Chương 1887
Vi Lan Tử Mặc
20/11/2021
Cho dù là hợp tác điều tra hay gọi anh về để ổn định chuyện xảy ra năm đó của Trương Gia Trại thì anh cũng không cần.
Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Ân Tuấn cong lên thành một nụ cười tà mị, anh ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài cửa xe.
Xe phía sau không kịp tránh, đè nát chiếc điện thoại của anh, chiếc điện thoại lập tức vỡ tan tành, vỡ đến mức không thể vỡ hơn được nữa
“Sao thế?”
Lam Tử Thất nghe thấy âm thanh thì quay lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ném điện thoại đi, cô không khỏi giật giật khóe miệng nói: “Hạ Lan, cậu phải dạy lại cái tên Diệp Ân Tuấn nhà mình đi chứ, mặc dù nhà các cậu có tiền nhưng cũng không thể hoang phí như vậy được. Cậu nói thử xem tại sao ban đầu cậu lại xem trọng cái tên ăn tiêu hoang phí này được nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày nhìn Tống Đình, Tống Đình cảm thấy lạnh sống lưng.
“E hèm, Tử Thất, nói chuyện của các em đi.”
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn áp bức Tống Đình, Lam Tử Thất không nhịn được nói: “Anh bớt trừng mắt với chồng tôi đi, cẩn thận tôi bảo Hạ Lan đá anh bây giờ.”
Diệp Ân Tuấn càng thêm tức giận.
Thẩm Hạ Lan biết tâm trạng bây giờ của Diệp Ân Tuấn không ổn định, không chịu được kích thích nên nhanh chóng kéo Lam Tử Thất nói: “Được rồi, mới kết hôn, đừng nên nóng giận. Dầu gì lão Diệp nhà tớ vừa mới bảo tớ tặng cho cậu một công ty điện ảnh đấy, cậu cho anh ấy chút thể diện đi.”
“Được thôi, nể mặt cậu đấy.”
Lam Tử Thất không sợ chết nói.
Cả hai lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Tống Đình xấu hổ nói: “Sếp Diệp, anh biết mà, Tử Thất rất nóng tính.”
“Tôi không chấp cô ấy, hơn nữa cô ấy là bạn thân nhất của Hạ Lan. Tôi sẽ không làm những chuyện khiến vợ tôi không vui, tôi chỉ đột nhiên nhớ đến một người thôi.”
“Ai?”
“Lưu Nghệ.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng Thẩm Hạ Lan nghe thấy rõ ràng.
Lưu Nghệ!
Đây là vệ sĩ ông nội cô cho cô, trước đây được cô giao đi điều tra chuyện kia, kết quả là năm mới không thể về được.
Nếu Diệp Ân Tuấn không nói thì Thẩm Hạ Lan cũng suýt quên người này rồi.
Bây giờ nghe Diệp Ân Tuấn nhắc tới chuyện này thì cô lại nhớ tới thái độ của Diệp Ân Tuấn với ông cụ Tiêu, trong lòng biết rõ anh không tin tưởng ông cụ Tiêu.
Thẩm Hạ Lan tin tưởng ông cụ Tiêu sẽ không hại Diệp Ân Tuấn, nhưng có một số chuyện cô thật sự không dám nói quá nhiều. Vì Diệp Ân Tuấn đã có ngăn cách với ông cụ Tiêu nên bọn họ cũng không nhất thiết phải dùng vệ sĩ Lưu Nghệ này.
Cô khẽ thở dài trong lòng, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lưu Nghệ.
“Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì đi tìm Phi, cùng Phi quản lý chuyện trong nhà. Vợ chồng tôi đang đi du lịch, không tiện đưa anh ta đi cùng, đợi tôi trở về.”
Khi Lưu Nghệ nhận được tin nhắn của cô thì ngẩn người một lúc.
Cảm giác bị bà chủ vứt bỏ thật sự không tốt lắm, nhưng ngẫm lại cũng không phải hoàn toàn bị bà chủ vứt bỏ, ít nhất còn bảo cô ta đi tìm Phi không phải sao?
Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Ân Tuấn cong lên thành một nụ cười tà mị, anh ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài cửa xe.
Xe phía sau không kịp tránh, đè nát chiếc điện thoại của anh, chiếc điện thoại lập tức vỡ tan tành, vỡ đến mức không thể vỡ hơn được nữa
“Sao thế?”
Lam Tử Thất nghe thấy âm thanh thì quay lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ném điện thoại đi, cô không khỏi giật giật khóe miệng nói: “Hạ Lan, cậu phải dạy lại cái tên Diệp Ân Tuấn nhà mình đi chứ, mặc dù nhà các cậu có tiền nhưng cũng không thể hoang phí như vậy được. Cậu nói thử xem tại sao ban đầu cậu lại xem trọng cái tên ăn tiêu hoang phí này được nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày nhìn Tống Đình, Tống Đình cảm thấy lạnh sống lưng.
“E hèm, Tử Thất, nói chuyện của các em đi.”
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn áp bức Tống Đình, Lam Tử Thất không nhịn được nói: “Anh bớt trừng mắt với chồng tôi đi, cẩn thận tôi bảo Hạ Lan đá anh bây giờ.”
Diệp Ân Tuấn càng thêm tức giận.
Thẩm Hạ Lan biết tâm trạng bây giờ của Diệp Ân Tuấn không ổn định, không chịu được kích thích nên nhanh chóng kéo Lam Tử Thất nói: “Được rồi, mới kết hôn, đừng nên nóng giận. Dầu gì lão Diệp nhà tớ vừa mới bảo tớ tặng cho cậu một công ty điện ảnh đấy, cậu cho anh ấy chút thể diện đi.”
“Được thôi, nể mặt cậu đấy.”
Lam Tử Thất không sợ chết nói.
Cả hai lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Tống Đình xấu hổ nói: “Sếp Diệp, anh biết mà, Tử Thất rất nóng tính.”
“Tôi không chấp cô ấy, hơn nữa cô ấy là bạn thân nhất của Hạ Lan. Tôi sẽ không làm những chuyện khiến vợ tôi không vui, tôi chỉ đột nhiên nhớ đến một người thôi.”
“Ai?”
“Lưu Nghệ.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng Thẩm Hạ Lan nghe thấy rõ ràng.
Lưu Nghệ!
Đây là vệ sĩ ông nội cô cho cô, trước đây được cô giao đi điều tra chuyện kia, kết quả là năm mới không thể về được.
Nếu Diệp Ân Tuấn không nói thì Thẩm Hạ Lan cũng suýt quên người này rồi.
Bây giờ nghe Diệp Ân Tuấn nhắc tới chuyện này thì cô lại nhớ tới thái độ của Diệp Ân Tuấn với ông cụ Tiêu, trong lòng biết rõ anh không tin tưởng ông cụ Tiêu.
Thẩm Hạ Lan tin tưởng ông cụ Tiêu sẽ không hại Diệp Ân Tuấn, nhưng có một số chuyện cô thật sự không dám nói quá nhiều. Vì Diệp Ân Tuấn đã có ngăn cách với ông cụ Tiêu nên bọn họ cũng không nhất thiết phải dùng vệ sĩ Lưu Nghệ này.
Cô khẽ thở dài trong lòng, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lưu Nghệ.
“Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì đi tìm Phi, cùng Phi quản lý chuyện trong nhà. Vợ chồng tôi đang đi du lịch, không tiện đưa anh ta đi cùng, đợi tôi trở về.”
Khi Lưu Nghệ nhận được tin nhắn của cô thì ngẩn người một lúc.
Cảm giác bị bà chủ vứt bỏ thật sự không tốt lắm, nhưng ngẫm lại cũng không phải hoàn toàn bị bà chủ vứt bỏ, ít nhất còn bảo cô ta đi tìm Phi không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.