Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 52: Cứu người ở sòng bạc

Nhiễm Bất Phàm

19/09/2019

Hai người bước ra khỏi cửa và lên xe rời đi. Dọc đường đi, không ngờ trông Chu Lệ Á rất bình tĩnh, điều này thật sự làm Tiêu Binh thấy bất ngờ. Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể bình tĩnh lại như vậy, thật không hổ danh là một người phụ nữ xuất sắc có tính cách nữ vương.

Hai người đều ngồi ở phía sau, chỉ cách một nắm tay. Bởi vì hai người ngồi gần như vậy nên Tiêu Binh không thể không chú ý tới Chu Lệ Á. Chỉ cần vừa nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, anh lại thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô ta. Cô ta hẳn phải lớn hơn anh vài tuổi, lại có thêm vài phần quyến rũ của người trưởng thành mà các cô gái trẻ không có được.

Người lái xe ngồi ở phía trước nghe nhạc, trong miệng còn khẽ hát theo, một lúc sau nói: "Hai người muốn đi tới sòng bạc tìm người sao?"

Tiêu Binh thở phào nhẹ nhõm, thật khó tưởng tượng được lại có một người phụ nữ thu hút mình như vậy. Đây không phải là thu hút trên phương diện tâm hồn giống như Diệp Tử, cũng không khiến anh muốn che chở giống như Tô Tiểu Tiểu, mà là một sự cám dỗ hormone thuần túy. Trước đây anh đã từng có cảm giác này, nhưng không mấy khi mãnh liệt như vậy.

Tiêu Binh nhìn người lái xe phía trước, mỉm cười và nói: "Sao anh biết?"

"Khụ, làm tài xế như chúng tôi, có loại khách nào mà chưa từng tiếp xúc qua? Vừa nhìn hai người là tôi đã biết không phải dân cờ bạc thường ra vào chỗ này, vậy trừ tìm người thì còn có thể làm gì nữa? Là trong nhà có họ hàng nào đó tham gia đánh bạc à? Ôi, chỗ này ấy à, mười lần đánh thì thua hết chín lần thôi!"

Tiêu Binh thở dài nói: "Đúng vậy, mười lần đánh thì thua hết chín lần... Nhưng mở sòng bạc không phải là vi phạm pháp luật sao? Lẽ nào cảnh sát không quan tâm à?"

"Quan tâm cái gì? Người ta có giấy phép kinh doanh, ngoài mặt thì kinh doanh nghiêm túc, nhưng trên thực tế bên trong lại là sòng bạc, ngay cả một tài xế taxi như tôi còn biết, cảnh sát sao có thể không biết chuyện này được? Nói trắng ra vẫn là phía sau người ta có chỗ dựa chắc chắn."

Tiêu Binh ồ một tiếng, hỏi: "Phía sau bọn họ có chỗ dựa gì vậy?"

"Tôi không biết được, tôi chỉ là lái xe taxi, sao có thể biết được chuyện này chứ!"

Chu Lệ Á ngồi ở bên cạnh không nói chuyện nhiều. Tiêu Binh và người tài xế nói chuyện một lát thì chiếc xe đã tới cửa sòng bạc. Nói là sòng bạc, nhưng thật ra nhìn bề ngoài thì ở đây chỉ là một tiệm tóc không lớn lắm. Sau khi đi vào, anh nhìn thấy mấy người thợ làm tóc đang ngồi đánh bài, trong đó có cả nữ lẫn nam.

Thấy Tiêu Binh và Chu Lệ Á bước vào, một người phụ nữ trong đó lười biếng nói: "Hôm nay đóng cửa, nghỉ kinh doanh."

Vẻ mặt Chu Lệ Á lạnh lùng nói: "Dẫn tôi đi gặp Trương Quý, tôi là vợ của anh ta."

Nghe thấy Chu Lệ Á nói vậy, mấy người này bắt đầu quan sát cô ta từ trên xuống dưới, một cậu thanh niên tóc vàng cười chế nhạo, nhảy từ trên giường xuống và tùy tiện nói: "Đi theo tôi."

Khi đi tới chỗ vách tường, cậu ta gõ liên tục ba tiếng theo nhịp điệu nào đó, ngay sau đó lại gõ tiếp ba tiếng, bên trong nhanh chóng có người đáp lại. Không ngờ bức tường này còn có một cánh cửa, két một tiếng, nó liền được mở ra.

"Vào đi." Cậu thanh niên lười biếng nói, mắt vẫn nhìn chăm chú vào Chu Lệ Á, miệng lầm bầm: “Thật đúng là hoa lài cắm bãi cứt trâu."

Tiêu Binh đi theo Chu Lệ Á vào trong, bên trong có hai người đàn ông vạm vỡ đứng đón bọn họ. Hai người cẩn thận quan sát anh, sau đó nhìn Chu Lệ Á, hỏi: "Đây là bạn của cô sao?"



Chu Lệ Á khẽ gật đầu.

"Vậy được, đi theo chúng tôi."

Bọn họ đi về phía trước thì thấy có cầu thang đi xuống tầng hầm, Tiêu Binh quan sát xung quanh. Người ở đây thật sự có chút thủ đoạn, sòng bạc cũng đủ kín đáo, chứng tỏ ông chủ phía sau không hề đơn giản.

Tầng hầm lại rất rộng rãi, khắp nơi đều là máy đánh bạc, bàn mạt chượt, bàn đánh bài v.v. Bầu không khí bên trong sôi động khác thường, mỗi bàn đánh bạc đều có rất nhiều người vây quanh, không ngừng la thét. Khi nhìn thấy Tiêu Binh và Chu Lệ Á bước vào, có người liếc nhìn rồi lập tức đi về phía phòng nhỏ bên trong.

"Hai người đi đi. Đại ca của chúng tôi đang chờ các người ở bên trong đấy."

Chu Lệ Á và Tiêu Binh đi vào phòng nhỏ mà người lúc nãy vừa vào, chỉ thấy bên trong đầy khói thuốc mù mịt, một người bị trói nằm trên mặt đất, sáu bảy người đàn ông vạm vỡ kẻ ngồi người đứng nghênh ngang, trong miệng không ngừng phun khói thuốc.

Trong đó có một người đàn ông vạm vỡ, đầu trọc da ngăm đen nhìn thấy Chu Lệ Á thì hài lòng mỉm cười và nói: "Cô Trương, thật ngại quá, phải làm phiền cô tới đây một chuyến."

Chu Lệ Á khẽ nhíu mày, hình như rất không thích nơi này, thấy người đàn ông bị trói nằm trên mặt đất, cô ta lộ vẻ tức giận. Người đàn ông kia nhìn thấy cô ta liền giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kêu lên: "Bà xã, cứu anh, cứu anh với, em mau đưa tiền cho bọn họ, nếu không bọn họ sẽ chặt ngón tay của anh mất."

Tiêu Binh trợn mắt há hốc mồm. Người đàn ông này có dáng vẻ thấp bé. Chu Lệ Á cao khoảng một mét bảy, trông anh ta chỉ khoảng một mét sáu, thấp hơn cô ta cả một cái đầu. Hơn nữa, nhìn anh ta thật sự rất xấu, giống như một kẻ đầu đường xó chợ vậy. Sao bây giờ đều thịnh hành chuyện cóc và thiên nga ghép thành đôi thế nhỉ? Bất kể nói thế nào, Chu Lệ Á muốn dáng người có dáng người, phải ngoại hình có ngoại hình, muốn khí chất có khí chất, hơn nữa cũng đủ gợi cảm, muốn cưới dạng đàn ông nào mà chẳng được, sao cứ phải lấy anh ta chứ?

Trong lòng Tiêu Binh thầm thấy tiếc cho Chu Lệ Á.

Trong mắt Chu Lệ Á có phần xấu hổ, cuối cùng lại biến thành không cam lòng và bất lực, rõ ràng cô ta cũng không hài lòng về cuộc hôn nhân này, chỉ là không biết trong đó có nguyên nhân gì, lại khiến cho cô ta phải lấy anh ta thôi.

Chu Lệ Á liếc nhìn Tiêu Binh. Anh móc từ trong áo ra một trăm nghìn tệ, đưa cho cô ta. Cô ta nhìn người đàn ông cường tráng dẫn đầu kia và lạnh lùng nói: "Anh Bưu Tử, chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, tôi cũng tin tưởng anh, tôi giao số tiền này cho anh, một tay giao tiền, một tay thả người."

Bưu Ca đi tới cướp lấy số tiền đó và đưa cho đàn em, người đàn em kia đếm tiền xong thì giao lại cho Bưu Ca, nói: "Bưu Ca, vừa đủ một trăm nghìn."

"Không tệ, rất biết giữ lời, tôi thích. Em gái, em có thể về, nhưng chồng em thì phải ở lại đây thôi."

Vẻ mặt Chu Lệ Á trở nên rất khó coi, vừa xấu hổ lại vừa tức giận nói: "Các người làm vậy là sao? Không phải đã nói trước là lấy tiền xong sẽ thả người à? Các người chỉ cần tiền thôi, giữ chồng tôi lại có tác dụng gì chứ?"

Tiêu Binh cũng thấy kỳ lạ. Đúng vậy, cho dù các người muốn tìm vịt* cũng nên tìm người đẹp trai một chút chứ? Người đàn ông này chính là Võ Đại Lang bản hiện đại đấy, chẳng lẽ có người nào lại thích loại này sao?

*Vịt: Trai bao.

Tiêu Binh cũng không nhịn được mở miệng nói: "Các người làm vậy có phải hơi vô lý không? Hơn nữa, Đại Lang này... các người giữ người này lại, anh ta có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ sòng bạc của các người còn thiếu người làm công sao?"



"Làm công?" Bưu Ca cười lạnh nói: “Loại này có làm không công cho chúng tôi, chúng tôi cũng không cần. Nói thật cho các người biết, Đại Lang nhà các người... à không, cô em, chồng em gặp rắc rối lớn rồi. Lần này anh ta không chỉ đơn giản là thua tiền đâu, anh ta còn nhân lúc bà chủ của chúng tôi đang ngủ, lén trộm quần áo của cô ấy."

Gương mặt Chu Lệ Á trắng bệch, môi mím chặt, nghiến răng phát ra tiếng ken két.

Tiêu Binh trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đang định mắng Trương Quý vài câu, bỗng nhiên nghĩ đến trong túi của mình có cái quần lót còn nguyên mùi của cô sinh viên thì vội vàng bỏ qua ý nghĩ này, ngược lại nói chuyện rất khí thế: "Chẳng qua chỉ là một bộ quần áo mà thôi, chúng tôi đền cho các người còn không được sao?"

"Hừ hừ, nói thì đơn giản lắm... Nếu chỉ đơn giản như vậy đã tốt rồi, anh ta còn nhân lúc bà chủ của chúng ta ngủ thiếp đi, có ý định sàm sỡ nữa đấy."

Chu Lệ Á lảo đảo. Tiêu Binh vội vàng đỡ lấy cô ta nhưng cô ta đã đẩy nhẹ tay của anh ra và nhìn anh với ánh mắt cảm kích, sau đó thở ra một hơi nói với Bưu Ca: "Chuyện này là do chồng tôi không đúng, tôi nhận lỗi thay anh ta, tôi còn có thể dùng cách khác để bồi thường cho bà chủ của các anh, tôi tăng thêm mười ngàn đồng được không?"

Cho dù người phụ nữ này đang vô cùng tức giận, nhưng vẫn không hề hoảng loạn, mỗi câu nói ra đều rất rõ ràng, năng lực và khí chất này cũng là tốt nhất trong số các phụ nữ rồi.

Bưu Ca cười to nói: "Em gái à, em nói vậy là sai rồi, ông chủ của chúng tôi không thiếu chút tiền này, cho dù em có lấy ra hết tài sản trong nhà thì ông chủ của chúng tôi cũng chẳng thèm, quan trọng là không thể mất mặt như vậy được, nếu để cho người ta biết có kẻ sàm sỡ bà chủ của chúng tôi, kết quả ông chủ lại thả người đi, về sau biết để mặt mũi vào đâu được đây?"

Chu Lệ Á nhíu mày, hỏi: "Vậy các anh muốn thế nào?"

"Đơn giản thôi, đánh gãy hai tay, hai chân của anh ta, để từ nay về sau anh ta trở thành một kẻ tàn phế!"

"Không được!" Trương Quý nằm trên mặt đất liều mạng giãy dụa, điên cuồng gào hét: “Bà xã cứu anh, bà xã cứu anh đi! A... A a...."

Một người đàn em bên cạnh Bưu Ca đã bịt miệng Trương Quý lại, anh ta vẫn liều mạng cố gắng kêu to, trong ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng, sau đó trong phòng xuất hiện một mùi khai. Không ngờ anh ta sợ tới mức đái cả ra quần mất rồi.

Chu Lệ Á vừa thấy nhục nhã, tức giận lại hoảng sợ, một mặt vì chồng mình làm ra chuyện mất mặt như vậy, khiến cô ta hận không tìm được một lỗ để chui vào, mặt khác cô ta sợ những người này chuyện gì cũng dám làm, thật sự là nói được thì làm được, mặc dù người đàn ông dưới đất kia không phải là người tốt, nhưng dù sao cũng là chồng của cô ta.

Chu Lệ Á vì người đàn ông này mà bất chấp mọi giá, dùng tiền để chuộc về, tất nhiên không thể nào bỏ mặc anh ta như vậy được.

Vào lúc Chu Lệ Á đang không biết phải làm sao, Tiêu Binh đã nắm lấy vai của cô ta. Bàn tay anh ấm áp lại vững vàng khiến cô ta giống như tìm được chỗ dựa, trong lòng dần bình tĩnh lại. Cô ta thấy anh bước tới trước mặt mình và nhìn những người này, hỏi: "Nếu như chúng tôi vẫn kiên trì muốn đưa anh ta đi thì sao? Vậy các anh tính làm thế nào?"

"Vậy thì không hay lắm đâu." Kẻ lên tiếng chính là người đàn ông mặc comple màu hồng, khoảng hơn ba mươi tuổi ôm một người đẹp trông lẳng lơ, ăn mặc hở hang đi từ ngoài cửa vào, ngoài ra còn có hai vệ sĩ áo đen cũng bước nhanh tới.

Đám người Bưu Ca vội vàng đứng dậy, rất cung kính cúi chào người đàn ông mặc bộ comple và khúm núm nói: "Ông chủ."

Trong miệng người đàn ông mặc bộ comple này ngậm một điếu xì gà, một tay hắn ôm vai người đẹp lẳng lơ kia, tay còn lại rút điều xì gà ngậm trong miệng xuống, dùng bàn tay cầm điếu xì gà chỉ vào Chu Lệ Á, nhưng lại nhìn Tiêu Binh, nói: "Để cô ta ở lại, ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ thả chồng cô ta đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook