Chương 655: Một lần bất trung, trăm lần bất dụng
Vi Lan Tử Mặc
01/06/2021
Nhìn thấy bộ dạng trầm tư của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn biết cô đang nghĩ cái gì, anh ôm chặt Thẩm Hạ Lan vào lòng, thấp giọng nói: “Yên tâm, có anh ở đây, người khác không có cơ hội làm hại đến em nữa đâu.”
Thẩm Hạ Lan chỉ cười cười, không có nói gì.
Diệp Ân Tuấn biết, có chút chuyện cần phải từ từ.
Những người khách kia đều đang oán giận mà mắng mỏ.
Thẩm Hạ Lan có chút rầu rĩ, nếu như vậy thì khi nào bọn họ mới có thể rời khỏi đây chứ?
Chính vào lúc này, một chiếc Jeep lái đến, ngừng ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
“Diệp tổng, bà chủ, đội trưởng Dương bảo bọn tôi lái xe tới.”
Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ, còn chưa phản ứng lại đội trưởng Dương là ai thì Diệp Ân Tuấn đã nhận lấy chìa khoá xe, nói với Thẩm Hạ Lan: “Đi, lên xe.”
Những hành khách khác nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có xe, lập tức hào hứng.
“Người anh em, hay là bọn tôi cho tiền, cậu cho bọn tôi quá giang, cậu thấy thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nhìn mấy người này, bên trong đa số không có quen, cho dù là trên cùng một chiếc xe bus, cô cũng không có chú ý nhiều.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại trực tiếp kéo Thẩm Hạ Lan lên xe, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chúng tôi có chuyện phải làm, chở theo mọi người thì không tiện, lát nữa sẽ có xe du lịch khác đi qua, các người đợi đi.”
Nói xong, anh cũng chả đợi đám người phản ứng lại, trực tiếp đóng cửa sổ xe, đạp chân ga, bay vút đi.
Thẩm Hạ Lan đã thắt dây an toàn, không ý kiến gì với cách làm của Diệp Ân Tuấn.
Sau khi lái xe đi được một đoạn, Diệp Ân Tuấn mới thấp giọng hỏi: “Cảm thấy anh làm như vậy rất tàn nhẫn sao?”
“Không! Ra ngoài thì cẩn thận là chính. Mấy người đó quá hỗn tạp, không ai biết họ là ai, một khi lên xe, xảy ra chút tranh chấp thì sẽ không hay.”
Thẩm Hạ Lan đưa tay ra dấu mà nói.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan trưởng thành rồi.
Thẩm Hạ Lan trước đây sẽ vô cùng tốt bụng mà đưa những người đó theo, nhưng hồi nãy cô không có nói chuyện, bây giờ vậy mà lại nhìn thấy vấn đề như vậy, Diệp Ân Tuấn không biết nên cảm thấy vui hay là cảm thấy tiếc nữa.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên không hiểu được ánh mắt phức tạp của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không dễ chịu lắm, đối với cách làm bây giờ của mình có chút xoắn xuýt, nhưng cô biết, đây là cách tốt nhất để giảm tổn hại.
Chiếc xe lái vào một cái thôn ở gần đó, Thẩm Hạ Lan tinh mắt mà nhìn thấy chiếc xe bus mà bọn họ đã ngồi qua kia.
Cô kéo lấy Diệp Ân Tuấn, ra dấu nói: “Chúng ta đừng ở đây, trực tiếp lái đi đi.”
Hiển nhiên, Diệp Ân Tuấn cũng nhìn thấy chiếc xe bus lớn đó.
Anh gật đầu, trực tiếp lái xe qua người tài xế, bởi vì cửa sổ xe ít nhiều có mở ra một chút, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nghe thấy tài xế không biết đang gọi cho ai: “Để hai bọn họ chạy thoát rồi, chúng tôi đã tìm qua, nhưng không tìm được. Tôi đã đợi ở đây rồi, chắc bọn họ sẽ đến cái thôn này thôi.”
Đôi con ngươi của Thẩm Hạ Lan loé qua một tia suy tư.
Cũng may Diệp Ân Tuấn suy nghĩ chu đáo, nếu không thì bọn họ không biết sẽ như thế nào nữa.
Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tiểu Thi. Dù sao ở đây, bọn họ không quen biết nhiều người, mà Tiểu Thi lại luôn có mâu thuẫn với bọn họ.
Nghĩ đến trong suốt quãng đường luôn có người nhìn chăm chăm vào mình như hổ rình mồi, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng cô lại không muốn nói gì với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cũng đang nghĩ về vấn đề này, chỉ có điều sợ Thẩm Hạ Lan nghĩ nhiều, nên không có nói ra.
Hai người không nói không rằng mà lái xe, không bao lâu thì vào một cái thôn khác.
Cái thôn này vô cùng bình thường, cũng không có bao nhiêu người, ở cửa thôn có vài cái chợ tập trung nhỏ, chuyên bán trái cây của mùa đó.
Nhìn thấy trái mây thái mà mình thích, còn có măng cụt, Thẩm Hạ lan không khỏi kéo kéo lấy Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn ngừng xe lại, thấp giọng nói: “Em đợi ở trên xe, anh xuống mua cho em. Nếu như có tình huống đặc thù gì xảy ra thì đừng quan tâm anh, tự lái xe đi là được.”
Nói xong, anh đưa chìa khoá xe cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ngập ngừng một hồi, không có nói gì.
Sau khi Diệp Ân Tuấn xuống xe, cô đột nhiên có chút căng thẳng.
Đến đây không phải để du lịch sao?
Sao cứ lo lắng thấp thỏm thế này?
Cái loại cảm giác này khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất không tốt.
Ký hiệu độc đáo trên xe khiến Thẩm Hạ Lan nhớ ra gì đó.
Đội trưởng Dương?
Dương Tân?
Thẩm Hạ Lan còn nhớ đến tổn thương mà Dương Tân gây ra với mình và nhà họ Hoắc, trong lòng có chút không thoải mái cho lắm.
Chính vào lúc này, một số điện thoại lạ gửi tin nhắn đến.
“Tôi biết cô không thích nhìn thấy tôi, cũng không muốn sử dụng tôi, nhưng Ám Dạ là của cô, chủ mẫu, tôi chỉ tạm thời thay thế, bây giờ chỉ cần cô hạ lệnh một tiếng, thì tất cả người trong Ám Dạ đều sẽ nghe cô, tôi cũng sẽ rời khỏi bất kỳ lúc nào. Tôi biết sự tổn hại mà tôi đối với cô là không thể bù đắp, bao nhiêu câu xin lỗi cũng không có tác dụng nữa, xin cô cho tôi bù đắp một chút cho cô. Chuyện của Tiểu Thi giao cho tôi, cô và Diệp tổng cứ chơi vui vẻ, không cần lo lắng nữa.”
Nhìn tin nhắn trên điện thoại, trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu.
Cô đã từng thật sự coi Dương Tân là người của mình, thậm chí vì cứu Dương Tân mà cô liều tất cả mọi thứ, nhưng không ngờ Dương Tân cuối cùng vẫn đứng ở phía bà cụ Diệp.
Cô không thể ai oán, dù sao là do bà cụ Diệp nuôi Dương Tân lớn lên, nhưng cô cũng không cách nào tha thứ, dù sao Dương Tân đã phản bội cô.
Trong đầu Thẩm Hạ Lan không ngừng hồi tưởng lại những chuyện khi ở cùng Dương Tân trước đây, nghĩ mãi nghĩ lại, trong lòng bắt đầu khó chịu.
Cô trực tiếp gửi lại một tin nhắn.
“Đừng nhắn tin cho tôi nữa, chuyện của tôi không cần anh quan tâm, có một số chuyện một khi đã xảy ra rồi thì sẽ rất khó coi như chưa từng xảy ra, điều mà tôi nhiều nhất có thể làm được là không quan tâm nhau nữa, sau này không ai liên quan ai. Những cái khác tôi không muốn có dính líu nữa.”
Sau khi gửi đi, Thẩm Hạ Lan trực tiếp chặn số điện thoại đó đi.
Nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Hạ Lan gửi đến, Dương Tân không khỏi cười khổ.
Giữa anh và Thẩm Hạ Lan thật sự là một chút khả năng làm bạn bè cũng không có nữa rồi sao?
Anh ta thử gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, nhưng lúc có thông báo tới, Dương Tân lại bắt đầu khó chịu.
Thẩm Hạ Lan là người phụ nữ đầu tiên mà anh ta động tâm, nhưng bây giờ ngay cả bạn bè cũng không làm được, loại cảm giác này sẽ theo anh ta cả đời, khiến anh ta cả đời sống trong hối hận.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không quan tâm Dương Tân nghĩ thế nào.
Cô gửi tin nhắn cho Lam Tử Thất, hỏi thăm xem có thể gửi một số tiền cho cô được không.
Lam Tử Thất không nói gì, trực tiếp chuyển tiền của cửa hàng tới.
Lúc này Diệp Ân Tuấn cũng về rồi.
Anh xách toàn những túi lớn túi nhỏ trái cây, khiến Thẩm Hạ Lan nhìn mà có chút kinh ngạc.
“Sao anh mua nhiều vậy?”
Thẩm Hạ Lan đưa tay ra dấu mà hỏi.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Trái cây ở đây rất rẻ, hơn nữa đều chín hết rồi, em thử đi, vô cùng ngon.”
Nói xong, anh bóc một trái mây thái cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vừa định vươn tay nhận lấy thì Diệp Ân Tuấn lại vòng qua.
“Há miệng, đừng làm tay bẩn, lát nữa còn phải rửa tay.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.
“Há miệng đi chứ, sao thế? Còn đợi anh bón cho em à? Anh không ngại đâu.”
Lời của Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong, thì Thẩm Hạ Lan đã vội vàng há miệng ngậm trái mây thái vào rồi, bởi vì động tác quá nhanh, thần sắc quá hoảng, môi lưỡi của cô không tự chủ được mà đụng vào đầu ngón tay của Diệp Ân Tuấn.
Hai người lập tức đều sững sờ.
Như một luồng điện chảy qua cơ thể của cả hai, gây tê tê.
Thẩm Hạ Lan suýt nữa đã bị trái mây thái làm sặc, ho lên dữ dội, lấy đó để giải toả sự lúng túng và e thẹn của mình.
Diệp Ân Tuấn vội vàng vỗ vỗ lưng của cô, mỉm cười nói: “Ăn chậm thôi, đâu ai giành với em, ngon không?”
“Ừm!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy ngon thì vội vàng bóc thêm một cái.
“Nào, ăn thêm cái đi.”
Thẩm Hạ Lan có chút ngại.
Chính vào lúc này, một bà cô đi qua bên cạnh bọn họ, nhìn thấy cảnh này, lập tức hét lên.
“Ai yo, thanh niên bây giờ thật là lãng mạn.”
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.
Cô vội vàng ra dấu bằng tay: “Không ăn nữa, anh mau lên xe đi.”
Diệp Ân Tuấn mới không thèm quan tâm người khác nói gì.
Anh rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau khoé miệng cho Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Gấp gì chứ, chúng ta cũng đâu vội vàng gì.”
Thẩm Hạ Lan vốn có chút xấu hổ, bây giờ có rất nhiều tiểu thương ở đây đều nhìn tới, mà động tác khi Diệp Ân Tuấn lau miệng cho cô lại dịu dàng như vậy, trái tim Thẩm Hạ Lan liền đập lên thình thịch, đồng thời cũng hận không thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Chuyện gì vậy?
Đều đã là vợ chồng rồi, đã là mẹ của hai đứa con rồi, sao lại không kìm chế được trái tim mùa xuân nồng nhiệt của mình vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cố gắng khiến mình trở nên mặt dày một chút, nhưng không thể, mấy thứ này có thể là cần phải do bẩm sinh mới được.
Cô kéo Diệp Ân Tuấn lên, sau đó đóng cửa xe lại, nhưng lại như không đóng được ánh mắt tò mò và thanh âm trêu chọc của bọn họ.
“Mau lái xe!”
Thẩm Hạ Lan xấu hổ mà nhéo Diệp Ân Tuấn một cái.
“Ui da, đau!”
Diệp Ân Tuấn vô cùng khoa trương mà hét lên.
“Vợ, người ta nói đánh là thương mắng là yêu, vừa đánh và mắng là yêu đương. Chúng ta bây giờ đang yêu đương sao?”
Diệp Ân Tuấn cũng không biết học được mấy thứ này từ đâu nữa, nói ra vô cùng trôi chảy.
Thẩm Hạ Lan tự nhận mình không phải đối thủ của anh, đỏ mặt mà ném chìa khoá xe cho anh, sau đó làm bộ dạng như muốn xuống xe.
“Được được được, anh không nói nữa, bây giờ anh lái xe. Bây giờ em chính là bà cố nội của anh, em nói gì thì là cái đó.”
Diệp Ân Tuấn cầm lấy chìa khoá xe, vội vàng lái xe đi.
Khuôn mặt Thẩm Hạ Lan càng đỏ hơn.
Ai là bà cố nội của anh chứ?
Cô quay mặt đi, nhìn những chợ tập trung nhỏ náo nhiệt ở bên ngoài, thật muốn xuống dạo quá, nhưng thôn này cách chiếc xe bus đó quá gần, cô không muốn rắc rối.
Sau khi hai người lái xe ra khỏi thôn, Diệp Ân Tuấn hỏi: “Vợ, tiếp theo đây chúng ta đi đâu?”
“Đi đến tiệm 4S gần đây đi, chúng ta cần đổi xe!”
Thẩm Hạ Lan đưa tay ra dấu nói.
Diệp Ân Tuấn sững sờ.
Anh nhìn chiếc xe Jeep, có chút bối rối mà hỏi: “Xe này không phải rất tốt sao?”
Thẩm Hạ Lan ngập ngừng một hồi, sau đó nói: “Một lần bất trung, trăm lần bất dụng. Em không mong em đi du lịch mà bên cạnh còn có người và chuyện mà em không thích quấy nhiễu em.”
Diệp Ân Tuấn lập tức hiểu ra.
Thẩm Hạ Lan chắc là biết đây là xe mà Dương Tân phái đến rồi.
Một lần bất trung, trăm lần bất dụng sao?
Cũng may anh không có làm ra chuyện gì bất trung với Thẩm Hạ Lan.
Mãi đến bây giờ, Diệp Ân Tuấn mới hiểu, Thẩm Hạ Lan là một người rất có giới hạn.
Cô có thể chiều bạn, cũng có thể thay đổi bạn bất cứ lúc nào. Cho dù là đau thấu tâm phổi, nhưng một khi đụng đến giới hạn của cô, cho dù cô có trầy da tróc vảy cũng sẽ rời khỏi.
Như vậy anh đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, có được tính là người cần phải rời khỏi không?
Nghĩ đến sự quyết tuyệt của Thẩm Hạ Lan khi nói muốn ly hôn trước đây, Diệp Ân Tuấn không khỏi lo lắng.
- ---------------------------
Thẩm Hạ Lan chỉ cười cười, không có nói gì.
Diệp Ân Tuấn biết, có chút chuyện cần phải từ từ.
Những người khách kia đều đang oán giận mà mắng mỏ.
Thẩm Hạ Lan có chút rầu rĩ, nếu như vậy thì khi nào bọn họ mới có thể rời khỏi đây chứ?
Chính vào lúc này, một chiếc Jeep lái đến, ngừng ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
“Diệp tổng, bà chủ, đội trưởng Dương bảo bọn tôi lái xe tới.”
Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ, còn chưa phản ứng lại đội trưởng Dương là ai thì Diệp Ân Tuấn đã nhận lấy chìa khoá xe, nói với Thẩm Hạ Lan: “Đi, lên xe.”
Những hành khách khác nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có xe, lập tức hào hứng.
“Người anh em, hay là bọn tôi cho tiền, cậu cho bọn tôi quá giang, cậu thấy thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nhìn mấy người này, bên trong đa số không có quen, cho dù là trên cùng một chiếc xe bus, cô cũng không có chú ý nhiều.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại trực tiếp kéo Thẩm Hạ Lan lên xe, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chúng tôi có chuyện phải làm, chở theo mọi người thì không tiện, lát nữa sẽ có xe du lịch khác đi qua, các người đợi đi.”
Nói xong, anh cũng chả đợi đám người phản ứng lại, trực tiếp đóng cửa sổ xe, đạp chân ga, bay vút đi.
Thẩm Hạ Lan đã thắt dây an toàn, không ý kiến gì với cách làm của Diệp Ân Tuấn.
Sau khi lái xe đi được một đoạn, Diệp Ân Tuấn mới thấp giọng hỏi: “Cảm thấy anh làm như vậy rất tàn nhẫn sao?”
“Không! Ra ngoài thì cẩn thận là chính. Mấy người đó quá hỗn tạp, không ai biết họ là ai, một khi lên xe, xảy ra chút tranh chấp thì sẽ không hay.”
Thẩm Hạ Lan đưa tay ra dấu mà nói.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan trưởng thành rồi.
Thẩm Hạ Lan trước đây sẽ vô cùng tốt bụng mà đưa những người đó theo, nhưng hồi nãy cô không có nói chuyện, bây giờ vậy mà lại nhìn thấy vấn đề như vậy, Diệp Ân Tuấn không biết nên cảm thấy vui hay là cảm thấy tiếc nữa.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên không hiểu được ánh mắt phức tạp của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không dễ chịu lắm, đối với cách làm bây giờ của mình có chút xoắn xuýt, nhưng cô biết, đây là cách tốt nhất để giảm tổn hại.
Chiếc xe lái vào một cái thôn ở gần đó, Thẩm Hạ Lan tinh mắt mà nhìn thấy chiếc xe bus mà bọn họ đã ngồi qua kia.
Cô kéo lấy Diệp Ân Tuấn, ra dấu nói: “Chúng ta đừng ở đây, trực tiếp lái đi đi.”
Hiển nhiên, Diệp Ân Tuấn cũng nhìn thấy chiếc xe bus lớn đó.
Anh gật đầu, trực tiếp lái xe qua người tài xế, bởi vì cửa sổ xe ít nhiều có mở ra một chút, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nghe thấy tài xế không biết đang gọi cho ai: “Để hai bọn họ chạy thoát rồi, chúng tôi đã tìm qua, nhưng không tìm được. Tôi đã đợi ở đây rồi, chắc bọn họ sẽ đến cái thôn này thôi.”
Đôi con ngươi của Thẩm Hạ Lan loé qua một tia suy tư.
Cũng may Diệp Ân Tuấn suy nghĩ chu đáo, nếu không thì bọn họ không biết sẽ như thế nào nữa.
Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tiểu Thi. Dù sao ở đây, bọn họ không quen biết nhiều người, mà Tiểu Thi lại luôn có mâu thuẫn với bọn họ.
Nghĩ đến trong suốt quãng đường luôn có người nhìn chăm chăm vào mình như hổ rình mồi, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng cô lại không muốn nói gì với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cũng đang nghĩ về vấn đề này, chỉ có điều sợ Thẩm Hạ Lan nghĩ nhiều, nên không có nói ra.
Hai người không nói không rằng mà lái xe, không bao lâu thì vào một cái thôn khác.
Cái thôn này vô cùng bình thường, cũng không có bao nhiêu người, ở cửa thôn có vài cái chợ tập trung nhỏ, chuyên bán trái cây của mùa đó.
Nhìn thấy trái mây thái mà mình thích, còn có măng cụt, Thẩm Hạ lan không khỏi kéo kéo lấy Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn ngừng xe lại, thấp giọng nói: “Em đợi ở trên xe, anh xuống mua cho em. Nếu như có tình huống đặc thù gì xảy ra thì đừng quan tâm anh, tự lái xe đi là được.”
Nói xong, anh đưa chìa khoá xe cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ngập ngừng một hồi, không có nói gì.
Sau khi Diệp Ân Tuấn xuống xe, cô đột nhiên có chút căng thẳng.
Đến đây không phải để du lịch sao?
Sao cứ lo lắng thấp thỏm thế này?
Cái loại cảm giác này khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất không tốt.
Ký hiệu độc đáo trên xe khiến Thẩm Hạ Lan nhớ ra gì đó.
Đội trưởng Dương?
Dương Tân?
Thẩm Hạ Lan còn nhớ đến tổn thương mà Dương Tân gây ra với mình và nhà họ Hoắc, trong lòng có chút không thoải mái cho lắm.
Chính vào lúc này, một số điện thoại lạ gửi tin nhắn đến.
“Tôi biết cô không thích nhìn thấy tôi, cũng không muốn sử dụng tôi, nhưng Ám Dạ là của cô, chủ mẫu, tôi chỉ tạm thời thay thế, bây giờ chỉ cần cô hạ lệnh một tiếng, thì tất cả người trong Ám Dạ đều sẽ nghe cô, tôi cũng sẽ rời khỏi bất kỳ lúc nào. Tôi biết sự tổn hại mà tôi đối với cô là không thể bù đắp, bao nhiêu câu xin lỗi cũng không có tác dụng nữa, xin cô cho tôi bù đắp một chút cho cô. Chuyện của Tiểu Thi giao cho tôi, cô và Diệp tổng cứ chơi vui vẻ, không cần lo lắng nữa.”
Nhìn tin nhắn trên điện thoại, trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu.
Cô đã từng thật sự coi Dương Tân là người của mình, thậm chí vì cứu Dương Tân mà cô liều tất cả mọi thứ, nhưng không ngờ Dương Tân cuối cùng vẫn đứng ở phía bà cụ Diệp.
Cô không thể ai oán, dù sao là do bà cụ Diệp nuôi Dương Tân lớn lên, nhưng cô cũng không cách nào tha thứ, dù sao Dương Tân đã phản bội cô.
Trong đầu Thẩm Hạ Lan không ngừng hồi tưởng lại những chuyện khi ở cùng Dương Tân trước đây, nghĩ mãi nghĩ lại, trong lòng bắt đầu khó chịu.
Cô trực tiếp gửi lại một tin nhắn.
“Đừng nhắn tin cho tôi nữa, chuyện của tôi không cần anh quan tâm, có một số chuyện một khi đã xảy ra rồi thì sẽ rất khó coi như chưa từng xảy ra, điều mà tôi nhiều nhất có thể làm được là không quan tâm nhau nữa, sau này không ai liên quan ai. Những cái khác tôi không muốn có dính líu nữa.”
Sau khi gửi đi, Thẩm Hạ Lan trực tiếp chặn số điện thoại đó đi.
Nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Hạ Lan gửi đến, Dương Tân không khỏi cười khổ.
Giữa anh và Thẩm Hạ Lan thật sự là một chút khả năng làm bạn bè cũng không có nữa rồi sao?
Anh ta thử gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, nhưng lúc có thông báo tới, Dương Tân lại bắt đầu khó chịu.
Thẩm Hạ Lan là người phụ nữ đầu tiên mà anh ta động tâm, nhưng bây giờ ngay cả bạn bè cũng không làm được, loại cảm giác này sẽ theo anh ta cả đời, khiến anh ta cả đời sống trong hối hận.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không quan tâm Dương Tân nghĩ thế nào.
Cô gửi tin nhắn cho Lam Tử Thất, hỏi thăm xem có thể gửi một số tiền cho cô được không.
Lam Tử Thất không nói gì, trực tiếp chuyển tiền của cửa hàng tới.
Lúc này Diệp Ân Tuấn cũng về rồi.
Anh xách toàn những túi lớn túi nhỏ trái cây, khiến Thẩm Hạ Lan nhìn mà có chút kinh ngạc.
“Sao anh mua nhiều vậy?”
Thẩm Hạ Lan đưa tay ra dấu mà hỏi.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Trái cây ở đây rất rẻ, hơn nữa đều chín hết rồi, em thử đi, vô cùng ngon.”
Nói xong, anh bóc một trái mây thái cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vừa định vươn tay nhận lấy thì Diệp Ân Tuấn lại vòng qua.
“Há miệng, đừng làm tay bẩn, lát nữa còn phải rửa tay.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.
“Há miệng đi chứ, sao thế? Còn đợi anh bón cho em à? Anh không ngại đâu.”
Lời của Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong, thì Thẩm Hạ Lan đã vội vàng há miệng ngậm trái mây thái vào rồi, bởi vì động tác quá nhanh, thần sắc quá hoảng, môi lưỡi của cô không tự chủ được mà đụng vào đầu ngón tay của Diệp Ân Tuấn.
Hai người lập tức đều sững sờ.
Như một luồng điện chảy qua cơ thể của cả hai, gây tê tê.
Thẩm Hạ Lan suýt nữa đã bị trái mây thái làm sặc, ho lên dữ dội, lấy đó để giải toả sự lúng túng và e thẹn của mình.
Diệp Ân Tuấn vội vàng vỗ vỗ lưng của cô, mỉm cười nói: “Ăn chậm thôi, đâu ai giành với em, ngon không?”
“Ừm!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy ngon thì vội vàng bóc thêm một cái.
“Nào, ăn thêm cái đi.”
Thẩm Hạ Lan có chút ngại.
Chính vào lúc này, một bà cô đi qua bên cạnh bọn họ, nhìn thấy cảnh này, lập tức hét lên.
“Ai yo, thanh niên bây giờ thật là lãng mạn.”
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.
Cô vội vàng ra dấu bằng tay: “Không ăn nữa, anh mau lên xe đi.”
Diệp Ân Tuấn mới không thèm quan tâm người khác nói gì.
Anh rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau khoé miệng cho Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Gấp gì chứ, chúng ta cũng đâu vội vàng gì.”
Thẩm Hạ Lan vốn có chút xấu hổ, bây giờ có rất nhiều tiểu thương ở đây đều nhìn tới, mà động tác khi Diệp Ân Tuấn lau miệng cho cô lại dịu dàng như vậy, trái tim Thẩm Hạ Lan liền đập lên thình thịch, đồng thời cũng hận không thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Chuyện gì vậy?
Đều đã là vợ chồng rồi, đã là mẹ của hai đứa con rồi, sao lại không kìm chế được trái tim mùa xuân nồng nhiệt của mình vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cố gắng khiến mình trở nên mặt dày một chút, nhưng không thể, mấy thứ này có thể là cần phải do bẩm sinh mới được.
Cô kéo Diệp Ân Tuấn lên, sau đó đóng cửa xe lại, nhưng lại như không đóng được ánh mắt tò mò và thanh âm trêu chọc của bọn họ.
“Mau lái xe!”
Thẩm Hạ Lan xấu hổ mà nhéo Diệp Ân Tuấn một cái.
“Ui da, đau!”
Diệp Ân Tuấn vô cùng khoa trương mà hét lên.
“Vợ, người ta nói đánh là thương mắng là yêu, vừa đánh và mắng là yêu đương. Chúng ta bây giờ đang yêu đương sao?”
Diệp Ân Tuấn cũng không biết học được mấy thứ này từ đâu nữa, nói ra vô cùng trôi chảy.
Thẩm Hạ Lan tự nhận mình không phải đối thủ của anh, đỏ mặt mà ném chìa khoá xe cho anh, sau đó làm bộ dạng như muốn xuống xe.
“Được được được, anh không nói nữa, bây giờ anh lái xe. Bây giờ em chính là bà cố nội của anh, em nói gì thì là cái đó.”
Diệp Ân Tuấn cầm lấy chìa khoá xe, vội vàng lái xe đi.
Khuôn mặt Thẩm Hạ Lan càng đỏ hơn.
Ai là bà cố nội của anh chứ?
Cô quay mặt đi, nhìn những chợ tập trung nhỏ náo nhiệt ở bên ngoài, thật muốn xuống dạo quá, nhưng thôn này cách chiếc xe bus đó quá gần, cô không muốn rắc rối.
Sau khi hai người lái xe ra khỏi thôn, Diệp Ân Tuấn hỏi: “Vợ, tiếp theo đây chúng ta đi đâu?”
“Đi đến tiệm 4S gần đây đi, chúng ta cần đổi xe!”
Thẩm Hạ Lan đưa tay ra dấu nói.
Diệp Ân Tuấn sững sờ.
Anh nhìn chiếc xe Jeep, có chút bối rối mà hỏi: “Xe này không phải rất tốt sao?”
Thẩm Hạ Lan ngập ngừng một hồi, sau đó nói: “Một lần bất trung, trăm lần bất dụng. Em không mong em đi du lịch mà bên cạnh còn có người và chuyện mà em không thích quấy nhiễu em.”
Diệp Ân Tuấn lập tức hiểu ra.
Thẩm Hạ Lan chắc là biết đây là xe mà Dương Tân phái đến rồi.
Một lần bất trung, trăm lần bất dụng sao?
Cũng may anh không có làm ra chuyện gì bất trung với Thẩm Hạ Lan.
Mãi đến bây giờ, Diệp Ân Tuấn mới hiểu, Thẩm Hạ Lan là một người rất có giới hạn.
Cô có thể chiều bạn, cũng có thể thay đổi bạn bất cứ lúc nào. Cho dù là đau thấu tâm phổi, nhưng một khi đụng đến giới hạn của cô, cho dù cô có trầy da tróc vảy cũng sẽ rời khỏi.
Như vậy anh đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, có được tính là người cần phải rời khỏi không?
Nghĩ đến sự quyết tuyệt của Thẩm Hạ Lan khi nói muốn ly hôn trước đây, Diệp Ân Tuấn không khỏi lo lắng.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.