Chương 91: Anh Binh, cái đó của anh không được à?
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Khi Tiêu Binh và Nhị Hóa đi tới 205, thấy hai
người đàn ông áo đen vừa rồi đỡ Diệp Hân Di đang đứng trước cửa phòng.
Nhìn tình hình thế nào, hẳn là Diệp Hân Di và cậu chủ kia đang bên trong phòng.
Tiêu Binh móc một điếu thuốc ra, tiến lại gần: "Ông anh, cho mượn bật lửa đi."
Hai người kia cảnh giác, xua tay: "Đi chỗ khác mà mượn đi, tránh xa ra, tránh xa ra."
"Các người nói xem có ai như các người không?" Tiêu Binh không vui nói: “Không phải chỉ mượn bật lửa thôi sao, làm gì keo kiệt thế...."
Tiêu Binh đi tới xô đẩy hai người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiêu Binh vỗ một cái, choáng váng ngã xuống đất.
Giải quyết xong!
Nhị Hóa giơ ngón tay cái lên: "Anh Binh, anh quá trâu bò rồi."
"Thật không?"
"Anh thật sự có năng khiếu làm trộm cắp đấy."
"...." Tiêu Binh nói: “Bớt nói nhảm đi, qua nghe xem bọn họ nói gì."
Tiêu Binh áp tai lên trên cửa, Nhị Hóa cũng học theo, áp tai lên. Cửa của khách sạn này có hiệu quả cách âm không tệ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở không tệ mà thôi, vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng động bên trong.
Bên trong, đầu tiên là tiếng nước chảy, chắc hẳn đang tắm. Cái gì, tắm lại không phải là tiết tấu trước khi làm chuyện đó sao?
Sở dĩ bây giờ Tiêu Binh chưa xông vào, cũng vì còn chưa hiểu rõ tình hình, nếu chẳng may anh hiểu nhầm, thật sự là do Diệp Hân Di uống say cùng người khác đi thuê phòng, chị vợ với người khác thuê phòng mà em rể đột nhiên xông vào, hơn nữa còn bắt gian tại trận, vậy sẽ xấu hổ tới mức nào chứ?
Không còn tiếng nước chảy nữa, Tiêu Binh lộ ra vẻ hưng phấn và khẩn trương, Nhị Hóa trợn trừng mắt nhìn anh. Anh đang lắng nghe, bỗng nhiên chú ý thấy ánh mắt kỳ lạ của anh ta thì hơi buồn bực nói: "Cậu nhìn tôi với ánh mắt này làm gì?"
"Anh Binh, anh có biết ánh mắt anh bây giờ giống gì không?"
"Giống gì?"
"Phát Tiểu là kẻ lớn lên với tôi từ khi còn cởi truồng, mỗi lần hắn dẫn tôi nhìn lén vợ nhỏ tắm, ánh mắt đều giống hệt anh."
Mặt Tiêu Binh cứng đờ, sau đó vỗ một cái vào đầu Nhị Hóa và nghiêm túc nói: "Cậu là một kẻ ngốc, sao trong đầu nhiều suy nghĩ dơ bẩn như vậy? Làm người là phải trong sáng, trong sáng hiểu không? Đọc theo tôi, o ngờ ong trờ ong - trong, ... Xuỵt, đừng làm ồn."
Trong phòng vọng đến tiếng động, giọng của Diệp Hân Di bỗng nhiên hét lên: "Cút ngay! Anh làm gì vậy? Bạch Thiếu Vũ, sao tôi lại ở đây?"
Tiêu Binh khẽ sờ mũi, Bạch Thiếu Vũ?
Người đàn ông được gọi là Bạch Thiếu Vũ cười hì hì nói: "Hân Di, em đừng kêu gào nữa, Thiếu Vũ anh làm sao có thể tổn thương đến em chứ? Mấy người vệ sĩ kia của em không dùng được rồi, anh dẫn em đi từ cửa sau ra, giờ này chắc hẳn bọn họ vẫn còn chờ ở trong phòng ăn đấy, ha ha ha ha...."
"Anh thật đê tiện! Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Làm gì à?" Bạch Thiếu Vũ cười lạnh nói: “Từ trước đến nay, trên thế giới này còn chưa có người phụ nữ nào mà Bạch Thiếu Vũ anh không giải quyết được. Hân Di, anh thích em, chỉ cần em bằng đồng đi theo Thiếu Vũ anh, anh bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm với em, đưa em về Kinh Đô, để em làm con dâu của nhà họ Bạch anh!"
"Tôi khinh! Diệp Hân Di tôi làm sao có thể thích loại tiểu nhân hèn hạ như anh chứ?" Diệp Hân Di cười lạnh nói: “Đừng quên, nhà họ Diệp chúng tôi ở Giang Thành cũng không phải dễ trêu chọc được đâu. Nếu để cho người khác biết anh làm chuyện này với con gái lớn nhà họ Diệp ở Giang Thành, anh nghĩ nhà họ Bạch anh có thể bảo vệ được anh? Anh nghĩ cha tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?"
Bạch Thiếu Vũ cười gằn nói: "Em không cần quan tâm tới chuyện này, anh cũng không có để ý được nhiều chuyện như vậy... người phụ nữ đã được Bạch Thiếu Vũ anh coi trọng, làm gì có chuyện không rơi vào tay anh chứ!"
"Tôi... Bạch Thiếu Vũ, anh đã làm gì với tôi, sao tôi thấy nóng vậy, nóng quá... phù phù...."
"Hì hì, trong lúc ăn cơm, anh đã bỏ chút thuốc vào trong rượu vang của em, bảo đảm lát nữa em sẽ sướng như tiên...."
"Anh thật khốn kiếp!"
Sau đó lại nghe được tiếng Diệp Hân Di hét chói tai và giãy dụa, Nhị Hóa khẽ hỏi: "Anh Binh, có cần xông vào luôn không? Tôi thấy chờ lát nữa thì bên trong có thể làm xong rồi đấy."
Ánh mắt Tiêu Binh bỗng nhiên trở nên kỳ quái, cuối cùng nặng nề gật đầu, trầm giọng nói: "Phá cửa!"
Ầm một tiếng, Tiêu Binh ngẩn người một lát, mắng: "Mẹ nó, có thể nhẹ một chút không hả? Tôi lại phải bỏ tiền bồi thường rồi!"
Chỉ thấy cánh cửa đang yên đang lành bị đụng cho vỡ thành năm bảy mảnh, ngay cả khung cửa cũng đổ xuống. Lần này, Nhị Hóa đụng thật sự quá mạnh, nhưng hiệu quả cũng rất tốt. Bên trong, Bạch Thiếu Vũ và Diệp Hân Di đều ngây người. Nhìn bề ngoài, người đàn ông được gọi là Bạch Thiếu Vũ đại khái hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tương đương với Tiêu Binh, lúc này hắn đang cưỡi ở trên người Diệp Hân Di, cho dù quần áo cô ta không chỉnh tề, trước ngực bị xé rách một phần, nhưng quần còn chưa bị cởi xuống.
Chỉ thấy trên mặt Diệp Hân Di đỏ bừng, còn thở hổn hển, nhìn qua cũng biết bị bỏ thuốc.
Bạch Thiếu Vũ kinh ngạc, sau đó nổi giận, nhảy từ trên giường xuống và hét to: "Mẹ nó, chúng mày...."
Tiêu Binh không nói một lời đã xông lên và đá vào đũng quần của Bạch Thiếu Vũ, hắn lập tức nhảy dựng lên và kêu một tiếng, hai chân kẹp chặt, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, tròng mắt gần như muốn lòi ra ngoài. Hắn ngã xuống đất, hai tay che đũng quần và gào khóc.
"Hay!" Nhị Hóa trầm trồ khen ngợi: “Anh Binh, chiêu này tên là gì?"
"Chiêu này gọi là tuyệt đường con cháu!"
Tiêu Binh đi tới trước giường, nhìn dáng vẻ động tình của Diệp Hân Di thì lúc này không tiện đưa cô ta ra ngoài, bằng không có một trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được. Anh không thể làm gì khác hơn là căn dặn Nhị Hóa: "Nhị Hóa, cậu đưa hắn ra ngoài, sau đó giữ ở cửa, đừng để ai bước vào, tôi giải độc cho cô ta."
"Được!" Nhị Hóa nói xong liền muốn ôm Diệp Hân Di đi.
Tiêu Binh vỗ vào trên đầu Nhị Hóa, tức giận nói: "Ai bảo cậu ôm cô ta? Tôi bảo cậu ôm thằng cha dưới đất này cơ mà!"
"À." Nhị Hóa bĩu môi và ngồi xổm xuống, đánh ngất Bạch Thiếu Vũ đang đau đớn khó nhịn, vừa thoải mái vác người lên vai, vừa mất hứng lầm bầm nói: “Chuyện nát gì cũng bảo tôi làm, chuyện tốt thì đẩy tôi ra ngoài, người trong thành phố thật biết cách chơi nhỉ!"
Lúc này, Tiêu Binh cũng lười để ý tới anh ta, chỉ tập trung vào trên người Diệp Hân Di. Nhưng Nhị Hóa lầm bầm thì lầm bầm, vẫn làm tròn trách nhiệm của mình. Sau khi ra khỏi cửa, anh ta nhìn xung quanh, không ngờ kéo mạnh cửa phòng đối diện xuống, sau đó đặt lên khung cửa của phòng này, mặc dù có hở một chút, nhưng dù sao vẫn rất tốt.
Ôi, lại phải mất thêm tiền bồi thường rồi.
Tiêu Binh đi tới trước giường, nhìn gương mặt Diệp Hân Di ửng đỏ, ánh mắt lờ đờ nằm ở trên giường, thở dài nói: "Hân Di, cô bị trúng thuốc, tôi đành phải đắc tội rồi!"
Diệp Hân Di khẽ rên rỉ, trong đầu vẫn miễn cưỡng duy trì được chút tỉnh táo cuối cùng, vừa nhìn Tiêu Binh với ánh mắt câu hồn, vừa dùng đôi chân đẹp thon dài kẹp lấy thắt lưng của anh, nghĩ thầm, Diệp Tử, bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Binh chính là người đàn ông của chị. Tiêu Binh là một người đàn ông, đối mặt với cám dỗ như vậy, chẳng lẽ cậu ta còn nhịn được sao?
Diệp Hân Di thực sự trúng thuốc kích thích, chỉ là lúc này hiệu quả của thuốc mới vừa bắt đầu phát ra, cô ta còn có thể miễn cưỡng có chút ý thức của mình, nhưng cô ta lại giả vờ như hoàn toàn không kìm chế được, người giống như một con rắn quấn lấy Tiêu Binh, không chỉ hai chân kẹp lấy thắt lưng của anh, còn nhân cơ hội ôm lấy anh, thân thể uốn éo, cọ sát, trong miệng phát ra âm thanh đầy cám dỗ, nhất là lúc này quần áo của cô ta không chỉnh tề, trong lúc vặn vẹo, quần áo cũng bắt đầu tuột xuống. Cô ta biết người đàn ông này phải phục tùng mình, mà ý thức của cô ta cũng sắp mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại ham muốn.
Tiêu Binh, anh cuối cùng đã là của tôi. Diệp Tử, sau khi em biết người đàn ông em yêu nhất đã lên giường với chị, em sẽ nghĩ gì? Từ nhỏ đến lớn, thứ gì tốt đều cho em, chỉ cần em muốn, em đều có thể có được hết, lần này cuối cùng....
Phù phù, Tiêu Binh đánh vào trên gáy của Diệp Hân Di, cô ta ngã từ trên người Tiêu Binh xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
Emma, suýt nữa thì không chịu nổi rồi. Tiêu Binh giật mình, thở ra một hơi.
Bất kể trước đó Diệp Hân Di có nhân phẩm và tính cách thế nào, nhưng Tiêu Binh phải thừa nhận, người phụ nữ này thật sự đẹp một cách hiếm thấy, cho dù có xoi mói mấy, anh cũng không tìm ra được khuyết điểm nào, bất kể cô ta có đi tới chỗ nào, cũng đủ để xinh đẹp lấn át tất cả mọi người ở đó.
Một người phụ nữ đẹp như vậy đột nhiên quấn lấy người anh, dùng tay vuốt ve anh, bảo anh làm cô ta, anh có thể chịu được không?
Người đàn ông bình thường đều chịu không nổi, Tiêu Binh cũng là một người đàn ông bình thường, anh từng có nhiều người đẹp vây quanh, từng được rất nhiều phụ nữ yêu thích, từng có quan hệ với rất nhiều người trong đó, nhưng anh có một nguyên tắc, đó là hai bên đều tình nguyện, sau một đêm liền vỗ tay rời đi, không ai phải chịu trách nhiệm về ai. Chỉ có phụ nữ như vậy, Tiêu Binh mới dám ra tay. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh đẩy Diệp Hân Di ra.
Diệp Hân Di ở trạng thái này thì chắc chắn không liên quan gì với chuyện đôi bên tình nguyện cả.
Hơn nữa Diệp Hân Di còn là chị của Diệp Tử, bất kể thế nào Tiêu Binh cũng không thể ra tay với chị của cô. Người ta nói thỏ không ăn cỏ gần hang, cho dù có đẹp nữa cũng vô dụng.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Tiêu Binh, hiệu quả của thuốc kích dục sẽ tự biến mất, Diệp Hân Di ở đang hôn mê cũng không thể làm ra hành động gì không đứng đắn, đợi đến khi tỉnh lại thì hiệu quả của thuốc cũng hết, vậy là tốt rồi. Nhưng tốt nhất nên uống thêm ít nước, mặt khác, dùng loại thuốc này mà không xử lý đúng cách, nhất định sẽ có hại cho cơ thể. Nhưng trong tình huống như bây giờ, anh cũng không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Tiêu Binh lấy một chai nước khoáng, mở miệng của Diệp Hân Di ra và cho cô ta uống.
Tranh thủ lúc Diệp Hân Di đang hôn mê, Tiêu Binh ra khỏi phòng, đỡ cánh cửa xuống và đứng một bên, thấy Nhị Hóa ngồi xổm trong chỗ góc tường đờ người ra, anh hỏi: "Nhị Hóa, nghĩ gì thế?"
Nhị Hóa ngẩng đầu và ngơ ngác nhìn Tiêu Binh, vẻ mặt không thể tin nổi: "Anh Binh, sao anh làm nhanh vậy? Tôi tưởng dù thế nào cũng phải mất một giờ đấy. Cái kia của anh không được à?"
Tiêu Binh bay lên đá một phát: "Bà cậu chứ!"
Tiêu Binh móc một điếu thuốc ra, tiến lại gần: "Ông anh, cho mượn bật lửa đi."
Hai người kia cảnh giác, xua tay: "Đi chỗ khác mà mượn đi, tránh xa ra, tránh xa ra."
"Các người nói xem có ai như các người không?" Tiêu Binh không vui nói: “Không phải chỉ mượn bật lửa thôi sao, làm gì keo kiệt thế...."
Tiêu Binh đi tới xô đẩy hai người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiêu Binh vỗ một cái, choáng váng ngã xuống đất.
Giải quyết xong!
Nhị Hóa giơ ngón tay cái lên: "Anh Binh, anh quá trâu bò rồi."
"Thật không?"
"Anh thật sự có năng khiếu làm trộm cắp đấy."
"...." Tiêu Binh nói: “Bớt nói nhảm đi, qua nghe xem bọn họ nói gì."
Tiêu Binh áp tai lên trên cửa, Nhị Hóa cũng học theo, áp tai lên. Cửa của khách sạn này có hiệu quả cách âm không tệ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở không tệ mà thôi, vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng động bên trong.
Bên trong, đầu tiên là tiếng nước chảy, chắc hẳn đang tắm. Cái gì, tắm lại không phải là tiết tấu trước khi làm chuyện đó sao?
Sở dĩ bây giờ Tiêu Binh chưa xông vào, cũng vì còn chưa hiểu rõ tình hình, nếu chẳng may anh hiểu nhầm, thật sự là do Diệp Hân Di uống say cùng người khác đi thuê phòng, chị vợ với người khác thuê phòng mà em rể đột nhiên xông vào, hơn nữa còn bắt gian tại trận, vậy sẽ xấu hổ tới mức nào chứ?
Không còn tiếng nước chảy nữa, Tiêu Binh lộ ra vẻ hưng phấn và khẩn trương, Nhị Hóa trợn trừng mắt nhìn anh. Anh đang lắng nghe, bỗng nhiên chú ý thấy ánh mắt kỳ lạ của anh ta thì hơi buồn bực nói: "Cậu nhìn tôi với ánh mắt này làm gì?"
"Anh Binh, anh có biết ánh mắt anh bây giờ giống gì không?"
"Giống gì?"
"Phát Tiểu là kẻ lớn lên với tôi từ khi còn cởi truồng, mỗi lần hắn dẫn tôi nhìn lén vợ nhỏ tắm, ánh mắt đều giống hệt anh."
Mặt Tiêu Binh cứng đờ, sau đó vỗ một cái vào đầu Nhị Hóa và nghiêm túc nói: "Cậu là một kẻ ngốc, sao trong đầu nhiều suy nghĩ dơ bẩn như vậy? Làm người là phải trong sáng, trong sáng hiểu không? Đọc theo tôi, o ngờ ong trờ ong - trong, ... Xuỵt, đừng làm ồn."
Trong phòng vọng đến tiếng động, giọng của Diệp Hân Di bỗng nhiên hét lên: "Cút ngay! Anh làm gì vậy? Bạch Thiếu Vũ, sao tôi lại ở đây?"
Tiêu Binh khẽ sờ mũi, Bạch Thiếu Vũ?
Người đàn ông được gọi là Bạch Thiếu Vũ cười hì hì nói: "Hân Di, em đừng kêu gào nữa, Thiếu Vũ anh làm sao có thể tổn thương đến em chứ? Mấy người vệ sĩ kia của em không dùng được rồi, anh dẫn em đi từ cửa sau ra, giờ này chắc hẳn bọn họ vẫn còn chờ ở trong phòng ăn đấy, ha ha ha ha...."
"Anh thật đê tiện! Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Làm gì à?" Bạch Thiếu Vũ cười lạnh nói: “Từ trước đến nay, trên thế giới này còn chưa có người phụ nữ nào mà Bạch Thiếu Vũ anh không giải quyết được. Hân Di, anh thích em, chỉ cần em bằng đồng đi theo Thiếu Vũ anh, anh bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm với em, đưa em về Kinh Đô, để em làm con dâu của nhà họ Bạch anh!"
"Tôi khinh! Diệp Hân Di tôi làm sao có thể thích loại tiểu nhân hèn hạ như anh chứ?" Diệp Hân Di cười lạnh nói: “Đừng quên, nhà họ Diệp chúng tôi ở Giang Thành cũng không phải dễ trêu chọc được đâu. Nếu để cho người khác biết anh làm chuyện này với con gái lớn nhà họ Diệp ở Giang Thành, anh nghĩ nhà họ Bạch anh có thể bảo vệ được anh? Anh nghĩ cha tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?"
Bạch Thiếu Vũ cười gằn nói: "Em không cần quan tâm tới chuyện này, anh cũng không có để ý được nhiều chuyện như vậy... người phụ nữ đã được Bạch Thiếu Vũ anh coi trọng, làm gì có chuyện không rơi vào tay anh chứ!"
"Tôi... Bạch Thiếu Vũ, anh đã làm gì với tôi, sao tôi thấy nóng vậy, nóng quá... phù phù...."
"Hì hì, trong lúc ăn cơm, anh đã bỏ chút thuốc vào trong rượu vang của em, bảo đảm lát nữa em sẽ sướng như tiên...."
"Anh thật khốn kiếp!"
Sau đó lại nghe được tiếng Diệp Hân Di hét chói tai và giãy dụa, Nhị Hóa khẽ hỏi: "Anh Binh, có cần xông vào luôn không? Tôi thấy chờ lát nữa thì bên trong có thể làm xong rồi đấy."
Ánh mắt Tiêu Binh bỗng nhiên trở nên kỳ quái, cuối cùng nặng nề gật đầu, trầm giọng nói: "Phá cửa!"
Ầm một tiếng, Tiêu Binh ngẩn người một lát, mắng: "Mẹ nó, có thể nhẹ một chút không hả? Tôi lại phải bỏ tiền bồi thường rồi!"
Chỉ thấy cánh cửa đang yên đang lành bị đụng cho vỡ thành năm bảy mảnh, ngay cả khung cửa cũng đổ xuống. Lần này, Nhị Hóa đụng thật sự quá mạnh, nhưng hiệu quả cũng rất tốt. Bên trong, Bạch Thiếu Vũ và Diệp Hân Di đều ngây người. Nhìn bề ngoài, người đàn ông được gọi là Bạch Thiếu Vũ đại khái hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tương đương với Tiêu Binh, lúc này hắn đang cưỡi ở trên người Diệp Hân Di, cho dù quần áo cô ta không chỉnh tề, trước ngực bị xé rách một phần, nhưng quần còn chưa bị cởi xuống.
Chỉ thấy trên mặt Diệp Hân Di đỏ bừng, còn thở hổn hển, nhìn qua cũng biết bị bỏ thuốc.
Bạch Thiếu Vũ kinh ngạc, sau đó nổi giận, nhảy từ trên giường xuống và hét to: "Mẹ nó, chúng mày...."
Tiêu Binh không nói một lời đã xông lên và đá vào đũng quần của Bạch Thiếu Vũ, hắn lập tức nhảy dựng lên và kêu một tiếng, hai chân kẹp chặt, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, tròng mắt gần như muốn lòi ra ngoài. Hắn ngã xuống đất, hai tay che đũng quần và gào khóc.
"Hay!" Nhị Hóa trầm trồ khen ngợi: “Anh Binh, chiêu này tên là gì?"
"Chiêu này gọi là tuyệt đường con cháu!"
Tiêu Binh đi tới trước giường, nhìn dáng vẻ động tình của Diệp Hân Di thì lúc này không tiện đưa cô ta ra ngoài, bằng không có một trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được. Anh không thể làm gì khác hơn là căn dặn Nhị Hóa: "Nhị Hóa, cậu đưa hắn ra ngoài, sau đó giữ ở cửa, đừng để ai bước vào, tôi giải độc cho cô ta."
"Được!" Nhị Hóa nói xong liền muốn ôm Diệp Hân Di đi.
Tiêu Binh vỗ vào trên đầu Nhị Hóa, tức giận nói: "Ai bảo cậu ôm cô ta? Tôi bảo cậu ôm thằng cha dưới đất này cơ mà!"
"À." Nhị Hóa bĩu môi và ngồi xổm xuống, đánh ngất Bạch Thiếu Vũ đang đau đớn khó nhịn, vừa thoải mái vác người lên vai, vừa mất hứng lầm bầm nói: “Chuyện nát gì cũng bảo tôi làm, chuyện tốt thì đẩy tôi ra ngoài, người trong thành phố thật biết cách chơi nhỉ!"
Lúc này, Tiêu Binh cũng lười để ý tới anh ta, chỉ tập trung vào trên người Diệp Hân Di. Nhưng Nhị Hóa lầm bầm thì lầm bầm, vẫn làm tròn trách nhiệm của mình. Sau khi ra khỏi cửa, anh ta nhìn xung quanh, không ngờ kéo mạnh cửa phòng đối diện xuống, sau đó đặt lên khung cửa của phòng này, mặc dù có hở một chút, nhưng dù sao vẫn rất tốt.
Ôi, lại phải mất thêm tiền bồi thường rồi.
Tiêu Binh đi tới trước giường, nhìn gương mặt Diệp Hân Di ửng đỏ, ánh mắt lờ đờ nằm ở trên giường, thở dài nói: "Hân Di, cô bị trúng thuốc, tôi đành phải đắc tội rồi!"
Diệp Hân Di khẽ rên rỉ, trong đầu vẫn miễn cưỡng duy trì được chút tỉnh táo cuối cùng, vừa nhìn Tiêu Binh với ánh mắt câu hồn, vừa dùng đôi chân đẹp thon dài kẹp lấy thắt lưng của anh, nghĩ thầm, Diệp Tử, bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Binh chính là người đàn ông của chị. Tiêu Binh là một người đàn ông, đối mặt với cám dỗ như vậy, chẳng lẽ cậu ta còn nhịn được sao?
Diệp Hân Di thực sự trúng thuốc kích thích, chỉ là lúc này hiệu quả của thuốc mới vừa bắt đầu phát ra, cô ta còn có thể miễn cưỡng có chút ý thức của mình, nhưng cô ta lại giả vờ như hoàn toàn không kìm chế được, người giống như một con rắn quấn lấy Tiêu Binh, không chỉ hai chân kẹp lấy thắt lưng của anh, còn nhân cơ hội ôm lấy anh, thân thể uốn éo, cọ sát, trong miệng phát ra âm thanh đầy cám dỗ, nhất là lúc này quần áo của cô ta không chỉnh tề, trong lúc vặn vẹo, quần áo cũng bắt đầu tuột xuống. Cô ta biết người đàn ông này phải phục tùng mình, mà ý thức của cô ta cũng sắp mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại ham muốn.
Tiêu Binh, anh cuối cùng đã là của tôi. Diệp Tử, sau khi em biết người đàn ông em yêu nhất đã lên giường với chị, em sẽ nghĩ gì? Từ nhỏ đến lớn, thứ gì tốt đều cho em, chỉ cần em muốn, em đều có thể có được hết, lần này cuối cùng....
Phù phù, Tiêu Binh đánh vào trên gáy của Diệp Hân Di, cô ta ngã từ trên người Tiêu Binh xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
Emma, suýt nữa thì không chịu nổi rồi. Tiêu Binh giật mình, thở ra một hơi.
Bất kể trước đó Diệp Hân Di có nhân phẩm và tính cách thế nào, nhưng Tiêu Binh phải thừa nhận, người phụ nữ này thật sự đẹp một cách hiếm thấy, cho dù có xoi mói mấy, anh cũng không tìm ra được khuyết điểm nào, bất kể cô ta có đi tới chỗ nào, cũng đủ để xinh đẹp lấn át tất cả mọi người ở đó.
Một người phụ nữ đẹp như vậy đột nhiên quấn lấy người anh, dùng tay vuốt ve anh, bảo anh làm cô ta, anh có thể chịu được không?
Người đàn ông bình thường đều chịu không nổi, Tiêu Binh cũng là một người đàn ông bình thường, anh từng có nhiều người đẹp vây quanh, từng được rất nhiều phụ nữ yêu thích, từng có quan hệ với rất nhiều người trong đó, nhưng anh có một nguyên tắc, đó là hai bên đều tình nguyện, sau một đêm liền vỗ tay rời đi, không ai phải chịu trách nhiệm về ai. Chỉ có phụ nữ như vậy, Tiêu Binh mới dám ra tay. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh đẩy Diệp Hân Di ra.
Diệp Hân Di ở trạng thái này thì chắc chắn không liên quan gì với chuyện đôi bên tình nguyện cả.
Hơn nữa Diệp Hân Di còn là chị của Diệp Tử, bất kể thế nào Tiêu Binh cũng không thể ra tay với chị của cô. Người ta nói thỏ không ăn cỏ gần hang, cho dù có đẹp nữa cũng vô dụng.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Tiêu Binh, hiệu quả của thuốc kích dục sẽ tự biến mất, Diệp Hân Di ở đang hôn mê cũng không thể làm ra hành động gì không đứng đắn, đợi đến khi tỉnh lại thì hiệu quả của thuốc cũng hết, vậy là tốt rồi. Nhưng tốt nhất nên uống thêm ít nước, mặt khác, dùng loại thuốc này mà không xử lý đúng cách, nhất định sẽ có hại cho cơ thể. Nhưng trong tình huống như bây giờ, anh cũng không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Tiêu Binh lấy một chai nước khoáng, mở miệng của Diệp Hân Di ra và cho cô ta uống.
Tranh thủ lúc Diệp Hân Di đang hôn mê, Tiêu Binh ra khỏi phòng, đỡ cánh cửa xuống và đứng một bên, thấy Nhị Hóa ngồi xổm trong chỗ góc tường đờ người ra, anh hỏi: "Nhị Hóa, nghĩ gì thế?"
Nhị Hóa ngẩng đầu và ngơ ngác nhìn Tiêu Binh, vẻ mặt không thể tin nổi: "Anh Binh, sao anh làm nhanh vậy? Tôi tưởng dù thế nào cũng phải mất một giờ đấy. Cái kia của anh không được à?"
Tiêu Binh bay lên đá một phát: "Bà cậu chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.