Chương 1836
Vi Lan Tử Mặc
19/11/2021
Đối với vấn đề phải lựa chọn, từ trước tới giờ Diệp Tranh đều gọn gàng và linh hoạt. Tình cảm đáng để nỗ lực thì cậu bé sẽ nỗ lực hết mình, không đáng thì… Trái tim của Diệp Tranh nhói lên một cái, lại kiên trì như cũ. Không đáng, vậy thì cứ xem xem ai lợi dụng ai, ai ác hơn ai.
Cuối cùng chỉ là một đứa bé, sau khi đưa ra quyết định như vậy, Diệp Tranh yếu ớt nhìn Diệp Minh Triết. “Rốt cuộc ở đây là đâu vậy?”
“Là nghĩa trang đệ nhất, nhưng mà chắc có lẽ chạy tới đó từ chỗ của chúng ta cũng vô ích thôi, bà ta sẽ không đứng yên ở đó chờ chúng ta tới.” Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh dừng lại.
“Bà ấy ở Hải Thành hả?” “Trước mắt thì là như vậy.”
Con người của Diệp Tranh đột nhiên chìm đi mấy phần.
“Sao vậy?”
Diệp Minh Triết đóng máy vi tính lại, cậu bé nhìn Diệp Tranh, có chút lo lắng mà hỏi.
Diệp Tranh hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Tiêu Nguyệt nhờ mẹ tìm kiếm tung tích của bà ta, vốn dĩ cho rằng bà ta ở nước F, nhưng mà bà ta lại xuất hiện ở Hải Thành, nếu như đã xuất hiện ở Hải Thành, bà ta tìm được Tiêu Nguyệt dễ như trở bàn tay, thậm chí còn có thể tìm được ba và mẹ, nhưng mà bà ta lại không tìm”
“Anh đang nghi ngờ cái gì?” Trí thông minh của Diệp Minh Triết đã online, đương nhiên có thể nghe ra được hoài nghi trong lời nói của Diệp Tranh.
Diệp Tranh cắn răng nói: “Sợ là tin tức bà ấy vì bảo vệ cho Tiêu Nguyệt mà bị thương còn có một sự thật khác”
Diệp Minh Triết híp mắt lại, sau đó lại kéo tay của Diệp Tranh rồi nói: “Chuyện này nói cho ba mẹ biết đi, có một số việc có lẽ là bọn họ có thể sắp xếp, nếu như chúng ta cứ tùy tiện ra tay như thế, nói không chừng sẽ làm hỏng kế hoạch của bọn họ đó.”
Diệp Tranh nhẹ gật đầu, nhưng mà rõ là tâm trạng không tốt.
Lúc hai thằng nhóc thối gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, đúng lúc Thẩm Hạ Lan mang sữa đậu nành cùng với bánh quẩy về tới nhà họ Hoắc.
Diệp Nghê Nghê đã nghỉ ngơi một đêm, trạng thái đã quay về, lập tức hóa thân thành cô bé ăn hàng, trong đầu với trong mắt đều là đồ ăn. Đối với Diệp Nghê Nghê như thế này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô mới không muốn tin tưởng lời mà Diệp Ân Tuấn đã nói đâu.
Con gái của cô là một cô bé thích ăn hàng, một cô công chúa nhỏ thỉnh thoảng sẽ gây sự, nhưng mà lại ngây thơ ngọt ngào, không có gì khác biệt so với những cô bé cùng tuổi.
Thẩm Hạ Lan tự nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Diệp Nghê Nghê của mang theo sự cưng chiều.
Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn biết vợ mình đang nghĩ cái gì ở trong lòng, anh cũng không tranh luận và phản bác, dù sao thì như thế này cũng tốt.
Cái chuyện giả heo ăn thịt hổ, Nghê Nghê thích làm thì cứ làm, làm sao mà anh không thích nhìn dáng khỏe vui vẻ của Nghê Nghê được chứ?
Lúc điện thoại vang lên, Thẩm Hạ Lan vô thức nhìn thoáng qua, thấy là Diệp Minh Triết gọi tới, không thể nhịn cười.
“Thằng nhóc thối Minh Triết này, chắc có lẽ là đã đợi không kịp rồi, bây giờ lại gọi điện thoại cho chúng ta, nói không chừng đang thúc giục chúng ta về nhà thu dọn đồ đạc đó.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa nhấn nghe rồi đi ra ngoài.
“Thằng nhóc thổi này, ba mẹ với em gái của con một lát nữa sẽ về thôi.”
Thẩm Hạ Lan mở miệng nói làm Diệp Minh Triết nghẹn ở cổ, có chút dở khóc dở cười: “Mẹ ơi, chuyến du lịch của chúng ta có thể diễn ra bình thường được nữa sao?”
Cuối cùng chỉ là một đứa bé, sau khi đưa ra quyết định như vậy, Diệp Tranh yếu ớt nhìn Diệp Minh Triết. “Rốt cuộc ở đây là đâu vậy?”
“Là nghĩa trang đệ nhất, nhưng mà chắc có lẽ chạy tới đó từ chỗ của chúng ta cũng vô ích thôi, bà ta sẽ không đứng yên ở đó chờ chúng ta tới.” Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh dừng lại.
“Bà ấy ở Hải Thành hả?” “Trước mắt thì là như vậy.”
Con người của Diệp Tranh đột nhiên chìm đi mấy phần.
“Sao vậy?”
Diệp Minh Triết đóng máy vi tính lại, cậu bé nhìn Diệp Tranh, có chút lo lắng mà hỏi.
Diệp Tranh hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Tiêu Nguyệt nhờ mẹ tìm kiếm tung tích của bà ta, vốn dĩ cho rằng bà ta ở nước F, nhưng mà bà ta lại xuất hiện ở Hải Thành, nếu như đã xuất hiện ở Hải Thành, bà ta tìm được Tiêu Nguyệt dễ như trở bàn tay, thậm chí còn có thể tìm được ba và mẹ, nhưng mà bà ta lại không tìm”
“Anh đang nghi ngờ cái gì?” Trí thông minh của Diệp Minh Triết đã online, đương nhiên có thể nghe ra được hoài nghi trong lời nói của Diệp Tranh.
Diệp Tranh cắn răng nói: “Sợ là tin tức bà ấy vì bảo vệ cho Tiêu Nguyệt mà bị thương còn có một sự thật khác”
Diệp Minh Triết híp mắt lại, sau đó lại kéo tay của Diệp Tranh rồi nói: “Chuyện này nói cho ba mẹ biết đi, có một số việc có lẽ là bọn họ có thể sắp xếp, nếu như chúng ta cứ tùy tiện ra tay như thế, nói không chừng sẽ làm hỏng kế hoạch của bọn họ đó.”
Diệp Tranh nhẹ gật đầu, nhưng mà rõ là tâm trạng không tốt.
Lúc hai thằng nhóc thối gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, đúng lúc Thẩm Hạ Lan mang sữa đậu nành cùng với bánh quẩy về tới nhà họ Hoắc.
Diệp Nghê Nghê đã nghỉ ngơi một đêm, trạng thái đã quay về, lập tức hóa thân thành cô bé ăn hàng, trong đầu với trong mắt đều là đồ ăn. Đối với Diệp Nghê Nghê như thế này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô mới không muốn tin tưởng lời mà Diệp Ân Tuấn đã nói đâu.
Con gái của cô là một cô bé thích ăn hàng, một cô công chúa nhỏ thỉnh thoảng sẽ gây sự, nhưng mà lại ngây thơ ngọt ngào, không có gì khác biệt so với những cô bé cùng tuổi.
Thẩm Hạ Lan tự nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Diệp Nghê Nghê của mang theo sự cưng chiều.
Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn biết vợ mình đang nghĩ cái gì ở trong lòng, anh cũng không tranh luận và phản bác, dù sao thì như thế này cũng tốt.
Cái chuyện giả heo ăn thịt hổ, Nghê Nghê thích làm thì cứ làm, làm sao mà anh không thích nhìn dáng khỏe vui vẻ của Nghê Nghê được chứ?
Lúc điện thoại vang lên, Thẩm Hạ Lan vô thức nhìn thoáng qua, thấy là Diệp Minh Triết gọi tới, không thể nhịn cười.
“Thằng nhóc thối Minh Triết này, chắc có lẽ là đã đợi không kịp rồi, bây giờ lại gọi điện thoại cho chúng ta, nói không chừng đang thúc giục chúng ta về nhà thu dọn đồ đạc đó.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa nhấn nghe rồi đi ra ngoài.
“Thằng nhóc thổi này, ba mẹ với em gái của con một lát nữa sẽ về thôi.”
Thẩm Hạ Lan mở miệng nói làm Diệp Minh Triết nghẹn ở cổ, có chút dở khóc dở cười: “Mẹ ơi, chuyến du lịch của chúng ta có thể diễn ra bình thường được nữa sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.