Chương 2098
Vi Lan Tử Mặc
18/12/2021
Bên tai truyền đến tiếng hét mang theo mùi máu tanh nồng nặc, khiến toàn bộ nhà thờ có chút kỳ dị.
Không biết đã qua bao lâu, sau khi Diệp Ân Tuấn không thể cảm nhận được hơi thở của người sống thì anh mới dừng lại.
Anh ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Con người màu vàng kia từ từ rút đi rồi dần dần khôi phục lại màu đen vốn có.
Xung quanh toàn là xác chết ngổn ngang, bộ dạng hết sức kinh khủng. Cả nhà thờ tổ tiên đều đẫm máu, mùi vị rất kinh tởm, nhưng cũng làm cho Diệp Ân Tuấn có chút hưng phấn.
Diệp Ân Tuấn biết sự hưng phấn đó là không đúng, là không tốt, nhưng anh không thể kìm nén được sự khao khát trong lòng.
Anh kìm nén cảm xúc của mình, sau đó nghỉ ngơi một lúc rồi lạnh lùng đứng dậy.
Diệp Ân Tuấn bước ra khỏi nhà thờ tổ tiên, vệ sĩ nhà họ Diệp vẫn đứng canh bên ngoài, anh không nhịn được nổi giận.
“Vừa rồi các người đang làm gì?”
“Sếp Diệp, chúng tôi đang đứng gác, sao thế ạ?”
Một tên vệ sĩ hoảng sợ trả lời, nhưng bị Diệp Ân Tuấn tóm cổ rồi nhấc lên cao.
“Đứng gác? Vừa rồi nhiều người vào như vậy mà mắt các người bị mù sao?”
Diệp Ân Tuấn rất tức giận.
Những người này có lẽ đã rời khỏi nhà họ Diệp quá lâu, sau khi đến đây liền cảm thấy anh không kiểm soát được nên mới dám lơ là nhiệm vụ đúng không? Bây giờ bị anh bắt được lại còn dám ngụy biện.
Sự lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn khiến những người xung quanh có chút sợ hãi, người đàn ông bị anh nắm trong tay cảm thấy ngạt thở, nhưng anh ta tranh thủ nói: “Sếp Diệp, vừa rồi không có ai vào cả, chúng tôi canh gác bên ngoài, căn bản không có ai đi vào cả.”
“Còn dám biện hộ, anh vào trong xem đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng chẳng quan tâm bọn họ sẽ phản ứng thế nào trước cảnh tượng đó, anh ném tên vệ sĩ kia vào nhà thờ tổ tiên.
“Xem kỹ cho tôi, nếu không có người tiến vào thì người chết trên đất là cái gì?”
Diệp Ân Tuấn ném tên vệ sĩ vào như ném một con chó hoang.
Tên vệ sĩ bị té chóng mặt, anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhìn quanh bên trong nhà thờ, khó hiểu nói: “Sếp Diệp, ở đây không có gì hết.”
“Anh bị mù à? Những người…”
Diệp Ân Tuấn vừa chỉ vừa nói, nhưng khi nhìn xuống đất thì sửng sờ.
Người đâu rồi?
Những người trong nhà thờ tổ tiên đâu?
Những xác chết vừa nãy bị giết đâu rồi?
Nhìn mặt đất sạch đẹp và nhà thờ tổ tiên trống trơn, Diệp Ân Tuấn vô cùng sửng sốt.
Sao lại không còn nữa?
Hơi thở và tiếng bước chân của những người vừa trải qua trận chém giết rõ ràng quen thuộc như vậy mà, thậm chí…
Anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhanh chóng chạy tới dưới bàn thờ, nhưng Thẩm Hạ Lan đã biến mất rồi!
“Hạ Lan! Hạ Lan!”
Lúc này Diệp Ân Tuấn có chút hoảng hốt.
Không biết đã qua bao lâu, sau khi Diệp Ân Tuấn không thể cảm nhận được hơi thở của người sống thì anh mới dừng lại.
Anh ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Con người màu vàng kia từ từ rút đi rồi dần dần khôi phục lại màu đen vốn có.
Xung quanh toàn là xác chết ngổn ngang, bộ dạng hết sức kinh khủng. Cả nhà thờ tổ tiên đều đẫm máu, mùi vị rất kinh tởm, nhưng cũng làm cho Diệp Ân Tuấn có chút hưng phấn.
Diệp Ân Tuấn biết sự hưng phấn đó là không đúng, là không tốt, nhưng anh không thể kìm nén được sự khao khát trong lòng.
Anh kìm nén cảm xúc của mình, sau đó nghỉ ngơi một lúc rồi lạnh lùng đứng dậy.
Diệp Ân Tuấn bước ra khỏi nhà thờ tổ tiên, vệ sĩ nhà họ Diệp vẫn đứng canh bên ngoài, anh không nhịn được nổi giận.
“Vừa rồi các người đang làm gì?”
“Sếp Diệp, chúng tôi đang đứng gác, sao thế ạ?”
Một tên vệ sĩ hoảng sợ trả lời, nhưng bị Diệp Ân Tuấn tóm cổ rồi nhấc lên cao.
“Đứng gác? Vừa rồi nhiều người vào như vậy mà mắt các người bị mù sao?”
Diệp Ân Tuấn rất tức giận.
Những người này có lẽ đã rời khỏi nhà họ Diệp quá lâu, sau khi đến đây liền cảm thấy anh không kiểm soát được nên mới dám lơ là nhiệm vụ đúng không? Bây giờ bị anh bắt được lại còn dám ngụy biện.
Sự lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn khiến những người xung quanh có chút sợ hãi, người đàn ông bị anh nắm trong tay cảm thấy ngạt thở, nhưng anh ta tranh thủ nói: “Sếp Diệp, vừa rồi không có ai vào cả, chúng tôi canh gác bên ngoài, căn bản không có ai đi vào cả.”
“Còn dám biện hộ, anh vào trong xem đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng chẳng quan tâm bọn họ sẽ phản ứng thế nào trước cảnh tượng đó, anh ném tên vệ sĩ kia vào nhà thờ tổ tiên.
“Xem kỹ cho tôi, nếu không có người tiến vào thì người chết trên đất là cái gì?”
Diệp Ân Tuấn ném tên vệ sĩ vào như ném một con chó hoang.
Tên vệ sĩ bị té chóng mặt, anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhìn quanh bên trong nhà thờ, khó hiểu nói: “Sếp Diệp, ở đây không có gì hết.”
“Anh bị mù à? Những người…”
Diệp Ân Tuấn vừa chỉ vừa nói, nhưng khi nhìn xuống đất thì sửng sờ.
Người đâu rồi?
Những người trong nhà thờ tổ tiên đâu?
Những xác chết vừa nãy bị giết đâu rồi?
Nhìn mặt đất sạch đẹp và nhà thờ tổ tiên trống trơn, Diệp Ân Tuấn vô cùng sửng sốt.
Sao lại không còn nữa?
Hơi thở và tiếng bước chân của những người vừa trải qua trận chém giết rõ ràng quen thuộc như vậy mà, thậm chí…
Anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhanh chóng chạy tới dưới bàn thờ, nhưng Thẩm Hạ Lan đã biến mất rồi!
“Hạ Lan! Hạ Lan!”
Lúc này Diệp Ân Tuấn có chút hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.