Chương 82: Đông Thiên Vương và Diệp Hân Di
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Diệp Tử thấy Tiêu Binh cúp điện thoại, mỉm cười và nói: "Tô Tiểu Tiểu sắp qua, vậy em về trước nhé?"
"Sao? À!" Tiêu Binh hơi sửng sốt: “Không đúng, em là bạn gái chính thức của anh, sao thấy cô gái khác sắp tới, lại vội vàng muốn trốn ra ngoài chứ?"
Diệp Tử trừng mắt với Tiêu Binh, nũng nịu hỏi: "Thế nào? Em là bạn gái chính thức, vậy chẳng lẽ còn có bạn gái không chính thức nào đó à?"
Tiêu Binh nghẹn lời, lúng túng nói: "Làm gì có, anh là người chính trực bảo thủ, luôn chung thủy, từ trước đến nay nhìn thấy người đẹp cũng không chớp mắt...."
Anh đang nói, cô y tá trẻ đẩy cửa phòng bệnh, vừa đi tới vừa mỉm cười ngọt ngào nói: "Anh tỉnh lại có cảm giác thế nào? Có thấy không được thoải mái ở đâu không? Tôi tới kiểm tra sơ qua cho anh nhé."
Tiêu Binh nhìn tới ngây người. Cô gái này trông nhỏ nhắn xinh xắn lại ngọt ngào, gương mặt có phần giống như đứa trẻ, thật xinh đẹp, khiến cho người ta vừa thấy đã yêu....
Diệp Tử ho khan một tiếng, Tiêu Binh lấy lại tinh thần: "À, không có việc gì, không có việc gì, tôi rất khỏe, vậy cô kiểm tra giúp tôi đi."
Diệp Tử cười duyên nói: "Được rồi, em không quấy rầy anh nữa. Chủ yếu là em ở bên cạnh anh một đêm cũng mệt rồi... Em về trước cố gắng ngủ một giấc đây. Chú Lôi sẽ ở lại với anh. Chờ Nhị Hóa qua thì chú Lôi sẽ về."
Cửa phòng lại được đẩy ra, Nhị Hóa thò đầu vào, nói to: "Tôi tới sớm, đang xin chú Lôi chỉ dạy vài vấn đề, chú Lôi và tôi trò chuyện rất vui vẻ, phải nói là tiếc rằng gặp nhau quá ít."
Tiêu Binh nói: "Học vấn của cậu thật linh tinh, bình thường đều nói tiếc là gặp nhau quá muộn."
"À, đúng rồi, tiếc là gặp nhau quá muộn, tiếc là gặp nhau quá muộn."
Diệp Tử mỉm cười và nói: "Vậy chú Lôi và em về nghỉ trước, đến tối, em và chú Lôi lại tới nữa."
"Được rồi, em về cố gắng nghỉ ngơi đi, không nên để mình quá mệt mỏi, nếu không anh sẽ đau lòng đấy."
Diệp Tử hờn dỗi nói: "Thôi đi, anh chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt lừa em vui vẻ thôi."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô thấy như được uống mật vậy.
Sau khi Diệp Tử và chú Lôi đi tới đại sảnh của bệnh viện, cô tò mò hỏi: "Chú Lôi, Nhị Hóa và chú nói chuyện gì vậy?"
Chú Lôi buồn bực nói: "Người kia là bạn của Tiêu Binh sao? Đúng là người khó chơi... Thật giống như một nghìn câu hỏi vì sao vậy. Cậu ta hỏi chú làm vệ sĩ có thú vị không, hỏi nếu chú lợi hại như vậy, một bữa có thể ăn mấy bát cơm, hỏi chú bình thường rèn luyện thế nào, hỏi chú cảm thấy ngu ngốc và ngốc có gì khác nhau... Lần sau đừng để cho chú gặp lại cậu ta nữa."
Diệp Tử không nhịn được mỉm cười và nói: "Vậy thì hết cách rồi. Mấy ngày tới, chú Lôi còn phải đi với cháu mà. Người anh Tiêu đắc tội không phải là người bình thường, nếu để người khác đi cùng cháu, cháu sẽ thấy lo lắng."
"Ôi." Bạo Lôi thở dài này, thật sự bất lực.
Diệp Tử hiểu rất rõ chú Lôi này của mình, ở trong nhà họ Diệp, chú Lôi có địa vị chỉ kém cha, trừ Diệp Bán Thành và Diệp Tử ra, chú gần như không quen với người nào khác, cho dù là hai chị em Diệp Hân Di, chú ấy cũng không để vào mắt, bình thường luôn lạnh lùng cao ngạo, nếu như anh có bản lĩnh làm chú ấy nói thêm hai câu cũng xem như là giỏi rồi. Không ngờ Nhị Hóa khó chơi như vậy, có thể khiến cho chú Lôi ngoại lệ mà trò chuyện nhiều với anh ta, có thể thấy chú Lôi có thiện cảm với Nhị Hóa.
Diệp Tử hỏi: "Cha cháu không giận chuyện hôm qua chứ ạ?"
"Không." Bạo Lôi nói: “Cô hai, cô đừng trách chú Lôi nói thẳng, ở trong cả nhà họ Diệp, cũng chỉ có mình cô hai có thể làm cho ông chủ dung túng như vậy. Giữa cô và ông chủ...."
"Cháu biết." Diệp Tử nói: “Nhưng cháu không thể tha thứ chuyện ông ấy phản bội mẹ cháu, cháu thậm chí không biết ông ấy rốt cuộc là có người phụ nữ kia trước hay sau khi mẹ cháu chết nữa! Nếu không sao mẹ cháu mới chết chưa bao lâu, người phụ nữ kia đã vào nhà rồi? Thôi đi, ông ấy không phải còn có anh trai và chị gái cháu sao?"
Bạo Lôi thở dài nói: "Không phải là chú Lôi nói lén sau lưng, nhưng tính cách của cô hai ngay thẳng chẳng khác gì mẹ cô. Cho dù cô và ông chủ giận dỗi, nhưng trong lòng cô còn đơn thuần và hiếu thảo hơn người khác. Anh và chị của cô hai lại chưa chắc đã được như thế."
"Anh cháu rất tốt." Sau khi Diệp Tử nói lời này, bỗng nhiên ý thức được mình nói vậy không phải là gián tiếp thừa nhận trong lòng chị mình không hề đơn thuần sao? Cô vội vàng ngậm miệng lại. Bạo Lôi cũng không nói về đề tài này nữa.
Trong rạp hát nào đó ở khu đông của Giang Thành, dưới khán đài có mười mấy khán giả đang ngồi. Nếu như anh quan sát kỹ sẽ thấy những người này cơ bản đều là phái nam, hơn nữa ngồi rất ngay ngắn, khi xem còn lộ ra vẻ mặt chăm chú chẳng khác nào học sinh tiểu học đang nghe giảng.
Mà ở trên sân khấu đang diễn vở kịch Chém Mã Tắc, người trên sân khấu đều trang điểm dày, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng thật sự.
Một người đóng vai Gia Cát Lượng mặc trang phục bát quái, cầm quạt lông, đầu quấn khăn, đang dùng giọng điệu kinh kịch tiêu chuẩn hát lời kịch trong "Chém Mã Tắc": "Mã Tắc, trước đó ngươi mới nói: Nhà có mẹ già tám mươi không ai chăm sóc. Sau khi ngươi chết sẽ chuyển tiền lương thực của ngươi sang danh nghĩa của mẹ ngươi để chăm sóc tuổi già."
Bên cạnh, một diễn viên đóng vai Mã Tắc, hóa trang thành mặt trắng, mặc trang phục kinh kịch kéo dài giọng hát: "Cảm ơn thừa tướng."
Gia Cát Lượng chỉ vào Mã Tắc, hát à à à: "Tới... Chém."
Bên cạnh có hai người đi ra, đang muốn kéo Mã Tắc kéo xuống, người sắm vai Gia Cát Lượng bỗng nhiên đoạt lấy trường đao trong tay một người trong đó, quát to một tiếng và giơ tay chém xuống, đầu của diễn viên đóng vai Mã Tắc rơi xuống đất, rầm một tiếng, thi thể rơi xuống sân khấu kịch.
Cả rạp hát hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người biết, lúc này tâm tình của Đông Thiên Vương không tốt. Mỗi khi tâm trạng hắn không tốt, đều sẽ có người bên cạnh hắn phải chế ta. Người đóng vai Gia Cát Lượng này chính là Đông Thiên Vương Hoa Kiểm.
Trên sân khấu đầy máu, mấy người đóng vai binh sĩ đứng bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, Hoa Kiểm vẫn hát: "Kéo xuống, kéo xuống...."
"Vâng, thừa tướng...." Mấy người kia luống cuống tay chân kéo thi thể của Mã Tắc xuống, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay.
Hoa Kiểm đi tới hậu trường, liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên một chiếc ghế trong hậu trường. Đó không phải là Diệp Hân Di sao?
Diệp Hân Di mặc váy đen xuyên thấu. Sau khi Hoa Kiểm đi vào liền nhìn chằm chằm vào cô ta. Cô ta đứng lên, đi tới trước mặt hắn rồi hít vào một hơi, sau đó lộ ra vẻ mặt chán ghét nói: "Anh lại giết người."
Cho dù giọng điệu cô ta không vui, nhưng rất êm tai, rất lôi cuốn, ánh mắt cũng đầy cám dỗ.
"Sao vậy, tâm trạng anh không tốt à?"
Hoa Kiểm nhìn cô ta với ánh mắt ham muốn, trong miệng vẫn hát: "Người... đẹp... Diệp, em cảm thấy Tiêu Binh thế nào...."
Diệp Hân Di bỗng nhiên cười khanh khách, đặt tay lên trên vai Hoa Kiểm và ấn hắn ngồi xuống ghế, sau đó đi tới phía sau lưng hắn, cơ thể dán vào trên lưng hắn, cánh tay thì vòng qua cổ và nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, giọng nói khiêu khích: "Sao vậy... Đông Thiên Vương của chúng ta, anh ghen à?"
Hoa Kiểm vỗ mạnh vào tay vịn ghế, bốp một tiếng, tay vịn đã hắn bóp mạnh, sau đó liền nghe hắn hát: "Anh có thể giết chết hắn...."
"Anh không thể ra tay." Diệp Hân Di nói với giọng điệu quyến rũ: “Bởi vì nếu anh giết chết hắn, em sẽ không để ý tới anh nữa."
Cuối cùng Hoa Kiểm không hát nữa, khôi phục lại tốc độ nói bình thường, giọng điệu hơi tức giận lại có chút xấu hổ nói: "Em thích hắn à?"
"Không, em sẽ không thích ai cả. So với hắn, em yêu anh hơn, bởi vì anh nghe lời hơn hắn...."
Giọng Hoa Kiểm khàn khàn hỏi: "Vậy vì sao em không cho anh giết hắn?"
"Giết hắn là chuyện của Bắc Thiên Vương, có liên quan gì tới anh? Hơn nữa, em tất nhiên có dự định riêng của mình... Đêm qua, anh cũng thấy rồi đấy, em gái em thật sự yêu hắn...."
Hoa Kiểm nói: "Em gái em thích hắn thì có liên quan gì đến anh? Anh chỉ quan tâm đến em thôi...."
"Hì hì, em đương nhiên biết rồi." Diệp Hân Di nhẹ nhàng xoa lên trên mặt Hoa Kiểm, trong mắt có vẻ đắc ý, nũng nịu nói: “Cho nên em mới nói, so sánh ra, em yêu anh hơn. Bởi vì anh trung thành hơn hắn... Đợi đến ngày nào đó, khi em đạt được mục tiêu của mình, em sẽ tuyên bố cho mọi người biết, em sẽ lấy anh."
"Nhưng...." Ánh mắt Diệp Hân Di trở nên lạnh lùng, đố kị, căm hận, giọng điệu cũng lạnh xuống: “Cho tới nay, cha em luôn bất công, đều là con gái của ông, nhưng bất kể em hay Diệp Thiên Minh đều có biểu hiện tốt hơn em gái em. Em gái em ngoài giỏi chọc cho ông tức giận, còn có thể làm gì chứ? Nhưng bất kể em gái em làm gì, ông đều sẽ che chở cho nó, nuông chiều nó, yêu thương nó còn hơn cả em và Diệp Thiên Minh. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, hai năm qua lại càng rõ ràng hơn. Thứ gì em có, Diệp Tiểu Hi cũng có, nhưng thứ em không có, nó lại có thể có được."
"Cho nên em muốn cướp lấy bạn trai của Diệp Tiểu Hi, em muốn chinh phục hắn. Em phải cho nó biết, người nó yêu lại yêu em... Hì hì... Đến khi đó, bất kể bọn anh có muốn giết hay róc xương tên Tiêu Binh này cũng không liên quan gì đến em nữa."
Ánh mắt Hoa Kiểm tối lại, hỏi: "Em nói thật chứ? Thật sự chỉ vì em gái em thôi sao?"
"Ngoại trừ điều này thì còn có thể có nguyên nhân gì nữa? Lẽ nào Tiêu Binh còn có gì có thể thu hút được em sao? Nếu đổi lại là em, cha em kiên quyết sẽ không vì em mà đắc tội Bắc Thiên Vương và ông Hầu, nếu như đổi lại là em, cha em cũng kiên quyết không chỉ vì đối phương có ơn cứu mạng mà cho phép em làm bạn gái của Tiêu Binh. Em hiểu rõ cha mình. Đối với ông, hôn nhân cũng phải phù hợp với lợi ích của gia tộc... Dựa vào đâu mà Diệp Tiểu Hi muốn làm gì cũng được chứ? Em không phục!"
Hoa Kiểm nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy anh đồng ý với em, chuyện giữa Tiêu Binh và Bắc Thiên Vương, anh sẽ không xen vào. Nhưng nếu như Bắc Thiên Vương tự mình ra tay giết chết hắn, điều đó sẽ không liên quan đến anh."
"Yên tâm đi." Diệp Hân Di cúi người, hạ thấp đầu xuống, môi ghé sát bên tai Hoa Kiểm, thổi nhẹ một hơi, sau đó đưa lưỡi ra, dùng đầu lưỡi liếm lấy trên vành tai của hắn, nghe được tiếng thở hổn hển của hắn, trong mắt cô ta khó nén được vẻ đắc ý, nói với giọng điệu quyến rũ: “Chỉ cần anh nghe lời em, mọi chuyện sẽ rất nhanh thôi... Khi em nhận được tất cả, em sẽ là người phụ nữ của anh, làm người vợ thật sự của anh."
Chương 82: Đông Thiên Vương và Diệp Hân Di
Diệp Tử thấy Tiêu Binh cúp điện thoại, mỉm cười và nói: "Tô Tiểu Tiểu sắp qua, vậy em về trước nhé?"
"Sao? À!" Tiêu Binh hơi sửng sốt: “Không đúng, em là bạn gái chính thức của anh, sao thấy cô gái khác sắp tới, lại vội vàng muốn trốn ra ngoài chứ?"
Diệp Tử trừng mắt với Tiêu Binh, nũng nịu hỏi: "Thế nào? Em là bạn gái chính thức, vậy chẳng lẽ còn có bạn gái không chính thức nào đó à?"
Tiêu Binh nghẹn lời, lúng túng nói: "Làm gì có, anh là người chính trực bảo thủ, luôn chung thủy, từ trước đến nay nhìn thấy người đẹp cũng không chớp mắt...."
Anh đang nói, cô y tá trẻ đẩy cửa phòng bệnh, vừa đi tới vừa mỉm cười ngọt ngào nói: "Anh tỉnh lại có cảm giác thế nào? Có thấy không được thoải mái ở đâu không? Tôi tới kiểm tra sơ qua cho anh nhé."
Tiêu Binh nhìn tới ngây người. Cô gái này trông nhỏ nhắn xinh xắn lại ngọt ngào, gương mặt có phần giống như đứa trẻ, thật xinh đẹp, khiến cho người ta vừa thấy đã yêu....
Diệp Tử ho khan một tiếng, Tiêu Binh lấy lại tinh thần: "À, không có việc gì, không có việc gì, tôi rất khỏe, vậy cô kiểm tra giúp tôi đi."
Diệp Tử cười duyên nói: "Được rồi, em không quấy rầy anh nữa. Chủ yếu là em ở bên cạnh anh một đêm cũng mệt rồi... Em về trước cố gắng ngủ một giấc đây. Chú Lôi sẽ ở lại với anh. Chờ Nhị Hóa qua thì chú Lôi sẽ về."
Cửa phòng lại được đẩy ra, Nhị Hóa thò đầu vào, nói to: "Tôi tới sớm, đang xin chú Lôi chỉ dạy vài vấn đề, chú Lôi và tôi trò chuyện rất vui vẻ, phải nói là tiếc rằng gặp nhau quá ít."
Tiêu Binh nói: "Học vấn của cậu thật linh tinh, bình thường đều nói tiếc là gặp nhau quá muộn."
"À, đúng rồi, tiếc là gặp nhau quá muộn, tiếc là gặp nhau quá muộn."
Diệp Tử mỉm cười và nói: "Vậy chú Lôi và em về nghỉ trước, đến tối, em và chú Lôi lại tới nữa."
"Được rồi, em về cố gắng nghỉ ngơi đi, không nên để mình quá mệt mỏi, nếu không anh sẽ đau lòng đấy."
Diệp Tử hờn dỗi nói: "Thôi đi, anh chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt lừa em vui vẻ thôi."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô thấy như được uống mật vậy.
Sau khi Diệp Tử và chú Lôi đi tới đại sảnh của bệnh viện, cô tò mò hỏi: "Chú Lôi, Nhị Hóa và chú nói chuyện gì vậy?"
Chú Lôi buồn bực nói: "Người kia là bạn của Tiêu Binh sao? Đúng là người khó chơi... Thật giống như một nghìn câu hỏi vì sao vậy. Cậu ta hỏi chú làm vệ sĩ có thú vị không, hỏi nếu chú lợi hại như vậy, một bữa có thể ăn mấy bát cơm, hỏi chú bình thường rèn luyện thế nào, hỏi chú cảm thấy ngu ngốc và ngốc có gì khác nhau... Lần sau đừng để cho chú gặp lại cậu ta nữa."
Diệp Tử không nhịn được mỉm cười và nói: "Vậy thì hết cách rồi. Mấy ngày tới, chú Lôi còn phải đi với cháu mà. Người anh Tiêu đắc tội không phải là người bình thường, nếu để người khác đi cùng cháu, cháu sẽ thấy lo lắng."
"Ôi." Bạo Lôi thở dài này, thật sự bất lực.
Diệp Tử hiểu rất rõ chú Lôi này của mình, ở trong nhà họ Diệp, chú Lôi có địa vị chỉ kém cha, trừ Diệp Bán Thành và Diệp Tử ra, chú gần như không quen với người nào khác, cho dù là hai chị em Diệp Hân Di, chú ấy cũng không để vào mắt, bình thường luôn lạnh lùng cao ngạo, nếu như anh có bản lĩnh làm chú ấy nói thêm hai câu cũng xem như là giỏi rồi. Không ngờ Nhị Hóa khó chơi như vậy, có thể khiến cho chú Lôi ngoại lệ mà trò chuyện nhiều với anh ta, có thể thấy chú Lôi có thiện cảm với Nhị Hóa.
Diệp Tử hỏi: "Cha cháu không giận chuyện hôm qua chứ ạ?"
"Không." Bạo Lôi nói: “Cô hai, cô đừng trách chú Lôi nói thẳng, ở trong cả nhà họ Diệp, cũng chỉ có mình cô hai có thể làm cho ông chủ dung túng như vậy. Giữa cô và ông chủ...."
"Cháu biết." Diệp Tử nói: “Nhưng cháu không thể tha thứ chuyện ông ấy phản bội mẹ cháu, cháu thậm chí không biết ông ấy rốt cuộc là có người phụ nữ kia trước hay sau khi mẹ cháu chết nữa! Nếu không sao mẹ cháu mới chết chưa bao lâu, người phụ nữ kia đã vào nhà rồi? Thôi đi, ông ấy không phải còn có anh trai và chị gái cháu sao?"
Bạo Lôi thở dài nói: "Không phải là chú Lôi nói lén sau lưng, nhưng tính cách của cô hai ngay thẳng chẳng khác gì mẹ cô. Cho dù cô và ông chủ giận dỗi, nhưng trong lòng cô còn đơn thuần và hiếu thảo hơn người khác. Anh và chị của cô hai lại chưa chắc đã được như thế."
"Anh cháu rất tốt." Sau khi Diệp Tử nói lời này, bỗng nhiên ý thức được mình nói vậy không phải là gián tiếp thừa nhận trong lòng chị mình không hề đơn thuần sao? Cô vội vàng ngậm miệng lại. Bạo Lôi cũng không nói về đề tài này nữa.
Trong rạp hát nào đó ở khu đông của Giang Thành, dưới khán đài có mười mấy khán giả đang ngồi. Nếu như anh quan sát kỹ sẽ thấy những người này cơ bản đều là phái nam, hơn nữa ngồi rất ngay ngắn, khi xem còn lộ ra vẻ mặt chăm chú chẳng khác nào học sinh tiểu học đang nghe giảng.
Mà ở trên sân khấu đang diễn vở kịch Chém Mã Tắc, người trên sân khấu đều trang điểm dày, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng thật sự.
Một người đóng vai Gia Cát Lượng mặc trang phục bát quái, cầm quạt lông, đầu quấn khăn, đang dùng giọng điệu kinh kịch tiêu chuẩn hát lời kịch trong "Chém Mã Tắc": "Mã Tắc, trước đó ngươi mới nói: Nhà có mẹ già tám mươi không ai chăm sóc. Sau khi ngươi chết sẽ chuyển tiền lương thực của ngươi sang danh nghĩa của mẹ ngươi để chăm sóc tuổi già."
Bên cạnh, một diễn viên đóng vai Mã Tắc, hóa trang thành mặt trắng, mặc trang phục kinh kịch kéo dài giọng hát: "Cảm ơn thừa tướng."
Gia Cát Lượng chỉ vào Mã Tắc, hát à à à: "Tới... Chém."
Bên cạnh có hai người đi ra, đang muốn kéo Mã Tắc kéo xuống, người sắm vai Gia Cát Lượng bỗng nhiên đoạt lấy trường đao trong tay một người trong đó, quát to một tiếng và giơ tay chém xuống, đầu của diễn viên đóng vai Mã Tắc rơi xuống đất, rầm một tiếng, thi thể rơi xuống sân khấu kịch.
Cả rạp hát hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người biết, lúc này tâm tình của Đông Thiên Vương không tốt. Mỗi khi tâm trạng hắn không tốt, đều sẽ có người bên cạnh hắn phải chế ta. Người đóng vai Gia Cát Lượng này chính là Đông Thiên Vương Hoa Kiểm.
Trên sân khấu đầy máu, mấy người đóng vai binh sĩ đứng bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, Hoa Kiểm vẫn hát: "Kéo xuống, kéo xuống...."
"Vâng, thừa tướng...." Mấy người kia luống cuống tay chân kéo thi thể của Mã Tắc xuống, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay.
Hoa Kiểm đi tới hậu trường, liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên một chiếc ghế trong hậu trường. Đó không phải là Diệp Hân Di sao?
Diệp Hân Di mặc váy đen xuyên thấu. Sau khi Hoa Kiểm đi vào liền nhìn chằm chằm vào cô ta. Cô ta đứng lên, đi tới trước mặt hắn rồi hít vào một hơi, sau đó lộ ra vẻ mặt chán ghét nói: "Anh lại giết người."
Cho dù giọng điệu cô ta không vui, nhưng rất êm tai, rất lôi cuốn, ánh mắt cũng đầy cám dỗ.
"Sao vậy, tâm trạng anh không tốt à?"
Hoa Kiểm nhìn cô ta với ánh mắt ham muốn, trong miệng vẫn hát: "Người... đẹp... Diệp, em cảm thấy Tiêu Binh thế nào...."
Diệp Hân Di bỗng nhiên cười khanh khách, đặt tay lên trên vai Hoa Kiểm và ấn hắn ngồi xuống ghế, sau đó đi tới phía sau lưng hắn, cơ thể dán vào trên lưng hắn, cánh tay thì vòng qua cổ và nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, giọng nói khiêu khích: "Sao vậy... Đông Thiên Vương của chúng ta, anh ghen à?"
Hoa Kiểm vỗ mạnh vào tay vịn ghế, bốp một tiếng, tay vịn đã hắn bóp mạnh, sau đó liền nghe hắn hát: "Anh có thể giết chết hắn...."
"Anh không thể ra tay." Diệp Hân Di nói với giọng điệu quyến rũ: “Bởi vì nếu anh giết chết hắn, em sẽ không để ý tới anh nữa."
Cuối cùng Hoa Kiểm không hát nữa, khôi phục lại tốc độ nói bình thường, giọng điệu hơi tức giận lại có chút xấu hổ nói: "Em thích hắn à?"
"Không, em sẽ không thích ai cả. So với hắn, em yêu anh hơn, bởi vì anh nghe lời hơn hắn...."
Giọng Hoa Kiểm khàn khàn hỏi: "Vậy vì sao em không cho anh giết hắn?"
"Giết hắn là chuyện của Bắc Thiên Vương, có liên quan gì tới anh? Hơn nữa, em tất nhiên có dự định riêng của mình... Đêm qua, anh cũng thấy rồi đấy, em gái em thật sự yêu hắn...."
Hoa Kiểm nói: "Em gái em thích hắn thì có liên quan gì đến anh? Anh chỉ quan tâm đến em thôi...."
"Hì hì, em đương nhiên biết rồi." Diệp Hân Di nhẹ nhàng xoa lên trên mặt Hoa Kiểm, trong mắt có vẻ đắc ý, nũng nịu nói: “Cho nên em mới nói, so sánh ra, em yêu anh hơn. Bởi vì anh trung thành hơn hắn... Đợi đến ngày nào đó, khi em đạt được mục tiêu của mình, em sẽ tuyên bố cho mọi người biết, em sẽ lấy anh."
"Nhưng...." Ánh mắt Diệp Hân Di trở nên lạnh lùng, đố kị, căm hận, giọng điệu cũng lạnh xuống: “Cho tới nay, cha em luôn bất công, đều là con gái của ông, nhưng bất kể em hay Diệp Thiên Minh đều có biểu hiện tốt hơn em gái em. Em gái em ngoài giỏi chọc cho ông tức giận, còn có thể làm gì chứ? Nhưng bất kể em gái em làm gì, ông đều sẽ che chở cho nó, nuông chiều nó, yêu thương nó còn hơn cả em và Diệp Thiên Minh. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, hai năm qua lại càng rõ ràng hơn. Thứ gì em có, Diệp Tiểu Hi cũng có, nhưng thứ em không có, nó lại có thể có được."
"Cho nên em muốn cướp lấy bạn trai của Diệp Tiểu Hi, em muốn chinh phục hắn. Em phải cho nó biết, người nó yêu lại yêu em... Hì hì... Đến khi đó, bất kể bọn anh có muốn giết hay róc xương tên Tiêu Binh này cũng không liên quan gì đến em nữa."
Ánh mắt Hoa Kiểm tối lại, hỏi: "Em nói thật chứ? Thật sự chỉ vì em gái em thôi sao?"
"Ngoại trừ điều này thì còn có thể có nguyên nhân gì nữa? Lẽ nào Tiêu Binh còn có gì có thể thu hút được em sao? Nếu đổi lại là em, cha em kiên quyết sẽ không vì em mà đắc tội Bắc Thiên Vương và ông Hầu, nếu như đổi lại là em, cha em cũng kiên quyết không chỉ vì đối phương có ơn cứu mạng mà cho phép em làm bạn gái của Tiêu Binh. Em hiểu rõ cha mình. Đối với ông, hôn nhân cũng phải phù hợp với lợi ích của gia tộc... Dựa vào đâu mà Diệp Tiểu Hi muốn làm gì cũng được chứ? Em không phục!"
Hoa Kiểm nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy anh đồng ý với em, chuyện giữa Tiêu Binh và Bắc Thiên Vương, anh sẽ không xen vào. Nhưng nếu như Bắc Thiên Vương tự mình ra tay giết chết hắn, điều đó sẽ không liên quan đến anh."
"Yên tâm đi." Diệp Hân Di cúi người, hạ thấp đầu xuống, môi ghé sát bên tai Hoa Kiểm, thổi nhẹ một hơi, sau đó đưa lưỡi ra, dùng đầu lưỡi liếm lấy trên vành tai của hắn, nghe được tiếng thở hổn hển của hắn, trong mắt cô ta khó nén được vẻ đắc ý, nói với giọng điệu quyến rũ: “Chỉ cần anh nghe lời em, mọi chuyện sẽ rất nhanh thôi... Khi em nhận được tất cả, em sẽ là người phụ nữ của anh, làm người vợ thật sự của anh."
"Sao? À!" Tiêu Binh hơi sửng sốt: “Không đúng, em là bạn gái chính thức của anh, sao thấy cô gái khác sắp tới, lại vội vàng muốn trốn ra ngoài chứ?"
Diệp Tử trừng mắt với Tiêu Binh, nũng nịu hỏi: "Thế nào? Em là bạn gái chính thức, vậy chẳng lẽ còn có bạn gái không chính thức nào đó à?"
Tiêu Binh nghẹn lời, lúng túng nói: "Làm gì có, anh là người chính trực bảo thủ, luôn chung thủy, từ trước đến nay nhìn thấy người đẹp cũng không chớp mắt...."
Anh đang nói, cô y tá trẻ đẩy cửa phòng bệnh, vừa đi tới vừa mỉm cười ngọt ngào nói: "Anh tỉnh lại có cảm giác thế nào? Có thấy không được thoải mái ở đâu không? Tôi tới kiểm tra sơ qua cho anh nhé."
Tiêu Binh nhìn tới ngây người. Cô gái này trông nhỏ nhắn xinh xắn lại ngọt ngào, gương mặt có phần giống như đứa trẻ, thật xinh đẹp, khiến cho người ta vừa thấy đã yêu....
Diệp Tử ho khan một tiếng, Tiêu Binh lấy lại tinh thần: "À, không có việc gì, không có việc gì, tôi rất khỏe, vậy cô kiểm tra giúp tôi đi."
Diệp Tử cười duyên nói: "Được rồi, em không quấy rầy anh nữa. Chủ yếu là em ở bên cạnh anh một đêm cũng mệt rồi... Em về trước cố gắng ngủ một giấc đây. Chú Lôi sẽ ở lại với anh. Chờ Nhị Hóa qua thì chú Lôi sẽ về."
Cửa phòng lại được đẩy ra, Nhị Hóa thò đầu vào, nói to: "Tôi tới sớm, đang xin chú Lôi chỉ dạy vài vấn đề, chú Lôi và tôi trò chuyện rất vui vẻ, phải nói là tiếc rằng gặp nhau quá ít."
Tiêu Binh nói: "Học vấn của cậu thật linh tinh, bình thường đều nói tiếc là gặp nhau quá muộn."
"À, đúng rồi, tiếc là gặp nhau quá muộn, tiếc là gặp nhau quá muộn."
Diệp Tử mỉm cười và nói: "Vậy chú Lôi và em về nghỉ trước, đến tối, em và chú Lôi lại tới nữa."
"Được rồi, em về cố gắng nghỉ ngơi đi, không nên để mình quá mệt mỏi, nếu không anh sẽ đau lòng đấy."
Diệp Tử hờn dỗi nói: "Thôi đi, anh chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt lừa em vui vẻ thôi."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô thấy như được uống mật vậy.
Sau khi Diệp Tử và chú Lôi đi tới đại sảnh của bệnh viện, cô tò mò hỏi: "Chú Lôi, Nhị Hóa và chú nói chuyện gì vậy?"
Chú Lôi buồn bực nói: "Người kia là bạn của Tiêu Binh sao? Đúng là người khó chơi... Thật giống như một nghìn câu hỏi vì sao vậy. Cậu ta hỏi chú làm vệ sĩ có thú vị không, hỏi nếu chú lợi hại như vậy, một bữa có thể ăn mấy bát cơm, hỏi chú bình thường rèn luyện thế nào, hỏi chú cảm thấy ngu ngốc và ngốc có gì khác nhau... Lần sau đừng để cho chú gặp lại cậu ta nữa."
Diệp Tử không nhịn được mỉm cười và nói: "Vậy thì hết cách rồi. Mấy ngày tới, chú Lôi còn phải đi với cháu mà. Người anh Tiêu đắc tội không phải là người bình thường, nếu để người khác đi cùng cháu, cháu sẽ thấy lo lắng."
"Ôi." Bạo Lôi thở dài này, thật sự bất lực.
Diệp Tử hiểu rất rõ chú Lôi này của mình, ở trong nhà họ Diệp, chú Lôi có địa vị chỉ kém cha, trừ Diệp Bán Thành và Diệp Tử ra, chú gần như không quen với người nào khác, cho dù là hai chị em Diệp Hân Di, chú ấy cũng không để vào mắt, bình thường luôn lạnh lùng cao ngạo, nếu như anh có bản lĩnh làm chú ấy nói thêm hai câu cũng xem như là giỏi rồi. Không ngờ Nhị Hóa khó chơi như vậy, có thể khiến cho chú Lôi ngoại lệ mà trò chuyện nhiều với anh ta, có thể thấy chú Lôi có thiện cảm với Nhị Hóa.
Diệp Tử hỏi: "Cha cháu không giận chuyện hôm qua chứ ạ?"
"Không." Bạo Lôi nói: “Cô hai, cô đừng trách chú Lôi nói thẳng, ở trong cả nhà họ Diệp, cũng chỉ có mình cô hai có thể làm cho ông chủ dung túng như vậy. Giữa cô và ông chủ...."
"Cháu biết." Diệp Tử nói: “Nhưng cháu không thể tha thứ chuyện ông ấy phản bội mẹ cháu, cháu thậm chí không biết ông ấy rốt cuộc là có người phụ nữ kia trước hay sau khi mẹ cháu chết nữa! Nếu không sao mẹ cháu mới chết chưa bao lâu, người phụ nữ kia đã vào nhà rồi? Thôi đi, ông ấy không phải còn có anh trai và chị gái cháu sao?"
Bạo Lôi thở dài nói: "Không phải là chú Lôi nói lén sau lưng, nhưng tính cách của cô hai ngay thẳng chẳng khác gì mẹ cô. Cho dù cô và ông chủ giận dỗi, nhưng trong lòng cô còn đơn thuần và hiếu thảo hơn người khác. Anh và chị của cô hai lại chưa chắc đã được như thế."
"Anh cháu rất tốt." Sau khi Diệp Tử nói lời này, bỗng nhiên ý thức được mình nói vậy không phải là gián tiếp thừa nhận trong lòng chị mình không hề đơn thuần sao? Cô vội vàng ngậm miệng lại. Bạo Lôi cũng không nói về đề tài này nữa.
Trong rạp hát nào đó ở khu đông của Giang Thành, dưới khán đài có mười mấy khán giả đang ngồi. Nếu như anh quan sát kỹ sẽ thấy những người này cơ bản đều là phái nam, hơn nữa ngồi rất ngay ngắn, khi xem còn lộ ra vẻ mặt chăm chú chẳng khác nào học sinh tiểu học đang nghe giảng.
Mà ở trên sân khấu đang diễn vở kịch Chém Mã Tắc, người trên sân khấu đều trang điểm dày, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng thật sự.
Một người đóng vai Gia Cát Lượng mặc trang phục bát quái, cầm quạt lông, đầu quấn khăn, đang dùng giọng điệu kinh kịch tiêu chuẩn hát lời kịch trong "Chém Mã Tắc": "Mã Tắc, trước đó ngươi mới nói: Nhà có mẹ già tám mươi không ai chăm sóc. Sau khi ngươi chết sẽ chuyển tiền lương thực của ngươi sang danh nghĩa của mẹ ngươi để chăm sóc tuổi già."
Bên cạnh, một diễn viên đóng vai Mã Tắc, hóa trang thành mặt trắng, mặc trang phục kinh kịch kéo dài giọng hát: "Cảm ơn thừa tướng."
Gia Cát Lượng chỉ vào Mã Tắc, hát à à à: "Tới... Chém."
Bên cạnh có hai người đi ra, đang muốn kéo Mã Tắc kéo xuống, người sắm vai Gia Cát Lượng bỗng nhiên đoạt lấy trường đao trong tay một người trong đó, quát to một tiếng và giơ tay chém xuống, đầu của diễn viên đóng vai Mã Tắc rơi xuống đất, rầm một tiếng, thi thể rơi xuống sân khấu kịch.
Cả rạp hát hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người biết, lúc này tâm tình của Đông Thiên Vương không tốt. Mỗi khi tâm trạng hắn không tốt, đều sẽ có người bên cạnh hắn phải chế ta. Người đóng vai Gia Cát Lượng này chính là Đông Thiên Vương Hoa Kiểm.
Trên sân khấu đầy máu, mấy người đóng vai binh sĩ đứng bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, Hoa Kiểm vẫn hát: "Kéo xuống, kéo xuống...."
"Vâng, thừa tướng...." Mấy người kia luống cuống tay chân kéo thi thể của Mã Tắc xuống, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay.
Hoa Kiểm đi tới hậu trường, liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên một chiếc ghế trong hậu trường. Đó không phải là Diệp Hân Di sao?
Diệp Hân Di mặc váy đen xuyên thấu. Sau khi Hoa Kiểm đi vào liền nhìn chằm chằm vào cô ta. Cô ta đứng lên, đi tới trước mặt hắn rồi hít vào một hơi, sau đó lộ ra vẻ mặt chán ghét nói: "Anh lại giết người."
Cho dù giọng điệu cô ta không vui, nhưng rất êm tai, rất lôi cuốn, ánh mắt cũng đầy cám dỗ.
"Sao vậy, tâm trạng anh không tốt à?"
Hoa Kiểm nhìn cô ta với ánh mắt ham muốn, trong miệng vẫn hát: "Người... đẹp... Diệp, em cảm thấy Tiêu Binh thế nào...."
Diệp Hân Di bỗng nhiên cười khanh khách, đặt tay lên trên vai Hoa Kiểm và ấn hắn ngồi xuống ghế, sau đó đi tới phía sau lưng hắn, cơ thể dán vào trên lưng hắn, cánh tay thì vòng qua cổ và nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, giọng nói khiêu khích: "Sao vậy... Đông Thiên Vương của chúng ta, anh ghen à?"
Hoa Kiểm vỗ mạnh vào tay vịn ghế, bốp một tiếng, tay vịn đã hắn bóp mạnh, sau đó liền nghe hắn hát: "Anh có thể giết chết hắn...."
"Anh không thể ra tay." Diệp Hân Di nói với giọng điệu quyến rũ: “Bởi vì nếu anh giết chết hắn, em sẽ không để ý tới anh nữa."
Cuối cùng Hoa Kiểm không hát nữa, khôi phục lại tốc độ nói bình thường, giọng điệu hơi tức giận lại có chút xấu hổ nói: "Em thích hắn à?"
"Không, em sẽ không thích ai cả. So với hắn, em yêu anh hơn, bởi vì anh nghe lời hơn hắn...."
Giọng Hoa Kiểm khàn khàn hỏi: "Vậy vì sao em không cho anh giết hắn?"
"Giết hắn là chuyện của Bắc Thiên Vương, có liên quan gì tới anh? Hơn nữa, em tất nhiên có dự định riêng của mình... Đêm qua, anh cũng thấy rồi đấy, em gái em thật sự yêu hắn...."
Hoa Kiểm nói: "Em gái em thích hắn thì có liên quan gì đến anh? Anh chỉ quan tâm đến em thôi...."
"Hì hì, em đương nhiên biết rồi." Diệp Hân Di nhẹ nhàng xoa lên trên mặt Hoa Kiểm, trong mắt có vẻ đắc ý, nũng nịu nói: “Cho nên em mới nói, so sánh ra, em yêu anh hơn. Bởi vì anh trung thành hơn hắn... Đợi đến ngày nào đó, khi em đạt được mục tiêu của mình, em sẽ tuyên bố cho mọi người biết, em sẽ lấy anh."
"Nhưng...." Ánh mắt Diệp Hân Di trở nên lạnh lùng, đố kị, căm hận, giọng điệu cũng lạnh xuống: “Cho tới nay, cha em luôn bất công, đều là con gái của ông, nhưng bất kể em hay Diệp Thiên Minh đều có biểu hiện tốt hơn em gái em. Em gái em ngoài giỏi chọc cho ông tức giận, còn có thể làm gì chứ? Nhưng bất kể em gái em làm gì, ông đều sẽ che chở cho nó, nuông chiều nó, yêu thương nó còn hơn cả em và Diệp Thiên Minh. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, hai năm qua lại càng rõ ràng hơn. Thứ gì em có, Diệp Tiểu Hi cũng có, nhưng thứ em không có, nó lại có thể có được."
"Cho nên em muốn cướp lấy bạn trai của Diệp Tiểu Hi, em muốn chinh phục hắn. Em phải cho nó biết, người nó yêu lại yêu em... Hì hì... Đến khi đó, bất kể bọn anh có muốn giết hay róc xương tên Tiêu Binh này cũng không liên quan gì đến em nữa."
Ánh mắt Hoa Kiểm tối lại, hỏi: "Em nói thật chứ? Thật sự chỉ vì em gái em thôi sao?"
"Ngoại trừ điều này thì còn có thể có nguyên nhân gì nữa? Lẽ nào Tiêu Binh còn có gì có thể thu hút được em sao? Nếu đổi lại là em, cha em kiên quyết sẽ không vì em mà đắc tội Bắc Thiên Vương và ông Hầu, nếu như đổi lại là em, cha em cũng kiên quyết không chỉ vì đối phương có ơn cứu mạng mà cho phép em làm bạn gái của Tiêu Binh. Em hiểu rõ cha mình. Đối với ông, hôn nhân cũng phải phù hợp với lợi ích của gia tộc... Dựa vào đâu mà Diệp Tiểu Hi muốn làm gì cũng được chứ? Em không phục!"
Hoa Kiểm nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy anh đồng ý với em, chuyện giữa Tiêu Binh và Bắc Thiên Vương, anh sẽ không xen vào. Nhưng nếu như Bắc Thiên Vương tự mình ra tay giết chết hắn, điều đó sẽ không liên quan đến anh."
"Yên tâm đi." Diệp Hân Di cúi người, hạ thấp đầu xuống, môi ghé sát bên tai Hoa Kiểm, thổi nhẹ một hơi, sau đó đưa lưỡi ra, dùng đầu lưỡi liếm lấy trên vành tai của hắn, nghe được tiếng thở hổn hển của hắn, trong mắt cô ta khó nén được vẻ đắc ý, nói với giọng điệu quyến rũ: “Chỉ cần anh nghe lời em, mọi chuyện sẽ rất nhanh thôi... Khi em nhận được tất cả, em sẽ là người phụ nữ của anh, làm người vợ thật sự của anh."
Chương 82: Đông Thiên Vương và Diệp Hân Di
Diệp Tử thấy Tiêu Binh cúp điện thoại, mỉm cười và nói: "Tô Tiểu Tiểu sắp qua, vậy em về trước nhé?"
"Sao? À!" Tiêu Binh hơi sửng sốt: “Không đúng, em là bạn gái chính thức của anh, sao thấy cô gái khác sắp tới, lại vội vàng muốn trốn ra ngoài chứ?"
Diệp Tử trừng mắt với Tiêu Binh, nũng nịu hỏi: "Thế nào? Em là bạn gái chính thức, vậy chẳng lẽ còn có bạn gái không chính thức nào đó à?"
Tiêu Binh nghẹn lời, lúng túng nói: "Làm gì có, anh là người chính trực bảo thủ, luôn chung thủy, từ trước đến nay nhìn thấy người đẹp cũng không chớp mắt...."
Anh đang nói, cô y tá trẻ đẩy cửa phòng bệnh, vừa đi tới vừa mỉm cười ngọt ngào nói: "Anh tỉnh lại có cảm giác thế nào? Có thấy không được thoải mái ở đâu không? Tôi tới kiểm tra sơ qua cho anh nhé."
Tiêu Binh nhìn tới ngây người. Cô gái này trông nhỏ nhắn xinh xắn lại ngọt ngào, gương mặt có phần giống như đứa trẻ, thật xinh đẹp, khiến cho người ta vừa thấy đã yêu....
Diệp Tử ho khan một tiếng, Tiêu Binh lấy lại tinh thần: "À, không có việc gì, không có việc gì, tôi rất khỏe, vậy cô kiểm tra giúp tôi đi."
Diệp Tử cười duyên nói: "Được rồi, em không quấy rầy anh nữa. Chủ yếu là em ở bên cạnh anh một đêm cũng mệt rồi... Em về trước cố gắng ngủ một giấc đây. Chú Lôi sẽ ở lại với anh. Chờ Nhị Hóa qua thì chú Lôi sẽ về."
Cửa phòng lại được đẩy ra, Nhị Hóa thò đầu vào, nói to: "Tôi tới sớm, đang xin chú Lôi chỉ dạy vài vấn đề, chú Lôi và tôi trò chuyện rất vui vẻ, phải nói là tiếc rằng gặp nhau quá ít."
Tiêu Binh nói: "Học vấn của cậu thật linh tinh, bình thường đều nói tiếc là gặp nhau quá muộn."
"À, đúng rồi, tiếc là gặp nhau quá muộn, tiếc là gặp nhau quá muộn."
Diệp Tử mỉm cười và nói: "Vậy chú Lôi và em về nghỉ trước, đến tối, em và chú Lôi lại tới nữa."
"Được rồi, em về cố gắng nghỉ ngơi đi, không nên để mình quá mệt mỏi, nếu không anh sẽ đau lòng đấy."
Diệp Tử hờn dỗi nói: "Thôi đi, anh chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt lừa em vui vẻ thôi."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô thấy như được uống mật vậy.
Sau khi Diệp Tử và chú Lôi đi tới đại sảnh của bệnh viện, cô tò mò hỏi: "Chú Lôi, Nhị Hóa và chú nói chuyện gì vậy?"
Chú Lôi buồn bực nói: "Người kia là bạn của Tiêu Binh sao? Đúng là người khó chơi... Thật giống như một nghìn câu hỏi vì sao vậy. Cậu ta hỏi chú làm vệ sĩ có thú vị không, hỏi nếu chú lợi hại như vậy, một bữa có thể ăn mấy bát cơm, hỏi chú bình thường rèn luyện thế nào, hỏi chú cảm thấy ngu ngốc và ngốc có gì khác nhau... Lần sau đừng để cho chú gặp lại cậu ta nữa."
Diệp Tử không nhịn được mỉm cười và nói: "Vậy thì hết cách rồi. Mấy ngày tới, chú Lôi còn phải đi với cháu mà. Người anh Tiêu đắc tội không phải là người bình thường, nếu để người khác đi cùng cháu, cháu sẽ thấy lo lắng."
"Ôi." Bạo Lôi thở dài này, thật sự bất lực.
Diệp Tử hiểu rất rõ chú Lôi này của mình, ở trong nhà họ Diệp, chú Lôi có địa vị chỉ kém cha, trừ Diệp Bán Thành và Diệp Tử ra, chú gần như không quen với người nào khác, cho dù là hai chị em Diệp Hân Di, chú ấy cũng không để vào mắt, bình thường luôn lạnh lùng cao ngạo, nếu như anh có bản lĩnh làm chú ấy nói thêm hai câu cũng xem như là giỏi rồi. Không ngờ Nhị Hóa khó chơi như vậy, có thể khiến cho chú Lôi ngoại lệ mà trò chuyện nhiều với anh ta, có thể thấy chú Lôi có thiện cảm với Nhị Hóa.
Diệp Tử hỏi: "Cha cháu không giận chuyện hôm qua chứ ạ?"
"Không." Bạo Lôi nói: “Cô hai, cô đừng trách chú Lôi nói thẳng, ở trong cả nhà họ Diệp, cũng chỉ có mình cô hai có thể làm cho ông chủ dung túng như vậy. Giữa cô và ông chủ...."
"Cháu biết." Diệp Tử nói: “Nhưng cháu không thể tha thứ chuyện ông ấy phản bội mẹ cháu, cháu thậm chí không biết ông ấy rốt cuộc là có người phụ nữ kia trước hay sau khi mẹ cháu chết nữa! Nếu không sao mẹ cháu mới chết chưa bao lâu, người phụ nữ kia đã vào nhà rồi? Thôi đi, ông ấy không phải còn có anh trai và chị gái cháu sao?"
Bạo Lôi thở dài nói: "Không phải là chú Lôi nói lén sau lưng, nhưng tính cách của cô hai ngay thẳng chẳng khác gì mẹ cô. Cho dù cô và ông chủ giận dỗi, nhưng trong lòng cô còn đơn thuần và hiếu thảo hơn người khác. Anh và chị của cô hai lại chưa chắc đã được như thế."
"Anh cháu rất tốt." Sau khi Diệp Tử nói lời này, bỗng nhiên ý thức được mình nói vậy không phải là gián tiếp thừa nhận trong lòng chị mình không hề đơn thuần sao? Cô vội vàng ngậm miệng lại. Bạo Lôi cũng không nói về đề tài này nữa.
Trong rạp hát nào đó ở khu đông của Giang Thành, dưới khán đài có mười mấy khán giả đang ngồi. Nếu như anh quan sát kỹ sẽ thấy những người này cơ bản đều là phái nam, hơn nữa ngồi rất ngay ngắn, khi xem còn lộ ra vẻ mặt chăm chú chẳng khác nào học sinh tiểu học đang nghe giảng.
Mà ở trên sân khấu đang diễn vở kịch Chém Mã Tắc, người trên sân khấu đều trang điểm dày, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng thật sự.
Một người đóng vai Gia Cát Lượng mặc trang phục bát quái, cầm quạt lông, đầu quấn khăn, đang dùng giọng điệu kinh kịch tiêu chuẩn hát lời kịch trong "Chém Mã Tắc": "Mã Tắc, trước đó ngươi mới nói: Nhà có mẹ già tám mươi không ai chăm sóc. Sau khi ngươi chết sẽ chuyển tiền lương thực của ngươi sang danh nghĩa của mẹ ngươi để chăm sóc tuổi già."
Bên cạnh, một diễn viên đóng vai Mã Tắc, hóa trang thành mặt trắng, mặc trang phục kinh kịch kéo dài giọng hát: "Cảm ơn thừa tướng."
Gia Cát Lượng chỉ vào Mã Tắc, hát à à à: "Tới... Chém."
Bên cạnh có hai người đi ra, đang muốn kéo Mã Tắc kéo xuống, người sắm vai Gia Cát Lượng bỗng nhiên đoạt lấy trường đao trong tay một người trong đó, quát to một tiếng và giơ tay chém xuống, đầu của diễn viên đóng vai Mã Tắc rơi xuống đất, rầm một tiếng, thi thể rơi xuống sân khấu kịch.
Cả rạp hát hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người biết, lúc này tâm tình của Đông Thiên Vương không tốt. Mỗi khi tâm trạng hắn không tốt, đều sẽ có người bên cạnh hắn phải chế ta. Người đóng vai Gia Cát Lượng này chính là Đông Thiên Vương Hoa Kiểm.
Trên sân khấu đầy máu, mấy người đóng vai binh sĩ đứng bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, Hoa Kiểm vẫn hát: "Kéo xuống, kéo xuống...."
"Vâng, thừa tướng...." Mấy người kia luống cuống tay chân kéo thi thể của Mã Tắc xuống, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay.
Hoa Kiểm đi tới hậu trường, liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên một chiếc ghế trong hậu trường. Đó không phải là Diệp Hân Di sao?
Diệp Hân Di mặc váy đen xuyên thấu. Sau khi Hoa Kiểm đi vào liền nhìn chằm chằm vào cô ta. Cô ta đứng lên, đi tới trước mặt hắn rồi hít vào một hơi, sau đó lộ ra vẻ mặt chán ghét nói: "Anh lại giết người."
Cho dù giọng điệu cô ta không vui, nhưng rất êm tai, rất lôi cuốn, ánh mắt cũng đầy cám dỗ.
"Sao vậy, tâm trạng anh không tốt à?"
Hoa Kiểm nhìn cô ta với ánh mắt ham muốn, trong miệng vẫn hát: "Người... đẹp... Diệp, em cảm thấy Tiêu Binh thế nào...."
Diệp Hân Di bỗng nhiên cười khanh khách, đặt tay lên trên vai Hoa Kiểm và ấn hắn ngồi xuống ghế, sau đó đi tới phía sau lưng hắn, cơ thể dán vào trên lưng hắn, cánh tay thì vòng qua cổ và nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, giọng nói khiêu khích: "Sao vậy... Đông Thiên Vương của chúng ta, anh ghen à?"
Hoa Kiểm vỗ mạnh vào tay vịn ghế, bốp một tiếng, tay vịn đã hắn bóp mạnh, sau đó liền nghe hắn hát: "Anh có thể giết chết hắn...."
"Anh không thể ra tay." Diệp Hân Di nói với giọng điệu quyến rũ: “Bởi vì nếu anh giết chết hắn, em sẽ không để ý tới anh nữa."
Cuối cùng Hoa Kiểm không hát nữa, khôi phục lại tốc độ nói bình thường, giọng điệu hơi tức giận lại có chút xấu hổ nói: "Em thích hắn à?"
"Không, em sẽ không thích ai cả. So với hắn, em yêu anh hơn, bởi vì anh nghe lời hơn hắn...."
Giọng Hoa Kiểm khàn khàn hỏi: "Vậy vì sao em không cho anh giết hắn?"
"Giết hắn là chuyện của Bắc Thiên Vương, có liên quan gì tới anh? Hơn nữa, em tất nhiên có dự định riêng của mình... Đêm qua, anh cũng thấy rồi đấy, em gái em thật sự yêu hắn...."
Hoa Kiểm nói: "Em gái em thích hắn thì có liên quan gì đến anh? Anh chỉ quan tâm đến em thôi...."
"Hì hì, em đương nhiên biết rồi." Diệp Hân Di nhẹ nhàng xoa lên trên mặt Hoa Kiểm, trong mắt có vẻ đắc ý, nũng nịu nói: “Cho nên em mới nói, so sánh ra, em yêu anh hơn. Bởi vì anh trung thành hơn hắn... Đợi đến ngày nào đó, khi em đạt được mục tiêu của mình, em sẽ tuyên bố cho mọi người biết, em sẽ lấy anh."
"Nhưng...." Ánh mắt Diệp Hân Di trở nên lạnh lùng, đố kị, căm hận, giọng điệu cũng lạnh xuống: “Cho tới nay, cha em luôn bất công, đều là con gái của ông, nhưng bất kể em hay Diệp Thiên Minh đều có biểu hiện tốt hơn em gái em. Em gái em ngoài giỏi chọc cho ông tức giận, còn có thể làm gì chứ? Nhưng bất kể em gái em làm gì, ông đều sẽ che chở cho nó, nuông chiều nó, yêu thương nó còn hơn cả em và Diệp Thiên Minh. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, hai năm qua lại càng rõ ràng hơn. Thứ gì em có, Diệp Tiểu Hi cũng có, nhưng thứ em không có, nó lại có thể có được."
"Cho nên em muốn cướp lấy bạn trai của Diệp Tiểu Hi, em muốn chinh phục hắn. Em phải cho nó biết, người nó yêu lại yêu em... Hì hì... Đến khi đó, bất kể bọn anh có muốn giết hay róc xương tên Tiêu Binh này cũng không liên quan gì đến em nữa."
Ánh mắt Hoa Kiểm tối lại, hỏi: "Em nói thật chứ? Thật sự chỉ vì em gái em thôi sao?"
"Ngoại trừ điều này thì còn có thể có nguyên nhân gì nữa? Lẽ nào Tiêu Binh còn có gì có thể thu hút được em sao? Nếu đổi lại là em, cha em kiên quyết sẽ không vì em mà đắc tội Bắc Thiên Vương và ông Hầu, nếu như đổi lại là em, cha em cũng kiên quyết không chỉ vì đối phương có ơn cứu mạng mà cho phép em làm bạn gái của Tiêu Binh. Em hiểu rõ cha mình. Đối với ông, hôn nhân cũng phải phù hợp với lợi ích của gia tộc... Dựa vào đâu mà Diệp Tiểu Hi muốn làm gì cũng được chứ? Em không phục!"
Hoa Kiểm nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy anh đồng ý với em, chuyện giữa Tiêu Binh và Bắc Thiên Vương, anh sẽ không xen vào. Nhưng nếu như Bắc Thiên Vương tự mình ra tay giết chết hắn, điều đó sẽ không liên quan đến anh."
"Yên tâm đi." Diệp Hân Di cúi người, hạ thấp đầu xuống, môi ghé sát bên tai Hoa Kiểm, thổi nhẹ một hơi, sau đó đưa lưỡi ra, dùng đầu lưỡi liếm lấy trên vành tai của hắn, nghe được tiếng thở hổn hển của hắn, trong mắt cô ta khó nén được vẻ đắc ý, nói với giọng điệu quyến rũ: “Chỉ cần anh nghe lời em, mọi chuyện sẽ rất nhanh thôi... Khi em nhận được tất cả, em sẽ là người phụ nữ của anh, làm người vợ thật sự của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.