Chương 85: Cám dỗ của người đẹp
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Tiêu Binh hơi buồn bực. Tôi chẳng qua chỉ hơi đẹp trai một chút thôi, đâu cần phải nhìn tôi kinh ngạc như vậy chứ? Rốt
cuộc phụ nữ bây giờ làm sao vậy, mỗi người đều háo sắc như thế à?
Dáng người này, cách trang điểm và khí chất này... Tiêu Binh do dự không biết mình nên về thẳng nhà, hay là đi qua tiến hành phê bình giáo dục cô ta, nói chuyện về lý tưởng cuộc sống và thế giới quan và giá trị quan, người phụ nữ này bỗng nhiên buột miệng kêu lên: "Tiêu Binh!!!"
Giọng nói quá tuyệt vời, quả thật giống như tiếng trời, dư âm còn mãi, ba ngày sau vẫn chưa hết.
Sau khi Tiêu Binh nghe xong liền xoay người muốn bỏ chạy.
"Anh đứng lại đấy cho em!" Người đẹp đi giày cao gót đuổi theo: “Anh trốn em làm gì?"
Nhị Hóa ngây người nhìn cảnh tượng như vậy, lẩm bẩm: "Mình không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả. Mình có nên nói cho chị dâu biết, anh Binh sắp ngoại tình không nhỉ...."
Tiêu Binh bối rối chạy vào trong quán mì. Chủ thầu thấy Tiêu Binh hấp ta hấp tấp quay lại thì không khỏi sửng sốt, sau đó liền thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang, ăn mặc thời trang đuổi theo phía sau, nghĩ thầm bọn họ đang diễn trò tình cảm gì vậy?
Cái gì? Sao ông đây lại chạy vào trong quán mì chứ? Thế là xong rồi, cùng đường rồi.
Tiêu Binh dừng lại và xoay người nhìn người phụ nữ này, cười hì hì nói: "Đã lâu... Đã lâu không gặp rồi!"
Người phụ nữ thở hổn hển dừng lại, đứng ở trước mặt Tiêu Binh và hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Anh à?" Tròng mắt Tiêu Binh đảo tới đảo lui.
Người đẹp nói: "Được rồi, anh đừng nói nhảm nữa, mau đi với em!" Nói xong, cô ta kéo cánh tay Tiêu Binh.
Tiêu Binh muốn tránh nhưng sợ không cẩn thận tổn thương đến người đẹp, vừa bị cô ta lôi ra khỏi quán mì, vừa lúng túng nói: "Đừng như vậy, đừng như vậy, trước mặt công chúng mà làm vậy thì không tốt lắm đâu."
"Phì... Có người nào không biết anh là tên vô lại trong quân đội, bình thường anh còn dụ dỗ ít phụ nữ sao?"
Tiêu Binh nói đầy chính nghĩa: "Sao có thể nói anh như vậy chứ? Con người anh ngoại trừ hơi đẹp trai, tinh thần chính nghĩa hơi nhiều thì cũng không có khuyết điểm gì khác, từ trước đến nay luôn chung thủy."
Người phụ nữ buồn bã nói: "Vậy anh muốn nói là anh chỉ vui đùa với em thôi sao?"
Người phụ nữ đột nhiên rơi nước mắt khiến Tiêu Binh hoảng hốt vội nói: "Không không không không, hay là chúng ta tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói chuyện, đừng làm vậy ở trước mặt công chúng."
Nhị Hóa nhảy ra: "Anh Binh, các người trai đơn gái chiếc lén làm gì sau lưng tôi vậy?"
Người phụ nữ giật mình, khi thấy rõ dáng vẻ của Nhị Hóa, cô ta lập tức ôm mặt khóc: "Khó trách anh cứ tránh người ta mãi, hóa ra bây giờ anh không thích phụ nữ, thích gay rồi."
Tiêu Binh dở khóc dở cười, Nhị Hóa xấu hổ. Tiêu Binh thầm nghĩ, muốn nói tới diễn kịch, người phụ nữ này nói đứng thứ hai thì không ai dám nói đứng đầu, nếu tiếp tục dây dưa ở đây, không chừng một lúc nữa mình sẽ bị cô ta biến thành kẻ phụ tình vứt bỏ vợ. Tuyệt đối có khả năng này lắm... Nghĩ tới đây, Tiêu Binh vội vàng chạy tới chỗ Nhị Hóa và kéo qua một bên, khẽ nói: "Cậu về trước đi, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể nói với Diệp Tử."
"Mẹ tôi bảo tôi là một đứa trẻ thành thật...."
"Sau này tôi sẽ mời cậu ăn bữa tiệc lớn! Muốn ăn gì thì ăn, bảo đảm có thể ăn no!"
"Đồng ý!"
Khi Tiêu Binh nói chuyện, người phụ nữ vẫn luôn nghe trộm, thấy anh đuổi Nhị Hóa đi và quay lại, cô ta vội vàng khóc thút thít tiếp.
Tiêu Binh đi tới bên cạnh cô ta, biết rõ ràng cô ta đang diễn trò, nhưng vẫn không tránh khỏi cười gượng nói: "Đi thôi, em muốn đi đâu, chúng ta tới đó ngồi nói chuyện."
Cô ta hừ một tiếng, đuổi tài xế của mình đi, sau đó vẫy một chiếc xe taxi và nói với người tài xế: "Đi tới khách sạn tốt nhất gần đây."
Tài xế quay đầu nhìn. Nghe giọng nói của cô gái này thật hăng hái, nhưng trên mặt đeo khẩu trang, không biết tháo ra trông thế nào nữa. Anh ta cũng không tiện nhìn kỹ, đáp một tiếng rồi lập tức lái xe tìm khách sạn.
Khi đi tới cửa khách sạn, Tiêu Binh do dự không biết có nên đi vào trong hay không, cô gái đã đẩy anh vào, còn tức giận nói: "Trước đây cũng không phải chưa từng thuê phòng với người ta, sao bây giờ lại bắt đầu nghiêm túc vậy?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Trước đây không phải là không có người yêu sao?"
"Cắt, người yêu thì thế nào chứ? Lại nói, chỉ là đi vào trong nói chuyện thôi."
Tiêu Binh vừa nghe xong thì hơi thất vọng: "Chỉ nói chuyện thôi sao?"
Cô gái cười khúc khích: "Đồ giả dối."
Cô ta đi thẳng đến trước quầy lễ tân, cầm theo chứng minh thư của Tiêu Binh và tờ một trăm qua, căn dặn: "Cho thuê gian phòng tốt nhất, số tiền còn lại thì chờ tới lúc tôi đi ra hẵng trả cũng được."
"Vâng, thưa cô, đây là thẻ phòng của cô."
Cô gái cất thẻ phòng xong liền kéo Tiêu Binh vào thang máy. Khi trong thang máy chỉ còn lại hai người, cô ta nhìn anh oán giận nói: "Anh đúng là loại người ăn xong thì không chịu trách nhiệm a... Lâu như vậy cũng không tới gặp em, anh chạy đi đâu hả?"
Tiêu Binh thấy ánh mắt oán trách và buồn bã của cô ta thì trong lòng được không được tự nhiên, lúng túng nói: "Chuyện đó... nhiệm vụ nặng nề...."
"Nhiệm vụ nặng nề mà có thể không liên hệ với em suốt mấy năm à? Em thông qua rất nhiều quan hệ hỏi thăm tung tích của anh, muốn biết anh là trong quân đoàn nào, nhưng không ai chịu nói cho em biết cả. Hừ, em không quan tâm, anh nhất định phải xin lỗi."
"Được rồi, được rồi, anh xin lỗi còn không được sao, bà cô ngôi sao lớn của anh ơi."
Cô gái đắc ý nói: "Vậy còn tạm được."
"Nhưng anh vẫn muốn biết, Tất Đình Đình, sao em tìm được anh vậy?"
Tất Đình Đình bực bội nói: "Ở trên giường thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, bây giờ lại gọi người ta là Tất Đình Đình."
Tiêu Binh cười khổ nói: "Em đừng làm loạn nữa, nếu để cho fan hâm mộ của em biết nữ thần của bọn họ ở đây nói linh tinh như vậy, bọn họ còn không phát điên à?"
"Vậy thì thế nào, ngôi sao lại không phải là người à?"
Thang máy mở ra, sau khi Tất Đình Đình tìm được phòng thì quét thẻ mở cửa và đi vào. Tiêu Binh cũng vào theo, tìm chỗ ngồi xuống trước, sau đó nhìn cô ta nói: "Nói đi, em làm sao tìm được anh?"
Tiêu Binh đúng là rất để ý tới vấn đề này. Anh tới đây là để bảo vệ người nhà của Tô Bội Nhã, nếu như bên ngoài chậm biết chuyện mình ở Giang Thành thì không thể tốt hơn, một mặt vì thực lực của mình bây giờ chưa hồi phục, mặc khác, anh còn chưa biết chuyện kẻ phản bội là thật hay giả.
Tất Đình Đình tháo kính râm và khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt tuyệt đẹp, phần dịu dàng, phần thẩm mỹ và quyến rũ này đều giống hệt lúc trước, nhìn qua cô ta gần ba mươi lại có vẻ trẻ trung và hoạt bát của cô gái nhỏ, nhưng phần nhiều lại là sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Hàng lông mi dày, ánh mắt quyến rũ, đôi môi dày gợi cảm, quả nhiên là đủ phong tình, nhưng nếu một người phụ nữ như thế một khi yên tĩnh lại, khiến người ta có cảm giác như bông hoa sen mới nở. Tiêu Binh lại biết, có thể nói Tất Đình Đình là nữ ngôi sao cấp bậc Ngọc Nữ nổi tiếng nhất trong nước, chỉ là ở trước mặt mình, Ngọc Nữ này thường biến thành cô gái nhỏ....
Tất Đình Đình châm một điếu thuốc và hút một hơi, phun ra một vòng khói thuốc, nhìn Tiêu Binh với ánh mắt cám dỗ, nói: "Nhắc tới có thể anh sẽ không tin, tất cả đều là trùng hợp. Mấy ngày nữa em có một buổi hòa nhạc cỡ lớn ở Giang Thành, cho nên em mới lén qua sớm chơi đùa một chút, dù sao trước đây em chưa từng qua. Sau đó, nghe người ta nói quán mì Tiểu Tiểu rất nổi danh, còn có một đầu bếp kungfu, nên em mới tìm đến đây."
Tiêu Binh khẽ sờ mũi, cười gượng nói: "Đầu bếp kungfu kia chính là anh."
Đôi mắt quyến rũ của Tất Đình Đình trợn trừng, sau đó bỗng nhiên cười: "Em thật sự không nghĩ tới anh còn có bản lĩnh này, bất kể đi theo ngành nào cũng có thể nổi tiếng như vậy. Em không hiểu, sao anh có thể trở thành đầu bếp?"
"Nói đúng ra thì phải là đầu bếp kiêm ông chủ, bây giờ anh cũng đầu tư vào quán kia." Tiêu Binh nghiêm túc nói: “Anh không thể nói cụ thể với em, nhưng em phải hứa với anh một điều, không thể nhắc với bất kỳ ai về chuyện anh ở Giang Thành, cho dù là ai cũng không được."
"À, em hiểu rồi, anh đang làm nhiệm vụ đúng không?"
"Xem như là vậy đi." Tiêu Binh cười khổ một cái.
Tất Đình Đình nhìn Tiêu Binh, hỏi: "Bây giờ anh có bạn gái à?"
"Ừ, có."
"Ôi." Tất Đình Đình thở dài: “Em thật sự rất hâm mộ người phụ nữ kia, người đàn ông hư hỏng như anh, luôn không chịu an phận như anh, cô ấy làm sao chinh phục được vậy?"
"Xem như là vừa gặp đã yêu đi." Tiêu Binh lại khẽ sờ mũi, đây gần như là một thói quen của anh.
"Vừa gặp đã yêu à? Ừ... Cũng phải, người đàn ông có phóng đãng cuối cùng cũng có lúc yên tĩnh, nhưng em không tin anh sẽ chịu vì một thân cây mà mãi mãi buông tha cả cánh rừng."
"Ơ... Ít nhất trong thời gian này anh biểu hiện rất tốt, thật ra, em cũng nên tìm một người bạn trai... Dù sao cứ một mình như vậy cũng không phải chuyện tốt."
"Hừ, anh sợ em cứ quấn quít lấy anh sao?" Trên gương mặt Tất Đình Đình đầy oán trách nói.
Một người đẹp trưởng thành gợi cảm như vậy bỗng nhiên làm nũng với anh, còn kèm theo một sự quyến rũ không có cách nào chống lại được.
Tiêu Binh thấy mình bị nhìn thấu nỗi lòng thì lúng túng mỉm cười: "Sao có thể như vậy được, anh cũng chỉ suy nghĩ cho em thôi, dù sao anh và em... Ơ... Nói chung, trong lòng anh luôn nhớ thương em, quan tâm đến em."
"Em mới không tin đâu. Nếu quả thật là vậy, anh có thể không liên hệ với em suốt hơn ba năm sao? Vừa mất tích liền mất tích hơn ba năm. Ôi, bây giờ em là hoa tàn ít bướm, qua hai tháng nữa chính là người ba mươi tuổi... Anh ghét em cũng là chuyện đương nhiên thôi. Nhưng anh đừng lo lắng, đàn ông ưu tú như anh, cho dù em có lấy anh cũng cảm thấy không an toàn. Em chỉ thỉnh thoảng muốn anh ở cạnh em mà thôi."
Tiêu Binh nuốt nước bọt: "Vậy không phải là em bảo anh ngoại tình à?"
"Cắt, ngoại tình thì có gì không tốt hả?" Vẻ mặt Tất Đình Đình đầy phong tình: “Đàn ông không phải đều vậy sao? Xa thơm gần thối, vợ không bằng bồ, bồ không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng trộm không được...."
Tất Đình Đình đầy quyến rũ đi tới trước mặt Tiêu Binh, nhẹ nhàng ngồi lên trên đùi anh và ôm cổ anh, mùi thơm quá hấp dẫn, cơ thể mềm mại, tất cả đều làm cho anh thấy ham muốn, cô ta liếm nhẹ lên vành tai anh, giọng mềm mại lại quyến rũ: "Ví dụ như anh bây giờ... Lẽ nào lại không rung động sao?"
Dáng người này, cách trang điểm và khí chất này... Tiêu Binh do dự không biết mình nên về thẳng nhà, hay là đi qua tiến hành phê bình giáo dục cô ta, nói chuyện về lý tưởng cuộc sống và thế giới quan và giá trị quan, người phụ nữ này bỗng nhiên buột miệng kêu lên: "Tiêu Binh!!!"
Giọng nói quá tuyệt vời, quả thật giống như tiếng trời, dư âm còn mãi, ba ngày sau vẫn chưa hết.
Sau khi Tiêu Binh nghe xong liền xoay người muốn bỏ chạy.
"Anh đứng lại đấy cho em!" Người đẹp đi giày cao gót đuổi theo: “Anh trốn em làm gì?"
Nhị Hóa ngây người nhìn cảnh tượng như vậy, lẩm bẩm: "Mình không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả. Mình có nên nói cho chị dâu biết, anh Binh sắp ngoại tình không nhỉ...."
Tiêu Binh bối rối chạy vào trong quán mì. Chủ thầu thấy Tiêu Binh hấp ta hấp tấp quay lại thì không khỏi sửng sốt, sau đó liền thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang, ăn mặc thời trang đuổi theo phía sau, nghĩ thầm bọn họ đang diễn trò tình cảm gì vậy?
Cái gì? Sao ông đây lại chạy vào trong quán mì chứ? Thế là xong rồi, cùng đường rồi.
Tiêu Binh dừng lại và xoay người nhìn người phụ nữ này, cười hì hì nói: "Đã lâu... Đã lâu không gặp rồi!"
Người phụ nữ thở hổn hển dừng lại, đứng ở trước mặt Tiêu Binh và hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Anh à?" Tròng mắt Tiêu Binh đảo tới đảo lui.
Người đẹp nói: "Được rồi, anh đừng nói nhảm nữa, mau đi với em!" Nói xong, cô ta kéo cánh tay Tiêu Binh.
Tiêu Binh muốn tránh nhưng sợ không cẩn thận tổn thương đến người đẹp, vừa bị cô ta lôi ra khỏi quán mì, vừa lúng túng nói: "Đừng như vậy, đừng như vậy, trước mặt công chúng mà làm vậy thì không tốt lắm đâu."
"Phì... Có người nào không biết anh là tên vô lại trong quân đội, bình thường anh còn dụ dỗ ít phụ nữ sao?"
Tiêu Binh nói đầy chính nghĩa: "Sao có thể nói anh như vậy chứ? Con người anh ngoại trừ hơi đẹp trai, tinh thần chính nghĩa hơi nhiều thì cũng không có khuyết điểm gì khác, từ trước đến nay luôn chung thủy."
Người phụ nữ buồn bã nói: "Vậy anh muốn nói là anh chỉ vui đùa với em thôi sao?"
Người phụ nữ đột nhiên rơi nước mắt khiến Tiêu Binh hoảng hốt vội nói: "Không không không không, hay là chúng ta tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói chuyện, đừng làm vậy ở trước mặt công chúng."
Nhị Hóa nhảy ra: "Anh Binh, các người trai đơn gái chiếc lén làm gì sau lưng tôi vậy?"
Người phụ nữ giật mình, khi thấy rõ dáng vẻ của Nhị Hóa, cô ta lập tức ôm mặt khóc: "Khó trách anh cứ tránh người ta mãi, hóa ra bây giờ anh không thích phụ nữ, thích gay rồi."
Tiêu Binh dở khóc dở cười, Nhị Hóa xấu hổ. Tiêu Binh thầm nghĩ, muốn nói tới diễn kịch, người phụ nữ này nói đứng thứ hai thì không ai dám nói đứng đầu, nếu tiếp tục dây dưa ở đây, không chừng một lúc nữa mình sẽ bị cô ta biến thành kẻ phụ tình vứt bỏ vợ. Tuyệt đối có khả năng này lắm... Nghĩ tới đây, Tiêu Binh vội vàng chạy tới chỗ Nhị Hóa và kéo qua một bên, khẽ nói: "Cậu về trước đi, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể nói với Diệp Tử."
"Mẹ tôi bảo tôi là một đứa trẻ thành thật...."
"Sau này tôi sẽ mời cậu ăn bữa tiệc lớn! Muốn ăn gì thì ăn, bảo đảm có thể ăn no!"
"Đồng ý!"
Khi Tiêu Binh nói chuyện, người phụ nữ vẫn luôn nghe trộm, thấy anh đuổi Nhị Hóa đi và quay lại, cô ta vội vàng khóc thút thít tiếp.
Tiêu Binh đi tới bên cạnh cô ta, biết rõ ràng cô ta đang diễn trò, nhưng vẫn không tránh khỏi cười gượng nói: "Đi thôi, em muốn đi đâu, chúng ta tới đó ngồi nói chuyện."
Cô ta hừ một tiếng, đuổi tài xế của mình đi, sau đó vẫy một chiếc xe taxi và nói với người tài xế: "Đi tới khách sạn tốt nhất gần đây."
Tài xế quay đầu nhìn. Nghe giọng nói của cô gái này thật hăng hái, nhưng trên mặt đeo khẩu trang, không biết tháo ra trông thế nào nữa. Anh ta cũng không tiện nhìn kỹ, đáp một tiếng rồi lập tức lái xe tìm khách sạn.
Khi đi tới cửa khách sạn, Tiêu Binh do dự không biết có nên đi vào trong hay không, cô gái đã đẩy anh vào, còn tức giận nói: "Trước đây cũng không phải chưa từng thuê phòng với người ta, sao bây giờ lại bắt đầu nghiêm túc vậy?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Trước đây không phải là không có người yêu sao?"
"Cắt, người yêu thì thế nào chứ? Lại nói, chỉ là đi vào trong nói chuyện thôi."
Tiêu Binh vừa nghe xong thì hơi thất vọng: "Chỉ nói chuyện thôi sao?"
Cô gái cười khúc khích: "Đồ giả dối."
Cô ta đi thẳng đến trước quầy lễ tân, cầm theo chứng minh thư của Tiêu Binh và tờ một trăm qua, căn dặn: "Cho thuê gian phòng tốt nhất, số tiền còn lại thì chờ tới lúc tôi đi ra hẵng trả cũng được."
"Vâng, thưa cô, đây là thẻ phòng của cô."
Cô gái cất thẻ phòng xong liền kéo Tiêu Binh vào thang máy. Khi trong thang máy chỉ còn lại hai người, cô ta nhìn anh oán giận nói: "Anh đúng là loại người ăn xong thì không chịu trách nhiệm a... Lâu như vậy cũng không tới gặp em, anh chạy đi đâu hả?"
Tiêu Binh thấy ánh mắt oán trách và buồn bã của cô ta thì trong lòng được không được tự nhiên, lúng túng nói: "Chuyện đó... nhiệm vụ nặng nề...."
"Nhiệm vụ nặng nề mà có thể không liên hệ với em suốt mấy năm à? Em thông qua rất nhiều quan hệ hỏi thăm tung tích của anh, muốn biết anh là trong quân đoàn nào, nhưng không ai chịu nói cho em biết cả. Hừ, em không quan tâm, anh nhất định phải xin lỗi."
"Được rồi, được rồi, anh xin lỗi còn không được sao, bà cô ngôi sao lớn của anh ơi."
Cô gái đắc ý nói: "Vậy còn tạm được."
"Nhưng anh vẫn muốn biết, Tất Đình Đình, sao em tìm được anh vậy?"
Tất Đình Đình bực bội nói: "Ở trên giường thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, bây giờ lại gọi người ta là Tất Đình Đình."
Tiêu Binh cười khổ nói: "Em đừng làm loạn nữa, nếu để cho fan hâm mộ của em biết nữ thần của bọn họ ở đây nói linh tinh như vậy, bọn họ còn không phát điên à?"
"Vậy thì thế nào, ngôi sao lại không phải là người à?"
Thang máy mở ra, sau khi Tất Đình Đình tìm được phòng thì quét thẻ mở cửa và đi vào. Tiêu Binh cũng vào theo, tìm chỗ ngồi xuống trước, sau đó nhìn cô ta nói: "Nói đi, em làm sao tìm được anh?"
Tiêu Binh đúng là rất để ý tới vấn đề này. Anh tới đây là để bảo vệ người nhà của Tô Bội Nhã, nếu như bên ngoài chậm biết chuyện mình ở Giang Thành thì không thể tốt hơn, một mặt vì thực lực của mình bây giờ chưa hồi phục, mặc khác, anh còn chưa biết chuyện kẻ phản bội là thật hay giả.
Tất Đình Đình tháo kính râm và khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt tuyệt đẹp, phần dịu dàng, phần thẩm mỹ và quyến rũ này đều giống hệt lúc trước, nhìn qua cô ta gần ba mươi lại có vẻ trẻ trung và hoạt bát của cô gái nhỏ, nhưng phần nhiều lại là sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Hàng lông mi dày, ánh mắt quyến rũ, đôi môi dày gợi cảm, quả nhiên là đủ phong tình, nhưng nếu một người phụ nữ như thế một khi yên tĩnh lại, khiến người ta có cảm giác như bông hoa sen mới nở. Tiêu Binh lại biết, có thể nói Tất Đình Đình là nữ ngôi sao cấp bậc Ngọc Nữ nổi tiếng nhất trong nước, chỉ là ở trước mặt mình, Ngọc Nữ này thường biến thành cô gái nhỏ....
Tất Đình Đình châm một điếu thuốc và hút một hơi, phun ra một vòng khói thuốc, nhìn Tiêu Binh với ánh mắt cám dỗ, nói: "Nhắc tới có thể anh sẽ không tin, tất cả đều là trùng hợp. Mấy ngày nữa em có một buổi hòa nhạc cỡ lớn ở Giang Thành, cho nên em mới lén qua sớm chơi đùa một chút, dù sao trước đây em chưa từng qua. Sau đó, nghe người ta nói quán mì Tiểu Tiểu rất nổi danh, còn có một đầu bếp kungfu, nên em mới tìm đến đây."
Tiêu Binh khẽ sờ mũi, cười gượng nói: "Đầu bếp kungfu kia chính là anh."
Đôi mắt quyến rũ của Tất Đình Đình trợn trừng, sau đó bỗng nhiên cười: "Em thật sự không nghĩ tới anh còn có bản lĩnh này, bất kể đi theo ngành nào cũng có thể nổi tiếng như vậy. Em không hiểu, sao anh có thể trở thành đầu bếp?"
"Nói đúng ra thì phải là đầu bếp kiêm ông chủ, bây giờ anh cũng đầu tư vào quán kia." Tiêu Binh nghiêm túc nói: “Anh không thể nói cụ thể với em, nhưng em phải hứa với anh một điều, không thể nhắc với bất kỳ ai về chuyện anh ở Giang Thành, cho dù là ai cũng không được."
"À, em hiểu rồi, anh đang làm nhiệm vụ đúng không?"
"Xem như là vậy đi." Tiêu Binh cười khổ một cái.
Tất Đình Đình nhìn Tiêu Binh, hỏi: "Bây giờ anh có bạn gái à?"
"Ừ, có."
"Ôi." Tất Đình Đình thở dài: “Em thật sự rất hâm mộ người phụ nữ kia, người đàn ông hư hỏng như anh, luôn không chịu an phận như anh, cô ấy làm sao chinh phục được vậy?"
"Xem như là vừa gặp đã yêu đi." Tiêu Binh lại khẽ sờ mũi, đây gần như là một thói quen của anh.
"Vừa gặp đã yêu à? Ừ... Cũng phải, người đàn ông có phóng đãng cuối cùng cũng có lúc yên tĩnh, nhưng em không tin anh sẽ chịu vì một thân cây mà mãi mãi buông tha cả cánh rừng."
"Ơ... Ít nhất trong thời gian này anh biểu hiện rất tốt, thật ra, em cũng nên tìm một người bạn trai... Dù sao cứ một mình như vậy cũng không phải chuyện tốt."
"Hừ, anh sợ em cứ quấn quít lấy anh sao?" Trên gương mặt Tất Đình Đình đầy oán trách nói.
Một người đẹp trưởng thành gợi cảm như vậy bỗng nhiên làm nũng với anh, còn kèm theo một sự quyến rũ không có cách nào chống lại được.
Tiêu Binh thấy mình bị nhìn thấu nỗi lòng thì lúng túng mỉm cười: "Sao có thể như vậy được, anh cũng chỉ suy nghĩ cho em thôi, dù sao anh và em... Ơ... Nói chung, trong lòng anh luôn nhớ thương em, quan tâm đến em."
"Em mới không tin đâu. Nếu quả thật là vậy, anh có thể không liên hệ với em suốt hơn ba năm sao? Vừa mất tích liền mất tích hơn ba năm. Ôi, bây giờ em là hoa tàn ít bướm, qua hai tháng nữa chính là người ba mươi tuổi... Anh ghét em cũng là chuyện đương nhiên thôi. Nhưng anh đừng lo lắng, đàn ông ưu tú như anh, cho dù em có lấy anh cũng cảm thấy không an toàn. Em chỉ thỉnh thoảng muốn anh ở cạnh em mà thôi."
Tiêu Binh nuốt nước bọt: "Vậy không phải là em bảo anh ngoại tình à?"
"Cắt, ngoại tình thì có gì không tốt hả?" Vẻ mặt Tất Đình Đình đầy phong tình: “Đàn ông không phải đều vậy sao? Xa thơm gần thối, vợ không bằng bồ, bồ không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng trộm không được...."
Tất Đình Đình đầy quyến rũ đi tới trước mặt Tiêu Binh, nhẹ nhàng ngồi lên trên đùi anh và ôm cổ anh, mùi thơm quá hấp dẫn, cơ thể mềm mại, tất cả đều làm cho anh thấy ham muốn, cô ta liếm nhẹ lên vành tai anh, giọng mềm mại lại quyến rũ: "Ví dụ như anh bây giờ... Lẽ nào lại không rung động sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.