Chương 71: Các ông chủ Giang Thành tập trung lại
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Nhận được tin tức từ Thiên Vương Điện, những tên
lưu manh trong khu Kim Sa này đều chạy đến đây. Nhưng bọn chúng tới
nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi bị Nhị Hóa điên cuồng đánh cho một trận,
mỗi người đều rời đi với dáng vẻ chật vật không chịu nổi. Cho dù anh ta
ra tay vẫn tính là có chừng mực, nhưng có thể tưởng tượng được bệnh viện hôm nay chắc chắn sẽ quá tải.
Quay lại trong quán mì, thấy bên trong vắng vẻ, Vương Quế Phương lo lắng nói với: "Tiểu Binh, sao chúng ta lại trêu chọc đến những người này chứ? Nếu như bọn họ tới quấy nhiễu mỗi ngày, còn ai dám tới đến quán của chúng ta nữa...."
Trên thực tế, ý của Vương Quế Phương là tại sao Tiêu Binh phải chọc tới rắc rối này, nhưng dù sao anh cũng là cửa hàng trưởng ở đây, hơn nữa bình thường rất tốt, cho nên bà không có cách nào nói thẳng ra như vậy.
Tiêu Binh hiểu nỗi lo lắng của Vương Quế Phương, mỉm cười nói: "Dì Vương yên tâm đi, cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm nhất có thể, lát nữa cháu làm thủ tục mua cửa hàng bên cạnh, sau đó tiến hành mở rộng. Bắt đầu từ ngày mai mọi người đều không cần tới đây. Sau nửa tháng, quán mì sửa xong, chúng ta sẽ làm lễ khai trương. Khi đó, dì Lý vừa lúc ra viện, có thể cùng tham dự lễ cắt băng khánh thành. Cháu dám cam đoan, đến lúc đó quán mì Tiểu Tiểu sẽ trở thành vùng đất cấm của Giang Thành, từ nay về sau, cả khu Kim Sa sẽ không có người nào dám đến quán mì Tiểu Tiểu gây sự nữa!"
Chuyện của Bắc Thiên Vương không phải là không thể giải quyết được, nếu không, cho dù hôm nay giải quyết xong, có thể sẽ dừng uy hiếp bọn họ mấy ngày, nhưng không có nghĩa là những tên lưu manh này không nghĩ tới cách khác, phòng được người ngoài sáng, nhưng dù sao cũng khó phòng được người trong tối.
Chết tiệt, Bắc Thiên Vương quá vô sỉ, ông đây đánh vào cửa mà cô ta không chịu xuất hiện, sau lưng lại truyền ra tin tức, bảo đám lưu manh côn đồ của cả khu bắc đến quấy nhiễu mình, làm cho mình không thể có cuộc sống yên ổn, quan trọng nhất là bây giờ cảnh sát đã để mắt tới mình. Nếu mình còn muốn đi tới Bắc Trang gây ầm ĩ thì chắc chắn không được, hơn nữa cho dù có đi nữa, chắc hẳn Bắc Thiên Vương cũng sẽ không xuất hiện. Mình ở ngoài sáng, cô ta ở trong tối, cô ta muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo để mình phải chịu thua, ép mình chủ động cầu hòa.
Tiêu Binh không sợ quang minh chính đại đấu với người khác, chỉ sợ người khác căn bản không đi đánh với mình. Sau chuyện vừa rồi, anh bảo mọi người hôm nay đều về nghỉ sớm. Diệp Tử vừa gọi điện thoại tới, sau khi nhận nghe, anh cười gượng nói: "Diệp Tử, hai ngày tới anh hơi bận, có lẽ không thể quan tâm tới em được."
"Em biết rồi." Nghe giọng Diệp Tử cũng không có gì không vui, trái lại hơi lo lắng nói: “Anh Binh, anh gây ầm ĩ lớn ở Bắc Trang, thật đúng là ai cũng không nương tay nhỉ?”
Tiêu Binh khẽ sờ mũi của mình, cười gượng nói: "Sao chuyện này lại được truyền đi nhanh vậy? Chuyện mới làm hôm qua, bây giờ em đã biết rồi à?"
Diệp Tử nghiêm túc nói: "Anh Binh, anh có biết Bắc Trang là chỗ nào không? Nơi nào được gọi là khu vực cấm trong giới xã hội đen ở ba khu phía bắc Giang Thành. Bắc Thiên Vương trấn giữ trong đó, thống trị đám lưu manh côn đồ trong khu bắc, không ai dám không nghe theo! Anh đập Thiên Vương Điện thì tương đương với đắc tội một phần tư thế giới ngầm ở Giang Thành, nhất là bây giờ Bắc Thiên ra lệnh truy sát anh, cho dù anh lợi hại hơn nữa, nhưng anh không sợ người bên cạnh bị liên lụy sao? Mục đích anh đến Giang Thành là để bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, anh không sợ mình trái lại làm liên lụy đến cô ấy à? Thương ngoài sáng thì dễ tránh, mũi tên trong tối mới khó phòng, anh không sợ mình luôn phải lo lắng hãi hùng mỗi ngày sao?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Vậy ý của em là gì? Chẳng lẽ em bảo anh rời khỏi Giang Thành sao?"
"Nếu như anh thật sự rời khỏi Giang Thành, em lại không nỡ...." Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của Diệp Tử làm Tiêu Binh rung động, hận không thể lập tức nhìn thấy cô, sau đó ôm cô gái nhỏ vào trong lòng mình.
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Vậy em nói anh nên làm thế nào?"
"Một cách tốt nhất là hòa bình, mục đích thật sự của anh là bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, thật sự không nên có thêm rắc rối, cho dù giữa anh và Bắc Thiên Vương có thù hận không nhỏ, nhưng không phải không ai có thể hòa giải được. Sau khi cha em nghe nói về chuyện này, đã liên lạc với Ông Hầu."
"Ngoài mặt thì bốn Đại Thiên Vương kiểm soát thế giới ngầm trong cả Giang Thành, trên thực tế mỗi người bọn họ đều đang bán mạng cho ông Hầu, ông ta là người có suy nghĩ sâu xa, tham vọng rất lớn, trong tay tập trung lực lượng mạnh nhất của thế giới ngầm ở tỉnh Hắc. Cho dù là cha em cũng rất e ngại ông ta. Em sẽ nói về những chuyện này sau. Nói chung, bốn Đại Thiên Vương đều ra sức làm việc cho ông Hầu, là bốn con át chủ bài trong tay ông ta. Mà bốn người này đều trung thành và tận tâm với ông ta. Cho nên cha em đã mời ông Hầu đến nhà ăn cơm vào tối nay, cũng liên lạc với Bắc Thiên Vương, còn cố ý bảo em mời anh tới."
"Anh Binh, đây là cơ hội tốt nhất để hòa giải, thế giới ngầm ở Giang Thành phức tạp hơn các thành phố khác, cũng đáng sợ hơn nhiều. Nhà họ Diệp chúng em là trụ cột kinh tế ở Giang Thành, cho dù phóng tầm mắt ra cả tỉnh Hắc, nhà họ Diệp chúng em cũng có tầm quan trọng rất lớn, ông Hầu sẽ cho nhà em chút mặt mũi, hơn nữa chắc chắn sẽ không để cho anh phải chịu uất ức."
"Anh biết rồi." Vẻ mặt Tiêu Binh nở nụ cười rất khó nắm bắt: “Nếu hôm nay tất cả mọi người có thể đến đông đủ, vậy anh sẽ đi một chuyến."
Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ cô nói nhiều như vậy, chính là sợ tính cách của Tiêu Binh quá mạnh mẽ lại quá cố chấp, cho nên nghe anh nói vậy, cô vội nói: "Vậy em cho xe qua đón anh nhé? Bây giờ anh đang ở đâu?
"Anh đang ở quán mì, em không cần cho xe tới đây đâu, anh sẽ đón xe đi thẳng tới đó."
"Vậy cũng được, chắc hẳn bọn họ cũng sắp đến rồi. Anh tới sớm một chút đi."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Binh khẽ nhíu mày và lầu bầu nói: "Diệp Tử, lần này chỉ sợ phải làm em thất vọng rồi...."
Tiêu Binh nhìn Vương Quế Phương còn chưa đi, nói: "Dì Vương, cháu và Nhị Hóa ra ngoài, khi nào dì đi nhớ khóa cửa cẩn thận."
Vương Quế Phương nói: "Được, à, đúng rồi, mấy lời dì Vương nói lúc trước, cháu cũng không nên cho là thật... Bất kể thế nào, về sau cháu cũng là ông chủ của cửa hàng này, sẽ lập tức nhập cổ phần, cho nên dì nói những lời như vậy cũng chỉ vì lo lắng cho việc kinh doanh trong cửa hàng thôi."
"Cháu biết mà." Tiêu Binh cười nói: “Dì Vương đừng suy nghĩ nhiều, cháu cũng không giận... Hơn nữa, giống như dì nói, chờ sau khi mở rộng cửa hàng, cháu cũng là một ông chủ của cửa hàng này, cửa hàng này kinh doanh tốt thì cháu cũng mừng, cháu đương nhiên cũng thích nhân viên trong cửa hàng đều suy nghĩ cho cửa hàng. Thôi, cháu đi gọi Nhị Hóa, dì Vương, dì cũng thu dọn rồi chuẩn bị về sớm đi."
Tiêu Binh đi tới phòng nghỉ, thấy Nhị Hóa đang nằm ở trên giường ngủ say, trong miệng phát ra tiếng ngáy khò khò. Anh mỉm cười, đá một cái vào trên mông anh ta. Anh ta trực tiếp nhảy xuống giường, kinh ngạc nói: "Ai vậy? Ai vậy?"
Khi thấy rõ là Tiêu Binh, Nhị Hóa dụi đôi mắt còn ngái ngủ, yếu ớt nói: "Sao anh Binh lại đá vào mông tôi vậy?"
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Dẫn cậu đi dự tiệc, cậu có đi không?"
Mắt Nhị Hóa lập tức sáng lên, cười ngây ngô nói: "Mông bị đá cũng đáng, cái này thì tôi đi, tất nhiên phải đi rồi."
Nhị Hóa vui vẻ theo Tiêu Binh ra khỏi quán mì, cả đường đi cứ cười khúc khích mãi. Hai người gọi xe taxi, đi tới trang viên của nhà họ Diệp.
Khi đi vào đại sảnh, người giúp việc rất cung kính cúi chào vào nói với Tiêu Binh: "Ngài Tiêu, bữa tiệc tối vừa mới bắt đầu thôi, ông chủ nhà tôi sai tôi mời ngài đến nhà ăn."
"Anh đi trước dẫn đường đi."
Bắc Thiên Vương năm lần bảy lượt phái người tới gây rắc rối, sở dĩ Tiêu Binh đồng ý tới đây là vì anh thấy đã đến lúc gặp người phụ nữ này một lần, mà quan trọng hơn là anh tính làm một chuyện ở trước mặt nhiều nhân vật lớn này.
Khi đến nhà ăn, Tiêu Binh lập tức dừng lại, ánh mắt anh lập tức nhìn về phía một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Trên vị trí hai đầu của bàn ăn đã có người. Một người trong đó là Diệp Bán Thành, một người khác chính là người đàn ông trung tuổi này.
Ông ta mặc bộ comple kẻ vuông, mặc quần tây, đi giày da, trên cổ tay đeo đồng hồ hàng hiệu, trên sống mũi là một kính mắt có viền vàng, trông rất hào hoa phong nhã, nhưng lại cho Tiêu Binh một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cho dù là khi anh thực hiện nhiệm vụ năm đó cũng rất khó gặp được loại cảm giác này. Thông thường đều là ông trùm một phương mới miễn cưỡng có thể khiến anh thấy vậy. Lẽ nào người này là... ông Hầu mà Diệp Tử đã nhắc tới? Nhưng từ trên phương diện khí chất thì ông ta quả thật không giống lắm.
Người đàn ông trung tuổi dường như phát hiện có người nhìn mình nên lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Binh. Ánh mắt ông ta rất ôn hòa, lại cho anh cảm giác như ma quỷ ở trong một cơ thể của thiên sứ. Người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản như những gì ông ta thể hiện ra.
Nhìn thấy Tiêu Binh đi tới, Diệp Bán Thành đứng dậy và cười ha hả nói: "Tiểu Binh à, cháu nhanh tới đây ngồi đi, ngồi cạnh Tiểu Hi nhà chú này."
Thấy Diệp Tử nhìn mình, Tiêu Binh mỉm cười và khẽ gật đầu với Diệp Bán Thành, cười nói: "Cháu tới hơi muộn, lát nữa sẽ tự phạt mình hai chén."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử, sau đó nói với Diệp Bán Thành: "Chú Diệp, người bạn này đi cùng cháu, để cậu ấy ngồi cùng, chắc không sao chứ ạ?"
"Sao cháu lại nói vậy, bạn cháu còn không phải là bạn của nhà chú à? Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi. Cậu trai trẻ này tên gì vậy?"
Nhị Hóa ngồi xuống bên cạnh Tiêu Binh, cười ngây ngô nói: "Tôi tên là Nhị Hóa."
Phụt, trong phòng đã có mấy một người giúp việc không nhịn được mà phì cười. Ngay cả người đàn ông trung tuổi kia cũng phải mỉm cười. Diệp Bán Thành cười ha ha nói: "Tên rất hay, tên rất hay, chủ yếu là rất thú vị. Cậu ngồi xuống ăn cơm đi, đừng khách sáo, ngồi xuống ăn cơm đi."
Nhị Hóa sao hiểu được khách sáo là thế nào, sau khi ngồi xuống liền ăn rất vui vẻ.
Diệp Bán Thành cười ha hả nói: "Đây chính là Mẫu Đan Tiên Tử tiếng tăm lừng lẫy của Giang Thành chúng ta."
Tiêu Binh nhìn về phía Mẫu Đan Tiên Tử, lại thấy người phụ nữ này mặc váy lụa trắng, trên mặt còn đeo khăn che màu trắng. Mặc dù trên mặt cô ta bị tấm khăn mỏng che đi, nhưng Tiêu Binh dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy quyến rũ của cô ta sau lớp khăn che mặt này.
Chương 71: Các ông chủ Giang Thành tập trung lại
Nhận được tin tức từ Thiên Vương Điện, những tên lưu manh trong khu Kim Sa này đều chạy đến đây. Nhưng bọn chúng tới nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi bị Nhị Hóa điên cuồng đánh cho một trận, mỗi người đều rời đi với dáng vẻ chật vật không chịu nổi. Cho dù anh ta ra tay vẫn tính là có chừng mực, nhưng có thể tưởng tượng được bệnh viện hôm nay chắc chắn sẽ quá tải.
Quay lại trong quán mì, thấy bên trong vắng vẻ, Vương Quế Phương lo lắng nói với: "Tiểu Binh, sao chúng ta lại trêu chọc đến những người này chứ? Nếu như bọn họ tới quấy nhiễu mỗi ngày, còn ai dám tới đến quán của chúng ta nữa...."
Trên thực tế, ý của Vương Quế Phương là tại sao Tiêu Binh phải chọc tới rắc rối này, nhưng dù sao anh cũng là cửa hàng trưởng ở đây, hơn nữa bình thường rất tốt, cho nên bà không có cách nào nói thẳng ra như vậy.
Tiêu Binh hiểu nỗi lo lắng của Vương Quế Phương, mỉm cười nói: "Dì Vương yên tâm đi, cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm nhất có thể, lát nữa cháu làm thủ tục mua cửa hàng bên cạnh, sau đó tiến hành mở rộng. Bắt đầu từ ngày mai mọi người đều không cần tới đây. Sau nửa tháng, quán mì sửa xong, chúng ta sẽ làm lễ khai trương. Khi đó, dì Lý vừa lúc ra viện, có thể cùng tham dự lễ cắt băng khánh thành. Cháu dám cam đoan, đến lúc đó quán mì Tiểu Tiểu sẽ trở thành vùng đất cấm của Giang Thành, từ nay về sau, cả khu Kim Sa sẽ không có người nào dám đến quán mì Tiểu Tiểu gây sự nữa!"
Chuyện của Bắc Thiên Vương không phải là không thể giải quyết được, nếu không, cho dù hôm nay giải quyết xong, có thể sẽ dừng uy hiếp bọn họ mấy ngày, nhưng không có nghĩa là những tên lưu manh này không nghĩ tới cách khác, phòng được người ngoài sáng, nhưng dù sao cũng khó phòng được người trong tối.
Chết tiệt, Bắc Thiên Vương quá vô sỉ, ông đây đánh vào cửa mà cô ta không chịu xuất hiện, sau lưng lại truyền ra tin tức, bảo đám lưu manh côn đồ của cả khu bắc đến quấy nhiễu mình, làm cho mình không thể có cuộc sống yên ổn, quan trọng nhất là bây giờ cảnh sát đã để mắt tới mình. Nếu mình còn muốn đi tới Bắc Trang gây ầm ĩ thì chắc chắn không được, hơn nữa cho dù có đi nữa, chắc hẳn Bắc Thiên Vương cũng sẽ không xuất hiện. Mình ở ngoài sáng, cô ta ở trong tối, cô ta muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo để mình phải chịu thua, ép mình chủ động cầu hòa.
Tiêu Binh không sợ quang minh chính đại đấu với người khác, chỉ sợ người khác căn bản không đi đánh với mình. Sau chuyện vừa rồi, anh bảo mọi người hôm nay đều về nghỉ sớm. Diệp Tử vừa gọi điện thoại tới, sau khi nhận nghe, anh cười gượng nói: "Diệp Tử, hai ngày tới anh hơi bận, có lẽ không thể quan tâm tới em được."
"Em biết rồi." Nghe giọng Diệp Tử cũng không có gì không vui, trái lại hơi lo lắng nói: “Anh Binh, anh gây ầm ĩ lớn ở Bắc Trang, thật đúng là ai cũng không nương tay nhỉ?”
Tiêu Binh khẽ sờ mũi của mình, cười gượng nói: "Sao chuyện này lại được truyền đi nhanh vậy? Chuyện mới làm hôm qua, bây giờ em đã biết rồi à?"
Diệp Tử nghiêm túc nói: "Anh Binh, anh có biết Bắc Trang là chỗ nào không? Nơi nào được gọi là khu vực cấm trong giới xã hội đen ở ba khu phía bắc Giang Thành. Bắc Thiên Vương trấn giữ trong đó, thống trị đám lưu manh côn đồ trong khu bắc, không ai dám không nghe theo! Anh đập Thiên Vương Điện thì tương đương với đắc tội một phần tư thế giới ngầm ở Giang Thành, nhất là bây giờ Bắc Thiên ra lệnh truy sát anh, cho dù anh lợi hại hơn nữa, nhưng anh không sợ người bên cạnh bị liên lụy sao? Mục đích anh đến Giang Thành là để bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, anh không sợ mình trái lại làm liên lụy đến cô ấy à? Thương ngoài sáng thì dễ tránh, mũi tên trong tối mới khó phòng, anh không sợ mình luôn phải lo lắng hãi hùng mỗi ngày sao?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Vậy ý của em là gì? Chẳng lẽ em bảo anh rời khỏi Giang Thành sao?"
"Nếu như anh thật sự rời khỏi Giang Thành, em lại không nỡ...." Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của Diệp Tử làm Tiêu Binh rung động, hận không thể lập tức nhìn thấy cô, sau đó ôm cô gái nhỏ vào trong lòng mình.
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Vậy em nói anh nên làm thế nào?"
"Một cách tốt nhất là hòa bình, mục đích thật sự của anh là bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, thật sự không nên có thêm rắc rối, cho dù giữa anh và Bắc Thiên Vương có thù hận không nhỏ, nhưng không phải không ai có thể hòa giải được. Sau khi cha em nghe nói về chuyện này, đã liên lạc với Ông Hầu."
"Ngoài mặt thì bốn Đại Thiên Vương kiểm soát thế giới ngầm trong cả Giang Thành, trên thực tế mỗi người bọn họ đều đang bán mạng cho ông Hầu, ông ta là người có suy nghĩ sâu xa, tham vọng rất lớn, trong tay tập trung lực lượng mạnh nhất của thế giới ngầm ở tỉnh Hắc. Cho dù là cha em cũng rất e ngại ông ta. Em sẽ nói về những chuyện này sau. Nói chung, bốn Đại Thiên Vương đều ra sức làm việc cho ông Hầu, là bốn con át chủ bài trong tay ông ta. Mà bốn người này đều trung thành và tận tâm với ông ta. Cho nên cha em đã mời ông Hầu đến nhà ăn cơm vào tối nay, cũng liên lạc với Bắc Thiên Vương, còn cố ý bảo em mời anh tới."
"Anh Binh, đây là cơ hội tốt nhất để hòa giải, thế giới ngầm ở Giang Thành phức tạp hơn các thành phố khác, cũng đáng sợ hơn nhiều. Nhà họ Diệp chúng em là trụ cột kinh tế ở Giang Thành, cho dù phóng tầm mắt ra cả tỉnh Hắc, nhà họ Diệp chúng em cũng có tầm quan trọng rất lớn, ông Hầu sẽ cho nhà em chút mặt mũi, hơn nữa chắc chắn sẽ không để cho anh phải chịu uất ức."
"Anh biết rồi." Vẻ mặt Tiêu Binh nở nụ cười rất khó nắm bắt: “Nếu hôm nay tất cả mọi người có thể đến đông đủ, vậy anh sẽ đi một chuyến."
Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ cô nói nhiều như vậy, chính là sợ tính cách của Tiêu Binh quá mạnh mẽ lại quá cố chấp, cho nên nghe anh nói vậy, cô vội nói: "Vậy em cho xe qua đón anh nhé? Bây giờ anh đang ở đâu?
"Anh đang ở quán mì, em không cần cho xe tới đây đâu, anh sẽ đón xe đi thẳng tới đó."
"Vậy cũng được, chắc hẳn bọn họ cũng sắp đến rồi. Anh tới sớm một chút đi."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Binh khẽ nhíu mày và lầu bầu nói: "Diệp Tử, lần này chỉ sợ phải làm em thất vọng rồi...."
Tiêu Binh nhìn Vương Quế Phương còn chưa đi, nói: "Dì Vương, cháu và Nhị Hóa ra ngoài, khi nào dì đi nhớ khóa cửa cẩn thận."
Vương Quế Phương nói: "Được, à, đúng rồi, mấy lời dì Vương nói lúc trước, cháu cũng không nên cho là thật... Bất kể thế nào, về sau cháu cũng là ông chủ của cửa hàng này, sẽ lập tức nhập cổ phần, cho nên dì nói những lời như vậy cũng chỉ vì lo lắng cho việc kinh doanh trong cửa hàng thôi."
"Cháu biết mà." Tiêu Binh cười nói: “Dì Vương đừng suy nghĩ nhiều, cháu cũng không giận... Hơn nữa, giống như dì nói, chờ sau khi mở rộng cửa hàng, cháu cũng là một ông chủ của cửa hàng này, cửa hàng này kinh doanh tốt thì cháu cũng mừng, cháu đương nhiên cũng thích nhân viên trong cửa hàng đều suy nghĩ cho cửa hàng. Thôi, cháu đi gọi Nhị Hóa, dì Vương, dì cũng thu dọn rồi chuẩn bị về sớm đi."
Tiêu Binh đi tới phòng nghỉ, thấy Nhị Hóa đang nằm ở trên giường ngủ say, trong miệng phát ra tiếng ngáy khò khò. Anh mỉm cười, đá một cái vào trên mông anh ta. Anh ta trực tiếp nhảy xuống giường, kinh ngạc nói: "Ai vậy? Ai vậy?"
Khi thấy rõ là Tiêu Binh, Nhị Hóa dụi đôi mắt còn ngái ngủ, yếu ớt nói: "Sao anh Binh lại đá vào mông tôi vậy?"
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Dẫn cậu đi dự tiệc, cậu có đi không?"
Mắt Nhị Hóa lập tức sáng lên, cười ngây ngô nói: "Mông bị đá cũng đáng, cái này thì tôi đi, tất nhiên phải đi rồi."
Nhị Hóa vui vẻ theo Tiêu Binh ra khỏi quán mì, cả đường đi cứ cười khúc khích mãi. Hai người gọi xe taxi, đi tới trang viên của nhà họ Diệp.
Khi đi vào đại sảnh, người giúp việc rất cung kính cúi chào vào nói với Tiêu Binh: "Ngài Tiêu, bữa tiệc tối vừa mới bắt đầu thôi, ông chủ nhà tôi sai tôi mời ngài đến nhà ăn."
"Anh đi trước dẫn đường đi."
Bắc Thiên Vương năm lần bảy lượt phái người tới gây rắc rối, sở dĩ Tiêu Binh đồng ý tới đây là vì anh thấy đã đến lúc gặp người phụ nữ này một lần, mà quan trọng hơn là anh tính làm một chuyện ở trước mặt nhiều nhân vật lớn này.
Khi đến nhà ăn, Tiêu Binh lập tức dừng lại, ánh mắt anh lập tức nhìn về phía một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Trên vị trí hai đầu của bàn ăn đã có người. Một người trong đó là Diệp Bán Thành, một người khác chính là người đàn ông trung tuổi này.
Ông ta mặc bộ comple kẻ vuông, mặc quần tây, đi giày da, trên cổ tay đeo đồng hồ hàng hiệu, trên sống mũi là một kính mắt có viền vàng, trông rất hào hoa phong nhã, nhưng lại cho Tiêu Binh một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cho dù là khi anh thực hiện nhiệm vụ năm đó cũng rất khó gặp được loại cảm giác này. Thông thường đều là ông trùm một phương mới miễn cưỡng có thể khiến anh thấy vậy. Lẽ nào người này là... ông Hầu mà Diệp Tử đã nhắc tới? Nhưng từ trên phương diện khí chất thì ông ta quả thật không giống lắm.
Người đàn ông trung tuổi dường như phát hiện có người nhìn mình nên lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Binh. Ánh mắt ông ta rất ôn hòa, lại cho anh cảm giác như ma quỷ ở trong một cơ thể của thiên sứ. Người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản như những gì ông ta thể hiện ra.
Nhìn thấy Tiêu Binh đi tới, Diệp Bán Thành đứng dậy và cười ha hả nói: "Tiểu Binh à, cháu nhanh tới đây ngồi đi, ngồi cạnh Tiểu Hi nhà chú này."
Thấy Diệp Tử nhìn mình, Tiêu Binh mỉm cười và khẽ gật đầu với Diệp Bán Thành, cười nói: "Cháu tới hơi muộn, lát nữa sẽ tự phạt mình hai chén."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử, sau đó nói với Diệp Bán Thành: "Chú Diệp, người bạn này đi cùng cháu, để cậu ấy ngồi cùng, chắc không sao chứ ạ?"
"Sao cháu lại nói vậy, bạn cháu còn không phải là bạn của nhà chú à? Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi. Cậu trai trẻ này tên gì vậy?"
Nhị Hóa ngồi xuống bên cạnh Tiêu Binh, cười ngây ngô nói: "Tôi tên là Nhị Hóa."
Phụt, trong phòng đã có mấy một người giúp việc không nhịn được mà phì cười. Ngay cả người đàn ông trung tuổi kia cũng phải mỉm cười. Diệp Bán Thành cười ha ha nói: "Tên rất hay, tên rất hay, chủ yếu là rất thú vị. Cậu ngồi xuống ăn cơm đi, đừng khách sáo, ngồi xuống ăn cơm đi."
Nhị Hóa sao hiểu được khách sáo là thế nào, sau khi ngồi xuống liền ăn rất vui vẻ.
Diệp Bán Thành cười ha hả nói: "Đây chính là Mẫu Đan Tiên Tử tiếng tăm lừng lẫy của Giang Thành chúng ta."
Tiêu Binh nhìn về phía Mẫu Đan Tiên Tử, lại thấy người phụ nữ này mặc váy lụa trắng, trên mặt còn đeo khăn che màu trắng. Mặc dù trên mặt cô ta bị tấm khăn mỏng che đi, nhưng Tiêu Binh dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy quyến rũ của cô ta sau lớp khăn che mặt này.
Quay lại trong quán mì, thấy bên trong vắng vẻ, Vương Quế Phương lo lắng nói với: "Tiểu Binh, sao chúng ta lại trêu chọc đến những người này chứ? Nếu như bọn họ tới quấy nhiễu mỗi ngày, còn ai dám tới đến quán của chúng ta nữa...."
Trên thực tế, ý của Vương Quế Phương là tại sao Tiêu Binh phải chọc tới rắc rối này, nhưng dù sao anh cũng là cửa hàng trưởng ở đây, hơn nữa bình thường rất tốt, cho nên bà không có cách nào nói thẳng ra như vậy.
Tiêu Binh hiểu nỗi lo lắng của Vương Quế Phương, mỉm cười nói: "Dì Vương yên tâm đi, cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm nhất có thể, lát nữa cháu làm thủ tục mua cửa hàng bên cạnh, sau đó tiến hành mở rộng. Bắt đầu từ ngày mai mọi người đều không cần tới đây. Sau nửa tháng, quán mì sửa xong, chúng ta sẽ làm lễ khai trương. Khi đó, dì Lý vừa lúc ra viện, có thể cùng tham dự lễ cắt băng khánh thành. Cháu dám cam đoan, đến lúc đó quán mì Tiểu Tiểu sẽ trở thành vùng đất cấm của Giang Thành, từ nay về sau, cả khu Kim Sa sẽ không có người nào dám đến quán mì Tiểu Tiểu gây sự nữa!"
Chuyện của Bắc Thiên Vương không phải là không thể giải quyết được, nếu không, cho dù hôm nay giải quyết xong, có thể sẽ dừng uy hiếp bọn họ mấy ngày, nhưng không có nghĩa là những tên lưu manh này không nghĩ tới cách khác, phòng được người ngoài sáng, nhưng dù sao cũng khó phòng được người trong tối.
Chết tiệt, Bắc Thiên Vương quá vô sỉ, ông đây đánh vào cửa mà cô ta không chịu xuất hiện, sau lưng lại truyền ra tin tức, bảo đám lưu manh côn đồ của cả khu bắc đến quấy nhiễu mình, làm cho mình không thể có cuộc sống yên ổn, quan trọng nhất là bây giờ cảnh sát đã để mắt tới mình. Nếu mình còn muốn đi tới Bắc Trang gây ầm ĩ thì chắc chắn không được, hơn nữa cho dù có đi nữa, chắc hẳn Bắc Thiên Vương cũng sẽ không xuất hiện. Mình ở ngoài sáng, cô ta ở trong tối, cô ta muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo để mình phải chịu thua, ép mình chủ động cầu hòa.
Tiêu Binh không sợ quang minh chính đại đấu với người khác, chỉ sợ người khác căn bản không đi đánh với mình. Sau chuyện vừa rồi, anh bảo mọi người hôm nay đều về nghỉ sớm. Diệp Tử vừa gọi điện thoại tới, sau khi nhận nghe, anh cười gượng nói: "Diệp Tử, hai ngày tới anh hơi bận, có lẽ không thể quan tâm tới em được."
"Em biết rồi." Nghe giọng Diệp Tử cũng không có gì không vui, trái lại hơi lo lắng nói: “Anh Binh, anh gây ầm ĩ lớn ở Bắc Trang, thật đúng là ai cũng không nương tay nhỉ?”
Tiêu Binh khẽ sờ mũi của mình, cười gượng nói: "Sao chuyện này lại được truyền đi nhanh vậy? Chuyện mới làm hôm qua, bây giờ em đã biết rồi à?"
Diệp Tử nghiêm túc nói: "Anh Binh, anh có biết Bắc Trang là chỗ nào không? Nơi nào được gọi là khu vực cấm trong giới xã hội đen ở ba khu phía bắc Giang Thành. Bắc Thiên Vương trấn giữ trong đó, thống trị đám lưu manh côn đồ trong khu bắc, không ai dám không nghe theo! Anh đập Thiên Vương Điện thì tương đương với đắc tội một phần tư thế giới ngầm ở Giang Thành, nhất là bây giờ Bắc Thiên ra lệnh truy sát anh, cho dù anh lợi hại hơn nữa, nhưng anh không sợ người bên cạnh bị liên lụy sao? Mục đích anh đến Giang Thành là để bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, anh không sợ mình trái lại làm liên lụy đến cô ấy à? Thương ngoài sáng thì dễ tránh, mũi tên trong tối mới khó phòng, anh không sợ mình luôn phải lo lắng hãi hùng mỗi ngày sao?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Vậy ý của em là gì? Chẳng lẽ em bảo anh rời khỏi Giang Thành sao?"
"Nếu như anh thật sự rời khỏi Giang Thành, em lại không nỡ...." Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của Diệp Tử làm Tiêu Binh rung động, hận không thể lập tức nhìn thấy cô, sau đó ôm cô gái nhỏ vào trong lòng mình.
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Vậy em nói anh nên làm thế nào?"
"Một cách tốt nhất là hòa bình, mục đích thật sự của anh là bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, thật sự không nên có thêm rắc rối, cho dù giữa anh và Bắc Thiên Vương có thù hận không nhỏ, nhưng không phải không ai có thể hòa giải được. Sau khi cha em nghe nói về chuyện này, đã liên lạc với Ông Hầu."
"Ngoài mặt thì bốn Đại Thiên Vương kiểm soát thế giới ngầm trong cả Giang Thành, trên thực tế mỗi người bọn họ đều đang bán mạng cho ông Hầu, ông ta là người có suy nghĩ sâu xa, tham vọng rất lớn, trong tay tập trung lực lượng mạnh nhất của thế giới ngầm ở tỉnh Hắc. Cho dù là cha em cũng rất e ngại ông ta. Em sẽ nói về những chuyện này sau. Nói chung, bốn Đại Thiên Vương đều ra sức làm việc cho ông Hầu, là bốn con át chủ bài trong tay ông ta. Mà bốn người này đều trung thành và tận tâm với ông ta. Cho nên cha em đã mời ông Hầu đến nhà ăn cơm vào tối nay, cũng liên lạc với Bắc Thiên Vương, còn cố ý bảo em mời anh tới."
"Anh Binh, đây là cơ hội tốt nhất để hòa giải, thế giới ngầm ở Giang Thành phức tạp hơn các thành phố khác, cũng đáng sợ hơn nhiều. Nhà họ Diệp chúng em là trụ cột kinh tế ở Giang Thành, cho dù phóng tầm mắt ra cả tỉnh Hắc, nhà họ Diệp chúng em cũng có tầm quan trọng rất lớn, ông Hầu sẽ cho nhà em chút mặt mũi, hơn nữa chắc chắn sẽ không để cho anh phải chịu uất ức."
"Anh biết rồi." Vẻ mặt Tiêu Binh nở nụ cười rất khó nắm bắt: “Nếu hôm nay tất cả mọi người có thể đến đông đủ, vậy anh sẽ đi một chuyến."
Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ cô nói nhiều như vậy, chính là sợ tính cách của Tiêu Binh quá mạnh mẽ lại quá cố chấp, cho nên nghe anh nói vậy, cô vội nói: "Vậy em cho xe qua đón anh nhé? Bây giờ anh đang ở đâu?
"Anh đang ở quán mì, em không cần cho xe tới đây đâu, anh sẽ đón xe đi thẳng tới đó."
"Vậy cũng được, chắc hẳn bọn họ cũng sắp đến rồi. Anh tới sớm một chút đi."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Binh khẽ nhíu mày và lầu bầu nói: "Diệp Tử, lần này chỉ sợ phải làm em thất vọng rồi...."
Tiêu Binh nhìn Vương Quế Phương còn chưa đi, nói: "Dì Vương, cháu và Nhị Hóa ra ngoài, khi nào dì đi nhớ khóa cửa cẩn thận."
Vương Quế Phương nói: "Được, à, đúng rồi, mấy lời dì Vương nói lúc trước, cháu cũng không nên cho là thật... Bất kể thế nào, về sau cháu cũng là ông chủ của cửa hàng này, sẽ lập tức nhập cổ phần, cho nên dì nói những lời như vậy cũng chỉ vì lo lắng cho việc kinh doanh trong cửa hàng thôi."
"Cháu biết mà." Tiêu Binh cười nói: “Dì Vương đừng suy nghĩ nhiều, cháu cũng không giận... Hơn nữa, giống như dì nói, chờ sau khi mở rộng cửa hàng, cháu cũng là một ông chủ của cửa hàng này, cửa hàng này kinh doanh tốt thì cháu cũng mừng, cháu đương nhiên cũng thích nhân viên trong cửa hàng đều suy nghĩ cho cửa hàng. Thôi, cháu đi gọi Nhị Hóa, dì Vương, dì cũng thu dọn rồi chuẩn bị về sớm đi."
Tiêu Binh đi tới phòng nghỉ, thấy Nhị Hóa đang nằm ở trên giường ngủ say, trong miệng phát ra tiếng ngáy khò khò. Anh mỉm cười, đá một cái vào trên mông anh ta. Anh ta trực tiếp nhảy xuống giường, kinh ngạc nói: "Ai vậy? Ai vậy?"
Khi thấy rõ là Tiêu Binh, Nhị Hóa dụi đôi mắt còn ngái ngủ, yếu ớt nói: "Sao anh Binh lại đá vào mông tôi vậy?"
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Dẫn cậu đi dự tiệc, cậu có đi không?"
Mắt Nhị Hóa lập tức sáng lên, cười ngây ngô nói: "Mông bị đá cũng đáng, cái này thì tôi đi, tất nhiên phải đi rồi."
Nhị Hóa vui vẻ theo Tiêu Binh ra khỏi quán mì, cả đường đi cứ cười khúc khích mãi. Hai người gọi xe taxi, đi tới trang viên của nhà họ Diệp.
Khi đi vào đại sảnh, người giúp việc rất cung kính cúi chào vào nói với Tiêu Binh: "Ngài Tiêu, bữa tiệc tối vừa mới bắt đầu thôi, ông chủ nhà tôi sai tôi mời ngài đến nhà ăn."
"Anh đi trước dẫn đường đi."
Bắc Thiên Vương năm lần bảy lượt phái người tới gây rắc rối, sở dĩ Tiêu Binh đồng ý tới đây là vì anh thấy đã đến lúc gặp người phụ nữ này một lần, mà quan trọng hơn là anh tính làm một chuyện ở trước mặt nhiều nhân vật lớn này.
Khi đến nhà ăn, Tiêu Binh lập tức dừng lại, ánh mắt anh lập tức nhìn về phía một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Trên vị trí hai đầu của bàn ăn đã có người. Một người trong đó là Diệp Bán Thành, một người khác chính là người đàn ông trung tuổi này.
Ông ta mặc bộ comple kẻ vuông, mặc quần tây, đi giày da, trên cổ tay đeo đồng hồ hàng hiệu, trên sống mũi là một kính mắt có viền vàng, trông rất hào hoa phong nhã, nhưng lại cho Tiêu Binh một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cho dù là khi anh thực hiện nhiệm vụ năm đó cũng rất khó gặp được loại cảm giác này. Thông thường đều là ông trùm một phương mới miễn cưỡng có thể khiến anh thấy vậy. Lẽ nào người này là... ông Hầu mà Diệp Tử đã nhắc tới? Nhưng từ trên phương diện khí chất thì ông ta quả thật không giống lắm.
Người đàn ông trung tuổi dường như phát hiện có người nhìn mình nên lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Binh. Ánh mắt ông ta rất ôn hòa, lại cho anh cảm giác như ma quỷ ở trong một cơ thể của thiên sứ. Người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản như những gì ông ta thể hiện ra.
Nhìn thấy Tiêu Binh đi tới, Diệp Bán Thành đứng dậy và cười ha hả nói: "Tiểu Binh à, cháu nhanh tới đây ngồi đi, ngồi cạnh Tiểu Hi nhà chú này."
Thấy Diệp Tử nhìn mình, Tiêu Binh mỉm cười và khẽ gật đầu với Diệp Bán Thành, cười nói: "Cháu tới hơi muộn, lát nữa sẽ tự phạt mình hai chén."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử, sau đó nói với Diệp Bán Thành: "Chú Diệp, người bạn này đi cùng cháu, để cậu ấy ngồi cùng, chắc không sao chứ ạ?"
"Sao cháu lại nói vậy, bạn cháu còn không phải là bạn của nhà chú à? Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi. Cậu trai trẻ này tên gì vậy?"
Nhị Hóa ngồi xuống bên cạnh Tiêu Binh, cười ngây ngô nói: "Tôi tên là Nhị Hóa."
Phụt, trong phòng đã có mấy một người giúp việc không nhịn được mà phì cười. Ngay cả người đàn ông trung tuổi kia cũng phải mỉm cười. Diệp Bán Thành cười ha ha nói: "Tên rất hay, tên rất hay, chủ yếu là rất thú vị. Cậu ngồi xuống ăn cơm đi, đừng khách sáo, ngồi xuống ăn cơm đi."
Nhị Hóa sao hiểu được khách sáo là thế nào, sau khi ngồi xuống liền ăn rất vui vẻ.
Diệp Bán Thành cười ha hả nói: "Đây chính là Mẫu Đan Tiên Tử tiếng tăm lừng lẫy của Giang Thành chúng ta."
Tiêu Binh nhìn về phía Mẫu Đan Tiên Tử, lại thấy người phụ nữ này mặc váy lụa trắng, trên mặt còn đeo khăn che màu trắng. Mặc dù trên mặt cô ta bị tấm khăn mỏng che đi, nhưng Tiêu Binh dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy quyến rũ của cô ta sau lớp khăn che mặt này.
Chương 71: Các ông chủ Giang Thành tập trung lại
Nhận được tin tức từ Thiên Vương Điện, những tên lưu manh trong khu Kim Sa này đều chạy đến đây. Nhưng bọn chúng tới nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi bị Nhị Hóa điên cuồng đánh cho một trận, mỗi người đều rời đi với dáng vẻ chật vật không chịu nổi. Cho dù anh ta ra tay vẫn tính là có chừng mực, nhưng có thể tưởng tượng được bệnh viện hôm nay chắc chắn sẽ quá tải.
Quay lại trong quán mì, thấy bên trong vắng vẻ, Vương Quế Phương lo lắng nói với: "Tiểu Binh, sao chúng ta lại trêu chọc đến những người này chứ? Nếu như bọn họ tới quấy nhiễu mỗi ngày, còn ai dám tới đến quán của chúng ta nữa...."
Trên thực tế, ý của Vương Quế Phương là tại sao Tiêu Binh phải chọc tới rắc rối này, nhưng dù sao anh cũng là cửa hàng trưởng ở đây, hơn nữa bình thường rất tốt, cho nên bà không có cách nào nói thẳng ra như vậy.
Tiêu Binh hiểu nỗi lo lắng của Vương Quế Phương, mỉm cười nói: "Dì Vương yên tâm đi, cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm nhất có thể, lát nữa cháu làm thủ tục mua cửa hàng bên cạnh, sau đó tiến hành mở rộng. Bắt đầu từ ngày mai mọi người đều không cần tới đây. Sau nửa tháng, quán mì sửa xong, chúng ta sẽ làm lễ khai trương. Khi đó, dì Lý vừa lúc ra viện, có thể cùng tham dự lễ cắt băng khánh thành. Cháu dám cam đoan, đến lúc đó quán mì Tiểu Tiểu sẽ trở thành vùng đất cấm của Giang Thành, từ nay về sau, cả khu Kim Sa sẽ không có người nào dám đến quán mì Tiểu Tiểu gây sự nữa!"
Chuyện của Bắc Thiên Vương không phải là không thể giải quyết được, nếu không, cho dù hôm nay giải quyết xong, có thể sẽ dừng uy hiếp bọn họ mấy ngày, nhưng không có nghĩa là những tên lưu manh này không nghĩ tới cách khác, phòng được người ngoài sáng, nhưng dù sao cũng khó phòng được người trong tối.
Chết tiệt, Bắc Thiên Vương quá vô sỉ, ông đây đánh vào cửa mà cô ta không chịu xuất hiện, sau lưng lại truyền ra tin tức, bảo đám lưu manh côn đồ của cả khu bắc đến quấy nhiễu mình, làm cho mình không thể có cuộc sống yên ổn, quan trọng nhất là bây giờ cảnh sát đã để mắt tới mình. Nếu mình còn muốn đi tới Bắc Trang gây ầm ĩ thì chắc chắn không được, hơn nữa cho dù có đi nữa, chắc hẳn Bắc Thiên Vương cũng sẽ không xuất hiện. Mình ở ngoài sáng, cô ta ở trong tối, cô ta muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo để mình phải chịu thua, ép mình chủ động cầu hòa.
Tiêu Binh không sợ quang minh chính đại đấu với người khác, chỉ sợ người khác căn bản không đi đánh với mình. Sau chuyện vừa rồi, anh bảo mọi người hôm nay đều về nghỉ sớm. Diệp Tử vừa gọi điện thoại tới, sau khi nhận nghe, anh cười gượng nói: "Diệp Tử, hai ngày tới anh hơi bận, có lẽ không thể quan tâm tới em được."
"Em biết rồi." Nghe giọng Diệp Tử cũng không có gì không vui, trái lại hơi lo lắng nói: “Anh Binh, anh gây ầm ĩ lớn ở Bắc Trang, thật đúng là ai cũng không nương tay nhỉ?”
Tiêu Binh khẽ sờ mũi của mình, cười gượng nói: "Sao chuyện này lại được truyền đi nhanh vậy? Chuyện mới làm hôm qua, bây giờ em đã biết rồi à?"
Diệp Tử nghiêm túc nói: "Anh Binh, anh có biết Bắc Trang là chỗ nào không? Nơi nào được gọi là khu vực cấm trong giới xã hội đen ở ba khu phía bắc Giang Thành. Bắc Thiên Vương trấn giữ trong đó, thống trị đám lưu manh côn đồ trong khu bắc, không ai dám không nghe theo! Anh đập Thiên Vương Điện thì tương đương với đắc tội một phần tư thế giới ngầm ở Giang Thành, nhất là bây giờ Bắc Thiên ra lệnh truy sát anh, cho dù anh lợi hại hơn nữa, nhưng anh không sợ người bên cạnh bị liên lụy sao? Mục đích anh đến Giang Thành là để bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, anh không sợ mình trái lại làm liên lụy đến cô ấy à? Thương ngoài sáng thì dễ tránh, mũi tên trong tối mới khó phòng, anh không sợ mình luôn phải lo lắng hãi hùng mỗi ngày sao?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Vậy ý của em là gì? Chẳng lẽ em bảo anh rời khỏi Giang Thành sao?"
"Nếu như anh thật sự rời khỏi Giang Thành, em lại không nỡ...." Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của Diệp Tử làm Tiêu Binh rung động, hận không thể lập tức nhìn thấy cô, sau đó ôm cô gái nhỏ vào trong lòng mình.
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Vậy em nói anh nên làm thế nào?"
"Một cách tốt nhất là hòa bình, mục đích thật sự của anh là bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, thật sự không nên có thêm rắc rối, cho dù giữa anh và Bắc Thiên Vương có thù hận không nhỏ, nhưng không phải không ai có thể hòa giải được. Sau khi cha em nghe nói về chuyện này, đã liên lạc với Ông Hầu."
"Ngoài mặt thì bốn Đại Thiên Vương kiểm soát thế giới ngầm trong cả Giang Thành, trên thực tế mỗi người bọn họ đều đang bán mạng cho ông Hầu, ông ta là người có suy nghĩ sâu xa, tham vọng rất lớn, trong tay tập trung lực lượng mạnh nhất của thế giới ngầm ở tỉnh Hắc. Cho dù là cha em cũng rất e ngại ông ta. Em sẽ nói về những chuyện này sau. Nói chung, bốn Đại Thiên Vương đều ra sức làm việc cho ông Hầu, là bốn con át chủ bài trong tay ông ta. Mà bốn người này đều trung thành và tận tâm với ông ta. Cho nên cha em đã mời ông Hầu đến nhà ăn cơm vào tối nay, cũng liên lạc với Bắc Thiên Vương, còn cố ý bảo em mời anh tới."
"Anh Binh, đây là cơ hội tốt nhất để hòa giải, thế giới ngầm ở Giang Thành phức tạp hơn các thành phố khác, cũng đáng sợ hơn nhiều. Nhà họ Diệp chúng em là trụ cột kinh tế ở Giang Thành, cho dù phóng tầm mắt ra cả tỉnh Hắc, nhà họ Diệp chúng em cũng có tầm quan trọng rất lớn, ông Hầu sẽ cho nhà em chút mặt mũi, hơn nữa chắc chắn sẽ không để cho anh phải chịu uất ức."
"Anh biết rồi." Vẻ mặt Tiêu Binh nở nụ cười rất khó nắm bắt: “Nếu hôm nay tất cả mọi người có thể đến đông đủ, vậy anh sẽ đi một chuyến."
Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ cô nói nhiều như vậy, chính là sợ tính cách của Tiêu Binh quá mạnh mẽ lại quá cố chấp, cho nên nghe anh nói vậy, cô vội nói: "Vậy em cho xe qua đón anh nhé? Bây giờ anh đang ở đâu?
"Anh đang ở quán mì, em không cần cho xe tới đây đâu, anh sẽ đón xe đi thẳng tới đó."
"Vậy cũng được, chắc hẳn bọn họ cũng sắp đến rồi. Anh tới sớm một chút đi."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Binh khẽ nhíu mày và lầu bầu nói: "Diệp Tử, lần này chỉ sợ phải làm em thất vọng rồi...."
Tiêu Binh nhìn Vương Quế Phương còn chưa đi, nói: "Dì Vương, cháu và Nhị Hóa ra ngoài, khi nào dì đi nhớ khóa cửa cẩn thận."
Vương Quế Phương nói: "Được, à, đúng rồi, mấy lời dì Vương nói lúc trước, cháu cũng không nên cho là thật... Bất kể thế nào, về sau cháu cũng là ông chủ của cửa hàng này, sẽ lập tức nhập cổ phần, cho nên dì nói những lời như vậy cũng chỉ vì lo lắng cho việc kinh doanh trong cửa hàng thôi."
"Cháu biết mà." Tiêu Binh cười nói: “Dì Vương đừng suy nghĩ nhiều, cháu cũng không giận... Hơn nữa, giống như dì nói, chờ sau khi mở rộng cửa hàng, cháu cũng là một ông chủ của cửa hàng này, cửa hàng này kinh doanh tốt thì cháu cũng mừng, cháu đương nhiên cũng thích nhân viên trong cửa hàng đều suy nghĩ cho cửa hàng. Thôi, cháu đi gọi Nhị Hóa, dì Vương, dì cũng thu dọn rồi chuẩn bị về sớm đi."
Tiêu Binh đi tới phòng nghỉ, thấy Nhị Hóa đang nằm ở trên giường ngủ say, trong miệng phát ra tiếng ngáy khò khò. Anh mỉm cười, đá một cái vào trên mông anh ta. Anh ta trực tiếp nhảy xuống giường, kinh ngạc nói: "Ai vậy? Ai vậy?"
Khi thấy rõ là Tiêu Binh, Nhị Hóa dụi đôi mắt còn ngái ngủ, yếu ớt nói: "Sao anh Binh lại đá vào mông tôi vậy?"
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Dẫn cậu đi dự tiệc, cậu có đi không?"
Mắt Nhị Hóa lập tức sáng lên, cười ngây ngô nói: "Mông bị đá cũng đáng, cái này thì tôi đi, tất nhiên phải đi rồi."
Nhị Hóa vui vẻ theo Tiêu Binh ra khỏi quán mì, cả đường đi cứ cười khúc khích mãi. Hai người gọi xe taxi, đi tới trang viên của nhà họ Diệp.
Khi đi vào đại sảnh, người giúp việc rất cung kính cúi chào vào nói với Tiêu Binh: "Ngài Tiêu, bữa tiệc tối vừa mới bắt đầu thôi, ông chủ nhà tôi sai tôi mời ngài đến nhà ăn."
"Anh đi trước dẫn đường đi."
Bắc Thiên Vương năm lần bảy lượt phái người tới gây rắc rối, sở dĩ Tiêu Binh đồng ý tới đây là vì anh thấy đã đến lúc gặp người phụ nữ này một lần, mà quan trọng hơn là anh tính làm một chuyện ở trước mặt nhiều nhân vật lớn này.
Khi đến nhà ăn, Tiêu Binh lập tức dừng lại, ánh mắt anh lập tức nhìn về phía một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Trên vị trí hai đầu của bàn ăn đã có người. Một người trong đó là Diệp Bán Thành, một người khác chính là người đàn ông trung tuổi này.
Ông ta mặc bộ comple kẻ vuông, mặc quần tây, đi giày da, trên cổ tay đeo đồng hồ hàng hiệu, trên sống mũi là một kính mắt có viền vàng, trông rất hào hoa phong nhã, nhưng lại cho Tiêu Binh một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cho dù là khi anh thực hiện nhiệm vụ năm đó cũng rất khó gặp được loại cảm giác này. Thông thường đều là ông trùm một phương mới miễn cưỡng có thể khiến anh thấy vậy. Lẽ nào người này là... ông Hầu mà Diệp Tử đã nhắc tới? Nhưng từ trên phương diện khí chất thì ông ta quả thật không giống lắm.
Người đàn ông trung tuổi dường như phát hiện có người nhìn mình nên lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Binh. Ánh mắt ông ta rất ôn hòa, lại cho anh cảm giác như ma quỷ ở trong một cơ thể của thiên sứ. Người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản như những gì ông ta thể hiện ra.
Nhìn thấy Tiêu Binh đi tới, Diệp Bán Thành đứng dậy và cười ha hả nói: "Tiểu Binh à, cháu nhanh tới đây ngồi đi, ngồi cạnh Tiểu Hi nhà chú này."
Thấy Diệp Tử nhìn mình, Tiêu Binh mỉm cười và khẽ gật đầu với Diệp Bán Thành, cười nói: "Cháu tới hơi muộn, lát nữa sẽ tự phạt mình hai chén."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử, sau đó nói với Diệp Bán Thành: "Chú Diệp, người bạn này đi cùng cháu, để cậu ấy ngồi cùng, chắc không sao chứ ạ?"
"Sao cháu lại nói vậy, bạn cháu còn không phải là bạn của nhà chú à? Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi. Cậu trai trẻ này tên gì vậy?"
Nhị Hóa ngồi xuống bên cạnh Tiêu Binh, cười ngây ngô nói: "Tôi tên là Nhị Hóa."
Phụt, trong phòng đã có mấy một người giúp việc không nhịn được mà phì cười. Ngay cả người đàn ông trung tuổi kia cũng phải mỉm cười. Diệp Bán Thành cười ha ha nói: "Tên rất hay, tên rất hay, chủ yếu là rất thú vị. Cậu ngồi xuống ăn cơm đi, đừng khách sáo, ngồi xuống ăn cơm đi."
Nhị Hóa sao hiểu được khách sáo là thế nào, sau khi ngồi xuống liền ăn rất vui vẻ.
Diệp Bán Thành cười ha hả nói: "Đây chính là Mẫu Đan Tiên Tử tiếng tăm lừng lẫy của Giang Thành chúng ta."
Tiêu Binh nhìn về phía Mẫu Đan Tiên Tử, lại thấy người phụ nữ này mặc váy lụa trắng, trên mặt còn đeo khăn che màu trắng. Mặc dù trên mặt cô ta bị tấm khăn mỏng che đi, nhưng Tiêu Binh dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy quyến rũ của cô ta sau lớp khăn che mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.