Chương 36: Lần thứ hai gặp Mẫu Đan Tiên Tử
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Tiêu Binh tất nhiên không thể chết đói, trên thực tế khi anh về đến nhà thì ăn rất no, ít nhất là uống rất no rồi. Cả
buổi tối anh cùng Diệp Thiên Minh uống mỗi người hơn mười chai bia, sau
đó say khướt về đến nhà.
Khi đi vào trong nhà, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường thì đã hơn mười một giờ đêm. Tiêu Binh nằm thẳng trên giường và ngủ say.
Có thể bởi vì khuya hôm trước từng uống say nên khi sáng hôm sau Tiêu Binh thức dậy có hơi muộn. Chờ tới khi anh bò dậy, liếc nhìn đồng hồ thì đã hơn tám giờ sáng. Không ngờ Tô Tiểu Tiểu còn đang ở trong phòng bếp nấu canh.
Tiêu Binh đi vào và kinh ngạc nói: "Sao cô còn ở nhà? Hôm nay cô không phải đi học sao? Xin nghỉ nhiều như vậy cũng không tốt..."
"Anh không đi quan tâm tới người yêu nhỏ của mình, chạy tới quan tâm tôi..." Tô Tiểu Tiểu hình như ý thức được mình nói chuyện không đúng lắm, vội vàng nói sang chuyện khác: “Hôm nay cuối tuần, tôi chuẩn bị nấu canh đưa qua cho mẹ tôi."
Tiêu Binh cười nói: "Dì có con gái hiếu thuận như cô, chắc sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn Tiêu Binh, hỏi: "Hôm nay là ngày nghỉ, anh không đi hẹn hò với Diệp Tiểu Hi sao?"
"Cô không nói thì tôi thật sự quên mất." Ánh mắt Tiêu Binh lập tức sáng lên, nói: “Tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy."
Cô gái Diệp Tử kia thật sự rất thu hút người khác. Hai ngày nay Tiêu Binh cảm thấy mình giống như ngâm trong hũ mật vậy, chỉ cần nghe đến tên của Diệp Tử thì trong lòng anh lại có cảm giác rất ngọt ngào.
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt và nhìn thẳng vào Tiêu Binh với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiêu Binh, tôi nhất định phải nhắc nhở anh."
Tiêu Binh vội vàng nghiêm túc lắng nghe. Cô ấy đã gọi thẳng tên họ của mình, nhất định là mình đã trêu chọc gì tới cô ấy rồi.
"Đừng bởi vì tình cảm cá nhân của anh mà làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán mì. Quán mì Tiểu Tiểu là do cha mẹ tôi khổ cực gây dựng lên. Mỗi ngày bọn họ cực khổ kinh doanh trong quán mì không chỉ vì kiếm tiền, còn vì nó là tâm huyết của bọn họ, là tâm huyết bọn họ trả giá trong nhiều năm thậm chí chểnh mảng việc nuôi tôi và chị tôi."
Tiêu Binh thấy Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc như vậy thì không có cách nào phản bác. Từ sau khi anh đồng ý quản lý tiệm mì, hình như rất ít khi ở trong cửa hàng. Mặc dù có đôi lúc là do tình huống đặc biệt, hơn nữa có đôi lúc còn là vì chuyện của nhà họ Tô, nhưng bây giờ chuyện của nhà họ Tô đã giúp xong, trong cửa hàng cũng chỉ có một mình anh biết làm món mì đặc biệt. Cũng không thể vì anh mà ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người ta được.
Vì vậy Tiêu Binh khiêm tốn tiếp thu. Khi đối mặt với phê bình, Tiêu Binh vẫn có khả năng tiếp nhận rất tốt.
Tô Tiểu Tiểu thấy Tiêu Binh không phản bác thì hừ một tiếng, nói: "Thật ra anh có thể mời ông Trương tới chữa bệnh cho mẹ tôi, anh chắc là một người rất có bản lĩnh, cho nên người ta mới bằng lòng nể mặt anh như vậy. Có lẽ một quán mì đã khiến anh uất ức rồi. Nhưng nếu như anh không muốn làm, anh có thể nói ra."
Tiêu Binh nói: "Tôi khiêm tốn tiếp nhận phê bình giáo dục, lần sau bảo đảm sẽ không phạm phải nữa."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh cười hì hì nói: "Bằng không tôi làm bữa sáng cho cô, xem như là nhận tội."
Tô Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻTiêu Binh cười đùa cợt nhả như vậy, trong lòng cũng không giận nổi. Thật không biết Diệp Tiểu Hi coi trọng anh ở điểm nào. Vừa háo sắc lại không đứng đắn, còn chỉ toàn cười đùa cợt nhả không nghiêm túc gì cả. Lẽ nào bây giờ hoa khôi đều không có mắt sao?
Tiêu Binh cũng không biết Tô Tiểu Tiểu đang suy nghĩ gì. Nếu như biết, anh nhất định sẽ hộc máu, anh đường đường là người đàn ông ba tốt, lên được giường, xuống được phòng bếp, sao ở trong mắt cô lại thành hình tượng như vậy chứ?
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Tiêu Binh, nói: "Bữa sáng đã làm xong, anh đi ăn đi."
Tô Tiểu Tiểu lại tiếp tục nấu canh.
Tiêu Binh ngồi xuống, vừa ăn từng miếng, vừa nói: "Sau khi cô tới bệnh viện thì nói cho dì biết, tiệm mì bên kia đã có tôi, bảo dì cứ yên tâm đi."
"Mẹ tôi thì yên tâm, nhưng tôi lo lắng."
Tiêu Binh cười hì hì nói: "Thật ra tôi vẫn là một người rất đáng tin. Một lúc nữa, ăn cơm xong, tôi sẽ trực tiếp tới quán. À đúng rồi, thật ra cô mặc đồ này rất đẹp, rất có cảm giác như em gái hàng xóm vậy."
Tô Tiểu Tiểu cúi đầu liếc nhìn tạp dề buộc trên lưng, lại thêm cô mặc một bộ đồ sạch sẽ thoải mái thì trên mặt không nhịn được nóng lên, bực bội nói: "Miệng lưỡi dẻo kẹo."
Tiêu Binh bắt đầu cắm đầu ăn, sau khi lót bụng mấy cái bánh bao, anh để đũa xuống và lau miệng: "Tôi đi trước đây."
"Buổi tối nhớ về sớm một chút!"
"Tôi biết rồi!" Tiêu Binh đi ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghĩ đến câu cuối cùng của cô. Sao nghe có cảm giác như hai vợ chồng trẻ vậy nhỉ... Thôi, không nên suy nghĩ bậy bạ, không thể suy nghĩ linh tinh.
Trên đường đi, Tiêu Binh mới hiểu rõ, thật ra cũng không trách được Tô Tiểu Tiểu, đổi lại thành bất cứ người nào sợ rằng cũng không thể nuôi không một kẻ ăn bám ở trong cửa hàng nhà mình. Hơn nữa quán mì thiếu đi món đặc biệt thì làm sao thu hút khách hàng được. Chẳng qua như vậy, chỉ sợ đành phải để Diệp Tử chịu thiệt thòi rồi. Hôm nay thời tiết tốt, mặt trời rạng rỡ, nếu tay trong tay đi dạo trong rừng cây nhỏ thì tốt biết bao...
Tiêu Binh vừa suy nghĩ vừa đi tới cửa quán mì. Khi vào trong quán mì, Tiêu Binh lập tức sửng sốt, hỏi: "Diệp Tử, sao em lại ở đây?"
Trong quán mì, khách ngồi chật chỗ, Diệp Tử buộc một cái tạp dề, trên mặt tươi cười ngọt ngào đang đưa mì cho khách.
Diệp Tử đặt bát mì xuống, mỉm cười nói: "Em qua giúp anh thôi. Dù sao ở nhà cũng không có gì thú vị. Về sau cứ đến cuối tuần em đều tới giúp anh, lao động miễn phí đấy nhé!"
Diệp Tử nói xong còn nháy một cái mắt, Tiêu Binh ôm ngực. Ôi mẹ ơi, tia điện bắn ra bốn phía kìa.
Thiên Vương Điện.
Bắc Thiên Vương - Mẫu Đan Tiên Tử mặc bộ quần áo bằng vải mỏng màu đỏ, trên mặt che khăn đang ngồi ở trên ghế Thiên Vương trong Thiên Vương Điện. Tạ Luân đứng ở phía dưới ngẩng cao đầu, nhìn Mẫu Đan Tiên Tử xinh đẹp động lòng người. Cho dù không nhìn thấy rõ gương mặt của Mẫu Đan Tiên Tử, nhưng chỉ cần thấy người phụ nữ này, ông ta liền không nhịn được mà hít thở dồn dập, mũi cũng muốn phun ra lửa.
Mẫu Đan Tiên Tử xinh đẹp cười nói: "Ông chủ Tạ, ông tới tìm tôi có chuyện gì đấy?"
Tạ Luân vội vàng dời ánh mắt, cố gắng hít sâu mấy hơi, ngồi xuống ghế và uống một hớp trà, ngọn lửa trong lòng mới xem như dập tắt được một nửa. Sau đó ông ta mới lên tiếng: "Cách lần trước Tiên Tử nói với tôi đã thất bại rồi."
"Ồ?" Mẫu Đan Tiên Tử mỉm cười nói: “Tôi có nghe nói chuyện này, nhưng chuyện này là có nguyên nhân, lẽ nào ông chủ Tạ còn muốn tới tìm tôi tính sổ sao? Hoặc là muốn gặp tôi đòi lại thù lao?"
"Không đâu, sao có thể làm như vậy chứ." Tạ Luân cười nói: “Tạ Luân tôi không phải là người hẹp hòi như vậy, hơn nữa giống như Tiên Tử đã nói, chuyện này đúng là có nguyên nhân, không ngờ Tiêu Binh kia là một người đáng sợ như vậy. Chứng cứ việc Thường Hoài An nhận hối lộ rơi vào trong tay của cậu ta, may là trước đây tôi và Thường Hoài An không có qua lại về mặt kinh tế, lần này cho dù tôi đưa cho ông ta rất nhiều tiền, nhưng cũng không có chứng cứ gì, bằng không ngay cả tôi cũng phải kéo ngã!"
"Ừ." Mẫu Đan Tiên Tử cười khanh khách nói: “Vậy ông chủ Tạ tìm tôi chỉ vì muốn nói chuyện phiếm thôi sao?"
"Tôi muốn mời Tiên Tử ra tay..." Tạ Luân nghiến răng nghiến lợi nói: “Càng nghĩ, tôi thấy chỉ có Tiên Tử có thể giết được Tiêu Binh này."
"Tôi muốn tất cả sản nghiệp ở khu bắc của ông."
Tạ Luân hơi sửng sốt, giật mình nói: "Tiên Tử làm vậy không phải là đòi hỏi quá nhiều không? Lần trước..."
Mẫu Đan Tiên Tử mỉm cười nói: "Tôi còn chưa nói hết, ngoại trừ tất cả sản nghiệp khu bắc ra, tôi còn muốn năm mươi triệu tiền mặt."
Vẻ mặt Tạ Luân bắt đầu trở nên có chút khó coi, tất cả sản nghiệp khu bắc cộng thêm năm mươi triệu tiền mặt, gần như tương đương với một nửa tài sản của ông ta!
Bất cứ người nào nếu như muốn sử dụng một nửa tài sản để đổi lấy tính mạng của một người khác thì đều sẽ từ chối mà không hề do dự, trừ phi là mối thù giết con, mối hận đoạt vợ!
Tiêu Binh và nhà họ Tạ có mối thù rất sâu, nhưng còn xa mới đạt được tới mức như vậy.
Tạ Luân đang muốn từ chối, Mẫu Đan Tiên Tử bỗng nhiên mỉm cười nói: "Giá trị của Tiêu Binh bây giờ đã tăng lên rồi. Có thể ông còn không biết, quan hệ giữa Tiêu Binh và cô hai nhà họ Diệp rất tốt. Hơn nữa anh ta đã trở thành ân nhân của nhà họ Diệp. Diệp Bán Thành bị bệnh rất lâu đã sắp hấp hối, anh ta lại mời được Trương Nhất Chỉ tới chữa bệnh cho Diệp Bán Thành. Nghe nói khả năng chữa khỏi bệnh là rất lớn. Ông nói xem, bây giờ Tiêu Binh có thể là người dễ dàng động tới được sao?"
"Nếu đã như vậy..." Tạ Luân nói chuyện không được lưu loát: “Vậy từ bỏ là được..."
Mẫu Đan Tiên Tử cười khanh khách: "Thật ra tôi thì không sao, cái này phải xem bản thân ông thấy thế nào. Nhưng không biết giữa Tiêu Binh này và Thường Hoài An từng có mâu thuẫn, khiến anh ta thu thập chứng cớ phạm tội của Thường Hoài An sớm như vậy. Có thể thấy được anh ta là một người bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa chỉ cần ra tay sẽ dồn người khác vào chỗ chết... Không biết mâu thuẫn của nhà họ Tạ các ông và anh ta sâu hay không, nếu dựa theo tính cách này của anh ta, sau này một khi có cơ hội..."
Nghĩ đến toàn thân Tiêu Binh đầy sát khí trong phòng bệnh lúc trước, Tạ Luân cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Bàn tay ông ta cầm chén trà run rẩy, cạch một tiếng chén trà đã rơi xuống đất. Mẫu Đan Tiên Tử thấy vậy, trong mắt lộ ra vài phần tàn nhẫn. Cô ta thích cảm giác này, cô ta thích đùa bỡn tất cả đàn ông nào ở trong tay. Ở trong mắt của cô ta, những gã đàn ông được gọi là thông minh này thậm chí còn không bằng một con chó. Cô ta càng thích những người đàn ông bất chấp tất cả tự giết lẫn nhau ở ngay trước mặt cô ta, giống như hai con chó cắn xé lẫn nhau, toàn thân đầy máu, cắn chết nhau.
Cho dù Tạ Luân khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời mà Mẫu Đan Tiên Tử đã sớm đoán được: "Tôi đồng ý... Chuyển nhượng công ty khu bắc cho cô, năm mươi triệu tiền mặt cũng sẽ lập tức gửi cho cô. Nhưng tôi có một yêu cầu."
Trong mắt Mẫu Đan Tiên Tử lộ ra nụ cười đắc ý, giọng nói đầy quyến rũ: "Ông chủ Tạ, ông nói đi..."
"Tôi muốn cậu ta phải chết!"
Trong mắt Tạ Luân lóe ra vẻ điên cuồng, giọng điệu cũng đầy giận dữ: "Đánh rắn không thành sẽ bị rắn cắn, tôi không muốn sau này cậu ta không chết lại trả thù tôi. Tôi muốn anh ta chết, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!"
Cho dù Tạ Luân từng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng ông ta bỗng nhiên cảm giác, từ nhỏ đến lớn ông ta chưa từng điên cuồng như vậy.
Mẫu Đan Tiên Tử cười, bàn tay ngọc mềm mại nhẹ nhàng đặt lên tay vịn, nói: "Đó là chuyện đương nhiên rồi, nếu ông chủ Tạ đã nói vậy thì anh ta sẽ phải chết..."
Khi đi vào trong nhà, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường thì đã hơn mười một giờ đêm. Tiêu Binh nằm thẳng trên giường và ngủ say.
Có thể bởi vì khuya hôm trước từng uống say nên khi sáng hôm sau Tiêu Binh thức dậy có hơi muộn. Chờ tới khi anh bò dậy, liếc nhìn đồng hồ thì đã hơn tám giờ sáng. Không ngờ Tô Tiểu Tiểu còn đang ở trong phòng bếp nấu canh.
Tiêu Binh đi vào và kinh ngạc nói: "Sao cô còn ở nhà? Hôm nay cô không phải đi học sao? Xin nghỉ nhiều như vậy cũng không tốt..."
"Anh không đi quan tâm tới người yêu nhỏ của mình, chạy tới quan tâm tôi..." Tô Tiểu Tiểu hình như ý thức được mình nói chuyện không đúng lắm, vội vàng nói sang chuyện khác: “Hôm nay cuối tuần, tôi chuẩn bị nấu canh đưa qua cho mẹ tôi."
Tiêu Binh cười nói: "Dì có con gái hiếu thuận như cô, chắc sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn Tiêu Binh, hỏi: "Hôm nay là ngày nghỉ, anh không đi hẹn hò với Diệp Tiểu Hi sao?"
"Cô không nói thì tôi thật sự quên mất." Ánh mắt Tiêu Binh lập tức sáng lên, nói: “Tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy."
Cô gái Diệp Tử kia thật sự rất thu hút người khác. Hai ngày nay Tiêu Binh cảm thấy mình giống như ngâm trong hũ mật vậy, chỉ cần nghe đến tên của Diệp Tử thì trong lòng anh lại có cảm giác rất ngọt ngào.
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt và nhìn thẳng vào Tiêu Binh với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiêu Binh, tôi nhất định phải nhắc nhở anh."
Tiêu Binh vội vàng nghiêm túc lắng nghe. Cô ấy đã gọi thẳng tên họ của mình, nhất định là mình đã trêu chọc gì tới cô ấy rồi.
"Đừng bởi vì tình cảm cá nhân của anh mà làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán mì. Quán mì Tiểu Tiểu là do cha mẹ tôi khổ cực gây dựng lên. Mỗi ngày bọn họ cực khổ kinh doanh trong quán mì không chỉ vì kiếm tiền, còn vì nó là tâm huyết của bọn họ, là tâm huyết bọn họ trả giá trong nhiều năm thậm chí chểnh mảng việc nuôi tôi và chị tôi."
Tiêu Binh thấy Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc như vậy thì không có cách nào phản bác. Từ sau khi anh đồng ý quản lý tiệm mì, hình như rất ít khi ở trong cửa hàng. Mặc dù có đôi lúc là do tình huống đặc biệt, hơn nữa có đôi lúc còn là vì chuyện của nhà họ Tô, nhưng bây giờ chuyện của nhà họ Tô đã giúp xong, trong cửa hàng cũng chỉ có một mình anh biết làm món mì đặc biệt. Cũng không thể vì anh mà ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người ta được.
Vì vậy Tiêu Binh khiêm tốn tiếp thu. Khi đối mặt với phê bình, Tiêu Binh vẫn có khả năng tiếp nhận rất tốt.
Tô Tiểu Tiểu thấy Tiêu Binh không phản bác thì hừ một tiếng, nói: "Thật ra anh có thể mời ông Trương tới chữa bệnh cho mẹ tôi, anh chắc là một người rất có bản lĩnh, cho nên người ta mới bằng lòng nể mặt anh như vậy. Có lẽ một quán mì đã khiến anh uất ức rồi. Nhưng nếu như anh không muốn làm, anh có thể nói ra."
Tiêu Binh nói: "Tôi khiêm tốn tiếp nhận phê bình giáo dục, lần sau bảo đảm sẽ không phạm phải nữa."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh cười hì hì nói: "Bằng không tôi làm bữa sáng cho cô, xem như là nhận tội."
Tô Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻTiêu Binh cười đùa cợt nhả như vậy, trong lòng cũng không giận nổi. Thật không biết Diệp Tiểu Hi coi trọng anh ở điểm nào. Vừa háo sắc lại không đứng đắn, còn chỉ toàn cười đùa cợt nhả không nghiêm túc gì cả. Lẽ nào bây giờ hoa khôi đều không có mắt sao?
Tiêu Binh cũng không biết Tô Tiểu Tiểu đang suy nghĩ gì. Nếu như biết, anh nhất định sẽ hộc máu, anh đường đường là người đàn ông ba tốt, lên được giường, xuống được phòng bếp, sao ở trong mắt cô lại thành hình tượng như vậy chứ?
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Tiêu Binh, nói: "Bữa sáng đã làm xong, anh đi ăn đi."
Tô Tiểu Tiểu lại tiếp tục nấu canh.
Tiêu Binh ngồi xuống, vừa ăn từng miếng, vừa nói: "Sau khi cô tới bệnh viện thì nói cho dì biết, tiệm mì bên kia đã có tôi, bảo dì cứ yên tâm đi."
"Mẹ tôi thì yên tâm, nhưng tôi lo lắng."
Tiêu Binh cười hì hì nói: "Thật ra tôi vẫn là một người rất đáng tin. Một lúc nữa, ăn cơm xong, tôi sẽ trực tiếp tới quán. À đúng rồi, thật ra cô mặc đồ này rất đẹp, rất có cảm giác như em gái hàng xóm vậy."
Tô Tiểu Tiểu cúi đầu liếc nhìn tạp dề buộc trên lưng, lại thêm cô mặc một bộ đồ sạch sẽ thoải mái thì trên mặt không nhịn được nóng lên, bực bội nói: "Miệng lưỡi dẻo kẹo."
Tiêu Binh bắt đầu cắm đầu ăn, sau khi lót bụng mấy cái bánh bao, anh để đũa xuống và lau miệng: "Tôi đi trước đây."
"Buổi tối nhớ về sớm một chút!"
"Tôi biết rồi!" Tiêu Binh đi ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghĩ đến câu cuối cùng của cô. Sao nghe có cảm giác như hai vợ chồng trẻ vậy nhỉ... Thôi, không nên suy nghĩ bậy bạ, không thể suy nghĩ linh tinh.
Trên đường đi, Tiêu Binh mới hiểu rõ, thật ra cũng không trách được Tô Tiểu Tiểu, đổi lại thành bất cứ người nào sợ rằng cũng không thể nuôi không một kẻ ăn bám ở trong cửa hàng nhà mình. Hơn nữa quán mì thiếu đi món đặc biệt thì làm sao thu hút khách hàng được. Chẳng qua như vậy, chỉ sợ đành phải để Diệp Tử chịu thiệt thòi rồi. Hôm nay thời tiết tốt, mặt trời rạng rỡ, nếu tay trong tay đi dạo trong rừng cây nhỏ thì tốt biết bao...
Tiêu Binh vừa suy nghĩ vừa đi tới cửa quán mì. Khi vào trong quán mì, Tiêu Binh lập tức sửng sốt, hỏi: "Diệp Tử, sao em lại ở đây?"
Trong quán mì, khách ngồi chật chỗ, Diệp Tử buộc một cái tạp dề, trên mặt tươi cười ngọt ngào đang đưa mì cho khách.
Diệp Tử đặt bát mì xuống, mỉm cười nói: "Em qua giúp anh thôi. Dù sao ở nhà cũng không có gì thú vị. Về sau cứ đến cuối tuần em đều tới giúp anh, lao động miễn phí đấy nhé!"
Diệp Tử nói xong còn nháy một cái mắt, Tiêu Binh ôm ngực. Ôi mẹ ơi, tia điện bắn ra bốn phía kìa.
Thiên Vương Điện.
Bắc Thiên Vương - Mẫu Đan Tiên Tử mặc bộ quần áo bằng vải mỏng màu đỏ, trên mặt che khăn đang ngồi ở trên ghế Thiên Vương trong Thiên Vương Điện. Tạ Luân đứng ở phía dưới ngẩng cao đầu, nhìn Mẫu Đan Tiên Tử xinh đẹp động lòng người. Cho dù không nhìn thấy rõ gương mặt của Mẫu Đan Tiên Tử, nhưng chỉ cần thấy người phụ nữ này, ông ta liền không nhịn được mà hít thở dồn dập, mũi cũng muốn phun ra lửa.
Mẫu Đan Tiên Tử xinh đẹp cười nói: "Ông chủ Tạ, ông tới tìm tôi có chuyện gì đấy?"
Tạ Luân vội vàng dời ánh mắt, cố gắng hít sâu mấy hơi, ngồi xuống ghế và uống một hớp trà, ngọn lửa trong lòng mới xem như dập tắt được một nửa. Sau đó ông ta mới lên tiếng: "Cách lần trước Tiên Tử nói với tôi đã thất bại rồi."
"Ồ?" Mẫu Đan Tiên Tử mỉm cười nói: “Tôi có nghe nói chuyện này, nhưng chuyện này là có nguyên nhân, lẽ nào ông chủ Tạ còn muốn tới tìm tôi tính sổ sao? Hoặc là muốn gặp tôi đòi lại thù lao?"
"Không đâu, sao có thể làm như vậy chứ." Tạ Luân cười nói: “Tạ Luân tôi không phải là người hẹp hòi như vậy, hơn nữa giống như Tiên Tử đã nói, chuyện này đúng là có nguyên nhân, không ngờ Tiêu Binh kia là một người đáng sợ như vậy. Chứng cứ việc Thường Hoài An nhận hối lộ rơi vào trong tay của cậu ta, may là trước đây tôi và Thường Hoài An không có qua lại về mặt kinh tế, lần này cho dù tôi đưa cho ông ta rất nhiều tiền, nhưng cũng không có chứng cứ gì, bằng không ngay cả tôi cũng phải kéo ngã!"
"Ừ." Mẫu Đan Tiên Tử cười khanh khách nói: “Vậy ông chủ Tạ tìm tôi chỉ vì muốn nói chuyện phiếm thôi sao?"
"Tôi muốn mời Tiên Tử ra tay..." Tạ Luân nghiến răng nghiến lợi nói: “Càng nghĩ, tôi thấy chỉ có Tiên Tử có thể giết được Tiêu Binh này."
"Tôi muốn tất cả sản nghiệp ở khu bắc của ông."
Tạ Luân hơi sửng sốt, giật mình nói: "Tiên Tử làm vậy không phải là đòi hỏi quá nhiều không? Lần trước..."
Mẫu Đan Tiên Tử mỉm cười nói: "Tôi còn chưa nói hết, ngoại trừ tất cả sản nghiệp khu bắc ra, tôi còn muốn năm mươi triệu tiền mặt."
Vẻ mặt Tạ Luân bắt đầu trở nên có chút khó coi, tất cả sản nghiệp khu bắc cộng thêm năm mươi triệu tiền mặt, gần như tương đương với một nửa tài sản của ông ta!
Bất cứ người nào nếu như muốn sử dụng một nửa tài sản để đổi lấy tính mạng của một người khác thì đều sẽ từ chối mà không hề do dự, trừ phi là mối thù giết con, mối hận đoạt vợ!
Tiêu Binh và nhà họ Tạ có mối thù rất sâu, nhưng còn xa mới đạt được tới mức như vậy.
Tạ Luân đang muốn từ chối, Mẫu Đan Tiên Tử bỗng nhiên mỉm cười nói: "Giá trị của Tiêu Binh bây giờ đã tăng lên rồi. Có thể ông còn không biết, quan hệ giữa Tiêu Binh và cô hai nhà họ Diệp rất tốt. Hơn nữa anh ta đã trở thành ân nhân của nhà họ Diệp. Diệp Bán Thành bị bệnh rất lâu đã sắp hấp hối, anh ta lại mời được Trương Nhất Chỉ tới chữa bệnh cho Diệp Bán Thành. Nghe nói khả năng chữa khỏi bệnh là rất lớn. Ông nói xem, bây giờ Tiêu Binh có thể là người dễ dàng động tới được sao?"
"Nếu đã như vậy..." Tạ Luân nói chuyện không được lưu loát: “Vậy từ bỏ là được..."
Mẫu Đan Tiên Tử cười khanh khách: "Thật ra tôi thì không sao, cái này phải xem bản thân ông thấy thế nào. Nhưng không biết giữa Tiêu Binh này và Thường Hoài An từng có mâu thuẫn, khiến anh ta thu thập chứng cớ phạm tội của Thường Hoài An sớm như vậy. Có thể thấy được anh ta là một người bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa chỉ cần ra tay sẽ dồn người khác vào chỗ chết... Không biết mâu thuẫn của nhà họ Tạ các ông và anh ta sâu hay không, nếu dựa theo tính cách này của anh ta, sau này một khi có cơ hội..."
Nghĩ đến toàn thân Tiêu Binh đầy sát khí trong phòng bệnh lúc trước, Tạ Luân cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Bàn tay ông ta cầm chén trà run rẩy, cạch một tiếng chén trà đã rơi xuống đất. Mẫu Đan Tiên Tử thấy vậy, trong mắt lộ ra vài phần tàn nhẫn. Cô ta thích cảm giác này, cô ta thích đùa bỡn tất cả đàn ông nào ở trong tay. Ở trong mắt của cô ta, những gã đàn ông được gọi là thông minh này thậm chí còn không bằng một con chó. Cô ta càng thích những người đàn ông bất chấp tất cả tự giết lẫn nhau ở ngay trước mặt cô ta, giống như hai con chó cắn xé lẫn nhau, toàn thân đầy máu, cắn chết nhau.
Cho dù Tạ Luân khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời mà Mẫu Đan Tiên Tử đã sớm đoán được: "Tôi đồng ý... Chuyển nhượng công ty khu bắc cho cô, năm mươi triệu tiền mặt cũng sẽ lập tức gửi cho cô. Nhưng tôi có một yêu cầu."
Trong mắt Mẫu Đan Tiên Tử lộ ra nụ cười đắc ý, giọng nói đầy quyến rũ: "Ông chủ Tạ, ông nói đi..."
"Tôi muốn cậu ta phải chết!"
Trong mắt Tạ Luân lóe ra vẻ điên cuồng, giọng điệu cũng đầy giận dữ: "Đánh rắn không thành sẽ bị rắn cắn, tôi không muốn sau này cậu ta không chết lại trả thù tôi. Tôi muốn anh ta chết, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!"
Cho dù Tạ Luân từng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng ông ta bỗng nhiên cảm giác, từ nhỏ đến lớn ông ta chưa từng điên cuồng như vậy.
Mẫu Đan Tiên Tử cười, bàn tay ngọc mềm mại nhẹ nhàng đặt lên tay vịn, nói: "Đó là chuyện đương nhiên rồi, nếu ông chủ Tạ đã nói vậy thì anh ta sẽ phải chết..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.