Chương 64: Hoa hồng đỏ, máu đỏ
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
"Anh Binh... Anh Binh."
"Sao vậy?" Tiêu Binh lấy lại tinh thần.
Lý Hồng lo lắng nhìn Tiêu Binh. Vừa rồi anh xoa mặt rồi bỗng nhiên ngẩn người. Cô ấy nói: "Nếu không hôm nay anh về nghỉ trước đi... Có phải mấy ngày nay quá mệt mỏi không?"
"À, không có việc gì đâu...." Tiêu Binh liếc nhìn đồng hồ rồi cười ha hả nói. Khỉ thật, cũng không biết hôm nay làm sao, anh cứ luôn có cảm giác bất an. Chẳng lẽ là vì sáng nay gặp Chu Lệ Á à? Ôi, người phụ nữ đáng thương kia.
Thấy cũng không còn sớm, không bằng đi sớm một chút, cũng có thể về nhà sớm, vì vậy anh nói tiếp: "Vậy mọi người làm đi, tôi vừa lúc có việc về trước một chút."
"Được rồi, anh về trước đi." Lý Hồng hơi lo lắng nói: “Nếu như thấy không thoải mái thì anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không sao đâu."
"Anh biết rồi." Tiêu Binh lau tay và khẽ xoa đầu Lý Hồng, cười rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Hôm nay Tiêu Binh đi sớm trước giờ hẹn gần hai giờ. Anh suy nghĩ một lát rồi không gọi điện cho Chu Lệ Á, dù sao nhà cô ta không xa đây lắm, anh đi thẳng tới đó là được.
Mỗi ngày, Chu Lệ Á đều liều sống liều chết nuôi gia đình. Ông chồng lại ra ngoài nhậu nhoẹt, chơi gái, đánh bạc, từ góc độ một người bạn, anh nên khuyên cô ta thế nào? Thật ra ly hôn mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong lòng cô ta hình như còn có mâu thuẫn nên không thể quyết tâm bỏ người đàn ông kia. Xem ra mình nên khuyên cô ta nhiều hơn.
Tiêu Binh đang suy nghĩ, chợt thấy có mấy người đàn ông áo đen chạy thẳng vào trong con hẻm bên cạnh. Tiêu Binh tò mò dừng lại và nhìn vào trong, thấy Trương Quý từ ngõ đối diện đi qua, trong tay cầm một bó hoa hồng, trong miệng còn khẽ hát.
Mấy người áo đen kia lao thẳng tới trước mặt Trương Quý và vung dao lên chém thẳng về phía anh ta. Anh ta há hốc miệng, trợn tròn mắt không dám tin, cơ thể chậm rãi tuột xuống. Tiêu Binh nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng đến chỗ anh ta. Những người này nghe được tiếng động thì lập tức rời đi.
Tiêu Binh đã không có thời gian đuổi theo bọn họ. Bây giờ quan trọng nhất chính là xem Trương Quý đã chết hay chưa. Cả người anh ta đều đầy vết thương, nằm trong vũng máu, hoa hồng rơi lả tả trước mặt, hoa hồng dính máu càng thêm đỏ, trông thê lương mà tuyệt đẹp.
Tiêu Binh ngồi xổm xuống, ngay sau đó trong mắt lộ ra sự đau thương. Trương Quý bị đâm trúng tim hai phát, hình như động mạch cổ cũng bị cắt đứt, máu đang không ngừng chảy ra. Tiêu Binh nhìn ra ngoài ngõ và tức giận hét lớn: "Xe cấp cứu, xe cấp cứu!!!"
Bộp một tiếng, một bàn tay vỗ vào trên đầu gối của Tiêu Binh. Đó là tay của Trương Quý. Trong tay anh ta còn có một sổ tiết kiệm. Anh ngơ ngác nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta há miệng, trong miệng liền có máu tràn ra. Anh ghé sát tai lại gần, nghe được anh ta vô cùng khó nhọc mới nói được: "Đưa... đưa cho Anh Tử... bảo cô ấy cố gắng... sống... sống tốt... tốt...."
Anh ta cũng không để ý tới việc mình sống hay chết, điều quan trọng với anh ta chính là người phụ nữ kia sống thế nào, đây là mong muốn sâu sắc tới mức nào chứ? Tiêu Binh cầm quyển sổ tiết kiệm ở trong tay. Anh vẫn luôn ghét người đàn ông này, nhưng bây giờ... Trơ mắt nhìn anh ta chết ở trước mắt mình, trong lòng anh thậm chí cảm thấy bức bội không thể nào nói ra được.
Tiêu Binh chậm rãi giơ tay lên, vuốt cho mắt anh ta khép lại. Lúc này đầu hẻm đã có người vây kín. Anh nhặt bó hoa hồng trên mặt đất lên, đi từng bước ra ngoài. Đám người kia đều tránh đường, ánh mắt kinh hoàng nhìn anh. Bọn họ không tận mắt nhìn thấy được cảnh tượng kia, bọn họ không biết rốt cuộc là ai đã giết người này, nhưng không ai dám ngăn cản anh.
Anh Tử... Anh Tử....
Tiêu Binh nghĩ đến cô gái điếm đã đi cùng với Trương Quý, anh lập tức chạy như điên. Cuối cùng, anh đứng lại ở trước một ngôi nhà lớn cũ nát. Đột nhiên có một người đàn bà lớn tuổi xuất hiện ở bên cạnh, kéo áo anh và cười nói: "Ông anh muốn tìm gái à? Nhà chúng tôi cho gái đẹp đấy, chơi một lần liền...."
Tiêu Binh kéo áo bà ta và nhấc lên, giận dữ hét lớn: "Anh Tử, Anh Tử đang ở đâu? Không nói ông đây đốt chỗ của các người!"
Bà ta sợ tới mức trợn tròn mắt, run giọng nói: "Tầng ba... ở tầng ba...."
Tiêu Binh thả bà ta xuống và xông thẳng vào hành lang, chạy về phía tầng ba.
Sau khi đến tầng ba, Tiêu Binh la lớn: "Anh Tử, Anh Tử!"
Mấy gian phòng đều mở ra, một người phụ nữ trong đó chính là Anh Tử mà Tiêu Binh đã từng thấy qua. Cô ta mặc váy ngủ màu trắng. Khi nhìn thấy được anh, vẻ mặt cô ta mờ mịt nói: "Anh là ai?"
Tiêu Binh đi nhanh tới mở miệng thở dài và nói: "Đi vào trong lại nói."
Trong mắt Anh Tử có vẻ bất an, không phải vì trên người Tiêu Binh có dính vài giọt máu, mà trong lòng thấy lo lắng. Cô ta gật đầu đồng ý, mời Tiêu Binh vào rồi đóng cửa lại.
Đây là một phòng nhỏ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, gian phòng không lớn, hơn nữa rất bừa bãi. Thấy Tiêu Binh vẫn đứng yên trong phòng không nhúc nhích, Anh Tử xấu hổ, cười và nói: "Nhà tôi có hơi bừa bãi...."
"Không sao." Tiêu Binh nói không được lưu loát: “Tôi hút thuốc lá được không?"
"Được... Được, không sao. Tôi cũng hút thuốc."
"Ừ." Tiêu Binh móc cái bật lửa ra, bật vài lần mới châm xong điếu thuốc, sau đó hút sâu vài hơi.
Anh Tử ngồi xuống giường, nhìn Tiêu Binh, mãi đến khi thấy anh bình tĩnh lại, cô ta mới dè dặt hỏi: "Tôi thấy anh không giống như tới chơi gái... Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Tiêu Binh nhìn Anh Tử và ép mình phải bình tĩnh lại, hỏi: "Cô... cô biết Trương Quý chứ?"
"À...." Anh Tử nói: “Có biết. Anh ấy... anh ấy làm sao? Có việc gì thế?"
"Ừ."
Tiêu Binh đưa bó hoa hồng trong tay về phía Anh Tử. Cô ta giơ tay cầm lấy, bỗng nhiên cảm thấy hơi dính dính. Chờ tới khi cúi đầu nhìn, lại thấy trên bó hoa hồng dính đầy máu, cô ta sợ hãi kêu lên, bó hoa hồng rơi xuống đất.
Anh Tử thất thần nhìn bó hoa hồng dưới đất, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhìn Tiêu Binh, hỏi: "Anh ấy gặp chuyện không may rồi, đúng không?"
"Đúng." Khóe miệng Tiêu Binh khẽ động vài cái mới vất vả nói ra được: “Chết... Chết rồi."
Ánh mắt Anh Tử bỗng nhiên trở nên đặc biệt đáng sợ, đó không phải là một sự đáng sợ muốn giết người, mà là vẻ đáng sợ của một sự tuyệt vọng đến cực hạn. Đó là một sự tuyệt vọng không còn muốn sống nữa. Tiêu Binh nhìn thấy cũng sợ, anh vội vàng nói: "Tôi biết cô và anh ta là bạn, anh ta...."
"Anh ấy là chồng tôi, là chồng tôi...."
"Cái gì?"
"Tôi nói anh ấy là chồng tôi." Anh Tử hỏi: “Anh ấy chết thế nào?"
Tiêu Binh nói sơ qua những gì mình nhìn thấy được cho Anh Tử biết, sau đó thở dài nói: "Trước khi anh ta chết, trừ bó hoa hồng ra, còn đưa cho tôi sổ tiết kiệm này, bảo tôi giao cho cô. Anh ta bảo cô cố gắng sống cho tốt."
Anh Tử cầm sổ tiết kiệm trong tay và mở ra xem, không ngờ trong đó là hai trăm nghìn!
Hai trăm nghìn, vừa đủ để cô chuộc mình ra khỏi đây, đủ để cho cô về sau sống vui vẻ như một người bình thường.
Anh Tử khóc rống lên. Em tự do, nhưng anh không ở đây, em còn cần tự do này để làm gì.
Anh Tử khóc không ngừng, tiếng khóc làm cho trong lòng Tiêu Binh thấy hơi khó chịu. Diệp Tử nói không sai, người phụ nữ này thật lòng yêu Trương Quý. Mà trước khi anh ta chết vẫn còn nghĩ tới cô ta, có thể thấy được trong lòng anh ta cũng rất yêu cô ta.
Tiêu Binh không biết nên khuyên cô ta thế nào, chỉ có thể để cho cô ta khóc cho thoải mái.
Cuối cùng, Anh Tử cũng nín khóc. Cô ta lau nước mắt, sau đó bình tĩnh nhìn Tiêu Binh. Nhưng cô ta bình tĩnh như vậy làm cho anh thấy đáng sợ hơn là khi khóc, còn làm người ta thấy khó chịu.
Tiêu Binh thở dài nói: "Rõ ràng anh ta chuẩn bị quyển sổ tiết kiệm này cho cô. Tôi không biết tại sao các người lại đến với nhau, tình cảm của hai người cũng rất sâu đậm, nhưng nguyện vọng lớn nhất của anh ta trước khi chết là cô có thể sống tốt."
"Tôi biết anh muốn nói gì." Anh Tử chỉ vào cái ghế bên cạnh, hỏi: “Cám ơn anh có thể nói cho tôi biết những điều này. Anh có hứng thú nghe về chuyện của chúng tôi không?"
Tiêu Binh ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn Anh Tử.
"Tôi bị cha tôi bán đến đây, cha tôi là một con ma bài bạc, sau khi thua tiền, ông ấy bán tôi tới đây với giá hai trăm nghìn. Khi đó tôi vừa mới mười tám tuổi... Ở đây, tôi đã từng gặp rất nhiều loại đàn ông, có sâu mọt xã hội, có lưu manh đường phố, có cả loại trí thức bề ngoài áo mũ chỉnh tề. Nhưng bất kể vẻ ngoài của những người này là đẹp hay xấu, bọn họ chỉ có thể làm cho tôi nghĩ đến hai chữ, buồn nôn!"
"Mãi đến khi tôi gặp anh ấy...."
"Ngày đó, tôi đi ở trên đường thì gặp phải mấy tên lưu manh, chúng đều là khách trước đó từng tới đây chơi, chúng muốn cưỡng bức tôi ngay trên đường."
"Tôi biết mình không sạch sẽ, mình là một gái điếm, nhưng tôi cũng là một phụ nữ. Tôi chỉ trao đổi ích lợi cùng bọn họ, bán dâm cũng chỉ công việc của tôi. Nhưng khi tôi đi trên đường này, không phải là lúc tôi làm việc... Cho nên tôi ra sức chống cự. Đúng lúc đó, anh ấy đã xuất hiện."
"Dáng người anh ấy không cao lớn, vừa gầy lại vừa nhỏ, vậy mà đè lên trên người tôi, dùng cơ thể của anh ấy để bảo vệ tôi. Ngày đó, anh ấy bị đánh tới khắp người đều là vết thương, cuối cùng còn cười đùa nói cho tôi biết, những tên lưu manh kia đã đi rồi, tôi đã không sao nữa rồi."
"Tôi mãi mãi cũng không quên được ngày đó...." Trong mắt Anh Tử rất dịu dàng. Khi một người phụ nữ nói về một người đàn ông mà có thể lộ ra ánh mắt này, vậy chỉ có thể nói rõ một điều, cô ta đã thích người đó....
"Bắt đầu từ ngày đó, hai chúng tôi liền qua lại với nhau. Từ trước đến nay anh ấy chưa từng chê tôi, tôi cũng không chê anh ấy. Chúng tôi đều không quan tâm tới ánh mắt của người khác nhìn mình, bởi vì trong lòng chúng tôi, chỉ có đối phương mới là người hoàn hảo nhất."
"Anh ấy vẫn luôn muốn kiếm tiền giúp tôi chuộc thân, mãi đến vài ngày trước, anh ấy bỗng nhiên hưng phấn nói cho tôi biết, anh ấy nhận được một công việc, chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ có thể cứu tôi ra, sau đó...."
Mũi Anh Tử cảm thấy chua xót, mũi Tiêu Binh cũng vậy.
"Xin lỗi, tôi muốn vào phòng vệ sinh rửa mặt cái đã." Anh Tử đứng dậy, dáng vẻ như mất hồn mất vía đi về phía phòng vệ sinh, sau đó khóa trái cửa phòng. Bên trong nhanh chóng vọng tới tiếng nước chảy và tiếng khóc của cô ta.
Tiêu Binh chống tay lên bàn, nhéo mi tâm và day nhẹ. Đầu anh đau quá.
Tiếng nước vẫn chảy nhưng tiếng khóc chậm rãi dừng lại. Tiêu Binh chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng động gì. Anh bỗng nhiên ngửi thấy được mùi máu, lập tức đứng dậy và lao vội tới, đá văng cửa phòng vệ sinh. Sau đó anh lảo đảo lùi lại vài bước, bịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Anh Tử nằm trên mặt đất, trong tay của cô ta cầm một con mảnh dao lam sắc bén, chỗ cổ họng đã bị cắt, trên đất đầy máu. Gương mặt của cô ta trắng bệch, trong ánh mắt trợn tròn đã mất đi ánh sáng nên có. Mà trước khi chết, không ngờ cô ta lại mỉm cười.
A a a a a a! Vì sao? Vì sao?
Vì sao lại để cho tôi thấy tất cả những điều này?
Vì sao tất cả đều xuất hiện ở ngay trước mắt tôi mà tôi lại không làm được gì?
Vì sao tôi không thể ngăn cản được những bi kịch này xảy ra?
Nước mắt Tiêu Binh tự nhiên chảy ra. Trong lòng anh, Trương Quý đã không phải là người đàn ông thấp nhỏ xấu xí nữa. Anh ta trở nên vô cùng cao lớn. Mà Anh Tử cũng vậy.
Lúc này, cửa phòng bị người ta phá cửa xông vào, một đám đàn ông cao lớn cường tráng cầm gậy lao tới, người đàn ông tóc đỏ dẫn đầu hét lên với Tiêu Binh: "Mẹ nó, mày nói muốn đốt chỗ này của ông đây sao?"
"A a a a a a!" Tiêu Binh trợn trừng mắt, trong đôi mắt đều là tơ máu. Anh nổi giận gầm lên một tiếng, điên cuồng xông qua: “Chết đi!!!!"
"Sao vậy?" Tiêu Binh lấy lại tinh thần.
Lý Hồng lo lắng nhìn Tiêu Binh. Vừa rồi anh xoa mặt rồi bỗng nhiên ngẩn người. Cô ấy nói: "Nếu không hôm nay anh về nghỉ trước đi... Có phải mấy ngày nay quá mệt mỏi không?"
"À, không có việc gì đâu...." Tiêu Binh liếc nhìn đồng hồ rồi cười ha hả nói. Khỉ thật, cũng không biết hôm nay làm sao, anh cứ luôn có cảm giác bất an. Chẳng lẽ là vì sáng nay gặp Chu Lệ Á à? Ôi, người phụ nữ đáng thương kia.
Thấy cũng không còn sớm, không bằng đi sớm một chút, cũng có thể về nhà sớm, vì vậy anh nói tiếp: "Vậy mọi người làm đi, tôi vừa lúc có việc về trước một chút."
"Được rồi, anh về trước đi." Lý Hồng hơi lo lắng nói: “Nếu như thấy không thoải mái thì anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không sao đâu."
"Anh biết rồi." Tiêu Binh lau tay và khẽ xoa đầu Lý Hồng, cười rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Hôm nay Tiêu Binh đi sớm trước giờ hẹn gần hai giờ. Anh suy nghĩ một lát rồi không gọi điện cho Chu Lệ Á, dù sao nhà cô ta không xa đây lắm, anh đi thẳng tới đó là được.
Mỗi ngày, Chu Lệ Á đều liều sống liều chết nuôi gia đình. Ông chồng lại ra ngoài nhậu nhoẹt, chơi gái, đánh bạc, từ góc độ một người bạn, anh nên khuyên cô ta thế nào? Thật ra ly hôn mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong lòng cô ta hình như còn có mâu thuẫn nên không thể quyết tâm bỏ người đàn ông kia. Xem ra mình nên khuyên cô ta nhiều hơn.
Tiêu Binh đang suy nghĩ, chợt thấy có mấy người đàn ông áo đen chạy thẳng vào trong con hẻm bên cạnh. Tiêu Binh tò mò dừng lại và nhìn vào trong, thấy Trương Quý từ ngõ đối diện đi qua, trong tay cầm một bó hoa hồng, trong miệng còn khẽ hát.
Mấy người áo đen kia lao thẳng tới trước mặt Trương Quý và vung dao lên chém thẳng về phía anh ta. Anh ta há hốc miệng, trợn tròn mắt không dám tin, cơ thể chậm rãi tuột xuống. Tiêu Binh nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng đến chỗ anh ta. Những người này nghe được tiếng động thì lập tức rời đi.
Tiêu Binh đã không có thời gian đuổi theo bọn họ. Bây giờ quan trọng nhất chính là xem Trương Quý đã chết hay chưa. Cả người anh ta đều đầy vết thương, nằm trong vũng máu, hoa hồng rơi lả tả trước mặt, hoa hồng dính máu càng thêm đỏ, trông thê lương mà tuyệt đẹp.
Tiêu Binh ngồi xổm xuống, ngay sau đó trong mắt lộ ra sự đau thương. Trương Quý bị đâm trúng tim hai phát, hình như động mạch cổ cũng bị cắt đứt, máu đang không ngừng chảy ra. Tiêu Binh nhìn ra ngoài ngõ và tức giận hét lớn: "Xe cấp cứu, xe cấp cứu!!!"
Bộp một tiếng, một bàn tay vỗ vào trên đầu gối của Tiêu Binh. Đó là tay của Trương Quý. Trong tay anh ta còn có một sổ tiết kiệm. Anh ngơ ngác nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta há miệng, trong miệng liền có máu tràn ra. Anh ghé sát tai lại gần, nghe được anh ta vô cùng khó nhọc mới nói được: "Đưa... đưa cho Anh Tử... bảo cô ấy cố gắng... sống... sống tốt... tốt...."
Anh ta cũng không để ý tới việc mình sống hay chết, điều quan trọng với anh ta chính là người phụ nữ kia sống thế nào, đây là mong muốn sâu sắc tới mức nào chứ? Tiêu Binh cầm quyển sổ tiết kiệm ở trong tay. Anh vẫn luôn ghét người đàn ông này, nhưng bây giờ... Trơ mắt nhìn anh ta chết ở trước mắt mình, trong lòng anh thậm chí cảm thấy bức bội không thể nào nói ra được.
Tiêu Binh chậm rãi giơ tay lên, vuốt cho mắt anh ta khép lại. Lúc này đầu hẻm đã có người vây kín. Anh nhặt bó hoa hồng trên mặt đất lên, đi từng bước ra ngoài. Đám người kia đều tránh đường, ánh mắt kinh hoàng nhìn anh. Bọn họ không tận mắt nhìn thấy được cảnh tượng kia, bọn họ không biết rốt cuộc là ai đã giết người này, nhưng không ai dám ngăn cản anh.
Anh Tử... Anh Tử....
Tiêu Binh nghĩ đến cô gái điếm đã đi cùng với Trương Quý, anh lập tức chạy như điên. Cuối cùng, anh đứng lại ở trước một ngôi nhà lớn cũ nát. Đột nhiên có một người đàn bà lớn tuổi xuất hiện ở bên cạnh, kéo áo anh và cười nói: "Ông anh muốn tìm gái à? Nhà chúng tôi cho gái đẹp đấy, chơi một lần liền...."
Tiêu Binh kéo áo bà ta và nhấc lên, giận dữ hét lớn: "Anh Tử, Anh Tử đang ở đâu? Không nói ông đây đốt chỗ của các người!"
Bà ta sợ tới mức trợn tròn mắt, run giọng nói: "Tầng ba... ở tầng ba...."
Tiêu Binh thả bà ta xuống và xông thẳng vào hành lang, chạy về phía tầng ba.
Sau khi đến tầng ba, Tiêu Binh la lớn: "Anh Tử, Anh Tử!"
Mấy gian phòng đều mở ra, một người phụ nữ trong đó chính là Anh Tử mà Tiêu Binh đã từng thấy qua. Cô ta mặc váy ngủ màu trắng. Khi nhìn thấy được anh, vẻ mặt cô ta mờ mịt nói: "Anh là ai?"
Tiêu Binh đi nhanh tới mở miệng thở dài và nói: "Đi vào trong lại nói."
Trong mắt Anh Tử có vẻ bất an, không phải vì trên người Tiêu Binh có dính vài giọt máu, mà trong lòng thấy lo lắng. Cô ta gật đầu đồng ý, mời Tiêu Binh vào rồi đóng cửa lại.
Đây là một phòng nhỏ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, gian phòng không lớn, hơn nữa rất bừa bãi. Thấy Tiêu Binh vẫn đứng yên trong phòng không nhúc nhích, Anh Tử xấu hổ, cười và nói: "Nhà tôi có hơi bừa bãi...."
"Không sao." Tiêu Binh nói không được lưu loát: “Tôi hút thuốc lá được không?"
"Được... Được, không sao. Tôi cũng hút thuốc."
"Ừ." Tiêu Binh móc cái bật lửa ra, bật vài lần mới châm xong điếu thuốc, sau đó hút sâu vài hơi.
Anh Tử ngồi xuống giường, nhìn Tiêu Binh, mãi đến khi thấy anh bình tĩnh lại, cô ta mới dè dặt hỏi: "Tôi thấy anh không giống như tới chơi gái... Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Tiêu Binh nhìn Anh Tử và ép mình phải bình tĩnh lại, hỏi: "Cô... cô biết Trương Quý chứ?"
"À...." Anh Tử nói: “Có biết. Anh ấy... anh ấy làm sao? Có việc gì thế?"
"Ừ."
Tiêu Binh đưa bó hoa hồng trong tay về phía Anh Tử. Cô ta giơ tay cầm lấy, bỗng nhiên cảm thấy hơi dính dính. Chờ tới khi cúi đầu nhìn, lại thấy trên bó hoa hồng dính đầy máu, cô ta sợ hãi kêu lên, bó hoa hồng rơi xuống đất.
Anh Tử thất thần nhìn bó hoa hồng dưới đất, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhìn Tiêu Binh, hỏi: "Anh ấy gặp chuyện không may rồi, đúng không?"
"Đúng." Khóe miệng Tiêu Binh khẽ động vài cái mới vất vả nói ra được: “Chết... Chết rồi."
Ánh mắt Anh Tử bỗng nhiên trở nên đặc biệt đáng sợ, đó không phải là một sự đáng sợ muốn giết người, mà là vẻ đáng sợ của một sự tuyệt vọng đến cực hạn. Đó là một sự tuyệt vọng không còn muốn sống nữa. Tiêu Binh nhìn thấy cũng sợ, anh vội vàng nói: "Tôi biết cô và anh ta là bạn, anh ta...."
"Anh ấy là chồng tôi, là chồng tôi...."
"Cái gì?"
"Tôi nói anh ấy là chồng tôi." Anh Tử hỏi: “Anh ấy chết thế nào?"
Tiêu Binh nói sơ qua những gì mình nhìn thấy được cho Anh Tử biết, sau đó thở dài nói: "Trước khi anh ta chết, trừ bó hoa hồng ra, còn đưa cho tôi sổ tiết kiệm này, bảo tôi giao cho cô. Anh ta bảo cô cố gắng sống cho tốt."
Anh Tử cầm sổ tiết kiệm trong tay và mở ra xem, không ngờ trong đó là hai trăm nghìn!
Hai trăm nghìn, vừa đủ để cô chuộc mình ra khỏi đây, đủ để cho cô về sau sống vui vẻ như một người bình thường.
Anh Tử khóc rống lên. Em tự do, nhưng anh không ở đây, em còn cần tự do này để làm gì.
Anh Tử khóc không ngừng, tiếng khóc làm cho trong lòng Tiêu Binh thấy hơi khó chịu. Diệp Tử nói không sai, người phụ nữ này thật lòng yêu Trương Quý. Mà trước khi anh ta chết vẫn còn nghĩ tới cô ta, có thể thấy được trong lòng anh ta cũng rất yêu cô ta.
Tiêu Binh không biết nên khuyên cô ta thế nào, chỉ có thể để cho cô ta khóc cho thoải mái.
Cuối cùng, Anh Tử cũng nín khóc. Cô ta lau nước mắt, sau đó bình tĩnh nhìn Tiêu Binh. Nhưng cô ta bình tĩnh như vậy làm cho anh thấy đáng sợ hơn là khi khóc, còn làm người ta thấy khó chịu.
Tiêu Binh thở dài nói: "Rõ ràng anh ta chuẩn bị quyển sổ tiết kiệm này cho cô. Tôi không biết tại sao các người lại đến với nhau, tình cảm của hai người cũng rất sâu đậm, nhưng nguyện vọng lớn nhất của anh ta trước khi chết là cô có thể sống tốt."
"Tôi biết anh muốn nói gì." Anh Tử chỉ vào cái ghế bên cạnh, hỏi: “Cám ơn anh có thể nói cho tôi biết những điều này. Anh có hứng thú nghe về chuyện của chúng tôi không?"
Tiêu Binh ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn Anh Tử.
"Tôi bị cha tôi bán đến đây, cha tôi là một con ma bài bạc, sau khi thua tiền, ông ấy bán tôi tới đây với giá hai trăm nghìn. Khi đó tôi vừa mới mười tám tuổi... Ở đây, tôi đã từng gặp rất nhiều loại đàn ông, có sâu mọt xã hội, có lưu manh đường phố, có cả loại trí thức bề ngoài áo mũ chỉnh tề. Nhưng bất kể vẻ ngoài của những người này là đẹp hay xấu, bọn họ chỉ có thể làm cho tôi nghĩ đến hai chữ, buồn nôn!"
"Mãi đến khi tôi gặp anh ấy...."
"Ngày đó, tôi đi ở trên đường thì gặp phải mấy tên lưu manh, chúng đều là khách trước đó từng tới đây chơi, chúng muốn cưỡng bức tôi ngay trên đường."
"Tôi biết mình không sạch sẽ, mình là một gái điếm, nhưng tôi cũng là một phụ nữ. Tôi chỉ trao đổi ích lợi cùng bọn họ, bán dâm cũng chỉ công việc của tôi. Nhưng khi tôi đi trên đường này, không phải là lúc tôi làm việc... Cho nên tôi ra sức chống cự. Đúng lúc đó, anh ấy đã xuất hiện."
"Dáng người anh ấy không cao lớn, vừa gầy lại vừa nhỏ, vậy mà đè lên trên người tôi, dùng cơ thể của anh ấy để bảo vệ tôi. Ngày đó, anh ấy bị đánh tới khắp người đều là vết thương, cuối cùng còn cười đùa nói cho tôi biết, những tên lưu manh kia đã đi rồi, tôi đã không sao nữa rồi."
"Tôi mãi mãi cũng không quên được ngày đó...." Trong mắt Anh Tử rất dịu dàng. Khi một người phụ nữ nói về một người đàn ông mà có thể lộ ra ánh mắt này, vậy chỉ có thể nói rõ một điều, cô ta đã thích người đó....
"Bắt đầu từ ngày đó, hai chúng tôi liền qua lại với nhau. Từ trước đến nay anh ấy chưa từng chê tôi, tôi cũng không chê anh ấy. Chúng tôi đều không quan tâm tới ánh mắt của người khác nhìn mình, bởi vì trong lòng chúng tôi, chỉ có đối phương mới là người hoàn hảo nhất."
"Anh ấy vẫn luôn muốn kiếm tiền giúp tôi chuộc thân, mãi đến vài ngày trước, anh ấy bỗng nhiên hưng phấn nói cho tôi biết, anh ấy nhận được một công việc, chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ có thể cứu tôi ra, sau đó...."
Mũi Anh Tử cảm thấy chua xót, mũi Tiêu Binh cũng vậy.
"Xin lỗi, tôi muốn vào phòng vệ sinh rửa mặt cái đã." Anh Tử đứng dậy, dáng vẻ như mất hồn mất vía đi về phía phòng vệ sinh, sau đó khóa trái cửa phòng. Bên trong nhanh chóng vọng tới tiếng nước chảy và tiếng khóc của cô ta.
Tiêu Binh chống tay lên bàn, nhéo mi tâm và day nhẹ. Đầu anh đau quá.
Tiếng nước vẫn chảy nhưng tiếng khóc chậm rãi dừng lại. Tiêu Binh chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng động gì. Anh bỗng nhiên ngửi thấy được mùi máu, lập tức đứng dậy và lao vội tới, đá văng cửa phòng vệ sinh. Sau đó anh lảo đảo lùi lại vài bước, bịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Anh Tử nằm trên mặt đất, trong tay của cô ta cầm một con mảnh dao lam sắc bén, chỗ cổ họng đã bị cắt, trên đất đầy máu. Gương mặt của cô ta trắng bệch, trong ánh mắt trợn tròn đã mất đi ánh sáng nên có. Mà trước khi chết, không ngờ cô ta lại mỉm cười.
A a a a a a! Vì sao? Vì sao?
Vì sao lại để cho tôi thấy tất cả những điều này?
Vì sao tất cả đều xuất hiện ở ngay trước mắt tôi mà tôi lại không làm được gì?
Vì sao tôi không thể ngăn cản được những bi kịch này xảy ra?
Nước mắt Tiêu Binh tự nhiên chảy ra. Trong lòng anh, Trương Quý đã không phải là người đàn ông thấp nhỏ xấu xí nữa. Anh ta trở nên vô cùng cao lớn. Mà Anh Tử cũng vậy.
Lúc này, cửa phòng bị người ta phá cửa xông vào, một đám đàn ông cao lớn cường tráng cầm gậy lao tới, người đàn ông tóc đỏ dẫn đầu hét lên với Tiêu Binh: "Mẹ nó, mày nói muốn đốt chỗ này của ông đây sao?"
"A a a a a a!" Tiêu Binh trợn trừng mắt, trong đôi mắt đều là tơ máu. Anh nổi giận gầm lên một tiếng, điên cuồng xông qua: “Chết đi!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.