không phải không tốt, nhưng một khi một mình không gánh được, hệ thống tự vệ của bản thân cậu bé sẽ tự chia ra những nhân cách khác nhau để giảm đi áp lực trong lòng, bình thường thì không cảm thấy gì, nhưng nếu như chuyện như vậy tiếp tục, e rằng sẽ có hại cho sự phát triển của cậu bé. Hơn nữa gần đây tôi phát hiện ra rằng cậu bé mơ hồ có xuất hiện xu hướng này. Anh cũng biết, một khi tâm thần phân liệt, một nhân cách khác sẽ không phát hiện ra được mình đã từng làm gì!”
Trái tim Diệp Ân Tuấn đột nhiên chùng xuống dưới.
Anh nghĩ đến chiếc máy tính cách đây không lâu.
Chẳng lẽ đó là do nhân cách khác của Diệp Minh Triết làm ra?
Nhưng tại sao một đứa trẻ nhỏ như vậy lại thích những thứ đồ của người lớn?
Diệp Ân Tuấn không hiểu.
Anh nhìn thoáng qua người bên cạnh, hỏi: “Tô Nam, cậu có biết sau khi tâm thần phân liệt, sẽ có những hành động thế nào không?”
“Cái này nói không chính xác được, sao vậy? Phía bên anh…?
“Sau khi nhân cách tách ra, sẽ có tất cả các kỹ năng của bản thân nó đúng không?”
Tô Nam nhẹ gật đầu.
“Đương nhiên sẽ có, nói trắng ra là nhân cách phân liệt chính là một chủ đề, nhưng vì để trốn tránh hoặc giảm bớt một loại áp lực nào đó nên xuất hiện một loại nhân cách, loại nhân cách này có ý chí kiên cường, sẽ tự mình từ từ để chủ nhân cách chiếm vị chí chủ đạo, nhưng rất nhiều người không đạt được điều này. Có phải Minh Triết đã làm ra chuyện gì khiến anh cảm thấy không thích hợp, vậy nên anh mới đến đây đúng không?”
Tô Nam là người thông minh, Diệp Ân Tuấn lúc vừa mới tới khí thế rất hung hăng, bây giờ lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh ta đương nhiên có thể đoán ra được một số chuyện.
Diệp Ân Tuấn cũng không giấu diếm Tô Nam, nhẹ gật đầu nói: “Đúng, nó hack máy tính của tôi!”
“A? Chuyện lúc nào?”
“Trước khi đến.”
Diệp Ân Tuấn khiến Tô Nam nhíu mày lại.
“Không thể nào, nó vẫn luôn ở trong phòng, Tô Thanh vẫn luôn ở bên nó!”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn vô cùng ngưng trọng.
“Có thể cho Tô Thanh ra ngoài một chút không? Tôi có lời hỏi nó!”
“Được.”
Tô Nam nhẹ nhàng mở ra cửa phòng.
Tô Nam nhẹ gật đầu nói: “Xem như thế đi, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, lúc trước mặc dù nói là nổ súng giết người là bất đắc dĩ, nhưng loại cảm giác này ngày càng rõ nét và sâu sắc, sau khi tôi thôi miên nó mới biết được, sau khi chuyện kia xảy ra, Diệp Minh Triết rất sợ bóng tối, vừa nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy máu tươi, và dáng vẻ của người kia trước khi chết. Loại cảm giác này tôi cũng đã có, nhưng lúc ấy chúng ta bao nhiêu tuổi, nó mới bao nhiêu tuổi? Chuyện này nếu như xử lý không tốt, rất có thể khiến cho nó sinh ra những nhân cách khác.”
“Có nghĩa là gì?”
Diệp Ân Tuấn lo lắng.
“Cậu nói con trai tôi có khả năng sẽ bị tâm thần phân liệt?”
“Đừng khẩn trương như vậy có được không?”
Tô Nam cũng sắp làm cha, đương nhiên hiểu được tâm trạng của Diệp Ân Tuấn, anh ta vỗ vỗ vai Diệp Ân Tuấn nói: “Minh Triết là một đứa trẻ mạnh mẽ, có chuyện gì cũng quen tự mình chịu đựng, tính cách này không phải không tốt, nhưng một khi một mình không gánh được, hệ thống tự vệ của bản thân cậu bé sẽ tự chia ra những nhân cách khác nhau để giảm đi áp lực trong lòng, bình thường thì không cảm thấy gì, nhưng nếu như chuyện như vậy tiếp tục, e rằng sẽ có hại cho sự phát triển của cậu bé. Hơn nữa gần đây tôi phát hiện ra rằng cậu bé mơ hồ có xuất hiện xu hướng này. Anh cũng biết, một khi tâm thần phân liệt, một nhân cách khác sẽ không phát hiện ra được mình đã từng làm gì!”
Trái tim Diệp Ân Tuấn đột nhiên chùng xuống dưới.
Anh nghĩ đến chiếc máy tính cách đây không lâu.
Chẳng lẽ đó là do nhân cách khác của Diệp Minh Triết làm ra?
Nhưng tại sao một đứa trẻ nhỏ như vậy lại thích những thứ đồ của người lớn?
Diệp Ân Tuấn không hiểu.
Anh nhìn thoáng qua người bên cạnh, hỏi: “Tô Nam, cậu có biết sau khi tâm thần phân liệt, sẽ có những hành động thế nào không?”
“Cái này nói không chính xác được, sao vậy? Phía bên anh…?
“Sau khi nhân cách tách ra, sẽ có tất cả các kỹ năng của bản thân nó đúng không?”
Tô Nam nhẹ gật đầu.
“Đương nhiên sẽ có, nói trắng ra là nhân cách phân liệt chính là một chủ đề, nhưng vì để trốn tránh hoặc giảm bớt một loại áp lực nào đó nên xuất hiện một loại nhân cách, loại nhân cách này có ý chí kiên cường, sẽ tự mình từ từ để chủ nhân cách chiếm vị chí chủ đạo, nhưng rất nhiều người không đạt được điều này. Có phải Minh Triết đã làm ra chuyện gì khiến anh cảm thấy không thích hợp, vậy nên anh mới đến đây đúng không?”
Tô Nam là người thông minh, Diệp Ân Tuấn lúc vừa mới tới khí thế rất hung hăng, bây giờ lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh ta đương nhiên có thể đoán ra được một số chuyện.
Diệp Ân Tuấn cũng không giấu diếm Tô Nam, nhẹ gật đầu nói: “Đúng, nó hack máy tính của tôi!”
“A? Chuyện lúc nào?”
“Trước khi đến.”
Diệp Ân Tuấn khiến Tô Nam nhíu mày lại.
“Không thể nào, nó vẫn luôn ở trong phòng, Tô Thanh vẫn luôn ở bên nó!”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn vô cùng ngưng trọng.
“Có thể cho Tô Thanh ra ngoài một chút không? Tôi có lời hỏi nó!”
“Được.”
Tô Nam nhẹ nhàng mở ra cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.