Chương 17: Không hôn còn tiếp
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
"Không phải địa điểm của quán mì Tiểu Tiểu chúng ta không tốt chứ? Sao từ khi
cửa hàng này khai trương, cứ luôn xảy ra chuyện vậy. Ôi!"
Sau khi ba người Diệp Tử, Trần Viên Viên, Hứa Văn Đình đi rồi, Vương Quế Chi nhìn quán mì Tiểu Tiểu vắng vẻ, không nhịn được thở dài.
Gần đây đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đầu tiên là ông chủ xảy ra tai nạn giao thông qua đời, tiếp theo là cửa hàng bị đập khiến bà chủ cũng phải vào bệnh viện, sau đó lại tới hôm nay...
Tiêu Binh vỗ tay. Chờ mọi người đều tập trung qua, lúc này anh mới nghiêm túc nói: "Mọi người hãy tin tưởng tôi. Từ nay về sau, quán mì Tiểu Tiểu chúng ta sẽ trở thành một vùng đất tốt lành. Cái này gọi là trong phúc có họa, trong họa có phút, vận xấu đi hết thì cũng là lúc vận tốt bắt đầu."
Trương Tĩnh mỉm cười và nói: "Anh Binh, vậy người đẹp tới mỗi ngày là bạn gái của anh sao?"
"Tạm thời còn không phải..."
Trương Tĩnh mỉm cười nói: "Tối nay hai người đã hẹn hò, anh còn nói không phải à? Ái chà, người ta là hoa khôi trường học đấy. Mới vậy mà đã bị anh cưa đổ rồi. Anh Binh, anh thật có bản lĩnh."
Tiêu Binh mỉm cười nhưng không phản bác. Nghĩ tới buổi hẹn tối nay, tâm trạng anh cũng tốt hơn.
Cho dù vừa trải qua chút chuyện nhỏ như vậy, nhưng chẳng bao lâu đã có khách tới nhiều hơn. Tiêu Binh bận rộn đến tận chập tối thì thấy Diệp Tử đột nhiên xuất hiện ở cửa quán và vẫy tay với anh, vẻ mặt rất đáng yêu.
Tiêu Binh dừng tay, nói với nhân viên vài tiếng rồi đi cùng với Diệp Tử. Vừa đi anh vừa nói: "Sao hôm nay Hứa Văn Đình và Trần Viên Viên không đi theo vậy?"
"Đồ ngốc, hôm nay là buổi hẹn của hai người chúng ta, bọn họ qua làm bóng đèn à?"
Tiêu Binh cười ha hả nói: "Em thừa nhận tối nay em hẹn hò với anh sao? Anh nhớ hình như chỉ có bạn trai bạn gái đi cùng với nhau mới có thể xem như là hẹn hò chứ?"
Diệp Tử nhìn về phía Tiêu Binh, lúc này cô mới phát hiện mình bị Tiêu Binh dùng lời lẽ gài bẫy, cô lập tức mỉm cười nói: "Bình thường nhìn anh dường như rất chính trực thật thà, hóa ra cũng có lòng gian xảo nhỉ... Anh nghĩ chỉ đơn giản như vậy thì em sẽ làm bạn gái của anh sao? Anh nghĩ hay thật đấy."
Nghe Diệp Tử nói vậy, Tiêu Binh cũng mỉm cười. Giống như Trương Nhất Chỉ nói vậy, mấy năm nay bên cạnh anh quả thật chưa từng thiếu phụ nữ, thậm chí rất nhiều người đều muốn đẩy ngã anh, nhưng người thật sự làm cho Tiêu Binh thừa nhận là bạn gái lại không có một ai!
Người thật sự làm cho anh kích động muốn chủ động theo đuổi cũng không có một ai!
Diệp Tử là người đầu tiên!
Một người duy nhất!
Tiêu Binh lẳng lặng nhìn Diệp Tử rồi mỉm cười, nói: "Chúng ta đi ăn bữa tối dưới ánh nến trước đi. Sau đó anh sẽ mời em đi xem phim."
"Được!" Diệp Tử cười hì hì nói: “Vậy anh tới sắp xếp đi."
Tiêu Binh rút hai vé xem phim trong tay, cười nói: "Anh mời em đi xem phim ‘kỳ nghỉ chạy trốn’.”
Diệp Tử trợn tròn mắt, hàng lông mi thật dài chớp chớp. Cô nhìn chằm chằm vào vé xem phim trong tay anh.
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Em không cần nhìn như vậy làm gì. Đây là vé xem phim trong tay cậu nhóc kia. Anh đã lấy nó. Dù sao mua cũng đã mua rồi, anh chắc hẳn hôm nay cậu ta bị đánh như vậy sẽ không có khả năng chạy tới rạp chiếu phim để giải trí, nên quyết định để chúng ta hưởng thụ thôi."
Diệp Tử cười gượng nói: "Dùng đồ người ta mua, đi tán người con gái người ta thích. Anh Binh à, thật sự không ngờ anh lại như vậy đấy."
"Ha ha ha, vậy em có muốn đi cùng anh không?"
"Đi chứ, sao lại không đi." Diệp Tử kiêu ngạo hất cằm lên.
Tiêu Binh cười xấu xa nói: "Nói như vậy, em tình nguyện để anh tán à? Ay da…"
Diệp Tử nhéo lên cánh tay Tiêu Binh, bực bội nói: "Anh đúng là được lợi rồi còn khoe mẽ, em muốn xem phim. Anh muốn tán em hả? Không có cửa đâu! Hừ hừ."
Tiêu Binh nhìn dáng vẻ đáng yêu của Diệp Tử thì mỉm cười. Anh giơ tay vẫy một chiếc taxi, quay đầu cười nói: "Anh không có khả năng là con cháu gia đình giàu có quyền quý. Đi cùng anh thì chỉ có thể ngồi xe taxi thôi. Em không ngại chứ?"
Diệp Tử chui vào xe trước, khẽ nói: "Anh cho rằng em là cô gái coi trọng đồng tiền sao?"
"Dĩ nhiên không phải rồi." Tiêu Binh ngồi bên cạnh Diệp Tử và nói với người lái xe: “Anh tài xế à, phiền anh đưa chúng tôi đi tới quảng trường Vạn Đạt."
"Được rồi, hai người là đôi cặp sinh viên ra đấy hẹn hò chứ gì?"
"Đúng vậy, anh tài xế, anh thật tinh mắt." Tiêu Binh không nhịn được thở dài nói. Diệp Tử lại nhéo vào thắt lưng anh. Anh đau tới nhe răng trợn mắt.
Diệp Tử bực bội nói: "Anh tài xế, sao mắt anh kém vậy? Anh xem anh ấy lớn tuổi như vậy, trông có gì giống sinh viên chứ?"
Người lái xe quay đầu nhìn Tiêu Binh và cười to nói: "Cậu em này đúng là quá lớn rồi, ha ha ha ha!"
Thấy Diệp Tử ở bên cạnh cười trộm, Tiêu Binh lộ ra vẻ mặt bất lực.
Chiếc xe dừng lại ở quảng trường đông đúc. Sau khi người lái xe thu tiền thì quay lại nói với Tiêu Binh đang định xuống xe: "Cậu em, anh chẳng qua chỉ cho cậu một ý kiến thôi. Nếu người yêu đã trang điểm, ăn diện như vậy, không nói mặc hàng hiệu gì, nhưng cậu cũng cần chú ý tới cách ăn mặc một chút chứ? Cậu xem lại quần áo trên người đi. Còn không ăn mặc sạch sẽ bằng một người làm tài xế lái xe taxi như tôi nữa."
Tiêu Binh cũng không để ý lắm. Mấy ngày gần đây anh quả thật có quá nhiều chuyện phải làm, cho nên vẫn chưa kịp mua quần áo gì mới. Khi nghe tài xế nói vậy, nghĩ đến quần áo mặc trên người đều là đồ mặc khi thi hành nhiệm vụ ở Châu Phi, đúng là đã hơi cũ rồi. Anh vội vàng khiêm tốn đồng ý, người đàn ông muốn đi cùng người yêu, ít nhiều cũng phải chú ý tới dáng vẻ của mình một chút.
Quảng trường Vạn Đạt là khu vực sầm uất nhất trong cả khu Long Sa, các chỗ ăn uống chơi vui đều đầy đủ cả. Tiêu Binh đi tới Giang Thành đã hai ngày nhưng gần như vẫn luôn bận rộn, không thời gian đi dạo xung quanh. Diệp Tử đang đi ở trên đường chợt chỉ vào phía trước nói: "Tầng bốn của quảng trường Vạn Đạt là rạp chiếu phim. Em đi mua quần áo mới với anh, sau đó chúng ta đi ăn cơm nhé."
Diệp Tử nói rất uyển chuyển, em đi mua với anh, chứ không phải là em mua cho anh. Rõ ràng cô để ý tới tôn nghiêm và tâm trạng của người đàn ông. Từ cách cô nói chuyện đã có thể nhìn ra được cô là một cô gái rất biết cách quan tâm tới cảm nhận của người khác.
Tầng ba của quảng trường Vạn Đạt chuyên buôn bán quần áo nam. Điều làm cho Tiêu Binh càng thêm kính trọng Diệp Tử chính là quần áo ở đây cũng không phải là toàn hàng hiệu một cái mấy ngàn đến mấy chục ngàn, mà kiểu dáng cũng rất mới.
"Anh Binh, anh xem thử quần áo trong cửa hàng kia thế nào? Em thấy rất hợp với anh."
Diệp Tử nói là một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển. Cô kéo Tiêu Binh đi vào, chỉ vào một chiếc áo sơ mi và nói với nhân viên bên cạnh: "Chị chọn giúp một cỡ kiểu này cho anh ấy mặc. Cứ để cho anh ấy thử trước đã. À, chờ lát nữa cũng lấy cái quần này để thử luôn."
Cô nhân mỉm cười nói: "Thưa cô, cô đúng là tinh mắt. Cái sơ mi này là kiểu được ưa chuộng nhất của cửa hàng chúng tôi trong mùa hè năm nay đấy. Có rất nhiều người đều thích nó. Bạn trai cô mặc vào thì nhất định sẽ rất đẹp. Chờ một lát, để tôi đi chọn một bộ theo kích thước của anh đây."
Diệp Tử nhìn về phía Tiêu Binh, hỏi: "Anh Binh, anh có thích không?"
Tiêu Binh nhìn cô, trên mặt mỉm cười ôn nhu và dịu dàng nói: "Chỉ cần là em chọn, anh đều thích cả."
Trong lòng Diệp Tử thầm giật mình, ánh mắt có phần né tránh. Tiêu Binh thấy cô lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, bỗng nhiên có cảm giác khó thở. Anh vô thức bước tới gần cô. Khoảng cách giữa hai người đã rất gần, gần đến mức anh thậm chí có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ trong hơi thở của cô.
Nhìn đôi môi mọng đỏ của Diệp Tử, Tiêu Binh cố nuốt nước bọt. Diệp Tử mở to mắt nhìn anh, sau đó thấy môi anh đang dần dần hạ xuống, không ngừng sát lại, mắt thấy sắp chạm vào...
"Thưa anh, quần áo hai người chọn đây ạ."
Cô nhân viên cầm quần áo đi tới không đúng lúc, mở miệng cắt ngang.
Hai người vội vàng lùi lại một bước. Tiêu Binh à một tiếng rồi thở phào nhẹ nhõm. Thật đáng chết, ông đây chinh chiến cả đời, có tình cảnh nào mà chưa từng thấy qua, sao vừa rồi có thể khẩn trương như vậy... Nhớ tới trước đây khi nhìn lén công chúa nước Đức tắm cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Tay Tiêu Binh đang muốn cầm lấy quần áo do đối phương đưa tới, Diệp Tử bỗng nhiên nắm tay anh và lôi ra ngoài, miệng nói: "Em cảm giác cái này không thích hợp, chúng ta không mua nữa."
Tôi ngất... Bản thân Tiêu Binh không hiểu có chuyện gì xảy ra, đã bị Diệp Tử kéo ra ngoài. Cô gái bán hàng kia cũng không rõ tình huống, chờ tới khi hiểu ra thì tức giận chửi ầm lên nói: "Đây là loại người gì vậy? Thật đúng là loại người nào cũng có. Tuổi còn trẻ, mua không nổi quần áo thì thôi, chọn xong chưa thử đã nói không mua, quả thật tức chết đi được!"
Sau khi Tiêu Binh bị Diệp Tử kéo ra ngoài thì không nhịn được, cười gượng nói: "Bà cô của tôi ơi, em nghĩ thế nào mà bảo ra là ra vậy? Nhân viên bán hàng chắc chắn sẽ không vui đâu."
"Cô ta không vui hay không thì có liên quan gì đến em?" Diệp Tử nhìn Tiêu Binh mỉm cười nói: “Anh nhìn trúng người ta à?"
"Sao có chuyện đó được." Tiêu Binh dở khóc dở cười nói: “Anh còn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ người ta thế nào, nhìn trúng cái gì chứ?"
"Vậy thì không sao. Dù sao trong trung tâm thương mại có nhiều cửa hàng bán quần áo như vậy, em dẫn anh đi chỗ khác chọn."
Diệp Tử lại bắt đầu vui vẻ đi ở phía trước, dáng vẻ rất vui sướng, Tiêu Binh mỉm cười lắc đầu, thật đúng là càng lúc càng không hiểu nổi cô gái này.
Hai người đi qua năm sáu cửa hàng, cuối cùng nhìn trúng một bộ quần áo. Chờ tới khi Tiêu Binh đi ra khỏi phòng thử quần áo, ánh mắt Diệp Tử lập tức sáng lên. Ngay cả cô gái bán quần áo bên cạnh quần áo cũng cảm thấy sáng mù mắt rồi.
Mọi người đều nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Bản thân Tiêu Binh cũng rất đẹp trai, khỏe khoắn, trước kia anh mặc quần áo cũ còn không nhìn thấy rõ. Bây giờ vừa thay bộ quần áo mới, kết hợp với khí chất người lính của mình lập tức cho người ta cảm giác trên người anh tản ra sự hấp dẫn nam tính không có cách nào che giấu được.
Trên gương mặt anh là những đường nét góc cạnh, trong ánh mắt lơ đãng lộ ra sự kiêu ngạo và tự tin nhìn thế giới bằng nửa con mắt, vẻ mặt vốn phải chính trực lại có phần bất cần đời.
Cô nhân viên bán quần áo cũng phải thật lòng khen ngợi: "Thưa anh, anh mặc bộ quần áo này lên người, thật sự quá đẹp trai."
Diệp Tử ngây người trong giây lát. Đợi đến khi cô gái bán quần áo nói chuyện, cô mới lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng ta mua cái này."
Sau khi ba người Diệp Tử, Trần Viên Viên, Hứa Văn Đình đi rồi, Vương Quế Chi nhìn quán mì Tiểu Tiểu vắng vẻ, không nhịn được thở dài.
Gần đây đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đầu tiên là ông chủ xảy ra tai nạn giao thông qua đời, tiếp theo là cửa hàng bị đập khiến bà chủ cũng phải vào bệnh viện, sau đó lại tới hôm nay...
Tiêu Binh vỗ tay. Chờ mọi người đều tập trung qua, lúc này anh mới nghiêm túc nói: "Mọi người hãy tin tưởng tôi. Từ nay về sau, quán mì Tiểu Tiểu chúng ta sẽ trở thành một vùng đất tốt lành. Cái này gọi là trong phúc có họa, trong họa có phút, vận xấu đi hết thì cũng là lúc vận tốt bắt đầu."
Trương Tĩnh mỉm cười và nói: "Anh Binh, vậy người đẹp tới mỗi ngày là bạn gái của anh sao?"
"Tạm thời còn không phải..."
Trương Tĩnh mỉm cười nói: "Tối nay hai người đã hẹn hò, anh còn nói không phải à? Ái chà, người ta là hoa khôi trường học đấy. Mới vậy mà đã bị anh cưa đổ rồi. Anh Binh, anh thật có bản lĩnh."
Tiêu Binh mỉm cười nhưng không phản bác. Nghĩ tới buổi hẹn tối nay, tâm trạng anh cũng tốt hơn.
Cho dù vừa trải qua chút chuyện nhỏ như vậy, nhưng chẳng bao lâu đã có khách tới nhiều hơn. Tiêu Binh bận rộn đến tận chập tối thì thấy Diệp Tử đột nhiên xuất hiện ở cửa quán và vẫy tay với anh, vẻ mặt rất đáng yêu.
Tiêu Binh dừng tay, nói với nhân viên vài tiếng rồi đi cùng với Diệp Tử. Vừa đi anh vừa nói: "Sao hôm nay Hứa Văn Đình và Trần Viên Viên không đi theo vậy?"
"Đồ ngốc, hôm nay là buổi hẹn của hai người chúng ta, bọn họ qua làm bóng đèn à?"
Tiêu Binh cười ha hả nói: "Em thừa nhận tối nay em hẹn hò với anh sao? Anh nhớ hình như chỉ có bạn trai bạn gái đi cùng với nhau mới có thể xem như là hẹn hò chứ?"
Diệp Tử nhìn về phía Tiêu Binh, lúc này cô mới phát hiện mình bị Tiêu Binh dùng lời lẽ gài bẫy, cô lập tức mỉm cười nói: "Bình thường nhìn anh dường như rất chính trực thật thà, hóa ra cũng có lòng gian xảo nhỉ... Anh nghĩ chỉ đơn giản như vậy thì em sẽ làm bạn gái của anh sao? Anh nghĩ hay thật đấy."
Nghe Diệp Tử nói vậy, Tiêu Binh cũng mỉm cười. Giống như Trương Nhất Chỉ nói vậy, mấy năm nay bên cạnh anh quả thật chưa từng thiếu phụ nữ, thậm chí rất nhiều người đều muốn đẩy ngã anh, nhưng người thật sự làm cho Tiêu Binh thừa nhận là bạn gái lại không có một ai!
Người thật sự làm cho anh kích động muốn chủ động theo đuổi cũng không có một ai!
Diệp Tử là người đầu tiên!
Một người duy nhất!
Tiêu Binh lẳng lặng nhìn Diệp Tử rồi mỉm cười, nói: "Chúng ta đi ăn bữa tối dưới ánh nến trước đi. Sau đó anh sẽ mời em đi xem phim."
"Được!" Diệp Tử cười hì hì nói: “Vậy anh tới sắp xếp đi."
Tiêu Binh rút hai vé xem phim trong tay, cười nói: "Anh mời em đi xem phim ‘kỳ nghỉ chạy trốn’.”
Diệp Tử trợn tròn mắt, hàng lông mi thật dài chớp chớp. Cô nhìn chằm chằm vào vé xem phim trong tay anh.
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Em không cần nhìn như vậy làm gì. Đây là vé xem phim trong tay cậu nhóc kia. Anh đã lấy nó. Dù sao mua cũng đã mua rồi, anh chắc hẳn hôm nay cậu ta bị đánh như vậy sẽ không có khả năng chạy tới rạp chiếu phim để giải trí, nên quyết định để chúng ta hưởng thụ thôi."
Diệp Tử cười gượng nói: "Dùng đồ người ta mua, đi tán người con gái người ta thích. Anh Binh à, thật sự không ngờ anh lại như vậy đấy."
"Ha ha ha, vậy em có muốn đi cùng anh không?"
"Đi chứ, sao lại không đi." Diệp Tử kiêu ngạo hất cằm lên.
Tiêu Binh cười xấu xa nói: "Nói như vậy, em tình nguyện để anh tán à? Ay da…"
Diệp Tử nhéo lên cánh tay Tiêu Binh, bực bội nói: "Anh đúng là được lợi rồi còn khoe mẽ, em muốn xem phim. Anh muốn tán em hả? Không có cửa đâu! Hừ hừ."
Tiêu Binh nhìn dáng vẻ đáng yêu của Diệp Tử thì mỉm cười. Anh giơ tay vẫy một chiếc taxi, quay đầu cười nói: "Anh không có khả năng là con cháu gia đình giàu có quyền quý. Đi cùng anh thì chỉ có thể ngồi xe taxi thôi. Em không ngại chứ?"
Diệp Tử chui vào xe trước, khẽ nói: "Anh cho rằng em là cô gái coi trọng đồng tiền sao?"
"Dĩ nhiên không phải rồi." Tiêu Binh ngồi bên cạnh Diệp Tử và nói với người lái xe: “Anh tài xế à, phiền anh đưa chúng tôi đi tới quảng trường Vạn Đạt."
"Được rồi, hai người là đôi cặp sinh viên ra đấy hẹn hò chứ gì?"
"Đúng vậy, anh tài xế, anh thật tinh mắt." Tiêu Binh không nhịn được thở dài nói. Diệp Tử lại nhéo vào thắt lưng anh. Anh đau tới nhe răng trợn mắt.
Diệp Tử bực bội nói: "Anh tài xế, sao mắt anh kém vậy? Anh xem anh ấy lớn tuổi như vậy, trông có gì giống sinh viên chứ?"
Người lái xe quay đầu nhìn Tiêu Binh và cười to nói: "Cậu em này đúng là quá lớn rồi, ha ha ha ha!"
Thấy Diệp Tử ở bên cạnh cười trộm, Tiêu Binh lộ ra vẻ mặt bất lực.
Chiếc xe dừng lại ở quảng trường đông đúc. Sau khi người lái xe thu tiền thì quay lại nói với Tiêu Binh đang định xuống xe: "Cậu em, anh chẳng qua chỉ cho cậu một ý kiến thôi. Nếu người yêu đã trang điểm, ăn diện như vậy, không nói mặc hàng hiệu gì, nhưng cậu cũng cần chú ý tới cách ăn mặc một chút chứ? Cậu xem lại quần áo trên người đi. Còn không ăn mặc sạch sẽ bằng một người làm tài xế lái xe taxi như tôi nữa."
Tiêu Binh cũng không để ý lắm. Mấy ngày gần đây anh quả thật có quá nhiều chuyện phải làm, cho nên vẫn chưa kịp mua quần áo gì mới. Khi nghe tài xế nói vậy, nghĩ đến quần áo mặc trên người đều là đồ mặc khi thi hành nhiệm vụ ở Châu Phi, đúng là đã hơi cũ rồi. Anh vội vàng khiêm tốn đồng ý, người đàn ông muốn đi cùng người yêu, ít nhiều cũng phải chú ý tới dáng vẻ của mình một chút.
Quảng trường Vạn Đạt là khu vực sầm uất nhất trong cả khu Long Sa, các chỗ ăn uống chơi vui đều đầy đủ cả. Tiêu Binh đi tới Giang Thành đã hai ngày nhưng gần như vẫn luôn bận rộn, không thời gian đi dạo xung quanh. Diệp Tử đang đi ở trên đường chợt chỉ vào phía trước nói: "Tầng bốn của quảng trường Vạn Đạt là rạp chiếu phim. Em đi mua quần áo mới với anh, sau đó chúng ta đi ăn cơm nhé."
Diệp Tử nói rất uyển chuyển, em đi mua với anh, chứ không phải là em mua cho anh. Rõ ràng cô để ý tới tôn nghiêm và tâm trạng của người đàn ông. Từ cách cô nói chuyện đã có thể nhìn ra được cô là một cô gái rất biết cách quan tâm tới cảm nhận của người khác.
Tầng ba của quảng trường Vạn Đạt chuyên buôn bán quần áo nam. Điều làm cho Tiêu Binh càng thêm kính trọng Diệp Tử chính là quần áo ở đây cũng không phải là toàn hàng hiệu một cái mấy ngàn đến mấy chục ngàn, mà kiểu dáng cũng rất mới.
"Anh Binh, anh xem thử quần áo trong cửa hàng kia thế nào? Em thấy rất hợp với anh."
Diệp Tử nói là một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển. Cô kéo Tiêu Binh đi vào, chỉ vào một chiếc áo sơ mi và nói với nhân viên bên cạnh: "Chị chọn giúp một cỡ kiểu này cho anh ấy mặc. Cứ để cho anh ấy thử trước đã. À, chờ lát nữa cũng lấy cái quần này để thử luôn."
Cô nhân mỉm cười nói: "Thưa cô, cô đúng là tinh mắt. Cái sơ mi này là kiểu được ưa chuộng nhất của cửa hàng chúng tôi trong mùa hè năm nay đấy. Có rất nhiều người đều thích nó. Bạn trai cô mặc vào thì nhất định sẽ rất đẹp. Chờ một lát, để tôi đi chọn một bộ theo kích thước của anh đây."
Diệp Tử nhìn về phía Tiêu Binh, hỏi: "Anh Binh, anh có thích không?"
Tiêu Binh nhìn cô, trên mặt mỉm cười ôn nhu và dịu dàng nói: "Chỉ cần là em chọn, anh đều thích cả."
Trong lòng Diệp Tử thầm giật mình, ánh mắt có phần né tránh. Tiêu Binh thấy cô lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, bỗng nhiên có cảm giác khó thở. Anh vô thức bước tới gần cô. Khoảng cách giữa hai người đã rất gần, gần đến mức anh thậm chí có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ trong hơi thở của cô.
Nhìn đôi môi mọng đỏ của Diệp Tử, Tiêu Binh cố nuốt nước bọt. Diệp Tử mở to mắt nhìn anh, sau đó thấy môi anh đang dần dần hạ xuống, không ngừng sát lại, mắt thấy sắp chạm vào...
"Thưa anh, quần áo hai người chọn đây ạ."
Cô nhân viên cầm quần áo đi tới không đúng lúc, mở miệng cắt ngang.
Hai người vội vàng lùi lại một bước. Tiêu Binh à một tiếng rồi thở phào nhẹ nhõm. Thật đáng chết, ông đây chinh chiến cả đời, có tình cảnh nào mà chưa từng thấy qua, sao vừa rồi có thể khẩn trương như vậy... Nhớ tới trước đây khi nhìn lén công chúa nước Đức tắm cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Tay Tiêu Binh đang muốn cầm lấy quần áo do đối phương đưa tới, Diệp Tử bỗng nhiên nắm tay anh và lôi ra ngoài, miệng nói: "Em cảm giác cái này không thích hợp, chúng ta không mua nữa."
Tôi ngất... Bản thân Tiêu Binh không hiểu có chuyện gì xảy ra, đã bị Diệp Tử kéo ra ngoài. Cô gái bán hàng kia cũng không rõ tình huống, chờ tới khi hiểu ra thì tức giận chửi ầm lên nói: "Đây là loại người gì vậy? Thật đúng là loại người nào cũng có. Tuổi còn trẻ, mua không nổi quần áo thì thôi, chọn xong chưa thử đã nói không mua, quả thật tức chết đi được!"
Sau khi Tiêu Binh bị Diệp Tử kéo ra ngoài thì không nhịn được, cười gượng nói: "Bà cô của tôi ơi, em nghĩ thế nào mà bảo ra là ra vậy? Nhân viên bán hàng chắc chắn sẽ không vui đâu."
"Cô ta không vui hay không thì có liên quan gì đến em?" Diệp Tử nhìn Tiêu Binh mỉm cười nói: “Anh nhìn trúng người ta à?"
"Sao có chuyện đó được." Tiêu Binh dở khóc dở cười nói: “Anh còn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ người ta thế nào, nhìn trúng cái gì chứ?"
"Vậy thì không sao. Dù sao trong trung tâm thương mại có nhiều cửa hàng bán quần áo như vậy, em dẫn anh đi chỗ khác chọn."
Diệp Tử lại bắt đầu vui vẻ đi ở phía trước, dáng vẻ rất vui sướng, Tiêu Binh mỉm cười lắc đầu, thật đúng là càng lúc càng không hiểu nổi cô gái này.
Hai người đi qua năm sáu cửa hàng, cuối cùng nhìn trúng một bộ quần áo. Chờ tới khi Tiêu Binh đi ra khỏi phòng thử quần áo, ánh mắt Diệp Tử lập tức sáng lên. Ngay cả cô gái bán quần áo bên cạnh quần áo cũng cảm thấy sáng mù mắt rồi.
Mọi người đều nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Bản thân Tiêu Binh cũng rất đẹp trai, khỏe khoắn, trước kia anh mặc quần áo cũ còn không nhìn thấy rõ. Bây giờ vừa thay bộ quần áo mới, kết hợp với khí chất người lính của mình lập tức cho người ta cảm giác trên người anh tản ra sự hấp dẫn nam tính không có cách nào che giấu được.
Trên gương mặt anh là những đường nét góc cạnh, trong ánh mắt lơ đãng lộ ra sự kiêu ngạo và tự tin nhìn thế giới bằng nửa con mắt, vẻ mặt vốn phải chính trực lại có phần bất cần đời.
Cô nhân viên bán quần áo cũng phải thật lòng khen ngợi: "Thưa anh, anh mặc bộ quần áo này lên người, thật sự quá đẹp trai."
Diệp Tử ngây người trong giây lát. Đợi đến khi cô gái bán quần áo nói chuyện, cô mới lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng ta mua cái này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.