Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 90: Diệp Hân Di gặp chuyện không may?

Nhiễm Bất Phàm

23/09/2019

"Quả nhiên giống như tôi nghĩ, không chơi hòa giải." Ông Hầu cúp điện thoại. Vừa rồi khi nghe Mẫu Đan Tiên Tử nói chắc như đinh đóng cột, ông ta liền không khuyên cô ta nữa.

Mộ Đình Xuyên cũng rất xúc động nói: "Mẫu Đan Tiên Tử vẫn luôn xem đàn ông như nhìn kẻ thù, không ngờ bây giờ lại vì một người đàn ông mà thậm chí không để ý tới lệnh của ông Hầu. Ông tính giải quyết chuyện này thế nào?"

Ông Hầu cười thản nhiên nói: "Tôi đã nói qua, xem như hoàn thành lời đã nói với Tiêu Binh, chuyện còn lại thì có thể liên quan gì đến tôi chứ?"

Mộ Đình Xuyên nói: "Ý của ông Hầu là… để cho bọn họ tự mình giải quyết sao?"

"Bằng không thì sao?"

Mộ Đình Xuyên hỏi: "Vậy ông Hầu nghĩ kết cục của Tiêu Binh này là sống hay chết?"

Ông Hầu khẽ thở dài, có phần tiếc nuối nói: "Vậy phải xem tâm tình của Mẫu Đan thế nào. Nếu cô ta muốn cậu ta chết, cậu ta còn có thể sống được sao?"

Cho dù Chu Minh Vũ chết, nhưng ông Hầu vẫn rất tin tưởng vào bốn Đại Thiên Vương trong tay mình. Ông ta thật sự hiểu rõ, thủ hạ của ông ta có thể giành được hai chữ Thiên Vương là đại biểu cho cái gì. Đó là đã từng có rất nhiều kẻ cản trở mình phải chết ở trong tay bốn người bọn họ, trong đó cũng có cao thủ như Tiêu Binh.

Nếu không phải ông Hầu hoàn toàn tự tin vào Mẫu Đan Tiên Tử, làm sao có thể giả vờ rộng lượng không quan tâm? Bất kể thế nào, Mẫu Đan Tiên Tử cũng không thua, vậy ông ta làm sao không mượn hoa hiến Phật đưa cho nhà họ Diệp chứ... Chính vào giờ phút này, Tiêu Binh ở trong lòng ông Hầu đã bị kết án tử hình.

Từ trong phủ Hầu Vương đi ra, Tiêu Binh nhận được tin tức cửa hàng đã được sửa xong, anh vội bảo tài xế đưa mình đến quán mì. Sau khi xuống xe, anh cảm ơn và bảo tài xế quay xe về.

Trong quán mì có tiếng cười nói hoan hô, có thể thấy ai nấy cũng thoải mái sau khi hoàn thành công việc. Trong đó cũng có giọng oang oang của Nhị Hóa: "Một lúc nữa tôi sẽ bảo anh Binh mời các anh đi ăn bữa tiệc lớn, ăn mừng một chút, tôi cũng uống với các anh vài chén."

Tiêu Binh cười ha hả đi vào, liếc nhìn xung quanh, quả nhiên đã hoàn thành rất tốt, xem ra hai ngày tới có thể khai trương được rồi. Nhìn thấy Tiêu Binh bước vào, bọn họ còn chưa kịp nói, anh đã vung tay lên: "Đi thôi, tôi dẫn các ngươi đi quán nướng Đế Hoàng, ăn tiệc lớn!"

Một đám đàn ông vạm vỡ đều vui mừng hoan hô, Nhị Hóa cũng theo cười toe toét.

Tiêu Binh nhìn Nhị Hóa nói: "Nhị Hóa, cậu ở lại coi chừng cửa hàng là được rồi, chuyện ăn cơm không cần tới cậu."

Nhị Hóa lắc đầu giống như trống bỏi: "Không được đâu, tôi muốn đi theo các anh ăn cơm, uống ít rượu với mọi người, nói chuyện với mọi người!"

"Cậu là ba loại theo à?"

"Đúng vậy, tôi là ba loại theo, ba loại theo."

Mọi người đều phá lên cười.

Quán nướng Đế Hoàng là một chuỗi quán nướng có ở khắp cả nước. Trong tỉnh Hắc cũng chỉ có hai quán. Một quán ở Giang Thành, một quán ở thành phố Cáp. Cho dù món nướng không nhất định được tính là thật sự chỗ ăn cơm đẳng cấp, nhưng đối với những người đàn ông thích ăn thịt uống rượu thì đây mới là nơi tốt nhất.



Một đám người ngồi quanh bàn ăn bên trong phòng bao riêng, có người để tay trần, vừa cầm bát lớn mời rượu, vừa lớn tiếng hò hét, rõ ràng đều uống tới hưng phấn rồi.

Cho dù Nhị Hóa rất vui vẻ nhưng uống không nhiều, Tiêu Binh hỏi, anh ta mới trả lời: "Tôi sợ người đàn bà kia nhân lúc anh Binh uống say, tới gây sự với anh."

Tiêu Binh đã càng hiểu rõ về Nhị Hóa hơn, đúng là trong thô có tinh, thông minh lại giả ngu ngốc.

Suy nghĩ một lát cũng thấy đúng, nếu như Nhị Hóa thật sự chỉ là một kẻ đầu đất, làm sao có thể có tài năng trên phương diện võ học như vậy? Vừa rồi anh ta đã nói, thực lực của anh ta đột phá đến Ám Kình kỳ đầu, nói cách khác, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của anh ta đã có sự bay vọt về chất, cho dù Tiêu Binh xem như là một người thầy giỏi, nhưng anh ta có thể đột nhiên tăng mạnh như vậy, có thể thấy được bản thân anh ta cũng không phải là một người ngu dốt. Người như thế thông thường đều mơ hồ trong chuyện nhỏ, nhưng rất khôn ngoan trên chuyện lớn.

Đợi đến khi mọi người ra khỏi quán nướng, trừ Nhị Hóa uống không nhiều và Tiêu Binh có tửu lượng kinh người ra, những người khác đều uống say mèm. Sau khi ra cửa, mỗi người đều chào anh. Anh còn không quên nhắc nhở chủ thầu nhớ đến trong quán mì tính tiền vào ngày hôm sau để anh chuyển số tiền còn lại cho bọn họ.

Tiêu Binh và Nhị Hóa đang định lái xe rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông đi ra khỏi chiếc xe hơi quan trọng ở cửa khách sạn đối diện. Mà hai người đàn ông áo đen phía sau hắn còn nâng một người đẹp đã bất tỉnh, mấy người cùng đi vào trong khách sạn.

Tiêu Binh hơi nhíu mày, Nhị Hóa ở bên cạnh hỏi: "Anh Binh, anh biết người đó à?"

"Nhìn bóng lưng thì chắc là chị của Diệp Tử."

"Chị của chị dâu đi thuê phòng với người ta sao?"

"Cậu nhìn giống như đi thuê phòng sao?" Ánh mắt Tiêu Binh lạnh lùng, nói: “Tôi nhìn giống như bị chuốc say. Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử."

Dù sao Diệp Hân Di cũng là chị của Diệp Tử, hơn nữa Tiêu Binh và cô ta cũng không có ân oán gì trực tiếp, đơn giản chỉ là trước đây có ấn tượng đầu tiên không tốt lắm mà thôi. Nhưng người ta là con gái nhà giàu đã chủ động qua lấy lòng mình, người ta là con gái trong gia tộc lớn đàng hoàng có thể làm đến mức này, còn muốn thế nào nữa?

Cho nên bất kể thế nào Tiêu Binh cũng không thể mặc kệ chuyện này, nói gì cũng phải đi qua xem thử.

Nhị Hóa đi cùng Tiêu Binh vào đại sảnh của khách sạn. Sau khi đi tới trước quầy lễ tân, anh gác hai cánh tay lên trước quầy, trên mặt lộ ra vẻ mặt mà mình tự nhận là có thể mê hoặc tất cả chúng sinh, trong mắt bắt đầu phóng điện, giọng nói đầy từ tính lại quyến rũ: "Người đẹp, trông anh có đẹp trai không? Em không ngại nói cho anh biết mấy người vừa rồi thuê phòng nào chứ?"

Người đẹp ở quầy lễ tân tươi cười rất chuẩn mực: "Ngài rất đẹp trai ạ."

"Ừ!"

"Có ngại!"

Tiêu Binh đập bốp một tiếng lên trên quầy lễ tân, dọa cho người đẹp bên trong giật mình, sau đó chỉ thấy anh thò nửa người vào trong, vẻ bất cần đời trên mặt đã biến mất, chỉ còn hào quan chính nghĩa và thần thánh: "Người đẹp, mấy người đàn ông vừa rồi bị tình nghi là đánh thuốc mê, cưỡng hiếp phụ nữ, thật sự không dám giấu cô, tôi là cảnh sát chịu trách nhiệm điều tra vụ án này, hi vọng cô có thể hợp tác với tôi."

Người đẹp tiếp tục mỉm cười rất lịch sự và nói: "Thật ngại quá, thưa ngài, hay là ngài đưa thẻ ngành của ngài ra được không ạ?"

Tiêu Binh hơi lo lắng nói: "Tôi nói này người đẹp, trông cô xinh đẹp như vậy, cười khiến người ta rung động giống như thiên sứ, tại sao không biết làm việc linh hoạt một chút... Tôi đi vội, quên mang theo giấy tờ tùy thân, nhưng cô không thấy người phụ nữ kia được đưa vào trong với tình trạng không tỉnh táo sao? Nếu như chúng tôi tới chậm một bước, rất có thể sẽ xảy ra chuyện."

Người đẹp hơi do dự.



Tiêu Binh nói tiếp: "Đều là phái nữ, cô cũng thử đổi vị trí suy nghĩ thử xem, nếu chẳng may bởi vì sự cố chấp của cô dẫn tới người phụ nữ kia bị gì đó, cô nói xem, lương tâm của cô có thể thoải mái được sao?"

Người đẹp khẽ gật đầu, nói: "Ngài nói rất có lý."

Tiêu Binh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là được rồi."

"Nhưng vẫn mong ngài đưa ra thẻ ngành, đây là quy định của khách sạn chúng tôi."

"...."

Tiêu Binh sốt ruột muốn nhảy cẫng lên. Sao mình lại đụng với người phụ nữ cố chấp như vậy, nhưng chuyện thuê phòng này có liên quan đến việc riêng tư của khách, khách sạn quy định như vậy, cô ta cũng không có cách nào.

Chỉ thời gian không chờ người, cho dù Tiêu Binh không xác định được mấy người vừa rồi có muốn gây bất lợi cho Diệp Hân Di không, nhưng cuối cùng vẫn có khả năng này. Cô ta sắp thành chị vợ của mình, thấy chị vợ bất tỉnh bị người ta đưa vào mang vào khách sạn thêu phòng, mình lại mặc kệ, vậy thì không tốt lắm đâu?

Tiêu Binh suy nghĩ một lát. Hay là trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Tử hoặc Diệp Bán Thành? Nhưng nếu chẳng may mình đoán sai thì sao? Bình thường con gái làm chuyện này đều không muốn để cho nhà người biết. Đến lúc đó sợ rằng mình sẽ bị Diệp Hân Di xem là kẻ thù, có lòng tốt còn không được biết ơn.

Tiêu Binh từng đi lính ở Long Nha, bởi vì tính đặc biệt ở đây nên cho dù sau khi giải ngũ, Tiêu Binh vẫn có rất nhiều quyền lợi hơn người bình thường, nên đây là chuyện rất dễ dàng đối với anh. Chỉ có điều bây giờ anh còn chưa muốn để lộ thân phận của mình, để lộ càng ít càng tốt, cho nên, anh vẫn không muốn thể hiện ra mấy con át chủ bài, hơn nữa, ngay cả khi anh lấy ra những con át chủ bài này cho người bình thường xem, bọn họ cũng không biết.

Tiêu Binh do dự và nghĩ đến Tiểu Bắc, lập tức gọi điện thoại cho cậu ta. Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh nói ngắn gọn: "Tiểu Bắc, bây giờ cậu ở đâu?"

"Em đã về nhà, anh Binh, bởi vì hai ngày nay, nhà tầng dưới cho thuê nên em chuyển luôn đến tầng dưới nhà anh, cũng tiện chăm sóc."

"Được, như vậy cũng không tệ. Bên cạnh đang có một số việc cần cậu giải quyết giúp, anh cần điều tra một người vào thuê phòng ở khách sạn lớn Quang Mang, nhưng anh không có quyền hạn đó. Bây giờ cậu lập tức giải quyết giúp anh, tìm cách bảo bên phía công an gọi điện thoại tới khách sạn, đồng thời nhớ kỹ, đừng tiết lộ thân phận của anh cho bất kỳ người nào."

"Được, không thành vấn đề. Em có thể không cần thông qua công an, chỉ cần liền hệ với chủ khách sạn là được. Anh Binh tạm thời chờ một lát."

Tiểu Bắc rất sung sướng đồng ý. Trong cả nước, Long Nha đều có mạng lưới quan hệ rất đáng sợ, nó liên quan đến các ngành các nghề, đương nhiên cũng bao gồm cả bên phía công an. Tiểu Bắc là thành viên xuất sắc trong Long Nha, muốn thông qua hệ thống Long Nha để giải quyết chuyện nhỏ như vậy rất dễ dàng, thật ra trong đó có rất nhiều quan hệ mà Tiêu Binh có thể dùng tới, chỉ có điều anh tạm thời không muốn để cho nhiều người biết mình ở đây, còn cố ý nhắc nhở Tiểu Bắc phải giữ bí mật.

Quả nhiên, không đến năm phút lại có cuộc điện thoại gọi tới quầy lễ tân, sau khi người đẹp lễ tân nghe máy, không ngờ là ông chủ khách sạn tự mình gọi tới, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi là Trình Càn, bây giờ đang có một người đàn ông đang đứng ở trước quầy lễ tân của cô, đúng không?"

Nhân viên lễ tân không ngờ ông chủ lớn gọi điện thoại cho mình, nên rất lo sợ liên tục nói phải.

"Người này là bạn của chủ tịch hội Thương Mại tỉnh Hắc, đúng... Nói chung, bất kể anh ta có yêu cầu gì, cô cứ cố gắng thỏa mãn là được, không nên đắc tội làm gì. Cô giúp tôi gửi lời hỏi thăm tới anh ta nhé."

Sau khi nghe điện thoại xong, ánh mắt người lễ tân nhìn Tiêu Binh đã thay đổi, trở nên nhiệt tình, còn có phần kính nể, e sợ. Cô ta vội vàng kiểm tra qua gian phòng của mấy người kia, sau đó nói cho anh biết: "Thưa ngài vừa rồi ngại quá, ông chủ của chúng tôi bảo tôi gửi lời xin lỗi ngài. Tôi vừa kiểm tra, bọn họ thuê phòng 205 ở tầng hai."

"Không sao, cô cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi... Chúc cô làm việc vui vẻ!" Tiêu Binh nói xong lao thẳng đến đầu cầu thang. Nhị Hóa cũng theo sát phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook