Chương 919: Mẹ có phải đang mưu tính gì không
Vi Lan Tử Mặc
28/08/2021
Sau khi Thẩm Hạ Lan được Tiểu Ái đón đi về phía sảnh phụ, liền nhìn thấy gần đó có một chiếc trực thăng đáp xuống.
“Có người đến sao?”
“Hẳn là bác sĩ Diệp Tri Thu tìm cho Mạnh Vũ Kha.” Lời nói của Tiểu Ái khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.
“Trên đảo không có bác sĩ?”
“Có bác sĩ, nhưng mà đắc tội với Diệp Tri Thu. phỏng chừng đã bị giết rồi. Hiện tại bỏ trống, cho nên chỉ có thể tìm bác sĩ từ bên ngoài.” Nghe Tiểu Ái nói lời này, Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
“Mẹ biết con nghĩ gì, nhưng quá mạo hiểm, khoan nói người này có phải là thân tín của Diệp Tri Thu hay không, cho dù không phải, người này có truyền tin tức cho chúng ta hay không cũng không chắc chắn. Vì vậy con không được phép đi.”
Những gì Tiêu Ái nói khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút phiền muộn.
“Mẹ, con phải thử. Đây là cơ hội duy nhất. Nếu không thử, chúng ta thật sự sắp hết thời gian rồi. Hơn nữa con nghe Vu Linh ở bên dưới nói rằng thi thể của cha không có ở đây. Diệp Tri Thu đưa chúng ta đến đây để làm gì? Con bây giờ cũng không biết rõ nữa.”
Tiêu Ái sững sờ.
“Những gì con nói là sự thật?”
“Vu Linh không cần phải lừa con. Bà ấy nói đây là thiên đường của Diệp Tri Thu và Mạnh Vũ Kha, không thể để một thi thể ở đây được. Bà ấy còn nói thi thể của ba con không được động vào, cho nên. Cho nên, con chỉ không hiểu tại sao Diệp Tri Thu muốn chúng ta ở đây rốt cuộc để làm gì? Nói rằng muốn cho chúng ta nhìn thấy thi thể của cha con ở đây có lẽ là lừa chúng ta thôi. Có thể là để giữ chúng ta ở đây để đe dọa Ân Tuấn giao những dữ liệu ra? Cho dù dữ liệu của mẹ ở đó rồi, anh ta vẫn cần dữ liệu của Ân Tuấn để so sánh. Chúng ta là con tin.“
Thẩm Hạ Lan phân tích. Chân mày Tiêu Ái càng lúc càng nhíu sâu.
“Không đúng, nếu lời nói của Vu Linh là thật, vậy Diệp Tri Thu tại sao lại đưa chúng ta tới đây? Anh ta có những nơi khác có thể để chúng ta ở đó, nhưng tại sao lại phải tới đây? Còn phải trao đổi dữ liệu ở đây?”
“Không biết.” Thẩm Hạ Lan cũng có chút nghi hoặc.
“Mặc kệ thế nào, về đã rồi nói.”
Thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh, Tiểu Ái sợ Thẩm Hạ Lan bị ốm nên vội vàng kéo cô lại, nhưng đại não lại bắt đầu hoạt động nhanh chóng đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ.
Diệp Tri Thu gần hai phần số liệu này là nhất định rồi, nhưng là Vu Linh nói dối hay là Diệp Tri Thu nói dối bọn họ? Nếu thi thể của Hoắc Chấn Phong không có ở đây, vậy rốt cuộc tại sao Diệp Tri Thu sao lại để mình và Thẩm Hạ Lan ở đây? Tiêu Ái nghĩ thế nào cũng không hiểu. Thẩm Hạ Lan bởi vì dọn dẹp buổi chiều nên có chút mệt mỏi, thêm việc ở tầng hầm cô chịu không ít gió lạnh, Tiêu Ái đun một chút canh gừng cho cô, uống xong liền ngủ mất. Tiêu Ái càng nghĩ càng thấy có chuyện không ổn, bà nhìn đám người đang đi tới đi lui bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạnh Vũ Kha bên này bác sĩ chẩn đoán đã chẩn đoán rồi. Quả thực là ngộ độc thức ăn, đối với lần chẩn đoán này, Diệp Tri Thu đã kiểm tra tất cả những người hầu ở đây.
Bác sĩ kê đơn thuốc cho Mạnh Vũ Kha rồi ra về. Thẩm Hạ Lan bị tiếng máy bay trực thăng đánh thức. Cô nhìn chiếc trực thăng đã bay đi có chút thấy hơi ảo não.
“Tại sao lại ngủ quên chứ? Bỏ trắng mất một cơ hội để cầu cứu thế giới bên ngoài rồi”
“Không được gặp, người đó là của Diệp Tri Thu” Tiêu Ái ngồi bên cạnh đưa cháo kê cho cô.
“Ăn đi.”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không đói”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt Tiêu Ái không tốt lắm, tuy rằng gần đây bà thân thể không có gì đặc biệt thay đổi, nhưng Thẩm Hạ Lan biết bà nhất định đang giấu mình.
Tiêu đi cười nói: “Mẹ không sao, sau khi mẹ đến đây, cảm thấy cơn đau cũng đã dịu đi rồi, bệnh này của mẹ không có cách nào chữa khỏi, đau thì đau cũng quen rồi.”
“Làm sao quên được? Mẹ ngồi đi, con tự mình làm” Thẩm Hạ Lan để cháo kê sang một bên, hỏi: “Mẹ, làm sao mẹ biết bác sĩ là người của Diệp Tri Thu?”
“Mẹ nghe thấy anh ta nói chuyện với Diệp Tri Thu” Tiêu Ái sắc mặt có chút nghiêm túc.
“Nói chuyện? Mẹ, mẹ đi sảnh chính lúc nào vậy?” Thẩm Hạ Lan thầm mắng mình ngủ quá ngon. Tiêu Ái cười sờ sờ đầu cô nói: “Mẹ không có đi sảnh chính, bọn họ ở sảnh phụ nói chuyện, mẹ tình cờ nghe được.”
“Làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ? Mẹ, mẹ có phải đang suy tính gì không?” Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái, luôn cảm thấy có chút không đoán được bà đang suy nghĩ gì.
Tiêu Ái không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, nói nhỏ: “Bác sĩ nói Mạnh Vũ Kha sức khỏe không tốt, còn không điều trị ước chừng một năm qua sẽ không thể sống được.”
“Cái gì? Ngộ độc thức ăn mà đến mức đó.” Thẩm Hạ Lan cảm thấy bác sĩ có chút hù dọa người ta.
Tiểu Ái lắc đầu nói: “Không phải, sức khỏe cô ấy bây giờ giống như một cái chai, hiện tại nước trong đó sắp tràn ra, nếu không nạo vét sạch sẽ, có lẽ thật sự không sống được một năm. Không phải con nói cô ấy có thể bị trúng độc từ trong bụng mẹ sao? Mẹ nghe Diệp Tri Thu hỏi bác sĩ câu này, bác sĩ lấy máu của Mạnh Vũ Kha quay về xét nghiệm rồi.
“Trở về xét nghiệm? Không phải ở đây?” Thẩm Hạ Lan lập tức bắt được trọng điểm.
“Còn nữa, mẹ, những gì con nói với mẹ, làm sao Diệp Tri Thu biết được? Nếu như từ sớm đã nghi ngờ Mạnh Vũ Kha trúng độc, cũng không tiếp tục nghiên cứu di truyền nhiều năm như vậy. Ở đây có camera giám sát sao?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên phản ứng lại. Cô nhanh chóng rời khỏi giường, sau đó tìm kiếm camera khắp nơi, cuối cùng tìm thấy camera giám sát ở một góc. Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực và hối hận.
Vu Linh nói gì với cô cô đã nói với Tiểu Ái không ít, chuyện này Diệp Tri Thu hẳn là đã biết, trong tình huống như vậy, Diệp Tri Thu sẽ đối xử với Vụ Linh như thế nào?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút khẩn trương.
“Mẹ, Vu Linh…”
“Chết rồi.”
Thẩm Hạ Lan bị lời nói của Tiểu Ái làm cho sững sờ.
“Tại sao? Con mới vào đó không lâu, bà ấy vẫn …”
“Lúc Vu Linh chết mẹ mới biết ở đây có hệ thống giám sát, nhưng mẹ không đi tìm, bởi vì vô dụng, dù sao đây là địa bàn của Diệp Tri Thu, anh ta lúc nào cũng lắp đặt đồ vật, chúng ta ngày nào cũng đi dọn sạch được sao? Vu Linh lỡ miệng nói với con. những chuyện không nên nói, đương nhiên biết tiếp tục sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.“
Nghe được những gì Tiêu Ai nói, Thẩm Hạ Lan đặc biệt khó chịu. Là cô giết Vu Linh! “Mẹ, mẹ nói xem chúng ta phải ở đây bao lâu?”
“Mẹ không biết, nhưng mẹ sẽ ngã bài với Diệp Tri Thu càng sớm càng tốt.”
Tiêu Ái sờ sờ đầu của Thẩm Hạ Lan, biết cô đang suy nghĩ gì, trầm giọng nói: “Con đừng quá buồn, Vu Linh sống như thế này thì chẳng thà chết đi, như vậy đối với cô ấy cũng là một sự giải thoát, nghe nói bọn họ dùng Vu Linh để thử thuốc cho Mạnh Vũ Kha, làm khó bà ấy nhiều năm như vậy rồi.”
“Không đúng.” Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo mắt lại.
“Cái gì không đúng?” Tiêu ái nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này, ngây ra một chút.
Thẩm Hạ Lan nhìn màn hình, ghé vào tai Tiểu Ái, cất giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Vụ Linh không thể chết được, bà ấy nói với con rằng bà ấy là người thử thuốc và ngân hàng máu di động của Mạnh Vũ Kha, bởi vì bọn họ có cùng nhóm máu, hiện tại bác sĩ nói Mạnh Vũ Kha sống chưa được một năm, trong khoảng thời gian này có lẽ vẫn cần máu của Vu Linh, Diệp Tri Thu sao có thể để bà ấy chết? Dù bà ấy giờ có đã làm chuyện để tiện gì thì Diệp Tri Thu sẽ không để bà ấy chết. Trừ khi bà ấy không bị Diệp Tri Thu giết, mà là tự sát. Nhưng tại sao bà ấy lại tự tử?”
Tiêu Ái sửng sốt trong chốc lát.
“Tại sao?”
“Con không biết, nhưng tuyệt đối không phải do Diệp Tri Thu hại chết. Có thể Vu Linh có kế hoạch riêng, có lẽ chỉ là chết để đạt được mục đích gì đó, nhưng hãm hại Diệp Tri Thu như vậy là tại vì sao?”
Điểm này Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không rõ. Tiêu Ái càng không hiểu.
Diệp Tri Thu lần này vì cái chết của Vu Linh mà rất tức giận. “Bà ta tại sao chết? Tôi đã nói thế nào? Cứu mạng bà ta cho tôi bằng mọi giá, ai làm? Thẩm Hạ Lan sao?”
“Thủ lĩnh, không thể là Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan và Vu Linh nói gì phía dưới, chúng ta đều đã nghe. Lúc đầu Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết bà ấy là ai, như vậy có thể là thân thể Vu Linh không chịu nổi nữa, đến giới hạn rồi, cho nên mới…”
Hổ còn chưa kịp nói xong, Diệp Tri Thu đã trực tiếp ngắt lời.
“Không thể, mặc dù trên người Vu Linh có thương tích, nhiều năm như vậy tôi cho bà ta ăn thuốc nuôi bà ta, kéo dài cho bà ta, không thể xảy ra vấn đề được. Nếu như người phụ nữ này không phải bị Thẩm Hạ Lan giết chết, vậy thì có khả năng là tự sát,
nhưng tại sao bà ta lại tự sát? Là bởi vì biết A Tử hiện tại được Diệp Ân Tuấn bảo vệ rồi sao? Không! Không đúng! Bà ta khẳng định chưa chết! Người đâu? Các người ném Vu Linh đi đâu rồi?”
Diệp Tri Thu hai mắt lập tức nheo lại. Hổ run cả người, vội nói: “Đương nhiên là quăng xuống biển cho cá ăn”.
“Tìm cho tôi, dù tốn bao nhiêu công sức cũng phải tìm được người phụ nữ này cho tôi! Bà ta nhất định là mượn cách giả chết này trốn đi gặp A Tử”
Lời nói của Diệp Tri Thu khiến Hổ vội vàng chạy ra ngoài. Tất cả người trên đảo đều vì chuyện này mà hành động.
Thẩm Hạ Lan và Tiểu Ái nhìn mọi người bắt đầu xuống biển tìm kiếm tung tích của Vu Linh, cô nói nhỏ: “Xem ra chúng ta đoán đúng rồi, Vu Linh không phải bị Diệp Tri Thu hại chết, bà ấy có thể giả chết để trốn khỏi đi”
“Nhưng ngoài kia là biển cả mênh mông căn bản không có lối thoát, Vu Linh dù có rời đảo cũng không thể sống sót ở dưới biển, thay vì chết dưới biển thì thà ở lại đây nghĩ cách cùng ta, bà ấy cần gì làm như thế?” Lời nói của Tiểu Ái khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.
“Mẹ, mẹ nghĩ quanh đây có chuyện gì mà chúng ta không biết mà Vụ Linh lại biết không? Mẹ nói đúng, ở đây là đại dương bao la, cho dù Vu Linh có giá chết rồi bị ném xuống biển cũng không thể sống được, huống hồ chi buổi tối trên biển đặc biệt lạnh, bà ấy sẽ bị đóng băng. Trừ khi bà ấy có một điểm đến cụ thể, hơn nữa nó cũng không quá xa, bà ấy có thể có cơ hội sống.
Thẩm Hạ Lan đầu óc chạy chóng xoay chuyển.
Tiểu Ái sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng lấy điện thoại ra xem bản đồ, nhưng bản đồ ở đây cho thấy ngoại trừ hòn đảo nhỏ này, xung quanh toàn là biển.
“Chúng ta không thể tra ra được, hơn nữa cũng không có nơi nào để hạ cánh ngoài ở đây. Có lẽ chúng ta đã đoán sai rồi cũng nên”
“Không sai, chúng ta có lẽ không đoán sai, mà là chúng ta đã bị lừa” Lời nói của Thẩm Hạ Lan lần nữa khiến Tiểu Ái không thể hiểu nổi.
“Có người đến sao?”
“Hẳn là bác sĩ Diệp Tri Thu tìm cho Mạnh Vũ Kha.” Lời nói của Tiểu Ái khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.
“Trên đảo không có bác sĩ?”
“Có bác sĩ, nhưng mà đắc tội với Diệp Tri Thu. phỏng chừng đã bị giết rồi. Hiện tại bỏ trống, cho nên chỉ có thể tìm bác sĩ từ bên ngoài.” Nghe Tiểu Ái nói lời này, Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
“Mẹ biết con nghĩ gì, nhưng quá mạo hiểm, khoan nói người này có phải là thân tín của Diệp Tri Thu hay không, cho dù không phải, người này có truyền tin tức cho chúng ta hay không cũng không chắc chắn. Vì vậy con không được phép đi.”
Những gì Tiêu Ái nói khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút phiền muộn.
“Mẹ, con phải thử. Đây là cơ hội duy nhất. Nếu không thử, chúng ta thật sự sắp hết thời gian rồi. Hơn nữa con nghe Vu Linh ở bên dưới nói rằng thi thể của cha không có ở đây. Diệp Tri Thu đưa chúng ta đến đây để làm gì? Con bây giờ cũng không biết rõ nữa.”
Tiêu Ái sững sờ.
“Những gì con nói là sự thật?”
“Vu Linh không cần phải lừa con. Bà ấy nói đây là thiên đường của Diệp Tri Thu và Mạnh Vũ Kha, không thể để một thi thể ở đây được. Bà ấy còn nói thi thể của ba con không được động vào, cho nên. Cho nên, con chỉ không hiểu tại sao Diệp Tri Thu muốn chúng ta ở đây rốt cuộc để làm gì? Nói rằng muốn cho chúng ta nhìn thấy thi thể của cha con ở đây có lẽ là lừa chúng ta thôi. Có thể là để giữ chúng ta ở đây để đe dọa Ân Tuấn giao những dữ liệu ra? Cho dù dữ liệu của mẹ ở đó rồi, anh ta vẫn cần dữ liệu của Ân Tuấn để so sánh. Chúng ta là con tin.“
Thẩm Hạ Lan phân tích. Chân mày Tiêu Ái càng lúc càng nhíu sâu.
“Không đúng, nếu lời nói của Vu Linh là thật, vậy Diệp Tri Thu tại sao lại đưa chúng ta tới đây? Anh ta có những nơi khác có thể để chúng ta ở đó, nhưng tại sao lại phải tới đây? Còn phải trao đổi dữ liệu ở đây?”
“Không biết.” Thẩm Hạ Lan cũng có chút nghi hoặc.
“Mặc kệ thế nào, về đã rồi nói.”
Thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh, Tiểu Ái sợ Thẩm Hạ Lan bị ốm nên vội vàng kéo cô lại, nhưng đại não lại bắt đầu hoạt động nhanh chóng đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ.
Diệp Tri Thu gần hai phần số liệu này là nhất định rồi, nhưng là Vu Linh nói dối hay là Diệp Tri Thu nói dối bọn họ? Nếu thi thể của Hoắc Chấn Phong không có ở đây, vậy rốt cuộc tại sao Diệp Tri Thu sao lại để mình và Thẩm Hạ Lan ở đây? Tiêu Ái nghĩ thế nào cũng không hiểu. Thẩm Hạ Lan bởi vì dọn dẹp buổi chiều nên có chút mệt mỏi, thêm việc ở tầng hầm cô chịu không ít gió lạnh, Tiêu Ái đun một chút canh gừng cho cô, uống xong liền ngủ mất. Tiêu Ái càng nghĩ càng thấy có chuyện không ổn, bà nhìn đám người đang đi tới đi lui bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạnh Vũ Kha bên này bác sĩ chẩn đoán đã chẩn đoán rồi. Quả thực là ngộ độc thức ăn, đối với lần chẩn đoán này, Diệp Tri Thu đã kiểm tra tất cả những người hầu ở đây.
Bác sĩ kê đơn thuốc cho Mạnh Vũ Kha rồi ra về. Thẩm Hạ Lan bị tiếng máy bay trực thăng đánh thức. Cô nhìn chiếc trực thăng đã bay đi có chút thấy hơi ảo não.
“Tại sao lại ngủ quên chứ? Bỏ trắng mất một cơ hội để cầu cứu thế giới bên ngoài rồi”
“Không được gặp, người đó là của Diệp Tri Thu” Tiêu Ái ngồi bên cạnh đưa cháo kê cho cô.
“Ăn đi.”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không đói”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt Tiêu Ái không tốt lắm, tuy rằng gần đây bà thân thể không có gì đặc biệt thay đổi, nhưng Thẩm Hạ Lan biết bà nhất định đang giấu mình.
Tiêu đi cười nói: “Mẹ không sao, sau khi mẹ đến đây, cảm thấy cơn đau cũng đã dịu đi rồi, bệnh này của mẹ không có cách nào chữa khỏi, đau thì đau cũng quen rồi.”
“Làm sao quên được? Mẹ ngồi đi, con tự mình làm” Thẩm Hạ Lan để cháo kê sang một bên, hỏi: “Mẹ, làm sao mẹ biết bác sĩ là người của Diệp Tri Thu?”
“Mẹ nghe thấy anh ta nói chuyện với Diệp Tri Thu” Tiêu Ái sắc mặt có chút nghiêm túc.
“Nói chuyện? Mẹ, mẹ đi sảnh chính lúc nào vậy?” Thẩm Hạ Lan thầm mắng mình ngủ quá ngon. Tiêu Ái cười sờ sờ đầu cô nói: “Mẹ không có đi sảnh chính, bọn họ ở sảnh phụ nói chuyện, mẹ tình cờ nghe được.”
“Làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ? Mẹ, mẹ có phải đang suy tính gì không?” Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái, luôn cảm thấy có chút không đoán được bà đang suy nghĩ gì.
Tiêu Ái không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, nói nhỏ: “Bác sĩ nói Mạnh Vũ Kha sức khỏe không tốt, còn không điều trị ước chừng một năm qua sẽ không thể sống được.”
“Cái gì? Ngộ độc thức ăn mà đến mức đó.” Thẩm Hạ Lan cảm thấy bác sĩ có chút hù dọa người ta.
Tiểu Ái lắc đầu nói: “Không phải, sức khỏe cô ấy bây giờ giống như một cái chai, hiện tại nước trong đó sắp tràn ra, nếu không nạo vét sạch sẽ, có lẽ thật sự không sống được một năm. Không phải con nói cô ấy có thể bị trúng độc từ trong bụng mẹ sao? Mẹ nghe Diệp Tri Thu hỏi bác sĩ câu này, bác sĩ lấy máu của Mạnh Vũ Kha quay về xét nghiệm rồi.
“Trở về xét nghiệm? Không phải ở đây?” Thẩm Hạ Lan lập tức bắt được trọng điểm.
“Còn nữa, mẹ, những gì con nói với mẹ, làm sao Diệp Tri Thu biết được? Nếu như từ sớm đã nghi ngờ Mạnh Vũ Kha trúng độc, cũng không tiếp tục nghiên cứu di truyền nhiều năm như vậy. Ở đây có camera giám sát sao?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên phản ứng lại. Cô nhanh chóng rời khỏi giường, sau đó tìm kiếm camera khắp nơi, cuối cùng tìm thấy camera giám sát ở một góc. Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực và hối hận.
Vu Linh nói gì với cô cô đã nói với Tiểu Ái không ít, chuyện này Diệp Tri Thu hẳn là đã biết, trong tình huống như vậy, Diệp Tri Thu sẽ đối xử với Vụ Linh như thế nào?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút khẩn trương.
“Mẹ, Vu Linh…”
“Chết rồi.”
Thẩm Hạ Lan bị lời nói của Tiểu Ái làm cho sững sờ.
“Tại sao? Con mới vào đó không lâu, bà ấy vẫn …”
“Lúc Vu Linh chết mẹ mới biết ở đây có hệ thống giám sát, nhưng mẹ không đi tìm, bởi vì vô dụng, dù sao đây là địa bàn của Diệp Tri Thu, anh ta lúc nào cũng lắp đặt đồ vật, chúng ta ngày nào cũng đi dọn sạch được sao? Vu Linh lỡ miệng nói với con. những chuyện không nên nói, đương nhiên biết tiếp tục sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.“
Nghe được những gì Tiêu Ai nói, Thẩm Hạ Lan đặc biệt khó chịu. Là cô giết Vu Linh! “Mẹ, mẹ nói xem chúng ta phải ở đây bao lâu?”
“Mẹ không biết, nhưng mẹ sẽ ngã bài với Diệp Tri Thu càng sớm càng tốt.”
Tiêu Ái sờ sờ đầu của Thẩm Hạ Lan, biết cô đang suy nghĩ gì, trầm giọng nói: “Con đừng quá buồn, Vu Linh sống như thế này thì chẳng thà chết đi, như vậy đối với cô ấy cũng là một sự giải thoát, nghe nói bọn họ dùng Vu Linh để thử thuốc cho Mạnh Vũ Kha, làm khó bà ấy nhiều năm như vậy rồi.”
“Không đúng.” Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo mắt lại.
“Cái gì không đúng?” Tiêu ái nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này, ngây ra một chút.
Thẩm Hạ Lan nhìn màn hình, ghé vào tai Tiểu Ái, cất giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Vụ Linh không thể chết được, bà ấy nói với con rằng bà ấy là người thử thuốc và ngân hàng máu di động của Mạnh Vũ Kha, bởi vì bọn họ có cùng nhóm máu, hiện tại bác sĩ nói Mạnh Vũ Kha sống chưa được một năm, trong khoảng thời gian này có lẽ vẫn cần máu của Vu Linh, Diệp Tri Thu sao có thể để bà ấy chết? Dù bà ấy giờ có đã làm chuyện để tiện gì thì Diệp Tri Thu sẽ không để bà ấy chết. Trừ khi bà ấy không bị Diệp Tri Thu giết, mà là tự sát. Nhưng tại sao bà ấy lại tự tử?”
Tiêu Ái sửng sốt trong chốc lát.
“Tại sao?”
“Con không biết, nhưng tuyệt đối không phải do Diệp Tri Thu hại chết. Có thể Vu Linh có kế hoạch riêng, có lẽ chỉ là chết để đạt được mục đích gì đó, nhưng hãm hại Diệp Tri Thu như vậy là tại vì sao?”
Điểm này Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không rõ. Tiêu Ái càng không hiểu.
Diệp Tri Thu lần này vì cái chết của Vu Linh mà rất tức giận. “Bà ta tại sao chết? Tôi đã nói thế nào? Cứu mạng bà ta cho tôi bằng mọi giá, ai làm? Thẩm Hạ Lan sao?”
“Thủ lĩnh, không thể là Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan và Vu Linh nói gì phía dưới, chúng ta đều đã nghe. Lúc đầu Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết bà ấy là ai, như vậy có thể là thân thể Vu Linh không chịu nổi nữa, đến giới hạn rồi, cho nên mới…”
Hổ còn chưa kịp nói xong, Diệp Tri Thu đã trực tiếp ngắt lời.
“Không thể, mặc dù trên người Vu Linh có thương tích, nhiều năm như vậy tôi cho bà ta ăn thuốc nuôi bà ta, kéo dài cho bà ta, không thể xảy ra vấn đề được. Nếu như người phụ nữ này không phải bị Thẩm Hạ Lan giết chết, vậy thì có khả năng là tự sát,
nhưng tại sao bà ta lại tự sát? Là bởi vì biết A Tử hiện tại được Diệp Ân Tuấn bảo vệ rồi sao? Không! Không đúng! Bà ta khẳng định chưa chết! Người đâu? Các người ném Vu Linh đi đâu rồi?”
Diệp Tri Thu hai mắt lập tức nheo lại. Hổ run cả người, vội nói: “Đương nhiên là quăng xuống biển cho cá ăn”.
“Tìm cho tôi, dù tốn bao nhiêu công sức cũng phải tìm được người phụ nữ này cho tôi! Bà ta nhất định là mượn cách giả chết này trốn đi gặp A Tử”
Lời nói của Diệp Tri Thu khiến Hổ vội vàng chạy ra ngoài. Tất cả người trên đảo đều vì chuyện này mà hành động.
Thẩm Hạ Lan và Tiểu Ái nhìn mọi người bắt đầu xuống biển tìm kiếm tung tích của Vu Linh, cô nói nhỏ: “Xem ra chúng ta đoán đúng rồi, Vu Linh không phải bị Diệp Tri Thu hại chết, bà ấy có thể giả chết để trốn khỏi đi”
“Nhưng ngoài kia là biển cả mênh mông căn bản không có lối thoát, Vu Linh dù có rời đảo cũng không thể sống sót ở dưới biển, thay vì chết dưới biển thì thà ở lại đây nghĩ cách cùng ta, bà ấy cần gì làm như thế?” Lời nói của Tiểu Ái khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.
“Mẹ, mẹ nghĩ quanh đây có chuyện gì mà chúng ta không biết mà Vụ Linh lại biết không? Mẹ nói đúng, ở đây là đại dương bao la, cho dù Vu Linh có giá chết rồi bị ném xuống biển cũng không thể sống được, huống hồ chi buổi tối trên biển đặc biệt lạnh, bà ấy sẽ bị đóng băng. Trừ khi bà ấy có một điểm đến cụ thể, hơn nữa nó cũng không quá xa, bà ấy có thể có cơ hội sống.
Thẩm Hạ Lan đầu óc chạy chóng xoay chuyển.
Tiểu Ái sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng lấy điện thoại ra xem bản đồ, nhưng bản đồ ở đây cho thấy ngoại trừ hòn đảo nhỏ này, xung quanh toàn là biển.
“Chúng ta không thể tra ra được, hơn nữa cũng không có nơi nào để hạ cánh ngoài ở đây. Có lẽ chúng ta đã đoán sai rồi cũng nên”
“Không sai, chúng ta có lẽ không đoán sai, mà là chúng ta đã bị lừa” Lời nói của Thẩm Hạ Lan lần nữa khiến Tiểu Ái không thể hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.