Chương 907: Cô còn dám hung hăng với tôi
Vi Lan Tử Mặc
22/08/2021
Diệp Tri Thu trông như một tên vô lại, thực sự khiến người ta sởn gai ốc.
“Nếu được lựa chọn thì tôi không muốn cơ thể mình chảy giọt máu của một người như ông, tôi cảm thấy thật bẩn thỉu” Diệp Ân Tuấn muốn đánh ông ta lần nữa, nhưng Diệp Tri Thu đột nhiên ném một ít bột vào người anh. Anh lùi lại một bước, Diệp Tri Thu nhân cơ hội này bỏ chạy.
“Khốn khiếp!” Diệp Ân Tuấn tức giận muốn đuổi theo ông ta nhưng lại phát hiện ra Thẩm Niệm Niệm đã mất tích. Anh dừng lại, nhanh chóng gọi cho người của mình.
“Chặn hết ngã tư lại cho tôi, Diệp Tri Thu đã bỏ chạy rồi, chắc Thẩm Niệm Niệm cũng nằm trong tay ông ta.” Thuộc hạ lập tức làm theo. Diệp Ân Tuấn không cứu được Thẩm Niệm Niệm nên cảm thấy hơi buồn bực. Sau khi rửa mặt xong thì anh mới nhận ra đó chỉ là bột mì thôi, chỉ tạm thời làm tê liệt thị giác của con người. Quả nhiên, anh vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Diệp Tri Thu.
Diệp Ân Tuấn lúc này không có phương hướng, lúc định quay về thì Diệp Minh Triết gọi tới.
“Lão Diệp, Diệp Trị Thu còn có hang ổ, hơn nữa các cơ sở nghiên cứu không phải là tất cả tâm huyết của ông ta, đó chỉ là thủ đoạn làm che mắt người ta thôi.”
“Cái gì?” Diệp Ân Tuấn dừng lại.
“Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”
“Con không biết, nhưng Thẩm Niệm Niệm đã bị ông ta bắt đi rồi sao?”
“E rằng không phải, người phụ nữ kia rất kính trọng ông ta.” Diệp Ân Tuấn không hiểu ý đồ của Diệp Tri Thu. Lúc này, Diệp Tri Thu chạy ra khỏi nhà, Thẩm Niệm Niệm cũng theo sau.
“Chú Diệp, ở đây, cháu đưa chú đi.”
Thẩm Niệm Niệm đã chuẩn bị trước các công cụ để tẩu thoát, nhưng Diệp Tri Thu lắc đầu nói: “Tôi có cách rời khỏi đây, cô đi giúp tôi một việc.”
“Được.”
Thẩm Niệm Niệm rất nghe lời của Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu nói vài câu vào tai cô rồi bỏ đi. Thẩm Niệm Niệm lập tức bắt taxi đến cổng quân khu. Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hạ Lan.
“Thẩm Hạ Lan, cô cứu tôi với”
“Thẩm Niệm Niệm?” Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn đã đi cứu Thẩm Niệm Niệm, nhưng sao cô ta lại ở đây? “Là tôi, tôi đang ở cổng quân khu, tôi không thể vào được. Diệp Tri Thu đang đuổi theo tôi phía sau, cô mau cứu tôi với.” Thẩm Niệm Niệm khóc hết nước mắt. Thẩm Hạ Lan ngập ngừng hỏi: ” Cô không gặp Ân Tuấn sao?”
“Tôi gặp rồi, hai người họ đang cãi nhau, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Diệp Tri Thu kéo tôi rời đi, không dễ gì tôi mới chạy thoát được, cô mau cứu tôi đi.”
Giọng Thẩm Niệm Niệm rất lo lắng. Thẩm Hạ Lan ngập ngừng, cô nhớ tới lời căn dặn của mẹ Thẩm thì thở dài nói: “Tôi sẽ ra ngay” Thật ra cô có thể nói với bảo vệ để Thẩm Niệm Niệm vào, nhưng cô không muốn cô ta vào.
Thẩm Hạ Lan thay quần áo đi xuống lầu. Thấy cô ăn mặc như vậy, Tiêu Ái cười hỏi: “Con muốn ra ngoài hả?”
“Dạ, con ra ngoài một chuyến.” Thẩm Hạ Lan không nói nữa, Tiêu Ai cũng không hỏi, đó là sự hiểu ngầm giữa hai người họ.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm đứng ở cửa lo lắng nhìn xung quanh, nhưng có vẻ cô ta sợ bảo vệ ở đây nên không nhìn vào trong. Nhìn thấy dáng vẻ lén lút của cô ta, Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Người phụ nữ này tuy là con gái của ba mẹ nuôi nhưng phải nói là cô ta không có chút khí chất nào của ba mẹ nuôi cả.
Thẩm Hạ Lan bước ra ngoài, thấp giọng nói: “Cô muốn về nhà hay đi đâu? Cô không thể vào quân khu được, người ngoài không được phép vào.”
“Tôi về nhà!” Thẩm Niệm Niệm cũng không có ý định đi vào. Thẩm Hạ Lan phần nào thả lỏng cảnh giác.
“Diệp Tri Thu đâu?”
“Chắc là bị chồng cô chặn lại rồi, chúng ta mau về nhà đi, mẹ tôi lo lắng sắp chết rồi.”
Câu này là thật. Nghĩ đến những gì mẹ Thẩm đã nói với mình vì Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất khó chịu.
“Đi thôi” Cô cầm chìa khóa mở cửa xe bên đường. Thẩm Niệm Niệm ngồi vào, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể lái không?”
“Tâm trạng của cô thích hợp để lái xe không?”
“Nhưng tôi chưa bao giờ lái một chiếc xe tốt như vậy, cho tôi lại một lần được không? Cô có cần keo kiệt như vậy không? Hơn nữa, tôi có bằng lái xe, cô xem đi.”
Thẩm Niệm Niệm đưa bằng lái xe của mình cho Thẩm Hạ Lan.
“Tôi không có xe, nếu không thì tôi mới không cầm cái bằng lái xe này sáu năm trời, đổi bằng xong mà không có xe để lái.”
Thấy Thẩm Niệm Niệm tủi thân, Thẩm Hạ Lan sợ sau khi về nhà cô ta lại bảo mẹ Thẩm mua xe, vì vậy cô đã ném chìa khóa xe cho Thẩm Niệm Niệm.
“Cảm ơn” Thẩm Niệm Niệm cuối cùng cũng nói được tiếng người. Thẩm Hạ Lan ngồi vào ghế phụ.
Thẩm Niệm Niệm rất hào hứng khi nhận được chìa khóa xe, sau khi lái thử thì tương đối ổn định. Thẩm Hạ Lan lười nói chuyện với cô ta, thật ra nếu không phải vì ba mẹ Thẩm thì cô sẽ không bao giờ tiếp xúc với loại người như Thẩm Niệm Niệm, càng không có bất kỳ liên hệ nào với cô ta.
Bên trong xe im lặng một cách đáng sợ. Thẩm Hạ Lan lúc đầu còn đang suy nghĩ về bản vẽ thiết kế, nhưng dần dần có chút buồn ngủ.
“Cô buồn ngủ thì ngủ một lát đi, về đến nhà tôi sẽ gọi cô dậy” Thẩm Niệm Niệm thấy cô như vậy thì nói một câu. Thẩm Hạ Lan không biết làm sao nữa, cô ngáp một cái nói: “Ừm, được.” Nói xong, cô chìm vào giấc ngủ mà không nhìn thấy một ít cảm xúc lóe lên trong mắt Thẩm Niệm Niệm. Thẩm Hạ Lan không biết cô đã ngủ bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình bị nhốt trong một chiếc lồng đen.
“Thẩm Niệm Niệm!” Thẩm Hạ Lan sắp phát điên rồi! Cô coi Thẩm Niệm Niệm như chị em, mà người phụ nữ này lại tính toán cô như vậy sao? Thẩm Hạ Lan muốn đi ra, nhưng vừa chạm vào lồng thì đã bị điện giật.
Cái lồng này có điện. Thẩm Hạ Lan sắp phát điên rồi! “Thẩm Niệm Niệm, cô ra đây cho tôi!” Cô không ngờ rằng mình sẽ bị Thẩm Niệm Niệm tính toán.
Thẩm Niệm Niệm chậm rãi đi ra ngoài, nhìn Thẩm Hạ Lan ở trong lồng, cô ta cười khẩy nói: “Cô thật dễ bị lừa, nếu như cô cứ ở trong quân khu thì tôi thật sự hết cách. Chú Diệp nói quả không sai, đối với cô thì phải dùng tình thân để tấn công.”
“Chú Diệp? Cô và Diệp Tri Thu là cùng một bọn sao? Không phải cô bị ông ta bắt cóc sao?” Thẩm Hạ Lan lập tức nghe ra sơ hở trong lời nói của Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Niệm Niệm cười nói: “Tất nhiên không phải. Chú Diệp là ân nhân của tôi và đã cưu mang tôi từ khi tôi còn nhỏ. Nếu không thì tôi đã chết đói trong cô nhi viện rồi, làm sao có thể đợi đến giây phút được ba mẹ tìm được tôi? Hơn nữa, cũng là chú Diệp giúp tôi tìm lại ba mẹ tôi, người tốt như vậy thì sao tôi có thể bị ông ấy bắt cóc được? Còn các người cứ nhằm vào chú Diệp, lại còn ép chú Diệp vào bước đường cùng, các người thực sự quá máu lạnh. Dù sao thì chú Diệp cũng là người thân của các người mà không phải sao? Các người lớn lên trong hũ mật nên chẳng quan tâm gì đến tình thân nữa đúng không?”
Nghe những gì Thẩm Niệm Niệm nói, Thẩm Hạ Lan ngay lập tức hiểu ra. | “Diệp Trị Thu bảo cô làm như vậy?”
“Đúng vậy thì sao? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà chú Diệp yêu cầu, cho dù bảo tôi giết cô thì tôi cũng sẽ không do dự”.
“Thẩm Niệm Niệm, cô thật đáng thương” Thẩm Hạ Lan lúc này cũng lười nói chuyện với cô ta. Cô ngồi đó, cảm thấy có phần lạnh lẽo, không biết gia đình cô có biết tin cô đã mất tích hay chưa. Bây giờ chuyện cô lo lắng nhất là Diệp Tri Thu lấy cô để uy hiếp Diệp Ân Tuấn. Thẩm Niệm Niệm có chút không vui khi thấy cô phớt lờ mình.
“Sao thế? Cô biến thành tù nhân rồi mà còn kiêu ngạo được sao? Cô thực sự nghĩ rằng mình là lá ngọc cành vàng sao? Nói trắng ra, cô chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi, cô nghĩ mình cao quý lắm sao, cô hù ai thế?”
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng Thẩm Niệm Niệm không có ý định dừng lại.
“Sao thế? Giá ngu hả? Thẩm Hạ Lan, cô cho rằng cô vĩ đại lắm sao? Hay là cô cho rằng mình.”
“Câm miệng!” Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất ồn ào. Cô và Thẩm Niệm Niệm không có gì để nói hết, nhưng cô ta cứ lải nhải mãi thật sự rất phiền. Thẩm Niệm Niệm bị cô gầm một tiếng thì sắc mặt trở nên khó coi.
“Cô còn dám hung hăng với tôi sao? Cô có biết bây giờ tôi muốn cô chết thì cô phải chết không?” Vừa nói, Thẩm Niệm Niệm đột ngột bật nguồn điện. Lồng sắt bên cạnh Thẩm Hạ Lan kêu lên, rất đáng sợ.
“Cô có cần suy nghĩ quỳ xuống cầu xin tôi không? Có lẽ cô cầu xin tôi thì tôi sẽ suy nghĩ bỏ qua cho cô đấy.”
Thẩm Niệm Niệm vốn dĩ đã không vừa mắt Thẩm Hạ Lan, thân phận của cô ta, ba mẹ cô ta và tất cả mọi thứ cô ta đã bị người phụ nữ này thay thế, vậy mà giờ cô lại tỏ ra kiêu ngạo nhìn cô ta bằng vẻ mặt thương hại nữa chứ?
Dựa vào đâu chứ? Thẩm Hạ Lan không thèm nói một lời nào với cô ta.
Tâm lý của Thẩm Niệm Niệm giờ đã vặn vẹo, dưới sự dạy bảo của Diệp Tri Thu, có lẽ trong lòng cô ta đang tràn đầy oán hận và muốn trả thù cô, bây giờ cô có nói gì cũng vô dụng.
Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Niệm Niệm tức giận. Cô ta đột nhiên cầm dụng cụ bằng sắt giơ về phía Thẩm Hạ Lan.
“Ai bảo cô khinh thường tôi, ai bảo cô giả vờ thanh cao, để tôi xem cô có chết hay không?” Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy toàn thân bị dòng điện chạy vào. Cô nghiến răng không phát ra âm thanh.
Nhưng Thẩm Hạ Lan càng như vậy thì Thẩm Niệm Niệm càng tức giận, cô ta cứ châm vào người Thẩm Hạ Lan, mặc cho Thẩm Hạ Lan cố gắng chịu đựng, cuối cùng cô ngất đi.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn che chở bụng của mình, cô cảm thấy rất hối hận. Cũng không biết liệu Diệp Ân Tuấn có biết mình đã xảy ra chuyện hay không, liệu anh có tìm thấy mình ở đây không. Trước khi mất đi ý thức, Thẩm Hạ Lan chạm vào đôi bông tai của mình, nhưng chúng đã biến mất. Ở đó có hệ thống định vị mà Diệp Minh Triết cài cho cô, bây giờ có vẻ như Diệp Tri Thu đã biết nên ném nó đi rồi. Cô có thể đợi được đến khi Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết tìm được mình không? Không! Cô muốn tự cứu lấy mình! Cô không thể trông chờ vào người khác, có lẽ Diệp Ân Tuấn cũng cần sự giúp đỡ của cô lúc này. Nhưng Thẩm Hạ Lan dù sao cũng là phụ nữ có thai, cô bị điện giật nên đã ngất đi rồi. Khi Thẩm Niệm Niệm nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngất đi thì sắc mặt tái nhợt.
“Không phải đã chết rồi chứ? Nếu chết chú Diệp sẽ tức giận mất”
Thẩm Niệm Niệm nhanh chóng tắt hệ thống, bước tới thăm dò hơi thở của Thẩm Hạ Lan, thấy cô vẫn còn thở thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, may là cô vẫn còn sống.
Ngay khi Thẩm Niệm Niệm rời khỏi nơi đặt lồng sắt thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô. Nghe giọng nói kia thì hình như không phải là Diệp Tri Thu.
Thẩm Niệm Niệm đột nhiên trở nên cảnh giác.
Là ai tới?
Diệp Ân Tuấn sao?
“Nếu được lựa chọn thì tôi không muốn cơ thể mình chảy giọt máu của một người như ông, tôi cảm thấy thật bẩn thỉu” Diệp Ân Tuấn muốn đánh ông ta lần nữa, nhưng Diệp Tri Thu đột nhiên ném một ít bột vào người anh. Anh lùi lại một bước, Diệp Tri Thu nhân cơ hội này bỏ chạy.
“Khốn khiếp!” Diệp Ân Tuấn tức giận muốn đuổi theo ông ta nhưng lại phát hiện ra Thẩm Niệm Niệm đã mất tích. Anh dừng lại, nhanh chóng gọi cho người của mình.
“Chặn hết ngã tư lại cho tôi, Diệp Tri Thu đã bỏ chạy rồi, chắc Thẩm Niệm Niệm cũng nằm trong tay ông ta.” Thuộc hạ lập tức làm theo. Diệp Ân Tuấn không cứu được Thẩm Niệm Niệm nên cảm thấy hơi buồn bực. Sau khi rửa mặt xong thì anh mới nhận ra đó chỉ là bột mì thôi, chỉ tạm thời làm tê liệt thị giác của con người. Quả nhiên, anh vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Diệp Tri Thu.
Diệp Ân Tuấn lúc này không có phương hướng, lúc định quay về thì Diệp Minh Triết gọi tới.
“Lão Diệp, Diệp Trị Thu còn có hang ổ, hơn nữa các cơ sở nghiên cứu không phải là tất cả tâm huyết của ông ta, đó chỉ là thủ đoạn làm che mắt người ta thôi.”
“Cái gì?” Diệp Ân Tuấn dừng lại.
“Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”
“Con không biết, nhưng Thẩm Niệm Niệm đã bị ông ta bắt đi rồi sao?”
“E rằng không phải, người phụ nữ kia rất kính trọng ông ta.” Diệp Ân Tuấn không hiểu ý đồ của Diệp Tri Thu. Lúc này, Diệp Tri Thu chạy ra khỏi nhà, Thẩm Niệm Niệm cũng theo sau.
“Chú Diệp, ở đây, cháu đưa chú đi.”
Thẩm Niệm Niệm đã chuẩn bị trước các công cụ để tẩu thoát, nhưng Diệp Tri Thu lắc đầu nói: “Tôi có cách rời khỏi đây, cô đi giúp tôi một việc.”
“Được.”
Thẩm Niệm Niệm rất nghe lời của Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu nói vài câu vào tai cô rồi bỏ đi. Thẩm Niệm Niệm lập tức bắt taxi đến cổng quân khu. Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hạ Lan.
“Thẩm Hạ Lan, cô cứu tôi với”
“Thẩm Niệm Niệm?” Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn đã đi cứu Thẩm Niệm Niệm, nhưng sao cô ta lại ở đây? “Là tôi, tôi đang ở cổng quân khu, tôi không thể vào được. Diệp Tri Thu đang đuổi theo tôi phía sau, cô mau cứu tôi với.” Thẩm Niệm Niệm khóc hết nước mắt. Thẩm Hạ Lan ngập ngừng hỏi: ” Cô không gặp Ân Tuấn sao?”
“Tôi gặp rồi, hai người họ đang cãi nhau, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Diệp Tri Thu kéo tôi rời đi, không dễ gì tôi mới chạy thoát được, cô mau cứu tôi đi.”
Giọng Thẩm Niệm Niệm rất lo lắng. Thẩm Hạ Lan ngập ngừng, cô nhớ tới lời căn dặn của mẹ Thẩm thì thở dài nói: “Tôi sẽ ra ngay” Thật ra cô có thể nói với bảo vệ để Thẩm Niệm Niệm vào, nhưng cô không muốn cô ta vào.
Thẩm Hạ Lan thay quần áo đi xuống lầu. Thấy cô ăn mặc như vậy, Tiêu Ái cười hỏi: “Con muốn ra ngoài hả?”
“Dạ, con ra ngoài một chuyến.” Thẩm Hạ Lan không nói nữa, Tiêu Ai cũng không hỏi, đó là sự hiểu ngầm giữa hai người họ.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm đứng ở cửa lo lắng nhìn xung quanh, nhưng có vẻ cô ta sợ bảo vệ ở đây nên không nhìn vào trong. Nhìn thấy dáng vẻ lén lút của cô ta, Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Người phụ nữ này tuy là con gái của ba mẹ nuôi nhưng phải nói là cô ta không có chút khí chất nào của ba mẹ nuôi cả.
Thẩm Hạ Lan bước ra ngoài, thấp giọng nói: “Cô muốn về nhà hay đi đâu? Cô không thể vào quân khu được, người ngoài không được phép vào.”
“Tôi về nhà!” Thẩm Niệm Niệm cũng không có ý định đi vào. Thẩm Hạ Lan phần nào thả lỏng cảnh giác.
“Diệp Tri Thu đâu?”
“Chắc là bị chồng cô chặn lại rồi, chúng ta mau về nhà đi, mẹ tôi lo lắng sắp chết rồi.”
Câu này là thật. Nghĩ đến những gì mẹ Thẩm đã nói với mình vì Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất khó chịu.
“Đi thôi” Cô cầm chìa khóa mở cửa xe bên đường. Thẩm Niệm Niệm ngồi vào, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể lái không?”
“Tâm trạng của cô thích hợp để lái xe không?”
“Nhưng tôi chưa bao giờ lái một chiếc xe tốt như vậy, cho tôi lại một lần được không? Cô có cần keo kiệt như vậy không? Hơn nữa, tôi có bằng lái xe, cô xem đi.”
Thẩm Niệm Niệm đưa bằng lái xe của mình cho Thẩm Hạ Lan.
“Tôi không có xe, nếu không thì tôi mới không cầm cái bằng lái xe này sáu năm trời, đổi bằng xong mà không có xe để lái.”
Thấy Thẩm Niệm Niệm tủi thân, Thẩm Hạ Lan sợ sau khi về nhà cô ta lại bảo mẹ Thẩm mua xe, vì vậy cô đã ném chìa khóa xe cho Thẩm Niệm Niệm.
“Cảm ơn” Thẩm Niệm Niệm cuối cùng cũng nói được tiếng người. Thẩm Hạ Lan ngồi vào ghế phụ.
Thẩm Niệm Niệm rất hào hứng khi nhận được chìa khóa xe, sau khi lái thử thì tương đối ổn định. Thẩm Hạ Lan lười nói chuyện với cô ta, thật ra nếu không phải vì ba mẹ Thẩm thì cô sẽ không bao giờ tiếp xúc với loại người như Thẩm Niệm Niệm, càng không có bất kỳ liên hệ nào với cô ta.
Bên trong xe im lặng một cách đáng sợ. Thẩm Hạ Lan lúc đầu còn đang suy nghĩ về bản vẽ thiết kế, nhưng dần dần có chút buồn ngủ.
“Cô buồn ngủ thì ngủ một lát đi, về đến nhà tôi sẽ gọi cô dậy” Thẩm Niệm Niệm thấy cô như vậy thì nói một câu. Thẩm Hạ Lan không biết làm sao nữa, cô ngáp một cái nói: “Ừm, được.” Nói xong, cô chìm vào giấc ngủ mà không nhìn thấy một ít cảm xúc lóe lên trong mắt Thẩm Niệm Niệm. Thẩm Hạ Lan không biết cô đã ngủ bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình bị nhốt trong một chiếc lồng đen.
“Thẩm Niệm Niệm!” Thẩm Hạ Lan sắp phát điên rồi! Cô coi Thẩm Niệm Niệm như chị em, mà người phụ nữ này lại tính toán cô như vậy sao? Thẩm Hạ Lan muốn đi ra, nhưng vừa chạm vào lồng thì đã bị điện giật.
Cái lồng này có điện. Thẩm Hạ Lan sắp phát điên rồi! “Thẩm Niệm Niệm, cô ra đây cho tôi!” Cô không ngờ rằng mình sẽ bị Thẩm Niệm Niệm tính toán.
Thẩm Niệm Niệm chậm rãi đi ra ngoài, nhìn Thẩm Hạ Lan ở trong lồng, cô ta cười khẩy nói: “Cô thật dễ bị lừa, nếu như cô cứ ở trong quân khu thì tôi thật sự hết cách. Chú Diệp nói quả không sai, đối với cô thì phải dùng tình thân để tấn công.”
“Chú Diệp? Cô và Diệp Tri Thu là cùng một bọn sao? Không phải cô bị ông ta bắt cóc sao?” Thẩm Hạ Lan lập tức nghe ra sơ hở trong lời nói của Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Niệm Niệm cười nói: “Tất nhiên không phải. Chú Diệp là ân nhân của tôi và đã cưu mang tôi từ khi tôi còn nhỏ. Nếu không thì tôi đã chết đói trong cô nhi viện rồi, làm sao có thể đợi đến giây phút được ba mẹ tìm được tôi? Hơn nữa, cũng là chú Diệp giúp tôi tìm lại ba mẹ tôi, người tốt như vậy thì sao tôi có thể bị ông ấy bắt cóc được? Còn các người cứ nhằm vào chú Diệp, lại còn ép chú Diệp vào bước đường cùng, các người thực sự quá máu lạnh. Dù sao thì chú Diệp cũng là người thân của các người mà không phải sao? Các người lớn lên trong hũ mật nên chẳng quan tâm gì đến tình thân nữa đúng không?”
Nghe những gì Thẩm Niệm Niệm nói, Thẩm Hạ Lan ngay lập tức hiểu ra. | “Diệp Trị Thu bảo cô làm như vậy?”
“Đúng vậy thì sao? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà chú Diệp yêu cầu, cho dù bảo tôi giết cô thì tôi cũng sẽ không do dự”.
“Thẩm Niệm Niệm, cô thật đáng thương” Thẩm Hạ Lan lúc này cũng lười nói chuyện với cô ta. Cô ngồi đó, cảm thấy có phần lạnh lẽo, không biết gia đình cô có biết tin cô đã mất tích hay chưa. Bây giờ chuyện cô lo lắng nhất là Diệp Tri Thu lấy cô để uy hiếp Diệp Ân Tuấn. Thẩm Niệm Niệm có chút không vui khi thấy cô phớt lờ mình.
“Sao thế? Cô biến thành tù nhân rồi mà còn kiêu ngạo được sao? Cô thực sự nghĩ rằng mình là lá ngọc cành vàng sao? Nói trắng ra, cô chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi, cô nghĩ mình cao quý lắm sao, cô hù ai thế?”
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng Thẩm Niệm Niệm không có ý định dừng lại.
“Sao thế? Giá ngu hả? Thẩm Hạ Lan, cô cho rằng cô vĩ đại lắm sao? Hay là cô cho rằng mình.”
“Câm miệng!” Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất ồn ào. Cô và Thẩm Niệm Niệm không có gì để nói hết, nhưng cô ta cứ lải nhải mãi thật sự rất phiền. Thẩm Niệm Niệm bị cô gầm một tiếng thì sắc mặt trở nên khó coi.
“Cô còn dám hung hăng với tôi sao? Cô có biết bây giờ tôi muốn cô chết thì cô phải chết không?” Vừa nói, Thẩm Niệm Niệm đột ngột bật nguồn điện. Lồng sắt bên cạnh Thẩm Hạ Lan kêu lên, rất đáng sợ.
“Cô có cần suy nghĩ quỳ xuống cầu xin tôi không? Có lẽ cô cầu xin tôi thì tôi sẽ suy nghĩ bỏ qua cho cô đấy.”
Thẩm Niệm Niệm vốn dĩ đã không vừa mắt Thẩm Hạ Lan, thân phận của cô ta, ba mẹ cô ta và tất cả mọi thứ cô ta đã bị người phụ nữ này thay thế, vậy mà giờ cô lại tỏ ra kiêu ngạo nhìn cô ta bằng vẻ mặt thương hại nữa chứ?
Dựa vào đâu chứ? Thẩm Hạ Lan không thèm nói một lời nào với cô ta.
Tâm lý của Thẩm Niệm Niệm giờ đã vặn vẹo, dưới sự dạy bảo của Diệp Tri Thu, có lẽ trong lòng cô ta đang tràn đầy oán hận và muốn trả thù cô, bây giờ cô có nói gì cũng vô dụng.
Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Niệm Niệm tức giận. Cô ta đột nhiên cầm dụng cụ bằng sắt giơ về phía Thẩm Hạ Lan.
“Ai bảo cô khinh thường tôi, ai bảo cô giả vờ thanh cao, để tôi xem cô có chết hay không?” Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy toàn thân bị dòng điện chạy vào. Cô nghiến răng không phát ra âm thanh.
Nhưng Thẩm Hạ Lan càng như vậy thì Thẩm Niệm Niệm càng tức giận, cô ta cứ châm vào người Thẩm Hạ Lan, mặc cho Thẩm Hạ Lan cố gắng chịu đựng, cuối cùng cô ngất đi.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn che chở bụng của mình, cô cảm thấy rất hối hận. Cũng không biết liệu Diệp Ân Tuấn có biết mình đã xảy ra chuyện hay không, liệu anh có tìm thấy mình ở đây không. Trước khi mất đi ý thức, Thẩm Hạ Lan chạm vào đôi bông tai của mình, nhưng chúng đã biến mất. Ở đó có hệ thống định vị mà Diệp Minh Triết cài cho cô, bây giờ có vẻ như Diệp Tri Thu đã biết nên ném nó đi rồi. Cô có thể đợi được đến khi Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết tìm được mình không? Không! Cô muốn tự cứu lấy mình! Cô không thể trông chờ vào người khác, có lẽ Diệp Ân Tuấn cũng cần sự giúp đỡ của cô lúc này. Nhưng Thẩm Hạ Lan dù sao cũng là phụ nữ có thai, cô bị điện giật nên đã ngất đi rồi. Khi Thẩm Niệm Niệm nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngất đi thì sắc mặt tái nhợt.
“Không phải đã chết rồi chứ? Nếu chết chú Diệp sẽ tức giận mất”
Thẩm Niệm Niệm nhanh chóng tắt hệ thống, bước tới thăm dò hơi thở của Thẩm Hạ Lan, thấy cô vẫn còn thở thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, may là cô vẫn còn sống.
Ngay khi Thẩm Niệm Niệm rời khỏi nơi đặt lồng sắt thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô. Nghe giọng nói kia thì hình như không phải là Diệp Tri Thu.
Thẩm Niệm Niệm đột nhiên trở nên cảnh giác.
Là ai tới?
Diệp Ân Tuấn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.