Chương 2022
Vi Lan Tử Mặc
28/11/2021
Anh tức giận, anh phẫn nộ là bởi vì Thẩm Hạ Lan đã tự đưa mình vào nguy hiểm.
“Em xin lỗi, Ân Tuấn, em…”
“Nếu như xin lỗi có tác dụng thì có thể có nhiều người chết như vậy à? Thẩm Hạ Lan, cả trái tim của anh đều cho em, anh xin em, sau này em đừng như vậy có được không, cho dù là em hành động cùng với anh, ít nhất anh vẫn còn đang ở bên cạnh em, có thể lập tức xử lý nguy hiểm. Giống như em của ngày hôm nay, nếu như em thật sự xảy ra chuyện gì đó, mà anh thì lại ngủ say, chờ đến lúc anh tỉnh dậy, nếu như em không có ở đây, em kêu anh phải xử lý như thế nào đây hả? Anh là một người đàn ông, còn cần một người phụ nữ như em hi sinh bản thân mình để bảo vệ cho anh à, em là đang nói cho anh biết Diệp Ân Tuấn anh là một người yếu đuối vô dụng đến cỡ nào đúng không? Hay là ấn tượng của anh mang đến cho em là một người vì tình thân mà không quả quyết, không biết làm một người chồng tốt?”
Diệp Ân Tuấn càng nói thì càng tức giận, càng nói càng bực mình.
Cô dựa vào cái gì mà chuốc mê mình?
Lần trước là ai đã nói đó là một lần cuối cùng.
Ai đã nói là sẽ không bỏ thuốc mê anh, là ai đã nói sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ cùng nhau đối mặt và giải quyết.
Nhưng mà hôm nay, người phụ nữ này lại tự tiện chủ trương, làm cho mình rơi vào nguy hiểm, còn anh thì lại hôn mê.
Nếu như hôm nay người làm chuyện này không phải là Thẩm Hạ Lan, anh đã sớm vặn đầu của người kia xuống.
Bây giờ lửa giận trong lòng anh gần như không thể kiềm chế được, vì không làm tổn thương tới Thẩm Hạ Lan, anh trực tiếp nắm tay của Thẩm Hạ Lan, đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Anh tạm thời không muốn nhìn thấy em.”
“Rầm” một tiếng, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đóng cửa phòng phẫu thuật lại.
Thẩm Hạ Lan biết là sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy, có lẽ là anh sẽ tức giận, nhưng mà không ngờ tới lại tức giận như thế.
Chẳng lẽ là cô làm sai rồi?
Nếu như cô và Diệp Ân Tuấn cùng nhau lên núi, phải chăng Diệp Minh Triết sẽ không bị thương?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà lại rất khổ sở.
Hai tay ôm đầu ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật, không biết lúc nào Diệp Ân Tuấn sẽ ra ngoài, không biết lúc nào cuộc phẫu thuật của Diệp Minh Triết sẽ kết thúc, cô giống như là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, buồn bã như thế, bất lực ngồi xổm ở đó.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này từ trong khe cửa, trái tim đau đớn dữ dội.
Ngón tay của anh nắm chặt cửa phòng phẫu thuật, móng tay bị gãy, nhưng mà anh lại không biết, chỉ biết là trái tim như bị xé hỏng một lỗ rất lớn. Bóng người yếu đuối ở bên ngoài giống như axit, ăn mòn vết thương của anh.
Đột nhiên, bả vai của Thẩm Hạ Lan run lên một cái, sau đó, đầu của cô chôn vào giữa hai đầu gối, bầu không khí bi thương lập tức bao phủ cô.
Cô khóc?
Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên đau đớn dữ dội.
Anh nói với mình là không thể mềm lòng, phải để người phụ nữ này nhớ lâu một chút, nhưng mà hai tay của anh lại không làm theo ý thức của mình, trực tiếp mở cửa phòng phẫu thuật ra, nhấc chân đi về phía Thẩm Hạ Lan.
“Em xin lỗi, Ân Tuấn, em…”
“Nếu như xin lỗi có tác dụng thì có thể có nhiều người chết như vậy à? Thẩm Hạ Lan, cả trái tim của anh đều cho em, anh xin em, sau này em đừng như vậy có được không, cho dù là em hành động cùng với anh, ít nhất anh vẫn còn đang ở bên cạnh em, có thể lập tức xử lý nguy hiểm. Giống như em của ngày hôm nay, nếu như em thật sự xảy ra chuyện gì đó, mà anh thì lại ngủ say, chờ đến lúc anh tỉnh dậy, nếu như em không có ở đây, em kêu anh phải xử lý như thế nào đây hả? Anh là một người đàn ông, còn cần một người phụ nữ như em hi sinh bản thân mình để bảo vệ cho anh à, em là đang nói cho anh biết Diệp Ân Tuấn anh là một người yếu đuối vô dụng đến cỡ nào đúng không? Hay là ấn tượng của anh mang đến cho em là một người vì tình thân mà không quả quyết, không biết làm một người chồng tốt?”
Diệp Ân Tuấn càng nói thì càng tức giận, càng nói càng bực mình.
Cô dựa vào cái gì mà chuốc mê mình?
Lần trước là ai đã nói đó là một lần cuối cùng.
Ai đã nói là sẽ không bỏ thuốc mê anh, là ai đã nói sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ cùng nhau đối mặt và giải quyết.
Nhưng mà hôm nay, người phụ nữ này lại tự tiện chủ trương, làm cho mình rơi vào nguy hiểm, còn anh thì lại hôn mê.
Nếu như hôm nay người làm chuyện này không phải là Thẩm Hạ Lan, anh đã sớm vặn đầu của người kia xuống.
Bây giờ lửa giận trong lòng anh gần như không thể kiềm chế được, vì không làm tổn thương tới Thẩm Hạ Lan, anh trực tiếp nắm tay của Thẩm Hạ Lan, đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Anh tạm thời không muốn nhìn thấy em.”
“Rầm” một tiếng, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đóng cửa phòng phẫu thuật lại.
Thẩm Hạ Lan biết là sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy, có lẽ là anh sẽ tức giận, nhưng mà không ngờ tới lại tức giận như thế.
Chẳng lẽ là cô làm sai rồi?
Nếu như cô và Diệp Ân Tuấn cùng nhau lên núi, phải chăng Diệp Minh Triết sẽ không bị thương?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà lại rất khổ sở.
Hai tay ôm đầu ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật, không biết lúc nào Diệp Ân Tuấn sẽ ra ngoài, không biết lúc nào cuộc phẫu thuật của Diệp Minh Triết sẽ kết thúc, cô giống như là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, buồn bã như thế, bất lực ngồi xổm ở đó.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này từ trong khe cửa, trái tim đau đớn dữ dội.
Ngón tay của anh nắm chặt cửa phòng phẫu thuật, móng tay bị gãy, nhưng mà anh lại không biết, chỉ biết là trái tim như bị xé hỏng một lỗ rất lớn. Bóng người yếu đuối ở bên ngoài giống như axit, ăn mòn vết thương của anh.
Đột nhiên, bả vai của Thẩm Hạ Lan run lên một cái, sau đó, đầu của cô chôn vào giữa hai đầu gối, bầu không khí bi thương lập tức bao phủ cô.
Cô khóc?
Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên đau đớn dữ dội.
Anh nói với mình là không thể mềm lòng, phải để người phụ nữ này nhớ lâu một chút, nhưng mà hai tay của anh lại không làm theo ý thức của mình, trực tiếp mở cửa phòng phẫu thuật ra, nhấc chân đi về phía Thẩm Hạ Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.