Chương 78: Ai sống ai chết?
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Một chiêu của Tiêu Binh vừa nãy đã bị người này
dùng ám khí đỡ hết, cũng làm anh cảm thấy kinh ngạc. Nhưng anh đã dự
đoán hết tất cả các khả năng, khi Chu Minh Vũ tập trung chú ý giải quyết những cát đá bắn tới, anh đã đến trước mặt của anh ta, đồng thời đạp
mạnh vào ngực của anh ta với tốc độ nhanh như chớp. Anh tự tin có thể
dùng một đạp này để giải quyết trận đấu.
Nhưng không ngờ, Chu Minh Vũ giống như đã đoán trước, hơi nghiêng người né tránh. Chỉ có điều đế giày của Tiêu Binh lướt qua trước ngực anh ta, phá nát áo ngực và để lại một vết máu. Mọi người xung quanh đã sớm hét lên chói tai. Có thể thấy bọn họ rất hưng phấn. Phần lớn người xem đều nghĩ Chu Minh Vũ bị thua thiệt, nhưng người thật sự trong nghề lại biết, Tiêu Binh tính toán kỹ lưỡng như vậy vẫn bị Chu Minh Vũ tránh được vị trí quan trọng, tất nhiên anh đã rơi vào thế hạ phong.
Trong lòng Tiêu Binh trở nên nặng nề. Nếu như lần tấn công này không thể giết chết thậm chí làm Chu Minh Vũ bị thương nặng, sợ rằng tình hình tiếp theo sẽ không ổn. Dù sao mình mang theo một cánh tay bị thương, làm sao có thể chiếm được lợi thế ở trước mặt anh ta chứ?
Sau khi Tiêu Binh giành được chút lợi thế, cũng không dám dừng tấn công. Cơ thể anh không ngừng xuất hiện ở xung quanh Chu Minh Vũ, dường như bốn phương tám hướng đều có bóng dáng của anh. Nhưng mỗi cú đánh, cú đá của anh đều nằm trong dự đoán của anh ta, bị anh ta ngăn cản đúng lúc. Khán giả có thể thấy chiêu thức anh nhanh như tia chớp, làm người ta hoa cả mắt, nhưng căn bản không phá được sự phòng thủ của Chu Minh Vũ.
Tiêu Binh càng đánh càng kinh hãi. Cho dù với lực lượng thật sự của anh bây giờ, lực phát ra trên các phương diện dừng lại ở trình độ Ám Kình kỳ giữa, nhưng các phương diện kỹ năng của anh lại không mất đi, chiêu thức công kích và kinh nghiệm cũng sẽ không mất, nhưng mỗi lần anh ra chiêu, bất kể là xảo quyệt, đánh bất ngờ, tấn công thế nào, Chu Minh Vũ giống như mọc mắt sau đầu, đều có thể bình tĩnh hóa giải. Lúc này, cho dù là Diệp Tử có kiến thức không nhiều về phương diện võ học cũng đã nhìn ra vấn đề không ổn.
Chu Minh Vũ chờ được cơ hội liền đạp mạnh vào ngực Tiêu Binh. Anh bị đánh trúng, phun ra một búng máu tươi lớn và bay ngược ra ngoài.
Diệp Tử đứng phắt dậy, gương mặt tái nhợt, Nhị Hóa cũng đứng lên, thậm chí còn muốn xông lên sân đấu, trong miệng hét lên: "Mẹ nó, để tôi đi hỗ trợ!"
Diệp Tử nắm lấy cánh tay của Nhị Hóa, hét lên như bị điên: "Anh Binh không cần anh đi quấy rối!"
Giọng nói của Diệp Tử quá cuồng loạn, át cả tiếng mọi người ở đó. Trong sàn đấu ngầm vốn hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của gần như tất cả mọi người đều bị Diệp Tử thu hút. Mặt cô tái nhợt, môi cũng đã chảy máu, đôi mắt đỏ hoe, cơ thể còn hơi run rẩy, nước mắt cũng chảy xuống, nhưng ánh mắt cô lại kiên định như vậy, dứt khoát như vậy, cô nhìn Tiêu Binh ngã trên mặt đất, la lớn: "Tiêu Binh, anh nghe rõ cho em, em ngồi ở đây, không đi đâu hết, em chờ anh trở lại! Nếu anh chết, em sẽ đi cùng anh! Nếu anh chết, chính là một xác hai mạng người đấy!"
Bàn tay Diệp Bán Thành cầm điếu xì gà hơi run rẩy, điếu xì gà rơi xuống đất. Diệp Hân Di nhìn cha mình, nói: "Cha, có cần bảo chú Lôi đưa em con về không? Để em ấy lại, chẳng phải càng thêm mất mặt sao?"
Diệp Bán Thành không nhìn Diệp Hân Di, mà nhìn Diệp Tử con gái của mình, thở hắt ra, xúc động lẩm bẩm: "Đây mới là con gái của Diệp Bán Thành tôi."
Diệp Hân Di ngơ ngác nhìn cha mình, lại nhìn Diệp Tử đang không ngừng rơi nước mắt mà xiết chặt nắm đấm.
Tiêu Binh nghe thấy Diệp Tử nói vậy thì giãy dụa bò dậy, toét miệng cười với cô, sau đó ánh mắt hung ác nhìn về phía Chu Minh Vũ, trầm giọng hỏi: "Anh làm sao làm được?"
Chu Minh Vũ bước dần về phía Tiêu Binh, bình tĩnh nói: "Cậu hỏi tôi làm sao đứng vững trước thế tấn công của cậu sao? Tôi quả thật đã mù, nhưng khi giết người tôi không dùng mắt, không dùng tai, mà dùng tâm. Bắt đầu từ ngày mắt tôi mù, trái tim của tôi đã chết, trên thế giới này không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tôi, cho nên tôi trái lại có thể nhìn thấy rõ ràng từng bông hoa, ngọn cây cọng cỏ xung quanh mà không cần dùng mắt thường quan sát, tự nhiên có tầm nhìn 360 độ không góc chết."
Chu Minh Vũ lạnh lùng và tàn khốc nói: "Tôi là Ám Kình đỉnh phong, nhưng ngay cả cao thủ Hóa Kình cũng không thể có trực giác bằng tôi, bởi vì tôi không cần dùng mắt thường để nhìn, 360 độ không góc chết, tôi có phòng thủ hoàn hảo nhất trên thế giới này, đây là phòng thủ tuyệt đối của tôi. Vừa rồi, tôi đã cảm nhận được tất cả lực lượng của cậu. Cậu là Ám Kình kỳ giữa, mặc dù thủ đoạn công kích của cậu sợ rằng còn vượt qua cả cao thủ Hóa Kình, nhưng ngay cả vậy, lực lượng của cậu không bằng tôi, cánh tay của cậu còn bị thương, cậu không có cách nào phá được phòng thủ tuyệt đối của tôi, cậu dựa vào đâu mà thắng được tôi? Cậu dựa vào đâu mà giết tôi?"
Chu Minh Vũ dừng lại ở cách trước mặt Tiêu Binh ba bốn mét, lạnh lùng nói: "Cho nên, hôm nay cậu không thể không chết!"
Chu Minh Vũ “nhìn” Tiêu Binh, lạnh lùng hỏi: "Trước khi cậu chết, tôi muốn hỏi cậu, vì sao rõ ràng cánh tay phải của cậu bị thương, cậu cũng không tiếc lấy thân xông vào trong sân đấu? Lẽ nào cậu không nghĩ tới kết cục này sao?"
Tiêu Binh ho ra mấy ngụm máu tươi. Một đạp của Chu Minh Vũ trước đó rất mạnh, bây giờ bụng anh vẫn mơ hồ thấy đau, nhưng tình hình trước mắt đã làm cho anh quên cả đau đớn. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Mẫu Đan Tiên Tử đang ngồi chỗ ghế VIP, sau đó nhìn Chu Minh Vũ, nói: "Bất kỳ ai làm sai đều phải trả giá đắt. Trương Quý chết, Anh Tử chết, vì sao các người còn sống?"
Chu Minh Vũ lạnh lùng nói: "Chẳng qua là hai nhân vật nhỏ chưa từng nghe qua mà thôi."
Tiêu Binh cười lạnh nói: "Nhưng ở trong mắt tôi, mạng sống của ai trong bọn họ cũng quan trọng hơn các người, cao quý hơn các người... Chỉ dựa vào tình yêu chung thủy mãi mãi không thay đổi của bọn họ lại chứng minh bọn họ mới là người đáng được sống sót."
"Tình yêu?" Chu Minh Vũ bỗng nhiên hét lớn: “Cậu không thấy nực cười sao?"
"Có gì buồn cười chứ?" Con ngươi của Tiêu Binh hơi co lại, trong mắt mơ hồ sáng lên, khóe miệng cong lên có phần lạnh lùng: “Phòng thủ tuyệt đối của anh không hề tuyệt đối, cho nên hôm nay người sẽ chết cũng là anh... Trái tim anh căn bản không thể nào phẳng lặng như mặt nước được, anh không dựa vào mắt, không dựa vào tai, mà dựa vào tâm. Nếu như tâm không bình yên, anh lại phòng thủ thế nào? Anh có cô gái mà anh yêu mến đúng không? Tôi khiêu chiến với Mẫu Đan Tiên Tử, anh không nói một lời đã chủ động thay cô ta tới nhận lời khiêu chiến. Anh thích người phụ nữ có tâm địa độc ác như rắn rết kia, tôi nói đúng không?"
Chu Minh Vũ vừa hét lớn lên tiếng, một bóng đen đã hiện lên. Con dao găm trong tay Tiêu Binh đâm thẳng vào ngực anh ta. Anh ta chỉ kịp nghiêng người, lộ ra bả vai cho anh. Mà trong tay anh ta cũng cầm con dao găm đâm thẳng vào vai của Tiêu Binh, hai người đồng thời bị đâm trúng, con dao găm xuyên qua vai nhau, sau đó đồng loạt lùi lại. Khi con dao được rút ra, máu nhỏ xuống đất. Khóe miệng Tiêu Binh cong lên, lộ vẻ dữ tợn.
Bạo Lôi nhìn gần như không chớp mắt, xúc động nói: "Tiêu Binh thật thông minh. Vai phải của cậu ta vốn bị thương. Lúc trước, cậu ta dùng lời nói kích thích Chu Minh Vũ, đợi đến khi trong lòng anh ta bối rối, mới nắm lấy chút sơ hở này mà ra tay, có thể cậu ta sớm nghĩ mình không chắc có thể giết chết được anh ta, liền lấy cánh tay phải vốn không thể cử động của mình để đổi lấy cánh tay trái của đối phương. Bây giờ lại thú vị hơn nhiều...."
Nhị Hóa nói: "Tôi xem không hiểu lắm, nhưng cho dù là vậy, bây giờ chẳng phải anh Binh chịu thiệt sao? Anh Binh vừa bị trúng một đạp, hơn nữa người kia còn có thứ phòng thủ gì đó nữa?"
Bạo Lôi nói: "Cái gọi là phòng thủ tuyệt đối của Chu Minh Vũ là dựa vào tâm tư luôn bình tĩnh, mắt mù trái lại làm cho anh ta có thể thông qua tâm để cảm nhận được tất cả mọi thứ xung quanh, sau đó mượn điều này tạo ra phòng thủ 360 độ không góc chết, thậm chí còn đáng sợ hơn cả dùng mắt nhìn và dùng tai nghe. Không thể không nói, Chu Minh Vũ này là một nhân tài trên phương diện võ học. Chỉ có điều khi anh ta thiếu một cánh tay, lại tương đương với tự động mở ra nửa cánh cửa, làm sao có khả năng hoàn thành tự động phòng thủ được. Mặc dù Tiêu Binh không chắc có thể thắng, nhưng ít nhất xem như đã phá được phòng thủ tuyệt đối của đối phương."
Diệp Tử lau nước mắt, tiếp tục nhìn không chớp mắt vào trong sân đấu.
Ông Hầu lẩm bẩm: "Có dũng có mưu, Tiêu Binh này không tầm thường."
Chu Minh Vũ che vết thương của mình, vẻ mặt dữ tợn nói: "Cậu thật xảo quyệt!"
Tiêu Binh chớp mắt và nhìn chằm chằm vào Chu Minh Vũ, tìm kiếm từng sơ hở trên cơ thể của anh ta, đồng thời bình tĩnh nói: "Cao thủ đấu với nhau vốn là tranh đấu về kỹ năng, tranh đấu về lực lượng, tranh đấu về tâm trí, tại sao lại nói là xảo quyệt?"
Vẻ mặt Chu Minh Vũ dữ tợn nói: "Cậu nghĩ làm vậy thì có thể thắng được tôi sao?"
"Không thử làm sao biết được?" Hai người đều giống như mũi tên rời cung, lao về phía đối phương. Lúc này, hai người đều bị thương một cánh tay, một người dùng tay trái, một người dùng tay phải, trong tay mỗi người đều cầm một con dao găm, chỉ nghe được những tiếng két két vang lên, tia lửa văng ra khắp nơi, từ giữa sân đánh tới bên trái, từ bên trái đánh tới bên phải, hai người đánh không phân cao thấp, không ai chịu nhường ai.
Người đàn ông cao ráo đứng phía sau ông Hầu bỗng nhiên lộ vẻ nghi ngờ nói: "Thực lực của Tiêu Binh hẳn phải là Ám Kình kỳ giữa, cậu ta làm sao có thể đánh với Chu Minh Vũ là Ám Kình đỉnh phong mà không phân cao thấp chứ?"
Sau khi ông Hầu nghe xong, cũng lộ vẻ tò mò.
Hai người càng đánh càng ác liệt, cuối cùng con dao găm trong tay hai người đều tuột khỏi tay. Sau đó hai người dùng hai tay cùng lúc vỗ mạnh về phía đối phương. Khi bàn tay vừa gặp nhau, Chu Minh gần như dùng ra hết sức lực của mình, chắc hẳn muốn giết chết Tiêu Binh. Mẫu Đan Tiên Tử cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi hai lòng bàn tay tiếp xúc, dưới tình huống cứng rắn đối đầu, bất kể thế nào Tiêu Binh cũng không phải là đối thủ của Chu Minh Vũ. Sau một hồi quan sát vừa rồi, gần như tất cả mọi người đã nhìn ra sức lực Tiêu Binh phải thấp hơn Chu Minh Vũ một cấp.
Lúc này vào lúc này lại xảy ra tình huống khiến cho mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ hai người bọn họ đều lùi lại. Trong miệng Tiêu Binh tràn ra một dòng máu. Mà Chu Minh Vũ hoàn toàn không giành được lợi ích, cũng phun ra máu. Anh ta giật mình giận dữ hét lên: "Cậu không phải là Ám Kình kỳ giữa? Sao có thể như vậy được?"
Tiêu Binh giống như con hổ dữ nhào tới, người đập vào Chu Minh Vũ, đầu đập vào gương mặt đầy máu của anh ta, một tay vỗ mạnh lên trên người anh ta. Lực Ám Kình xuyên qua lòng bàn tay chạy thẳng tới trong cơ thể, khiến cho ngũ tạng lục phủ của anh ta đều bị nghiền nát.
Ám Kình vừa ra, Chu Minh Vũ chết!
"Anh sẽ không bao giờ biết được đâu, chết đi!"
Chu Minh Vũ giống như con diều đứt dây, bay ra hơn mười mét rồi nặng nề đập xuống đất. Anh ta giãy dụa cố gắng đứng lên, nhưng thất khiếu chảy máu. Mặc dù không nhìn thấy vật gì, nhưng anh ta vẫn ngẩng đầu lên, nhìn về phía chỗ Mẫu Đan Tiên Tử ngồi. Cô ta đã đứng lên, trơ mắt nhìn anh ta há miệng, từ cái miệng mấp máy của anh ta, cô ta có thể nhận ra được anh ta dường như đang nói, anh yêu em, hãy sống tốt....
Tiêu Binh đã dùng hết sức lực trong người, anh ngã ngồi trên mặt đất và thở hổn hển.
Mẫu Đan Tiên Tử run rẩy mạnh và trở nên điên cuồng. Vài giọt nước mắt trong suốt xuyên qua chiếc khăn che mặt của cô ta nhỏ xuống. Ai cũng biết Mẫu Đan Tiên Tử hận đàn ông, đầu của rất nhiều người đàn ông đã từng bị Mẫu Đan Tiên Tử cắt xuống. Thậm chí người ở Bắc Trang còn cảm thấy Chu Minh Vũ chỉ là món đồ chơi của cô ta. Không ai ngờ được cô ta cũng biết khóc, còn khóc vì một người đàn ông.
Cô ta giơ tay lên thật cao và nặng nề hạ xuống, vô số tên lưu manh chen chúc vây quanh Tiêu Binh. Tất cả bọn chúng đều là người của Bắc Thiên Vương, rất đông, dường như không sao đến hết được....
Nhưng không ngờ, Chu Minh Vũ giống như đã đoán trước, hơi nghiêng người né tránh. Chỉ có điều đế giày của Tiêu Binh lướt qua trước ngực anh ta, phá nát áo ngực và để lại một vết máu. Mọi người xung quanh đã sớm hét lên chói tai. Có thể thấy bọn họ rất hưng phấn. Phần lớn người xem đều nghĩ Chu Minh Vũ bị thua thiệt, nhưng người thật sự trong nghề lại biết, Tiêu Binh tính toán kỹ lưỡng như vậy vẫn bị Chu Minh Vũ tránh được vị trí quan trọng, tất nhiên anh đã rơi vào thế hạ phong.
Trong lòng Tiêu Binh trở nên nặng nề. Nếu như lần tấn công này không thể giết chết thậm chí làm Chu Minh Vũ bị thương nặng, sợ rằng tình hình tiếp theo sẽ không ổn. Dù sao mình mang theo một cánh tay bị thương, làm sao có thể chiếm được lợi thế ở trước mặt anh ta chứ?
Sau khi Tiêu Binh giành được chút lợi thế, cũng không dám dừng tấn công. Cơ thể anh không ngừng xuất hiện ở xung quanh Chu Minh Vũ, dường như bốn phương tám hướng đều có bóng dáng của anh. Nhưng mỗi cú đánh, cú đá của anh đều nằm trong dự đoán của anh ta, bị anh ta ngăn cản đúng lúc. Khán giả có thể thấy chiêu thức anh nhanh như tia chớp, làm người ta hoa cả mắt, nhưng căn bản không phá được sự phòng thủ của Chu Minh Vũ.
Tiêu Binh càng đánh càng kinh hãi. Cho dù với lực lượng thật sự của anh bây giờ, lực phát ra trên các phương diện dừng lại ở trình độ Ám Kình kỳ giữa, nhưng các phương diện kỹ năng của anh lại không mất đi, chiêu thức công kích và kinh nghiệm cũng sẽ không mất, nhưng mỗi lần anh ra chiêu, bất kể là xảo quyệt, đánh bất ngờ, tấn công thế nào, Chu Minh Vũ giống như mọc mắt sau đầu, đều có thể bình tĩnh hóa giải. Lúc này, cho dù là Diệp Tử có kiến thức không nhiều về phương diện võ học cũng đã nhìn ra vấn đề không ổn.
Chu Minh Vũ chờ được cơ hội liền đạp mạnh vào ngực Tiêu Binh. Anh bị đánh trúng, phun ra một búng máu tươi lớn và bay ngược ra ngoài.
Diệp Tử đứng phắt dậy, gương mặt tái nhợt, Nhị Hóa cũng đứng lên, thậm chí còn muốn xông lên sân đấu, trong miệng hét lên: "Mẹ nó, để tôi đi hỗ trợ!"
Diệp Tử nắm lấy cánh tay của Nhị Hóa, hét lên như bị điên: "Anh Binh không cần anh đi quấy rối!"
Giọng nói của Diệp Tử quá cuồng loạn, át cả tiếng mọi người ở đó. Trong sàn đấu ngầm vốn hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của gần như tất cả mọi người đều bị Diệp Tử thu hút. Mặt cô tái nhợt, môi cũng đã chảy máu, đôi mắt đỏ hoe, cơ thể còn hơi run rẩy, nước mắt cũng chảy xuống, nhưng ánh mắt cô lại kiên định như vậy, dứt khoát như vậy, cô nhìn Tiêu Binh ngã trên mặt đất, la lớn: "Tiêu Binh, anh nghe rõ cho em, em ngồi ở đây, không đi đâu hết, em chờ anh trở lại! Nếu anh chết, em sẽ đi cùng anh! Nếu anh chết, chính là một xác hai mạng người đấy!"
Bàn tay Diệp Bán Thành cầm điếu xì gà hơi run rẩy, điếu xì gà rơi xuống đất. Diệp Hân Di nhìn cha mình, nói: "Cha, có cần bảo chú Lôi đưa em con về không? Để em ấy lại, chẳng phải càng thêm mất mặt sao?"
Diệp Bán Thành không nhìn Diệp Hân Di, mà nhìn Diệp Tử con gái của mình, thở hắt ra, xúc động lẩm bẩm: "Đây mới là con gái của Diệp Bán Thành tôi."
Diệp Hân Di ngơ ngác nhìn cha mình, lại nhìn Diệp Tử đang không ngừng rơi nước mắt mà xiết chặt nắm đấm.
Tiêu Binh nghe thấy Diệp Tử nói vậy thì giãy dụa bò dậy, toét miệng cười với cô, sau đó ánh mắt hung ác nhìn về phía Chu Minh Vũ, trầm giọng hỏi: "Anh làm sao làm được?"
Chu Minh Vũ bước dần về phía Tiêu Binh, bình tĩnh nói: "Cậu hỏi tôi làm sao đứng vững trước thế tấn công của cậu sao? Tôi quả thật đã mù, nhưng khi giết người tôi không dùng mắt, không dùng tai, mà dùng tâm. Bắt đầu từ ngày mắt tôi mù, trái tim của tôi đã chết, trên thế giới này không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tôi, cho nên tôi trái lại có thể nhìn thấy rõ ràng từng bông hoa, ngọn cây cọng cỏ xung quanh mà không cần dùng mắt thường quan sát, tự nhiên có tầm nhìn 360 độ không góc chết."
Chu Minh Vũ lạnh lùng và tàn khốc nói: "Tôi là Ám Kình đỉnh phong, nhưng ngay cả cao thủ Hóa Kình cũng không thể có trực giác bằng tôi, bởi vì tôi không cần dùng mắt thường để nhìn, 360 độ không góc chết, tôi có phòng thủ hoàn hảo nhất trên thế giới này, đây là phòng thủ tuyệt đối của tôi. Vừa rồi, tôi đã cảm nhận được tất cả lực lượng của cậu. Cậu là Ám Kình kỳ giữa, mặc dù thủ đoạn công kích của cậu sợ rằng còn vượt qua cả cao thủ Hóa Kình, nhưng ngay cả vậy, lực lượng của cậu không bằng tôi, cánh tay của cậu còn bị thương, cậu không có cách nào phá được phòng thủ tuyệt đối của tôi, cậu dựa vào đâu mà thắng được tôi? Cậu dựa vào đâu mà giết tôi?"
Chu Minh Vũ dừng lại ở cách trước mặt Tiêu Binh ba bốn mét, lạnh lùng nói: "Cho nên, hôm nay cậu không thể không chết!"
Chu Minh Vũ “nhìn” Tiêu Binh, lạnh lùng hỏi: "Trước khi cậu chết, tôi muốn hỏi cậu, vì sao rõ ràng cánh tay phải của cậu bị thương, cậu cũng không tiếc lấy thân xông vào trong sân đấu? Lẽ nào cậu không nghĩ tới kết cục này sao?"
Tiêu Binh ho ra mấy ngụm máu tươi. Một đạp của Chu Minh Vũ trước đó rất mạnh, bây giờ bụng anh vẫn mơ hồ thấy đau, nhưng tình hình trước mắt đã làm cho anh quên cả đau đớn. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Mẫu Đan Tiên Tử đang ngồi chỗ ghế VIP, sau đó nhìn Chu Minh Vũ, nói: "Bất kỳ ai làm sai đều phải trả giá đắt. Trương Quý chết, Anh Tử chết, vì sao các người còn sống?"
Chu Minh Vũ lạnh lùng nói: "Chẳng qua là hai nhân vật nhỏ chưa từng nghe qua mà thôi."
Tiêu Binh cười lạnh nói: "Nhưng ở trong mắt tôi, mạng sống của ai trong bọn họ cũng quan trọng hơn các người, cao quý hơn các người... Chỉ dựa vào tình yêu chung thủy mãi mãi không thay đổi của bọn họ lại chứng minh bọn họ mới là người đáng được sống sót."
"Tình yêu?" Chu Minh Vũ bỗng nhiên hét lớn: “Cậu không thấy nực cười sao?"
"Có gì buồn cười chứ?" Con ngươi của Tiêu Binh hơi co lại, trong mắt mơ hồ sáng lên, khóe miệng cong lên có phần lạnh lùng: “Phòng thủ tuyệt đối của anh không hề tuyệt đối, cho nên hôm nay người sẽ chết cũng là anh... Trái tim anh căn bản không thể nào phẳng lặng như mặt nước được, anh không dựa vào mắt, không dựa vào tai, mà dựa vào tâm. Nếu như tâm không bình yên, anh lại phòng thủ thế nào? Anh có cô gái mà anh yêu mến đúng không? Tôi khiêu chiến với Mẫu Đan Tiên Tử, anh không nói một lời đã chủ động thay cô ta tới nhận lời khiêu chiến. Anh thích người phụ nữ có tâm địa độc ác như rắn rết kia, tôi nói đúng không?"
Chu Minh Vũ vừa hét lớn lên tiếng, một bóng đen đã hiện lên. Con dao găm trong tay Tiêu Binh đâm thẳng vào ngực anh ta. Anh ta chỉ kịp nghiêng người, lộ ra bả vai cho anh. Mà trong tay anh ta cũng cầm con dao găm đâm thẳng vào vai của Tiêu Binh, hai người đồng thời bị đâm trúng, con dao găm xuyên qua vai nhau, sau đó đồng loạt lùi lại. Khi con dao được rút ra, máu nhỏ xuống đất. Khóe miệng Tiêu Binh cong lên, lộ vẻ dữ tợn.
Bạo Lôi nhìn gần như không chớp mắt, xúc động nói: "Tiêu Binh thật thông minh. Vai phải của cậu ta vốn bị thương. Lúc trước, cậu ta dùng lời nói kích thích Chu Minh Vũ, đợi đến khi trong lòng anh ta bối rối, mới nắm lấy chút sơ hở này mà ra tay, có thể cậu ta sớm nghĩ mình không chắc có thể giết chết được anh ta, liền lấy cánh tay phải vốn không thể cử động của mình để đổi lấy cánh tay trái của đối phương. Bây giờ lại thú vị hơn nhiều...."
Nhị Hóa nói: "Tôi xem không hiểu lắm, nhưng cho dù là vậy, bây giờ chẳng phải anh Binh chịu thiệt sao? Anh Binh vừa bị trúng một đạp, hơn nữa người kia còn có thứ phòng thủ gì đó nữa?"
Bạo Lôi nói: "Cái gọi là phòng thủ tuyệt đối của Chu Minh Vũ là dựa vào tâm tư luôn bình tĩnh, mắt mù trái lại làm cho anh ta có thể thông qua tâm để cảm nhận được tất cả mọi thứ xung quanh, sau đó mượn điều này tạo ra phòng thủ 360 độ không góc chết, thậm chí còn đáng sợ hơn cả dùng mắt nhìn và dùng tai nghe. Không thể không nói, Chu Minh Vũ này là một nhân tài trên phương diện võ học. Chỉ có điều khi anh ta thiếu một cánh tay, lại tương đương với tự động mở ra nửa cánh cửa, làm sao có khả năng hoàn thành tự động phòng thủ được. Mặc dù Tiêu Binh không chắc có thể thắng, nhưng ít nhất xem như đã phá được phòng thủ tuyệt đối của đối phương."
Diệp Tử lau nước mắt, tiếp tục nhìn không chớp mắt vào trong sân đấu.
Ông Hầu lẩm bẩm: "Có dũng có mưu, Tiêu Binh này không tầm thường."
Chu Minh Vũ che vết thương của mình, vẻ mặt dữ tợn nói: "Cậu thật xảo quyệt!"
Tiêu Binh chớp mắt và nhìn chằm chằm vào Chu Minh Vũ, tìm kiếm từng sơ hở trên cơ thể của anh ta, đồng thời bình tĩnh nói: "Cao thủ đấu với nhau vốn là tranh đấu về kỹ năng, tranh đấu về lực lượng, tranh đấu về tâm trí, tại sao lại nói là xảo quyệt?"
Vẻ mặt Chu Minh Vũ dữ tợn nói: "Cậu nghĩ làm vậy thì có thể thắng được tôi sao?"
"Không thử làm sao biết được?" Hai người đều giống như mũi tên rời cung, lao về phía đối phương. Lúc này, hai người đều bị thương một cánh tay, một người dùng tay trái, một người dùng tay phải, trong tay mỗi người đều cầm một con dao găm, chỉ nghe được những tiếng két két vang lên, tia lửa văng ra khắp nơi, từ giữa sân đánh tới bên trái, từ bên trái đánh tới bên phải, hai người đánh không phân cao thấp, không ai chịu nhường ai.
Người đàn ông cao ráo đứng phía sau ông Hầu bỗng nhiên lộ vẻ nghi ngờ nói: "Thực lực của Tiêu Binh hẳn phải là Ám Kình kỳ giữa, cậu ta làm sao có thể đánh với Chu Minh Vũ là Ám Kình đỉnh phong mà không phân cao thấp chứ?"
Sau khi ông Hầu nghe xong, cũng lộ vẻ tò mò.
Hai người càng đánh càng ác liệt, cuối cùng con dao găm trong tay hai người đều tuột khỏi tay. Sau đó hai người dùng hai tay cùng lúc vỗ mạnh về phía đối phương. Khi bàn tay vừa gặp nhau, Chu Minh gần như dùng ra hết sức lực của mình, chắc hẳn muốn giết chết Tiêu Binh. Mẫu Đan Tiên Tử cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi hai lòng bàn tay tiếp xúc, dưới tình huống cứng rắn đối đầu, bất kể thế nào Tiêu Binh cũng không phải là đối thủ của Chu Minh Vũ. Sau một hồi quan sát vừa rồi, gần như tất cả mọi người đã nhìn ra sức lực Tiêu Binh phải thấp hơn Chu Minh Vũ một cấp.
Lúc này vào lúc này lại xảy ra tình huống khiến cho mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ hai người bọn họ đều lùi lại. Trong miệng Tiêu Binh tràn ra một dòng máu. Mà Chu Minh Vũ hoàn toàn không giành được lợi ích, cũng phun ra máu. Anh ta giật mình giận dữ hét lên: "Cậu không phải là Ám Kình kỳ giữa? Sao có thể như vậy được?"
Tiêu Binh giống như con hổ dữ nhào tới, người đập vào Chu Minh Vũ, đầu đập vào gương mặt đầy máu của anh ta, một tay vỗ mạnh lên trên người anh ta. Lực Ám Kình xuyên qua lòng bàn tay chạy thẳng tới trong cơ thể, khiến cho ngũ tạng lục phủ của anh ta đều bị nghiền nát.
Ám Kình vừa ra, Chu Minh Vũ chết!
"Anh sẽ không bao giờ biết được đâu, chết đi!"
Chu Minh Vũ giống như con diều đứt dây, bay ra hơn mười mét rồi nặng nề đập xuống đất. Anh ta giãy dụa cố gắng đứng lên, nhưng thất khiếu chảy máu. Mặc dù không nhìn thấy vật gì, nhưng anh ta vẫn ngẩng đầu lên, nhìn về phía chỗ Mẫu Đan Tiên Tử ngồi. Cô ta đã đứng lên, trơ mắt nhìn anh ta há miệng, từ cái miệng mấp máy của anh ta, cô ta có thể nhận ra được anh ta dường như đang nói, anh yêu em, hãy sống tốt....
Tiêu Binh đã dùng hết sức lực trong người, anh ngã ngồi trên mặt đất và thở hổn hển.
Mẫu Đan Tiên Tử run rẩy mạnh và trở nên điên cuồng. Vài giọt nước mắt trong suốt xuyên qua chiếc khăn che mặt của cô ta nhỏ xuống. Ai cũng biết Mẫu Đan Tiên Tử hận đàn ông, đầu của rất nhiều người đàn ông đã từng bị Mẫu Đan Tiên Tử cắt xuống. Thậm chí người ở Bắc Trang còn cảm thấy Chu Minh Vũ chỉ là món đồ chơi của cô ta. Không ai ngờ được cô ta cũng biết khóc, còn khóc vì một người đàn ông.
Cô ta giơ tay lên thật cao và nặng nề hạ xuống, vô số tên lưu manh chen chúc vây quanh Tiêu Binh. Tất cả bọn chúng đều là người của Bắc Thiên Vương, rất đông, dường như không sao đến hết được....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.