Chương 1717
Vi Lan Tử Mặc
13/11/2021
Lời này của Tống Dật Hiên thật là nghĩa nặng tình thâm.
Hồ Ngọc Duyên và Ông Hồ đều sững sờ.
Làm sao có thể chứ?
Đây không phải thành ở rể sao?
Mặc dù không phải ý này, nhưng những lời đồn đại bên ngoài chắc chắn sẽ không hay.
Tuy rằng Tống Dật Hiên không phải một trong tứ thiếu Hải Thành, nhưng mà địa vị ở Hải Thành cũng rõ như ban ngày, hôm nay nếu thanh thế to lớn như vậy nói với tất cả mọi người sẽ ở rể nhà họ Hồ, thế thì còn gì nữa đâu?
Hồ Ngọc Duyên lại bị sốc.
Cô ta nhìn ra được, Tống Dật Hiên thực sự nghĩ như vậy, không phải đang diễn kịch.
Mắt cô ta bỗng nhiên nóng lên.
“Dật Hiên!”
Tống Dật Hiên cười dịu dàng với cô.
Ông Hồ nghe đến đây, còn có gì không yên tâm nữa chứ?
“Về ở thì thôi vậy. Ba hiểu người trẻ bây giờ, ở chung với một người già như ba là điều khó tránh khỏi không thoải mái. Ba biết các con có nhiều bất động sản, hơn nữa không phải ông cụ Tiêu cho các con một căn nhà làm phòng tân hôn sao? Ba không cho về ở đâu. Chỉ cần các con về thăm ba khi rảnh là được.”
Tống Dật Hiên lại cười, nói: “Ba, ba sợ con về ăn cơm nhà vợ không trả tiền sao? Ba yên tâm, con trả chi phí ăn uống.”
Lời này chỉ nói đùa mà thôi, nhưng Ông Hồ nhìn ra được, Tống Dật Hiên thực sự muốn cùng Hồ Ngọc Duyên về nhà ở.
Trong lòng Ông Hồ kích động không thôi.
Nếu có thể, ai mà muốn con gái của mình lấy chồng chứ?
Nuôi bảo bối hơn 20 năm, trở thành con dâu của người khác trong một đêm, đến một môi trường xa lạ, không biết có thể thích nghi được không, có thể sống hòa thuận với ba mẹ chồng hay không, có cô đơn không?
Ai làm ba mà không lo lắng về chuỗi lo âu này?
Tuy nhiên, nếu con gái đưa con rể về ở nhà của mình, con gái vẫn sống trong một môi trường quen thuộc, bên cạnh là những người mình quen biết, đối với con gái, đương nhiên là chuyện tốt nhất.
Chẳng qua rất ít người đàn ông làm điều này mà thôi.
Ông Hồ thấy ánh mắt của Tống Dật Hiên có chút khác biệt.
“Các con không phải có nhà sao?”
“Nhà không phải còn sửa sao ạ? Con với Duyên đều chưa nghĩ được phải sửa như thế nào, căn chung cư đó của con cũng chưa dọn dẹp, hôm nay tạm thời về nhà cũ của nhà họ Tống ở. Có điều nhà cũ của nhà họ Tống là nơi để ba con dưỡng già. Mặc dù con không biết khi nào ông ấy quay lại, nhưng cũng không hay nếu để ông ấy cảm thấy mình vô gia cư phải không ạ? Cho nên con với Duyên phải về làm phiền ba vợ đại nhân rồi.”
Tống Dật Hiên nói rất trôi chảy.
Hồ Ngọc Duyên mới phát hiện ra anh ta đang nghiêm túc, nhất thời không biết nên nói gì được.
Mọi người xung quanh nhôn nhao chúc mừng ông Hồ tìm được một người con rể tốt.
Lần này Ông Hồ cười rất vui.
“Mọi người cùng chung vui! Lát nữa đến khách sạn, mọi người ăn uống no say, nhà họ Hồ cảm ơn mọi người đã tới.”
Không khí xung quang tràn ngập niềm vui.
Hồ Ngọc Duyên và Ông Hồ đều sững sờ.
Làm sao có thể chứ?
Đây không phải thành ở rể sao?
Mặc dù không phải ý này, nhưng những lời đồn đại bên ngoài chắc chắn sẽ không hay.
Tuy rằng Tống Dật Hiên không phải một trong tứ thiếu Hải Thành, nhưng mà địa vị ở Hải Thành cũng rõ như ban ngày, hôm nay nếu thanh thế to lớn như vậy nói với tất cả mọi người sẽ ở rể nhà họ Hồ, thế thì còn gì nữa đâu?
Hồ Ngọc Duyên lại bị sốc.
Cô ta nhìn ra được, Tống Dật Hiên thực sự nghĩ như vậy, không phải đang diễn kịch.
Mắt cô ta bỗng nhiên nóng lên.
“Dật Hiên!”
Tống Dật Hiên cười dịu dàng với cô.
Ông Hồ nghe đến đây, còn có gì không yên tâm nữa chứ?
“Về ở thì thôi vậy. Ba hiểu người trẻ bây giờ, ở chung với một người già như ba là điều khó tránh khỏi không thoải mái. Ba biết các con có nhiều bất động sản, hơn nữa không phải ông cụ Tiêu cho các con một căn nhà làm phòng tân hôn sao? Ba không cho về ở đâu. Chỉ cần các con về thăm ba khi rảnh là được.”
Tống Dật Hiên lại cười, nói: “Ba, ba sợ con về ăn cơm nhà vợ không trả tiền sao? Ba yên tâm, con trả chi phí ăn uống.”
Lời này chỉ nói đùa mà thôi, nhưng Ông Hồ nhìn ra được, Tống Dật Hiên thực sự muốn cùng Hồ Ngọc Duyên về nhà ở.
Trong lòng Ông Hồ kích động không thôi.
Nếu có thể, ai mà muốn con gái của mình lấy chồng chứ?
Nuôi bảo bối hơn 20 năm, trở thành con dâu của người khác trong một đêm, đến một môi trường xa lạ, không biết có thể thích nghi được không, có thể sống hòa thuận với ba mẹ chồng hay không, có cô đơn không?
Ai làm ba mà không lo lắng về chuỗi lo âu này?
Tuy nhiên, nếu con gái đưa con rể về ở nhà của mình, con gái vẫn sống trong một môi trường quen thuộc, bên cạnh là những người mình quen biết, đối với con gái, đương nhiên là chuyện tốt nhất.
Chẳng qua rất ít người đàn ông làm điều này mà thôi.
Ông Hồ thấy ánh mắt của Tống Dật Hiên có chút khác biệt.
“Các con không phải có nhà sao?”
“Nhà không phải còn sửa sao ạ? Con với Duyên đều chưa nghĩ được phải sửa như thế nào, căn chung cư đó của con cũng chưa dọn dẹp, hôm nay tạm thời về nhà cũ của nhà họ Tống ở. Có điều nhà cũ của nhà họ Tống là nơi để ba con dưỡng già. Mặc dù con không biết khi nào ông ấy quay lại, nhưng cũng không hay nếu để ông ấy cảm thấy mình vô gia cư phải không ạ? Cho nên con với Duyên phải về làm phiền ba vợ đại nhân rồi.”
Tống Dật Hiên nói rất trôi chảy.
Hồ Ngọc Duyên mới phát hiện ra anh ta đang nghiêm túc, nhất thời không biết nên nói gì được.
Mọi người xung quanh nhôn nhao chúc mừng ông Hồ tìm được một người con rể tốt.
Lần này Ông Hồ cười rất vui.
“Mọi người cùng chung vui! Lát nữa đến khách sạn, mọi người ăn uống no say, nhà họ Hồ cảm ơn mọi người đã tới.”
Không khí xung quang tràn ngập niềm vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.