Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 14: Đá đũng quần

Nhiễm Bất Phàm

19/09/2019

Sau khi quán mì đóng cửa, Tiêu Binh tiễn ba cô gái ra tới cửa.

"Để anh đưa các em về."

Diệp Tử đang định đồng ý thì trong đêm tối có một chiếc xe con đã đỗ lại ở trước mặt bọn họ. Cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông áo đen thò đầu ra, giọng điệu cung kính nói: "Cô chủ, ông chủ bảo tôi tới đón cô về nhà."

Diệp Tử không có cách nào đành nhìn về phía Tiêu Binh: "Có cần em đưa anh về không?"

"Không." Tiêu Binh mỉm cười: “Trời đã tối rồi, em và bạn em mau về đi, chúc em ngủ ngon trước nhé."

"Chúc ngủ ngon." Trong mắt Diệp Tử sáng ngời khiến Tiêu Binh có chút rung động: “Anh Binh, anh đừng quên còn nợ em một bữa rượu đấy."

"Nhớ rồi, anh sẽ mời!"

Trần Viên Viên và Hứa Văn Đình cười: "Được rồi, đừng lưu luyến nữa. Lần sau bọn mình bảo đảm sẽ không làm bóng đèn đâu. Anh Binh, bọn em đi trước đây. Diệp Tử, cho bọn mình đi nhờ xe bạn nhé!"

Diệp Tử đáp một tiếng. Chờ sau khi Trần Viên Viên và Hứa Văn Đình lần lượt lên xe, cô mới là người cuối cùng chui vào. Lên xe rồi, cô còn quay đầu vẫy tay chào Tiêu Binh, sau đó mới đóng cửa xe lại.

Khi thấy chiếc xe dần biến mất ở trong màn đêm, Tiêu Binh mới lưu luyến thu hồi ánh mắt. Tiêu Binh vẫn còn nhớ tới cảnh tượng khi ánh mắt hai người gặp nhau, trái tim đập thình thịch.

Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tiêu Binh có cảm giác với một cô gái. Khi ở chung một chỗ, anh thường không nhịn được mà lén nhìn cô, hận ánh mắt không thể vĩnh viễn chỉ dừng ở trên người cô. Nhưng khi cô nhìn lại, anh lại không nhịn được muốn né tránh, thậm chí mỗi lần ánh mắt giao nhau đều khiến trái tim anh run rẩy. Nhưng khi không ở cùng một chỗ, anh sẽ rất nhớ cô.

Tiêu Binh vừa suy nghĩ, vừa đi về nhà của Tô Tiểu Tiểu.

Khi mở cửa ra và đi tới, Tiêu Binh phát hiện trong nhà đã sáng đèn, hơn nữa còn là chỗ phòng mình ở.

Tiêu Binh thay dép và đi về phía căn phòng, vừa vặn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu hấp ta hấp tấp đi từ bên trong ra, hai người suýt nữa va vào nhau.

"Sao vậy? Làm gì mà giống như mất hồn thế...." Khi anh nhìn thấy rõ ràng Tô Tiểu Tiểu đang ôm hũ tro cốt trong lòng, vẻ tươi cười liền biến mất.

Mắt Tô Tiểu Tiểu đỏ hoe, rõ ràng cô mới vừa khóc xong. Cô trừng mắt nhìn Tiêu Binh, cố ý giả vờ như không có chuyện gì, lạnh lùng nói: "Sáng sớm mai anh đưa tôi tới nghĩa trang, tìm cho chị tôi một mảnh đất tốt. Tôi muốn chôn hũ tro."

"Được." Tiêu Binh khẽ gật đầu: “Đây cũng là chuyện nên làm. Ngày mai cô không phải lên lớp sao?"



"Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ buổi sáng." Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu nhìn Tiêu Binh đầy kỳ quái, trong giọng nói có phần giễu cợt: “Nếu anh đã vào đây ở, tôi có mấy lời vẫn phải nói cho anh biết. Anh nên dọn sạch những đồ không sạch sẽ trong phòng, cấm không được đi vào phòng của tôi và mẹ tôi. Nếu để cho tôi biết trong phòng tôi thiếu đi thứ gì... Anh cứ việc ra khỏi nhà đi."

Tôi ngất... Tôi làm sao chứ? Tiêu Binh nghe cô nói thì vẻ mặt mờ mịt. Nhất là khi thấy ánh mắt châm chọc Tô Tiểu Tiểu như vậy. Ông đây rốt cuộc làm gì hả?

Đây quả thực là sỉ nhục trắng trợn. Ông đây lại thiếu chút tiền tới mức vào phòng cô trộm đồ sao?

Sau nhiều lần tiếp xúc với Tô Tiểu Tiểu, cho dù cô luôn khó chịu với anh nhưng từ trước đến nay anh chưa từng giận. Chỉ có duy nhất lần này thì thật sự không nhịn được nữa.

Mặt Tiêu Binh lạnh lùng, đang định đáp trả vài câu, bỗng nhiên nghĩ tới hũ tro được đặt trong túi của mình, mà trước đó hình như còn có một vài vật khác...

Lần này, Tiêu Binh không để ý tới Tô Tiểu Tiểu nữa, vội vàng chạy vào trong phòng của mình, quả nhiên anh nhìn thấy túi hành lý của mình để dưới đất, mà đồ trong túi đều rơi lả tả ở trên giường, trong đó bao gồm hai quyển tạp chí và một cái quần lót ren màu đen, một cái áo lót màu đỏ gợi cảm...

Ôi trời... Sớm biết thế thì không nên để đồ ở trong túi của Tiểu Đông Đông. Cuối cùng anh đã biết Tô Tiểu Tiểu nói vậy là có ý gì. Cô ấy sợ mình đi trộm đồ lót của cô ấy... Mẹ nó, thế này thì mất hết hình tượng rồi, biết vậy ông đây đã chẳng làm!

Tiêu Binh hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng không thể không quay về cửa phòng giải thích: "Tiểu Tiểu, cô đừng hiểu lầm, hai quyển tạp chí này đúng là tôi mua, nhưng quần áo lót kia không phải là của tôi..."

Tô Tiểu Tiểu vừa đi tới của phòng mình thì bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu ánh mắt nhìn về phía Tiêu Binh như kẻ đần độn, cười nhạo nói: "Đúng vậy, tôi biết cái này dĩ nhiên không phải là của anh, chắc là của những người phụ nữ khác... Anh không cần phải nói, tôi cũng hiểu... Mùi vị ban đầu mà..."

Sau khi nói xong, Tô Tiểu Tiểu mở cửa phòng và đi vào, thậm chí còn có thể nghe cô lầm bầm: "Thật sự không ngờ còn có sở thích đặc biệt như vậy..."

Má nó, em gái này biết quá nhiều. Ông đây đúng là tự làm bậy không thể sống mà!!!!

Vẻ mặt Tiêu Binh buồn bã giống như đưa đám đi về phòng, tức giận ném tạp chí và... “mùi vị ban đầu” vào trong túi hành lý. Ngày mai nói thế nào anh cũng nhất định phải đi mua một va li có khóa mật mã, thứ gì để ở đây cũng thật không an toàn, nếu đổi lại là bình thường có người sờ loạn vào túi của mình, Tiêu Binh đã sớm tức giận, nhưng khi nhìn thấy tạp chí và quần áo lót... Trong lòng thật sự không đủ tự tin.

Sau khi thu dọn đồ xong, Tiêu Binh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được. Chẳng bao lâu, bên tai anh nghe được tiếng nước trong phòng tắm bên cạnh. Chắc hẳn Tô Tiểu Tiểu đang tắm. Một người ngủ không được sẽ nghĩ linh tinh. Một khi nghĩ linh tinh sẽ không nhịn được mà kích động, một khi kích động lại lật xem mấy quyển tạp chí, cô này thật xinh, mình thích Lolita kia...

Tiếng nước dừng chảy. Tiêu Binh đợi hai phút, đoán Tô Tiểu Tiểu đã về phòng nghỉ, lúc này mới đóng quyển tạp chí lại, xoay người xuống giường và đi dép vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh nối liền với phòng tắm, ở giữa chỉ cách một cửa bằng kính, đồng thời còn xem như vách che. Tiêu Binh vừa đi vào đã ý thức được có điểm không ổn. Đèn trong phòng vệ sinh vẫn bật. Quần áo lót của Tô Tiểu Tiểu rơi trên mặt đất... Ồ, Tô Tiểu Tiểu vẫn còn trẻ con, một người rất thú vị. Quần lót có hình hoạt họa này.

Trong đầu Tiêu Binh hiện lên hình dáng của Tô Tiểu Tiểu trong bộ đồ lót này. Anh không nhịn được nuốt nước bọt và đang chuẩn bị lặng lẽ lui ra ngoài. Nhưng cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra. Tiêu Binh đang cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi chân thon dài trắng mịn xuất hiện ở trước mặt mình.

Ôi mẹ ơi... Trong lòng Tiêu Binh thầm kêu không tốt, còn chưa kịp lùi lại đã nghe Tô Tiểu Tiểu phát ra tiếng thét chói tai.



Tiêu Binh ngẩng đầu liền thấy Tô Tiểu Tiểu quấn chiếc khăn tắm màu trắng che kín từ trên ngực xuống mãi đến mông, tuy nhiên mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy rãnh sâu mê người kia.

Má ơi, đẹp quá. Mình lời rồi, lời quá rồi. Tiêu Binh thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ chiếm lợi như vậy, nhưng bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy khe rãnh sâu mịn màng của em gái xinh đẹp mơn mởn thế này, cho dù là người đàn ông bình tĩnh mấy đi nữa, sợ rằng cũng phải thất thần một lát.

Tô Tiểu Tiểu xấu hổ, lao thẳng đến chỗ Tiêu Binh muốn tát anh một cái. Nhưng sàn nhà tắm vốn ướt, cô lại đi vội nên trượt chân. Cô chỉ kịp sợ hãi kêu lên một tiếng đã lảo đảo lao vào trong lòng Tiêu Binh.

Dựa theo thực lực của Tiêu Binh mà muốn đỡ được cô cũng dễ dàng, nhưng bởi vì sàn nhà quá ướt, lại thêm vừa rồi hơi thất thần nên bất ngờ không kịp đề phòng, kết quả bản thân anh cũng ngã về phía sau, rầm một tiếng chạm đất.

Má nó, ông đây bị đập đầu, gáy đau quá. Nhưng trên người thật là mềm, ồ, sao môi cũng ướt vậy...

Tô Tiểu Tiểu gần như theo bản năng bám lấy Tiêu Binh, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cái cổ của anh. Mặt hai người áp sát. Sở dĩ anh cảm giác ướt là vì môi hai người cũng gần như muốn dính vào nhau. Hơi thở của Tô Tiểu Tiểu trực tiếp phun vào trên mặt Tiêu Binh.

Tiêu Binh kích động nuốt nước bọt, hai tay theo bản năng sờ về phía trước. Oa, thật mềm, độ đàn hồi thật tốt... Chờ tới khi ý thức được mình đang sờ cái gì, anh sợ tới mức không khác gì sờ phải một quả mìn hẹn giờ, vội vàng rút tay lại, ngượng ngùng cười nói: "Thật, thật, thật, thật... Thật xin lỗi, tôi... Tôi không phải cố ý..."

Tô Tiểu Tiểu cũng cảm nhận được hơi thở đàn ông của Tiêu Binh phả vào mặt. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tiếp xúc với đàn ông ở khoảng cách gần như vậy, trong thời gian ngắn trái tim thiếu nữ không khỏi đập loạn, thậm chí không để ý tới chuyện Tiêu Binh vừa xoa bóp mông mình... giở trò lưu manh. Trên mặt cô đỏ bừng, vội đứng dậy và xấu hổ nói: "Anh... Háo... Sắc."

"Chuyện đó... Tôi chỉ là bị động thôi."

Nghe Tiêu Binh nói vậy, Tô Tiểu Tiểu càng thấy xấu hổ hơn. Cô vừa thẹn vừa giận, bỗng nhiên giơ chân lên và trực tiếp đạp lên háng của Tiêu Binh. Cô không dám dùng sức, nhưng một đạp này vẫn khiến Tiêu Binh đau đớn, trực tiếp kêu lên thảm thiết.

Sau khi đạp xong, Tô Tiểu Tiểu dường như đã hả giận, đồng thời có chút lo lắng và sợ hãi. Nghe nói chỗ đó của người đàn ông rất yếu ớt, không biết mình đạp xuống như vậy có thể xảy ra vấn đề gì không?

Cô lo lắng nhưng không bỏ được mặt mũi đi hỏi, cố ý giả vờ tức giận nói: "Xem lần sau anh còn dám giở trò lưu manh với tôi nữa không, hừ!"

Trời ơi, đây là cú đạp cắt đường con cháu của tôi đấy... Tiêu Binh che đũng quần của mình, uất ức, vội vàng ngồi dậy. Còn Tô Tiểu Tiểu đã nhặt quần áo của cô lên và chạy ra ngoài.

"Má nó, đây đúng là mọi thứ đều không độc, chỉ độc nhất là lòng dạ đàn bà mà..."

Nhìn thấy Tiêu Binh còn có tâm tư than thở, Tô Tiểu Tiểu chạy đến cửa phòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Cô lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Binh, thấy anh còn đang che đũng quần thì mặt không nhịn được nóng lên, vội vàng mở cửa chui vào phòng.

Sau khi đóng cửa, cô còn cẩn thận khóa trái lại. Xem ra ở trong mắt cô, hình tượng háo sắc của Tiêu Binh đã được tạo dựng xong. Cô khẽ dựa vào cửa phòng. Nhớ tới cảnh lúc trước, trái tim cô vẫn còn đập loạn.

Vừa rồi liệu mình có đạp mạnh quá không nhỉ? Liệu anh ta có thể bị làm sao không? Thật ra vừa rồi dường như mình đã chủ động nhào tới trên người anh ta. Mình làm vậy có phải hơi quá đáng không... Không đúng, vừa rồi anh ta lén vào phòng vệ sinh, nếu không phải muốn nhìn lén mình tắm thì chính là muốn trộm quần áo lót của mình. Anh ta có bị đá hỏng cũng xứng đáng. Hừ, đồ háo sắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook