Chương 6: Hắc hội
Cổn Khai
08/06/2017
Một đao này vừa nhanh vừa hung
ác, giống như là đã được tập luyện qua vô số lần vậy, bản năng cơ thể
của Lộ Thắng cứ như vậy sử dụng ra rồi.
Hắn nhìn thấy một đoàn bóng đen ở sau lưng, một đoàn bóng đen đang bổ nhào chụp về phía hắn thoáng cái bị đao chém trúng.
Lưỡi đao đàn hồi trở về cảm giác vững chắc và cứng rắn, phác đao mượn lực xung kích to lớn dùng một đao quét bay bóng đen kia.
Phịch!
Bóng đen đập xuống mặt đất, lăn lộn vài vòng phát ra tiếng gầm gừ. Mượn ánh sáng bó đuốc nhìn theo, lại là sói hoang! Phần eo bị chém một đao xẻ ra một vết cắt to lớn.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Lộ Thắng lại nhìn thấy hai con sói hoang khác mượn bóng tối từ hai bên người mình bổ nhào tới.
Bản năng cơ thể của hắn trước một bước làm ra phản ứng.
Phác đao hướng về bên trái đỡ một cái, cán đao ngăn cản một con dã lang, sau đó xoay người vung một cái khiến con sói hoang này đâm vào trên người một con sói hoang khác.
Bịch!
Hai lần dùng sức này tức khắc để sức lực của hắn có chút suy yếu. Dù sao không lâu trước đây hắn vẫn là một gã công tử phú gia gầy yếu.
Hai con sói hoang cũng bị ném thật mạnh bay ra ngoài.
Lộ Thắng thở hồng hộc, đỏ mắt nâng đao lên dùng ngay một chiêu Hổ Sát với một con sói hoang ở gần nhất.
Lưỡi đao hơi nghiêng chém từ trên xuống dưới, cổ tay rung động kịch liệt, dựa theo tần suất trong tâm pháp liên tục rung động ba lần.
Gào!
Trong gió dường như hiện lên một ít tiếng rống của mãnh hổ.
Hai con sói hoang bị dọa đến run rẩy thân thể, động tác chậm lại một nhịp.
Lập tức ánh đao của phác đao lóe lên, một con sói hoang bị chém xuống đầu ngay tại chỗ. Một con khác cũng bị mũi đao lướt qua cái cổ một chút, máu tươi nhanh chóng tuôn ra.
Lộ Thắng tiếp tục phát động kình lực, lại lần nữa chém ra một đao, lần này là Hổ Uy.
Cánh tay chấn dộng bốn lần, phân biệt tuôn ra bốn loại kình lực, kết hợp với khí lực toàn thân hội tụ đến trên thân đao.
So với Hổ Sát thì Hổ Uy càng coi trọng tốc độ, còn sức mạnh lại hơi yếu hơn một chút, nhưng cũng không phải là thứ yếu đuối như cái cổ của sói hoang có thể ngăn trở.
Sói hoang không kịp né tránh thì đã bị thanh phác đao đột nhiên gia tăng tốc độ hung ác chém trúng cổ.
Phụt!
Đầu sói rơi xuống đất.
Lộ Thắng từng ngụm từng ngụm thở hồng hộc.
Mấy động tác liên tiếp không ngừng này làm cho trên mặt hắn cũng thấm ra một ít mồ hôi lạnh.
Hú.......
Còn có một con sói hoang, chính là con đầu tiên đã cướp đi miếng thịt kia. Lúc này nó vòng qua cục đá, dùng đôi mắt màu lục nhìn chằm chằm vào Lộ Thắng một cách hung ác.
"Vẫn là thể lực quá yếu rồi..."
Trong lòng Lộ Thắng có chút luống cuống, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi. Hắn biết trong lúc giằng co với động vật thì tuyệt đối không thể lùi lại, không thể lộ ra e ngại.
"Hừ!?"
Hắn trừng lớn hai mắt, hung hãn nhìn chằm chằm vào sói hoang.
Cuối cùng con sói hoang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó mới chậm rãi bước lui về sau.
Chờ đến lúc con sói hoang kia hoàn toàn lui vào trong bóng tối, Lộ Thắng mới cực lực nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật thể lực của hắn đã sắp không còn, hai tay đã bủn rủn vô lực, ngay cả cầm đao đều hơi run rẩy.
Nếu là con sói hoang kia thật sự nhào lên, hắn mặc dù tự tin có thể còn sống sót, nhưng nhất định sẽ bị thương.
Đợi đến xác định sói hoang kia đã hoàn toàn rời khỏi, Lộ Thắng mới rút bó đuốc lên vội vàng chạy trở về thành Cửu Liên.
Trải qua một trận chiến này hắn đã biết được phân lượng của mình.
Sói hoang ngoài thành... Căn cứ theo Triệu bá từng khoe khoang tới sự tích chói lọi của ông ta, lúc ông ta còn trẻ đao thuật đại thành đã từng một người cầm đao ở dưới vây công của ba con sói hoang, dùng vết thương nhẹ trên cánh tay làm đánh đổi đem ba con sói hoang toàn bộ chém giết.
Đây đã là chiến tích rất đáng gờm.
Sói hoang của thế giới này không giống như những thứ Lộ Thắng từng biết. Hình thể của bọn nó lớn hơn, bất kỳ con nào đều lớn hơn loài sói trên Trái Đất rất nhiều, cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều, gần như xấp xỉ với loài chó khổng lồ được nuôi trong nhà.
Sói hoang ở đây còn có một chỗ khác với sói hoang trên Trái Đất là bọn nó thường tụ tập ba đến năm con thành bầy, cực ít có bầy đàn số lượng lớn.
Lộ Thắng một mạch chạy chậm tranh thủ trở lại cửa thành.
Lúc nhìn thấy ánh sáng bó đuốc trên tường thành, trong lòng hắn cũng hơi nhẹ nhàng thở phào.
Đem quần áo trên người cuốn lại, che đi những chỗ bị dính vết máu, sau đó giấu kỹ phác đao, lấy ra giấy thông hành sải bước đi về phía cửa thành.
...
"Thắng ca! Thắng ca! Huynh hãy nghe ta nói, thứ này cũng không phải là đồ vật bình thường, nó vừa xuất hiện ở thành Tử Hoa ta liền sai người từ bên kia mang nó trở về. Nghe nói ở Trung Nguyên thứ này được xưng là đệ nhất kỳ thạch, vô số phú thương hào quý tranh nhau mua nó. Cuối cùng ở trong một lần ngoài ý muốn rớt xuống sông, bị dòng nước đẩy đến đến thành Tử Hoa, sau đó được ngư dân thành Tử Hoa vớt lên. Những chuyện khúc chiết ở trong này một lời khó nói hết, nếu không phải..."
"Ngươi thấy ta giống kẻ ngu si lắm à?" Lộ Thắng khẽ lay động quạt xếp, vẻ mặt cười nhạt nhìn tên mập mạp trước mặt mình.
Tên mập mạp này kêu Trịnh Hiển Quý, là con thứ của ông chủ phòng đấu giá Minh Quý trong thành Cửu Liên này, đồng thời cũng là hảo hữu chí giao trước kia của Lộ Thắng.
Lộ Thắng và hắn từ nhỏ đã mặc chung quần lớn lên, quan hệ giữa hai người giống như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có chuyện gì đều là cùng nhau gánh vác, rất hợp ý nhau.
Chỉ là tên Trịnh Hiển Quý này có một tật xấu rất lớn - đó chính là tham của.
Nếu dựa theo giải thích của hắn chính là huynh đệ ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, nếu không sớm muộn cũng làm tổn hại tình cảm.
Hai người ngồi ở trong sương phòng Mẫu Đơn của Kim Ngư tửu lâu, trong người tên mập còn đang ôm lấy một nữ hài váy hồng có dáng người yểu điệu. Tên tiểu tử này hiện đang dùng vẻ mặt đau lòng nhìn chằm chằm vào Lộ Thắng.
"Thắng ca! Đây là huynh không đúng rồi. Huynh đệ ta thật vất vả được đến một loại hi thế kỳ trân, cho huynh một cơ hội ưu đãi cạnh tranh nội bộ huynh không biết quý trọng cũng thôi, lại còn nói xấu ta."
Tên mập dùng theo bộ dáng vô cùng đau đớn chỉ vào Lộ Thắng.
" Được rồi được rồi, thu lại trò của ngươi đi, ta muốn tìm bí tịch võ học ngươi có tin tức không?" Lộ Thắng tiếp tục hỏi.
Hắn tìm tên huynh đệ lớn lên từ nhỏ này tới mục đích chính là vì thu thập được càng nhiều bí tịch võ học. Chỉ một môn Hắc Hổ đao pháp còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.
Hắn xem như đã hiểu rõ cao thủ giống như Triệu bá ở dã ngoại có bao nhiêu tỉ lệ có thể tự bảo vệ bản thân.
Khó trách cho tới nay chưa từng nghe nói qua có người độc thân đi đường xa. Dã ngoại hoang vu ở thế giới này có rất nhiều mãnh thú, một người trơ trọi lẻ loi lên đường... đơn giản chính là muốn chết.
Triệu bá Triệu Đại Hổ ở thành Cửu Liên có thanh danh hiển hách như vậy cũng chỉ có thể một người đối phó ba con sói hoang, cực hạn có lẽ là bốn con sói hoang. Nếu là lại tăng thêm, chỉ sợ kẻ được gọi là hảo thủ hàng đầu của thành Cửu Liên cũng phải đo đất.
"Bí tịch võ học thứ đồ này không chỉ khó phân thật giả, trong đó còn ẩn giấu không ít bẫy rập. Thậm chí cho dù là thật, một ít phương pháp luyện tập trong đó chỉ cần hơi chút luyện sai, khi luyện lâu rồi còn có nguy cơ bị tàn tật cả đời. Thắng ca muốn thứ này để làm gì? Không có sư phụ hướng dẫn, mua được bí tịch cũng không có tác dụng gì."
Trịnh Hiển Quý vuốt ve bạch ngọc ban chỉ trên ngón tay, hiếu kỳ nói.
"Ngươi cũng xem như là người biết chuyện." Lộ Thắng cười nói, "Ta tự nhiên có chỗ dùng của ta, ngươi đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên tìm ra vài quyển cho ta xem thử."
Trịnh Hiển Quý lắc cổ một cái.
"Có ngược lại là có, là gần đây mới có khách hàng gửi bán, có hai quyển bí tịch võ học. Chúng ta đã tìm sư phụ giám định, hẳn là bản thật. Chỉ là không có sư phụ chỉ dạy nên không ai dám luyện."
"Rao giá bao nhiêu?" Lộ Thắng nói thẳng.
"Ai nha ai nha. Thắng ca! Hai ta còn phân biệt ai với ai sao, còn khách sáo như vậy làm gì?" Trịnh Hiển Quý bắt đầu nũng nịu cười.
"Ngươi có thể đừng ghê tởm như vậy được không?" Lộ Thắng im lặng. "Cho cái giá đi, nhanh lên, thời gian của ta rất gấp."
"Chỉ có thể bán cho huynh một quyển, quyển còn lại đã bị một vị khách quý khác đặt trước rồi." Trịnh Hiển Quý cười nói.
"Một quyển cũng được. Ngươi có mang tới không?" Lộ Thắng trừng mắt lên nói.
"Vẫn là Thắng ca hiểu ta. Nghĩ tới huynh thúc giục ta gấp như vậy nên ta trực tiếp mang tới luôn." Trịnh Hiển Quý từ trên người lấy ra một quyển sách nhỏ bằng vải xám hơi mỏng.
"Bí tịch này không có chiêu thức gì, chỉ là một loại kỹ xảo kình lực đặc biệt mà thôi. Chắc một giá, một trăm lượng!"
"Cho ta nhìn trước một cái."
Lộ Thắng đưa tay ra.
Một trăm lượng tương đương với một trăm ngàn nhân dân tệ, tên mập này còn thật dám ra giá.
Tên mập cười hì hì hai tiếng, đặt quyển sách nhỏ vào trong tay hắn.
Cầm lấy bí tịch, Lộ Thắng cẩn thân lật xem.
Bí tịch này dường như là một phần nhỏ được xé xuống từ quyển sách lớn nào đó, vừa vặn chỉ có một chút nội dung chỉ điểm tu luyện kình lực.
Theo nội dung ghi chép trong này, loại kình lực tu luyện ra được này tên là Phá ngọc kình.
Nghe nói đại thành sau đó có thể từ lúc mới bắt đầu ra tay thì tích lũy kình lực toàn thân, sau khi tích lũy xong xuôi lại đột nhiên bộc phát có thể đề cao mạnh tốc độ xuất thủ cùng với lực lượng.
Lộ Thắng nhìn tiếp, thủ pháp trong đó tựa hồ không trùng lặp với tâm pháp của Hắc Hổ đao pháp, hẳn là có thể chồng lên sử dụng.
Nhưng thứ mà hắn muốn lại không phải cái này.
Thứ hắn muốn chính là loại bí tịch nội gia khí công, có thể tăng cường thể chất tinh khí thần của mình kìa.
Từ tình trạng bi thảm sau lần sửa đổi đầu tiên bằng máy sửa đổi, hắn phán đoán muốn giảm bớt tác dụng phụ của thời gian sửa đổi, nhất định phải tăng cường thể chất của mình.
"Có bí tịch nội gia khí công trong truyền thuyết loại kia không?"
"Bí tịch nội gia khí công?"
Trịnh Hiển Quý khẽ sờ cái cằm.
"Thắng ca ngược lại là hỏi khó ta rồi. Trên thị trường nếu là thật sự có loại đồ này, trước tiên mặc kệ là thật hay giả thì chỉ cần chớp mắt liền sẽ bị cướp mất."
"Ngươi cũng đã nói là khó phân biệt thật giả, vậy trong kho dự trữ nhà ngươi hẳn là có giữ lại một ít quyển như thế này chứ?"
Lộ Thắng cũng là người biết chuyện. Loại địa phương như phòng đấu giá khi đấu giá những vật giống như bí tịch thế này, bọn họ đều sẽ trước tiên sao chép lại một phần xem như giữ lại tồn bản.
Trịnh gia mở phòng đấu gia nhiều năm như vậy, lượng tồn bản tích lũy được tuyệt đối không phải số ít.
"Những thứ đó à... Thắng ca, ngay cả ta cũng không nhất định có thể phân biệt đến cùng trong đó có quyển thật hay không, cho dù trong một trăm quyển có thể có một quyển là thật cũng rất tốt rồi. Mãi đến hiện giờ vẫn chưa có ai có có thể từ trong những quyển đó luyện ra được khí. Huynh xác định mình muốn?"
Trịnh Hiển Quý chần chờ nói.
"Huynh đệ ta khuyên huynh một câu, đừng xem những tồn bản đó. Lỡ như chơi ra vấn đề làm hỏng thân thể mình rồi, vậy thì không có cách nào bổ cứu."
"Ngươi có biện pháp tìm được?"
Lộ Thắng nhướng mày một cái, hắn hiểu rất rõ thần sắc của tên mập này. Mỗi khi tên này lộ ra vẻ mặt này chính là trong lòng hắn ta có biện pháp, nhưng lại chần chờ không biết có nên nói ra không.
"Biện pháp ngược lại là có... Thắng ca muốn loại bí tịch này, lần đấu giá này cũng thật là có một quyển..."
Trên mặt Trịnh Hiển Quý lộ ra một chút khó xử.
"Sao ngươi không nói sớm?" Lộ Thắng nhướng lông mày lên.
"Không phải huynh đệ không nói, mà là thứ này là phải để ở trên hắc hội đấu giá..." Trịnh Hiển Quý bất đắc dĩ nói.
"Hắc hội?"
Lộ Thắng lập tức rõ ràng.
Hắc hội chính là hội đấu giá giấu tên, tất cả khách hàng đều sẽ không lộ ra khuôn mặt và tên họ. Đồ vật bán đấu giá phần lớn cũng đều không sạch sẽ, thậm chí còn có mang theo mùi máu tanh.
Thích tham gia hắc hội phần lớn đều là kẻ liều mạng với hạng người hung ác.
"Có thể sắp xếp cho ta tham gia không?"
Lộ Thắng lại là hạ quyết tâm muốn tham gia.
Hung đồ tầm thường cũng không ai dám trêu chọc Lộ phủ.
Lộ gia chỉ riêng gia đinh cường tráng thì có ba mươi, bốn mươi người, trong hộ viện còn có vài người cao thủ giống như Triệu bá.
Lộ Toàn An lão gia còn có quan hệ nói không rõ với nha môn quan phủ, gặp chuyện còn có thể có quân đội hỗ trợ.
Gia đình đại hộ như vậy còn thật không sợ hung đồ tầm thường gì đó.
Hắn nhìn thấy một đoàn bóng đen ở sau lưng, một đoàn bóng đen đang bổ nhào chụp về phía hắn thoáng cái bị đao chém trúng.
Lưỡi đao đàn hồi trở về cảm giác vững chắc và cứng rắn, phác đao mượn lực xung kích to lớn dùng một đao quét bay bóng đen kia.
Phịch!
Bóng đen đập xuống mặt đất, lăn lộn vài vòng phát ra tiếng gầm gừ. Mượn ánh sáng bó đuốc nhìn theo, lại là sói hoang! Phần eo bị chém một đao xẻ ra một vết cắt to lớn.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Lộ Thắng lại nhìn thấy hai con sói hoang khác mượn bóng tối từ hai bên người mình bổ nhào tới.
Bản năng cơ thể của hắn trước một bước làm ra phản ứng.
Phác đao hướng về bên trái đỡ một cái, cán đao ngăn cản một con dã lang, sau đó xoay người vung một cái khiến con sói hoang này đâm vào trên người một con sói hoang khác.
Bịch!
Hai lần dùng sức này tức khắc để sức lực của hắn có chút suy yếu. Dù sao không lâu trước đây hắn vẫn là một gã công tử phú gia gầy yếu.
Hai con sói hoang cũng bị ném thật mạnh bay ra ngoài.
Lộ Thắng thở hồng hộc, đỏ mắt nâng đao lên dùng ngay một chiêu Hổ Sát với một con sói hoang ở gần nhất.
Lưỡi đao hơi nghiêng chém từ trên xuống dưới, cổ tay rung động kịch liệt, dựa theo tần suất trong tâm pháp liên tục rung động ba lần.
Gào!
Trong gió dường như hiện lên một ít tiếng rống của mãnh hổ.
Hai con sói hoang bị dọa đến run rẩy thân thể, động tác chậm lại một nhịp.
Lập tức ánh đao của phác đao lóe lên, một con sói hoang bị chém xuống đầu ngay tại chỗ. Một con khác cũng bị mũi đao lướt qua cái cổ một chút, máu tươi nhanh chóng tuôn ra.
Lộ Thắng tiếp tục phát động kình lực, lại lần nữa chém ra một đao, lần này là Hổ Uy.
Cánh tay chấn dộng bốn lần, phân biệt tuôn ra bốn loại kình lực, kết hợp với khí lực toàn thân hội tụ đến trên thân đao.
So với Hổ Sát thì Hổ Uy càng coi trọng tốc độ, còn sức mạnh lại hơi yếu hơn một chút, nhưng cũng không phải là thứ yếu đuối như cái cổ của sói hoang có thể ngăn trở.
Sói hoang không kịp né tránh thì đã bị thanh phác đao đột nhiên gia tăng tốc độ hung ác chém trúng cổ.
Phụt!
Đầu sói rơi xuống đất.
Lộ Thắng từng ngụm từng ngụm thở hồng hộc.
Mấy động tác liên tiếp không ngừng này làm cho trên mặt hắn cũng thấm ra một ít mồ hôi lạnh.
Hú.......
Còn có một con sói hoang, chính là con đầu tiên đã cướp đi miếng thịt kia. Lúc này nó vòng qua cục đá, dùng đôi mắt màu lục nhìn chằm chằm vào Lộ Thắng một cách hung ác.
"Vẫn là thể lực quá yếu rồi..."
Trong lòng Lộ Thắng có chút luống cuống, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi. Hắn biết trong lúc giằng co với động vật thì tuyệt đối không thể lùi lại, không thể lộ ra e ngại.
"Hừ!?"
Hắn trừng lớn hai mắt, hung hãn nhìn chằm chằm vào sói hoang.
Cuối cùng con sói hoang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó mới chậm rãi bước lui về sau.
Chờ đến lúc con sói hoang kia hoàn toàn lui vào trong bóng tối, Lộ Thắng mới cực lực nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật thể lực của hắn đã sắp không còn, hai tay đã bủn rủn vô lực, ngay cả cầm đao đều hơi run rẩy.
Nếu là con sói hoang kia thật sự nhào lên, hắn mặc dù tự tin có thể còn sống sót, nhưng nhất định sẽ bị thương.
Đợi đến xác định sói hoang kia đã hoàn toàn rời khỏi, Lộ Thắng mới rút bó đuốc lên vội vàng chạy trở về thành Cửu Liên.
Trải qua một trận chiến này hắn đã biết được phân lượng của mình.
Sói hoang ngoài thành... Căn cứ theo Triệu bá từng khoe khoang tới sự tích chói lọi của ông ta, lúc ông ta còn trẻ đao thuật đại thành đã từng một người cầm đao ở dưới vây công của ba con sói hoang, dùng vết thương nhẹ trên cánh tay làm đánh đổi đem ba con sói hoang toàn bộ chém giết.
Đây đã là chiến tích rất đáng gờm.
Sói hoang của thế giới này không giống như những thứ Lộ Thắng từng biết. Hình thể của bọn nó lớn hơn, bất kỳ con nào đều lớn hơn loài sói trên Trái Đất rất nhiều, cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều, gần như xấp xỉ với loài chó khổng lồ được nuôi trong nhà.
Sói hoang ở đây còn có một chỗ khác với sói hoang trên Trái Đất là bọn nó thường tụ tập ba đến năm con thành bầy, cực ít có bầy đàn số lượng lớn.
Lộ Thắng một mạch chạy chậm tranh thủ trở lại cửa thành.
Lúc nhìn thấy ánh sáng bó đuốc trên tường thành, trong lòng hắn cũng hơi nhẹ nhàng thở phào.
Đem quần áo trên người cuốn lại, che đi những chỗ bị dính vết máu, sau đó giấu kỹ phác đao, lấy ra giấy thông hành sải bước đi về phía cửa thành.
...
"Thắng ca! Thắng ca! Huynh hãy nghe ta nói, thứ này cũng không phải là đồ vật bình thường, nó vừa xuất hiện ở thành Tử Hoa ta liền sai người từ bên kia mang nó trở về. Nghe nói ở Trung Nguyên thứ này được xưng là đệ nhất kỳ thạch, vô số phú thương hào quý tranh nhau mua nó. Cuối cùng ở trong một lần ngoài ý muốn rớt xuống sông, bị dòng nước đẩy đến đến thành Tử Hoa, sau đó được ngư dân thành Tử Hoa vớt lên. Những chuyện khúc chiết ở trong này một lời khó nói hết, nếu không phải..."
"Ngươi thấy ta giống kẻ ngu si lắm à?" Lộ Thắng khẽ lay động quạt xếp, vẻ mặt cười nhạt nhìn tên mập mạp trước mặt mình.
Tên mập mạp này kêu Trịnh Hiển Quý, là con thứ của ông chủ phòng đấu giá Minh Quý trong thành Cửu Liên này, đồng thời cũng là hảo hữu chí giao trước kia của Lộ Thắng.
Lộ Thắng và hắn từ nhỏ đã mặc chung quần lớn lên, quan hệ giữa hai người giống như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có chuyện gì đều là cùng nhau gánh vác, rất hợp ý nhau.
Chỉ là tên Trịnh Hiển Quý này có một tật xấu rất lớn - đó chính là tham của.
Nếu dựa theo giải thích của hắn chính là huynh đệ ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, nếu không sớm muộn cũng làm tổn hại tình cảm.
Hai người ngồi ở trong sương phòng Mẫu Đơn của Kim Ngư tửu lâu, trong người tên mập còn đang ôm lấy một nữ hài váy hồng có dáng người yểu điệu. Tên tiểu tử này hiện đang dùng vẻ mặt đau lòng nhìn chằm chằm vào Lộ Thắng.
"Thắng ca! Đây là huynh không đúng rồi. Huynh đệ ta thật vất vả được đến một loại hi thế kỳ trân, cho huynh một cơ hội ưu đãi cạnh tranh nội bộ huynh không biết quý trọng cũng thôi, lại còn nói xấu ta."
Tên mập dùng theo bộ dáng vô cùng đau đớn chỉ vào Lộ Thắng.
" Được rồi được rồi, thu lại trò của ngươi đi, ta muốn tìm bí tịch võ học ngươi có tin tức không?" Lộ Thắng tiếp tục hỏi.
Hắn tìm tên huynh đệ lớn lên từ nhỏ này tới mục đích chính là vì thu thập được càng nhiều bí tịch võ học. Chỉ một môn Hắc Hổ đao pháp còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.
Hắn xem như đã hiểu rõ cao thủ giống như Triệu bá ở dã ngoại có bao nhiêu tỉ lệ có thể tự bảo vệ bản thân.
Khó trách cho tới nay chưa từng nghe nói qua có người độc thân đi đường xa. Dã ngoại hoang vu ở thế giới này có rất nhiều mãnh thú, một người trơ trọi lẻ loi lên đường... đơn giản chính là muốn chết.
Triệu bá Triệu Đại Hổ ở thành Cửu Liên có thanh danh hiển hách như vậy cũng chỉ có thể một người đối phó ba con sói hoang, cực hạn có lẽ là bốn con sói hoang. Nếu là lại tăng thêm, chỉ sợ kẻ được gọi là hảo thủ hàng đầu của thành Cửu Liên cũng phải đo đất.
"Bí tịch võ học thứ đồ này không chỉ khó phân thật giả, trong đó còn ẩn giấu không ít bẫy rập. Thậm chí cho dù là thật, một ít phương pháp luyện tập trong đó chỉ cần hơi chút luyện sai, khi luyện lâu rồi còn có nguy cơ bị tàn tật cả đời. Thắng ca muốn thứ này để làm gì? Không có sư phụ hướng dẫn, mua được bí tịch cũng không có tác dụng gì."
Trịnh Hiển Quý vuốt ve bạch ngọc ban chỉ trên ngón tay, hiếu kỳ nói.
"Ngươi cũng xem như là người biết chuyện." Lộ Thắng cười nói, "Ta tự nhiên có chỗ dùng của ta, ngươi đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên tìm ra vài quyển cho ta xem thử."
Trịnh Hiển Quý lắc cổ một cái.
"Có ngược lại là có, là gần đây mới có khách hàng gửi bán, có hai quyển bí tịch võ học. Chúng ta đã tìm sư phụ giám định, hẳn là bản thật. Chỉ là không có sư phụ chỉ dạy nên không ai dám luyện."
"Rao giá bao nhiêu?" Lộ Thắng nói thẳng.
"Ai nha ai nha. Thắng ca! Hai ta còn phân biệt ai với ai sao, còn khách sáo như vậy làm gì?" Trịnh Hiển Quý bắt đầu nũng nịu cười.
"Ngươi có thể đừng ghê tởm như vậy được không?" Lộ Thắng im lặng. "Cho cái giá đi, nhanh lên, thời gian của ta rất gấp."
"Chỉ có thể bán cho huynh một quyển, quyển còn lại đã bị một vị khách quý khác đặt trước rồi." Trịnh Hiển Quý cười nói.
"Một quyển cũng được. Ngươi có mang tới không?" Lộ Thắng trừng mắt lên nói.
"Vẫn là Thắng ca hiểu ta. Nghĩ tới huynh thúc giục ta gấp như vậy nên ta trực tiếp mang tới luôn." Trịnh Hiển Quý từ trên người lấy ra một quyển sách nhỏ bằng vải xám hơi mỏng.
"Bí tịch này không có chiêu thức gì, chỉ là một loại kỹ xảo kình lực đặc biệt mà thôi. Chắc một giá, một trăm lượng!"
"Cho ta nhìn trước một cái."
Lộ Thắng đưa tay ra.
Một trăm lượng tương đương với một trăm ngàn nhân dân tệ, tên mập này còn thật dám ra giá.
Tên mập cười hì hì hai tiếng, đặt quyển sách nhỏ vào trong tay hắn.
Cầm lấy bí tịch, Lộ Thắng cẩn thân lật xem.
Bí tịch này dường như là một phần nhỏ được xé xuống từ quyển sách lớn nào đó, vừa vặn chỉ có một chút nội dung chỉ điểm tu luyện kình lực.
Theo nội dung ghi chép trong này, loại kình lực tu luyện ra được này tên là Phá ngọc kình.
Nghe nói đại thành sau đó có thể từ lúc mới bắt đầu ra tay thì tích lũy kình lực toàn thân, sau khi tích lũy xong xuôi lại đột nhiên bộc phát có thể đề cao mạnh tốc độ xuất thủ cùng với lực lượng.
Lộ Thắng nhìn tiếp, thủ pháp trong đó tựa hồ không trùng lặp với tâm pháp của Hắc Hổ đao pháp, hẳn là có thể chồng lên sử dụng.
Nhưng thứ mà hắn muốn lại không phải cái này.
Thứ hắn muốn chính là loại bí tịch nội gia khí công, có thể tăng cường thể chất tinh khí thần của mình kìa.
Từ tình trạng bi thảm sau lần sửa đổi đầu tiên bằng máy sửa đổi, hắn phán đoán muốn giảm bớt tác dụng phụ của thời gian sửa đổi, nhất định phải tăng cường thể chất của mình.
"Có bí tịch nội gia khí công trong truyền thuyết loại kia không?"
"Bí tịch nội gia khí công?"
Trịnh Hiển Quý khẽ sờ cái cằm.
"Thắng ca ngược lại là hỏi khó ta rồi. Trên thị trường nếu là thật sự có loại đồ này, trước tiên mặc kệ là thật hay giả thì chỉ cần chớp mắt liền sẽ bị cướp mất."
"Ngươi cũng đã nói là khó phân biệt thật giả, vậy trong kho dự trữ nhà ngươi hẳn là có giữ lại một ít quyển như thế này chứ?"
Lộ Thắng cũng là người biết chuyện. Loại địa phương như phòng đấu giá khi đấu giá những vật giống như bí tịch thế này, bọn họ đều sẽ trước tiên sao chép lại một phần xem như giữ lại tồn bản.
Trịnh gia mở phòng đấu gia nhiều năm như vậy, lượng tồn bản tích lũy được tuyệt đối không phải số ít.
"Những thứ đó à... Thắng ca, ngay cả ta cũng không nhất định có thể phân biệt đến cùng trong đó có quyển thật hay không, cho dù trong một trăm quyển có thể có một quyển là thật cũng rất tốt rồi. Mãi đến hiện giờ vẫn chưa có ai có có thể từ trong những quyển đó luyện ra được khí. Huynh xác định mình muốn?"
Trịnh Hiển Quý chần chờ nói.
"Huynh đệ ta khuyên huynh một câu, đừng xem những tồn bản đó. Lỡ như chơi ra vấn đề làm hỏng thân thể mình rồi, vậy thì không có cách nào bổ cứu."
"Ngươi có biện pháp tìm được?"
Lộ Thắng nhướng mày một cái, hắn hiểu rất rõ thần sắc của tên mập này. Mỗi khi tên này lộ ra vẻ mặt này chính là trong lòng hắn ta có biện pháp, nhưng lại chần chờ không biết có nên nói ra không.
"Biện pháp ngược lại là có... Thắng ca muốn loại bí tịch này, lần đấu giá này cũng thật là có một quyển..."
Trên mặt Trịnh Hiển Quý lộ ra một chút khó xử.
"Sao ngươi không nói sớm?" Lộ Thắng nhướng lông mày lên.
"Không phải huynh đệ không nói, mà là thứ này là phải để ở trên hắc hội đấu giá..." Trịnh Hiển Quý bất đắc dĩ nói.
"Hắc hội?"
Lộ Thắng lập tức rõ ràng.
Hắc hội chính là hội đấu giá giấu tên, tất cả khách hàng đều sẽ không lộ ra khuôn mặt và tên họ. Đồ vật bán đấu giá phần lớn cũng đều không sạch sẽ, thậm chí còn có mang theo mùi máu tanh.
Thích tham gia hắc hội phần lớn đều là kẻ liều mạng với hạng người hung ác.
"Có thể sắp xếp cho ta tham gia không?"
Lộ Thắng lại là hạ quyết tâm muốn tham gia.
Hung đồ tầm thường cũng không ai dám trêu chọc Lộ phủ.
Lộ gia chỉ riêng gia đinh cường tráng thì có ba mươi, bốn mươi người, trong hộ viện còn có vài người cao thủ giống như Triệu bá.
Lộ Toàn An lão gia còn có quan hệ nói không rõ với nha môn quan phủ, gặp chuyện còn có thể có quân đội hỗ trợ.
Gia đình đại hộ như vậy còn thật không sợ hung đồ tầm thường gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.