Chương 56: Bữa tối trong ánh nến
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Sau khi Tiêu Binh ăn sáng một mình xong thì bắt
đầu đến cửa hàng làm việc, nói về chuyện mở rộng cửa hàng thì trực tiếp
mở rộng ở đây là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc Tiêu Binh thương hoa tiếc
ngọc, bằng không đêm qua đã có thể lấy được bản hợp đồng chuyển nhượng
của cửa hàng bên cạnh rồi.
Vào giờ nghỉ trưa của các sinh viên, Tô Tiểu Tiểu đi qua. Tiêu Binh vốn tưởng cô còn giận, không ngờ khi gặp vẫn thấy cô chẳng khác gì mọi ngày, vẫn thờ ơ, nhưng nhìn không giống như tức giận. Anh nói với cô vài câu, cô đều trả lời. Ban đầu, cô dẫn theo bạn học định tới đây ăn, tiếc là không thể xếp hàng chờ được, đành phải nói mấy câu rồi rời đi.
Tiêu Binh bận rộn đến hơn hai giờ chiều, lúc này trong cửa hàng mới có mấy bàn trống, không bận rộn như trước, xem như cho mọi người chút thời gian nghỉ xả hơi.
Mà lúc này Chu Lệ Á đi tới. Tiêu Binh không mấy bất ngờ khi thấy cô ta tới đây. Hôm qua mình vừa giúp cô ta, về tình về lý cô ta cũng nên tới cảm ơn một tiếng.
Chu Lệ Á mặc một chiếc váy ren màu đen trông rất gợi cảm, phía dưới là đôi tất màu đen, chân đi đôi giày cao gót, vừa gợi cảm mê người lại có khí chất cao quý của nữ vương.
Sau khi cô ta đi vào đã làm không ít người phải nhìn sang, Lý Hồng còn nói thầm với Trương Tĩnh: "Hừ, hồ ly tinh."
Có vài phụ nữ cho dù xinh đẹp nhưng không có tính công kích, mà Chu Lệ Á lại khác. Vẻ xinh đẹp gợi cảm của cô ta sẽ làm người phụ nữ khác cảm thấy thù địch.
Hình như Chu Lệ Á đã sớm quen được những người đàn ông khác chú ý nên hoàn toàn không đếm xỉa gì tới ánh mắt háo sắc của bọn họ. Cô ta đi tới trước mặt Tiêu Binh, nói: "Cám ơn anh đã giúp đỡ tôi đêm qua, không biết có thể mời anh đến nhà tôi ăn bữa cơm tối nay được không?"
Hai người Lý Hồng và Trương Tĩnh đang vểnh tai nghe, Nhị Hóa mới vừa từ sau bếp đi ra, bỗng nhiên giơ nanh múa vuốt hét lớn: "Oa, có kẻ ngoại tình lén hẹn hò sau lưng cô Diệp Tử...."
Tiêu Binh giơ một chân lên, đạp Nhị Hóa lăn vào trong bếp, sau đó còn có thể nghe được tiếng anh ta lầm bầm sau khi đứng dậy: "Mẹ tôi nói, ăn cơm với người phụ nữ khác sau lưng vợ mình chính là kẻ ngoại tình...."
Tiêu Binh cười mắng: "Thằng cha thối tha này... Cô Chu, cô đừng để ý nhé."
"A, không sao, nếu làm bạn gái anh hiểu lầm thì thôi vậy."
"Không sao, không sao, cô ấy là người rất hiểu lý lẽ." Tiêu Binh suy nghĩ một lát, mỉm cười và nói: “Hay là như vậy đi, tôi còn nhớ địa chỉ nhà cô, khoảng mấy giờ thì qua được?"
"Tùy anh thôi, anh cứ sắp xếp thời gian là được."
"Năm giờ nhé?"
"Được, anh làm việc đi, tôi đi trước đây." Chu Lệ Á xoay người đi ra khỏi quán, rất nhiều người đàn ông còn nhìn theo bóng cô ta ra ngoài, cuối cùng mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Trương Tĩnh hừ một tiếng, nói: "Anh Binh, anh còn trách Nhị Hóa nói bậy, vốn là vậy mà. Vừa nhìn người phụ nữ kia đã biết không phải là người tốt lành gì rồi."
"Đúng vậy!" Lý Hồng tò mò nói: “Đó không phải là bà chủ mới của cửa hàng bên cạnh à? Anh Binh, sao mới đấy mà anh đã dụ dỗ được cô ta thế?"
Tiêu Binh ho khan vài tiếng: "Chú ý cách dùng từ đi. Cái này được gọi là quen biết, không phải là dụ dỗ...."
"Cắt, em thấy em Hồng nói không sai, rõ ràng là người phụ nữ này đang qua lại với anh, trông lẳng lơ như vậy còn giả vờ ta đây lạnh lùng không thích người khác tới gần. Đúng rồi, cô ta nói anh giúp cô ta, anh giúp chuyện gì vậy?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Làm việc làm việc đi, khi nào rảnh rỗi lại nói sau."
Nếu như nói mình cho người ta mượn tiền, chắc hẳn hai người bọn họ sẽ bắt đầu tra hỏi tỉ mỉ, cho nên anh quyết định không nói gì thì tốt hơn.
"Hừ, không nói thì không nói, anh cẩn thận kẻo bị câu mất hồn đấy."
Hai cô gái khẽ lầm bầm, vẻ mặt tức giận bất bình. Tiêu Binh lại không để ý tới hai cô mà gọi điện thoại cho Diệp Tử. Thật ra cô cũng hiểu lý lẽ, nghe nói Chu Lệ Á mời, cũng chỉ trêu chọc vài câu, nhưng không có ý không cho Tiêu Binh đi.
Bốn rưỡi, Tiêu Binh ra khỏi quán mì, nghĩ lần đầu tiên mình đi qua nhà người ta ăn cơm, mua thêm gì đó vẫn tốt hơn, vì vậy anh mua ít hoa quả trên đường đi. Khi tới cửa căn hộ của Chu Lệ Á, trong lòng anh hơi hối hận. Cô ta không phải độc thân, mình vừa đánh chồng người ta, bây giờ lại tới nhà người ta ăn cơm, có phải không tốt lắm không? Tự nhiên anh có cảm giác như mình là Tây Môn Khánh tới cửa bắt nạt người ta vậy.
Nhưng dù sao cũng đã tới, lùi bước trước khi vào trận chiến không phải là phong cách xử sự của Tiêu Binh, đã đứng ở cửa nhà người ta, chẳng lẽ mình còn sợ Võ Đại Lang xấu xa kia sao? Chết tiệt, nghĩ thế nào mà lại xem mình thành Tây Môn Khánh chứ?
Tiêu Binh gõ cửa, rất nhanh liền có người tới mở cửa. Ở nhà, Chu Lệ Á vẫn mặc bộ váy vừa rồi, chẳng qua là thay đôi dép. Sau khi nhìn thấy Tiêu Binh, cô ta lau mồ hôi, trên mặt hiện ra nụ cười hiếm thấy: "Anh vào đi, tôi vừa mới nấu xong, không biết anh ăn có hợp không, hy vọng anh đừng chê."
"Ha ha, chỉ cần nghĩ người đẹp làm cơm, ăn thế nào cũng ngon." Tiêu Binh nói xong liền hối hận. Khỉ thật, hôm qua mình ở trước mặt Trương Quý còn tỏ ra mình là một quý ông đứng đắn, sao bây giờ nói ra nghe càng giống với Tây Môn Khánh vậy?
Tiêu Binh vội vàng ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Chồng cô đâu?"
"Anh ấy không ở nhà, tối nay chỉ có hai chúng ta thôi."
Tiêu Binh lại cười nói: "Người đẹp nấu cơm, mới ngửi thôi cũng thấy thơm rồi, nói gì tới ăn."
Chồng người ta không ở nhà, anh lập tức ném sĩ diện đi.
Sau khi vào nhà, Tiêu Binh đi theo Chu Lệ Á tới phòng ăn. Ở đây không lớn, lại được thu dọn rất sạch sẽ, trên bàn để bốn món ăn và một món canh, còn có một chai rượu vang cùng hai cái ly, hai người lần lượt ngồi xuống. Phong cách này, bầu không khí này... nếu như lại đốt hai ngọn nến, vậy điển hình chính là bữa tối trong ánh nến, thoáng cái, bầu không khí trở nên mờ ám.
Dù không thấy Chu Lệ Á có gì khác trước, nhưng có lẽ vì bầu không khí này làm cho Tiêu Binh cảm giác như người ta đang nhìn mình đầy tình ý vậy.
"Anh Binh, anh đang nghĩ gì vậy?"
"À, không... Không có gì. Chỉ cảm thấy hơi xúc động...."
"Xúc động à?"
"Đúng vậy, có thể được cô Chu Lệ Á tự mình làm bữa cơm tối đúng là cơ hội khó có được, chắc hẳn có rất nhiều người đàn ông sẽ tranh nhau vỡ đầu để được ngồi vào vị trí của tôi bây giờ."
Trong mắt Chu Lệ Á ánh lên nụ cười: "Anh Binh, tôi vẫn luôn cảm thấy anh là một người thành thật yên phận đấy!"
"Tôi đúng là vậy mà!" Tiêu Binh ho khan vài tiếng, cười ha hả nói: “Chỉ đùa một chút thôi."
"Từ đêm qua tôi đã thay đổi suy nghĩ về anh, nói ví dụ như biểu hiện của anh ở trong sòng bạc đêm qua, một người yên phận bình thường không thể làm được như vậy. Nói thật, khuya qua khi về nhà, tôi nghĩ lại vẫn còn thấy sợ."
"À, đó là do tinh thần chính nghĩa của tôi đột nhiên tăng cao thôi."
Chu Lệ Á mở chai rượu vang ra, sau đó lần lượt rót đầy hai ly và cầm lấy một ly, mỉm cười nói: "Anh Binh, cạn ly vì tinh thần chính nghĩa của anh."
"Cảm ơn, đây là việc nên làm đối với mỗi người phụ nữ Trung Quốc." Tiêu Binh giơ ly lên và cụng ly với Chu Lệ Á, hai người đều uống hết nửa ly rượu vang.
"Anh Binh, anh nếm thử xem tay nghề của tôi thế nào."
"Được." Tiêu Binh thầm buồn bực, chẳng lẽ đêm qua khi Trương Quý về nhà không tố cáo à? Cho dù không tố cáo, nhưng anh ta bị mình đánh thảm như vậy, Chu Lệ Á cũng có thể nhìn thấy chứ? Sao đến bây giờ vẫn không thấy cô ta nhắc tới.
Tiêu Binh nếm thử một miếng. Không thể không nói, Chu Lệ Á nấu ăn rất ngon. Nhưng càng như vậy, trong lòng Tiêu Binh càng thấy đáng tiếc cho cô ta. Sao cô ta có thể lấy một người đàn ông như vậy? Chẳng lẽ trước kia anh ta cao lớn đẹp trai giàu có, nhưng bây giờ bắt đầu trở nên sa sút? À... không thể nào là cao lớn đẹp trai giàu có được, chẳng lẽ trước kia người đàn ông này là người thấp bé, xấu xí nhưng giàu có à?
Tiêu Binh giả vờ tùy ý hỏi: "Chồng cô không ở nhà, chẳng lẽ lại đi đánh bài sao?"
"Tôi cũng không biết." Nhắc tới chồng mình, Chu Lệ Á khẽ thở dài, trong mắt có phần oán hận, Tiêu Binh nhìn thấy, trong lòng cũng ngừng hô stop, stop.
Tâm lý Chu Lệ Á rất tốt, hình như ý thức được mình không nên có biểu hiện như vậy ở trước mặt một người đàn ông mới quen, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lại tâm trạng, thản nhiên nói: "Đêm qua, sau khi anh ta đuổi theo anh, đến giờ vẫn chưa về nhà. Sau đó anh ta có gọi điện thoại về, bảo tới chỗ bạn ở."
Trong lòng Tiêu Binh cười thầm, nhất định là anh ta sợ Chu Lệ Á hỏi làm sao lại bị thương, đến lúc đó nếu để vợ mình biết mình bán vợ cho người đàn ông khác, anh ta có thể sống tốt được sao? Cho nên anh ta liền quyết định tránh ở bên ngoài, nhưng như vậy cũng tốt, mặc dù hôm qua mình đánh anh ta là có nguyên nhân, chỉ có điều để Chu Lệ Á biết được, ít nhiều vẫn sẽ có chút xấu hổ.
Tiêu Binh nghĩ tới bầu không khí tốt như vậy, hơn nữa cô ta mời khách để cảm ơn mình, hình như mình không nên nhắc tới những chuyện mất hứng, nhưng không ngờ Chu Lệ Á lại nhắc tới trước. Cô ta nhìn Tiêu Binh, trong mắt có phần bi thương, hỏi: "Chắc anh muốn biết tại sao tôi lại có thể lấy một người đàn ông như vậy, đúng không?"
Tiêu Binh nghĩ thầm, xem ra Chu Lệ Á đã sớm bất mãn về chồng của mình, bằng không làm sao có thể dùng một người đàn ông như vậy để hình dung chứ? Nhưng điều này cũng là bình thường, nếu như một người phụ nữ có thể cảm thấy hài lòng về người đàn ông như vậy mới là kỳ lạ, mặt mũi hoặc có tiền hay không thật ra không quan trọng, nhưng tính cách tệ hại tới mức độ nhất định thì căn bản không xứng nữa.
Hình như cũng biết Tiêu Binh không thể trả lời được, Chu Lệ Á cầm lấy ly rượu, uống cạn phần còn lại, sau đó lại rót đầy ly rượu cho mình, cũng thêm rượu vào ly của anh. Anh thấy cô ta có phần bi thương thì sốt ruột, vội vàng khuyên can: "Cô đừng suy nghĩ lung tung, đừng mượn rượu giải sầu đấy!"
Chu Lệ Á nhìn Tiêu Binh, bỗng nhiên mỉm cười: "Anh sợ tôi uống say, sẽ xảy ra chuyện gì đó với anh sao?"
Tiêu Binh thầm giật mình, đệt, giọng điệu này không quyến rũ, cũng không phải cố ý muốn quyến rũ ai đó, nhưng lời lẽ như vậy nói ra từ trong miệng một ngự tỷ có khí chất của nữ vương, cũng thật mê người mà.
Vào giờ nghỉ trưa của các sinh viên, Tô Tiểu Tiểu đi qua. Tiêu Binh vốn tưởng cô còn giận, không ngờ khi gặp vẫn thấy cô chẳng khác gì mọi ngày, vẫn thờ ơ, nhưng nhìn không giống như tức giận. Anh nói với cô vài câu, cô đều trả lời. Ban đầu, cô dẫn theo bạn học định tới đây ăn, tiếc là không thể xếp hàng chờ được, đành phải nói mấy câu rồi rời đi.
Tiêu Binh bận rộn đến hơn hai giờ chiều, lúc này trong cửa hàng mới có mấy bàn trống, không bận rộn như trước, xem như cho mọi người chút thời gian nghỉ xả hơi.
Mà lúc này Chu Lệ Á đi tới. Tiêu Binh không mấy bất ngờ khi thấy cô ta tới đây. Hôm qua mình vừa giúp cô ta, về tình về lý cô ta cũng nên tới cảm ơn một tiếng.
Chu Lệ Á mặc một chiếc váy ren màu đen trông rất gợi cảm, phía dưới là đôi tất màu đen, chân đi đôi giày cao gót, vừa gợi cảm mê người lại có khí chất cao quý của nữ vương.
Sau khi cô ta đi vào đã làm không ít người phải nhìn sang, Lý Hồng còn nói thầm với Trương Tĩnh: "Hừ, hồ ly tinh."
Có vài phụ nữ cho dù xinh đẹp nhưng không có tính công kích, mà Chu Lệ Á lại khác. Vẻ xinh đẹp gợi cảm của cô ta sẽ làm người phụ nữ khác cảm thấy thù địch.
Hình như Chu Lệ Á đã sớm quen được những người đàn ông khác chú ý nên hoàn toàn không đếm xỉa gì tới ánh mắt háo sắc của bọn họ. Cô ta đi tới trước mặt Tiêu Binh, nói: "Cám ơn anh đã giúp đỡ tôi đêm qua, không biết có thể mời anh đến nhà tôi ăn bữa cơm tối nay được không?"
Hai người Lý Hồng và Trương Tĩnh đang vểnh tai nghe, Nhị Hóa mới vừa từ sau bếp đi ra, bỗng nhiên giơ nanh múa vuốt hét lớn: "Oa, có kẻ ngoại tình lén hẹn hò sau lưng cô Diệp Tử...."
Tiêu Binh giơ một chân lên, đạp Nhị Hóa lăn vào trong bếp, sau đó còn có thể nghe được tiếng anh ta lầm bầm sau khi đứng dậy: "Mẹ tôi nói, ăn cơm với người phụ nữ khác sau lưng vợ mình chính là kẻ ngoại tình...."
Tiêu Binh cười mắng: "Thằng cha thối tha này... Cô Chu, cô đừng để ý nhé."
"A, không sao, nếu làm bạn gái anh hiểu lầm thì thôi vậy."
"Không sao, không sao, cô ấy là người rất hiểu lý lẽ." Tiêu Binh suy nghĩ một lát, mỉm cười và nói: “Hay là như vậy đi, tôi còn nhớ địa chỉ nhà cô, khoảng mấy giờ thì qua được?"
"Tùy anh thôi, anh cứ sắp xếp thời gian là được."
"Năm giờ nhé?"
"Được, anh làm việc đi, tôi đi trước đây." Chu Lệ Á xoay người đi ra khỏi quán, rất nhiều người đàn ông còn nhìn theo bóng cô ta ra ngoài, cuối cùng mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Trương Tĩnh hừ một tiếng, nói: "Anh Binh, anh còn trách Nhị Hóa nói bậy, vốn là vậy mà. Vừa nhìn người phụ nữ kia đã biết không phải là người tốt lành gì rồi."
"Đúng vậy!" Lý Hồng tò mò nói: “Đó không phải là bà chủ mới của cửa hàng bên cạnh à? Anh Binh, sao mới đấy mà anh đã dụ dỗ được cô ta thế?"
Tiêu Binh ho khan vài tiếng: "Chú ý cách dùng từ đi. Cái này được gọi là quen biết, không phải là dụ dỗ...."
"Cắt, em thấy em Hồng nói không sai, rõ ràng là người phụ nữ này đang qua lại với anh, trông lẳng lơ như vậy còn giả vờ ta đây lạnh lùng không thích người khác tới gần. Đúng rồi, cô ta nói anh giúp cô ta, anh giúp chuyện gì vậy?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Làm việc làm việc đi, khi nào rảnh rỗi lại nói sau."
Nếu như nói mình cho người ta mượn tiền, chắc hẳn hai người bọn họ sẽ bắt đầu tra hỏi tỉ mỉ, cho nên anh quyết định không nói gì thì tốt hơn.
"Hừ, không nói thì không nói, anh cẩn thận kẻo bị câu mất hồn đấy."
Hai cô gái khẽ lầm bầm, vẻ mặt tức giận bất bình. Tiêu Binh lại không để ý tới hai cô mà gọi điện thoại cho Diệp Tử. Thật ra cô cũng hiểu lý lẽ, nghe nói Chu Lệ Á mời, cũng chỉ trêu chọc vài câu, nhưng không có ý không cho Tiêu Binh đi.
Bốn rưỡi, Tiêu Binh ra khỏi quán mì, nghĩ lần đầu tiên mình đi qua nhà người ta ăn cơm, mua thêm gì đó vẫn tốt hơn, vì vậy anh mua ít hoa quả trên đường đi. Khi tới cửa căn hộ của Chu Lệ Á, trong lòng anh hơi hối hận. Cô ta không phải độc thân, mình vừa đánh chồng người ta, bây giờ lại tới nhà người ta ăn cơm, có phải không tốt lắm không? Tự nhiên anh có cảm giác như mình là Tây Môn Khánh tới cửa bắt nạt người ta vậy.
Nhưng dù sao cũng đã tới, lùi bước trước khi vào trận chiến không phải là phong cách xử sự của Tiêu Binh, đã đứng ở cửa nhà người ta, chẳng lẽ mình còn sợ Võ Đại Lang xấu xa kia sao? Chết tiệt, nghĩ thế nào mà lại xem mình thành Tây Môn Khánh chứ?
Tiêu Binh gõ cửa, rất nhanh liền có người tới mở cửa. Ở nhà, Chu Lệ Á vẫn mặc bộ váy vừa rồi, chẳng qua là thay đôi dép. Sau khi nhìn thấy Tiêu Binh, cô ta lau mồ hôi, trên mặt hiện ra nụ cười hiếm thấy: "Anh vào đi, tôi vừa mới nấu xong, không biết anh ăn có hợp không, hy vọng anh đừng chê."
"Ha ha, chỉ cần nghĩ người đẹp làm cơm, ăn thế nào cũng ngon." Tiêu Binh nói xong liền hối hận. Khỉ thật, hôm qua mình ở trước mặt Trương Quý còn tỏ ra mình là một quý ông đứng đắn, sao bây giờ nói ra nghe càng giống với Tây Môn Khánh vậy?
Tiêu Binh vội vàng ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Chồng cô đâu?"
"Anh ấy không ở nhà, tối nay chỉ có hai chúng ta thôi."
Tiêu Binh lại cười nói: "Người đẹp nấu cơm, mới ngửi thôi cũng thấy thơm rồi, nói gì tới ăn."
Chồng người ta không ở nhà, anh lập tức ném sĩ diện đi.
Sau khi vào nhà, Tiêu Binh đi theo Chu Lệ Á tới phòng ăn. Ở đây không lớn, lại được thu dọn rất sạch sẽ, trên bàn để bốn món ăn và một món canh, còn có một chai rượu vang cùng hai cái ly, hai người lần lượt ngồi xuống. Phong cách này, bầu không khí này... nếu như lại đốt hai ngọn nến, vậy điển hình chính là bữa tối trong ánh nến, thoáng cái, bầu không khí trở nên mờ ám.
Dù không thấy Chu Lệ Á có gì khác trước, nhưng có lẽ vì bầu không khí này làm cho Tiêu Binh cảm giác như người ta đang nhìn mình đầy tình ý vậy.
"Anh Binh, anh đang nghĩ gì vậy?"
"À, không... Không có gì. Chỉ cảm thấy hơi xúc động...."
"Xúc động à?"
"Đúng vậy, có thể được cô Chu Lệ Á tự mình làm bữa cơm tối đúng là cơ hội khó có được, chắc hẳn có rất nhiều người đàn ông sẽ tranh nhau vỡ đầu để được ngồi vào vị trí của tôi bây giờ."
Trong mắt Chu Lệ Á ánh lên nụ cười: "Anh Binh, tôi vẫn luôn cảm thấy anh là một người thành thật yên phận đấy!"
"Tôi đúng là vậy mà!" Tiêu Binh ho khan vài tiếng, cười ha hả nói: “Chỉ đùa một chút thôi."
"Từ đêm qua tôi đã thay đổi suy nghĩ về anh, nói ví dụ như biểu hiện của anh ở trong sòng bạc đêm qua, một người yên phận bình thường không thể làm được như vậy. Nói thật, khuya qua khi về nhà, tôi nghĩ lại vẫn còn thấy sợ."
"À, đó là do tinh thần chính nghĩa của tôi đột nhiên tăng cao thôi."
Chu Lệ Á mở chai rượu vang ra, sau đó lần lượt rót đầy hai ly và cầm lấy một ly, mỉm cười nói: "Anh Binh, cạn ly vì tinh thần chính nghĩa của anh."
"Cảm ơn, đây là việc nên làm đối với mỗi người phụ nữ Trung Quốc." Tiêu Binh giơ ly lên và cụng ly với Chu Lệ Á, hai người đều uống hết nửa ly rượu vang.
"Anh Binh, anh nếm thử xem tay nghề của tôi thế nào."
"Được." Tiêu Binh thầm buồn bực, chẳng lẽ đêm qua khi Trương Quý về nhà không tố cáo à? Cho dù không tố cáo, nhưng anh ta bị mình đánh thảm như vậy, Chu Lệ Á cũng có thể nhìn thấy chứ? Sao đến bây giờ vẫn không thấy cô ta nhắc tới.
Tiêu Binh nếm thử một miếng. Không thể không nói, Chu Lệ Á nấu ăn rất ngon. Nhưng càng như vậy, trong lòng Tiêu Binh càng thấy đáng tiếc cho cô ta. Sao cô ta có thể lấy một người đàn ông như vậy? Chẳng lẽ trước kia anh ta cao lớn đẹp trai giàu có, nhưng bây giờ bắt đầu trở nên sa sút? À... không thể nào là cao lớn đẹp trai giàu có được, chẳng lẽ trước kia người đàn ông này là người thấp bé, xấu xí nhưng giàu có à?
Tiêu Binh giả vờ tùy ý hỏi: "Chồng cô không ở nhà, chẳng lẽ lại đi đánh bài sao?"
"Tôi cũng không biết." Nhắc tới chồng mình, Chu Lệ Á khẽ thở dài, trong mắt có phần oán hận, Tiêu Binh nhìn thấy, trong lòng cũng ngừng hô stop, stop.
Tâm lý Chu Lệ Á rất tốt, hình như ý thức được mình không nên có biểu hiện như vậy ở trước mặt một người đàn ông mới quen, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lại tâm trạng, thản nhiên nói: "Đêm qua, sau khi anh ta đuổi theo anh, đến giờ vẫn chưa về nhà. Sau đó anh ta có gọi điện thoại về, bảo tới chỗ bạn ở."
Trong lòng Tiêu Binh cười thầm, nhất định là anh ta sợ Chu Lệ Á hỏi làm sao lại bị thương, đến lúc đó nếu để vợ mình biết mình bán vợ cho người đàn ông khác, anh ta có thể sống tốt được sao? Cho nên anh ta liền quyết định tránh ở bên ngoài, nhưng như vậy cũng tốt, mặc dù hôm qua mình đánh anh ta là có nguyên nhân, chỉ có điều để Chu Lệ Á biết được, ít nhiều vẫn sẽ có chút xấu hổ.
Tiêu Binh nghĩ tới bầu không khí tốt như vậy, hơn nữa cô ta mời khách để cảm ơn mình, hình như mình không nên nhắc tới những chuyện mất hứng, nhưng không ngờ Chu Lệ Á lại nhắc tới trước. Cô ta nhìn Tiêu Binh, trong mắt có phần bi thương, hỏi: "Chắc anh muốn biết tại sao tôi lại có thể lấy một người đàn ông như vậy, đúng không?"
Tiêu Binh nghĩ thầm, xem ra Chu Lệ Á đã sớm bất mãn về chồng của mình, bằng không làm sao có thể dùng một người đàn ông như vậy để hình dung chứ? Nhưng điều này cũng là bình thường, nếu như một người phụ nữ có thể cảm thấy hài lòng về người đàn ông như vậy mới là kỳ lạ, mặt mũi hoặc có tiền hay không thật ra không quan trọng, nhưng tính cách tệ hại tới mức độ nhất định thì căn bản không xứng nữa.
Hình như cũng biết Tiêu Binh không thể trả lời được, Chu Lệ Á cầm lấy ly rượu, uống cạn phần còn lại, sau đó lại rót đầy ly rượu cho mình, cũng thêm rượu vào ly của anh. Anh thấy cô ta có phần bi thương thì sốt ruột, vội vàng khuyên can: "Cô đừng suy nghĩ lung tung, đừng mượn rượu giải sầu đấy!"
Chu Lệ Á nhìn Tiêu Binh, bỗng nhiên mỉm cười: "Anh sợ tôi uống say, sẽ xảy ra chuyện gì đó với anh sao?"
Tiêu Binh thầm giật mình, đệt, giọng điệu này không quyến rũ, cũng không phải cố ý muốn quyến rũ ai đó, nhưng lời lẽ như vậy nói ra từ trong miệng một ngự tỷ có khí chất của nữ vương, cũng thật mê người mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.