Chương 89: Hòa giải?
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Tất cả mọi người biết, màn trình diễn của Tiêu Binh sắp bắt đầu.
Trên thực tế, từ khi mỗi người được ra sinh ra được ở trên thế giới này đều nhất định phải học được cách đóng kịch, loại biểu diễn này không giống với nghệ thuật trên màn ảnh lớn, đóng kịch trong cuộc sống càng chân thật, dối trá và đáng sợ hơn trong ti vi. Cho dù có đôi lúc anh biết rất rõ đối phương đang làm ra vẻ, đầy dối trá, nhưng anh lại cần sự dối trá đó, bất kể là vì mặt mũi, hay là gì khác.
Cho nên, ông Hầu biết mỗi lời Tiêu Binh sẽ nói đều không nhất định là thật lòng, nhưng ông ta cần phải nghe được lời kế tiếp của anh. Những lời này rất quan trọng với thân phận địa vị và mặt mũi của ông ta.
Tiêu Binh nâng chén rượu đã được rót đầy, nhìn ông Hầu và chân thành nói: "Ông Hầu, bởi vì ân oán giữa tôi và Bắc Thiên Vương đã khiến ông phải khó xử. Hơn nữa, trước đó tôi từ chối ý tốt của ông, làm ông mất mặt, ở đây, tôi nhất định phải mời ông một chén, xin lỗi ông."
Lời nói này rất lưu loát, hơn nữa những điều nên nói đều đã nói ra, Tiêu Binh uống một hơi cạn sạch.
Nụ cười trên mặt ông Hầu càng nhiệt tình hơn trước, chỉ vào chỗ ngồi của Tiêu Binh và mỉm cười nói: "Chuyện đã qua thì cho qua đi, hơn nữa đó đều là chuyện giữa những người tuổi trẻ các cậu, không liên quan tới lão già tôi. Cậu ngồi xuống đi."
Tiêu Binh lắc đầu, lại rót đầy một chén rượu và giơ lên, nói càng chân thành, nghiêm túc hơn trước: "Ông Hầu, lần này Tiêu Binh qua đây, thật ra cũng có một chuyện muốn nhờ. Hai ngày này tôi ở trong bệnh viện, có nghe chú Diệp nói về uy danh của ông Hầu, xem như đã hoàn toàn hiểu được, trong lòng không khỏi xúc động. Ông Hầu là người lòng dạ rộng rãi, đổi thành người khác bị tôi làm mất mặt như vậy, sợ rằng đã không tha cho tôi, cho dù không nhằm vào tôi, chỉ sợ cũng sẽ không muốn gặp tôi."
"Trong lòng Tiêu Binh rất kính nể ông Hầu, tất nhiên không muốn làm kẻ thù của ông Hầu. Nhưng Bắc Thiên Vương lại là người của ông. Lần này, tôi cố ý tới đây là muốn hóa chiến tranh thành tơ lụa, ông Hầu thấy chuyện này thế nào? Tôi bằng lòng trực tiếp xin lỗi Bắc Thiên Vương, nhưng vẫn mong ông đứng ra làm người trung gian, nếu không có ông, Bắc Thiên Vương sẽ không bao giờ gặp tôi."
Ông Hầu và Tiêu Binh nhìn nhau, ánh mắt lóe sáng.
Tiêu Binh nói tiếp: "Nếu như chuyện này làm cho ông Hầu thấy khó xử, Tiêu Binh sẽ không làm khó ông, nhưng một chén rượu cảm ơn này, tôi kính trọng cạn trước."
Sau khi Tiêu Binh uống một hơi cạn sạch rồi để cốc xuống, anh vẫn đứng ở đó, nhìn ông Hầu.
Hai người đều là người thông minh, Tiêu Binh tới đây lấy danh nghĩa là xin lỗi, trên thực tế là đưa cho ông Hầu một quân nếu ông ta nhận lời xin lỗi của anh, còn nếu ông ta không đồng ý đứng giữa hòa giải, một mặt là lòng dạ nhỏ nhen, mặt khác lại giống như ông ta không có năng lực trấn áp được Bắc Thiên Vương - thủ hạ của mình.
Tiêu Binh từng bước tỏ ra mình yếu thế, nhưng trên thực tế lại từng bước ép sát, người làm lính chỉ cần dũng mãnh thiện chiến, người làm tướng lại cần phải biết vận dụng tình hình thế nào.
Học được cách phán đoán tình huống, sẽ tiến lùi thoải mái. Mà nếu như có thể kiểm soát tình hình chắc chắn trong tay mình, khi tình hình không có lợi cho mình, có thể tạo ra tình hình có lợi cho mình, như vậy thì có thể từng bước tiền dần với tới việc làm theo ý mình, lấy lùi làm tiến, đây cũng là cảnh giới cao nhất của người làm tướng, rõ ràng Tiêu Binh đã có.
Sau khi hai người nhìn nhau một lát, ông Hầu cười và dùng đũa gõ lên bàn nói: "Còn đứng đó làm gì, nhanh ngồi xuống đi. Thức ăn cũng sắp nguội rồi."
Tiêu Binh cười ha ha, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, bất kể là người thông minh mấy đi nữa, mỗi nước cờ đều không thể tuyệt đối không sai sót, nước cờ vừa rồi cũng có mức độ rủi ro nhất định, một khả năng là ông Hầu thể hiện ra lòng dạ rộng rãi của mình, đồng ý với yêu cầu của anh, còn có một khả năng khác là anh làm vậy sẽ hoàn toàn chọc giận ông Hầu, điều này chẳng khác nào một tai họa lớn với anh.
Rất rõ ràng, Tiêu Binh đã thành công.
Ông Hầu cười nói: "Cậu là người trẻ tuổi được ông Diệp coi trọng, tôi làm sao có thể không coi trọng được? Cậu đến đây đi, bây giờ chúng ta đã xem như là bạn, nếu là chuyện của bạn, tôi tất nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ. Về phía Bắc Thiên Vương, tôi không thể bảo đảm với cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng làm dịu cơn giận của cô ấy, cho cậu một cơ hội nói lời xin lỗi, về phần cuối cùng cô ấy có thể đồng ý hay không, vậy thì lời tôi nói không thể quyết định được. Tôi là một người dân chủ công bằng, từ trước đến nay đều không ép người bên cạnh mình."
Ông Hầu cũng là người vô cùng thông minh, nói như thế, cho dù cuối cùng Bắc Thiên Vương không nể mặt ông ta, ông ta cũng sẽ không mất mặt, trái lại cho người ta một cảm giác khoan dung độ lượng.
Tiêu Binh có sát chiêu, ông Hầu có nước cờ hay, bình tĩnh hóa giải chiêu thức của anh.
Nhưng lần này, mục đích chủ yếu nhất của Tiêu Binh không phải gây xích mích cho quan hệ giữa ông Hầu và Bắc Thiên Vương, mà là ở dưới trường hợp không bất kỳ phần thắng nào, tạm thời ổn định thế lực phía sau Bắc Thiên Vương, để ông Hầu không hành động thiếu suy nghĩ. Kể từ đó, anh chỉ còn phải đối mặt với áp lực từ một mình Bắc Thiên Vương, cho dù chênh lệch thế lực vẫn cách xa, nhưng áp lực tương đối nhỏ hơn.
"Tới đây, Tiểu Binh, tôi giới thiệu với cậu, người này là Mộ Đình Xuyên đã từng ở bên cạnh tôi nhiều năm, là người đáng để tôi tin tưởng."
Người đàn ông trung tuổi đeo kính cận nhìn Tiêu Binh mỉm cười và gật đầu. Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Quả nhiên bên cạnh ông Hầu có rất nhiều nhân tài, vừa nhìn anh Mộ liền biết không phải là người tầm thường."
"Không, cậu Tiêu nói quá lời rồi." Mộ Đình Xuyên mỉm cười nói: “Tôi không chỉ là một người bình thường, còn là người vô cùng tâm thường. Nếu như ông Hầu cho tôi tiền lương quá ít, hẳn tôi đã đi lâu rồi."
Anh ta nói xong, ba người đều phá lên cười. Quả nhiên, địa vị của Mộ Đình Xuyên ở trong phủ Hầu Vương không thấp.
Ngoài mặt, bữa cơm này rất hoà thuận vui vẻ. Khi Tiêu Binh rời đi, Mộ Đình Xuyên tự mình tiễn anh ra khỏi phủ Hầu Vương. Khi thấy xe của phủ chở Tiêu Binh đi xa, anh ta mới xoay người quay vào trong phủ và đi thẳng tới phòng tiếp khách. Ông Hầu ngồi trên vị trí chủ tọa, anh ta ngồi ở chỗ đầu tiên phía dưới ông ta.
Ông Hầu nhấp một hớp trà, nhìn Mộ Đình Xuyên hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
"Nhìn qua khí chất trên người cậu ta giống như một người lính, tính tình phóng khoáng hào hiệp. Nhưng trên thực tế, cậu ta biết tính toán rất sâu chứ không đơn giản như bề ngoài."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Ông Hầu để chén trà xuống và mỉm cười, thản nhiên nói: “Không chỉ biết tính toán sâu, hơn nữa lá gan còn rất lớn, người nhát gan tuyệt đối không dám giở trò này ở trước mặt tôi."
Mộ Đình Xuyên và ông Hầu nhìn nhau cười, sau đó anh ta hỏi: "Chẳng lẽ ông Hầu luyến tiếc tài năng của người trẻ tuổi này, cho nên mới tha thứ cho cậu ta như vậy?"
"Không hổ danh là người đàn ông trong lòng có chí lớn, không ngờ hiểu rõ suy nghĩ của tôi như vậy. Thực lực của người trẻ tuổi này không tầm thường. Đêm hôm đó, cậu ta gần như chấn áp tất cả mọi người trên đài đấu võ. Ngay cả Miyamoto Shinji cũng không thể nhận ra thực lực cậu ta phát ra trước khi ngất xỉu. Nếu nhân vật như vậy có thể rơi vào trong tay tôi...."
Mộ Đình Xuyên nói: "Nhưng tôi cũng hỏi qua ngài Miyamoto, thực lực đáng sợ mà Tiêu Binh phát ra ngày đó hẳn không phải là tình trạng bình thường của cậu ta. Thực lực thật sự của cậu ta chắc chỉ duy trì ở Ám Kình kỳ giữa, còn yếu hơn Chu Minh Vũ đã chết trong tay cậu ta."
Ông Hầu mỉm cười và nói: "Một người còn trẻ mới 26 tuổi đã đạt tới Ám Kình kỳ giữa, chẳng lẽ còn chưa tính là người có tài trên phương diện võ học sao? Hơn nữa, tôi rất có hứng thú với lực lượng ẩn náu trong cơ thể cậu ta. Ít nhất điều này chứng minh cậu ta có năng lực tiềm ẩn, có lẽ có triển vọng lớn."
Mộ Đình Xuyên xúc động nói: "Ông Hầu chính là biển lớn chứa trăm sông, Đình Xuyên tự thấy mình không bằng, chính vì nguyên nhân này mới khiến cho ông có thể đứng đầu một phương, mà Đình Xuyên là người trợ giúp bên cạnh ông."
Ông Hầu khẽ trách: "Ở trong mắt tôi, cậu là bạn tôi, cũng không phân trên dưới."
Mộ Đình Xuyên nghe xong liền cảm động.
Ông Hầu mỉm cười nói: "Được rồi, tôi còn phải gọi điện thoại cho Mẫu Đan... Chỉ sợ là không việc hòa giải sẽ không đơn giản như vậy. Từ trước đến nay, Mẫu Đan nhìn như luôn xem đàn ông là kẻ thù, nhưng khi Chu Minh Vũ chết lại đau buồn như vậy, chẳng lẽ giữa hai người bọn họ có quan hệ đặc biệt nào đó sao? Tôi không quan tâm đến chuyện này, nhưng nếu thật vậy, chỉ sợ tôi không thể làm được người hòa giải rồi."
Ông Hầu lấy di động ra và gọi cho Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử. Sau khi bên kia nghe máy, thái độ Mẫu Đan Tiên Tử cung kính lại rất lạnh lùng hỏi: "Ông Hầu có việc gì muốn căn dặn ạ?"
Hầu gia nghe giọng nói lạnh lùng của cô ta, liền biết được hôm nay mình không có hy vọng làm người hòa giải rồi. Rõ ràng Mẫu Đan Tiên Tử vẫn còn tức giận với ông ta vì chuyện đêm đó. Giống như đánh giá của Mộ Đình Xuyên về ông ta, người này như biển lớn chứa trăm sông, lòng dạ rộng rãi, ông ta cùng thực hiện ân và uy, những người bên cạnh có thể không quá thận trọng ở trước mặt ông ta, nhưng rất kính nể và e sợ. Cho nên cho dù lúc đó Mẫu Đan Tiên Tử tức giận, cũng không dám chống lại lệnh của ông ta, nhưng vào lúc này đã thể hiện ra vài phần bất mãn.
Ông Hầu cười nói: "Mẫu Đan, hôm nay tôi muốn trò chuyện với cô một chút về chuyện đêm hôm đó...."
Mẫu Đan Tiên Tử nói: "Mệnh lệnh của ông Hầu, tôi sao dám không nghe."
"Không, đây cũng không phải là suy nghĩ từ phía bản thân tôi, tôi là suy nghĩ cho cô." Nhìn thấy Mẫu Đan Tiên Tử không tiếp lời, ông Hầu nói tiếp: “Đêm hôm đó, cô không thể giết cậu ta. Đầu tiên, nếu như cô giết chết cậu ta, người trong giới sẽ nghĩ về cô thế nào? Là không thua nổi sao? Thứ hai, cô hai nhà họ Diệp xuất hiện ở bên cạnh cậu ta, nếu như người nhà họ Diệp có vấn đề gì, Diệp Bán Thành sẽ không bỏ qua. Cho dù tôi không để ý tới lão già kia, nhưng tầm ảnh hưởng của ông ta thật sự rất lớn, nếu như ông ta và bên phía chính quyền tạo áp lực, phía trên chưa chắc sẽ gây khó dễ cho tôi, nhưng lẽ nào cô bảo tôi nhẫn tâm vứt xe để bảo vệ tướng soái sao?"
"Cho nên, ngày đó bất kể cô tức giận tới mức nào, cũng không thể giết cậu ta. Hơn nữa, chỉ chết một đàn em mà thôi, cho dù là một cao thủ hàng đầu khó có được, người chết cũng không có cách nào sống lại, sau này cô lại giết cậu ta, không phải là được rồi sao?"
Mẫu Đan Tiên Tử im lặng, ông Hầu mượn cơ hội nói tiếp: "Oan gia nên giải không nên kết."
"Hầu gia, ngài đối xử với tôi không tệ, cái mạng này của Mẫu Đan cũng là ngài, nhưng nếu ngài bảo tôi bỏ xuống ân oán này thì tôi không thể làm được!"
Giọng nói của Mẫu Đan Tiên Tử chắc như đinh đóng cột!
Trên thực tế, từ khi mỗi người được ra sinh ra được ở trên thế giới này đều nhất định phải học được cách đóng kịch, loại biểu diễn này không giống với nghệ thuật trên màn ảnh lớn, đóng kịch trong cuộc sống càng chân thật, dối trá và đáng sợ hơn trong ti vi. Cho dù có đôi lúc anh biết rất rõ đối phương đang làm ra vẻ, đầy dối trá, nhưng anh lại cần sự dối trá đó, bất kể là vì mặt mũi, hay là gì khác.
Cho nên, ông Hầu biết mỗi lời Tiêu Binh sẽ nói đều không nhất định là thật lòng, nhưng ông ta cần phải nghe được lời kế tiếp của anh. Những lời này rất quan trọng với thân phận địa vị và mặt mũi của ông ta.
Tiêu Binh nâng chén rượu đã được rót đầy, nhìn ông Hầu và chân thành nói: "Ông Hầu, bởi vì ân oán giữa tôi và Bắc Thiên Vương đã khiến ông phải khó xử. Hơn nữa, trước đó tôi từ chối ý tốt của ông, làm ông mất mặt, ở đây, tôi nhất định phải mời ông một chén, xin lỗi ông."
Lời nói này rất lưu loát, hơn nữa những điều nên nói đều đã nói ra, Tiêu Binh uống một hơi cạn sạch.
Nụ cười trên mặt ông Hầu càng nhiệt tình hơn trước, chỉ vào chỗ ngồi của Tiêu Binh và mỉm cười nói: "Chuyện đã qua thì cho qua đi, hơn nữa đó đều là chuyện giữa những người tuổi trẻ các cậu, không liên quan tới lão già tôi. Cậu ngồi xuống đi."
Tiêu Binh lắc đầu, lại rót đầy một chén rượu và giơ lên, nói càng chân thành, nghiêm túc hơn trước: "Ông Hầu, lần này Tiêu Binh qua đây, thật ra cũng có một chuyện muốn nhờ. Hai ngày này tôi ở trong bệnh viện, có nghe chú Diệp nói về uy danh của ông Hầu, xem như đã hoàn toàn hiểu được, trong lòng không khỏi xúc động. Ông Hầu là người lòng dạ rộng rãi, đổi thành người khác bị tôi làm mất mặt như vậy, sợ rằng đã không tha cho tôi, cho dù không nhằm vào tôi, chỉ sợ cũng sẽ không muốn gặp tôi."
"Trong lòng Tiêu Binh rất kính nể ông Hầu, tất nhiên không muốn làm kẻ thù của ông Hầu. Nhưng Bắc Thiên Vương lại là người của ông. Lần này, tôi cố ý tới đây là muốn hóa chiến tranh thành tơ lụa, ông Hầu thấy chuyện này thế nào? Tôi bằng lòng trực tiếp xin lỗi Bắc Thiên Vương, nhưng vẫn mong ông đứng ra làm người trung gian, nếu không có ông, Bắc Thiên Vương sẽ không bao giờ gặp tôi."
Ông Hầu và Tiêu Binh nhìn nhau, ánh mắt lóe sáng.
Tiêu Binh nói tiếp: "Nếu như chuyện này làm cho ông Hầu thấy khó xử, Tiêu Binh sẽ không làm khó ông, nhưng một chén rượu cảm ơn này, tôi kính trọng cạn trước."
Sau khi Tiêu Binh uống một hơi cạn sạch rồi để cốc xuống, anh vẫn đứng ở đó, nhìn ông Hầu.
Hai người đều là người thông minh, Tiêu Binh tới đây lấy danh nghĩa là xin lỗi, trên thực tế là đưa cho ông Hầu một quân nếu ông ta nhận lời xin lỗi của anh, còn nếu ông ta không đồng ý đứng giữa hòa giải, một mặt là lòng dạ nhỏ nhen, mặt khác lại giống như ông ta không có năng lực trấn áp được Bắc Thiên Vương - thủ hạ của mình.
Tiêu Binh từng bước tỏ ra mình yếu thế, nhưng trên thực tế lại từng bước ép sát, người làm lính chỉ cần dũng mãnh thiện chiến, người làm tướng lại cần phải biết vận dụng tình hình thế nào.
Học được cách phán đoán tình huống, sẽ tiến lùi thoải mái. Mà nếu như có thể kiểm soát tình hình chắc chắn trong tay mình, khi tình hình không có lợi cho mình, có thể tạo ra tình hình có lợi cho mình, như vậy thì có thể từng bước tiền dần với tới việc làm theo ý mình, lấy lùi làm tiến, đây cũng là cảnh giới cao nhất của người làm tướng, rõ ràng Tiêu Binh đã có.
Sau khi hai người nhìn nhau một lát, ông Hầu cười và dùng đũa gõ lên bàn nói: "Còn đứng đó làm gì, nhanh ngồi xuống đi. Thức ăn cũng sắp nguội rồi."
Tiêu Binh cười ha ha, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, bất kể là người thông minh mấy đi nữa, mỗi nước cờ đều không thể tuyệt đối không sai sót, nước cờ vừa rồi cũng có mức độ rủi ro nhất định, một khả năng là ông Hầu thể hiện ra lòng dạ rộng rãi của mình, đồng ý với yêu cầu của anh, còn có một khả năng khác là anh làm vậy sẽ hoàn toàn chọc giận ông Hầu, điều này chẳng khác nào một tai họa lớn với anh.
Rất rõ ràng, Tiêu Binh đã thành công.
Ông Hầu cười nói: "Cậu là người trẻ tuổi được ông Diệp coi trọng, tôi làm sao có thể không coi trọng được? Cậu đến đây đi, bây giờ chúng ta đã xem như là bạn, nếu là chuyện của bạn, tôi tất nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ. Về phía Bắc Thiên Vương, tôi không thể bảo đảm với cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng làm dịu cơn giận của cô ấy, cho cậu một cơ hội nói lời xin lỗi, về phần cuối cùng cô ấy có thể đồng ý hay không, vậy thì lời tôi nói không thể quyết định được. Tôi là một người dân chủ công bằng, từ trước đến nay đều không ép người bên cạnh mình."
Ông Hầu cũng là người vô cùng thông minh, nói như thế, cho dù cuối cùng Bắc Thiên Vương không nể mặt ông ta, ông ta cũng sẽ không mất mặt, trái lại cho người ta một cảm giác khoan dung độ lượng.
Tiêu Binh có sát chiêu, ông Hầu có nước cờ hay, bình tĩnh hóa giải chiêu thức của anh.
Nhưng lần này, mục đích chủ yếu nhất của Tiêu Binh không phải gây xích mích cho quan hệ giữa ông Hầu và Bắc Thiên Vương, mà là ở dưới trường hợp không bất kỳ phần thắng nào, tạm thời ổn định thế lực phía sau Bắc Thiên Vương, để ông Hầu không hành động thiếu suy nghĩ. Kể từ đó, anh chỉ còn phải đối mặt với áp lực từ một mình Bắc Thiên Vương, cho dù chênh lệch thế lực vẫn cách xa, nhưng áp lực tương đối nhỏ hơn.
"Tới đây, Tiểu Binh, tôi giới thiệu với cậu, người này là Mộ Đình Xuyên đã từng ở bên cạnh tôi nhiều năm, là người đáng để tôi tin tưởng."
Người đàn ông trung tuổi đeo kính cận nhìn Tiêu Binh mỉm cười và gật đầu. Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Quả nhiên bên cạnh ông Hầu có rất nhiều nhân tài, vừa nhìn anh Mộ liền biết không phải là người tầm thường."
"Không, cậu Tiêu nói quá lời rồi." Mộ Đình Xuyên mỉm cười nói: “Tôi không chỉ là một người bình thường, còn là người vô cùng tâm thường. Nếu như ông Hầu cho tôi tiền lương quá ít, hẳn tôi đã đi lâu rồi."
Anh ta nói xong, ba người đều phá lên cười. Quả nhiên, địa vị của Mộ Đình Xuyên ở trong phủ Hầu Vương không thấp.
Ngoài mặt, bữa cơm này rất hoà thuận vui vẻ. Khi Tiêu Binh rời đi, Mộ Đình Xuyên tự mình tiễn anh ra khỏi phủ Hầu Vương. Khi thấy xe của phủ chở Tiêu Binh đi xa, anh ta mới xoay người quay vào trong phủ và đi thẳng tới phòng tiếp khách. Ông Hầu ngồi trên vị trí chủ tọa, anh ta ngồi ở chỗ đầu tiên phía dưới ông ta.
Ông Hầu nhấp một hớp trà, nhìn Mộ Đình Xuyên hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
"Nhìn qua khí chất trên người cậu ta giống như một người lính, tính tình phóng khoáng hào hiệp. Nhưng trên thực tế, cậu ta biết tính toán rất sâu chứ không đơn giản như bề ngoài."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Ông Hầu để chén trà xuống và mỉm cười, thản nhiên nói: “Không chỉ biết tính toán sâu, hơn nữa lá gan còn rất lớn, người nhát gan tuyệt đối không dám giở trò này ở trước mặt tôi."
Mộ Đình Xuyên và ông Hầu nhìn nhau cười, sau đó anh ta hỏi: "Chẳng lẽ ông Hầu luyến tiếc tài năng của người trẻ tuổi này, cho nên mới tha thứ cho cậu ta như vậy?"
"Không hổ danh là người đàn ông trong lòng có chí lớn, không ngờ hiểu rõ suy nghĩ của tôi như vậy. Thực lực của người trẻ tuổi này không tầm thường. Đêm hôm đó, cậu ta gần như chấn áp tất cả mọi người trên đài đấu võ. Ngay cả Miyamoto Shinji cũng không thể nhận ra thực lực cậu ta phát ra trước khi ngất xỉu. Nếu nhân vật như vậy có thể rơi vào trong tay tôi...."
Mộ Đình Xuyên nói: "Nhưng tôi cũng hỏi qua ngài Miyamoto, thực lực đáng sợ mà Tiêu Binh phát ra ngày đó hẳn không phải là tình trạng bình thường của cậu ta. Thực lực thật sự của cậu ta chắc chỉ duy trì ở Ám Kình kỳ giữa, còn yếu hơn Chu Minh Vũ đã chết trong tay cậu ta."
Ông Hầu mỉm cười và nói: "Một người còn trẻ mới 26 tuổi đã đạt tới Ám Kình kỳ giữa, chẳng lẽ còn chưa tính là người có tài trên phương diện võ học sao? Hơn nữa, tôi rất có hứng thú với lực lượng ẩn náu trong cơ thể cậu ta. Ít nhất điều này chứng minh cậu ta có năng lực tiềm ẩn, có lẽ có triển vọng lớn."
Mộ Đình Xuyên xúc động nói: "Ông Hầu chính là biển lớn chứa trăm sông, Đình Xuyên tự thấy mình không bằng, chính vì nguyên nhân này mới khiến cho ông có thể đứng đầu một phương, mà Đình Xuyên là người trợ giúp bên cạnh ông."
Ông Hầu khẽ trách: "Ở trong mắt tôi, cậu là bạn tôi, cũng không phân trên dưới."
Mộ Đình Xuyên nghe xong liền cảm động.
Ông Hầu mỉm cười nói: "Được rồi, tôi còn phải gọi điện thoại cho Mẫu Đan... Chỉ sợ là không việc hòa giải sẽ không đơn giản như vậy. Từ trước đến nay, Mẫu Đan nhìn như luôn xem đàn ông là kẻ thù, nhưng khi Chu Minh Vũ chết lại đau buồn như vậy, chẳng lẽ giữa hai người bọn họ có quan hệ đặc biệt nào đó sao? Tôi không quan tâm đến chuyện này, nhưng nếu thật vậy, chỉ sợ tôi không thể làm được người hòa giải rồi."
Ông Hầu lấy di động ra và gọi cho Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử. Sau khi bên kia nghe máy, thái độ Mẫu Đan Tiên Tử cung kính lại rất lạnh lùng hỏi: "Ông Hầu có việc gì muốn căn dặn ạ?"
Hầu gia nghe giọng nói lạnh lùng của cô ta, liền biết được hôm nay mình không có hy vọng làm người hòa giải rồi. Rõ ràng Mẫu Đan Tiên Tử vẫn còn tức giận với ông ta vì chuyện đêm đó. Giống như đánh giá của Mộ Đình Xuyên về ông ta, người này như biển lớn chứa trăm sông, lòng dạ rộng rãi, ông ta cùng thực hiện ân và uy, những người bên cạnh có thể không quá thận trọng ở trước mặt ông ta, nhưng rất kính nể và e sợ. Cho nên cho dù lúc đó Mẫu Đan Tiên Tử tức giận, cũng không dám chống lại lệnh của ông ta, nhưng vào lúc này đã thể hiện ra vài phần bất mãn.
Ông Hầu cười nói: "Mẫu Đan, hôm nay tôi muốn trò chuyện với cô một chút về chuyện đêm hôm đó...."
Mẫu Đan Tiên Tử nói: "Mệnh lệnh của ông Hầu, tôi sao dám không nghe."
"Không, đây cũng không phải là suy nghĩ từ phía bản thân tôi, tôi là suy nghĩ cho cô." Nhìn thấy Mẫu Đan Tiên Tử không tiếp lời, ông Hầu nói tiếp: “Đêm hôm đó, cô không thể giết cậu ta. Đầu tiên, nếu như cô giết chết cậu ta, người trong giới sẽ nghĩ về cô thế nào? Là không thua nổi sao? Thứ hai, cô hai nhà họ Diệp xuất hiện ở bên cạnh cậu ta, nếu như người nhà họ Diệp có vấn đề gì, Diệp Bán Thành sẽ không bỏ qua. Cho dù tôi không để ý tới lão già kia, nhưng tầm ảnh hưởng của ông ta thật sự rất lớn, nếu như ông ta và bên phía chính quyền tạo áp lực, phía trên chưa chắc sẽ gây khó dễ cho tôi, nhưng lẽ nào cô bảo tôi nhẫn tâm vứt xe để bảo vệ tướng soái sao?"
"Cho nên, ngày đó bất kể cô tức giận tới mức nào, cũng không thể giết cậu ta. Hơn nữa, chỉ chết một đàn em mà thôi, cho dù là một cao thủ hàng đầu khó có được, người chết cũng không có cách nào sống lại, sau này cô lại giết cậu ta, không phải là được rồi sao?"
Mẫu Đan Tiên Tử im lặng, ông Hầu mượn cơ hội nói tiếp: "Oan gia nên giải không nên kết."
"Hầu gia, ngài đối xử với tôi không tệ, cái mạng này của Mẫu Đan cũng là ngài, nhưng nếu ngài bảo tôi bỏ xuống ân oán này thì tôi không thể làm được!"
Giọng nói của Mẫu Đan Tiên Tử chắc như đinh đóng cột!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.