Chương 7: Không sống được bao lâu?
Nhiễm Bất Phàm
12/09/2019
Tiêu Binh trở lại trong phòng khách sạn, vì tránh tình nghi nên anh đã sớm thuê một phòng trong khách sạn, camera của
khách sạn có thể nhìn thấy anh đi vào, nhưng không phát hiện được anh
rời đi lúc nào. Anh từng là đội trưởng đội đặc chủng đứng đầu Trung
Quốc, anh muốn giết chết một người mà không bị nghi ngờ thì tất nhiên sẽ có rất nhiều cách.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tiêu Binh rửa mặt thì tùy tiện ăn sáng rồi trở lại phòng bệnh của bà Tô. Tới cửa phòng bệnh, Tiêu Binh nhìn thấy bà Tô đang nói chuyện với Tô Tiểu Tiểu, trông có vẻ đã khỏe lại. Anh gõ cửa, đợi đến khi hai mẹ con đều nhìn về phía cửa, lúc này mới đẩy cửa phòng ra.
"Ân nhân tới rồi." Bà Tô có vẻ rất vui mừng: “Hôm qua nếu không phải nhờ có ân nhân, sợ rằng tôi đã không sống được đến bây giờ. Tôi vừa hỏi Tiểu Tiểu về ân nhân, không ngờ con bé lại chẳng biết gì cả."
Tiêu Binh đi tới, mỉm cười nói: "Dì đừng cứ gọi ân nhân mãi thế. Cháu là đồng đội của Bội Nhã nên dì chính là trưởng bối của cháu. Chuyện hôm qua không đáng nhắc đến."
"Sao có thể nói vậy được chứ! Ồ, cháu còn là đồng đội của Bội Nhã à? Bội Nhã đã lâu không về, bây giờ con bé thế nào?" Bà Tô kích động suýt nữa ngồi dậy. Tô Tiểu Tiểu vội vàng đỡ bà Tô, còn trừng mắt với Tiêu Binh. Hôm qua đã nói phải tạm thời giữ bí mật chuyện này, sao anh ta còn nói ra. Quả nhiên người này không đáng tin!
Tiêu Binh cười nói: "Dì yên tâm đi, cô ấy vẫn đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài. Nhưng nhiệm vụ lần này sẽ phải tốn thời gian rất dài, cho nên tạm thời không có cách nào trở về, cô ấy bảo cháu tới thăm dì."
"Ôi, đứa nhỏ này... Dì cũng có thể hiểu được công việc là quan trọng, hơn nữa con bé còn bán mạng cho đất nước. Chỉ thương cho cha của con bé, trước khi chết ông ấy cũng không..."
Bà Tô lại đau lòng, Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu vội vàng liên tục khuyên giải và an ủi một lúc, tâm trạng bà mới tốt hơn.
Lúc này, bà Tô mới nhớ ra ân nhân cứu mạng còn đang ở đây nên có chút xấu hổ nói: "Thật đúng là ngại quá, tôi còn chưa biết cậu tên là gì. Tôi là Lý Xuân Lan, cậu cứ gọi tôi là dì Lý."
Tiêu Binh cũng cười giới thiệu: "Cháu là Tiêu Binh, dì gọi cháu Tiểu Binh là được ạ."
"Vậy dì gọi cháu là Tiểu Binh nhé."
Tiêu Binh cười nói: "Dì muốn gọi thế nào cũng được."
"Tiểu Binh à, cháu là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, cháu đã cưới vợ chưa?"
Tô Tiểu Tiểu nghe bà hỏi thì nhíu mày. Trong lòng Tiêu Binh cũng thầm nghĩ, không phải dì Lý muốn giới thiệu đối tượng cho mình chứ? Nhưng không trả lời cũng không phải phép, thế là anh chỉ đành mỉm cười nói: "Dì, cháu là người ở thành phố Phong Lan, cháu đã hai mươi sáu rồi nhưng chưa có vợ, ngay cả bạn gái cũng chưa có ạ."
Lý Xuân Lan nghe vậy thì rất vui mừng. Bà không có suy nghĩ gì khác, chủ yếu là thấy con gái lớn Tô Bội Nhã quanh năm ở bên ngoài, nếu con gái có thể bảo cậu ta tới thăm mình thì chắc hẳn cũng có thiện cảm với cậu ta. Hơn nữa cậu ta còn là ân nhân cứu mạng của mình, nhìn thế nào cũng thuận mắt, bà cảm thấy có thể tác hợp cho hai người.
"Hai mươi sáu tuổi cũng không tính là nhỏ, Bội Nhã nhà dì cũng đã hai mươi ba. Đến tuổi của các cháu cũng nên tìm đối tượng rồi chứ, sao lại không có ai được? Chẳng lẽ không thích hợp à? Người nhà cháu không giới thiệu ai cho cháu sao?"
Tiêu Binh chán nản nói: "Cháu từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, ngay cả cha mẹ của mình là ai cũng không biết, nên không có người thân."
"Thật ngại quá, dì không ngờ cháu..."
Tiêu Binh mỉm cười, nói: "Không sao, dì thấy thế nào rồi ạ?"
"Cảm giác tốt hơn rồi. Theo ý dì, bây giờ xuất viện cũng không sao, nhưng bọn họ lại không đồng ý."
Tô Tiểu Tiểu oán giận nói: "Mẹ, bác sĩ nói bây giờ mẹ thậm chí còn không thể xuống giường được, phải cố gắng tĩnh dưỡng vài ngày. Hơn nữa sáng nay bác sĩ vừa làm cho kiểm tra toàn diện cho mẹ, còn phải chờ kết quả nữa."
"Ôi, cơ thể của mẹ thì mẹ biết chứ! Ở bệnh viện thêm vài ngày cũng vậy thôi, hơn nữa quán mì bên kia cũng cần mẹ. Chỉ có mẹ biết làm món mì gia truyền của nhà chúng ta, nếu như mẹ không về, quán mì buôn bán làm sao được?"
Tô Tiểu Tiểu thở hổn hển nói: "Quán mì thiếu món mì đó cũng không sao. Hơn nữa, chuyện kinh doanh quan trọng hay sức khỏe của mẹ quan trọng hơn? Mẹ cứ nằm ở đây dưỡng bệnh cho con. Khi nào bác sĩ cho phép thì mẹ mới được ra viện."
"Con thật là..."
Lý Xuân Lan đang muốn trách mắng vài câu, Tiêu Binh ở bên cạnh bỗng nhiên khẽ nói: "Dì, thật ra món mì của dì, cháu cũng biết làm..."
"Cháu biết à?" Lý Xuân Lan giật mình nhìn Tiêu Binh, ở trong ấn tượng của bà thì đây là mì gia truyền của nhà họ Tô. Sau khi chồng chết, cũng chỉ có bà và con gái lớn Tô Bội Nhã biết làm. Chẳng lẽ là con bé dạy cho cậu ta? Suy nghĩ tới đây, mắt bà sáng ngời, ngay cả chuyện này mà con bé cũng dạy, điều này chứng tỏ cái gì?
Tiêu Binh hơi ngượng ngùng nói: "Thật ra lần này cháu qua, chính là do Bội Nhã bảo cháu đến quán mì giúp một tay, bây giờ cháu đã giải ngũ nên đang định tìm chút việc làm, cũng không biết dì có thể nhận cháu không nữa."
Lý Xuân Lan vui vẻ nói: "Tốt, con bé Bội Nhã này rất có mắt nhìn. Dì làm chủ, bây giờ bắt đầu giao quán mì kia cho cháu trông coi."
Tô Tiểu Tiểu buột miệng kêu lên: "Không được!"
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra, bác sĩ đứng ở cửa nói: "Người nhà của bệnh nhân ra đây một lát."
Tiêu Binh cười nói: "Tiểu Tiểu cứ nói chuyện với dì đi, tôi đi xem bác sĩ nói thế nào."
"Được!" Nhìn thấy Tiêu Binh tự nhiên có giác ngộ, chủ động xem mình làm người nhà của bệnh nhân thì trong lòng Lý Xuân Lan càng vui mừng hơn. Chờ sau khi Tiêu Binh ra ngoài, lúc này bà mới nghiêm khắc trừng mắt với Tô Tiểu Tiểu, nói: "Tiểu Binh là đứa trẻ tốt, còn cứu mạng mẹ. Cậu ấy rốt cuộc trêu chọc gì con khiến con khó chịu với cậu ấy như vậy?"
Mà Tiêu Binh theo bác sĩ đi tới cuối hành lang, bác sĩ nhìn anh khẽ thở dài, nói: "Các cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, sợ rằng bệnh nhân không kiên trì được lâu đâu."
"Cái gì?" Trong lòng Tiêu Binh vô cùng chấn động: “Tôi thấy tình hình sức khỏe của dì Lý không phải đã tốt hơn rồi sao?"
"Nhìn bề ngoài thì là tốt lên." Bác sĩ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đêm qua trong lúc cấp cứu cho bà ấy, chúng tôi phát hiện trong cơ thể của bà ấy có phần khác thường, bởi vì không có cách nào xác định, cho nên không nói tỉ mỉ. Sáng sớm hôm nay chúng tôi đã tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện cho bà ấy, vừa nãy mới có kết quả kiểm tra."
Tiêu Binh khẩn trương hỏi: "Thế nào?"
"Trải qua kiểm tra toàn diện, bà ấy đã bị ung thư tuyến tụy."
Vẻ mặt Tiêu Binh cực kém, ung thư tuyến tụy, cho dù kiến thức y học của anh có kém thế nào đi nữa cũng biết đây là căn bệnh khó chữa nhất trong tất cả các bệnh ung thư, thậm chí cho dù chữa xong cũng không thể sống lâu được. Không ngờ Tô gia gặp nhiều tai họa như thế. Tô Bội Nhã chết, cha cô gặp tai nạn giao thông qua đời, bây giờ ngay cả dì cũng sắp...
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng nói: "Cậu hẳn đã nghe nói qua, khả năng trị hết bệnh ung thư tuyến tụy là rất thấp, bệnh của bà ấy đã tới giai đoạn cuối nên không thể chữa trị hết được nữa. Cho dù có tiến hành phẫu thuật thì cũng không sống được lâu."
Tiêu Binh vội vàng hỏi: "Nếu như phẫu thuật thành công thì có thể sống được bao lâu?"
"May mắn thì có thể sống được hai năm, không may thì… Không quá bốn tháng. Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là nếu như phẫu thuật thất bại, rất có thể sẽ trực tiếp chết ở trên bàn mổ. Hơn nữa dựa theo tình hình sức khỏe của bà ấy, phẫu thuật có khả năng rất lớn..."
Vẻ mặt Tiêu Binh cực kỳ khó xử, bác sĩ thở dài nói: "Cho nên tôi cảm thấy vẫn không nên phẫu thuật, để cho bà ấy muốn ăn cái gì thì ăn, cố gắng hoàn thành vài tâm nguyện của bà ấy..."
Tiêu Binh hỏi: "Nếu như không tiến hành phẫu thuật, dì ấy còn có thể sống bao lâu?"
"Tối đa cũng không quá một tháng, đây là một lần đánh cược. Nếu như thua, ngay cả một tháng này cũng không qua được đâu. Các cậu nên thương lượng đi. Ôi, nếu như bà ấy vào viện kiểm tra sớm thì tốt rồi. Bình thường mắc bệnh này thỉnh thoảng sẽ bị đau bụng. Bà ấy quá sơ suất, cho nên mới để bệnh nặng như vậy."
Bác sĩ thở dài và đang định rời đi, Tiêu Binh bỗng nhiên đuổi theo, hỏi: "Bác sĩ, thật sự không có biện pháp gì sao?"
"Bệnh tình của bà ấy đã tới giai đoạn cuối, xin lỗi tôi cũng không có cách nào rồi." Bác sĩ vừa nói và lắc đầu.
Trong lòng Tiêu Binh đang vô cùng chán nản lại thấy bác sĩ bỗng nhiên dừng lại nói: "Trừ khi..."
Tiêu Binh giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nắm lấy áo của bác sĩ hỏi: "Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi y thánh Trương Nhất Chỉ tự mình đến làm phẫu thuật lần này. Trương Nhất Chỉ là người đứng đầu trong giới y học của Trung Quốc chúng ta, dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa của ông ta mà làm phẫu thuật thì ít nhất có thể nắm chắc được bảy, tám phần. Nếu như thành công, ít nhất có thể sống thêm mấy tháng thậm chí một, hai năm. Đáng tiếc... Trương Nhất Chỉ đã rời khỏi giới y học nhiều năm, trước mắt đang ẩn cư ở Bắc Kinh. Bây giờ cho dù là quan lớn, nhà giàu đến mấy cũng không mời nổi ông ta."
"Trương Nhất Chỉ à?" Ánh mắt Tiêu Binh lập tức sáng lên, nói liên tục: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ nghĩ thầm, chắc cậu ta tuyệt vọng nên cái gì cũng muốn thử. Người bình thường sao có thể thuyết phục được Trương Nhất Chỉ. Tuy nhiên ông ta cũng không muốn đả kích Tiêu Binh nên chỉ dặn dò anh vài câu rồi xoay người rời đi.
Sau khi ông ta đi rồi, Tiêu Binh lập tức đi tới trong góc phòng gọi điện thoại. Cuộc điện thoại này chỉ diễn ra hơn mười phút, sau đó chân mày Tiêu Binh giãn ra. Anh quay về phòng của Lý Xuân Lan.
Lý Xuân Lan nhìn thấy Tiêu Binh đi vào thì cười nói: "Tiểu Binh à, bác sĩ tìm cháu nói gì mà lâu như vậy."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Bác sĩ nói chúng cháu nhất định phải để ý tới dì, bảo dì cần nghỉ ngơi thật tốt. Dì à, có phải dì thường bị đau bụng không?"
"Đúng vậy..." Lý Xuân Lan cười gượng nói: “Có thể hai tháng gần đây dì không ăn cơm đúng giờ nên cũng khó tránh khỏi."
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía Tiêu Binh, hỏi: "Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Dì, bình thường dì thật sự phải chú ý tới sức khỏe của mình một chút. Tiểu Tiểu, cô cũng nên quan tâm tới mẹ mình nhiều hơn. Dì không quan tâm tới sức khỏe của mình thì thôi, sao cô cũng sơ ý như vậy, đau bụng rất nguy hiểm cô tưởng là chuyện nhỏ sao?"
Nếu đổi lại là ngày thường, Tiêu Binh nói cô như vậy, Tô Tiểu Tiểu đã sớm nổi giận. Nhưng bây giờ cô chỉ lo cho mẹ mình, nghe anh nói vậy, cô hoảng loạn hỏi vội: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là bị bệnh gì sao?"
"Trong cơ thể đã có u. Nhưng hai người không cần lo lắng, bác sĩ nói u này còn rất nhỏ, làm tiểu phẫu bỏ đi là không sao nữa."
Tô Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự trách mình: "Mẹ, đều tại con... Con đã sớm khuyên mẹ nên đi khám rồi. May là lần này kiểm tra ra được, nếu không..."
Lý Xuân Lan thở dài nói: "Thật ra cho dù mẹ chết cũng không có gì đáng tiếc, vừa lúc đi tìm cha con. Chẳng qua mẹ không nỡ xa con và chị con."
"Chết cái gì chứ, con không cho mẹ nói linh tinh!" Tô Tiểu Tiểu nhìn bề ngoài rất dịu dàng, duyên dáng, nhưng khi nóng giận thì thật đáng sợ.
Lý Xuân Lan mỉm cười và nói: "Được, mẹ không nói, không nói nữa. Tiểu Binh à, vừa rồi dì và Tiểu Tiểu đã thương lượng rồi. Bây giờ trong quán mì đang thiếu người, dì lại không ở đó, cũng không ai có thể làm ra món mì kia. Nếu như cháu không ngại, dì trả cho cháu năm nghìn mỗi tháng."
"Cháu không ngại, không ngại." Mục đích Tiêu Binh là ở lại chăm sóc tốt cho hai mẹ con bọn họ, tiền lương bao nhiêu cũng không sao.
Lý Xuân Lan cười nói: "Vậy thì tốt, cháu đi làm luôn nhé. Bây giờ dì phải nằm viện, quán mì bên kia đành giao lại cho cháu. Dì sẽ gọi điện thoại cho Quế Chi, bảo bọn họ nghe theo sắp xếp của cháu. Đúng rồi, cháu còn chưa chỗ ở đúng không?"
"Cháu vừa đến Giang Thành thôi."
"Trong nhà dì cũng có căn phòng trống, chỗ đó vốn là phòng của Bội Nhã. Nhưng hai năm qua con bé không ở nhà nên phòng còn để không. Không bằng cháu dọn vào ở vậy. Cháu không cần lo lắng, dì tin vào nhân phẩm của cháu."
Tiêu Binh đang muốn đồng ý thì thấy Tô Tiểu Tiểu dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn mình. Anh nghĩ thầm, mình ở lại quán mì không biết trong lòng cô đã oán giận tới mức nào, nếu như anh còn muốn vào trong nhà ở, không chừng cô sẽ trở mặt, cô vốn cũng không muốn nhìn thấy mình...
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tiêu Binh rửa mặt thì tùy tiện ăn sáng rồi trở lại phòng bệnh của bà Tô. Tới cửa phòng bệnh, Tiêu Binh nhìn thấy bà Tô đang nói chuyện với Tô Tiểu Tiểu, trông có vẻ đã khỏe lại. Anh gõ cửa, đợi đến khi hai mẹ con đều nhìn về phía cửa, lúc này mới đẩy cửa phòng ra.
"Ân nhân tới rồi." Bà Tô có vẻ rất vui mừng: “Hôm qua nếu không phải nhờ có ân nhân, sợ rằng tôi đã không sống được đến bây giờ. Tôi vừa hỏi Tiểu Tiểu về ân nhân, không ngờ con bé lại chẳng biết gì cả."
Tiêu Binh đi tới, mỉm cười nói: "Dì đừng cứ gọi ân nhân mãi thế. Cháu là đồng đội của Bội Nhã nên dì chính là trưởng bối của cháu. Chuyện hôm qua không đáng nhắc đến."
"Sao có thể nói vậy được chứ! Ồ, cháu còn là đồng đội của Bội Nhã à? Bội Nhã đã lâu không về, bây giờ con bé thế nào?" Bà Tô kích động suýt nữa ngồi dậy. Tô Tiểu Tiểu vội vàng đỡ bà Tô, còn trừng mắt với Tiêu Binh. Hôm qua đã nói phải tạm thời giữ bí mật chuyện này, sao anh ta còn nói ra. Quả nhiên người này không đáng tin!
Tiêu Binh cười nói: "Dì yên tâm đi, cô ấy vẫn đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài. Nhưng nhiệm vụ lần này sẽ phải tốn thời gian rất dài, cho nên tạm thời không có cách nào trở về, cô ấy bảo cháu tới thăm dì."
"Ôi, đứa nhỏ này... Dì cũng có thể hiểu được công việc là quan trọng, hơn nữa con bé còn bán mạng cho đất nước. Chỉ thương cho cha của con bé, trước khi chết ông ấy cũng không..."
Bà Tô lại đau lòng, Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu vội vàng liên tục khuyên giải và an ủi một lúc, tâm trạng bà mới tốt hơn.
Lúc này, bà Tô mới nhớ ra ân nhân cứu mạng còn đang ở đây nên có chút xấu hổ nói: "Thật đúng là ngại quá, tôi còn chưa biết cậu tên là gì. Tôi là Lý Xuân Lan, cậu cứ gọi tôi là dì Lý."
Tiêu Binh cũng cười giới thiệu: "Cháu là Tiêu Binh, dì gọi cháu Tiểu Binh là được ạ."
"Vậy dì gọi cháu là Tiểu Binh nhé."
Tiêu Binh cười nói: "Dì muốn gọi thế nào cũng được."
"Tiểu Binh à, cháu là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, cháu đã cưới vợ chưa?"
Tô Tiểu Tiểu nghe bà hỏi thì nhíu mày. Trong lòng Tiêu Binh cũng thầm nghĩ, không phải dì Lý muốn giới thiệu đối tượng cho mình chứ? Nhưng không trả lời cũng không phải phép, thế là anh chỉ đành mỉm cười nói: "Dì, cháu là người ở thành phố Phong Lan, cháu đã hai mươi sáu rồi nhưng chưa có vợ, ngay cả bạn gái cũng chưa có ạ."
Lý Xuân Lan nghe vậy thì rất vui mừng. Bà không có suy nghĩ gì khác, chủ yếu là thấy con gái lớn Tô Bội Nhã quanh năm ở bên ngoài, nếu con gái có thể bảo cậu ta tới thăm mình thì chắc hẳn cũng có thiện cảm với cậu ta. Hơn nữa cậu ta còn là ân nhân cứu mạng của mình, nhìn thế nào cũng thuận mắt, bà cảm thấy có thể tác hợp cho hai người.
"Hai mươi sáu tuổi cũng không tính là nhỏ, Bội Nhã nhà dì cũng đã hai mươi ba. Đến tuổi của các cháu cũng nên tìm đối tượng rồi chứ, sao lại không có ai được? Chẳng lẽ không thích hợp à? Người nhà cháu không giới thiệu ai cho cháu sao?"
Tiêu Binh chán nản nói: "Cháu từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, ngay cả cha mẹ của mình là ai cũng không biết, nên không có người thân."
"Thật ngại quá, dì không ngờ cháu..."
Tiêu Binh mỉm cười, nói: "Không sao, dì thấy thế nào rồi ạ?"
"Cảm giác tốt hơn rồi. Theo ý dì, bây giờ xuất viện cũng không sao, nhưng bọn họ lại không đồng ý."
Tô Tiểu Tiểu oán giận nói: "Mẹ, bác sĩ nói bây giờ mẹ thậm chí còn không thể xuống giường được, phải cố gắng tĩnh dưỡng vài ngày. Hơn nữa sáng nay bác sĩ vừa làm cho kiểm tra toàn diện cho mẹ, còn phải chờ kết quả nữa."
"Ôi, cơ thể của mẹ thì mẹ biết chứ! Ở bệnh viện thêm vài ngày cũng vậy thôi, hơn nữa quán mì bên kia cũng cần mẹ. Chỉ có mẹ biết làm món mì gia truyền của nhà chúng ta, nếu như mẹ không về, quán mì buôn bán làm sao được?"
Tô Tiểu Tiểu thở hổn hển nói: "Quán mì thiếu món mì đó cũng không sao. Hơn nữa, chuyện kinh doanh quan trọng hay sức khỏe của mẹ quan trọng hơn? Mẹ cứ nằm ở đây dưỡng bệnh cho con. Khi nào bác sĩ cho phép thì mẹ mới được ra viện."
"Con thật là..."
Lý Xuân Lan đang muốn trách mắng vài câu, Tiêu Binh ở bên cạnh bỗng nhiên khẽ nói: "Dì, thật ra món mì của dì, cháu cũng biết làm..."
"Cháu biết à?" Lý Xuân Lan giật mình nhìn Tiêu Binh, ở trong ấn tượng của bà thì đây là mì gia truyền của nhà họ Tô. Sau khi chồng chết, cũng chỉ có bà và con gái lớn Tô Bội Nhã biết làm. Chẳng lẽ là con bé dạy cho cậu ta? Suy nghĩ tới đây, mắt bà sáng ngời, ngay cả chuyện này mà con bé cũng dạy, điều này chứng tỏ cái gì?
Tiêu Binh hơi ngượng ngùng nói: "Thật ra lần này cháu qua, chính là do Bội Nhã bảo cháu đến quán mì giúp một tay, bây giờ cháu đã giải ngũ nên đang định tìm chút việc làm, cũng không biết dì có thể nhận cháu không nữa."
Lý Xuân Lan vui vẻ nói: "Tốt, con bé Bội Nhã này rất có mắt nhìn. Dì làm chủ, bây giờ bắt đầu giao quán mì kia cho cháu trông coi."
Tô Tiểu Tiểu buột miệng kêu lên: "Không được!"
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra, bác sĩ đứng ở cửa nói: "Người nhà của bệnh nhân ra đây một lát."
Tiêu Binh cười nói: "Tiểu Tiểu cứ nói chuyện với dì đi, tôi đi xem bác sĩ nói thế nào."
"Được!" Nhìn thấy Tiêu Binh tự nhiên có giác ngộ, chủ động xem mình làm người nhà của bệnh nhân thì trong lòng Lý Xuân Lan càng vui mừng hơn. Chờ sau khi Tiêu Binh ra ngoài, lúc này bà mới nghiêm khắc trừng mắt với Tô Tiểu Tiểu, nói: "Tiểu Binh là đứa trẻ tốt, còn cứu mạng mẹ. Cậu ấy rốt cuộc trêu chọc gì con khiến con khó chịu với cậu ấy như vậy?"
Mà Tiêu Binh theo bác sĩ đi tới cuối hành lang, bác sĩ nhìn anh khẽ thở dài, nói: "Các cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, sợ rằng bệnh nhân không kiên trì được lâu đâu."
"Cái gì?" Trong lòng Tiêu Binh vô cùng chấn động: “Tôi thấy tình hình sức khỏe của dì Lý không phải đã tốt hơn rồi sao?"
"Nhìn bề ngoài thì là tốt lên." Bác sĩ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đêm qua trong lúc cấp cứu cho bà ấy, chúng tôi phát hiện trong cơ thể của bà ấy có phần khác thường, bởi vì không có cách nào xác định, cho nên không nói tỉ mỉ. Sáng sớm hôm nay chúng tôi đã tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện cho bà ấy, vừa nãy mới có kết quả kiểm tra."
Tiêu Binh khẩn trương hỏi: "Thế nào?"
"Trải qua kiểm tra toàn diện, bà ấy đã bị ung thư tuyến tụy."
Vẻ mặt Tiêu Binh cực kém, ung thư tuyến tụy, cho dù kiến thức y học của anh có kém thế nào đi nữa cũng biết đây là căn bệnh khó chữa nhất trong tất cả các bệnh ung thư, thậm chí cho dù chữa xong cũng không thể sống lâu được. Không ngờ Tô gia gặp nhiều tai họa như thế. Tô Bội Nhã chết, cha cô gặp tai nạn giao thông qua đời, bây giờ ngay cả dì cũng sắp...
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng nói: "Cậu hẳn đã nghe nói qua, khả năng trị hết bệnh ung thư tuyến tụy là rất thấp, bệnh của bà ấy đã tới giai đoạn cuối nên không thể chữa trị hết được nữa. Cho dù có tiến hành phẫu thuật thì cũng không sống được lâu."
Tiêu Binh vội vàng hỏi: "Nếu như phẫu thuật thành công thì có thể sống được bao lâu?"
"May mắn thì có thể sống được hai năm, không may thì… Không quá bốn tháng. Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là nếu như phẫu thuật thất bại, rất có thể sẽ trực tiếp chết ở trên bàn mổ. Hơn nữa dựa theo tình hình sức khỏe của bà ấy, phẫu thuật có khả năng rất lớn..."
Vẻ mặt Tiêu Binh cực kỳ khó xử, bác sĩ thở dài nói: "Cho nên tôi cảm thấy vẫn không nên phẫu thuật, để cho bà ấy muốn ăn cái gì thì ăn, cố gắng hoàn thành vài tâm nguyện của bà ấy..."
Tiêu Binh hỏi: "Nếu như không tiến hành phẫu thuật, dì ấy còn có thể sống bao lâu?"
"Tối đa cũng không quá một tháng, đây là một lần đánh cược. Nếu như thua, ngay cả một tháng này cũng không qua được đâu. Các cậu nên thương lượng đi. Ôi, nếu như bà ấy vào viện kiểm tra sớm thì tốt rồi. Bình thường mắc bệnh này thỉnh thoảng sẽ bị đau bụng. Bà ấy quá sơ suất, cho nên mới để bệnh nặng như vậy."
Bác sĩ thở dài và đang định rời đi, Tiêu Binh bỗng nhiên đuổi theo, hỏi: "Bác sĩ, thật sự không có biện pháp gì sao?"
"Bệnh tình của bà ấy đã tới giai đoạn cuối, xin lỗi tôi cũng không có cách nào rồi." Bác sĩ vừa nói và lắc đầu.
Trong lòng Tiêu Binh đang vô cùng chán nản lại thấy bác sĩ bỗng nhiên dừng lại nói: "Trừ khi..."
Tiêu Binh giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nắm lấy áo của bác sĩ hỏi: "Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi y thánh Trương Nhất Chỉ tự mình đến làm phẫu thuật lần này. Trương Nhất Chỉ là người đứng đầu trong giới y học của Trung Quốc chúng ta, dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa của ông ta mà làm phẫu thuật thì ít nhất có thể nắm chắc được bảy, tám phần. Nếu như thành công, ít nhất có thể sống thêm mấy tháng thậm chí một, hai năm. Đáng tiếc... Trương Nhất Chỉ đã rời khỏi giới y học nhiều năm, trước mắt đang ẩn cư ở Bắc Kinh. Bây giờ cho dù là quan lớn, nhà giàu đến mấy cũng không mời nổi ông ta."
"Trương Nhất Chỉ à?" Ánh mắt Tiêu Binh lập tức sáng lên, nói liên tục: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ nghĩ thầm, chắc cậu ta tuyệt vọng nên cái gì cũng muốn thử. Người bình thường sao có thể thuyết phục được Trương Nhất Chỉ. Tuy nhiên ông ta cũng không muốn đả kích Tiêu Binh nên chỉ dặn dò anh vài câu rồi xoay người rời đi.
Sau khi ông ta đi rồi, Tiêu Binh lập tức đi tới trong góc phòng gọi điện thoại. Cuộc điện thoại này chỉ diễn ra hơn mười phút, sau đó chân mày Tiêu Binh giãn ra. Anh quay về phòng của Lý Xuân Lan.
Lý Xuân Lan nhìn thấy Tiêu Binh đi vào thì cười nói: "Tiểu Binh à, bác sĩ tìm cháu nói gì mà lâu như vậy."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Bác sĩ nói chúng cháu nhất định phải để ý tới dì, bảo dì cần nghỉ ngơi thật tốt. Dì à, có phải dì thường bị đau bụng không?"
"Đúng vậy..." Lý Xuân Lan cười gượng nói: “Có thể hai tháng gần đây dì không ăn cơm đúng giờ nên cũng khó tránh khỏi."
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía Tiêu Binh, hỏi: "Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Dì, bình thường dì thật sự phải chú ý tới sức khỏe của mình một chút. Tiểu Tiểu, cô cũng nên quan tâm tới mẹ mình nhiều hơn. Dì không quan tâm tới sức khỏe của mình thì thôi, sao cô cũng sơ ý như vậy, đau bụng rất nguy hiểm cô tưởng là chuyện nhỏ sao?"
Nếu đổi lại là ngày thường, Tiêu Binh nói cô như vậy, Tô Tiểu Tiểu đã sớm nổi giận. Nhưng bây giờ cô chỉ lo cho mẹ mình, nghe anh nói vậy, cô hoảng loạn hỏi vội: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là bị bệnh gì sao?"
"Trong cơ thể đã có u. Nhưng hai người không cần lo lắng, bác sĩ nói u này còn rất nhỏ, làm tiểu phẫu bỏ đi là không sao nữa."
Tô Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự trách mình: "Mẹ, đều tại con... Con đã sớm khuyên mẹ nên đi khám rồi. May là lần này kiểm tra ra được, nếu không..."
Lý Xuân Lan thở dài nói: "Thật ra cho dù mẹ chết cũng không có gì đáng tiếc, vừa lúc đi tìm cha con. Chẳng qua mẹ không nỡ xa con và chị con."
"Chết cái gì chứ, con không cho mẹ nói linh tinh!" Tô Tiểu Tiểu nhìn bề ngoài rất dịu dàng, duyên dáng, nhưng khi nóng giận thì thật đáng sợ.
Lý Xuân Lan mỉm cười và nói: "Được, mẹ không nói, không nói nữa. Tiểu Binh à, vừa rồi dì và Tiểu Tiểu đã thương lượng rồi. Bây giờ trong quán mì đang thiếu người, dì lại không ở đó, cũng không ai có thể làm ra món mì kia. Nếu như cháu không ngại, dì trả cho cháu năm nghìn mỗi tháng."
"Cháu không ngại, không ngại." Mục đích Tiêu Binh là ở lại chăm sóc tốt cho hai mẹ con bọn họ, tiền lương bao nhiêu cũng không sao.
Lý Xuân Lan cười nói: "Vậy thì tốt, cháu đi làm luôn nhé. Bây giờ dì phải nằm viện, quán mì bên kia đành giao lại cho cháu. Dì sẽ gọi điện thoại cho Quế Chi, bảo bọn họ nghe theo sắp xếp của cháu. Đúng rồi, cháu còn chưa chỗ ở đúng không?"
"Cháu vừa đến Giang Thành thôi."
"Trong nhà dì cũng có căn phòng trống, chỗ đó vốn là phòng của Bội Nhã. Nhưng hai năm qua con bé không ở nhà nên phòng còn để không. Không bằng cháu dọn vào ở vậy. Cháu không cần lo lắng, dì tin vào nhân phẩm của cháu."
Tiêu Binh đang muốn đồng ý thì thấy Tô Tiểu Tiểu dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn mình. Anh nghĩ thầm, mình ở lại quán mì không biết trong lòng cô đã oán giận tới mức nào, nếu như anh còn muốn vào trong nhà ở, không chừng cô sẽ trở mặt, cô vốn cũng không muốn nhìn thấy mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.