Chương 75: Gặp ám toán bị thương
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Tiêu Binh ôm Diệp Tử lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời đêm. Mà ở trong Mẫu Đan Các của Mẫu Đan Tiên Tử, Mẫu Đan Tiên Tử và Chu Minh Vũ đang ngồi đối mặt với nhau. Chu Minh Vũ tất nhiên không nhìn
thấy Mẫu Đan Tiên Tử, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt cô ta vẫn luôn
xuyên qua tấm khăn che mặt nhìn mình. Ánh mắt này sáng ngời như xuyên
thẳng đến tâm hồn của anh ta. Cho dù mắt anh ta mù, nhưng anh ta vẫn có
thể cảm giác được sự mãnh liệt của nó.
Cuối cùng, Mẫu Đan Tiên Tử nói với vẻ phức tạp: "Anh có lòng tin giết chết hắn không?"
"Không." Chu Minh Vũ thản nhiên nói: “Thực lực của hắn rất mạnh, tôi không nhìn thấy rõ được, nhưng nếu như chiến đấu sinh tử, tôi có 50% khả năng giết chết hắn, mặt khác 50% là tôi chết."
Mẫu Đan Tiên Tử đè nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Vậy anh có nghĩ tới chưa? Nếu như anh chết thì phải làm thế nào? Ai cho anh tự ý quyết định hả?"
Chu Minh Vũ bình tĩnh nói: "Tiên Tử, tôi tồn tại không phải để làm chuyện này cho cô sao? Trong Bắc Trang, ngoại trừ tôi ra, không có người nào có thể nắm chắc giết chết được Tiêu Binh trong lúc quyết đấu công bằng, cho nên chỉ có tôi đi lên."
Chu Minh Vũ có phần tự giễu nói: "Làm thủ hạ của Bắc Thiên Vương, chết vì Mẫu Đan Tiên Tử chẳng lẽ không phải là đương nhiên sao?"
"Nhưng mạng sống anh là thuộc về tôi!" Mẫu Đan Tiên Tử giống như núi lửa phun trào, vỗ bàn và tức giận hét lên: “Là ai cho phép anh lấy mạng sống của mình ra đánh cược hả? Ngoại trừ tôi ra, không ai có thể quyết định anh sống hay chết, ngay cả bản thân anh cũng không thể! Chu Minh Vũ, anh nhớ kỹ cho tôi, tôi không cho phép anh chết thì anh không thể chết được! Cái mạng này của anh có hèn hạ mấy đi nữa, anh cũng không thể tùy tiện quyết định, anh đã nghe rõ chưa?!"
Trên mặt Chu Minh Vũ hơi đau buồn, sau đó mỉm cười, cuối cùng thở dài nói: "Nhưng tôi đã đồng ý, còn có thể làm thế nào nữa?"
"Anh yên tâm." Mẫu Đan Tiên Tử gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Bất kể thực lực của Tiêu Binh mạnh tới mức nào, lần này hắn không thể không chết, việc cần sắp xếp, tôi đã sắp xếp xong rồi... Anh ra ngoài trước đi."
Chu Minh Vũ “Ừ” một tiếng rồi xoay người, lặng lẽ đi về phía cửa. Khi đi ra khỏi cửa, anh ta nghe được Mẫu Đan Tiên Tử lớn tiếng nói: "Đừng tưởng tôi sẽ biết ơn anh, tôi sẽ không bao giờ làm vậy!"
Chu Minh Vũ đóng cửa phòng lại và thở dài, lặng lẽ lẩm bẩm với chính mình: "Thích một người phụ nữ còn cần được biết ơn sao...."
Tiêu Binh và Diệp Tử ngồi với nhau tới nửa đêm, cô dựa vào vai anh ngủ thiếp đi. Nhìn ánh trăng chiếu xuống gương mặt cô và hàng lông mi thật dài, Tiêu Binh thấy rung động, hình như bất kể là tiếp xúc bao lâu, nhìn bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đối mặt với cô, trái tim anh đều sẽ rung đông, cảm giác này giống như một thiếu niên ngây ngô vừa yêu say đắm vậy.
Tiêu Binh lẳng lặng cúi đầu, đặt môi lên trên tóc của Diệp Tử, dịu dàng hôn cô. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng.
Cảm giác này thật sự muốn mãi mãi không dừng lại, Tiêu Binh gần như sắp chìm đắm trong hương thơm say lòng người này.
Gió đêm hơi lạnh, từng chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống, tăng thêm vài phần quyến rũ và lãng mạn cho Tiêu Binh và Diệp Tử, nhưng trong sự lãng mạn này lại che giấu sự chết chóc.
Tiêu Binh đang chìm đắm trong hương thơm, trong nháy mắt thất thần vì người phụ nữ của mình. Đợi đến khi bình tĩnh lại, trong lòng anh mơ hồ xuất hiện một cảm giác bất an như có nguy hiểm tới. Cảm giác này rất mãnh liệt, khiến trái tim anh gần như muốn nhảy ra ngoài. Anh vội mở mắt ra, mượn ánh trăng để quan sát rõ ràng. Ở trong những chiếc lá rụng có vô số cây châm nhỏ như lông trâu bay vụt đến. Những cái châm nhỏ như lông trâu kia không đâm về phía anh, mục tiêu của tất cả ám khí đều nhằm chính xác vào Diệp Tử trong lòng anh.
Hôm nay, Tiêu Binh và Diệp Tử chìm đắm trong hạnh phúc, cho dù quanh năm cảnh giác cao độ, anh cũng có chút phân tâm hiếm thấy. Chờ tới khi kịp phản ứng thì đã không thể tránh né được nữa. Không có cách nào, anh ôm cô lăn một vòng, tránh thoát phần lớn châm nhỏ, nhưng vẫn có một loạt châm nhỏ đâm vào cánh tay phải của anh. Trong nháy mắt, anh đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng không kêu lên tiếng nào. Diệp Tử bị đè phía dưới đã tỉnh lại, hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Tiêu Binh không được tự nhiên nói: "Gặp phải chút... rắc rối."
Rốt cuộc những người này là tới vì mình hay vì Diệp Tử? Bản thân Tiêu Binh không biết rõ, nhưng nghĩ đến mình vừa đắc tội Bắc Thiên Vương, bởi vậy chuyện đối phương ra tay là có thể hiểu được.
Trong giây lát, trong đầu Tiêu Binh đã xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, anh chậm rãi đứng dậy và đỡ Diệp Tử dựa vào trên cây.
Tiêu Binh khẽ nói: "Em dựa vào cái cây to này... Không được, em vẫn nên đi theo anh đi."
Diệp Tử nhận thấy được sắc mặt Tiêu Binh không tốt lắm, cô nhìn xuống cánh tay phải của anh, run giọng nói: "Anh Binh, anh không cần bảo vệ em... Anh bị thương rồi sao?"
Tiêu Binh lắc đầu và cho Diệp Tử một ánh mắt an ủi, ánh mắt anh lại trở nên sắc bén, bắt đầu quan sát xung quanh. Điều khiến cho Tiêu Binh lo lắng không phải là vết thương của mình, mà làm sao để có thể bảo vệ được mạng sống của cô. Nếu như không bị thương, anh còn nắm chắc mấy phần, nhưng sau khi bị thương, nhất là dưới tình hình kẻ địch trong tối, mình ngoài sáng thì lại khác.
Tiêu Binh cố nén đau đớn, cố ý giả vờ không sao, la lớn: "Là ai âm thầm hại người, có dám đi ra gặp không?"
Trong bóng tối không có tiếng người trả lời, Tiêu Binh thấy có âm thanh lá cây xào xạc xa dần. Anh không định đuổi theo, mặc cho đối phương chạy trốn, cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm, dùng tay trái ôm thắt lưng của Diệp Tử khẽ nói: "Diệp Tử, chỗ này không thích hợp ở lâu, anh đưa em về."
Cho dù đang bị thương nặng như vậy, khi Tiêu Binh nói chuyện với Diệp Tử vẫn hết sức dịu dàng.
Ôm Diệp Tử đi qua rừng cây, tới trước xe nhà cô, hai người lên xe, lúc này tảng đá đè nặng trong lòng Tiêu Binh mới được bỏ xuống. Vừa rồi, anh rất lo đối phương sẽ vòng trở lại. Dựa theo quan sát của anh, người bỏ chạy là một phụ nữ, thực lực tất nhiên không bằng mình, nhưng bây giờ mình đã bị thương nặng, còn phải bảo vệ cho Diệp Tử. Nếu đối phương tiếp tục ra tay, sợ rằng cho dù mình may mắn thoát chết hoặc giết chết đối phương, cũng sẽ không bảo vệ nổi Diệp Tử.
Nếu như Diệp Tử không còn sống, vậy mình sống làm gì? Không biết vì sao, trong lòng Tiêu Binh lại xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Ngồi trong xe, Diệp Tử lo lắng bảo tài xế: "Nhanh... đi tới bệnh viện."
"Cô chủ, anh Tiêu bị thương sao?"
Tiêu Binh xua tay nói: "Đưa Diệp Tử về nhà đã."
"Không được!" Diệp Tử trừng mắt, không ngờ ai được bình thường trông cô ngọt ngào và tinh nghịch nhưng khi muốn làm chuyện gì lại uy nghiêm như vậy, ánh mắt không cho phép người khác được nghi ngờ lại có phần khí phách khiến Tiêu Binh sửng sốt. Thật không hổ danh là con gái của ông chủ doanh nghiệp lớn.
Người lái xe hiểu tâm trạng lo lắng của cô chủ nên nhanh chóng lái xe đến cửa bệnh viện. Sau khi hai người Tiêu Binh xuống xe, người lái xe mới móc điện thoại ra, gọi điện cho Diệp Bán Thành.
Hai người đi vào bên trong bệnh viện. Bởi vì Trương Nhất Chỉ, người trong bệnh viện này đều rất quen thuộc với Tiêu Binh, nhanh chóng thu xếp cho một bác sĩ đặc biệt kiểm tra cho anh, sau đó đưa anh vào phòng cấp cứu. Diệp Tử lo lắng chờ đợi ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Lúc này, mấy vệ sĩ nhà họ Diệp cũng đã chạy tới, chờ ở bên cạnh cô.
Bác sĩ gây tê cho Tiêu Binh rồi đẩy lên bàn mổ. Anh cảm giác cả cánh tay đều tê dại, bác sĩ bên cạnh còn có tâm trạng đùa với anh: "Bình thường may quần áo cũng không cần làm vậy, làm gì có ai đâm kim lên người mình chứ? Lại nói, công việc may vá này vẫn nên giao cho phụ nữ làm thì hơn."
"Ồ, cậu không may vá à? Chẳng lẽ hai vợ chồng cãi nhau, vợ cậu dùng kim đâm cậu sao? Vậy cũng quá độc ác rồi... Sao đâm vào được mà không biết rút ra thế?"
Tiêu Binh cười khổ nói: "Bác sĩ, anh thật biết nói đùa."
"Không đùa thì làm sao rút kim ra cho cậu được? Nhưng cậu cũng rất kiên cường đấy, mặc dù tiêm thuốc tê, nhưng không ít người vẫn kêu đau. Khi đó, tôi chỉ hận không thể gây tê cả người bọn họ. Được rồi, tôi băng bó cho cậu xong là có thể ra ngoài."
Bác sĩ bôi thuốc mỡ cho Tiêu Binh, sau đó dùng băng quấn lên cả cánh tay cho anh, cuối cùng anh mặc quần áo xong, chỗ vải băng bó vết thương cũng được ống tay áo hết đi.
Tiêu Binh ra khỏi phòng cấp cứu liền thấy Diệp Tử sốt ruột nhào tới, anh hôn lên má cô, mỉm cười và nói: "Cô bé ngốc, anh chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay thôi, cũng không phải phẫu thuật nguy hiểm tới tính mạng, em sợ cái gì?"
"Cậu cũng không nên coi thường." Lúc này, bác sĩ cũng đi ra khỏi phòng cấp cữu, vừa tháo khẩu trang xuống vừa nói: “Tổng cộng có bảy cái kim nhỏ như lông trâu đâm xuyên qua cơ bắp, trực tiếp đâm tới xương của cậu. Tôi thật không rõ cậu làm sao chịu được. Nếu đổi thành người khác, hẳn đã sớm đau tới mức hôn mê rồi. Dù đã lấy ra những cái kim này, nhưng trong thời gian tới, cậu tuyệt đối không nên làm việc bằng tay phải, cánh tay chưa thể chịu lực, nếu sơ ý sẽ nguy hiểm cho đến cả cánh tay của cậu. Cậu nhất định phải nhớ kỹ đấy."
Tiêu Binh liền vội vàng nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Được rồi, cậu không cần khách sáo với tôi làm gì, đây là trách nhiệm của tôi thôi. Cậu nên nhớ, không phải tất cả bác sĩ đều giống như viện trưởng trước kia của chúng tôi... Bác sĩ đều có tấm lòng cha mẹ, phần lớn bác sĩ đều là người tốt."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Tôi hiểu điều này."
"Được rồi, cậu về đi. Nhớ đừng để cánh tay ra gió, mấy ngày này có gắng không dùng sức, bằng không cánh tay sẽ dễ dàng bị tàn phế đấy. Qua nửa tháng nữa, cậu lại tới đây, tôi sẽ thay thuốc cho cậu."
"Tôi biết rồi, chúng ta đi trước đây, cảm ơn bác sĩ."
Tiêu Binh và Diệp Tử đi phía trước, những người vệ sĩ kia cẩn thận đi theo trước sau trái phải. Cô đau lòng dùng tay chạm nhẹ vào cánh tay anh, lắng nói: "Anh Binh, anh có nghĩ ra mục đích của đối phương rốt cuộc là gì không... Ba ngày sau, anh sẽ phải lên đấu với người mù kia....
Cuối cùng, Mẫu Đan Tiên Tử nói với vẻ phức tạp: "Anh có lòng tin giết chết hắn không?"
"Không." Chu Minh Vũ thản nhiên nói: “Thực lực của hắn rất mạnh, tôi không nhìn thấy rõ được, nhưng nếu như chiến đấu sinh tử, tôi có 50% khả năng giết chết hắn, mặt khác 50% là tôi chết."
Mẫu Đan Tiên Tử đè nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Vậy anh có nghĩ tới chưa? Nếu như anh chết thì phải làm thế nào? Ai cho anh tự ý quyết định hả?"
Chu Minh Vũ bình tĩnh nói: "Tiên Tử, tôi tồn tại không phải để làm chuyện này cho cô sao? Trong Bắc Trang, ngoại trừ tôi ra, không có người nào có thể nắm chắc giết chết được Tiêu Binh trong lúc quyết đấu công bằng, cho nên chỉ có tôi đi lên."
Chu Minh Vũ có phần tự giễu nói: "Làm thủ hạ của Bắc Thiên Vương, chết vì Mẫu Đan Tiên Tử chẳng lẽ không phải là đương nhiên sao?"
"Nhưng mạng sống anh là thuộc về tôi!" Mẫu Đan Tiên Tử giống như núi lửa phun trào, vỗ bàn và tức giận hét lên: “Là ai cho phép anh lấy mạng sống của mình ra đánh cược hả? Ngoại trừ tôi ra, không ai có thể quyết định anh sống hay chết, ngay cả bản thân anh cũng không thể! Chu Minh Vũ, anh nhớ kỹ cho tôi, tôi không cho phép anh chết thì anh không thể chết được! Cái mạng này của anh có hèn hạ mấy đi nữa, anh cũng không thể tùy tiện quyết định, anh đã nghe rõ chưa?!"
Trên mặt Chu Minh Vũ hơi đau buồn, sau đó mỉm cười, cuối cùng thở dài nói: "Nhưng tôi đã đồng ý, còn có thể làm thế nào nữa?"
"Anh yên tâm." Mẫu Đan Tiên Tử gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Bất kể thực lực của Tiêu Binh mạnh tới mức nào, lần này hắn không thể không chết, việc cần sắp xếp, tôi đã sắp xếp xong rồi... Anh ra ngoài trước đi."
Chu Minh Vũ “Ừ” một tiếng rồi xoay người, lặng lẽ đi về phía cửa. Khi đi ra khỏi cửa, anh ta nghe được Mẫu Đan Tiên Tử lớn tiếng nói: "Đừng tưởng tôi sẽ biết ơn anh, tôi sẽ không bao giờ làm vậy!"
Chu Minh Vũ đóng cửa phòng lại và thở dài, lặng lẽ lẩm bẩm với chính mình: "Thích một người phụ nữ còn cần được biết ơn sao...."
Tiêu Binh và Diệp Tử ngồi với nhau tới nửa đêm, cô dựa vào vai anh ngủ thiếp đi. Nhìn ánh trăng chiếu xuống gương mặt cô và hàng lông mi thật dài, Tiêu Binh thấy rung động, hình như bất kể là tiếp xúc bao lâu, nhìn bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đối mặt với cô, trái tim anh đều sẽ rung đông, cảm giác này giống như một thiếu niên ngây ngô vừa yêu say đắm vậy.
Tiêu Binh lẳng lặng cúi đầu, đặt môi lên trên tóc của Diệp Tử, dịu dàng hôn cô. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng.
Cảm giác này thật sự muốn mãi mãi không dừng lại, Tiêu Binh gần như sắp chìm đắm trong hương thơm say lòng người này.
Gió đêm hơi lạnh, từng chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống, tăng thêm vài phần quyến rũ và lãng mạn cho Tiêu Binh và Diệp Tử, nhưng trong sự lãng mạn này lại che giấu sự chết chóc.
Tiêu Binh đang chìm đắm trong hương thơm, trong nháy mắt thất thần vì người phụ nữ của mình. Đợi đến khi bình tĩnh lại, trong lòng anh mơ hồ xuất hiện một cảm giác bất an như có nguy hiểm tới. Cảm giác này rất mãnh liệt, khiến trái tim anh gần như muốn nhảy ra ngoài. Anh vội mở mắt ra, mượn ánh trăng để quan sát rõ ràng. Ở trong những chiếc lá rụng có vô số cây châm nhỏ như lông trâu bay vụt đến. Những cái châm nhỏ như lông trâu kia không đâm về phía anh, mục tiêu của tất cả ám khí đều nhằm chính xác vào Diệp Tử trong lòng anh.
Hôm nay, Tiêu Binh và Diệp Tử chìm đắm trong hạnh phúc, cho dù quanh năm cảnh giác cao độ, anh cũng có chút phân tâm hiếm thấy. Chờ tới khi kịp phản ứng thì đã không thể tránh né được nữa. Không có cách nào, anh ôm cô lăn một vòng, tránh thoát phần lớn châm nhỏ, nhưng vẫn có một loạt châm nhỏ đâm vào cánh tay phải của anh. Trong nháy mắt, anh đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng không kêu lên tiếng nào. Diệp Tử bị đè phía dưới đã tỉnh lại, hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Tiêu Binh không được tự nhiên nói: "Gặp phải chút... rắc rối."
Rốt cuộc những người này là tới vì mình hay vì Diệp Tử? Bản thân Tiêu Binh không biết rõ, nhưng nghĩ đến mình vừa đắc tội Bắc Thiên Vương, bởi vậy chuyện đối phương ra tay là có thể hiểu được.
Trong giây lát, trong đầu Tiêu Binh đã xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, anh chậm rãi đứng dậy và đỡ Diệp Tử dựa vào trên cây.
Tiêu Binh khẽ nói: "Em dựa vào cái cây to này... Không được, em vẫn nên đi theo anh đi."
Diệp Tử nhận thấy được sắc mặt Tiêu Binh không tốt lắm, cô nhìn xuống cánh tay phải của anh, run giọng nói: "Anh Binh, anh không cần bảo vệ em... Anh bị thương rồi sao?"
Tiêu Binh lắc đầu và cho Diệp Tử một ánh mắt an ủi, ánh mắt anh lại trở nên sắc bén, bắt đầu quan sát xung quanh. Điều khiến cho Tiêu Binh lo lắng không phải là vết thương của mình, mà làm sao để có thể bảo vệ được mạng sống của cô. Nếu như không bị thương, anh còn nắm chắc mấy phần, nhưng sau khi bị thương, nhất là dưới tình hình kẻ địch trong tối, mình ngoài sáng thì lại khác.
Tiêu Binh cố nén đau đớn, cố ý giả vờ không sao, la lớn: "Là ai âm thầm hại người, có dám đi ra gặp không?"
Trong bóng tối không có tiếng người trả lời, Tiêu Binh thấy có âm thanh lá cây xào xạc xa dần. Anh không định đuổi theo, mặc cho đối phương chạy trốn, cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm, dùng tay trái ôm thắt lưng của Diệp Tử khẽ nói: "Diệp Tử, chỗ này không thích hợp ở lâu, anh đưa em về."
Cho dù đang bị thương nặng như vậy, khi Tiêu Binh nói chuyện với Diệp Tử vẫn hết sức dịu dàng.
Ôm Diệp Tử đi qua rừng cây, tới trước xe nhà cô, hai người lên xe, lúc này tảng đá đè nặng trong lòng Tiêu Binh mới được bỏ xuống. Vừa rồi, anh rất lo đối phương sẽ vòng trở lại. Dựa theo quan sát của anh, người bỏ chạy là một phụ nữ, thực lực tất nhiên không bằng mình, nhưng bây giờ mình đã bị thương nặng, còn phải bảo vệ cho Diệp Tử. Nếu đối phương tiếp tục ra tay, sợ rằng cho dù mình may mắn thoát chết hoặc giết chết đối phương, cũng sẽ không bảo vệ nổi Diệp Tử.
Nếu như Diệp Tử không còn sống, vậy mình sống làm gì? Không biết vì sao, trong lòng Tiêu Binh lại xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Ngồi trong xe, Diệp Tử lo lắng bảo tài xế: "Nhanh... đi tới bệnh viện."
"Cô chủ, anh Tiêu bị thương sao?"
Tiêu Binh xua tay nói: "Đưa Diệp Tử về nhà đã."
"Không được!" Diệp Tử trừng mắt, không ngờ ai được bình thường trông cô ngọt ngào và tinh nghịch nhưng khi muốn làm chuyện gì lại uy nghiêm như vậy, ánh mắt không cho phép người khác được nghi ngờ lại có phần khí phách khiến Tiêu Binh sửng sốt. Thật không hổ danh là con gái của ông chủ doanh nghiệp lớn.
Người lái xe hiểu tâm trạng lo lắng của cô chủ nên nhanh chóng lái xe đến cửa bệnh viện. Sau khi hai người Tiêu Binh xuống xe, người lái xe mới móc điện thoại ra, gọi điện cho Diệp Bán Thành.
Hai người đi vào bên trong bệnh viện. Bởi vì Trương Nhất Chỉ, người trong bệnh viện này đều rất quen thuộc với Tiêu Binh, nhanh chóng thu xếp cho một bác sĩ đặc biệt kiểm tra cho anh, sau đó đưa anh vào phòng cấp cứu. Diệp Tử lo lắng chờ đợi ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Lúc này, mấy vệ sĩ nhà họ Diệp cũng đã chạy tới, chờ ở bên cạnh cô.
Bác sĩ gây tê cho Tiêu Binh rồi đẩy lên bàn mổ. Anh cảm giác cả cánh tay đều tê dại, bác sĩ bên cạnh còn có tâm trạng đùa với anh: "Bình thường may quần áo cũng không cần làm vậy, làm gì có ai đâm kim lên người mình chứ? Lại nói, công việc may vá này vẫn nên giao cho phụ nữ làm thì hơn."
"Ồ, cậu không may vá à? Chẳng lẽ hai vợ chồng cãi nhau, vợ cậu dùng kim đâm cậu sao? Vậy cũng quá độc ác rồi... Sao đâm vào được mà không biết rút ra thế?"
Tiêu Binh cười khổ nói: "Bác sĩ, anh thật biết nói đùa."
"Không đùa thì làm sao rút kim ra cho cậu được? Nhưng cậu cũng rất kiên cường đấy, mặc dù tiêm thuốc tê, nhưng không ít người vẫn kêu đau. Khi đó, tôi chỉ hận không thể gây tê cả người bọn họ. Được rồi, tôi băng bó cho cậu xong là có thể ra ngoài."
Bác sĩ bôi thuốc mỡ cho Tiêu Binh, sau đó dùng băng quấn lên cả cánh tay cho anh, cuối cùng anh mặc quần áo xong, chỗ vải băng bó vết thương cũng được ống tay áo hết đi.
Tiêu Binh ra khỏi phòng cấp cứu liền thấy Diệp Tử sốt ruột nhào tới, anh hôn lên má cô, mỉm cười và nói: "Cô bé ngốc, anh chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay thôi, cũng không phải phẫu thuật nguy hiểm tới tính mạng, em sợ cái gì?"
"Cậu cũng không nên coi thường." Lúc này, bác sĩ cũng đi ra khỏi phòng cấp cữu, vừa tháo khẩu trang xuống vừa nói: “Tổng cộng có bảy cái kim nhỏ như lông trâu đâm xuyên qua cơ bắp, trực tiếp đâm tới xương của cậu. Tôi thật không rõ cậu làm sao chịu được. Nếu đổi thành người khác, hẳn đã sớm đau tới mức hôn mê rồi. Dù đã lấy ra những cái kim này, nhưng trong thời gian tới, cậu tuyệt đối không nên làm việc bằng tay phải, cánh tay chưa thể chịu lực, nếu sơ ý sẽ nguy hiểm cho đến cả cánh tay của cậu. Cậu nhất định phải nhớ kỹ đấy."
Tiêu Binh liền vội vàng nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Được rồi, cậu không cần khách sáo với tôi làm gì, đây là trách nhiệm của tôi thôi. Cậu nên nhớ, không phải tất cả bác sĩ đều giống như viện trưởng trước kia của chúng tôi... Bác sĩ đều có tấm lòng cha mẹ, phần lớn bác sĩ đều là người tốt."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Tôi hiểu điều này."
"Được rồi, cậu về đi. Nhớ đừng để cánh tay ra gió, mấy ngày này có gắng không dùng sức, bằng không cánh tay sẽ dễ dàng bị tàn phế đấy. Qua nửa tháng nữa, cậu lại tới đây, tôi sẽ thay thuốc cho cậu."
"Tôi biết rồi, chúng ta đi trước đây, cảm ơn bác sĩ."
Tiêu Binh và Diệp Tử đi phía trước, những người vệ sĩ kia cẩn thận đi theo trước sau trái phải. Cô đau lòng dùng tay chạm nhẹ vào cánh tay anh, lắng nói: "Anh Binh, anh có nghĩ ra mục đích của đối phương rốt cuộc là gì không... Ba ngày sau, anh sẽ phải lên đấu với người mù kia....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.