Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 53: Ai dạy dỗ ai?

Nhiễm Bất Phàm

19/09/2019

Người đẹp lẳng lơ trong lòng người đàn ông mặc bộ comple uốn éo người: "Ông xã, anh làm gì thế... Chẳng lẽ người ta không đẹp hơn cô ta sao? Em không muốn anh thả tên xấu xí kia đi. Anh ta từng sờ soạng em, rồi sao có thể thả anh ta đi như vậy được?"

Hóa ra là người phụ nữ này, Tiêu Binh quan sát cô ta từ trên xuống dưới. Từ đầu tới chân người phụ nữ này đều lộ ra sự lẳng lơ, thảo nào có thể thu hút được Trương Quý, con ruồi không chích trứng không khe, cả người cô gái này đều là khe hở. Bây giờ Tiêu Binh chỉ thoáng liếc trộm qua lỗ thủng kia, chà chà, mặc xuyên thấu, nhìn kỹ còn có thể thấy được cả quần lót bằng ren màu đen mặc bên trong, thật sự không đơn giản đâu.

Gương mặt Chu Lệ Á trắng bệch vì tức giận, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Chuyện này là không thể nào, tên vô lại này!"

"Ha ha, tôi vô lại, nhưng tôi cũng không vô lại bằng chồng cô đi? Ít nhất nhìn tôi cũng đẹp trai hơn anh ta, còn có tiền hơn anh ta. Tôi muốn đàn bà đều là quang minh chính đại ép tới, không cần lén lén lút lút làm bừa như chồng cô."

Những lời này chọc cho Chu Lệ Á giận tới run rẩy, nước mắt như muốn rơi xuống. Đều tại người đàn ông đang bị trói trên mặt đất kia làm cô ta phải chịu uất ức, tức giận như vậy. Cô ta gật đầu, cắn răng nói: "Được, vậy các người đánh gãy tay chân của anh ta đi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, chờ cảnh sát qua, xem bọn họ sẽ nói thế nào! Tiêu Binh, chúng ta đi!"

"Đừng đi!" Người đàn ông mặc bộ comple cản đường Chu Lệ Á, híp mắt nhìn Chu Lệ Á với vẻ háo sắc, cười hì hì nói: “Nếu cô đã tới, vậy ở lại với tôi đêm nay, không quan tâm cô có đồng ý hay không, tối nay cô cũng là người của tôi...."

Nói xong, tay hắn sờ lên mặt Chu Lệ Á nhưng lại bị Tiêu Binh đánh bật ra.

Gương mặt người đàn ông mặc bộ comple chợt biến đổi, nhìn Tiêu Binh với vẻ mặt không tốt nói: "Người trẻ tuổi, cậu có biết tôi là ai không?"

Tiêu Binh cười híp mắt nói: "Vậy anh có biết tôi là ai không?"

"Tôi là ông chủ của sòng bạc này, tôi là Hoàng Đạo Thiên, trên con phố này... thậm chí cả Giang Thành cũng không có mấy người không biết tôi."

"Tôi là cửa hàng trưởng của một quán mì, còn là đầu bếp của quán mì kia, tôi là Tiêu Binh, tất cả những người tới quán ăn mì sẽ không ai không biết tới tôi."

Đây là thách thức trắng trợn, đây là khiêu chiến trắng trợn, nếu không phải đang ở trong tình huống này, sợ rằng cho dù là Chu Lệ Á cũng sẽ không nhịn được mà bật cười.

Vẻ mặt Hoàng Đạo Thiên lại chợt biến đổi, hắn còn tưởng rằng Tiêu Binh đang đùa mình, ánh mắt trở nên không tốt, vẻ mặt dữ tợn nói: "Chàng trai trẻ, chống lại tôi thì sẽ phải trả giá đắt đấy."

"Ồ, trả giá đắt thế nào vậy?"

Hoàng Đạo Thiên bình tĩnh nói: "Tôi vốn chỉ muốn đánh gãy tay chân của tên xấu xí kia, tôi không hy vọng có người khác chen chân vào, nhưng tôi cũng không quan tâm nếu có thêm một người đâu!"

Hai vệ sĩ của Hoàng Đạo Thiên và sáu người đàn ông vạm vỡ trong phòng đều đi tới, vây quanh Tiêu Binh.

Gương mặt Chu Lệ Á trắng bệch, run giọng nói: "Tiêu Binh, anh không liên quan gì đến chuyện này, không thể... không thể để liên lụy tới anh được. Ông chủ Hoàng, anh ta và tôi không thân lắm, cho anh ta... cho anh ta đi đi."

Hoàng Đạo Thiên thản nhiên nói: "Tôi ghét kẻ thích xen vào việc của người khác, tôi càng ghét kẻ chưa thân thiết lại muốn đứng ra bênh vực kẻ yếu, với người trẻ tuổi, tôi thích nhất là có thể dạy cho bọn họ hiểu một quy tắc."

Chu Lệ Á bất an hỏi: "Quy... quy tắc gì?"



Hoàng Đạo Thiên ôm người phụ nữ kia, thái độ cao ngạo nói: "Cuộc đời quá hỗn loạn, chuyện không nên quản thì đừng quản, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Đây là quy tắc mà những người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng phải học được đầu tiên."

Người đẹp lẳng lơ uốn éo trong lòng Hoàng Đạo Thiên, bộ ngực mềm mại cọ vào người hắn. Tiêu Binh cảm thấy cổ họng có phần khô khốc, trong lòng thầm nghĩ, chắc cô gái này không phải là vợ của Hoàng Đạo Thiên, ông đây dám lấy cái đầu trên cổ ra đảm bảo, không chừng là tình nhân hoặc vợ bé được bao nuôi ở đây thôi.

Người đẹp lẳng lơ còn rất phối hợp với Hoàng Đạo Thiên, cả người dính chặt lấy trong lòng Hoàng Đạo Thiên, nũng nịu hỏi: "Anh Thiên à... Vậy anh sẽ xử lý những người mới không hiểu quy củ thế nào vậy?"

Hoàng Đạo Thiên rất thỏa mãn về sự phối hợp với người đẹp lẳng lơ, hai bàn tay bóp lên mông cô ta một cái và nhìn Tiêu Binh với ý không tốt, mỉm cười nói: "Nên đánh thì phải đánh, nên đập thì phải đập, dù thế nào cũng phải làm cho người như thế nhớ lâu một chút. Chúng mày đập gãy hai tay của thằng nhóc không biết điều này, đánh tàn phế hai tay hai chân của kẻ xấu xí kia cho tao!"

Chu Lệ Á hoảng hốt lo sợ, cuối cùng đã không bình tĩnh được nữa, la lớn: "Tôi nghe theo anh, anh thả hai người bọn họ ra được không?"

Hoàng Đạo Thiên lại không để ý tới Chu Lệ Á, giọng điệu lạnh lùng và tàn khốc nói: "Nhớ đừng đụng vào người phụ nữ này, tất cả đều ra tay cho tao!"

Những người kia nhanh chóng tới gần Tiêu Binh. Hoàng Đạo Thiên lại ôm người đẹp lẳng lơ đi ra ngoài cửa, khi đi cô ta còn lắc lắc cái mông, giọng nói lẳng lơ nũng nịu nói: "Chúng ta nhanh ra ngoài đi, trong này quá đẫm máu, người ta sợ lắm...."

Hoàng Đạo Thiên đi ra ngoài, đồng thời còn khép cửa phòng lại. Tiêu Binh bảo Chu Lệ Á đứng sang bên, mục tiêu của những người đó vốn không phải là cô ta, tất nhiên sẽ không để ý đến điều này. Như vậy cũng cho Tiêu Binh có thêm không gian để ra tay, không cần phải vừa bảo vệ phụ nữ và chiến đấu.

Khi thấy những người này đều vây kín mình, Tiêu Binh liếc nhìn Bưu Ca kia, hỏi: "Chúng ta một đấu một hay là vây đánh?"

Bưu Ca cười gằn nói: "Chúng tao vây đánh."

Một đám người ùa lên, đè Tiêu Binh xuống. Chu Lệ Á hét lên một tiếng và che hai mắt lại. Sau đó cô ta nghe được từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, chờ tới khi cô ta ý thức được tình hình không giống trong tưởng tượng mới thả tay xuống và mở mắt ra. Sau đó cô ta trợn mắt há hốc mồm, trong đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Một mình Tiêu Binh đứng ở giữa phòng. Tất cả đám người còn lại đều bầm dập hết mặt mày và đang nằm ở trên mặt đất, miệng vừa rên rỉ, vừa đau đớn lăn lộn, còn có kẻ đã hôn mê.

Tiêu Binh nhíu mày, vẻ mặt chán nản nói: "Tốn ba giây... đã lâu không chơi đánh hội đồng nên hiệu suất giảm xuống mất rồi."

Nhìn thấy Chu Lệ Á đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, Tiêu Binh nhắc nhở: "Đi cởi trói cho chồng cô rồi tôi dẫn hai người rời khỏi đây."

"Sao? À...." Chu Lệ Á đi tới và nhìn xung quanh một vòng, nhặt một con dao găm lên cố cắt dây thừng trói trên người Trương Quý, sau đó đỡ anh ta đứng dậy.

Trương Quý vui mừng nói: "Người anh em này đánh giỏi vậy sao? Cậu ta là bạn của em à?"

Vẻ mặt Chu Lệ Á lạnh lùng, không để ý tới chồng mình.

Trương Quý cũng không chú ý, hai mắt sáng ngời, mỉm cười và nói: "Em có người bạn lợi hại như vậy, sao không giới thiệu cho anh biết sớm? Về sau anh tới đây đánh bài sẽ không phải sợ nữa, anh không tin còn có kẻ nào dám động vào anh!"



"Anh còn muốn đánh bài à?" Chu Lệ Á giận tới mức mặt tái mét: “Nhà chúng ta đã bị anh làm cho mất sạch rồi, anh còn muốn đánh bài tiếp sao?"

"Em là đàn bà thì biết cái gì chứ!" Trương Quý cợt nhả nói, sau đó đi đến trước mặt Tiêu Binh, khúm núm giơ tay ra và mỉm cười nói: "Chào cậu, tôi là Trương Quý, là chồng của người phụ nữ này."

Tiêu Binh càng lúc càng không hiểu Chu Lệ Á làm sao có thể tìm được loại đàn ông như vậy, nhưng giữ thể diện cho cô ta, anh vẫn bắt tay người đàn ông này, sau đó không đợi đối phương nói linh tinh với mình nữa, anh nhìn cô, nói: "Cô Chu, bây giờ chúng ta đi thôi."

"Được."

Tiêu Binh đi phía trước, Trương Quý đi cuối cùng, ba người lần lượt đi ra khỏi gian phòng. Hoàng Đạo Thiên đứng ở trong đại sảnh sòng bạc, vừa hút thuốc, vừa chờ tin tốt, khi thấy ba người Tiêu Binh lành lặn đi từ bên trong ra thì không khỏi hoảng sợ, chỉ vào anh và run giọng nói: "Cậu... cậu... sao cậu đi ra được?"

Tiêu Binh cười lạnh nói: "Tôi đương nhiên phải đi ra rồi, nếu tôi không ra ngoài, làm sao nghe được anh dạy bảo tôi. Nào đến đây đi, để cho tôi nói cho anh biết một quy tắc làm người của tôi!"

Tiêu Binh vừa nói hết câu liền đi nhanh về phía Hoàng Đạo Thiên. Hắn sợ đến mức hai chân như nhũn ra, liên tục lùi lại giống như có lửa đốt dưới mông, còn gân cổ lên hét lớn: "Cản nó lại cho tao, cản nó lại cho tao!"

Trong sòng bạc, các bảo vệ xung quanh vội vàng lao tới. Bọn họ đại khái hơn chục người. Đừng thấy sòng bạc này có quy mô không lớn, nhưng để tránh có người đập bãi, cho nên nuôi rất nhiều đàn em, mấy người vừa bị Tiêu Binh đánh ngã trong kia còn chưa tới một nửa trong đó.

Tiêu Binh sắp lao tới trước mặt Hoàng Đạo Thiên, lại thấy xung quanh có đám côn đồ xông về phía mình, anh liền cố ý giảm tốc độ xuống, chờ đến khi bọn họ tới gần người, mới bắt đầu ra tay.

Mỗi tay Tiêu Binh lần lượt nắm lấy một tay của hai người đầu tiên lao tới và lắc mạnh một cái, cổ tay phát ra một tiếng rắc, hai tay đã biến dạng với một góc làm người ta thấy kinh hoàng, sau đó hai người kia đau tới mức ngất đi.

Những người còn lại hoảng sợ bước chậm lại, Tiêu Binh xông tới giống như hổ lao vào bầy dê, đánh cho từng người ngã trên mặt đất, chỉ có điều lần này anh không ra tay quá nặng, ít nhất không đánh hỏng một tay của bọn họ giống như đối phó với hai người vừa rồi.

Cả đại sảnh của sòng bạc hoàn toàn không có một tiếng động nào, đám người đánh bạc đều dừng tay, mỗi ngày bọn họ đều có thể đánh bạc, nhưng loại phim hành động này thì không dễ gặp đâu.

Chờ sau khi đánh ngã tất cả đám côn đồ, Tiêu Binh lập tức xuất hiện ở trước mặt Hoàng Đạo Thiên, hắn đã không thể lùi được nữa, phía sau lưng hắn bị bàn đánh bạc chặn lại, kinh hoàng nhìn anh.

Người đẹp lẳng lơ kia sợ mình cũng bị đánh nên muốn lặng lẽ rời đi, không ngờ đã bị Tiêu Binh quát lên đầy quả quyết: "Đứng lại, cô chạy đi đâu?"

Cô ta đứng lại, nhìn Tiêu Binh với vẻ đáng yêu, yếu ớt nói: "Anh tha... Tha cho tôi đi... Chuyện này không liên quan gì đến tôi mà... Tôi... Tôi chỉ là người tình được anh ta bao nuôi thôi. Tôi không phải là vợ của anh ta. Chuyện của bọn họ không liên quan gì đến tôi cả. Chỉ cần anh đừng đánh tôi, anh muốn bảo tôi làm gì cũng được, cho dù anh muốn sờ tôi thì cứ việc sờ...."

Tiêu Binh cười và bước tới gần cô ta, cơ thể hai người dính sát vào nhau. Trong miệng cô ta thậm chí còn phát ra một tiếng thở dốc đầy mê người, sau đó tay anh sờ lên mông cô ta một cái rồi quay đầu liếc nhìn Trương Quý, có phần đùa cợt hỏi: "Quần áo của loại người phụ nữ dâm đãng thế này mà anh cũng trộm được à?"

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Trương Quý bị Tiêu Binh nhắc tới chuyện này thì đỏ mặt tới mang tai.

Cho dù trong lòng Tiêu Binh xem thường Trương Quý, nhưng không muốn làm cho Chu Lệ Á khó xử, vì vậy không tiếp tục sỉ nhục anh ta, cũng không để ý tới người đẹp lẳng lơ này. Đối với loại phụ nữ lao vào trong lòng này, Tiêu Binh không có quá nhiều tình cảm yêu đương, chỉ có trực tiếp lên giường mà thôi, mà trực tiếp trên giường thì nơi đây không phải là địa điểm tốt, vì vậy anh đi thẳng đến trước mặt Hoàng Đạo Thiên, một tay nắm cổ hắn, vẻ phóng đãng trên mặt đột nhiên biến mất, sự lạnh lùng trong ánh mắt anh làm cho Hoàng Đạo Thiên thấy ớn lạnh.

Tiêu Binh nhấc bổng hắn lên và gằn từng tiếng một: "Tôi sẽ không làm gì anh, nhưng nếu anh đã dạy tôi, tôi cũng muốn dạy anh một vài quy tắc làm người của Tiêu Binh tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook