Chương 2367
Vi Lan Tử Mặc
16/02/2022
Sắc mặt bà lập tức trắng bệch như tờ giấy.
“Lỗ kim này của anh là thế nào?”
Giọng nói của Tiêu Nguyệt trở nên sốt ruột, tay cũng run lên.
Hoắc Chấn Ninh hơi khựng lại, nhưng vẫn không nói gì.
“Anh trả lời em đi? Hoắc Chấn Ninh, anh có thể đối xử tốt với em như trước được không? Bây giờ thậm chí anh còn không muốn nói chuyện với em nữa sao?”
Tiêu Nguyệt đột nhiên cất cao giọng. Nếu Thẩm Hạ Lan có mặt ở đây chắc chắn sẽ rất sốc. Bởi vì trong ấn tượng của tất cả mọi người, Tiêu Nguyệt là một người phụ nữ rất có khí chất, dù khi gặp phải truy sát cũng vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, nhưng bây giờ đối mặt với Hoắc Chấn Ninh bà ta hệt như một con khủng long đang nóng nảy, sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng Hoắc Chấn Ninh lại hiểu rõ Tiêu Nguyệt. Một Tiêu Nguyệt đã từng dịu dàng như nước, dù gặp phải chuyện cấp bách cỡ nào cũng vẫn có thể bĩnh tĩnh giải quyết, nhưng bây giờ biểu hiện của Tiêu Nguyệt lại khiến ông ta nhìn ra khuyết điểm của bản thân.
Là ông ta đã ép bà ta trở thành bộ dáng này. Nhưng ông phải nói với Tiêu Nguyệt thế nào đây?
Ông ta nên nói với bà ta rằng lỗ kim trên cổ là do người của Quốc chủ tiêm vào? Nói với bà ta rằng trong cơ thể ông ta có vô số độc tố đang hành hạ bản thân, không biết sẽ chết đột ngột lúc nào? Hay là nói cho bà ta biết những năm nay ông sống không bằng chết ra sao ư?
Nếu nói ra hết thảy chỉ càng khiến Tiêu Nguyệt thấy hổ thẹn, khó chịu thậm chí sẽ khóc lóc thảm thiết hơn thôi. Thay vì như vậy, ông ta thà rằng không nói thì hơn. Ông ta cực kỳ không muốn nhìn dáng vẻ buồn bã của Tiêu Nguyệt.
Thấy Hoắc Chấn Ninh vẫn im lặng, Tiêu Nguyệt đột nhiên ném cái tông đơ điện trong tay sang một bên rồi ngồi xổm trước mặt Hoắc Chấn Ninh, dùng hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt của Hoắc Chấn Ninh, ép ông ta phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Hoắc Chấn Ninh, có phải bây giờ ông muốn trốn trong mai rùa của mình không quan tâm tôi cả đời sao? Ông đang trách tôi sao? Trách tôi không giữ mình vì ông hay trách tôi thỏa hiệp với số phận?”
“Không có.”
Thật ra Hoắc Chấn Ninh không muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt của Tiêu Nguyệt lại vô thức thốt lên.
“Không có là sao? Nếu không có tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Nếu không có ông sẽ ngó lơ tôi sao? Có phải bây giờ ông nghĩ tôi đứng trước mặt ông cũng khiến ông thấy xấu hổ, thấy cực kỳ chướng mắt đúng không? Chỉ cần ông nói một câu, tôi sẽ lập tức biến mất, cả đời sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa, được không?”
Tiêu Nguyệt thật sự sắp gục ngã.
Đời này người bà ta yêu duy nhất, thậm chí bây giờ vẫn còn yêu chính là Hoắc Chấn Ninh, tại sao ông ta không biết chứ?
Hoắc Chấn Ninh thấy được sự quyết liệt trong mắt Tiêu Nguyệt, cuối cùng thở dài, trầm giọng nói: “Bà cũng biết mà tôi không có ý đó đâu.”
“Vậy ông có ý gì?”
Lúc này Tiêu Nguyệt đã không còn là một người phụ nữ chín chắn, mà trông giống như một cô gái nhỏ bất cần, nhưng đôi trong mắt của Hoắc Chấn Ninh lại toát lên vẻ cưng chiều.
Ông ta vuốt tóc Tiêu Nguyệt thì thầm: “Tôi chỉ không biết phải nói gì với bà.”
“Lỗ kim này của anh là thế nào?”
Giọng nói của Tiêu Nguyệt trở nên sốt ruột, tay cũng run lên.
Hoắc Chấn Ninh hơi khựng lại, nhưng vẫn không nói gì.
“Anh trả lời em đi? Hoắc Chấn Ninh, anh có thể đối xử tốt với em như trước được không? Bây giờ thậm chí anh còn không muốn nói chuyện với em nữa sao?”
Tiêu Nguyệt đột nhiên cất cao giọng. Nếu Thẩm Hạ Lan có mặt ở đây chắc chắn sẽ rất sốc. Bởi vì trong ấn tượng của tất cả mọi người, Tiêu Nguyệt là một người phụ nữ rất có khí chất, dù khi gặp phải truy sát cũng vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, nhưng bây giờ đối mặt với Hoắc Chấn Ninh bà ta hệt như một con khủng long đang nóng nảy, sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng Hoắc Chấn Ninh lại hiểu rõ Tiêu Nguyệt. Một Tiêu Nguyệt đã từng dịu dàng như nước, dù gặp phải chuyện cấp bách cỡ nào cũng vẫn có thể bĩnh tĩnh giải quyết, nhưng bây giờ biểu hiện của Tiêu Nguyệt lại khiến ông ta nhìn ra khuyết điểm của bản thân.
Là ông ta đã ép bà ta trở thành bộ dáng này. Nhưng ông phải nói với Tiêu Nguyệt thế nào đây?
Ông ta nên nói với bà ta rằng lỗ kim trên cổ là do người của Quốc chủ tiêm vào? Nói với bà ta rằng trong cơ thể ông ta có vô số độc tố đang hành hạ bản thân, không biết sẽ chết đột ngột lúc nào? Hay là nói cho bà ta biết những năm nay ông sống không bằng chết ra sao ư?
Nếu nói ra hết thảy chỉ càng khiến Tiêu Nguyệt thấy hổ thẹn, khó chịu thậm chí sẽ khóc lóc thảm thiết hơn thôi. Thay vì như vậy, ông ta thà rằng không nói thì hơn. Ông ta cực kỳ không muốn nhìn dáng vẻ buồn bã của Tiêu Nguyệt.
Thấy Hoắc Chấn Ninh vẫn im lặng, Tiêu Nguyệt đột nhiên ném cái tông đơ điện trong tay sang một bên rồi ngồi xổm trước mặt Hoắc Chấn Ninh, dùng hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt của Hoắc Chấn Ninh, ép ông ta phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Hoắc Chấn Ninh, có phải bây giờ ông muốn trốn trong mai rùa của mình không quan tâm tôi cả đời sao? Ông đang trách tôi sao? Trách tôi không giữ mình vì ông hay trách tôi thỏa hiệp với số phận?”
“Không có.”
Thật ra Hoắc Chấn Ninh không muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt của Tiêu Nguyệt lại vô thức thốt lên.
“Không có là sao? Nếu không có tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Nếu không có ông sẽ ngó lơ tôi sao? Có phải bây giờ ông nghĩ tôi đứng trước mặt ông cũng khiến ông thấy xấu hổ, thấy cực kỳ chướng mắt đúng không? Chỉ cần ông nói một câu, tôi sẽ lập tức biến mất, cả đời sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa, được không?”
Tiêu Nguyệt thật sự sắp gục ngã.
Đời này người bà ta yêu duy nhất, thậm chí bây giờ vẫn còn yêu chính là Hoắc Chấn Ninh, tại sao ông ta không biết chứ?
Hoắc Chấn Ninh thấy được sự quyết liệt trong mắt Tiêu Nguyệt, cuối cùng thở dài, trầm giọng nói: “Bà cũng biết mà tôi không có ý đó đâu.”
“Vậy ông có ý gì?”
Lúc này Tiêu Nguyệt đã không còn là một người phụ nữ chín chắn, mà trông giống như một cô gái nhỏ bất cần, nhưng đôi trong mắt của Hoắc Chấn Ninh lại toát lên vẻ cưng chiều.
Ông ta vuốt tóc Tiêu Nguyệt thì thầm: “Tôi chỉ không biết phải nói gì với bà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.