Chương 34: Bệnh tình của Diệp Bán Thành
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Diệp Bán Thành không còn vui mừng, thoạt nhìn hơi nghiêm trọng, nói: "Con nói sơ qua cho cha nghe, Tiêu Binh này là người thế nào."
Chờ sau khi nghe Diệp Thiên Minh nói xong, Diệp Bán Thành nhíu mày: "Thực lực mạnh thái quá nhưng không muốn người khác biết về lai lịch của mình? Con có biết cậu ta và em gái con làm sao quen biết nhau không?"
"Con có tìm hiểu sơ qua, hình như là vì một tên lưu manh ở khu Long Sa..."
Diệp Thiên Minh kể sơ qua về chuyện của Cụt Ngón, bao gồm Diệp Tử bị Cụt Ngón đùa giỡn thế nào, Tiêu Binh ra mặt thế nào. Vẻ mặt Diệp Bán Thành trầm xuống, cho dù đang bệnh nặng, ánh mắt của ông ta vẫn khiến người ta cảm giác rất đáng sợ, giống như một con sư tử đực phẫn nộ, giọng điệu thâm trầm nói: "Đáng tiếc hắn đã chết, bằng không cha sẽ chém hắn ngàn đao!"
Có thể ngang dọc ở trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, lăn lộn cho tới địa vị như bây giờ, Diệp Bán Thành tất nhiên cũng không phải là người dễ động vào. Thương trường giống như chiến trường, mức độ nguy hiểm trong đó không hề thua kém giới xã hội đen.
Diệp Thiên Minh rời khỏi phòng ngủ của Diệp Bán Thành thì vừa lúc Diệp Hân Di đi tới. Khi hai người gặp nhau, Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: "Chị, bệnh của cha được cứu rồi. Tối nay Trương Nhất Chỉ sẽ tới."
"Thật sao? Quá tốt rồi." Vẻ mặt Diệp Hân Di vui mừng nói: “Thiên Minh, lần này nhờ có em. Thật không ngờ em có thể nhanh chóng làm tốt chuyện này."
"Đúng vậy." Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: “Cho dù trong đó gặp phải chút nguy hiểm, nhưng ít nhất cũng biến nguy thành an."
"Nguy hiểm?" Diệp Hân Di hơi sửng sốt, vẻ mặt khẩn trương nói: “Nguy hiểm gì?"
"Một chút chuyện nhỏ thôi, không đáng để nhắc tới. Chị, vậy chị đi vào thăm cha trước đi. Em về phòng nghỉ ngơi trước đây."
"Được, em về đi."
Diệp Thiên Minh mỉm cười thản nhiên và đi về phía căn phòng. Khi Diệp Hân Di đi tới cửa phòng ngủ của Diệp Bán Thành thì sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén dù không rõ ràng.
Nằm thoải mái bên sông hơn một giờ, Tiêu Binh cùng Diệp Tử đi ăn, sau đó lên chiếc xe màu đen vẫn chạy theo sau lưng Diệp Tử cách đó không xa và đi đến cửa bệnh viện đón Trương Nhất Chỉ.
Trương Nhất Chỉ được Foye bảo vệ ngồi vào trong xe, dọc đường đi Diệp Tử không ngừng nói lấy lòng Trương Nhất Chỉ, không thể không nói cô thật sự có thể làm cho bất cứ người nào, dù là nam nữ già trẻ đều sẽ vô thức thích cô, cho dù là người phụ nữ có lòng ghen tỵ lớn hơn nữa, chỉ sợ cũng rất khó giận cô được.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khu Long Sa và đi đến khu Kiến Bắc ở phía bắc của Giang Thành. Phần lớn biệt thự của Giang Thành đều tập trung ở đây, mà nổi danh nhất trong khu Kiến Bắc không phải những dãy biệt thự, mà là trang viên nhà họ Diệp lớn nhất Giang Thành, thậm chí là một trong mười trang viên lớn nhất của cả Trung Quốc.
Bên trong trang viên tổng cộng có ba biệt thự sắp xếp theo hình tam giác, mà biệt thự được bảo vệ ở chính giữa là nơi ở của Diệp Bán Thành và ba người con của ông. Vì để cho con cái nhà họ Diệp đoàn kết hòa thuận, cho nên Diệp Bán Thành vẫn không để cho Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh dọn ra ngoài ở.
Chiếc xe chậm rãi tiến đến cửa biệt thự, mấy người hầu của nhà họ Diệp ra đón và kêu lên: "Cô hai đã về."
Diệp Tử là người đầu tiên xuống xe, Tiêu Binh là người thứ hai, sau đó hai người đỡ Trương Nhất Chỉ đi xuống. Diệp Thiên Minh và Diệp Hân Di đều từ trong biệt thự ra đón. Có thể thấy được nhà họ Diệp coi trọng việc Trương Nhất Chỉ tới đây lần này tới mức nào.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Bây giờ Trương Nhất Chỉ là người duy nhất có khả năng cứu Diệp Bán Thành, mặt khác Trương Nhất Chỉ có thân phận và địa vị rất cao ở Trung Quốc. Trung Quốc có nhiều nhân vật lớn như vậy, nhưng không ai dám không tôn kính ông, dù sao ông đã cứu rất nhiều người ở Trung Quốc, nhiều người nhận được ân tình của Trương Nhất Chỉ còn không có cách nào báo đáp, còn dám vô lễ với Trương Nhất Chỉ sao? Bọn họ còn đang lo lắng không biết làm sao báo đáp ân tình của Trương Nhất Chỉ thì đúng hơn.
Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đều tươi cười, dù là cách ăn mặc hay khí chất của hai người kia đều tuyệt đối là long phượng trong loài người. Diệp Hân Di cũng không bởi vì thất bại trước Tiêu Binh mà không vui, vẻ mặt vẫn mỉm cười rạng rỡ nói: "Anh Binh, vẫn phải cám ơn anh có thể mời giúp Trương thần y tới. ngài Trương, chúng tôi đã sắp xếp bữa tối trong phòng, vẫn mong không làm ảnh hưởng tới thời gian của ngài."
Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: "Không biết ngài Trương thích ăn gì, cho nên chúng tôi tùy tiện chuẩn bị một chút."
"Không cần." Trương Nhất Chỉ chống gậy và thản nhiên nói: “Tôi đã ăn tối rồi, dẫn tôi đi gặp cha các người là được."
Diệp Thiên Minh cũng không ép buộc. Anh ta đi trước dẫn đường cho Trương Nhất Chỉ, còn giải thích: "Gần đây sức khỏe của cha tôi không tốt, cho nên không có cách nào tự mình ra đón ngài được."
"Được rồi, ở trước mặt tôi dùng những lời khách sáo đó cũng không có tác dụng gì đâu. Lần này tôi cũng chỉ nể mặt Tiêu Binh và Diệp Tử nên mới tới đây một lần thôi. Dẫn đường đi."
Thái độ của Trương Nhất Chỉ cao ngạo, nhưng không ai dám tỏ vẻ không vui. Người ta có tư cách và khả năng có thể làm vậy.
Từ lúc Tiêu Binh đi vào đã cảm nhận sâu sắc được nhà họ Diệp có nhà lớn nghiệp lớn tới mức nào. Với gia đình giàu có như vậy, cho dù Tiêu Binh có hiểu biết sâu rộng cũng chưa thấy qua mấy nơi có thể sánh ngang với chỗ này. Mà chị em nhà họ Diệp cũng chú ý thấy trong mắt Tiêu Binh chỉ có chút tán thưởng, nhưng không hề kinh ngạc.
Sau khi vào phòng khách, Tiêu Binh và Diệp Tử đều ở bên ngoài, Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đi vào cùng Trương Nhất Chỉ. Trước khi lên trên tầng hai, Diệp Thiên Minh còn liếc nhìn Diệp Tử, hỏi: "Em gái, em không muốn vào sao?"
"Không cần." Giọng điệu Diệp Tử thản nhiên nói: “Trước đây ông ta không quan tâm tới mẹ em ở trên trời có linh thiêng nghĩ thế nào, sao bây giờ em phải quan tâm chứ!"
Diệp Thiên Minh khẽ thở dài, sau đó tiếp tục đi trước dẫn đường.
Tiêu Binh vỗ nhẹ vào vai Diệp Tử, có chút đau lòng thay cô. Cho dù ở chung không lâu nhưng anh biết quá rõ, Diệp Tử nói vậy cũng không phải thật lòng. Mà một người càng như vậy thì trong lòng lại càng đau khổ, có thể thấy được trước đây cô ấy đã từng bị tổn thương lớn tới mức nào.
Sau khi ngồi xuống, người giúp việc nhanh chóng bưng trà nóng tới. Tiêu Binh nhấp một hớp và mỉm cười nói: "Diệp Tử, nhà em thật sự không tệ."
"Vậy sao?” Diệp Tử nói: “Vậy thì có ích lợi gì, thật ra nhà không phải ở kích thước, mà phải xem cha mẹ, con cái, các anh chị em có còn ở với nhau không, trong nhà có ấm áp không."
Tiêu Binh nhẹ nhàng ôm cô vào ngực có chút đau lòng thay cô, khẽ nói: "Cô bé ngốc, người nếu phải sống, tại sao không sống cho vui vẻ chứ? Cần gì phải tự làm khổ mình, mỗi ngày cứ chìm đắm ở trong nỗi đau của quá khứ, chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, em nói có đúng không?"
Diệp Tử cắn môi, trong mắt đã ứa nước, khẽ ừ một tiếng.
Tiêu Binh thầm thở dài nhưng không khuyên nữa, anh biết muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, có một số việc không phải anh tùy tiện khuyên vài câu là có thể làm được, cho dù anh là bạn trai của cô ấy cũng vậy.
Sau khoảng hơn nửa giờ, Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đi ra ngoài và cùng xuống dưới lầu. Tiêu Binh cũng buông Diệp Tử ra, hai người ngồi lại nghiêm chỉnh.
Diệp Hân Di nhìn Tiêu Binh và Diệp Tử, sau đó mỉm cười nói: "Thật sự không ngờ hai người đã sớm quen biết rồi. Nếu như sớm biết vậy, chúng tôi cũng không cần làm nhiều chuyện rắc rối như thế, chuyện lần này vẫn nhờ có anh Binh."
Tiêu Binh cười nói: "Không có gì, Thiên Minh lấy tình lấy lý thuyết phục tôi, lại thêm chuyện này có liên quan đến người nhà của Diệp Tử, tôi tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn rồi."
Cho dù Tiêu Binh không chắc là cố ý, nhưng những lời này rõ ràng đang nói anh hoàn toàn chỉ vì nể mặt Diệp Thiên Minh và Diệp Tử nên mới giúp chuyện này, căn bản không liên quan tới Diệp Hân Di.
Không biết là Diệp Hân Di không nghe ra, hay thật sự rộng lượng không quan tâm, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì không vui, trái lại vẫn mỉm cười cảm kích nói: "Chuyện lúc trước, em đây có nhiều chỗ làm không được chu đáo, khi nào có thời gian chắc chắn sẽ mở tiệc uống rượu nhận lỗi với anh Binh. Chuyện này vẫn phải cảm ơn anh Binh, ôi, bằng không cha em..."
Diệp Tử ở bên cạnh nhiều lần mở miệng muốn nói lại thôi. Tiêu Binh nhìn thấy vậy thì mỉm cười hỏi: "Kiểm tra lâu như vậy, ông Trương nói thế nào?"
Diệp Hân Di lắc đầu nói: "Ông ấy còn chưa nói kết quả, chỉ nói còn phải tiếp tục kiểm tra kỹ hơn một chút, không tiện có người làm phiền, sau đó chúng tôi đều ra ngoài."
Tiêu Binh ồ một tiếng và khẽ gật đầu, xúc động nói: "Ông Trương có địa vị cao trong giới y học Trung Quốc, ngay cả các thủ trưởng ở thủ đô đều được ông Trương chữa trị. Nếu ông Trương đã ra tay, các người cũng không cần lo lắng quá mức."
Diệp Hân Di thở dài nói: "Nhưng trước khi biết kết quả cũng không thể quá yên tâm được."
Lúc này, Trương Nhất Chỉ đi từ trong phòng ra, Foye đi sau ông, run run rẩy rẩy bước xuống lầu từng bước một. Foye vội vàng đỡ vai ông, mỗi bước đều rất cẩn thận.
Tất cả mọi người đứng lên và nhìn về phía Trương Nhất Chỉ, trên mặt mỗi người đều có vẻ khẩn trương. Cho dù là Tiêu Binh cũng hi vọng bệnh tình của Diệp Bán Thành có thể hồi phục. Diệp Tử phải chịu đựng đau khổ khi mất đi người nhà, anh không hy vọng cô gái mình yêu cũng phải chịu nỗi khổ như vậy.
Cuối cùng, Trương Nhất Chỉ đi xuống lầu, giọng điệu lãnh đạm nói: "Đi lấy giấy bút tới đây."
Người giúp việc nghe vậy vội vàng đi tìm giấy bút tới, Trương Nhất Chỉ ngồi xuống và đặt giấy lên bàn trà, bắt đầu viết. Cho dù đã lớn tuổi, ngay cả bước đi cũng phải cẩn thận hơn, nhưng nét chữ của ông vẫn cứng cáp có lực.
Sau khi viết xong, ông đóng nắp bút lại và giao tờ giấy đã viết xong cho Diệp Thiên Minh, nói: "Cứ dựa theo phương pháp này bốc thuốc, một đợt trị liệu khoảng hai tháng, sau hai tháng nếu như cơ thể cảm giác khỏe rồi thì có thể ngừng uống thuốc, nếu như không thật sự khỏe thì uống thêm một tháng nữa."
Diệp Thiên Minh hỏi: "Trừ uống thuốc ra, có cần chú ý gì khác không ạ?"
"Đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ, thỉnh thoảng có thể uống ít rượu, nhưng đừng quá nhiều. Còn cần phương pháp massage giúp thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu, tôi đã căn dặn người phụ nữ trong kia biết, còn lại thì không có gì nữa."
Bọn họ đều biết, người phụ nữ trong kia mà ông Trương nói chính là mẹ nhỏ của bọn họ. Diệp Thiên Minh hỏi: "Cha tôi bị bệnh gì vậy?"
"Ôi, căn bệnh cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua phát hiện muộn, hơn nữa ông ta quá lao lực nên không trị dứt bệnh. Bởi vậy trước khi ông ta khỏe lại, phải cố gắng không làm việc, phần lớn chuyện cũng không nên để cho ông ta vất vả, sau khi khỏe lại... Theo đề nghị của tôi thì có thể ở nhà nghỉ ngơi một năm, một năm rưỡi nữa, sau đó căn cứ vào tình hình sức khỏe lại nói sau."
Chị em nhà họ Diệp vội vàng nghe theo, Trương Nhất Chỉ nói: "Đi thôi, tôi phải về rồi."
"Hay ông ở lại thêm một lát? Hoặc nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi?"
Trương Nhất Chỉ lắc đầu và đi về phía cửa, những người khác vội vàng đi theo tiễn, Tiêu Binh vốn định đi cùng nhưng Diệp Thiên Minh bỗng nhiên nói: "Anh Binh, anh đừng đi vội, buổi tối tôi muốn uống với anh một bữa, để cám ơn anh."
Tiêu Binh suy nghĩ một lát rồi dứt khoát đồng ý, Diệp Hân Di âm thầm liếc nhìn Tiêu Binh và Diệp Thiên Minh, trong lòng thầm suy nghĩ.
Chờ sau khi nghe Diệp Thiên Minh nói xong, Diệp Bán Thành nhíu mày: "Thực lực mạnh thái quá nhưng không muốn người khác biết về lai lịch của mình? Con có biết cậu ta và em gái con làm sao quen biết nhau không?"
"Con có tìm hiểu sơ qua, hình như là vì một tên lưu manh ở khu Long Sa..."
Diệp Thiên Minh kể sơ qua về chuyện của Cụt Ngón, bao gồm Diệp Tử bị Cụt Ngón đùa giỡn thế nào, Tiêu Binh ra mặt thế nào. Vẻ mặt Diệp Bán Thành trầm xuống, cho dù đang bệnh nặng, ánh mắt của ông ta vẫn khiến người ta cảm giác rất đáng sợ, giống như một con sư tử đực phẫn nộ, giọng điệu thâm trầm nói: "Đáng tiếc hắn đã chết, bằng không cha sẽ chém hắn ngàn đao!"
Có thể ngang dọc ở trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, lăn lộn cho tới địa vị như bây giờ, Diệp Bán Thành tất nhiên cũng không phải là người dễ động vào. Thương trường giống như chiến trường, mức độ nguy hiểm trong đó không hề thua kém giới xã hội đen.
Diệp Thiên Minh rời khỏi phòng ngủ của Diệp Bán Thành thì vừa lúc Diệp Hân Di đi tới. Khi hai người gặp nhau, Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: "Chị, bệnh của cha được cứu rồi. Tối nay Trương Nhất Chỉ sẽ tới."
"Thật sao? Quá tốt rồi." Vẻ mặt Diệp Hân Di vui mừng nói: “Thiên Minh, lần này nhờ có em. Thật không ngờ em có thể nhanh chóng làm tốt chuyện này."
"Đúng vậy." Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: “Cho dù trong đó gặp phải chút nguy hiểm, nhưng ít nhất cũng biến nguy thành an."
"Nguy hiểm?" Diệp Hân Di hơi sửng sốt, vẻ mặt khẩn trương nói: “Nguy hiểm gì?"
"Một chút chuyện nhỏ thôi, không đáng để nhắc tới. Chị, vậy chị đi vào thăm cha trước đi. Em về phòng nghỉ ngơi trước đây."
"Được, em về đi."
Diệp Thiên Minh mỉm cười thản nhiên và đi về phía căn phòng. Khi Diệp Hân Di đi tới cửa phòng ngủ của Diệp Bán Thành thì sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén dù không rõ ràng.
Nằm thoải mái bên sông hơn một giờ, Tiêu Binh cùng Diệp Tử đi ăn, sau đó lên chiếc xe màu đen vẫn chạy theo sau lưng Diệp Tử cách đó không xa và đi đến cửa bệnh viện đón Trương Nhất Chỉ.
Trương Nhất Chỉ được Foye bảo vệ ngồi vào trong xe, dọc đường đi Diệp Tử không ngừng nói lấy lòng Trương Nhất Chỉ, không thể không nói cô thật sự có thể làm cho bất cứ người nào, dù là nam nữ già trẻ đều sẽ vô thức thích cô, cho dù là người phụ nữ có lòng ghen tỵ lớn hơn nữa, chỉ sợ cũng rất khó giận cô được.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khu Long Sa và đi đến khu Kiến Bắc ở phía bắc của Giang Thành. Phần lớn biệt thự của Giang Thành đều tập trung ở đây, mà nổi danh nhất trong khu Kiến Bắc không phải những dãy biệt thự, mà là trang viên nhà họ Diệp lớn nhất Giang Thành, thậm chí là một trong mười trang viên lớn nhất của cả Trung Quốc.
Bên trong trang viên tổng cộng có ba biệt thự sắp xếp theo hình tam giác, mà biệt thự được bảo vệ ở chính giữa là nơi ở của Diệp Bán Thành và ba người con của ông. Vì để cho con cái nhà họ Diệp đoàn kết hòa thuận, cho nên Diệp Bán Thành vẫn không để cho Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh dọn ra ngoài ở.
Chiếc xe chậm rãi tiến đến cửa biệt thự, mấy người hầu của nhà họ Diệp ra đón và kêu lên: "Cô hai đã về."
Diệp Tử là người đầu tiên xuống xe, Tiêu Binh là người thứ hai, sau đó hai người đỡ Trương Nhất Chỉ đi xuống. Diệp Thiên Minh và Diệp Hân Di đều từ trong biệt thự ra đón. Có thể thấy được nhà họ Diệp coi trọng việc Trương Nhất Chỉ tới đây lần này tới mức nào.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Bây giờ Trương Nhất Chỉ là người duy nhất có khả năng cứu Diệp Bán Thành, mặt khác Trương Nhất Chỉ có thân phận và địa vị rất cao ở Trung Quốc. Trung Quốc có nhiều nhân vật lớn như vậy, nhưng không ai dám không tôn kính ông, dù sao ông đã cứu rất nhiều người ở Trung Quốc, nhiều người nhận được ân tình của Trương Nhất Chỉ còn không có cách nào báo đáp, còn dám vô lễ với Trương Nhất Chỉ sao? Bọn họ còn đang lo lắng không biết làm sao báo đáp ân tình của Trương Nhất Chỉ thì đúng hơn.
Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đều tươi cười, dù là cách ăn mặc hay khí chất của hai người kia đều tuyệt đối là long phượng trong loài người. Diệp Hân Di cũng không bởi vì thất bại trước Tiêu Binh mà không vui, vẻ mặt vẫn mỉm cười rạng rỡ nói: "Anh Binh, vẫn phải cám ơn anh có thể mời giúp Trương thần y tới. ngài Trương, chúng tôi đã sắp xếp bữa tối trong phòng, vẫn mong không làm ảnh hưởng tới thời gian của ngài."
Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: "Không biết ngài Trương thích ăn gì, cho nên chúng tôi tùy tiện chuẩn bị một chút."
"Không cần." Trương Nhất Chỉ chống gậy và thản nhiên nói: “Tôi đã ăn tối rồi, dẫn tôi đi gặp cha các người là được."
Diệp Thiên Minh cũng không ép buộc. Anh ta đi trước dẫn đường cho Trương Nhất Chỉ, còn giải thích: "Gần đây sức khỏe của cha tôi không tốt, cho nên không có cách nào tự mình ra đón ngài được."
"Được rồi, ở trước mặt tôi dùng những lời khách sáo đó cũng không có tác dụng gì đâu. Lần này tôi cũng chỉ nể mặt Tiêu Binh và Diệp Tử nên mới tới đây một lần thôi. Dẫn đường đi."
Thái độ của Trương Nhất Chỉ cao ngạo, nhưng không ai dám tỏ vẻ không vui. Người ta có tư cách và khả năng có thể làm vậy.
Từ lúc Tiêu Binh đi vào đã cảm nhận sâu sắc được nhà họ Diệp có nhà lớn nghiệp lớn tới mức nào. Với gia đình giàu có như vậy, cho dù Tiêu Binh có hiểu biết sâu rộng cũng chưa thấy qua mấy nơi có thể sánh ngang với chỗ này. Mà chị em nhà họ Diệp cũng chú ý thấy trong mắt Tiêu Binh chỉ có chút tán thưởng, nhưng không hề kinh ngạc.
Sau khi vào phòng khách, Tiêu Binh và Diệp Tử đều ở bên ngoài, Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đi vào cùng Trương Nhất Chỉ. Trước khi lên trên tầng hai, Diệp Thiên Minh còn liếc nhìn Diệp Tử, hỏi: "Em gái, em không muốn vào sao?"
"Không cần." Giọng điệu Diệp Tử thản nhiên nói: “Trước đây ông ta không quan tâm tới mẹ em ở trên trời có linh thiêng nghĩ thế nào, sao bây giờ em phải quan tâm chứ!"
Diệp Thiên Minh khẽ thở dài, sau đó tiếp tục đi trước dẫn đường.
Tiêu Binh vỗ nhẹ vào vai Diệp Tử, có chút đau lòng thay cô. Cho dù ở chung không lâu nhưng anh biết quá rõ, Diệp Tử nói vậy cũng không phải thật lòng. Mà một người càng như vậy thì trong lòng lại càng đau khổ, có thể thấy được trước đây cô ấy đã từng bị tổn thương lớn tới mức nào.
Sau khi ngồi xuống, người giúp việc nhanh chóng bưng trà nóng tới. Tiêu Binh nhấp một hớp và mỉm cười nói: "Diệp Tử, nhà em thật sự không tệ."
"Vậy sao?” Diệp Tử nói: “Vậy thì có ích lợi gì, thật ra nhà không phải ở kích thước, mà phải xem cha mẹ, con cái, các anh chị em có còn ở với nhau không, trong nhà có ấm áp không."
Tiêu Binh nhẹ nhàng ôm cô vào ngực có chút đau lòng thay cô, khẽ nói: "Cô bé ngốc, người nếu phải sống, tại sao không sống cho vui vẻ chứ? Cần gì phải tự làm khổ mình, mỗi ngày cứ chìm đắm ở trong nỗi đau của quá khứ, chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, em nói có đúng không?"
Diệp Tử cắn môi, trong mắt đã ứa nước, khẽ ừ một tiếng.
Tiêu Binh thầm thở dài nhưng không khuyên nữa, anh biết muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, có một số việc không phải anh tùy tiện khuyên vài câu là có thể làm được, cho dù anh là bạn trai của cô ấy cũng vậy.
Sau khoảng hơn nửa giờ, Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đi ra ngoài và cùng xuống dưới lầu. Tiêu Binh cũng buông Diệp Tử ra, hai người ngồi lại nghiêm chỉnh.
Diệp Hân Di nhìn Tiêu Binh và Diệp Tử, sau đó mỉm cười nói: "Thật sự không ngờ hai người đã sớm quen biết rồi. Nếu như sớm biết vậy, chúng tôi cũng không cần làm nhiều chuyện rắc rối như thế, chuyện lần này vẫn nhờ có anh Binh."
Tiêu Binh cười nói: "Không có gì, Thiên Minh lấy tình lấy lý thuyết phục tôi, lại thêm chuyện này có liên quan đến người nhà của Diệp Tử, tôi tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn rồi."
Cho dù Tiêu Binh không chắc là cố ý, nhưng những lời này rõ ràng đang nói anh hoàn toàn chỉ vì nể mặt Diệp Thiên Minh và Diệp Tử nên mới giúp chuyện này, căn bản không liên quan tới Diệp Hân Di.
Không biết là Diệp Hân Di không nghe ra, hay thật sự rộng lượng không quan tâm, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì không vui, trái lại vẫn mỉm cười cảm kích nói: "Chuyện lúc trước, em đây có nhiều chỗ làm không được chu đáo, khi nào có thời gian chắc chắn sẽ mở tiệc uống rượu nhận lỗi với anh Binh. Chuyện này vẫn phải cảm ơn anh Binh, ôi, bằng không cha em..."
Diệp Tử ở bên cạnh nhiều lần mở miệng muốn nói lại thôi. Tiêu Binh nhìn thấy vậy thì mỉm cười hỏi: "Kiểm tra lâu như vậy, ông Trương nói thế nào?"
Diệp Hân Di lắc đầu nói: "Ông ấy còn chưa nói kết quả, chỉ nói còn phải tiếp tục kiểm tra kỹ hơn một chút, không tiện có người làm phiền, sau đó chúng tôi đều ra ngoài."
Tiêu Binh ồ một tiếng và khẽ gật đầu, xúc động nói: "Ông Trương có địa vị cao trong giới y học Trung Quốc, ngay cả các thủ trưởng ở thủ đô đều được ông Trương chữa trị. Nếu ông Trương đã ra tay, các người cũng không cần lo lắng quá mức."
Diệp Hân Di thở dài nói: "Nhưng trước khi biết kết quả cũng không thể quá yên tâm được."
Lúc này, Trương Nhất Chỉ đi từ trong phòng ra, Foye đi sau ông, run run rẩy rẩy bước xuống lầu từng bước một. Foye vội vàng đỡ vai ông, mỗi bước đều rất cẩn thận.
Tất cả mọi người đứng lên và nhìn về phía Trương Nhất Chỉ, trên mặt mỗi người đều có vẻ khẩn trương. Cho dù là Tiêu Binh cũng hi vọng bệnh tình của Diệp Bán Thành có thể hồi phục. Diệp Tử phải chịu đựng đau khổ khi mất đi người nhà, anh không hy vọng cô gái mình yêu cũng phải chịu nỗi khổ như vậy.
Cuối cùng, Trương Nhất Chỉ đi xuống lầu, giọng điệu lãnh đạm nói: "Đi lấy giấy bút tới đây."
Người giúp việc nghe vậy vội vàng đi tìm giấy bút tới, Trương Nhất Chỉ ngồi xuống và đặt giấy lên bàn trà, bắt đầu viết. Cho dù đã lớn tuổi, ngay cả bước đi cũng phải cẩn thận hơn, nhưng nét chữ của ông vẫn cứng cáp có lực.
Sau khi viết xong, ông đóng nắp bút lại và giao tờ giấy đã viết xong cho Diệp Thiên Minh, nói: "Cứ dựa theo phương pháp này bốc thuốc, một đợt trị liệu khoảng hai tháng, sau hai tháng nếu như cơ thể cảm giác khỏe rồi thì có thể ngừng uống thuốc, nếu như không thật sự khỏe thì uống thêm một tháng nữa."
Diệp Thiên Minh hỏi: "Trừ uống thuốc ra, có cần chú ý gì khác không ạ?"
"Đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ, thỉnh thoảng có thể uống ít rượu, nhưng đừng quá nhiều. Còn cần phương pháp massage giúp thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu, tôi đã căn dặn người phụ nữ trong kia biết, còn lại thì không có gì nữa."
Bọn họ đều biết, người phụ nữ trong kia mà ông Trương nói chính là mẹ nhỏ của bọn họ. Diệp Thiên Minh hỏi: "Cha tôi bị bệnh gì vậy?"
"Ôi, căn bệnh cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua phát hiện muộn, hơn nữa ông ta quá lao lực nên không trị dứt bệnh. Bởi vậy trước khi ông ta khỏe lại, phải cố gắng không làm việc, phần lớn chuyện cũng không nên để cho ông ta vất vả, sau khi khỏe lại... Theo đề nghị của tôi thì có thể ở nhà nghỉ ngơi một năm, một năm rưỡi nữa, sau đó căn cứ vào tình hình sức khỏe lại nói sau."
Chị em nhà họ Diệp vội vàng nghe theo, Trương Nhất Chỉ nói: "Đi thôi, tôi phải về rồi."
"Hay ông ở lại thêm một lát? Hoặc nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi?"
Trương Nhất Chỉ lắc đầu và đi về phía cửa, những người khác vội vàng đi theo tiễn, Tiêu Binh vốn định đi cùng nhưng Diệp Thiên Minh bỗng nhiên nói: "Anh Binh, anh đừng đi vội, buổi tối tôi muốn uống với anh một bữa, để cám ơn anh."
Tiêu Binh suy nghĩ một lát rồi dứt khoát đồng ý, Diệp Hân Di âm thầm liếc nhìn Tiêu Binh và Diệp Thiên Minh, trong lòng thầm suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.