Chương 725: Cô đang an ủi tôi sao?
Vi Lan Tử Mặc
23/06/2021
Lưu Thi Văn thấy Tống Dật Hiên nhìn mình không nói thì có chút hoảng loạn.
"Tống tổng, tôi thề những gì tôi nói đều là sự thật, nếu không sấm sét sẽ đánh chết tôi."
Giọng điệu Lưu Thi Văn có chút vội vàng.
Tống Dật Hiên nhận ra mình bị phân tâm, lúc này mới miễn cưỡng nói: "Lúc cô định đưa tôi đang say mềm đi thì sao Trương Mẫn lại nhào lên bảo vệ tôi?"
Lưu Thi Văn lập tức sững sờ.
Cô ta không ngờ Tống Dật Hiên lại hỏi chuyện này.
"Cứ như vậy nhào lên thôi."
"Cụ thể như thế nào cô còn nhớ không? Diễn lại cho tôi xem."
Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Lưu Hi cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Tống tổng, chuyện này là sao vậy?"
"Đừng lắm mồm."
Giọng điệu của Tống Dật Hiên chợt chùng xuống.
Lưu Hi lập tức ngậm miệng, đứng sang một bên.
Thấy Tống Dật Hiên thật sự muốn hỏi chuyện này, Lưu Thi Văn không khỏi nhớ lại, sau đó hai vệ sĩ thả cô ta ra.
Tống Dật Hiên nhìn nhưng không lên tiếng, sau đó tiếp tục hỏi: "Lúc các người đánh cô ta thì phản ứng đầu tiên của cô ta là bảo vệ phần nào?"
Lưu Thi Văn nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Phản ứng đầu tiên là bảo vệ phần bụng, nhưng tay còn chưa chạm vào bụng thì cô ta dường như dừng lại một lúc rồi mới ôm đầu."
"Cô ta có co người lại không?"
"Không, cho nên tôi cảm thấy cô ta hơi ngu ngốc. Ai cũng biết cuộn mình lại sẽ ít bị xay xát hơn, nhưng cô ta không làm vậy. Cô ta nhào vào người anh bảo vệ anh. Sau đó không biết bị ai đá một cước liền nằm ngửa trên đất, chuyện sau đó anh đều biết rồi."
Mặc dù Lưu Thi Văn không biết tại sao Tống Dật Hiên lại hỏi chuyện này, nhưng cô ta thực sự sợ hãi, sợ Lưu Hi hành hạ mình, sợ Tống Dật Hiên không nói thì cô ta sẽ chết trong tay Lưu Hi.
Tống Dật Hiên nhíu mày thật chặt.
Cách làm của Trương Mẫn không hợp lẽ thường, càng không phải là phản ứng tự vệ, vì vậy anh ta có thể cho rằng Trương Mẫn cố tình mượn Lưu Thi Văn để gây thương tích cho mình?
Nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy?
Cô ta làm như vậy có mục đích gì?
Tống Dật Hiên không thể hiểu được.
Khi Lưu Thi Văn thấy Tống Dật Hiên trầm mặc không nói, cô ta lo lắng nói: "Tống tổng, những gì tôi nói đều là sự thật."
"Lưu Hi, đừng ngược đãi cô ta."
Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Lưu Hi gật đầu.
"Coi như mày may mắn, Tống tổng không tính toán với mày, mày nên thắp nhan khẩn phật đi. Nhưng mà sau khi trở về, mày phải thành thật một chút, nếu để cho tao biết mày còn muốn trốn đi thì mày cứ chờ xem."
Lời uy hiếp của Lưu Hi khiến Lưu Triệt run rẩy, không bị hành hạ nữa rồi, cô ta thở hổn hển.
Tống Dật Hiên tạm biệt Lưu Hi, gọi cho người của mình.
"Giúp tôi điều tra lý lịch từ nhỏ tới lớn của Trương Mẫn, đặc biệt là có từng bị ốm trong thời gian đi học hay không, có giúp người ta hay không."
"Vâng, Tống tổng."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Tống Dật Hiên trở nên nặng nề.
Anh ta không phải là người tùy ý để người ta tính toán, nếu Trương Mẫn tính toán mình thì anh ta phải làm sao đây?
Tống Dật Hiên không biết.
Nếu là trước kia thì anh ta sẽ không chút do dự ra tay với đối phương, nhưng dù sao bây giờ Trương Mẫn cũng vì bảo vệ anh ta, mà cũng vì chuyện này mà bị thương.
Anh ta không tin Trương Mẫn sẽ thông đồng với Lưu Thi Văn, nhưng cảm giác bị người khác tính toán thực sự không dễ chịu gì.
Tống Dật Hiên châm điếu thuốc, ngồi vào xe.
Anh ta bực bội lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hạ Lan.
"Trương Mẫn đúng là có vấn đề, cô có muốn tạm dừng công việc của cô ta ở công ty một thời gian không? Bây giờ tôi không biết mục đích của cô ta là gì, vì vậy có thể tạm thời đình chỉ công việc của cô ta với lý do để cô ta hồi phục sức khỏe."
Khi Thẩm Hạ Lan nghe Tống Dật Hiên nói như vậy thì đã biết chắc chắn Tống Dật Hiên đã đi điều tra.
Trong lòng cô cũng rất không vui.
Vốn tưởng rằng mình đã nhặt được bảo vật, ông trời cho cô một trợ thủ đắc lực, nhưng không ngờ rằng trong đó còn ẩn chứa những thứ khác.
Thẩm Hạ Lan trầm giọng nói: "Không cần tạm dừng, công ty du lịch nhỏ của tôi cũng chẳng có gì cả. Ban đầu cũng chỉ đầu tư mấy tỷ, giá trị cũng không bao nhiêu. Nếu cô ta thực sự thích thì tôi sẽ tặng lại cho cô ta. Tôi chỉ không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì?"
"Tôi cũng muốn biết vấn đề này, yên tâm đi, tôi sẽ điều tra rõ."
"Tống Dật Hiên."
Thẩm Hạ Lan đột ngột gọi tên Tống Dật Hiên.
"Sao thế?"
"Đừng buồn, có lẽ Trương Mẫn có nỗi khổ của mình."
Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Dật Hiên sửng sốt, sau đó anh ta cười khổ nói: "Cô đang an ủi tôi sao?"
"Anh cảm thấy thế nào thì thế ấy."
Thẩm Hạ Lan cũng không già mồm.
"Có phải cô cảm thấy người như tôi rất thảm không?"
Tống Dật Hiên cười khổ nói: "Không dễ gì thích một người, nhưng lại chậm một bước, trong lòng cô lại không có tôi. Không dễ gì mới buông bỏ được cô đi tìm một tổ ấm mới, kết quả lại thành tình trạng này, có lẽ người như tôi sẽ cô độc một mình, có lẽ sẽ cô đơn đến già."
"Đừng nói nhảm, tôi tin bản tính Trương Mẫn rất lương thiện, có thể là có nổi khổ tâm. Tống Dật Hiên, anh đừng vội phán đoán, có lẽ chúng ta sai thì sao?"
Thẩm Hạ Lan nghe Tống Dật Hiên nói anh ta như vậy thì cảm thấy rất khó chịu.
Tống Dật Hiên lắc đầu nói: "Sai hay không tự tôi sẽ phán đoán, có tiến triển gì tôi sẽ nói cho cô biết sau. Cứ như vậy đi, tôi sẽ điều tra rõ."
"Anh có ổn không?"
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
Tống Dật Hiên trông có vẻ cởi mở, nhưng thực tế anh ta trọng tình nghĩa hơn bất cứ ai.
"Nếu tôi nói tôi có chuyện, cô có thể rời khỏi Diệp Ân Tuấn đến bên cạnh tôi không?"
"Không thể."
"Tôi biết cô sẽ nói như vậy, cô muốn nói gì nữa không? Cúp máy đây."
Tống Dật Hiên không đợi Thẩm Hạ Lan nói gì khác liền cúp máy.
Tâm trạng của anh ta thật sự không ổn, bây giờ anh ta không muốn quay lại gặp Trương Mẫn.
Một người phụ nữ đơn thuần như vậy sao đột nhiên trở nên phức tạp đến thế?
Tống Dật Hiên đi dạo một mình trên phố, cảm thấy không thể vui lên được.
Anh ta đến cửa một quán bar, muốn đi vào uống chút rượu, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, một loạt phản ứng bất thường như vậy sẽ khiến Trương Mẫn cảm nhận được gì đó.
Tống Dật Hiên lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Anh ta ngồi bên sông một mình rất lâu, rất lâu, mãi đến khi Trương Mẫn gọi điện cho anh ta thì anh ta mới nhận ra mình đã ngồi đây cả buổi chiều rồi.
"Tống Dật Hiên, anh đang ở đâu?"
"Bờ sông."
Tống Dật Hiên không gạt Trương Mẫn.
Trương Mẫn ngập ngừng, hỏi: "Anh đến bờ sông làm gì?"
"Khảo sát thực tế, không phải muốn phát triển du lịch sao? Tôi phải tới xem xét một chút."
Tống Dật Hiên bình tĩnh nói.
"Anh không về ăn tối à?"
Câu nói của Trương Mẫn khiến Tống Dật Hiên ngẩn người, sau đó nói: "Về chứ, em muốn ăn gì? Tôi mua về cho em."
"Gì cũng được, anh chọn đi. Vốn là công việc của tôi lại hại phải chạy vạy bên ngoài cả ngày, bữa này tôi mời."
Trương Mẫn nói.
"Không cần đâu, tôi mua được rồi."
"Tống Dật Hiên, anh để tôi mời một lần đi, sao có thể để anh tốn tiền mãi được?"
Câu nói của Trương Mẫn làm Tống Dật Hiên ngẩn người.
Tại sao một cô gái đơn thuần cố chấp như vậy lại hết lần này đến lần khác tiếp cận mình chứ?
Anh ta rất muốn hỏi Trương Mẫn, tại sao lại tiếp cận anh ta? Nhưng anh ta đã kìm chế lại.
"Được thôi, vậy để em mời."
Sau khi Tống Dật Hiên cúp điện thoại, anh ta cảm thấy thật dối trá.
Diễn xuất là sở trường của anh ta, trước đây anh yêu đương với phụ nữ chỉ vì tình dục chứ không phải tình yêu, nhưng bây giờ đối mặt với Trương Mẫn, anh ta đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, rất giả dối, rất khó chịu.
Có lẽ là do anh ta thực sự coi Trương Mẫn như người của mình nên cảm thấy rất khó chịu khi nhận ra rằng Trương Mẫn không phải chỉ đơn thuần muốn bảo vệ mình.
Tống Dật Hiên ở lại một lúc, sau đó đứng dậy rời đi.
Sau khi trở về bệnh viện, anh ta mua một ít đồ ăn, tất cả đều là đồ ăn bình thường, không tốn quá nhiều tiền.
Trương Mẫn nhìn món ăn đầy màu sắc, cười nói: "Có phải anh sợ tôi không đủ tiền mời anh một bữa ăn thịnh soạn không?"
"Không phải, đột nhiên tôi chỉ muốn ăn đồ chay thôi. Nếu em không muốn ăn, tôi sẽ ra ngoài mua cái khác cho em."
Tống Dật Hiên nói xong định rời đi thì bị Trương Mẫn ngăn lại.
"Không sao, những thứ này khá ngon. Tôi sợ anh nghe nói tôi mời nên cố tình mua rẻ như vậy. Tống Dật Hiên, tôi không muốn mắc nợ anh."
Lúc này Tống Dật Hiên thật rất muốn hỏi: "Em không muốn nợ tôi, vậy tại sao lại tiếp cận tôi?"
Nhưng khi lời này đến bên môi, anh ta lại nuốt xuống.
Không có bằng chứng, anh ta làm như vậy chỉ tổn thương tình cảm của nhau.
"Em nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ là đột nhiên muốn ăn chay thôi."
Tống Dật Hiên cười nhạt.
Trương Mẫn nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: "Anh có chuyện gì phải không? Tôi thấy hôm nay anh rất lơ đãng. Công ty có chuyện gì sao? Nếu anh bận thì đi làm trước đi, đừng lo cho tôi, tôi ổn mà."
Tống Dật Hiên dừng lại.
Anh ta cho rằng biểu hiện của mình không tệ, nhưng Trương Mẫn vẫn nhận ra sự bất thường.
Tống Dật Hiên thở dài nói: "Không có chuyện gì, không phải công ty muốn hướng tới thiết kế châu báu sao? Tôi vốn định đến xem thị trường ngọc bích, không ngờ Lưu Thi Văn là nhà thiết kế, nhà thiết kế như vậy không cần cũng được, nhưng gần đây liên hệ với người nắm giữ thị trường ngọc bích có chút khó khăn, chúng tôi không thể liên lạc được. "
Tống Dật Hiên không nói dối chuyện này, anh ta quả thực nhân tiện đến đây để bàn công việc làm ăn của mình, mà đối phương thực sự không thể liên lạc được.
Nghe anh ta nói vậy, Trương Mẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi biết một người bán ngọc bích. Nếu anh thực sự muốn mở rộng thị trường ở đây, có lẽ tôi có thể giúp anh."
"Em?"
Tống Dật Hiên không khỏi sửng sờ.
Thị trường ngọc bích là thị trường sâu rộng đến mức nào?
Nói chung, những người bán ngọc bích không giàu cũng quý. Mà Trương Mẫn ở công ty của Thẩm Hạ Lan chỉ là một nhân viên bình thường, là do ánh mắt Thẩm Hạ Lan tinh tường cất nhấc cô ta.
Một người như vậy lại quen biết người trong thị trường ngọc bích?
Nếu tất cả những điều này là sự thật, thì mục đích của Trương Mẫn khi vào công ty du lịch thực sự cần phải điều tra.
Tống Dật Hiên híp mắt một cái, sau đó liền khôi phục lại bình thường.
"Sao? Coi thường tôi? Đừng tưởng người nghèo như tôi không thể quen biết người bán ngọc bích nhé?"
Trương Mẫn nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Tống Dật Hiên.
"Không có."
Tống Dật Hiên mỉm cười, thấy Trương Mẫn lấy điện thoại ra và bấm một số điện thoại, số điện thoại đó khiến Tống Dật Hiên sững sờ.
- ---------------------------
"Tống tổng, tôi thề những gì tôi nói đều là sự thật, nếu không sấm sét sẽ đánh chết tôi."
Giọng điệu Lưu Thi Văn có chút vội vàng.
Tống Dật Hiên nhận ra mình bị phân tâm, lúc này mới miễn cưỡng nói: "Lúc cô định đưa tôi đang say mềm đi thì sao Trương Mẫn lại nhào lên bảo vệ tôi?"
Lưu Thi Văn lập tức sững sờ.
Cô ta không ngờ Tống Dật Hiên lại hỏi chuyện này.
"Cứ như vậy nhào lên thôi."
"Cụ thể như thế nào cô còn nhớ không? Diễn lại cho tôi xem."
Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Lưu Hi cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Tống tổng, chuyện này là sao vậy?"
"Đừng lắm mồm."
Giọng điệu của Tống Dật Hiên chợt chùng xuống.
Lưu Hi lập tức ngậm miệng, đứng sang một bên.
Thấy Tống Dật Hiên thật sự muốn hỏi chuyện này, Lưu Thi Văn không khỏi nhớ lại, sau đó hai vệ sĩ thả cô ta ra.
Tống Dật Hiên nhìn nhưng không lên tiếng, sau đó tiếp tục hỏi: "Lúc các người đánh cô ta thì phản ứng đầu tiên của cô ta là bảo vệ phần nào?"
Lưu Thi Văn nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Phản ứng đầu tiên là bảo vệ phần bụng, nhưng tay còn chưa chạm vào bụng thì cô ta dường như dừng lại một lúc rồi mới ôm đầu."
"Cô ta có co người lại không?"
"Không, cho nên tôi cảm thấy cô ta hơi ngu ngốc. Ai cũng biết cuộn mình lại sẽ ít bị xay xát hơn, nhưng cô ta không làm vậy. Cô ta nhào vào người anh bảo vệ anh. Sau đó không biết bị ai đá một cước liền nằm ngửa trên đất, chuyện sau đó anh đều biết rồi."
Mặc dù Lưu Thi Văn không biết tại sao Tống Dật Hiên lại hỏi chuyện này, nhưng cô ta thực sự sợ hãi, sợ Lưu Hi hành hạ mình, sợ Tống Dật Hiên không nói thì cô ta sẽ chết trong tay Lưu Hi.
Tống Dật Hiên nhíu mày thật chặt.
Cách làm của Trương Mẫn không hợp lẽ thường, càng không phải là phản ứng tự vệ, vì vậy anh ta có thể cho rằng Trương Mẫn cố tình mượn Lưu Thi Văn để gây thương tích cho mình?
Nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy?
Cô ta làm như vậy có mục đích gì?
Tống Dật Hiên không thể hiểu được.
Khi Lưu Thi Văn thấy Tống Dật Hiên trầm mặc không nói, cô ta lo lắng nói: "Tống tổng, những gì tôi nói đều là sự thật."
"Lưu Hi, đừng ngược đãi cô ta."
Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Lưu Hi gật đầu.
"Coi như mày may mắn, Tống tổng không tính toán với mày, mày nên thắp nhan khẩn phật đi. Nhưng mà sau khi trở về, mày phải thành thật một chút, nếu để cho tao biết mày còn muốn trốn đi thì mày cứ chờ xem."
Lời uy hiếp của Lưu Hi khiến Lưu Triệt run rẩy, không bị hành hạ nữa rồi, cô ta thở hổn hển.
Tống Dật Hiên tạm biệt Lưu Hi, gọi cho người của mình.
"Giúp tôi điều tra lý lịch từ nhỏ tới lớn của Trương Mẫn, đặc biệt là có từng bị ốm trong thời gian đi học hay không, có giúp người ta hay không."
"Vâng, Tống tổng."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Tống Dật Hiên trở nên nặng nề.
Anh ta không phải là người tùy ý để người ta tính toán, nếu Trương Mẫn tính toán mình thì anh ta phải làm sao đây?
Tống Dật Hiên không biết.
Nếu là trước kia thì anh ta sẽ không chút do dự ra tay với đối phương, nhưng dù sao bây giờ Trương Mẫn cũng vì bảo vệ anh ta, mà cũng vì chuyện này mà bị thương.
Anh ta không tin Trương Mẫn sẽ thông đồng với Lưu Thi Văn, nhưng cảm giác bị người khác tính toán thực sự không dễ chịu gì.
Tống Dật Hiên châm điếu thuốc, ngồi vào xe.
Anh ta bực bội lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hạ Lan.
"Trương Mẫn đúng là có vấn đề, cô có muốn tạm dừng công việc của cô ta ở công ty một thời gian không? Bây giờ tôi không biết mục đích của cô ta là gì, vì vậy có thể tạm thời đình chỉ công việc của cô ta với lý do để cô ta hồi phục sức khỏe."
Khi Thẩm Hạ Lan nghe Tống Dật Hiên nói như vậy thì đã biết chắc chắn Tống Dật Hiên đã đi điều tra.
Trong lòng cô cũng rất không vui.
Vốn tưởng rằng mình đã nhặt được bảo vật, ông trời cho cô một trợ thủ đắc lực, nhưng không ngờ rằng trong đó còn ẩn chứa những thứ khác.
Thẩm Hạ Lan trầm giọng nói: "Không cần tạm dừng, công ty du lịch nhỏ của tôi cũng chẳng có gì cả. Ban đầu cũng chỉ đầu tư mấy tỷ, giá trị cũng không bao nhiêu. Nếu cô ta thực sự thích thì tôi sẽ tặng lại cho cô ta. Tôi chỉ không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì?"
"Tôi cũng muốn biết vấn đề này, yên tâm đi, tôi sẽ điều tra rõ."
"Tống Dật Hiên."
Thẩm Hạ Lan đột ngột gọi tên Tống Dật Hiên.
"Sao thế?"
"Đừng buồn, có lẽ Trương Mẫn có nỗi khổ của mình."
Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Dật Hiên sửng sốt, sau đó anh ta cười khổ nói: "Cô đang an ủi tôi sao?"
"Anh cảm thấy thế nào thì thế ấy."
Thẩm Hạ Lan cũng không già mồm.
"Có phải cô cảm thấy người như tôi rất thảm không?"
Tống Dật Hiên cười khổ nói: "Không dễ gì thích một người, nhưng lại chậm một bước, trong lòng cô lại không có tôi. Không dễ gì mới buông bỏ được cô đi tìm một tổ ấm mới, kết quả lại thành tình trạng này, có lẽ người như tôi sẽ cô độc một mình, có lẽ sẽ cô đơn đến già."
"Đừng nói nhảm, tôi tin bản tính Trương Mẫn rất lương thiện, có thể là có nổi khổ tâm. Tống Dật Hiên, anh đừng vội phán đoán, có lẽ chúng ta sai thì sao?"
Thẩm Hạ Lan nghe Tống Dật Hiên nói anh ta như vậy thì cảm thấy rất khó chịu.
Tống Dật Hiên lắc đầu nói: "Sai hay không tự tôi sẽ phán đoán, có tiến triển gì tôi sẽ nói cho cô biết sau. Cứ như vậy đi, tôi sẽ điều tra rõ."
"Anh có ổn không?"
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
Tống Dật Hiên trông có vẻ cởi mở, nhưng thực tế anh ta trọng tình nghĩa hơn bất cứ ai.
"Nếu tôi nói tôi có chuyện, cô có thể rời khỏi Diệp Ân Tuấn đến bên cạnh tôi không?"
"Không thể."
"Tôi biết cô sẽ nói như vậy, cô muốn nói gì nữa không? Cúp máy đây."
Tống Dật Hiên không đợi Thẩm Hạ Lan nói gì khác liền cúp máy.
Tâm trạng của anh ta thật sự không ổn, bây giờ anh ta không muốn quay lại gặp Trương Mẫn.
Một người phụ nữ đơn thuần như vậy sao đột nhiên trở nên phức tạp đến thế?
Tống Dật Hiên đi dạo một mình trên phố, cảm thấy không thể vui lên được.
Anh ta đến cửa một quán bar, muốn đi vào uống chút rượu, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, một loạt phản ứng bất thường như vậy sẽ khiến Trương Mẫn cảm nhận được gì đó.
Tống Dật Hiên lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Anh ta ngồi bên sông một mình rất lâu, rất lâu, mãi đến khi Trương Mẫn gọi điện cho anh ta thì anh ta mới nhận ra mình đã ngồi đây cả buổi chiều rồi.
"Tống Dật Hiên, anh đang ở đâu?"
"Bờ sông."
Tống Dật Hiên không gạt Trương Mẫn.
Trương Mẫn ngập ngừng, hỏi: "Anh đến bờ sông làm gì?"
"Khảo sát thực tế, không phải muốn phát triển du lịch sao? Tôi phải tới xem xét một chút."
Tống Dật Hiên bình tĩnh nói.
"Anh không về ăn tối à?"
Câu nói của Trương Mẫn khiến Tống Dật Hiên ngẩn người, sau đó nói: "Về chứ, em muốn ăn gì? Tôi mua về cho em."
"Gì cũng được, anh chọn đi. Vốn là công việc của tôi lại hại phải chạy vạy bên ngoài cả ngày, bữa này tôi mời."
Trương Mẫn nói.
"Không cần đâu, tôi mua được rồi."
"Tống Dật Hiên, anh để tôi mời một lần đi, sao có thể để anh tốn tiền mãi được?"
Câu nói của Trương Mẫn làm Tống Dật Hiên ngẩn người.
Tại sao một cô gái đơn thuần cố chấp như vậy lại hết lần này đến lần khác tiếp cận mình chứ?
Anh ta rất muốn hỏi Trương Mẫn, tại sao lại tiếp cận anh ta? Nhưng anh ta đã kìm chế lại.
"Được thôi, vậy để em mời."
Sau khi Tống Dật Hiên cúp điện thoại, anh ta cảm thấy thật dối trá.
Diễn xuất là sở trường của anh ta, trước đây anh yêu đương với phụ nữ chỉ vì tình dục chứ không phải tình yêu, nhưng bây giờ đối mặt với Trương Mẫn, anh ta đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, rất giả dối, rất khó chịu.
Có lẽ là do anh ta thực sự coi Trương Mẫn như người của mình nên cảm thấy rất khó chịu khi nhận ra rằng Trương Mẫn không phải chỉ đơn thuần muốn bảo vệ mình.
Tống Dật Hiên ở lại một lúc, sau đó đứng dậy rời đi.
Sau khi trở về bệnh viện, anh ta mua một ít đồ ăn, tất cả đều là đồ ăn bình thường, không tốn quá nhiều tiền.
Trương Mẫn nhìn món ăn đầy màu sắc, cười nói: "Có phải anh sợ tôi không đủ tiền mời anh một bữa ăn thịnh soạn không?"
"Không phải, đột nhiên tôi chỉ muốn ăn đồ chay thôi. Nếu em không muốn ăn, tôi sẽ ra ngoài mua cái khác cho em."
Tống Dật Hiên nói xong định rời đi thì bị Trương Mẫn ngăn lại.
"Không sao, những thứ này khá ngon. Tôi sợ anh nghe nói tôi mời nên cố tình mua rẻ như vậy. Tống Dật Hiên, tôi không muốn mắc nợ anh."
Lúc này Tống Dật Hiên thật rất muốn hỏi: "Em không muốn nợ tôi, vậy tại sao lại tiếp cận tôi?"
Nhưng khi lời này đến bên môi, anh ta lại nuốt xuống.
Không có bằng chứng, anh ta làm như vậy chỉ tổn thương tình cảm của nhau.
"Em nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ là đột nhiên muốn ăn chay thôi."
Tống Dật Hiên cười nhạt.
Trương Mẫn nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: "Anh có chuyện gì phải không? Tôi thấy hôm nay anh rất lơ đãng. Công ty có chuyện gì sao? Nếu anh bận thì đi làm trước đi, đừng lo cho tôi, tôi ổn mà."
Tống Dật Hiên dừng lại.
Anh ta cho rằng biểu hiện của mình không tệ, nhưng Trương Mẫn vẫn nhận ra sự bất thường.
Tống Dật Hiên thở dài nói: "Không có chuyện gì, không phải công ty muốn hướng tới thiết kế châu báu sao? Tôi vốn định đến xem thị trường ngọc bích, không ngờ Lưu Thi Văn là nhà thiết kế, nhà thiết kế như vậy không cần cũng được, nhưng gần đây liên hệ với người nắm giữ thị trường ngọc bích có chút khó khăn, chúng tôi không thể liên lạc được. "
Tống Dật Hiên không nói dối chuyện này, anh ta quả thực nhân tiện đến đây để bàn công việc làm ăn của mình, mà đối phương thực sự không thể liên lạc được.
Nghe anh ta nói vậy, Trương Mẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi biết một người bán ngọc bích. Nếu anh thực sự muốn mở rộng thị trường ở đây, có lẽ tôi có thể giúp anh."
"Em?"
Tống Dật Hiên không khỏi sửng sờ.
Thị trường ngọc bích là thị trường sâu rộng đến mức nào?
Nói chung, những người bán ngọc bích không giàu cũng quý. Mà Trương Mẫn ở công ty của Thẩm Hạ Lan chỉ là một nhân viên bình thường, là do ánh mắt Thẩm Hạ Lan tinh tường cất nhấc cô ta.
Một người như vậy lại quen biết người trong thị trường ngọc bích?
Nếu tất cả những điều này là sự thật, thì mục đích của Trương Mẫn khi vào công ty du lịch thực sự cần phải điều tra.
Tống Dật Hiên híp mắt một cái, sau đó liền khôi phục lại bình thường.
"Sao? Coi thường tôi? Đừng tưởng người nghèo như tôi không thể quen biết người bán ngọc bích nhé?"
Trương Mẫn nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Tống Dật Hiên.
"Không có."
Tống Dật Hiên mỉm cười, thấy Trương Mẫn lấy điện thoại ra và bấm một số điện thoại, số điện thoại đó khiến Tống Dật Hiên sững sờ.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.