Chương 51: Chuyện nhà của Chu Lệ Á
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
"Xin chào anh Tiêu, muộn thế này còn gọi điện thoại tới, hi vọng không làm phiền anh."
Tiêu Binh nghe thấy giọng Chu Lệ Á, một mặt không hiểu cô ta làm sao biết được số điện thoại của mình, mặt khác cũng thấy lạ vì trông cô ta không giống với người lỗ mãng như vậy, tại sao sau khi gọi điện thoại tới lại không tự giới thiệu trước?
Tiêu Binh ôn hòa hỏi: "Là cô Chu Lệ Á sao? Không sao đâu, tôi mới ăn cơm ở nhà bạn vừa về."
"A, vậy có thể phiền anh Tiêu. . . đến nhà tôi một chuyến được không?"
Đêm hôm khuya khoắt mà nam nữ ở riêng với nhau, còn mời nhiệt tình như vậy à?
Cảm giác hình như không được hay lắm. . . Khi trong lòng Tiêu Binh đang do dự không biết mình nên đồng ý luôn, hay nên dè dặt một chút rồi mới đồng ý, Chu Lệ Á ở bên kia hình như có chút sốt ruột, vội vàng nói: "Anh Tiêu, tôi biết làm vậy có hơi lỗ mãng, nhưng chuyện này rất quan trọng. Không phải anh muốn cửa hàng của nhà tôi sao? Bây giờ tôi có thể chuyển nhượng cho anh, nhưng tôi cần gấp một khoản tiền là một trăm ngàn nhân dân tệ tiền mặt xem như tạm ứng trước cho phí chuyển nhượng này, hi vọng khi anh Tiêu qua có thể mang theo luôn."
Tiêu Binh càng nghe càng bối rối, nhất là cách nói chuyện làm anh cảm thấy không giống với nữ vương cao ngạo bình tĩnh tự tin mà mình đã gặp ban ngày, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra được đúng là người đó. Anh suy nghĩ một lát, nếu chuyện liên quan đến việc mở rộng, mình vẫn nên đi xem thử thì tốt hơn, vì vậy liền đồng ý: "Được rồi, cô nói địa chỉ cho tôi biết, tôi sẽ tới ngay."
Tiêu Binh nói địa chỉ cụ thể cho tài xế biết, sau đó bảo anh ta dừng lại ở trước cửa ngân hàng, anh qua dùng thẻ rút một trăm nghìn nhân dân tệ, nhét vào trong túi áo rồi quay lại xe, bảo tài xế đi tới nhà Chu Lệ Á.
Chu Lệ Á sống trong một căn hộ hai tầng, cách nhà họ Tô không xa. Sau khi anh xuống xe, tài xế thò đầu qua cửa kính nói: "Ngài Tiêu cứ đi làm việc đi, tôi sẽ chờ ngài ở đây."
"Anh không cần chờ tôi đâu." Tiêu Binh nói: "Nhà tôi ở gần đây thôi, đã làm phiền anh rồi."
"Thế thì tôi về trước vậy."
"Anh đi thong thả."
Sau khi Tiêu Binh đi tới gõ cửa và kiên nhẫn chờ mười mấy giây, Chu Lệ Á đã ra mở cửa. Anh vừa nhìn cô, ánh mắt không khỏi sáng lên. Xem ra có vẻ như cô ta vừa mới tắm xong, mái tóc ướt được thả ở phía sau. Sau khi tắm, làn da cô ta trông càng thêm săn chắc và trắng mịn, trên sống mũi cô ta vẫn đeo cái kính có gọng lớn màu đen, đôi chân thon dài mịn màng lộ ra ngoài, dưới chân cô ta đi đôi dép hiện ra móng chân được sơn màu đỏ.
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Cô Chu. . . ."
"Anh vào đi." Chu Lệ Á có vẻ hơi sốt ruột nhưng cố gắng kìm chế, chỉ có điều trong đôi mắt không giấu được sự cấp bách. Ngay sau đó, Tiêu Binh thay dép và đi vào.
Sau khi vào phòng khách, Chu Lệ Á chỉ vào ghế sô pha trong phòng và nói: "Anh ngồi xuống đi, có muốn uống gì không?"
"Gì cũng được."
Cho dù là lúc này, Chu Lệ Á vẫn không quên các lễ nghi cần thiết. Tiêu Binh ngồi xuống sô pha, cảm giác dưới mông nóng ấm, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, sợ rằng mình đã không cẩn thận ngồi vào chỗ cô ấy vừa ngồi rồi? Anh ngoảnh đầu nhìn bóng lưng cô đang pha cà phê. Khi cô cúi người, lộ ra cặp mông tròn vểnh và đôi chân đẹp thon dài mịn màng. Anh dùng một tay che ngực. Ôi, trái tim nhỏ bé của mình đang đập mạnh quá.
Sau khi Chu Lệ Á pha cà phê xong thì xoay người cầm cà phê đi tới, đặt ở trước mặt Tiêu Binh và ngồi xuống ghế sa lon đối diện anh, cô ta dùng tay khẽ chống lên hốc mắt, sau đó mỉm cười nói: "Không biết anh có thích bỏ nhiều đường không? Nếu như không đủ thì có thể bỏ thêm."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Cô Chu, muộn thế này mà cô còn gọi tôi đến, không phải vì chuyện cửa hàng sao? Cà phê có thể chờ nguội một chút rồi lại uống sau, chúng ta cứ nói chuyện chính trước đi."
"Cũng được." Chu Lệ Á cầm túi lên, rút một tập tài liệu từ bên trong ra, đưa tới trong tay Tiêu Binh và nói: "Vừa rồi khi anh chưa tới, tôi đã in ra một bản hợp đồng chuyển nhượng đơn giản, anh xem thử có được không. Giá tiền cụ thể thì chưa được viết lên, chúng ta có thể nghiên cứu trước, sau đó điền giá vào."
Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: "Cô gặp phải vấn đề khó khăn gì sao?"
Ánh mắt Chu Lệ Á có chút bối rối, sau đó gương mặt có chút lạnh lùng và khẽ dịch người, chân trái gác lên trên chân phải, một lần nữa khôi phục lại sự lạnh lùng như thường lệ, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh Tiêu suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng tôi đúng là tạm thời cần một khoản tiền, cho nên mới phiền anh Tiêu ứng trước một trăm nghìn. Về phần giá cả cụ thể, chúng ta vẫn nên bàn kỹ lại mới được, dù sao chuyện này cũng cần hai bên đều thỏa mãn, tôi cũng không thể vì tạm thời thiếu tiền mà bán phá giá, tôi nói đúng chứ?"
Trong lòng Tiêu Binh thầm than, cô ta thật sự không phải là một người đàn bà bình thường, cho dù là thời điểm vội vàng thế này, vẫn không thể hiện ra chút hoang mang nào, cô ta nói mình sẽ không vì thiếu tiền mà bán phá giá, nhưng anh lại nhìn ra được, nếu như lúc này mình nhân cơ hội ép giá xuống, cô ta cũng không thể không đồng ý, nếu cô ta có thể gọi một người đàn ông xa lạ như mình đến nhà nói chuyện vào đêm khuya, có thể thấy được cô ta đang gặp rắc rối cần dùng tiền gấp.
Tiêu Binh cũng không phải là loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, dựa theo đánh giá của anh, cho dù cửa hàng kia không lớn, nhưng dù sao cũng ở gần trường đại học của thành phố nên vị trí rất tốt, tám trăm, chín trăm nghìn cũng đáng.
Tiêu Binh đang định nói ra giá tiền trong lòng mình mong muốn thì điện thoại của trong túi Chu Lệ Á bỗng nhiên đổ chuông. Cô ta lấy di động ra. Sau khi liếc nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, sắc mặt cô ta rất khó coi, vội vàng đứng lên và đi qua một bên, sau đó mới nhận nghe điện thoại. Mấy giây sau, giọng Chu Lệ Á nghe rất phẫn nộ: "Tôi đang xoay tiền, sẽ lập tức đưa cho các người. Tôi cảnh cáo các người, nếu như đám lưu manh du côn các người dám động tới một sợi lông của chồng tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt các người."
Tiêu Binh khẽ sờ mũi, nhìn Chu Lệ Á tức giận tới mức run rẩy. Hóa ra là người đã có chồng, chẳng trách trông cô ta có cảm giác như quả đào mật chín vậy.
Sau khi Chu Lệ Á cúp điện thoại, vẻ mặt cô ta rất khó coi và đi tới trước mặt Tiêu Binh. Cô ta không ngồi xuống vì biết vẻ ngoài mình giả vờ trước đó đã bị xé rách, bây giờ đối phương biết rõ ràng mình đang cần dùng tiền gấp, thậm chí đã không chờ được nữa, lúc này muốn anh ta lập tức trả tiền gần như là chuyện không thực tế. Gương mặt cô ta tái nhợt, nhìn anh nói: "Anh cũng thấy đấy, trong nhà tôi đúng là đã xảy ra chuyện, hơn nữa tôi cần dùng một trăm nghìn ngay tối nay. Được rồi, anh nói ra một giá, tôi có thể bán cho anh với giá thấp, thậm chí lỗ vốn cũng không sao, bởi vì tôi cần nhận được một trăm nghìn ngay bây giờ."
Tiêu Binh lẳng lặng nhìn cô ta, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
"Chồng tôi thua tiền trong sòng bạc." Chu Lệ Á thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: "Đây đã là lần thứ ba anh ta thua tiền trong tháng này rồi. Mấy hôm trước tôi vừa phải bán xe, không ngờ bây giờ. . . ."
Tiêu Binh có phần thông cảm cho cô ta, không ngờ một người phụ nữ xuất sắc như thế lại có một ông chồng kém cỏi, thật không biết cô ta làm sao chịu được anh ta.
Chu Lệ Á liếc nhìn bản hợp đồng trên mặt bàn và nói tiếp: "Lần này anh ta thua gần hai trăm nghìn, trong tay tôi làm gì có nhiều tiền như vậy? Vì mở cửa hàng này, tôi gần như đã tập trung tất cả vốn liếng của mình vào trong đó, nhưng không ngờ ở thời điểm quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi, anh ta tự nhiên lại. . . ."
Chu Lệ Á quay mặt sang một bên, trong đôi mắt đỏ hoe, cũng không biết là tức giận hay uất ức, có thể là cả hai.
Tiêu Binh thở dài và cầm bản hợp đồng lên, gấp lại thành bốn cạnh vuông vắn. Chu Lệ Á quay đầu lại thì thấy Tiêu Binh đã gấp bản hợp đồng xong và đặt lên bàn.
Chu Lệ Á kinh ngạc nói: "Anh Tiêu, anh làm vậy là sao?"
"Tiêu Binh tôi không làm được chuyện lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn." Tiêu Binh mỉm cười nói: "Hay là như vậy đi, cô cho tôi một tờ giấy ghi nợ, trên đó viết tôi cho cô mượn một trăm nghìn nhân dân tệ, sau bao lâu thì cô có thể trả được, nếu quá thời hạn mà không trả, vậy cô phải chuyển nhượng cửa hàng của mình lại cho tôi với giá thấp hơn thị trường một trăm nghìn nhân dân tệ."
Chu Lệ Á giật mình và không thể tin được.
"Cô viết nhanh đi, chồng cô còn đang chờ đấy!"
"Tôi viết, tôi viết ngay đây." Chu Lệ Á luống cuống chạy lên trên tầng, không lâu sau, cô ta đã cầm tờ giấy đi xuống. Lúc này, trông cô đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, cô ta đưa tờ giấy cho Tiêu Binh, nhìn anh hỏi: "Anh Tiêu, sao anh lại làm thế. . . Anh làm thế sẽ không được lợi gì cả."
Tiêu Binh liếc nhìn tờ giấy, phía trên viết thời hạn là một năm. Trên đó, Chu Lệ Á đã ký tên, anh cũng cầm bút lên, ký tên mình. Tờ ghi nợ này gồm hai bản, anh và Chu Lệ Á chia nhau mỗi người một bản.
Nhìn ánh mắt dò hỏi của Chu Lệ Á, Tiêu Binh khẽ cười nói: "Cô cứ coi như tôi là một người tốt, là một người lương thiện đi."
"Cám ơn anh. . . ." Đây là lần đầu tiên Chu Lệ Á lộ cảm xúc ở trước mặt Tiêu Binh. Cuối cùng thì người phụ nữ mang theo khí chất lạnh lùng giống như nữ vương này cũng thể hiện ra một số cảm xúc khác, trong ánh mắt đầy vẻ biết ơn: "Anh là một người tốt, là người đàn ông tốt mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gặp qua. . . Lần này là tôi nợ ân tình của anh, về sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ trả lại."
Tiêu Binh mỉm cười lắc đầu nói: "Trả lại thì không cần, được rồi, tôi giao số tiền này cho cô, cô cầm qua cứu chồng mình đi."
Tiêu Binh rút tiền từ trong túi áo ra và định đưa cho Chu Lệ Á, nhưng đột nhiên lại rút về. Vẻ mặt cô thoáng thay đổi, nhíu mày nói: "Anh làm vậy là có ý gì?"
"Cô yên tâm đi." Tiêu Binh đứng lên và nhét tiền vào trong túi áo, chỉnh lại quần áo rồi nói: "Tôi lo bọn họ nhận tiền xong sẽ không chịu thả người, dù sao bây giờ thật sự có rất nhiều kẻ vô lại."
"Vậy. . . tôi phải làm sao bây giờ?" Cho dù tính cách Chu Lệ Á rất tự tin và ngang ngược, nhưng cô ta vẫn chỉ là một người phụ nữ, gặp phải đám lưu manh vô lại, cuối cùng cũng không thể làm gì được.
Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á, ánh mắt hai người nhìn nhau một lát, sau đó anh mỉm cười tự tin, giọng điệu lại rất nghiêm túc nói: "Tôi đi cùng cô!"
Tiêu Binh nghe thấy giọng Chu Lệ Á, một mặt không hiểu cô ta làm sao biết được số điện thoại của mình, mặt khác cũng thấy lạ vì trông cô ta không giống với người lỗ mãng như vậy, tại sao sau khi gọi điện thoại tới lại không tự giới thiệu trước?
Tiêu Binh ôn hòa hỏi: "Là cô Chu Lệ Á sao? Không sao đâu, tôi mới ăn cơm ở nhà bạn vừa về."
"A, vậy có thể phiền anh Tiêu. . . đến nhà tôi một chuyến được không?"
Đêm hôm khuya khoắt mà nam nữ ở riêng với nhau, còn mời nhiệt tình như vậy à?
Cảm giác hình như không được hay lắm. . . Khi trong lòng Tiêu Binh đang do dự không biết mình nên đồng ý luôn, hay nên dè dặt một chút rồi mới đồng ý, Chu Lệ Á ở bên kia hình như có chút sốt ruột, vội vàng nói: "Anh Tiêu, tôi biết làm vậy có hơi lỗ mãng, nhưng chuyện này rất quan trọng. Không phải anh muốn cửa hàng của nhà tôi sao? Bây giờ tôi có thể chuyển nhượng cho anh, nhưng tôi cần gấp một khoản tiền là một trăm ngàn nhân dân tệ tiền mặt xem như tạm ứng trước cho phí chuyển nhượng này, hi vọng khi anh Tiêu qua có thể mang theo luôn."
Tiêu Binh càng nghe càng bối rối, nhất là cách nói chuyện làm anh cảm thấy không giống với nữ vương cao ngạo bình tĩnh tự tin mà mình đã gặp ban ngày, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra được đúng là người đó. Anh suy nghĩ một lát, nếu chuyện liên quan đến việc mở rộng, mình vẫn nên đi xem thử thì tốt hơn, vì vậy liền đồng ý: "Được rồi, cô nói địa chỉ cho tôi biết, tôi sẽ tới ngay."
Tiêu Binh nói địa chỉ cụ thể cho tài xế biết, sau đó bảo anh ta dừng lại ở trước cửa ngân hàng, anh qua dùng thẻ rút một trăm nghìn nhân dân tệ, nhét vào trong túi áo rồi quay lại xe, bảo tài xế đi tới nhà Chu Lệ Á.
Chu Lệ Á sống trong một căn hộ hai tầng, cách nhà họ Tô không xa. Sau khi anh xuống xe, tài xế thò đầu qua cửa kính nói: "Ngài Tiêu cứ đi làm việc đi, tôi sẽ chờ ngài ở đây."
"Anh không cần chờ tôi đâu." Tiêu Binh nói: "Nhà tôi ở gần đây thôi, đã làm phiền anh rồi."
"Thế thì tôi về trước vậy."
"Anh đi thong thả."
Sau khi Tiêu Binh đi tới gõ cửa và kiên nhẫn chờ mười mấy giây, Chu Lệ Á đã ra mở cửa. Anh vừa nhìn cô, ánh mắt không khỏi sáng lên. Xem ra có vẻ như cô ta vừa mới tắm xong, mái tóc ướt được thả ở phía sau. Sau khi tắm, làn da cô ta trông càng thêm săn chắc và trắng mịn, trên sống mũi cô ta vẫn đeo cái kính có gọng lớn màu đen, đôi chân thon dài mịn màng lộ ra ngoài, dưới chân cô ta đi đôi dép hiện ra móng chân được sơn màu đỏ.
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Cô Chu. . . ."
"Anh vào đi." Chu Lệ Á có vẻ hơi sốt ruột nhưng cố gắng kìm chế, chỉ có điều trong đôi mắt không giấu được sự cấp bách. Ngay sau đó, Tiêu Binh thay dép và đi vào.
Sau khi vào phòng khách, Chu Lệ Á chỉ vào ghế sô pha trong phòng và nói: "Anh ngồi xuống đi, có muốn uống gì không?"
"Gì cũng được."
Cho dù là lúc này, Chu Lệ Á vẫn không quên các lễ nghi cần thiết. Tiêu Binh ngồi xuống sô pha, cảm giác dưới mông nóng ấm, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, sợ rằng mình đã không cẩn thận ngồi vào chỗ cô ấy vừa ngồi rồi? Anh ngoảnh đầu nhìn bóng lưng cô đang pha cà phê. Khi cô cúi người, lộ ra cặp mông tròn vểnh và đôi chân đẹp thon dài mịn màng. Anh dùng một tay che ngực. Ôi, trái tim nhỏ bé của mình đang đập mạnh quá.
Sau khi Chu Lệ Á pha cà phê xong thì xoay người cầm cà phê đi tới, đặt ở trước mặt Tiêu Binh và ngồi xuống ghế sa lon đối diện anh, cô ta dùng tay khẽ chống lên hốc mắt, sau đó mỉm cười nói: "Không biết anh có thích bỏ nhiều đường không? Nếu như không đủ thì có thể bỏ thêm."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Cô Chu, muộn thế này mà cô còn gọi tôi đến, không phải vì chuyện cửa hàng sao? Cà phê có thể chờ nguội một chút rồi lại uống sau, chúng ta cứ nói chuyện chính trước đi."
"Cũng được." Chu Lệ Á cầm túi lên, rút một tập tài liệu từ bên trong ra, đưa tới trong tay Tiêu Binh và nói: "Vừa rồi khi anh chưa tới, tôi đã in ra một bản hợp đồng chuyển nhượng đơn giản, anh xem thử có được không. Giá tiền cụ thể thì chưa được viết lên, chúng ta có thể nghiên cứu trước, sau đó điền giá vào."
Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: "Cô gặp phải vấn đề khó khăn gì sao?"
Ánh mắt Chu Lệ Á có chút bối rối, sau đó gương mặt có chút lạnh lùng và khẽ dịch người, chân trái gác lên trên chân phải, một lần nữa khôi phục lại sự lạnh lùng như thường lệ, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh Tiêu suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng tôi đúng là tạm thời cần một khoản tiền, cho nên mới phiền anh Tiêu ứng trước một trăm nghìn. Về phần giá cả cụ thể, chúng ta vẫn nên bàn kỹ lại mới được, dù sao chuyện này cũng cần hai bên đều thỏa mãn, tôi cũng không thể vì tạm thời thiếu tiền mà bán phá giá, tôi nói đúng chứ?"
Trong lòng Tiêu Binh thầm than, cô ta thật sự không phải là một người đàn bà bình thường, cho dù là thời điểm vội vàng thế này, vẫn không thể hiện ra chút hoang mang nào, cô ta nói mình sẽ không vì thiếu tiền mà bán phá giá, nhưng anh lại nhìn ra được, nếu như lúc này mình nhân cơ hội ép giá xuống, cô ta cũng không thể không đồng ý, nếu cô ta có thể gọi một người đàn ông xa lạ như mình đến nhà nói chuyện vào đêm khuya, có thể thấy được cô ta đang gặp rắc rối cần dùng tiền gấp.
Tiêu Binh cũng không phải là loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, dựa theo đánh giá của anh, cho dù cửa hàng kia không lớn, nhưng dù sao cũng ở gần trường đại học của thành phố nên vị trí rất tốt, tám trăm, chín trăm nghìn cũng đáng.
Tiêu Binh đang định nói ra giá tiền trong lòng mình mong muốn thì điện thoại của trong túi Chu Lệ Á bỗng nhiên đổ chuông. Cô ta lấy di động ra. Sau khi liếc nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, sắc mặt cô ta rất khó coi, vội vàng đứng lên và đi qua một bên, sau đó mới nhận nghe điện thoại. Mấy giây sau, giọng Chu Lệ Á nghe rất phẫn nộ: "Tôi đang xoay tiền, sẽ lập tức đưa cho các người. Tôi cảnh cáo các người, nếu như đám lưu manh du côn các người dám động tới một sợi lông của chồng tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt các người."
Tiêu Binh khẽ sờ mũi, nhìn Chu Lệ Á tức giận tới mức run rẩy. Hóa ra là người đã có chồng, chẳng trách trông cô ta có cảm giác như quả đào mật chín vậy.
Sau khi Chu Lệ Á cúp điện thoại, vẻ mặt cô ta rất khó coi và đi tới trước mặt Tiêu Binh. Cô ta không ngồi xuống vì biết vẻ ngoài mình giả vờ trước đó đã bị xé rách, bây giờ đối phương biết rõ ràng mình đang cần dùng tiền gấp, thậm chí đã không chờ được nữa, lúc này muốn anh ta lập tức trả tiền gần như là chuyện không thực tế. Gương mặt cô ta tái nhợt, nhìn anh nói: "Anh cũng thấy đấy, trong nhà tôi đúng là đã xảy ra chuyện, hơn nữa tôi cần dùng một trăm nghìn ngay tối nay. Được rồi, anh nói ra một giá, tôi có thể bán cho anh với giá thấp, thậm chí lỗ vốn cũng không sao, bởi vì tôi cần nhận được một trăm nghìn ngay bây giờ."
Tiêu Binh lẳng lặng nhìn cô ta, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
"Chồng tôi thua tiền trong sòng bạc." Chu Lệ Á thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: "Đây đã là lần thứ ba anh ta thua tiền trong tháng này rồi. Mấy hôm trước tôi vừa phải bán xe, không ngờ bây giờ. . . ."
Tiêu Binh có phần thông cảm cho cô ta, không ngờ một người phụ nữ xuất sắc như thế lại có một ông chồng kém cỏi, thật không biết cô ta làm sao chịu được anh ta.
Chu Lệ Á liếc nhìn bản hợp đồng trên mặt bàn và nói tiếp: "Lần này anh ta thua gần hai trăm nghìn, trong tay tôi làm gì có nhiều tiền như vậy? Vì mở cửa hàng này, tôi gần như đã tập trung tất cả vốn liếng của mình vào trong đó, nhưng không ngờ ở thời điểm quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi, anh ta tự nhiên lại. . . ."
Chu Lệ Á quay mặt sang một bên, trong đôi mắt đỏ hoe, cũng không biết là tức giận hay uất ức, có thể là cả hai.
Tiêu Binh thở dài và cầm bản hợp đồng lên, gấp lại thành bốn cạnh vuông vắn. Chu Lệ Á quay đầu lại thì thấy Tiêu Binh đã gấp bản hợp đồng xong và đặt lên bàn.
Chu Lệ Á kinh ngạc nói: "Anh Tiêu, anh làm vậy là sao?"
"Tiêu Binh tôi không làm được chuyện lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn." Tiêu Binh mỉm cười nói: "Hay là như vậy đi, cô cho tôi một tờ giấy ghi nợ, trên đó viết tôi cho cô mượn một trăm nghìn nhân dân tệ, sau bao lâu thì cô có thể trả được, nếu quá thời hạn mà không trả, vậy cô phải chuyển nhượng cửa hàng của mình lại cho tôi với giá thấp hơn thị trường một trăm nghìn nhân dân tệ."
Chu Lệ Á giật mình và không thể tin được.
"Cô viết nhanh đi, chồng cô còn đang chờ đấy!"
"Tôi viết, tôi viết ngay đây." Chu Lệ Á luống cuống chạy lên trên tầng, không lâu sau, cô ta đã cầm tờ giấy đi xuống. Lúc này, trông cô đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, cô ta đưa tờ giấy cho Tiêu Binh, nhìn anh hỏi: "Anh Tiêu, sao anh lại làm thế. . . Anh làm thế sẽ không được lợi gì cả."
Tiêu Binh liếc nhìn tờ giấy, phía trên viết thời hạn là một năm. Trên đó, Chu Lệ Á đã ký tên, anh cũng cầm bút lên, ký tên mình. Tờ ghi nợ này gồm hai bản, anh và Chu Lệ Á chia nhau mỗi người một bản.
Nhìn ánh mắt dò hỏi của Chu Lệ Á, Tiêu Binh khẽ cười nói: "Cô cứ coi như tôi là một người tốt, là một người lương thiện đi."
"Cám ơn anh. . . ." Đây là lần đầu tiên Chu Lệ Á lộ cảm xúc ở trước mặt Tiêu Binh. Cuối cùng thì người phụ nữ mang theo khí chất lạnh lùng giống như nữ vương này cũng thể hiện ra một số cảm xúc khác, trong ánh mắt đầy vẻ biết ơn: "Anh là một người tốt, là người đàn ông tốt mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gặp qua. . . Lần này là tôi nợ ân tình của anh, về sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ trả lại."
Tiêu Binh mỉm cười lắc đầu nói: "Trả lại thì không cần, được rồi, tôi giao số tiền này cho cô, cô cầm qua cứu chồng mình đi."
Tiêu Binh rút tiền từ trong túi áo ra và định đưa cho Chu Lệ Á, nhưng đột nhiên lại rút về. Vẻ mặt cô thoáng thay đổi, nhíu mày nói: "Anh làm vậy là có ý gì?"
"Cô yên tâm đi." Tiêu Binh đứng lên và nhét tiền vào trong túi áo, chỉnh lại quần áo rồi nói: "Tôi lo bọn họ nhận tiền xong sẽ không chịu thả người, dù sao bây giờ thật sự có rất nhiều kẻ vô lại."
"Vậy. . . tôi phải làm sao bây giờ?" Cho dù tính cách Chu Lệ Á rất tự tin và ngang ngược, nhưng cô ta vẫn chỉ là một người phụ nữ, gặp phải đám lưu manh vô lại, cuối cùng cũng không thể làm gì được.
Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á, ánh mắt hai người nhìn nhau một lát, sau đó anh mỉm cười tự tin, giọng điệu lại rất nghiêm túc nói: "Tôi đi cùng cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.