Chương 38: Đừng nói đạo lý cùng mỹ nữ
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Cả người Bao Nhĩ Đôn và Bao Nhĩ Thai chỉ còn có
quần cộc là lành lặn, cả người đầy vết máu chật vật bỏ chạy. Khi vừa
chạy ra khỏi quán mì không xa, bọn họ đụng phải Nhị Hóa vừa mua thức ăn
trở về, ba người va vào nhau khiến thức ăn trong tay Nhị Hóa rơi xuống
đất.
"A... Thức ăn cả tôi."
Hai anh em Bao Nhĩ Đôn vốn đang nghẹn một bụng tức. Tiêu Binh tôi đánh không nổi, lẽ nào còn đánh không lại cậu sao? Bọn họ lập tức nhìn Nhị Hóa thành nơi trút giận, mắng to: "Mẹ nó, thằng ngu ngốc nhà mày mù à? Không nhìn thấy có người sao? Em trai, chúng ta cùng làm thịt nó!"
Bao Nhĩ Đôn và Bao Nhĩ Thai nhào tới, nắm đấm giống như mưa rơi vào trên người Nhị Hóa, từng tiếng bốp bốp không ngừng vang lên bên tai. Chờ sau khi đánh xuống mấy quyền, hai người Bao Nhĩ Đôn ôm nắm đấm gào khóc. Bao Nhĩ Thai vừa khóc vừa kêu: "Anh trai à, cơ thể của thằng nhóc này làm bằng sắt sao... Hôm nay chúng ta ra cửa không coi ngày à..."
Bao Nhĩ Đôn cũng nước mắt, nước mũi giàn dụa: "Anh đã sớm nói với em rồi, trước khi làm việc nhất định phải xem ngày tốy, em cứ bảo mê tín, lúc này thì hay rồi... Em còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi..."
Bao Nhĩ Đôn và Bao Nhĩ Thai vừa chạy được vài bước, hai bàn tay to của Nhị Hóa đã một trái một phải lần lượt nắm lấy gáy của bọn họ, kéo bọn họ trở lại.
Bao Nhĩ Đôn khóc lớn: "Anh trai, chúng tôi đánh không nổi anh, anh tha cho chúng tôi về nhà đi mà."
Nhị Hóa trợn tròn mắt và thở hổn hển nói: "Mặc dù tôi có hơi ngốc, nhưng tôi còn không ngu. Mẹ tôi nói, nếu ai đánh tôi một quyền thì tôi phải đánh trả lại mười quyền."
Bao Nhĩ Đôn suýt nữa bị dọa tới xót ra quần: "Anh trai, chúng tôi không chịu được nhiều quyền của anh như vậy đâu."
"Mẹ tôi nói tôi ăn nhiều, ăn lớn, lòng dạ phải rộng rãi, tôi sẽ không chấp nhặt với các anh."
"Cảm ơn... Cám ơn đại ca."
"Tôi chỉ đánh mỗi người một quyền thôi."
"Vậy... Thì còn chấp nhận được... Phụt...." Bao Nhĩ Đôn còn chưa nói hết lời, ngực đã trúng một quyền. Bao Nhĩ Thai trợn tròn mắt nhìn anh trai mình phun ra một ngụm máu tươi và giống như quả bóng môn đẩy tạ vẽ một đường pa-ra-bôn trực tiếp bay ra xa hơn mười mét, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Bao Nhĩ Thai trợn mắt há hốc mồm nói: "Mẹ kiếp... Bóng đẩy tạ sao... Phụt...."
Bao Nhĩ Thai cũng phun ra một ngụm máu tươi lớn, suýt nữa bị một quyền đánh bay cả mật, sau đó gã giống như cưỡi mây đạp gió bay còn xa hơn cả anh trai gã, sau đó rầm một tiếng nặng nề rơi xuống đất.
Hai anh em nhà họ Bao nằm trên mặt đất hấp hối, một anh đẹp trai đúng lúc đi ngang qua, trơ mắt thấy mây đen ép xuống đầu, sau đó thấy một người đàn ông thô bỉ chỉ mặc quần đùi từ trên trời rơi xuống. Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu, giọng điệu cũng không biết là sốt ruột hay hưng phấn nói: "Alo, trung tâm cấp cứu đúng không? Các anh nhanh cho xe cấp cứu qua đây đi... Đúng, tôi đang ở khu Long Sa... Vừa rồi có một quái vật từ trên trời rơi xuống... Ừ... Khắp người đầy lông, nhìn như khỉ vậy... Đã hôn mê rồi. Các anh nhanh cho xe tới đây đi..."
Nhị Hóa thở ra một hơi, nhặt thức ăn bỏ vào túi rồi đi vào quán mì, miệng còn hét lên chói tai: "Ha ha ha, anh Binh, anh biết không, tôi vừa thấy hai con chim ngu ngốc không mặc quần áo lại chạy khắp nơi..."
Chờ tới khi Nhị Hóa nhìn thấy rõ ràng Tiêu Binh và Diệp Tử đang hôn nhau, anh ta vội vàng ném thức ăn sang một bên, một tay che mặt, xoay người và quay lưng về phía Tiêu Binh và Diệp Tử, trong miệng hét lớn: "Ối, tôi đây không thấy gì hết, tôi không phát hiện ra cái gì cả!"
Vốn là một cảnh tượng rất tuyệt vời, nhưng lại bị Nhị Hóa chọc cho thành trò cười. Sau khi Tiêu Binh và Diệp Tử tách ra, cũng không kịp xấu hổ. Tiêu Binh liếc nhìn Diệp Tử với vẻ thâm tình, sau đó thả cô ra và đi tới sau lưng Nhị Hóa, vỗ nhẹ vào vai cậu ta, nói với Vương Quế Chi: "Dì Vương, Nhị Hóa mỗi ngày chịu khổ nhọc như thế, rõ ràng là tấm gương của chúng ta, không bằng mỗi ngày sắp xếp cho cậu ấy thêm chút việc làm vậy."
Đây là dùng việc công báo thù riêng, mọi người lại bắt đầu phá lên cười.
Vừa rồi thật ra nguy hiểm đáng sợ, người ngoài nhìn vào thì náo nhiệt, cho nên không chỉ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh trong quán mì, trái lại làm danh tiếng công phu của đầu bếp được truyền đi. Quán mì Tiểu Tiểu hoàn toàn nổi danh, việc kinh doanh cũng tốt hơn nhiều.
Hai anh em nhà họ Bao đúng là khổ. Tiêu Binh đánh cho bọn họ đầy thương tích, ngay sau đó Nhị Hóa tặng thêm vết thương bên ngoài da cho bọn họ. Chờ tới khi được đưa đến bệnh viện, Lão Hổ - thân tín của Mẫu Đan Tiên Tử chạy tới bệnh viện, nói chuyện với anh em nhà họ Bao với biết được chuyện đã xảy ra, sau đó hắn vội vàng trở lại nói lại cho Mẫu Đan Tiên Tử biết.
Mẫu Đan Tiên Tử ngồi ở ghế Thiên Vương, nghe Lão Hổ báo cáo xong, trong giọng nói quyến rũ kia cũng lộ ra vài phần khẩn trương: "Hai tên vô dụng kia chắc chắc Tiêu Binh là cao thủ Ám Kình chứ?"
Lão Hổ lớn tiếng nói: "Chắc chắn."
Lão Hổ này có dáng người vạm vỡ đầy sức mạnh. Hắn hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ áo ngắn tay và quần đùi, trong hai mắt sáng ngời, vừa nhìn cũng biết là một cao thủ hàng đầu.
Mẫu Đan Tiên Tử tự lẩm bẩm: "Tạ Luân cho rằng cả Giang Thành cũng chỉ có mấy cao thủ Minh Kình tồn tại, trên thực tế tất nhiên không phải như vậy... Thực lực giống như Tứ Đại Thiên Vương chúng ta, ông ta sao có thể suy đoán được? Nếu Tiêu Binh hắn chỉ là Minh Kình, cho dù tôi sẽ coi trọng, nhưng vẫn nắm chắc phần thắng, thậm chí không cần thương gân động cốt, nhưng không ngờ anh ta là Ám Kình...."
Lão Hổ nói: "Tiên Tử... Chúng ta có nên đi gây khó dễ cho một cao thủ Ám Kình không?"
Giọng nói của Mẫu Đan Tiên Tử rất nhẹ, lại không thể nghi ngờ: "Lấy tiền tài của người thì phải thay người loại bỏ tai họa... Hơn nữa, nếu đã tiếp nhận vụ kinh doanh này rồi thì làm gì có cách nào trả lại chứ? Anh em họ Bao là người của tôi. Chuyện này cả thế giới ngầm Giang Thành đều biết, nếu như bọn họ biết anh em họ Bao bị đánh mà Mẫu Đan Tiên Tử tôi rút lui, đến lúc đó bản Tiên tử làm sao còn có chỗ đứng ở Giang Thành nữa?"
Con hổ nói: "Vâng, là do tôi suy nghĩ không chu toàn."
"Ừ... Lão Hổ, thực lực của anh ở Giang Thành đã tính là cấp bậc đứng đầu, Minh Kình cao cấp. Trong Giang Thành không có mấy người có thể thắng được anh. Ban đầu, tôi dự định phái anh qua. Nhưng nếu như Tiêu Binh thật sự là một cao thủ Ám Kình, nếu như chỉ có một mình thì anh sẽ không phải là đối thủ của anh ta..." Mẫu Đan Tiên Tử bỗng nhiên cười khanh khách: “Tôi thật sự tò mò, không biết anh ta rốt cuộc là người thế nào."
Bỗng nhiên người đàn ông mắt mù từ trong góc phòng đi ra, giọng điệu nặng nề nói: "Mẫu Đan, để tôi đi gặp anh ta một lần vậy?"
"Anh đi sao?" Động tác của Mẫu Đan Tiên Tử rất quyến rũ, đáng tiếc người đàn ông này cuối cùng không thấy được, nhưng hắn có thể nghe được giọng nói của Mẫu Đan Tiên Tử: “Anh có thể nhìn thấy người kia sao? Ha ha..."
Mẫu Đan Tiên Tử cười rất quyến rũ, mỗi câu nói của cô ta đều giống như một con dao nhọn cắm vào trên người hắn, làm cho hắn đầy thương tích.
Nhưng người đàn ông này đã sớm quen với việc đó, hắn vẫn đứng lẳng lặng chờ, hắn biết Mẫu Đan Tiên Tử nói vậy chỉ để kích thích hắn, Mẫu Đan Tiên Tử còn chưa thật sự đưa ra quyết định sau cùng.
Quả nhiên, Mẫu Đan Tiên Tử cười xong thì lạnh lùng nói: "Chu Minh Vũ, nhớ đừng tùy tiện ra tay, Tiêu Binh này là một người đàn ông sát phạt quyết đoán, tính mạng anh là của tôi..."
Vẻ mặt Chu Minh Vũ hình như có vài phần biến hóa, đó là một sự thoải mái, hình như còn có chút vui mừng, sau đó anh ta rất cung kính khom người nói: "Tôi biết rồi."
Chu Minh Vũ lui về phía sau từng bước. Lão Hổ nhìn thấy người đàn ông mù luôn ở bên cạnh Mẫu Đan Tiên Tử. Mặc dù Chu Minh Vũ không nhìn thấy được hắn, nhưng trong mắt của hắn cũng không dám có chút khinh thường, trái lại đặc biệt kiêng kỵ Chu Minh Vũ, thậm chí còn có phần kính nể, e sợ.
Cấp Minh Kình đã bước vào phạm trù cao thủ, nhưng ngay cả lão hổ là Minh Kình cao cấp cũng phải kiêng kỵ Chu Minh Vũ, có thể thấy được thực lực của Chu Minh Vũ thâm sâu tới mức nào.
Chỉ hơn hai giờ danh tiếng công phu đầu bếp của Tiêu Binh đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, lúc này việc kinh doanh càng lúc càng tốt, không ít người tới không phải vì ăn mì, mà vì được nhìn thấy Tiêu Binh làm mì, thậm chí rất nhiều người vốn không hiểu gì, cũng tới xem.
"Anh tới xem thử, công phu của anh ta rất tốt."
"Đúng vậy, kết hợp công phu với tài nấu nướng, người này nhất định là một cao thủ công phu cấp đại sư."
"Ôi, thảo nào nói cao thủ ở dân gian."
Trên thực tế bọn họ biết cái gì đâu!
Diệp Tử nghe lại thấy rất mãn nguyện, con vui mừng hơn cả Tiêu Binh. Có ai không thích mọi người xung quanh khen người đàn ông của mình chứ?
Sau khi bận rộn một buổi chiều, Vương Quế Chi chủ động đi ra mỉm cười tuyên bố: "Mọi người, thật ngại quá, mì đặc biệt của chúng tôi hôm nay tạm dừng. Ai muốn ăn mì thì chờ ngày mai. Chỉ có điều trong quán chúng tôi còn có các món khác nữa."
Tiêu Binh lau mồ hôi và nói với Diệp Tử: "Diệp Tử, em muốn ăn gì không?"
Lúc này đã đến giờ cơm tối, Diệp Tử suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm Tây, bít tết..."
"Được!" Tiêu Binh mỉm cười đồng ý. Anh đi cùng Diệp Tử đến sau bếp, mỗi người vào phòng riêng thay quần áo, chờ đến khi đi ra, ánh mắt Tiêu Binh lập tức sáng lên. Diệp Tử ăn mặc váy trắng thật sự làm người ta lóa mắt, làm cho trái tim anh rung động.
Diệp Tử đi dạo một vòng trước mặt Tiêu Binh, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh mà thấy hơi đắc ý, có chút hạnh phúc. Cô hài lòng mỉm cười nói: "Bản tiểu thư xinh đẹp không? Anh đừng đứng đó lộ ra bộ mặt háo sắc nữa, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Ai có bộ mặt háo sắc chứ?" Tiêu Binh nuốt nước bọt: “Thật ra anh cảm thấy, hôm nay khi anh dạy dỗ hai tên song sinh kia, còn không biết là ai ở bên cạnh chảy nước bọt lộ vẻ si mê nhỉ!"
Diệp Tử giậm chân, nũng nịu nói: "Anh đúng là không biết xấu hổ, người ta mới không chảy nước miếng đâu."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Vậy là em thừa nhận em chỉ lộ ra bộ mặt háo sức chứ gì? Ui da..."
Cánh tay Tiêu Binh bị tay ngọc nhéo lấy, ngắt xoay. Sau đó chỉ thấy Diệp Tử giảo hoạt cười hì hì nói: "Đừng trách bản tiểu thư không nhắc nhở anh, cho anh nhớ lâu hơn, vĩnh viễn đừng nói đạo lý với bạn gái, nói thua thì anh là vô lý, nói thắng thì anh sẽ ăn đòn..."
"A... Thức ăn cả tôi."
Hai anh em Bao Nhĩ Đôn vốn đang nghẹn một bụng tức. Tiêu Binh tôi đánh không nổi, lẽ nào còn đánh không lại cậu sao? Bọn họ lập tức nhìn Nhị Hóa thành nơi trút giận, mắng to: "Mẹ nó, thằng ngu ngốc nhà mày mù à? Không nhìn thấy có người sao? Em trai, chúng ta cùng làm thịt nó!"
Bao Nhĩ Đôn và Bao Nhĩ Thai nhào tới, nắm đấm giống như mưa rơi vào trên người Nhị Hóa, từng tiếng bốp bốp không ngừng vang lên bên tai. Chờ sau khi đánh xuống mấy quyền, hai người Bao Nhĩ Đôn ôm nắm đấm gào khóc. Bao Nhĩ Thai vừa khóc vừa kêu: "Anh trai à, cơ thể của thằng nhóc này làm bằng sắt sao... Hôm nay chúng ta ra cửa không coi ngày à..."
Bao Nhĩ Đôn cũng nước mắt, nước mũi giàn dụa: "Anh đã sớm nói với em rồi, trước khi làm việc nhất định phải xem ngày tốy, em cứ bảo mê tín, lúc này thì hay rồi... Em còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi..."
Bao Nhĩ Đôn và Bao Nhĩ Thai vừa chạy được vài bước, hai bàn tay to của Nhị Hóa đã một trái một phải lần lượt nắm lấy gáy của bọn họ, kéo bọn họ trở lại.
Bao Nhĩ Đôn khóc lớn: "Anh trai, chúng tôi đánh không nổi anh, anh tha cho chúng tôi về nhà đi mà."
Nhị Hóa trợn tròn mắt và thở hổn hển nói: "Mặc dù tôi có hơi ngốc, nhưng tôi còn không ngu. Mẹ tôi nói, nếu ai đánh tôi một quyền thì tôi phải đánh trả lại mười quyền."
Bao Nhĩ Đôn suýt nữa bị dọa tới xót ra quần: "Anh trai, chúng tôi không chịu được nhiều quyền của anh như vậy đâu."
"Mẹ tôi nói tôi ăn nhiều, ăn lớn, lòng dạ phải rộng rãi, tôi sẽ không chấp nhặt với các anh."
"Cảm ơn... Cám ơn đại ca."
"Tôi chỉ đánh mỗi người một quyền thôi."
"Vậy... Thì còn chấp nhận được... Phụt...." Bao Nhĩ Đôn còn chưa nói hết lời, ngực đã trúng một quyền. Bao Nhĩ Thai trợn tròn mắt nhìn anh trai mình phun ra một ngụm máu tươi và giống như quả bóng môn đẩy tạ vẽ một đường pa-ra-bôn trực tiếp bay ra xa hơn mười mét, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Bao Nhĩ Thai trợn mắt há hốc mồm nói: "Mẹ kiếp... Bóng đẩy tạ sao... Phụt...."
Bao Nhĩ Thai cũng phun ra một ngụm máu tươi lớn, suýt nữa bị một quyền đánh bay cả mật, sau đó gã giống như cưỡi mây đạp gió bay còn xa hơn cả anh trai gã, sau đó rầm một tiếng nặng nề rơi xuống đất.
Hai anh em nhà họ Bao nằm trên mặt đất hấp hối, một anh đẹp trai đúng lúc đi ngang qua, trơ mắt thấy mây đen ép xuống đầu, sau đó thấy một người đàn ông thô bỉ chỉ mặc quần đùi từ trên trời rơi xuống. Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu, giọng điệu cũng không biết là sốt ruột hay hưng phấn nói: "Alo, trung tâm cấp cứu đúng không? Các anh nhanh cho xe cấp cứu qua đây đi... Đúng, tôi đang ở khu Long Sa... Vừa rồi có một quái vật từ trên trời rơi xuống... Ừ... Khắp người đầy lông, nhìn như khỉ vậy... Đã hôn mê rồi. Các anh nhanh cho xe tới đây đi..."
Nhị Hóa thở ra một hơi, nhặt thức ăn bỏ vào túi rồi đi vào quán mì, miệng còn hét lên chói tai: "Ha ha ha, anh Binh, anh biết không, tôi vừa thấy hai con chim ngu ngốc không mặc quần áo lại chạy khắp nơi..."
Chờ tới khi Nhị Hóa nhìn thấy rõ ràng Tiêu Binh và Diệp Tử đang hôn nhau, anh ta vội vàng ném thức ăn sang một bên, một tay che mặt, xoay người và quay lưng về phía Tiêu Binh và Diệp Tử, trong miệng hét lớn: "Ối, tôi đây không thấy gì hết, tôi không phát hiện ra cái gì cả!"
Vốn là một cảnh tượng rất tuyệt vời, nhưng lại bị Nhị Hóa chọc cho thành trò cười. Sau khi Tiêu Binh và Diệp Tử tách ra, cũng không kịp xấu hổ. Tiêu Binh liếc nhìn Diệp Tử với vẻ thâm tình, sau đó thả cô ra và đi tới sau lưng Nhị Hóa, vỗ nhẹ vào vai cậu ta, nói với Vương Quế Chi: "Dì Vương, Nhị Hóa mỗi ngày chịu khổ nhọc như thế, rõ ràng là tấm gương của chúng ta, không bằng mỗi ngày sắp xếp cho cậu ấy thêm chút việc làm vậy."
Đây là dùng việc công báo thù riêng, mọi người lại bắt đầu phá lên cười.
Vừa rồi thật ra nguy hiểm đáng sợ, người ngoài nhìn vào thì náo nhiệt, cho nên không chỉ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh trong quán mì, trái lại làm danh tiếng công phu của đầu bếp được truyền đi. Quán mì Tiểu Tiểu hoàn toàn nổi danh, việc kinh doanh cũng tốt hơn nhiều.
Hai anh em nhà họ Bao đúng là khổ. Tiêu Binh đánh cho bọn họ đầy thương tích, ngay sau đó Nhị Hóa tặng thêm vết thương bên ngoài da cho bọn họ. Chờ tới khi được đưa đến bệnh viện, Lão Hổ - thân tín của Mẫu Đan Tiên Tử chạy tới bệnh viện, nói chuyện với anh em nhà họ Bao với biết được chuyện đã xảy ra, sau đó hắn vội vàng trở lại nói lại cho Mẫu Đan Tiên Tử biết.
Mẫu Đan Tiên Tử ngồi ở ghế Thiên Vương, nghe Lão Hổ báo cáo xong, trong giọng nói quyến rũ kia cũng lộ ra vài phần khẩn trương: "Hai tên vô dụng kia chắc chắc Tiêu Binh là cao thủ Ám Kình chứ?"
Lão Hổ lớn tiếng nói: "Chắc chắn."
Lão Hổ này có dáng người vạm vỡ đầy sức mạnh. Hắn hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ áo ngắn tay và quần đùi, trong hai mắt sáng ngời, vừa nhìn cũng biết là một cao thủ hàng đầu.
Mẫu Đan Tiên Tử tự lẩm bẩm: "Tạ Luân cho rằng cả Giang Thành cũng chỉ có mấy cao thủ Minh Kình tồn tại, trên thực tế tất nhiên không phải như vậy... Thực lực giống như Tứ Đại Thiên Vương chúng ta, ông ta sao có thể suy đoán được? Nếu Tiêu Binh hắn chỉ là Minh Kình, cho dù tôi sẽ coi trọng, nhưng vẫn nắm chắc phần thắng, thậm chí không cần thương gân động cốt, nhưng không ngờ anh ta là Ám Kình...."
Lão Hổ nói: "Tiên Tử... Chúng ta có nên đi gây khó dễ cho một cao thủ Ám Kình không?"
Giọng nói của Mẫu Đan Tiên Tử rất nhẹ, lại không thể nghi ngờ: "Lấy tiền tài của người thì phải thay người loại bỏ tai họa... Hơn nữa, nếu đã tiếp nhận vụ kinh doanh này rồi thì làm gì có cách nào trả lại chứ? Anh em họ Bao là người của tôi. Chuyện này cả thế giới ngầm Giang Thành đều biết, nếu như bọn họ biết anh em họ Bao bị đánh mà Mẫu Đan Tiên Tử tôi rút lui, đến lúc đó bản Tiên tử làm sao còn có chỗ đứng ở Giang Thành nữa?"
Con hổ nói: "Vâng, là do tôi suy nghĩ không chu toàn."
"Ừ... Lão Hổ, thực lực của anh ở Giang Thành đã tính là cấp bậc đứng đầu, Minh Kình cao cấp. Trong Giang Thành không có mấy người có thể thắng được anh. Ban đầu, tôi dự định phái anh qua. Nhưng nếu như Tiêu Binh thật sự là một cao thủ Ám Kình, nếu như chỉ có một mình thì anh sẽ không phải là đối thủ của anh ta..." Mẫu Đan Tiên Tử bỗng nhiên cười khanh khách: “Tôi thật sự tò mò, không biết anh ta rốt cuộc là người thế nào."
Bỗng nhiên người đàn ông mắt mù từ trong góc phòng đi ra, giọng điệu nặng nề nói: "Mẫu Đan, để tôi đi gặp anh ta một lần vậy?"
"Anh đi sao?" Động tác của Mẫu Đan Tiên Tử rất quyến rũ, đáng tiếc người đàn ông này cuối cùng không thấy được, nhưng hắn có thể nghe được giọng nói của Mẫu Đan Tiên Tử: “Anh có thể nhìn thấy người kia sao? Ha ha..."
Mẫu Đan Tiên Tử cười rất quyến rũ, mỗi câu nói của cô ta đều giống như một con dao nhọn cắm vào trên người hắn, làm cho hắn đầy thương tích.
Nhưng người đàn ông này đã sớm quen với việc đó, hắn vẫn đứng lẳng lặng chờ, hắn biết Mẫu Đan Tiên Tử nói vậy chỉ để kích thích hắn, Mẫu Đan Tiên Tử còn chưa thật sự đưa ra quyết định sau cùng.
Quả nhiên, Mẫu Đan Tiên Tử cười xong thì lạnh lùng nói: "Chu Minh Vũ, nhớ đừng tùy tiện ra tay, Tiêu Binh này là một người đàn ông sát phạt quyết đoán, tính mạng anh là của tôi..."
Vẻ mặt Chu Minh Vũ hình như có vài phần biến hóa, đó là một sự thoải mái, hình như còn có chút vui mừng, sau đó anh ta rất cung kính khom người nói: "Tôi biết rồi."
Chu Minh Vũ lui về phía sau từng bước. Lão Hổ nhìn thấy người đàn ông mù luôn ở bên cạnh Mẫu Đan Tiên Tử. Mặc dù Chu Minh Vũ không nhìn thấy được hắn, nhưng trong mắt của hắn cũng không dám có chút khinh thường, trái lại đặc biệt kiêng kỵ Chu Minh Vũ, thậm chí còn có phần kính nể, e sợ.
Cấp Minh Kình đã bước vào phạm trù cao thủ, nhưng ngay cả lão hổ là Minh Kình cao cấp cũng phải kiêng kỵ Chu Minh Vũ, có thể thấy được thực lực của Chu Minh Vũ thâm sâu tới mức nào.
Chỉ hơn hai giờ danh tiếng công phu đầu bếp của Tiêu Binh đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, lúc này việc kinh doanh càng lúc càng tốt, không ít người tới không phải vì ăn mì, mà vì được nhìn thấy Tiêu Binh làm mì, thậm chí rất nhiều người vốn không hiểu gì, cũng tới xem.
"Anh tới xem thử, công phu của anh ta rất tốt."
"Đúng vậy, kết hợp công phu với tài nấu nướng, người này nhất định là một cao thủ công phu cấp đại sư."
"Ôi, thảo nào nói cao thủ ở dân gian."
Trên thực tế bọn họ biết cái gì đâu!
Diệp Tử nghe lại thấy rất mãn nguyện, con vui mừng hơn cả Tiêu Binh. Có ai không thích mọi người xung quanh khen người đàn ông của mình chứ?
Sau khi bận rộn một buổi chiều, Vương Quế Chi chủ động đi ra mỉm cười tuyên bố: "Mọi người, thật ngại quá, mì đặc biệt của chúng tôi hôm nay tạm dừng. Ai muốn ăn mì thì chờ ngày mai. Chỉ có điều trong quán chúng tôi còn có các món khác nữa."
Tiêu Binh lau mồ hôi và nói với Diệp Tử: "Diệp Tử, em muốn ăn gì không?"
Lúc này đã đến giờ cơm tối, Diệp Tử suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm Tây, bít tết..."
"Được!" Tiêu Binh mỉm cười đồng ý. Anh đi cùng Diệp Tử đến sau bếp, mỗi người vào phòng riêng thay quần áo, chờ đến khi đi ra, ánh mắt Tiêu Binh lập tức sáng lên. Diệp Tử ăn mặc váy trắng thật sự làm người ta lóa mắt, làm cho trái tim anh rung động.
Diệp Tử đi dạo một vòng trước mặt Tiêu Binh, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh mà thấy hơi đắc ý, có chút hạnh phúc. Cô hài lòng mỉm cười nói: "Bản tiểu thư xinh đẹp không? Anh đừng đứng đó lộ ra bộ mặt háo sắc nữa, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Ai có bộ mặt háo sắc chứ?" Tiêu Binh nuốt nước bọt: “Thật ra anh cảm thấy, hôm nay khi anh dạy dỗ hai tên song sinh kia, còn không biết là ai ở bên cạnh chảy nước bọt lộ vẻ si mê nhỉ!"
Diệp Tử giậm chân, nũng nịu nói: "Anh đúng là không biết xấu hổ, người ta mới không chảy nước miếng đâu."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Vậy là em thừa nhận em chỉ lộ ra bộ mặt háo sức chứ gì? Ui da..."
Cánh tay Tiêu Binh bị tay ngọc nhéo lấy, ngắt xoay. Sau đó chỉ thấy Diệp Tử giảo hoạt cười hì hì nói: "Đừng trách bản tiểu thư không nhắc nhở anh, cho anh nhớ lâu hơn, vĩnh viễn đừng nói đạo lý với bạn gái, nói thua thì anh là vô lý, nói thắng thì anh sẽ ăn đòn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.