Chương 2067
Vi Lan Tử Mặc
10/12/2021
“Chuyện ti bỉ?”
Diệp Ân Tuấn biết rất nhiều sự cấu kết dơ bẩn giữa các gia tộc thế nhưng lại không dám nói bừa.
Mặc Trì cười lạnh rồi nói: “Đúng thế, hèn hạ vô cùng, bọn họ bỏ thuốc cô tôi, ném cô ấy lên giường cậu cả của nhà họ Triệu, gia tộc có thể sánh bằng với nhà họ Hoắc hồi xưa, làm cô tôi bị phá thân, thậm chí người nhà họ Mặc sợ họ Triệu không chịu thừa nhận nên kéo bầy kéo bọn chặn lại trong phòng, khi ấy cô tôi suýt nữa đã cắn lưỡi tự sát.”
Diệp Ân Tuấn chẳng muốn nghe tiếp nữa.
“Cậu Mặc, tôi không muốn biết được không hả? Tôi…”
“Mới nghe có đoạn dạo đầu mà muốn thôi sao? Muộn rồi đó, Diệp Ân Tuấn, nếu như cậu đã biết chuyện xấu trong nhà họ Mặc thì cậu phải nghe hết cho tôi, đồng thời phải làm giúp tôi nữa, chứ bằng không tôi giết người diệt khẩu cũng được đó. Cậu biết mà, người nhà họ Mặc tụi tôi máu lạnh lắm.”
Giọng nói của Mặc Trì chẳng có chút độ ấm nào.
Anh ta là Thái Tử gia, rồi sẽ có một ngày anh ta kế thừa ngôi vị, mà bây giờ Mặc Trì đang khống chế nhà họ Mặc trong tay, lời lẽ của anh ta chẳng phải là nói quá.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi ão não, mình không nên tò mò, nhưng bây giờ cũng chẳng cần phải khước từ nữa.
Ban đầu Mặc Trì muốn mua chuộc anh, có lẽ là để chuẩn bị cho kế hoạch lên ngôi của anh ta.
Vị trí đó bị rất nhiều người dòm ngó, nếu như muốn lên ngôi thành công bắt buộc phải giở thủ đoạn mới xong. Chỉ dựa vào tình anh em thì không đủ để giữ mạng cho bản thân anh ta, bởi thế Diệp Ân Tuấn có thể hiểu cho một vài sự thay đổi của Mặc Trì.
“Cậu nói tiếp đi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, không biết vì sao mà trong lòng Mặc Trì cảm thấy hơi đau khổ.
Anh ta biết mình không thể quay về quá khứ được nữa.
Mặc Trì hít sâu một hơi rồi nói: “Người nhà họ Mặc sợ cô tự sát nên mới cử người giam cầm cô ấy, cùng lúc ấy còn đi bàn bạc chuyện cưới hỏi với nhà họ Triệu, thậm chí còn nghĩ đủ mọi cách để kiếm chác đủ mọi lợi ích từ nhà họ Triệu. Có thể thời điểm ban đầu nhà họ Triệu thật lòng muốn cưới cô tôi, thế nhưng khi ấy vì nhà họ Mặc đưa ra nhiều yêu cầu quá đáng, khiến cho nhà họ Triệu cảm thấy hơi bất mãn, mặc dù đã quyết định ngày làm lễ kết hôn nhưng cứ lần nữa mãi, cuối cùng cô tôi mang bầu.”
“Con gái nhà họ Mặc chưa chồng mà chửa, trong xã hội xưa cũ, đây là chuyện làm cả gia tộc mất mặt. Để che giấu tin tức này, bọn họ chẳng chịu thương lượng với nhà họ Triệu mà âm thầm ép cô tôi bỏ thai, suýt chút nữa cô tôi đã điên loạn, may mà mẹ tôi sinh tôi ra, nhưng bà ấy lại qua đời vì băng huyết.”
“Cô tôi vừa mới mất con, tôi lại mất mẹ, cô yêu thương nuôi nấng tôi như con ruột của mình. Nhà họ Triệu giúp đỡ nhà họ Mặc vượt qua khó khăn nhưng lại chẳng đề cập đến chuyện cưới hỏi nữa, mà nhà họ Mặc cũng xem như chưa từng có việc này, chuyện cưới xin của cô tôi bị gác lại mãi như thế.”
“Lúc tôi tròn năm tuổi, nhà họ Triệu kết hôn với một cô gái khác, tương đương với việc hoàn toàn bỏ mặc mối hôn nhân với cô tôi. Chẳng ai buồn quan tâm đến cô tôi nữa, cũng chẳng có ai để ý đến cảm xúc của bà ấy, bà ấy giống như một người bị gia tộc bỏ mặc rồi vậy. Dù gì cô tôi cũng là người nhà họ Mặc, còn tôi lại là con trưởng của họ Mặc, nhưng cũng vào năm ấy, cô tôi nhận được tin tức của Hoắc Chấn Ninh.”
“Tôi vĩnh viễn khắc ghi ngày ấy trong đầu, cô tôi ăn mặc lộng lẫy, xoa đầu tôi với vẻ lưu luyến, nói với tôi rằng bà ấy phải đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, tìm người đàn ông làm bà ấy rung động thuở nào. Bà ấy nói với tôi rằng đợi đến khi bà ấy cưới, bà ấy sẽ dẫn người đàn ông ấy quay trở về, hai người họ sẽ ở bên tôi trong suốt quá trình trưởng thành. Nhưng kể từ sau khi cô tôi ra đi, tôi đã bặt tin bà ấy.”
Diệp Ân Tuấn biết rất nhiều sự cấu kết dơ bẩn giữa các gia tộc thế nhưng lại không dám nói bừa.
Mặc Trì cười lạnh rồi nói: “Đúng thế, hèn hạ vô cùng, bọn họ bỏ thuốc cô tôi, ném cô ấy lên giường cậu cả của nhà họ Triệu, gia tộc có thể sánh bằng với nhà họ Hoắc hồi xưa, làm cô tôi bị phá thân, thậm chí người nhà họ Mặc sợ họ Triệu không chịu thừa nhận nên kéo bầy kéo bọn chặn lại trong phòng, khi ấy cô tôi suýt nữa đã cắn lưỡi tự sát.”
Diệp Ân Tuấn chẳng muốn nghe tiếp nữa.
“Cậu Mặc, tôi không muốn biết được không hả? Tôi…”
“Mới nghe có đoạn dạo đầu mà muốn thôi sao? Muộn rồi đó, Diệp Ân Tuấn, nếu như cậu đã biết chuyện xấu trong nhà họ Mặc thì cậu phải nghe hết cho tôi, đồng thời phải làm giúp tôi nữa, chứ bằng không tôi giết người diệt khẩu cũng được đó. Cậu biết mà, người nhà họ Mặc tụi tôi máu lạnh lắm.”
Giọng nói của Mặc Trì chẳng có chút độ ấm nào.
Anh ta là Thái Tử gia, rồi sẽ có một ngày anh ta kế thừa ngôi vị, mà bây giờ Mặc Trì đang khống chế nhà họ Mặc trong tay, lời lẽ của anh ta chẳng phải là nói quá.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi ão não, mình không nên tò mò, nhưng bây giờ cũng chẳng cần phải khước từ nữa.
Ban đầu Mặc Trì muốn mua chuộc anh, có lẽ là để chuẩn bị cho kế hoạch lên ngôi của anh ta.
Vị trí đó bị rất nhiều người dòm ngó, nếu như muốn lên ngôi thành công bắt buộc phải giở thủ đoạn mới xong. Chỉ dựa vào tình anh em thì không đủ để giữ mạng cho bản thân anh ta, bởi thế Diệp Ân Tuấn có thể hiểu cho một vài sự thay đổi của Mặc Trì.
“Cậu nói tiếp đi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, không biết vì sao mà trong lòng Mặc Trì cảm thấy hơi đau khổ.
Anh ta biết mình không thể quay về quá khứ được nữa.
Mặc Trì hít sâu một hơi rồi nói: “Người nhà họ Mặc sợ cô tự sát nên mới cử người giam cầm cô ấy, cùng lúc ấy còn đi bàn bạc chuyện cưới hỏi với nhà họ Triệu, thậm chí còn nghĩ đủ mọi cách để kiếm chác đủ mọi lợi ích từ nhà họ Triệu. Có thể thời điểm ban đầu nhà họ Triệu thật lòng muốn cưới cô tôi, thế nhưng khi ấy vì nhà họ Mặc đưa ra nhiều yêu cầu quá đáng, khiến cho nhà họ Triệu cảm thấy hơi bất mãn, mặc dù đã quyết định ngày làm lễ kết hôn nhưng cứ lần nữa mãi, cuối cùng cô tôi mang bầu.”
“Con gái nhà họ Mặc chưa chồng mà chửa, trong xã hội xưa cũ, đây là chuyện làm cả gia tộc mất mặt. Để che giấu tin tức này, bọn họ chẳng chịu thương lượng với nhà họ Triệu mà âm thầm ép cô tôi bỏ thai, suýt chút nữa cô tôi đã điên loạn, may mà mẹ tôi sinh tôi ra, nhưng bà ấy lại qua đời vì băng huyết.”
“Cô tôi vừa mới mất con, tôi lại mất mẹ, cô yêu thương nuôi nấng tôi như con ruột của mình. Nhà họ Triệu giúp đỡ nhà họ Mặc vượt qua khó khăn nhưng lại chẳng đề cập đến chuyện cưới hỏi nữa, mà nhà họ Mặc cũng xem như chưa từng có việc này, chuyện cưới xin của cô tôi bị gác lại mãi như thế.”
“Lúc tôi tròn năm tuổi, nhà họ Triệu kết hôn với một cô gái khác, tương đương với việc hoàn toàn bỏ mặc mối hôn nhân với cô tôi. Chẳng ai buồn quan tâm đến cô tôi nữa, cũng chẳng có ai để ý đến cảm xúc của bà ấy, bà ấy giống như một người bị gia tộc bỏ mặc rồi vậy. Dù gì cô tôi cũng là người nhà họ Mặc, còn tôi lại là con trưởng của họ Mặc, nhưng cũng vào năm ấy, cô tôi nhận được tin tức của Hoắc Chấn Ninh.”
“Tôi vĩnh viễn khắc ghi ngày ấy trong đầu, cô tôi ăn mặc lộng lẫy, xoa đầu tôi với vẻ lưu luyến, nói với tôi rằng bà ấy phải đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, tìm người đàn ông làm bà ấy rung động thuở nào. Bà ấy nói với tôi rằng đợi đến khi bà ấy cưới, bà ấy sẽ dẫn người đàn ông ấy quay trở về, hai người họ sẽ ở bên tôi trong suốt quá trình trưởng thành. Nhưng kể từ sau khi cô tôi ra đi, tôi đã bặt tin bà ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.