Chương 65: Hương tan ngọc nát
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Làm như một người lính, điều đầu tiên Tiêu Binh
phải học là bình tĩnh, là cách kìm chế, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã tác
động quá lớn tới tâm lý của anh, anh thậm chí không biết trong lúc mình
tức giận mình đã không kìm chế mà xuống tay thế nào. Khi anh đi ra khỏi
ngôi nhà cũ nát kia, đám người đó đều ngã trên mặt đất, nhưng không bị
thương quá nặng, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, oan có đầu nợ có chủ, anh tất nhiên phải đi tìm người gây ra chuyện này.
Chu Lệ Á cầm một cái ly trong tay, hai chân bắt chéo ngồi ở trên ban công, ngắm toàn cảnh thành phố, cô ta thường cho Tiêu Binh cảm giác đẹp mà lạnh lùng, nhưng lúc này vẻ mặt cô ta giống như bị sương mù che phủ, làm người ta không thể nhìn rõ.
Có lẽ bởi vì không khí quá ngột ngạt, Chu Lỵ Á giơ tay mở một cánh cửa sổ ra, một làn gió nhẹ thổi qua, cô ta giơ tay ra và nhìn vào lòng bàn tay của mình, lẩm bẩm với chính mình: "Rõ ràng trời vẫn rất quang đãng, vì sao mình lại thấy hơi lạnh nhỉ...."
Chu Lệ Á khẽ thở dài. Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Cô ta liếc nhìn đồng hồ. Chắc Tiêu Binh cũng nên tới rồi. Vì vậy cô ta chậm rãi đứng dậy, khi đi về phòng, cô ta còn cởi ra hai cúc áo trên cổ ra, lúc này mới ra khỏi phòng và đi mở của cho anh.
Quả nhiên đứng ở cửa là Tiêu Binh, chỉ có điều vẻ mặt anh nhìn không tốt lắm, Chu Lỵ Á biết ban đầu là mình mời anh tới để an ủi mình, nhưng không biết vì sao nhìn anh càng giống như người cần được an ủi hơn. Hơn nữa cô ta không ngờ cảm giác được sự xa lạ trên người anh, cảm giác này làm cô ta thấy sợ hãi.
"Sao vậy, cô không chào đón tôi tới đây à?"
"Làm gì có chuyện đó chứ! " Chu Lỵ Á nở nụ cười buồn: “Anh thay dép rồi vào đi."
Tiêu Binh đổi dép xong, sau đó đi vào và hỏi: "Sao cô lại ở nhà một vậy? Chồng cô đâu?"
"Anh ta...." Chu Lệ Á thở dài khẽ nói: “Đừng nói tới anh ta nữa, anh vào ngồi trước đi, tôi đi lấy cho anh một chén trà."
Tiêu Binh đi vào phòng khách và ngồi xuống, Chu Lệ Á đi vào trong bếp, mấy phút sau đã cầm một chén trà đi đến, đặt ở bên cạnh anh, sau đó cô ta gượng cười nói: "Cám ơn anh đã đến thăm tôi."
"Đúng rồi." Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: “Lệ Á, cô từng nghĩ tới chuyện ly hôn chưa?"
Chu Lệ Á thở dài, lắc đầu: "Thật ra, tôi đã rất nhiều lần nghĩ ý tới chuyện này, nhưng... nhưng tôi không thể làm thế, tôi không thể có lỗi với chính lương tâm của mình được. Ha ha, có phải anh cảm thấy tôi rất ngu đúng không?"
"Đúng, có lẽ vậy." Tiêu Binh cầm chén trà nóng lên và thổi nhẹ, sau đó hít vào một hơi, mỉm cười nói: “Mùi thơm quá!"
Chu Lệ Á mỉm cười nói: "Nếu thích thì anh uống hết khi còn nóng đi, trà ngon đấy, bình thường tôi cũng không nỡ lấy ra uống đâu."
Tiêu Binh cười híp mắt nói: "Tôi nghe nói thời cổ đại, những người phạm tội chết đều được ăn một bữa cơm ngon trước khi bị xử tử."
Chu Lệ Á giật mình, hỏi: "Tiêu Binh, anh nói vậy là sao?"
"Không có gì, tôi cũng chỉ đang xúc động thôi... Trước đây tôi đã từng đi lính, thường hay phải ra ngoài làm một vài nhiệm vụ đặc biệt, cho nên có mấy thứ vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, một điều trong đó chính là năng lực phân biệt thuốc độc, bằng không sẽ bị người ta đầu độc chết lúc nào không biết."
Vẻ mặt Chu Lệ Á trở nên khó coi, hơi tức giận nói: "Ý anh là tôi dùng thuốc độc để đầu độc anh sao?"
"Thật ra cô vẫn luôn dùng thuốc độc để đầu độc tôi, sắc đẹp chính là thuốc độc, cô chưa nghe qua câu này sao?"
Chu Lệ Á thở hổn hển, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Anh đi ra ngoài đi, chỗ tôi không chào đón anh."
Tiêu Binh lại đứng đó không đi, bình tĩnh nhìn Chu Lệ Á.
Chu Lệ Á chỉ vào Tiêu Binh, tức giận tới mức giọng cũng hơi run rẩy: "Anh... anh thật khốn kiếp."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Cô Chu, cần gì phải tức giận như thế? Thật ra cô giận lên trông vẫn rất xinh, chẳng qua chỉ... quá giả tạo. Hay là cô ngồi xuống, để tôi từ từ nói cho cô nghe vậy."
Chu Lệ Á ngồi xuống và lạnh lùng nói: "Muốn nói gì thì nói đi, chỗ tôi không hề chào đón anh."
Ánh mắt Tiêu Binh nhìn chằm chằm Chu Lệ Á, lạnh lùng nói: "Trương Quý đã chết rồi."
"Cái... cái gì?" Chu Lệ Á rõ ràng hơi kinh ngạc.
Tiêu Binh nói: "Chồng cô đã chết."
Chu Lệ Á đứng lên, gương mặt tái nhợt, người hơi lảo đảo.
Tiêu Binh thở dài nói: "Nếu là một ngày trước, có lẽ tôi còn có thể bị tài biểu diễn của cô mê hoặc, nhưng bây giờ thì không cần phải đóng kịch nữa... Anh ta... Là do cô phái người giết chết đúng không? Vì sao cô phải giết anh ta?"
Giọng Chu Lệ Á khàn khàn nói: "Anh ta? Anh ta chết thật rồi sao? Chết thế nào? Anh lừa tôi, nhất định là anh đang lừa tôi!"
Mắt Chu Lệ Á đỏ hoe, lao tới trước mặt Tiêu Binh và muốn đánh anh, lại bị anh nắm lấy hai tay, sau đó hất cô ta ngã trên sàn nhà. Cô ta chậm rãi đứng lên, hoảng sợ nhìn anh và run rẩy nói: "Anh điên rồi à?"
Tiêu Binh lạnh lùng vô tình nhìn cô ta. Bất kể thế nào, cô ta cũng không tưởng tượng nổi anh sẽ có ánh mắt như vậy, cảm giác ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân lan tràn ra khắp người.
"Trương Quý chưa từng kết hôn, anh ta căn bản không phải là chồng cô. Cô dùng tiền thuê anh ta giúp cô diễn trò, hai trăm nghìn quả là số tiền lớn!"
Cho dù trước khi Trương Quý chết không nói gì, nhưng từ trên người anh ta và Anh Tử, Tiêu Binh đã cảm giác được người như bọn họ dẫu có chết cũng không phản bội lại tình cảm của mình, cho nên câu chuyện giữa anh ta và Chu Lệ Á là bịa đặt.
Quả nhiên, vẻ mặt Chu Lệ Á biến đổi, nhưng trái lại vẫn rất bình tĩnh. Cô ta ngồi xuống ghế sa lon đối diện Tiêu Binh, hỏi: "Anh đã biết hết rồi?"
"Đúng, hôm nay Trương Quý bị giết, tôi gặp được anh ta trước khi chết, cũng biết anh còn yêu một người phụ nữ." Tiêu Binh thở dài: “Người phụ nữ kia chỉ là một gái đứng đường, nhưng tình cảm của bọn họ rất trong sáng, rất đơn thuần, thậm chí vào giây phút đó tôi cảm giác Trương Quý thật vĩ đại. Chu Lệ Á, cô vì đạt được mục đích của mình mà chôn đôi nam nữ yêu nhau say đắm đó vào trong nấm mồ, cô không thấy xấu hổ sao?"
"Không phải là tôi muốn giết chết anh ta." Ánh mắt Chu Lệ Á có phần buồn bã: “Nhưng tôi không đau lòng, cũng không tự trách, anh ta vốn chỉ một công cụ của tôi mà thôi."
"Không phải là cô phái người giết anh ta, vậy dĩ nhiên là người phía sau cô phái người làm thế. Chu Lệ Á, trước khi tới đây, tôi vẫn hi vọng tất cả suy đoán của mình đều là giả, nhưng sau khi đi vào phòng này, tất cả đều tan vỡ. Đầu tiên là camera pinhole trong phòng... Cô cho rằng có thể giấu được tôi sao?"
Chu Lệ Á kinh hoàng nhìn Tiêu Binh, trong đầu của cô ta xuất hiện hai chữ, ác quỷ!
Tiêu Binh đứng lên, nhìn về phía trên góc tường, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, chỉ về phía camera pinhole được giấu rất bí mật.
Mà trong một phòng nào đó ở Thiên Vương Điện, Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử cùng Chu Minh Vũ - cao thủ luôn ở bên cạnh cô ta đang nhìn. Khi Tiêu Binh chỉ tay về phía cameras, gương mặt lạnh lùng của Chu Minh Vũ không khỏi biến sắc. Bởi vì Mẫu Đan Tiên Tử che mặt, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt cô ta thế nào, nhưng con ngươi của cô ta đã nhanh chóng co lại, trong mắt có phần kinh ngạc và tức giận.
Vẻ mặt Tiêu Binh lạnh lùng cười, chỉ vào cameras nói với giọng điệu lẫm liệt lại ngang ngược: "Bất kể các người là ai, bây giờ các người đã chọc giận tôi rồi. Tôi nói cho các người biết… từ giờ trở đi... tôi sẽ giết chết các người. Có vài người đã chết vì tôi, vậy tôi lại muốn các người phải lấy mạng đền mạng!"
Sau khi nói xong, Tiêu Binh bấm tay bắn ra, một viên bi thép trong tay anh bay vụt ra ngoài, rắc một tiếng, cameras đã vỡ nát. Trên video giám sát trong gian phòng ở Thiên Vương Điện cũng tối lại.
Bốp một tiếng, Mẫu Đan Tiên Tử vỗ mạnh vào tay vịn ghế, nó lập tức bị đập gãy. Ngực cô ta không ngừng phập phồng lên xuống, trong giọng nói thể hiện ra sự tức giận: "Hắn... Hắn cũng dám uy hiếp tôi. Tên Tiêu Binh này không thể không chết!"
Sau khi Tiêu Binh phá hỏng camera theo dõi, anh chậm rãi ngồi về chỗ của mình, bình tĩnh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: "Nói đi, người đứng sau tất cả những điều này rốt cuộc là ai? Còn nữa, sao lần trước tôi uống rượu, cô đã có cơ hội mà không bỏ thuốc độc giết tôi, mà lần này... trong trà lại có độc."
Tất cả đều bị Tiêu Binh nhìn ra được, Chu Lệ Á tất nhiên không cần thiết phải che giấu nữa, cô ta biết mình sẽ phải chết. Từ ánh mắt của Tiêu Binh hôm nay, cô ta có thể nhìn ra, mình đã không thể dựa vào sắc đẹp để cám dỗ người đàn ông này nữa. Nói cách khác, vũ khí mạnh nhất của cô ta đã mất đi tác dụng, hôm nay cô ta không thể không chết.
Chu Lệ Á suy nghĩ thông suốt những điều này, trái lại bình tĩnh, thản nhiên nhìn Tiêu Binh nói: "Bởi vì lần trước tôi muốn giảm đi sự đề phòng của anh đối với tôi, tiếp theo mới có thể bảo đảm tuyệt đối không có sai sót gì. Còn một điểm quan trọng hơn là chủ nhân của tôi hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy anh đắm chìm trong đó, muốn chứng minh anh là một người đàn ông háo sắc, đáng tiếc cô ta đã thất vọng... Cho nên lần này cô ta bảo tôi kết thúc tính mạng của anh."
Tiêu Binh cười lạnh nói: "Cô ta lại còn muốn tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này?"
"Đúng... Cho nên cô ta bảo lắp camera theo dõi, không ngờ trái lại trở thành sơ hở thứ hai."
Tiêu Binh thở dài, nói: "Được rồi, cô nói đi, chủ nhân của cô là ai?"
"Tôi không thể nói được." Chu Lệ Á nhìn Tiêu Binh, nói: “Anh có thể giết tôi, nhưng tôi không thể nói ra... Chủ nhân của tôi có ơn với tôi, cho dù có chết tôi cũng không thể nói ra."
"Tôi đã hiểu." Tiêu Binh chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên quát lớn: "Tại sao Bắc Thiên Vương muốn giết tôi?"
Chu Lệ Á buột miệng nói: "Không phải là chủ nhân nhà tôi, là Tạ Luân yêu cầu cô ấy giết...."
Sau khi nói xong, gương mặt Chu Lệ Á trắng bệch, Tiêu Binh cười lạnh và khẽ gật đầu: "Quả nhiên là vậy. Tạ Luân tìm đến Bắc Thiên Vương, Bắc Thiên Vương liền thu xếp cho cô tới dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi, sau đó lấy tính mạng của tôi. Thật hay cho một Tạ Luân không biết lợi hại, thật hay cho một Bắc Thiên Vương!"
Sau khi Tiêu Binh nói xong thì bước nhanh về phía cửa. Chu Lệ Á bỗng nhiên kêu lên: "Vì sao anh không giết tôi?"
"Tôi không giết cô... Bởi vì cô cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị số phận an bài... Hơn nữa, người chết hôm nay đã đủ nhiều rồi."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh đi tới cửa và thay giày, mở cửa rời đi, để lại một mình Chu Lệ Á ở trong phòng khách.
Chu Lệ Á lảo đảo đi tới chỗ Tiêu Binh vừa ngồi, cầm chén trà đã pha cho anh lên, sau đó mở miệng đổ vào trong họng, lảo đảo bước đi, vừa khóc vừa cười. Chẳng bao lâu, bụng cô ta quặn đau, gương mặt bắt đầu tím tái, trong mũi, trong miệng, trong tai đều có máu chảy ra, là máu màu đen....
Chương 65: Hương tan ngọc nát
Làm như một người lính, điều đầu tiên Tiêu Binh phải học là bình tĩnh, là cách kìm chế, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã tác động quá lớn tới tâm lý của anh, anh thậm chí không biết trong lúc mình tức giận mình đã không kìm chế mà xuống tay thế nào. Khi anh đi ra khỏi ngôi nhà cũ nát kia, đám người đó đều ngã trên mặt đất, nhưng không bị thương quá nặng, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, oan có đầu nợ có chủ, anh tất nhiên phải đi tìm người gây ra chuyện này.
Chu Lệ Á cầm một cái ly trong tay, hai chân bắt chéo ngồi ở trên ban công, ngắm toàn cảnh thành phố, cô ta thường cho Tiêu Binh cảm giác đẹp mà lạnh lùng, nhưng lúc này vẻ mặt cô ta giống như bị sương mù che phủ, làm người ta không thể nhìn rõ.
Có lẽ bởi vì không khí quá ngột ngạt, Chu Lỵ Á giơ tay mở một cánh cửa sổ ra, một làn gió nhẹ thổi qua, cô ta giơ tay ra và nhìn vào lòng bàn tay của mình, lẩm bẩm với chính mình: "Rõ ràng trời vẫn rất quang đãng, vì sao mình lại thấy hơi lạnh nhỉ...."
Chu Lệ Á khẽ thở dài. Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Cô ta liếc nhìn đồng hồ. Chắc Tiêu Binh cũng nên tới rồi. Vì vậy cô ta chậm rãi đứng dậy, khi đi về phòng, cô ta còn cởi ra hai cúc áo trên cổ ra, lúc này mới ra khỏi phòng và đi mở của cho anh.
Quả nhiên đứng ở cửa là Tiêu Binh, chỉ có điều vẻ mặt anh nhìn không tốt lắm, Chu Lỵ Á biết ban đầu là mình mời anh tới để an ủi mình, nhưng không biết vì sao nhìn anh càng giống như người cần được an ủi hơn. Hơn nữa cô ta không ngờ cảm giác được sự xa lạ trên người anh, cảm giác này làm cô ta thấy sợ hãi.
"Sao vậy, cô không chào đón tôi tới đây à?"
"Làm gì có chuyện đó chứ! " Chu Lỵ Á nở nụ cười buồn: “Anh thay dép rồi vào đi."
Tiêu Binh đổi dép xong, sau đó đi vào và hỏi: "Sao cô lại ở nhà một vậy? Chồng cô đâu?"
"Anh ta...." Chu Lệ Á thở dài khẽ nói: “Đừng nói tới anh ta nữa, anh vào ngồi trước đi, tôi đi lấy cho anh một chén trà."
Tiêu Binh đi vào phòng khách và ngồi xuống, Chu Lệ Á đi vào trong bếp, mấy phút sau đã cầm một chén trà đi đến, đặt ở bên cạnh anh, sau đó cô ta gượng cười nói: "Cám ơn anh đã đến thăm tôi."
"Đúng rồi." Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: “Lệ Á, cô từng nghĩ tới chuyện ly hôn chưa?"
Chu Lệ Á thở dài, lắc đầu: "Thật ra, tôi đã rất nhiều lần nghĩ ý tới chuyện này, nhưng... nhưng tôi không thể làm thế, tôi không thể có lỗi với chính lương tâm của mình được. Ha ha, có phải anh cảm thấy tôi rất ngu đúng không?"
"Đúng, có lẽ vậy." Tiêu Binh cầm chén trà nóng lên và thổi nhẹ, sau đó hít vào một hơi, mỉm cười nói: “Mùi thơm quá!"
Chu Lệ Á mỉm cười nói: "Nếu thích thì anh uống hết khi còn nóng đi, trà ngon đấy, bình thường tôi cũng không nỡ lấy ra uống đâu."
Tiêu Binh cười híp mắt nói: "Tôi nghe nói thời cổ đại, những người phạm tội chết đều được ăn một bữa cơm ngon trước khi bị xử tử."
Chu Lệ Á giật mình, hỏi: "Tiêu Binh, anh nói vậy là sao?"
"Không có gì, tôi cũng chỉ đang xúc động thôi... Trước đây tôi đã từng đi lính, thường hay phải ra ngoài làm một vài nhiệm vụ đặc biệt, cho nên có mấy thứ vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, một điều trong đó chính là năng lực phân biệt thuốc độc, bằng không sẽ bị người ta đầu độc chết lúc nào không biết."
Vẻ mặt Chu Lệ Á trở nên khó coi, hơi tức giận nói: "Ý anh là tôi dùng thuốc độc để đầu độc anh sao?"
"Thật ra cô vẫn luôn dùng thuốc độc để đầu độc tôi, sắc đẹp chính là thuốc độc, cô chưa nghe qua câu này sao?"
Chu Lệ Á thở hổn hển, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Anh đi ra ngoài đi, chỗ tôi không chào đón anh."
Tiêu Binh lại đứng đó không đi, bình tĩnh nhìn Chu Lệ Á.
Chu Lệ Á chỉ vào Tiêu Binh, tức giận tới mức giọng cũng hơi run rẩy: "Anh... anh thật khốn kiếp."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Cô Chu, cần gì phải tức giận như thế? Thật ra cô giận lên trông vẫn rất xinh, chẳng qua chỉ... quá giả tạo. Hay là cô ngồi xuống, để tôi từ từ nói cho cô nghe vậy."
Chu Lệ Á ngồi xuống và lạnh lùng nói: "Muốn nói gì thì nói đi, chỗ tôi không hề chào đón anh."
Ánh mắt Tiêu Binh nhìn chằm chằm Chu Lệ Á, lạnh lùng nói: "Trương Quý đã chết rồi."
"Cái... cái gì?" Chu Lệ Á rõ ràng hơi kinh ngạc.
Tiêu Binh nói: "Chồng cô đã chết."
Chu Lệ Á đứng lên, gương mặt tái nhợt, người hơi lảo đảo.
Tiêu Binh thở dài nói: "Nếu là một ngày trước, có lẽ tôi còn có thể bị tài biểu diễn của cô mê hoặc, nhưng bây giờ thì không cần phải đóng kịch nữa... Anh ta... Là do cô phái người giết chết đúng không? Vì sao cô phải giết anh ta?"
Giọng Chu Lệ Á khàn khàn nói: "Anh ta? Anh ta chết thật rồi sao? Chết thế nào? Anh lừa tôi, nhất định là anh đang lừa tôi!"
Mắt Chu Lệ Á đỏ hoe, lao tới trước mặt Tiêu Binh và muốn đánh anh, lại bị anh nắm lấy hai tay, sau đó hất cô ta ngã trên sàn nhà. Cô ta chậm rãi đứng lên, hoảng sợ nhìn anh và run rẩy nói: "Anh điên rồi à?"
Tiêu Binh lạnh lùng vô tình nhìn cô ta. Bất kể thế nào, cô ta cũng không tưởng tượng nổi anh sẽ có ánh mắt như vậy, cảm giác ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân lan tràn ra khắp người.
"Trương Quý chưa từng kết hôn, anh ta căn bản không phải là chồng cô. Cô dùng tiền thuê anh ta giúp cô diễn trò, hai trăm nghìn quả là số tiền lớn!"
Cho dù trước khi Trương Quý chết không nói gì, nhưng từ trên người anh ta và Anh Tử, Tiêu Binh đã cảm giác được người như bọn họ dẫu có chết cũng không phản bội lại tình cảm của mình, cho nên câu chuyện giữa anh ta và Chu Lệ Á là bịa đặt.
Quả nhiên, vẻ mặt Chu Lệ Á biến đổi, nhưng trái lại vẫn rất bình tĩnh. Cô ta ngồi xuống ghế sa lon đối diện Tiêu Binh, hỏi: "Anh đã biết hết rồi?"
"Đúng, hôm nay Trương Quý bị giết, tôi gặp được anh ta trước khi chết, cũng biết anh còn yêu một người phụ nữ." Tiêu Binh thở dài: “Người phụ nữ kia chỉ là một gái đứng đường, nhưng tình cảm của bọn họ rất trong sáng, rất đơn thuần, thậm chí vào giây phút đó tôi cảm giác Trương Quý thật vĩ đại. Chu Lệ Á, cô vì đạt được mục đích của mình mà chôn đôi nam nữ yêu nhau say đắm đó vào trong nấm mồ, cô không thấy xấu hổ sao?"
"Không phải là tôi muốn giết chết anh ta." Ánh mắt Chu Lệ Á có phần buồn bã: “Nhưng tôi không đau lòng, cũng không tự trách, anh ta vốn chỉ một công cụ của tôi mà thôi."
"Không phải là cô phái người giết anh ta, vậy dĩ nhiên là người phía sau cô phái người làm thế. Chu Lệ Á, trước khi tới đây, tôi vẫn hi vọng tất cả suy đoán của mình đều là giả, nhưng sau khi đi vào phòng này, tất cả đều tan vỡ. Đầu tiên là camera pinhole trong phòng... Cô cho rằng có thể giấu được tôi sao?"
Chu Lệ Á kinh hoàng nhìn Tiêu Binh, trong đầu của cô ta xuất hiện hai chữ, ác quỷ!
Tiêu Binh đứng lên, nhìn về phía trên góc tường, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, chỉ về phía camera pinhole được giấu rất bí mật.
Mà trong một phòng nào đó ở Thiên Vương Điện, Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử cùng Chu Minh Vũ - cao thủ luôn ở bên cạnh cô ta đang nhìn. Khi Tiêu Binh chỉ tay về phía cameras, gương mặt lạnh lùng của Chu Minh Vũ không khỏi biến sắc. Bởi vì Mẫu Đan Tiên Tử che mặt, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt cô ta thế nào, nhưng con ngươi của cô ta đã nhanh chóng co lại, trong mắt có phần kinh ngạc và tức giận.
Vẻ mặt Tiêu Binh lạnh lùng cười, chỉ vào cameras nói với giọng điệu lẫm liệt lại ngang ngược: "Bất kể các người là ai, bây giờ các người đã chọc giận tôi rồi. Tôi nói cho các người biết… từ giờ trở đi... tôi sẽ giết chết các người. Có vài người đã chết vì tôi, vậy tôi lại muốn các người phải lấy mạng đền mạng!"
Sau khi nói xong, Tiêu Binh bấm tay bắn ra, một viên bi thép trong tay anh bay vụt ra ngoài, rắc một tiếng, cameras đã vỡ nát. Trên video giám sát trong gian phòng ở Thiên Vương Điện cũng tối lại.
Bốp một tiếng, Mẫu Đan Tiên Tử vỗ mạnh vào tay vịn ghế, nó lập tức bị đập gãy. Ngực cô ta không ngừng phập phồng lên xuống, trong giọng nói thể hiện ra sự tức giận: "Hắn... Hắn cũng dám uy hiếp tôi. Tên Tiêu Binh này không thể không chết!"
Sau khi Tiêu Binh phá hỏng camera theo dõi, anh chậm rãi ngồi về chỗ của mình, bình tĩnh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: "Nói đi, người đứng sau tất cả những điều này rốt cuộc là ai? Còn nữa, sao lần trước tôi uống rượu, cô đã có cơ hội mà không bỏ thuốc độc giết tôi, mà lần này... trong trà lại có độc."
Tất cả đều bị Tiêu Binh nhìn ra được, Chu Lệ Á tất nhiên không cần thiết phải che giấu nữa, cô ta biết mình sẽ phải chết. Từ ánh mắt của Tiêu Binh hôm nay, cô ta có thể nhìn ra, mình đã không thể dựa vào sắc đẹp để cám dỗ người đàn ông này nữa. Nói cách khác, vũ khí mạnh nhất của cô ta đã mất đi tác dụng, hôm nay cô ta không thể không chết.
Chu Lệ Á suy nghĩ thông suốt những điều này, trái lại bình tĩnh, thản nhiên nhìn Tiêu Binh nói: "Bởi vì lần trước tôi muốn giảm đi sự đề phòng của anh đối với tôi, tiếp theo mới có thể bảo đảm tuyệt đối không có sai sót gì. Còn một điểm quan trọng hơn là chủ nhân của tôi hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy anh đắm chìm trong đó, muốn chứng minh anh là một người đàn ông háo sắc, đáng tiếc cô ta đã thất vọng... Cho nên lần này cô ta bảo tôi kết thúc tính mạng của anh."
Tiêu Binh cười lạnh nói: "Cô ta lại còn muốn tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này?"
"Đúng... Cho nên cô ta bảo lắp camera theo dõi, không ngờ trái lại trở thành sơ hở thứ hai."
Tiêu Binh thở dài, nói: "Được rồi, cô nói đi, chủ nhân của cô là ai?"
"Tôi không thể nói được." Chu Lệ Á nhìn Tiêu Binh, nói: “Anh có thể giết tôi, nhưng tôi không thể nói ra... Chủ nhân của tôi có ơn với tôi, cho dù có chết tôi cũng không thể nói ra."
"Tôi đã hiểu." Tiêu Binh chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên quát lớn: "Tại sao Bắc Thiên Vương muốn giết tôi?"
Chu Lệ Á buột miệng nói: "Không phải là chủ nhân nhà tôi, là Tạ Luân yêu cầu cô ấy giết...."
Sau khi nói xong, gương mặt Chu Lệ Á trắng bệch, Tiêu Binh cười lạnh và khẽ gật đầu: "Quả nhiên là vậy. Tạ Luân tìm đến Bắc Thiên Vương, Bắc Thiên Vương liền thu xếp cho cô tới dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi, sau đó lấy tính mạng của tôi. Thật hay cho một Tạ Luân không biết lợi hại, thật hay cho một Bắc Thiên Vương!"
Sau khi Tiêu Binh nói xong thì bước nhanh về phía cửa. Chu Lệ Á bỗng nhiên kêu lên: "Vì sao anh không giết tôi?"
"Tôi không giết cô... Bởi vì cô cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị số phận an bài... Hơn nữa, người chết hôm nay đã đủ nhiều rồi."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh đi tới cửa và thay giày, mở cửa rời đi, để lại một mình Chu Lệ Á ở trong phòng khách.
Chu Lệ Á lảo đảo đi tới chỗ Tiêu Binh vừa ngồi, cầm chén trà đã pha cho anh lên, sau đó mở miệng đổ vào trong họng, lảo đảo bước đi, vừa khóc vừa cười. Chẳng bao lâu, bụng cô ta quặn đau, gương mặt bắt đầu tím tái, trong mũi, trong miệng, trong tai đều có máu chảy ra, là máu màu đen....
Chu Lệ Á cầm một cái ly trong tay, hai chân bắt chéo ngồi ở trên ban công, ngắm toàn cảnh thành phố, cô ta thường cho Tiêu Binh cảm giác đẹp mà lạnh lùng, nhưng lúc này vẻ mặt cô ta giống như bị sương mù che phủ, làm người ta không thể nhìn rõ.
Có lẽ bởi vì không khí quá ngột ngạt, Chu Lỵ Á giơ tay mở một cánh cửa sổ ra, một làn gió nhẹ thổi qua, cô ta giơ tay ra và nhìn vào lòng bàn tay của mình, lẩm bẩm với chính mình: "Rõ ràng trời vẫn rất quang đãng, vì sao mình lại thấy hơi lạnh nhỉ...."
Chu Lệ Á khẽ thở dài. Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Cô ta liếc nhìn đồng hồ. Chắc Tiêu Binh cũng nên tới rồi. Vì vậy cô ta chậm rãi đứng dậy, khi đi về phòng, cô ta còn cởi ra hai cúc áo trên cổ ra, lúc này mới ra khỏi phòng và đi mở của cho anh.
Quả nhiên đứng ở cửa là Tiêu Binh, chỉ có điều vẻ mặt anh nhìn không tốt lắm, Chu Lỵ Á biết ban đầu là mình mời anh tới để an ủi mình, nhưng không biết vì sao nhìn anh càng giống như người cần được an ủi hơn. Hơn nữa cô ta không ngờ cảm giác được sự xa lạ trên người anh, cảm giác này làm cô ta thấy sợ hãi.
"Sao vậy, cô không chào đón tôi tới đây à?"
"Làm gì có chuyện đó chứ! " Chu Lỵ Á nở nụ cười buồn: “Anh thay dép rồi vào đi."
Tiêu Binh đổi dép xong, sau đó đi vào và hỏi: "Sao cô lại ở nhà một vậy? Chồng cô đâu?"
"Anh ta...." Chu Lệ Á thở dài khẽ nói: “Đừng nói tới anh ta nữa, anh vào ngồi trước đi, tôi đi lấy cho anh một chén trà."
Tiêu Binh đi vào phòng khách và ngồi xuống, Chu Lệ Á đi vào trong bếp, mấy phút sau đã cầm một chén trà đi đến, đặt ở bên cạnh anh, sau đó cô ta gượng cười nói: "Cám ơn anh đã đến thăm tôi."
"Đúng rồi." Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: “Lệ Á, cô từng nghĩ tới chuyện ly hôn chưa?"
Chu Lệ Á thở dài, lắc đầu: "Thật ra, tôi đã rất nhiều lần nghĩ ý tới chuyện này, nhưng... nhưng tôi không thể làm thế, tôi không thể có lỗi với chính lương tâm của mình được. Ha ha, có phải anh cảm thấy tôi rất ngu đúng không?"
"Đúng, có lẽ vậy." Tiêu Binh cầm chén trà nóng lên và thổi nhẹ, sau đó hít vào một hơi, mỉm cười nói: “Mùi thơm quá!"
Chu Lệ Á mỉm cười nói: "Nếu thích thì anh uống hết khi còn nóng đi, trà ngon đấy, bình thường tôi cũng không nỡ lấy ra uống đâu."
Tiêu Binh cười híp mắt nói: "Tôi nghe nói thời cổ đại, những người phạm tội chết đều được ăn một bữa cơm ngon trước khi bị xử tử."
Chu Lệ Á giật mình, hỏi: "Tiêu Binh, anh nói vậy là sao?"
"Không có gì, tôi cũng chỉ đang xúc động thôi... Trước đây tôi đã từng đi lính, thường hay phải ra ngoài làm một vài nhiệm vụ đặc biệt, cho nên có mấy thứ vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, một điều trong đó chính là năng lực phân biệt thuốc độc, bằng không sẽ bị người ta đầu độc chết lúc nào không biết."
Vẻ mặt Chu Lệ Á trở nên khó coi, hơi tức giận nói: "Ý anh là tôi dùng thuốc độc để đầu độc anh sao?"
"Thật ra cô vẫn luôn dùng thuốc độc để đầu độc tôi, sắc đẹp chính là thuốc độc, cô chưa nghe qua câu này sao?"
Chu Lệ Á thở hổn hển, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Anh đi ra ngoài đi, chỗ tôi không chào đón anh."
Tiêu Binh lại đứng đó không đi, bình tĩnh nhìn Chu Lệ Á.
Chu Lệ Á chỉ vào Tiêu Binh, tức giận tới mức giọng cũng hơi run rẩy: "Anh... anh thật khốn kiếp."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Cô Chu, cần gì phải tức giận như thế? Thật ra cô giận lên trông vẫn rất xinh, chẳng qua chỉ... quá giả tạo. Hay là cô ngồi xuống, để tôi từ từ nói cho cô nghe vậy."
Chu Lệ Á ngồi xuống và lạnh lùng nói: "Muốn nói gì thì nói đi, chỗ tôi không hề chào đón anh."
Ánh mắt Tiêu Binh nhìn chằm chằm Chu Lệ Á, lạnh lùng nói: "Trương Quý đã chết rồi."
"Cái... cái gì?" Chu Lệ Á rõ ràng hơi kinh ngạc.
Tiêu Binh nói: "Chồng cô đã chết."
Chu Lệ Á đứng lên, gương mặt tái nhợt, người hơi lảo đảo.
Tiêu Binh thở dài nói: "Nếu là một ngày trước, có lẽ tôi còn có thể bị tài biểu diễn của cô mê hoặc, nhưng bây giờ thì không cần phải đóng kịch nữa... Anh ta... Là do cô phái người giết chết đúng không? Vì sao cô phải giết anh ta?"
Giọng Chu Lệ Á khàn khàn nói: "Anh ta? Anh ta chết thật rồi sao? Chết thế nào? Anh lừa tôi, nhất định là anh đang lừa tôi!"
Mắt Chu Lệ Á đỏ hoe, lao tới trước mặt Tiêu Binh và muốn đánh anh, lại bị anh nắm lấy hai tay, sau đó hất cô ta ngã trên sàn nhà. Cô ta chậm rãi đứng lên, hoảng sợ nhìn anh và run rẩy nói: "Anh điên rồi à?"
Tiêu Binh lạnh lùng vô tình nhìn cô ta. Bất kể thế nào, cô ta cũng không tưởng tượng nổi anh sẽ có ánh mắt như vậy, cảm giác ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân lan tràn ra khắp người.
"Trương Quý chưa từng kết hôn, anh ta căn bản không phải là chồng cô. Cô dùng tiền thuê anh ta giúp cô diễn trò, hai trăm nghìn quả là số tiền lớn!"
Cho dù trước khi Trương Quý chết không nói gì, nhưng từ trên người anh ta và Anh Tử, Tiêu Binh đã cảm giác được người như bọn họ dẫu có chết cũng không phản bội lại tình cảm của mình, cho nên câu chuyện giữa anh ta và Chu Lệ Á là bịa đặt.
Quả nhiên, vẻ mặt Chu Lệ Á biến đổi, nhưng trái lại vẫn rất bình tĩnh. Cô ta ngồi xuống ghế sa lon đối diện Tiêu Binh, hỏi: "Anh đã biết hết rồi?"
"Đúng, hôm nay Trương Quý bị giết, tôi gặp được anh ta trước khi chết, cũng biết anh còn yêu một người phụ nữ." Tiêu Binh thở dài: “Người phụ nữ kia chỉ là một gái đứng đường, nhưng tình cảm của bọn họ rất trong sáng, rất đơn thuần, thậm chí vào giây phút đó tôi cảm giác Trương Quý thật vĩ đại. Chu Lệ Á, cô vì đạt được mục đích của mình mà chôn đôi nam nữ yêu nhau say đắm đó vào trong nấm mồ, cô không thấy xấu hổ sao?"
"Không phải là tôi muốn giết chết anh ta." Ánh mắt Chu Lệ Á có phần buồn bã: “Nhưng tôi không đau lòng, cũng không tự trách, anh ta vốn chỉ một công cụ của tôi mà thôi."
"Không phải là cô phái người giết anh ta, vậy dĩ nhiên là người phía sau cô phái người làm thế. Chu Lệ Á, trước khi tới đây, tôi vẫn hi vọng tất cả suy đoán của mình đều là giả, nhưng sau khi đi vào phòng này, tất cả đều tan vỡ. Đầu tiên là camera pinhole trong phòng... Cô cho rằng có thể giấu được tôi sao?"
Chu Lệ Á kinh hoàng nhìn Tiêu Binh, trong đầu của cô ta xuất hiện hai chữ, ác quỷ!
Tiêu Binh đứng lên, nhìn về phía trên góc tường, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, chỉ về phía camera pinhole được giấu rất bí mật.
Mà trong một phòng nào đó ở Thiên Vương Điện, Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử cùng Chu Minh Vũ - cao thủ luôn ở bên cạnh cô ta đang nhìn. Khi Tiêu Binh chỉ tay về phía cameras, gương mặt lạnh lùng của Chu Minh Vũ không khỏi biến sắc. Bởi vì Mẫu Đan Tiên Tử che mặt, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt cô ta thế nào, nhưng con ngươi của cô ta đã nhanh chóng co lại, trong mắt có phần kinh ngạc và tức giận.
Vẻ mặt Tiêu Binh lạnh lùng cười, chỉ vào cameras nói với giọng điệu lẫm liệt lại ngang ngược: "Bất kể các người là ai, bây giờ các người đã chọc giận tôi rồi. Tôi nói cho các người biết… từ giờ trở đi... tôi sẽ giết chết các người. Có vài người đã chết vì tôi, vậy tôi lại muốn các người phải lấy mạng đền mạng!"
Sau khi nói xong, Tiêu Binh bấm tay bắn ra, một viên bi thép trong tay anh bay vụt ra ngoài, rắc một tiếng, cameras đã vỡ nát. Trên video giám sát trong gian phòng ở Thiên Vương Điện cũng tối lại.
Bốp một tiếng, Mẫu Đan Tiên Tử vỗ mạnh vào tay vịn ghế, nó lập tức bị đập gãy. Ngực cô ta không ngừng phập phồng lên xuống, trong giọng nói thể hiện ra sự tức giận: "Hắn... Hắn cũng dám uy hiếp tôi. Tên Tiêu Binh này không thể không chết!"
Sau khi Tiêu Binh phá hỏng camera theo dõi, anh chậm rãi ngồi về chỗ của mình, bình tĩnh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: "Nói đi, người đứng sau tất cả những điều này rốt cuộc là ai? Còn nữa, sao lần trước tôi uống rượu, cô đã có cơ hội mà không bỏ thuốc độc giết tôi, mà lần này... trong trà lại có độc."
Tất cả đều bị Tiêu Binh nhìn ra được, Chu Lệ Á tất nhiên không cần thiết phải che giấu nữa, cô ta biết mình sẽ phải chết. Từ ánh mắt của Tiêu Binh hôm nay, cô ta có thể nhìn ra, mình đã không thể dựa vào sắc đẹp để cám dỗ người đàn ông này nữa. Nói cách khác, vũ khí mạnh nhất của cô ta đã mất đi tác dụng, hôm nay cô ta không thể không chết.
Chu Lệ Á suy nghĩ thông suốt những điều này, trái lại bình tĩnh, thản nhiên nhìn Tiêu Binh nói: "Bởi vì lần trước tôi muốn giảm đi sự đề phòng của anh đối với tôi, tiếp theo mới có thể bảo đảm tuyệt đối không có sai sót gì. Còn một điểm quan trọng hơn là chủ nhân của tôi hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy anh đắm chìm trong đó, muốn chứng minh anh là một người đàn ông háo sắc, đáng tiếc cô ta đã thất vọng... Cho nên lần này cô ta bảo tôi kết thúc tính mạng của anh."
Tiêu Binh cười lạnh nói: "Cô ta lại còn muốn tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này?"
"Đúng... Cho nên cô ta bảo lắp camera theo dõi, không ngờ trái lại trở thành sơ hở thứ hai."
Tiêu Binh thở dài, nói: "Được rồi, cô nói đi, chủ nhân của cô là ai?"
"Tôi không thể nói được." Chu Lệ Á nhìn Tiêu Binh, nói: “Anh có thể giết tôi, nhưng tôi không thể nói ra... Chủ nhân của tôi có ơn với tôi, cho dù có chết tôi cũng không thể nói ra."
"Tôi đã hiểu." Tiêu Binh chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên quát lớn: "Tại sao Bắc Thiên Vương muốn giết tôi?"
Chu Lệ Á buột miệng nói: "Không phải là chủ nhân nhà tôi, là Tạ Luân yêu cầu cô ấy giết...."
Sau khi nói xong, gương mặt Chu Lệ Á trắng bệch, Tiêu Binh cười lạnh và khẽ gật đầu: "Quả nhiên là vậy. Tạ Luân tìm đến Bắc Thiên Vương, Bắc Thiên Vương liền thu xếp cho cô tới dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi, sau đó lấy tính mạng của tôi. Thật hay cho một Tạ Luân không biết lợi hại, thật hay cho một Bắc Thiên Vương!"
Sau khi Tiêu Binh nói xong thì bước nhanh về phía cửa. Chu Lệ Á bỗng nhiên kêu lên: "Vì sao anh không giết tôi?"
"Tôi không giết cô... Bởi vì cô cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị số phận an bài... Hơn nữa, người chết hôm nay đã đủ nhiều rồi."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh đi tới cửa và thay giày, mở cửa rời đi, để lại một mình Chu Lệ Á ở trong phòng khách.
Chu Lệ Á lảo đảo đi tới chỗ Tiêu Binh vừa ngồi, cầm chén trà đã pha cho anh lên, sau đó mở miệng đổ vào trong họng, lảo đảo bước đi, vừa khóc vừa cười. Chẳng bao lâu, bụng cô ta quặn đau, gương mặt bắt đầu tím tái, trong mũi, trong miệng, trong tai đều có máu chảy ra, là máu màu đen....
Chương 65: Hương tan ngọc nát
Làm như một người lính, điều đầu tiên Tiêu Binh phải học là bình tĩnh, là cách kìm chế, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã tác động quá lớn tới tâm lý của anh, anh thậm chí không biết trong lúc mình tức giận mình đã không kìm chế mà xuống tay thế nào. Khi anh đi ra khỏi ngôi nhà cũ nát kia, đám người đó đều ngã trên mặt đất, nhưng không bị thương quá nặng, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, oan có đầu nợ có chủ, anh tất nhiên phải đi tìm người gây ra chuyện này.
Chu Lệ Á cầm một cái ly trong tay, hai chân bắt chéo ngồi ở trên ban công, ngắm toàn cảnh thành phố, cô ta thường cho Tiêu Binh cảm giác đẹp mà lạnh lùng, nhưng lúc này vẻ mặt cô ta giống như bị sương mù che phủ, làm người ta không thể nhìn rõ.
Có lẽ bởi vì không khí quá ngột ngạt, Chu Lỵ Á giơ tay mở một cánh cửa sổ ra, một làn gió nhẹ thổi qua, cô ta giơ tay ra và nhìn vào lòng bàn tay của mình, lẩm bẩm với chính mình: "Rõ ràng trời vẫn rất quang đãng, vì sao mình lại thấy hơi lạnh nhỉ...."
Chu Lệ Á khẽ thở dài. Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Cô ta liếc nhìn đồng hồ. Chắc Tiêu Binh cũng nên tới rồi. Vì vậy cô ta chậm rãi đứng dậy, khi đi về phòng, cô ta còn cởi ra hai cúc áo trên cổ ra, lúc này mới ra khỏi phòng và đi mở của cho anh.
Quả nhiên đứng ở cửa là Tiêu Binh, chỉ có điều vẻ mặt anh nhìn không tốt lắm, Chu Lỵ Á biết ban đầu là mình mời anh tới để an ủi mình, nhưng không biết vì sao nhìn anh càng giống như người cần được an ủi hơn. Hơn nữa cô ta không ngờ cảm giác được sự xa lạ trên người anh, cảm giác này làm cô ta thấy sợ hãi.
"Sao vậy, cô không chào đón tôi tới đây à?"
"Làm gì có chuyện đó chứ! " Chu Lỵ Á nở nụ cười buồn: “Anh thay dép rồi vào đi."
Tiêu Binh đổi dép xong, sau đó đi vào và hỏi: "Sao cô lại ở nhà một vậy? Chồng cô đâu?"
"Anh ta...." Chu Lệ Á thở dài khẽ nói: “Đừng nói tới anh ta nữa, anh vào ngồi trước đi, tôi đi lấy cho anh một chén trà."
Tiêu Binh đi vào phòng khách và ngồi xuống, Chu Lệ Á đi vào trong bếp, mấy phút sau đã cầm một chén trà đi đến, đặt ở bên cạnh anh, sau đó cô ta gượng cười nói: "Cám ơn anh đã đến thăm tôi."
"Đúng rồi." Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: “Lệ Á, cô từng nghĩ tới chuyện ly hôn chưa?"
Chu Lệ Á thở dài, lắc đầu: "Thật ra, tôi đã rất nhiều lần nghĩ ý tới chuyện này, nhưng... nhưng tôi không thể làm thế, tôi không thể có lỗi với chính lương tâm của mình được. Ha ha, có phải anh cảm thấy tôi rất ngu đúng không?"
"Đúng, có lẽ vậy." Tiêu Binh cầm chén trà nóng lên và thổi nhẹ, sau đó hít vào một hơi, mỉm cười nói: “Mùi thơm quá!"
Chu Lệ Á mỉm cười nói: "Nếu thích thì anh uống hết khi còn nóng đi, trà ngon đấy, bình thường tôi cũng không nỡ lấy ra uống đâu."
Tiêu Binh cười híp mắt nói: "Tôi nghe nói thời cổ đại, những người phạm tội chết đều được ăn một bữa cơm ngon trước khi bị xử tử."
Chu Lệ Á giật mình, hỏi: "Tiêu Binh, anh nói vậy là sao?"
"Không có gì, tôi cũng chỉ đang xúc động thôi... Trước đây tôi đã từng đi lính, thường hay phải ra ngoài làm một vài nhiệm vụ đặc biệt, cho nên có mấy thứ vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, một điều trong đó chính là năng lực phân biệt thuốc độc, bằng không sẽ bị người ta đầu độc chết lúc nào không biết."
Vẻ mặt Chu Lệ Á trở nên khó coi, hơi tức giận nói: "Ý anh là tôi dùng thuốc độc để đầu độc anh sao?"
"Thật ra cô vẫn luôn dùng thuốc độc để đầu độc tôi, sắc đẹp chính là thuốc độc, cô chưa nghe qua câu này sao?"
Chu Lệ Á thở hổn hển, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Anh đi ra ngoài đi, chỗ tôi không chào đón anh."
Tiêu Binh lại đứng đó không đi, bình tĩnh nhìn Chu Lệ Á.
Chu Lệ Á chỉ vào Tiêu Binh, tức giận tới mức giọng cũng hơi run rẩy: "Anh... anh thật khốn kiếp."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Cô Chu, cần gì phải tức giận như thế? Thật ra cô giận lên trông vẫn rất xinh, chẳng qua chỉ... quá giả tạo. Hay là cô ngồi xuống, để tôi từ từ nói cho cô nghe vậy."
Chu Lệ Á ngồi xuống và lạnh lùng nói: "Muốn nói gì thì nói đi, chỗ tôi không hề chào đón anh."
Ánh mắt Tiêu Binh nhìn chằm chằm Chu Lệ Á, lạnh lùng nói: "Trương Quý đã chết rồi."
"Cái... cái gì?" Chu Lệ Á rõ ràng hơi kinh ngạc.
Tiêu Binh nói: "Chồng cô đã chết."
Chu Lệ Á đứng lên, gương mặt tái nhợt, người hơi lảo đảo.
Tiêu Binh thở dài nói: "Nếu là một ngày trước, có lẽ tôi còn có thể bị tài biểu diễn của cô mê hoặc, nhưng bây giờ thì không cần phải đóng kịch nữa... Anh ta... Là do cô phái người giết chết đúng không? Vì sao cô phải giết anh ta?"
Giọng Chu Lệ Á khàn khàn nói: "Anh ta? Anh ta chết thật rồi sao? Chết thế nào? Anh lừa tôi, nhất định là anh đang lừa tôi!"
Mắt Chu Lệ Á đỏ hoe, lao tới trước mặt Tiêu Binh và muốn đánh anh, lại bị anh nắm lấy hai tay, sau đó hất cô ta ngã trên sàn nhà. Cô ta chậm rãi đứng lên, hoảng sợ nhìn anh và run rẩy nói: "Anh điên rồi à?"
Tiêu Binh lạnh lùng vô tình nhìn cô ta. Bất kể thế nào, cô ta cũng không tưởng tượng nổi anh sẽ có ánh mắt như vậy, cảm giác ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân lan tràn ra khắp người.
"Trương Quý chưa từng kết hôn, anh ta căn bản không phải là chồng cô. Cô dùng tiền thuê anh ta giúp cô diễn trò, hai trăm nghìn quả là số tiền lớn!"
Cho dù trước khi Trương Quý chết không nói gì, nhưng từ trên người anh ta và Anh Tử, Tiêu Binh đã cảm giác được người như bọn họ dẫu có chết cũng không phản bội lại tình cảm của mình, cho nên câu chuyện giữa anh ta và Chu Lệ Á là bịa đặt.
Quả nhiên, vẻ mặt Chu Lệ Á biến đổi, nhưng trái lại vẫn rất bình tĩnh. Cô ta ngồi xuống ghế sa lon đối diện Tiêu Binh, hỏi: "Anh đã biết hết rồi?"
"Đúng, hôm nay Trương Quý bị giết, tôi gặp được anh ta trước khi chết, cũng biết anh còn yêu một người phụ nữ." Tiêu Binh thở dài: “Người phụ nữ kia chỉ là một gái đứng đường, nhưng tình cảm của bọn họ rất trong sáng, rất đơn thuần, thậm chí vào giây phút đó tôi cảm giác Trương Quý thật vĩ đại. Chu Lệ Á, cô vì đạt được mục đích của mình mà chôn đôi nam nữ yêu nhau say đắm đó vào trong nấm mồ, cô không thấy xấu hổ sao?"
"Không phải là tôi muốn giết chết anh ta." Ánh mắt Chu Lệ Á có phần buồn bã: “Nhưng tôi không đau lòng, cũng không tự trách, anh ta vốn chỉ một công cụ của tôi mà thôi."
"Không phải là cô phái người giết anh ta, vậy dĩ nhiên là người phía sau cô phái người làm thế. Chu Lệ Á, trước khi tới đây, tôi vẫn hi vọng tất cả suy đoán của mình đều là giả, nhưng sau khi đi vào phòng này, tất cả đều tan vỡ. Đầu tiên là camera pinhole trong phòng... Cô cho rằng có thể giấu được tôi sao?"
Chu Lệ Á kinh hoàng nhìn Tiêu Binh, trong đầu của cô ta xuất hiện hai chữ, ác quỷ!
Tiêu Binh đứng lên, nhìn về phía trên góc tường, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, chỉ về phía camera pinhole được giấu rất bí mật.
Mà trong một phòng nào đó ở Thiên Vương Điện, Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử cùng Chu Minh Vũ - cao thủ luôn ở bên cạnh cô ta đang nhìn. Khi Tiêu Binh chỉ tay về phía cameras, gương mặt lạnh lùng của Chu Minh Vũ không khỏi biến sắc. Bởi vì Mẫu Đan Tiên Tử che mặt, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt cô ta thế nào, nhưng con ngươi của cô ta đã nhanh chóng co lại, trong mắt có phần kinh ngạc và tức giận.
Vẻ mặt Tiêu Binh lạnh lùng cười, chỉ vào cameras nói với giọng điệu lẫm liệt lại ngang ngược: "Bất kể các người là ai, bây giờ các người đã chọc giận tôi rồi. Tôi nói cho các người biết… từ giờ trở đi... tôi sẽ giết chết các người. Có vài người đã chết vì tôi, vậy tôi lại muốn các người phải lấy mạng đền mạng!"
Sau khi nói xong, Tiêu Binh bấm tay bắn ra, một viên bi thép trong tay anh bay vụt ra ngoài, rắc một tiếng, cameras đã vỡ nát. Trên video giám sát trong gian phòng ở Thiên Vương Điện cũng tối lại.
Bốp một tiếng, Mẫu Đan Tiên Tử vỗ mạnh vào tay vịn ghế, nó lập tức bị đập gãy. Ngực cô ta không ngừng phập phồng lên xuống, trong giọng nói thể hiện ra sự tức giận: "Hắn... Hắn cũng dám uy hiếp tôi. Tên Tiêu Binh này không thể không chết!"
Sau khi Tiêu Binh phá hỏng camera theo dõi, anh chậm rãi ngồi về chỗ của mình, bình tĩnh nhìn Chu Lệ Á, hỏi: "Nói đi, người đứng sau tất cả những điều này rốt cuộc là ai? Còn nữa, sao lần trước tôi uống rượu, cô đã có cơ hội mà không bỏ thuốc độc giết tôi, mà lần này... trong trà lại có độc."
Tất cả đều bị Tiêu Binh nhìn ra được, Chu Lệ Á tất nhiên không cần thiết phải che giấu nữa, cô ta biết mình sẽ phải chết. Từ ánh mắt của Tiêu Binh hôm nay, cô ta có thể nhìn ra, mình đã không thể dựa vào sắc đẹp để cám dỗ người đàn ông này nữa. Nói cách khác, vũ khí mạnh nhất của cô ta đã mất đi tác dụng, hôm nay cô ta không thể không chết.
Chu Lệ Á suy nghĩ thông suốt những điều này, trái lại bình tĩnh, thản nhiên nhìn Tiêu Binh nói: "Bởi vì lần trước tôi muốn giảm đi sự đề phòng của anh đối với tôi, tiếp theo mới có thể bảo đảm tuyệt đối không có sai sót gì. Còn một điểm quan trọng hơn là chủ nhân của tôi hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy anh đắm chìm trong đó, muốn chứng minh anh là một người đàn ông háo sắc, đáng tiếc cô ta đã thất vọng... Cho nên lần này cô ta bảo tôi kết thúc tính mạng của anh."
Tiêu Binh cười lạnh nói: "Cô ta lại còn muốn tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này?"
"Đúng... Cho nên cô ta bảo lắp camera theo dõi, không ngờ trái lại trở thành sơ hở thứ hai."
Tiêu Binh thở dài, nói: "Được rồi, cô nói đi, chủ nhân của cô là ai?"
"Tôi không thể nói được." Chu Lệ Á nhìn Tiêu Binh, nói: “Anh có thể giết tôi, nhưng tôi không thể nói ra... Chủ nhân của tôi có ơn với tôi, cho dù có chết tôi cũng không thể nói ra."
"Tôi đã hiểu." Tiêu Binh chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên quát lớn: "Tại sao Bắc Thiên Vương muốn giết tôi?"
Chu Lệ Á buột miệng nói: "Không phải là chủ nhân nhà tôi, là Tạ Luân yêu cầu cô ấy giết...."
Sau khi nói xong, gương mặt Chu Lệ Á trắng bệch, Tiêu Binh cười lạnh và khẽ gật đầu: "Quả nhiên là vậy. Tạ Luân tìm đến Bắc Thiên Vương, Bắc Thiên Vương liền thu xếp cho cô tới dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi, sau đó lấy tính mạng của tôi. Thật hay cho một Tạ Luân không biết lợi hại, thật hay cho một Bắc Thiên Vương!"
Sau khi Tiêu Binh nói xong thì bước nhanh về phía cửa. Chu Lệ Á bỗng nhiên kêu lên: "Vì sao anh không giết tôi?"
"Tôi không giết cô... Bởi vì cô cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị số phận an bài... Hơn nữa, người chết hôm nay đã đủ nhiều rồi."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh đi tới cửa và thay giày, mở cửa rời đi, để lại một mình Chu Lệ Á ở trong phòng khách.
Chu Lệ Á lảo đảo đi tới chỗ Tiêu Binh vừa ngồi, cầm chén trà đã pha cho anh lên, sau đó mở miệng đổ vào trong họng, lảo đảo bước đi, vừa khóc vừa cười. Chẳng bao lâu, bụng cô ta quặn đau, gương mặt bắt đầu tím tái, trong mũi, trong miệng, trong tai đều có máu chảy ra, là máu màu đen....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.