Chương 15: Lặng lẽ đánh vào mặt
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tiêu Binh thức dậy thì
Tô Tiểu Tiểu đã làm xong bữa sáng. Điều làm cho Tiêu Binh cảm vui mừng
là phần của anh cũng có trên bàn ăn.
Tiêu Binh mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng.”
Tô Tiểu Tiểu hình như đã quên chuyện xảy ra tối hôm qua, có lẽ cô không muốn nhắc lại. Cô vẫn cúi đầu ăn bánh trứng trong bát, vừa nhẹ nhàng trả lời: "Chào buổi sáng."
Sau khi Tiêu Binh ngồi xuống, cầm muỗng múc bánh trứng. Bên cạnh còn có một đĩa bánh bao. Tiêu Binh đút muỗng bánh trứng vào trong miệng, cảm nhận mùi vị vừa miệng thì không nhịn được khen ngợi: "Cô tự làm à? Tay nghề thật sự không tệ đâu!"
So với hôm qua, cho dù không thể nói là Tô Tiểu Tiểu đã thân thiết hơn, nhưng thái độ cũng dịu hơn rất nhiều. Chắc hẳn cô cảm thấy xấu hổ vì một đạp hôm qua. Cô ăn bánh trứng xong thì buông muỗng xuống, cầm giấy ăn bên cạnh và lau miệng, giọng nói có phần cô đơn: "Tôi nhớ khi còn bé, cha mẹ tôi vì bận đi làm nên sáng nào chị tôi cũng nấu cho tôi ăn. Sở trường của chị ấy là bánh trứng. Sau đó tôi từ từ cũng học được. Chỉ đáng tiếc... Từ nay về sau sẽ không có ai làm cho tôi ăn nữa."
Tiêu Binh biết đã nhắc tới chuyện khiến cô đau lòng nên vội vàng nói sang chuyện khác: "Cha mẹ cô vẫn luôn bận rộn sao?"
"Mấy năm gần đây, điều kiện nhà tôi mới dần dần khá hơn. Trước đây, cha mẹ tôi phải cố gắng cho hai chị em tôi đi học, làm gì có nhiều thời giờ để ý tới chuyện trong nhà chứ?" Tô Tiểu Tiểu thở dài, dường như ý thức được mình đã nói quá nhiều với người đàn ông đáng ghét này, sắc mặt cô bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi về phòng chờ anh. Anh ăn xong thì gọi tôi."
Dù là Diệp Tử hay Tô Tiểu Tiểu, các cô từ nhỏ sống ở trong gia đình khác nhau, tình hình trong nhà cũng có chênh lệch rất lớn, nhưng các cô đều không vui. So sánh ra, hình như Tô Tiểu Tiểu còn tốt hơn một chút, nếu không phải những thiên tai và nhân họa đó...
Tiêu Binh không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục ăn cơm. Trong lòng của anh bắt đầu thông cảm cho cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong che giấu sự cô độc không muốn cho người khác biết tới này.
Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu rời khỏi nhà họ Tô. Tô Tiểu Tiểu ôm hũ tro cốt trong lòng. Đối với cô, bên trong không chỉ là xương cốt đã cháy hết, còn ẩn chứa những an ủi của cô và những người thân đối với linh hồn của Tô Bội Nhã.
Bởi vì không cần hỏi ý kiến của người khác nên Tô Tiểu Tiểu chọn vị trí trong nghĩa trang rất nhanh. Nhưng bây giờ cô chỉ là một sinh viên, căn bản không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Vì thế số tiền này vẫn phải rút từ thẻ ngân hàng do Tô Bội Nhã để lại. Tiêu Binh còn đưa luôn tấm thẻ cho cô giữ.
Đứng trước kia mộ của chị, Tô Tiểu Tiểu quay đầu liếc nhìn Tiêu Binh, giọng điệu cô đơn nói: "Anh về trước đi, tôi muốn ở đây nói chuyện với chị tôi thêm một lát nữa."
"Vậy tôi ra bên ngoài trước, chờ cô."
Tô Tiểu Tiểu không từ chối. Đợi đến khi Tiêu Binh đi xa, cô mới chậm rãi ngồi xuống trước bia mộ. Vào giờ phút này, chiếc mặt nạ lạnh lùng ngày thường đã được tháo xuống. Cô nằm rạp trên mặt đất, hai vai không ngừng run lên, ban đầu cô còn khẽ rên rỉ, nhưng chẳng bao lâu đã khóc lớn.
Tiêu Binh nấp trong góc khuất nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trong lòng thầm thở dài, cảm thấy có chút chua xót và khổ sở. Là ai gây ra tất cả những điều này? Sau khi Diệp Tử khuyên bảo, Tiêu Binh đã không còn ôm lấy tất cả trách nhiệm vào mình nữa. Mà giờ phút, anh chỉ nghĩ đến hai chữ, trả thù!
Tiêu Binh hút hết hai điếu thuốc mới nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu từ dưới đất đứng lên. Anh vội vàng xoay người lại, lặng lẽ đi ra ngoài cổng nghĩa trang. Anh đứng chờ chưa tới hai phút đã nhìn thấy cô từ bên trong ra, đôi mắt đỏ hoe.
"Đi thôi." Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu lại trở nên lạnh lùng, khiến người ta cảm giác cô rất kiên cường. Nếu không phải nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, thậm chí sẽ không ai tưởng tượng được người con gái vừa khóc ở trong đó chính là cô gái trước mắt này.
Tiêu Binh hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
"Trường học."
"Được, chờ tôi vẫy một chiếc xe taxi, tôi đưa cô tới đó. Vừa lúc quán mì cũng ở gần trường các cô học."
Tiêu Binh ra ngoài vẫy một chiếc xe. Dọc đường đi, Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng không vui. Vào lúc này, anh tất nhiên sẽ không dại mà động vào cô. Khi xe taxi đến cổng trường của cô, anh bảo tài xế cho cô xuống trước, sau đó lại nhờ anh ta chở mình đến quán mì Tiểu Tiểu.
Anh vừa vào cửa quán mì, Lý Hồng – nhân viên trong quán mì tưởng có khách hàng tới đã vội vàng ra đón. Sau khi nhìn thấy Tiêu Binh, cô lập tức tươi cười có phần mờ ám, lặng lẽ chỉ vào bên trong và khẽ nói: "Anh Binh, bạn của anh lại tới ủng hộ, vừa cố ý hỏi thăm anh đấy."
Trong lòng Tiêu Binh thoáng động, nhưng chỉ ồ một tiếng mà vẫn chưa đi vào. Lý Hồng bắt đầu tò mò hỏi: "Anh Binh, anh nói nhanh đi. Cô gái xinh đẹp như vậy... Em vừa nghe mấy học sinh tới đây ăn nói cô ấy là hoa khôi của đại học sư phạm Giang Thành đấy. Sao anh quen biết cô ấy được vậy? Cô ấy là bạn gái của anh sao?"
Tiêu Binh cười gượng, giơ tay búng vào trán của Lý Hồng một cái, cười mắng: "Em mới bao nhiêu tuổi mà đã bắt đầu tò mò thích hóng chuyện thế hả? Cô ấy là bạn anh thôi. Mọi người đừng suy nghĩ nhiều."
"Ây da… Anh chỉ biết bắt nạt em thôi. Anh cẩn thận kẻo em đi tìm người đẹp tung tin đồn nhảm bây giờ."
"Vậy em đi đi." Tiêu Binh cười lớn, lướt qua Lý Hồng và đi về phía Diệp Tử cùng hai cô bạn gái đang ăn mì. Giống như tối hôm qua, xung quanh có rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào Diệp Tử. Có lẽ Diệp Tử đã thành thói quen, nên thoạt nhìn rất tự nhiên.
Tiêu Binh mỉm cười trêu chọc nói: "Cô bé à, bọn em qua đây ăn mỗi ngày, có phải muốn ăn sạch quán mì của bọn anh không vậy?"
"Xem anh keo kiệt chưa kìa!" Diệp Tử cầm giấy ăn lau nhẹ qua khóe miệng, sau đó đặt đũa xuống và khinh bỉ nói: “Anh yên tâm đi, hôm nay không cần anh mời khách, bọn em tới ủng hộ thôi."
Tiêu Binh cười to nói: "Vậy thì anh sẽ không khách sáo với bọn em nữa."
Vừa nói hết câu, Tiêu Binh đã ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử. Vị trí này dường như được cố ý để lại cho anh vậy. Trần Viên Viên và Hứa Văn Đình ngồi cạnh nhau, Tiêu Binh và Diệp Tử ngồi đối diện.
Tiêu Binh nhìn về phía Lý Hồng và búng ngón tay một cái thật kêu nói: "Cho một chén mì nước, bát lớn, tính tiền cho các cô ấy."
Trần Viên Viên đã ăn xong, vừa để đũa xuống. Khi nghe nói Tiêu Binh nói vậy, cô ấy cười khúc khích: "Anh Binh à, anh thật đúng là tính toán chi li, không phải anh định kiếm lại bữa tối hôm qua chứ?"
Tiêu Binh đương nhiên nói: "Anh là người nghèo hèn nên không có tiền như bọn em."
Trần Viên Viên trêu ghẹo nói: "Kẻ nghèo hèn mà có thể tán được Diệp Tử nhà em thì cũng giỏi rồi. Anh có biết gần như mỗi buổi trưa đều có người muốn mời Diệp Tử ăn cơm, mà từ trước đến nay cô ấy còn chưa đồng ý với ai đâu. Thế mà người ta đã liên tục hai ngày cố ý tới thăm anh rồi đấy."
Diệp Tử ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn Trần Viên Viên với vẻ trách cứ, nói: "Bạn đừng nói linh tinh. Đây là do mì quán này ăn ngon thôi."
"Đúng vậy, đúng vậy." Hứa Văn Đình cũng đặt đũa xuống, vẻ mặt mờ ám nhìn Tiêu Binh và Diệp Tử mỉm cười và nói: “Nhất là tối hôm qua anh Binh còn tự tay làm cho bạn một tô mì, bên trong giấu cả trái tim yêu thương nữa mà..."
Mặt Diệp Tử thoáng ửng hồng, hờn dỗi nói: "Bạn nói bậy bạ gì đấy... Đình Đình, mình còn chưa hỏi bạn và Ngô Cường có phải đã có quan hệ gì không đấy... Mình thấy gần đây anh ta và cậu suốt ngày mắt qua mày lại nha."
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Ai biết Hứa Văn Đình người ta căn bản không quan tâm, mỉm cười nói: "Đúng vậy, bây giờ hai bọn tớ đã là người yêu, còn đang rất ngọt ngào đấy..."
Trần Viên Viên kinh ngạc kêu lên: "Trời ạ, thật không vậy? Bạn làm công tác giữ bí mật giỏi quá nhỉ? Sao bọn mình không biết gì chứ?"
"Mình vừa mới quyết định cho anh ta một cơ hội thôi. Các bạn làm sao có thể biết được chứ?"
Trong lúc ba cô gái buôn chuyện thì bát mì của Tiêu Binh cũng được đưa tới. Anh ăn rất ngon lành. Có một đám người trẻ tuổi đi từ bên ngoài quán mì tới, trông bộ dạng bọn họ thì hẳn là sinh viên. Cậu thanh niên đi ở giữa cắt kiểu đầu Beckham, cả người đều mặc đồ hàng hiệu. Mấy người đi cùng hình như đều nghe theo cậu ta.
Lý Hồng nhìn thấy đối phương tổng cộng có năm người, mà quán mì đã bắt đầu chật chỗ thì có chút xấu hổ nói: "Thật ngại quá, quán mì đã không còn chỗ rồi. Hay là các anh chờ một lát vậy?"
Cậu thanh niên dẫn đầu nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng chú ý tới Diệp Tử. Thái độ của cậu ta rất kiêu căng, thậm chí còn không thèm nhìn Lý Hồng. Cậu ta dùng một tay đẩy Lý Hồng sang một bên, lạnh lùng nói: "Mau tránh ra."
Lý Hồng lảo đảo ngã xuống đất. Trương Tĩnh chịu trách nhiệm thu tiền vội vàng chạy tới, vừa đỡ Lý Hồng dậy, vừa tức giận nói: "Sao các người có thể làm như vậy được? Các người không thấy cô ấy chỉ là một cô gái thôi sao?"
Người trẻ tuổi đi thẳng về phía Diệp Tử. Mà mấy người đi theo phía sau cậu ta vây quanh Lý Hồng đầy vẻ kiêu ngạo. Một người thanh niên tóc húi cua, dáng vẻ lưu manh tức giận chỉ vào Trương Tĩnh nói: "Nếu biết là con gái thì mau ngậm miệng lại. Có biết ai vừa đẩy con bé này không hả? Đó là thiếu gia nhà họ Dư nổi tiếng trong trường chúng tôi đấy. Các người không thể trêu vào đâu!"
Trương Tĩnh còn muốn lên tiếng, Lý Hồng đã vội vàng kéo cô lại và lắc đầu, khẽ nói: "Mình không sao, chúng ta chỉ làm công, đấu với bọn họ cũng chẳng được gì!"
Cậu thanh niên tóc húi cua cười nói: "Ha ha, nói hay lắm. À, trông rất đẹp mắt. Em có người yêu chưa? Có muốn từ nay về sau đi theo anh không?"
Những người khác nhìn thấy đại thiếu của nhà họ Dư chạy tới trước bàn của Diệp Tử thì vội vàng nói: "Đi thôi, Lại Đầu, đừng làm hỏng chuyện quan trọng của đại ca."
"Má nó, đừng có gọi tên cúng cơm của bản thiếu gia!!" Lại Đầu chán nản kêu lên một tiếng, nhưng cũng không dám không nghe. Anh ta vội vàng đi theo những người khác tới sau lưng người có mái tóc Beckham kia.
Bởi vì chỗ ngồi của Diệp Tử và Tiêu Binh vừa vặn xoay mặt về phía cửa, cho nên bọn họ đều nhìn thấy rõ cảnh tượng vừa rồi. Khi thấy cậu thanh niên với kiểu đầu Beckham đi tới, Diệp Tử nhíu mày, có chút không vui nói: "Dư Hạo, tôi đang ở đây, anh tốt nhất đừng có gây chuyện."
Ánh mắt Dư Hạo liếc nhìn Tiêu Binh có phần ác độc, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười giống như tắm gió xuân: "Anh làm sao có thể làm vậy chứ? Diệp Tử, em cũng không phải không biết anh là dạng người nào. Anh nghe mọi người nói em ở đây, nên mới cố ý qua tìm em thôi."
Vẻ mặt Diệp Tử chán ghét, nói không hề nể mặt: "Anh đừng gọi tôi là Diệp Tử, anh không xứng để gọi tôi như vậy!"
Mà lúc này, Tiêu Binh rất không thức thời đã đặt đũa xuống và ợ một cái, giống như không thấy được mấy người đang đứng trước mặt. Anh vừa lau miệng vừa nói: "Diệp Tử, anh ăn no rồi."
Đặc biệt là một tiếng Diệp Tử này, anh còn nói rất lớn tiếng.
"Được." Khi Diệp Tử nhìn về phía Tiêu Binh lại mỉm cười, mắt cô đang cười, mũi cô đang cười, miệng cô đang cười, hình như mỗi tấc da thịt trên người cô đều đang cười. Nhất là khi cô khẽ đáp một tiếng, thật sự làm cho Dư Hạo muốn phát điên!
Đánh vào mặt, bao giờ cũng lặng lẽ.
Tiêu Binh mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng.”
Tô Tiểu Tiểu hình như đã quên chuyện xảy ra tối hôm qua, có lẽ cô không muốn nhắc lại. Cô vẫn cúi đầu ăn bánh trứng trong bát, vừa nhẹ nhàng trả lời: "Chào buổi sáng."
Sau khi Tiêu Binh ngồi xuống, cầm muỗng múc bánh trứng. Bên cạnh còn có một đĩa bánh bao. Tiêu Binh đút muỗng bánh trứng vào trong miệng, cảm nhận mùi vị vừa miệng thì không nhịn được khen ngợi: "Cô tự làm à? Tay nghề thật sự không tệ đâu!"
So với hôm qua, cho dù không thể nói là Tô Tiểu Tiểu đã thân thiết hơn, nhưng thái độ cũng dịu hơn rất nhiều. Chắc hẳn cô cảm thấy xấu hổ vì một đạp hôm qua. Cô ăn bánh trứng xong thì buông muỗng xuống, cầm giấy ăn bên cạnh và lau miệng, giọng nói có phần cô đơn: "Tôi nhớ khi còn bé, cha mẹ tôi vì bận đi làm nên sáng nào chị tôi cũng nấu cho tôi ăn. Sở trường của chị ấy là bánh trứng. Sau đó tôi từ từ cũng học được. Chỉ đáng tiếc... Từ nay về sau sẽ không có ai làm cho tôi ăn nữa."
Tiêu Binh biết đã nhắc tới chuyện khiến cô đau lòng nên vội vàng nói sang chuyện khác: "Cha mẹ cô vẫn luôn bận rộn sao?"
"Mấy năm gần đây, điều kiện nhà tôi mới dần dần khá hơn. Trước đây, cha mẹ tôi phải cố gắng cho hai chị em tôi đi học, làm gì có nhiều thời giờ để ý tới chuyện trong nhà chứ?" Tô Tiểu Tiểu thở dài, dường như ý thức được mình đã nói quá nhiều với người đàn ông đáng ghét này, sắc mặt cô bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi về phòng chờ anh. Anh ăn xong thì gọi tôi."
Dù là Diệp Tử hay Tô Tiểu Tiểu, các cô từ nhỏ sống ở trong gia đình khác nhau, tình hình trong nhà cũng có chênh lệch rất lớn, nhưng các cô đều không vui. So sánh ra, hình như Tô Tiểu Tiểu còn tốt hơn một chút, nếu không phải những thiên tai và nhân họa đó...
Tiêu Binh không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục ăn cơm. Trong lòng của anh bắt đầu thông cảm cho cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong che giấu sự cô độc không muốn cho người khác biết tới này.
Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu rời khỏi nhà họ Tô. Tô Tiểu Tiểu ôm hũ tro cốt trong lòng. Đối với cô, bên trong không chỉ là xương cốt đã cháy hết, còn ẩn chứa những an ủi của cô và những người thân đối với linh hồn của Tô Bội Nhã.
Bởi vì không cần hỏi ý kiến của người khác nên Tô Tiểu Tiểu chọn vị trí trong nghĩa trang rất nhanh. Nhưng bây giờ cô chỉ là một sinh viên, căn bản không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Vì thế số tiền này vẫn phải rút từ thẻ ngân hàng do Tô Bội Nhã để lại. Tiêu Binh còn đưa luôn tấm thẻ cho cô giữ.
Đứng trước kia mộ của chị, Tô Tiểu Tiểu quay đầu liếc nhìn Tiêu Binh, giọng điệu cô đơn nói: "Anh về trước đi, tôi muốn ở đây nói chuyện với chị tôi thêm một lát nữa."
"Vậy tôi ra bên ngoài trước, chờ cô."
Tô Tiểu Tiểu không từ chối. Đợi đến khi Tiêu Binh đi xa, cô mới chậm rãi ngồi xuống trước bia mộ. Vào giờ phút này, chiếc mặt nạ lạnh lùng ngày thường đã được tháo xuống. Cô nằm rạp trên mặt đất, hai vai không ngừng run lên, ban đầu cô còn khẽ rên rỉ, nhưng chẳng bao lâu đã khóc lớn.
Tiêu Binh nấp trong góc khuất nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trong lòng thầm thở dài, cảm thấy có chút chua xót và khổ sở. Là ai gây ra tất cả những điều này? Sau khi Diệp Tử khuyên bảo, Tiêu Binh đã không còn ôm lấy tất cả trách nhiệm vào mình nữa. Mà giờ phút, anh chỉ nghĩ đến hai chữ, trả thù!
Tiêu Binh hút hết hai điếu thuốc mới nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu từ dưới đất đứng lên. Anh vội vàng xoay người lại, lặng lẽ đi ra ngoài cổng nghĩa trang. Anh đứng chờ chưa tới hai phút đã nhìn thấy cô từ bên trong ra, đôi mắt đỏ hoe.
"Đi thôi." Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu lại trở nên lạnh lùng, khiến người ta cảm giác cô rất kiên cường. Nếu không phải nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, thậm chí sẽ không ai tưởng tượng được người con gái vừa khóc ở trong đó chính là cô gái trước mắt này.
Tiêu Binh hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
"Trường học."
"Được, chờ tôi vẫy một chiếc xe taxi, tôi đưa cô tới đó. Vừa lúc quán mì cũng ở gần trường các cô học."
Tiêu Binh ra ngoài vẫy một chiếc xe. Dọc đường đi, Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng không vui. Vào lúc này, anh tất nhiên sẽ không dại mà động vào cô. Khi xe taxi đến cổng trường của cô, anh bảo tài xế cho cô xuống trước, sau đó lại nhờ anh ta chở mình đến quán mì Tiểu Tiểu.
Anh vừa vào cửa quán mì, Lý Hồng – nhân viên trong quán mì tưởng có khách hàng tới đã vội vàng ra đón. Sau khi nhìn thấy Tiêu Binh, cô lập tức tươi cười có phần mờ ám, lặng lẽ chỉ vào bên trong và khẽ nói: "Anh Binh, bạn của anh lại tới ủng hộ, vừa cố ý hỏi thăm anh đấy."
Trong lòng Tiêu Binh thoáng động, nhưng chỉ ồ một tiếng mà vẫn chưa đi vào. Lý Hồng bắt đầu tò mò hỏi: "Anh Binh, anh nói nhanh đi. Cô gái xinh đẹp như vậy... Em vừa nghe mấy học sinh tới đây ăn nói cô ấy là hoa khôi của đại học sư phạm Giang Thành đấy. Sao anh quen biết cô ấy được vậy? Cô ấy là bạn gái của anh sao?"
Tiêu Binh cười gượng, giơ tay búng vào trán của Lý Hồng một cái, cười mắng: "Em mới bao nhiêu tuổi mà đã bắt đầu tò mò thích hóng chuyện thế hả? Cô ấy là bạn anh thôi. Mọi người đừng suy nghĩ nhiều."
"Ây da… Anh chỉ biết bắt nạt em thôi. Anh cẩn thận kẻo em đi tìm người đẹp tung tin đồn nhảm bây giờ."
"Vậy em đi đi." Tiêu Binh cười lớn, lướt qua Lý Hồng và đi về phía Diệp Tử cùng hai cô bạn gái đang ăn mì. Giống như tối hôm qua, xung quanh có rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào Diệp Tử. Có lẽ Diệp Tử đã thành thói quen, nên thoạt nhìn rất tự nhiên.
Tiêu Binh mỉm cười trêu chọc nói: "Cô bé à, bọn em qua đây ăn mỗi ngày, có phải muốn ăn sạch quán mì của bọn anh không vậy?"
"Xem anh keo kiệt chưa kìa!" Diệp Tử cầm giấy ăn lau nhẹ qua khóe miệng, sau đó đặt đũa xuống và khinh bỉ nói: “Anh yên tâm đi, hôm nay không cần anh mời khách, bọn em tới ủng hộ thôi."
Tiêu Binh cười to nói: "Vậy thì anh sẽ không khách sáo với bọn em nữa."
Vừa nói hết câu, Tiêu Binh đã ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử. Vị trí này dường như được cố ý để lại cho anh vậy. Trần Viên Viên và Hứa Văn Đình ngồi cạnh nhau, Tiêu Binh và Diệp Tử ngồi đối diện.
Tiêu Binh nhìn về phía Lý Hồng và búng ngón tay một cái thật kêu nói: "Cho một chén mì nước, bát lớn, tính tiền cho các cô ấy."
Trần Viên Viên đã ăn xong, vừa để đũa xuống. Khi nghe nói Tiêu Binh nói vậy, cô ấy cười khúc khích: "Anh Binh à, anh thật đúng là tính toán chi li, không phải anh định kiếm lại bữa tối hôm qua chứ?"
Tiêu Binh đương nhiên nói: "Anh là người nghèo hèn nên không có tiền như bọn em."
Trần Viên Viên trêu ghẹo nói: "Kẻ nghèo hèn mà có thể tán được Diệp Tử nhà em thì cũng giỏi rồi. Anh có biết gần như mỗi buổi trưa đều có người muốn mời Diệp Tử ăn cơm, mà từ trước đến nay cô ấy còn chưa đồng ý với ai đâu. Thế mà người ta đã liên tục hai ngày cố ý tới thăm anh rồi đấy."
Diệp Tử ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn Trần Viên Viên với vẻ trách cứ, nói: "Bạn đừng nói linh tinh. Đây là do mì quán này ăn ngon thôi."
"Đúng vậy, đúng vậy." Hứa Văn Đình cũng đặt đũa xuống, vẻ mặt mờ ám nhìn Tiêu Binh và Diệp Tử mỉm cười và nói: “Nhất là tối hôm qua anh Binh còn tự tay làm cho bạn một tô mì, bên trong giấu cả trái tim yêu thương nữa mà..."
Mặt Diệp Tử thoáng ửng hồng, hờn dỗi nói: "Bạn nói bậy bạ gì đấy... Đình Đình, mình còn chưa hỏi bạn và Ngô Cường có phải đã có quan hệ gì không đấy... Mình thấy gần đây anh ta và cậu suốt ngày mắt qua mày lại nha."
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Ai biết Hứa Văn Đình người ta căn bản không quan tâm, mỉm cười nói: "Đúng vậy, bây giờ hai bọn tớ đã là người yêu, còn đang rất ngọt ngào đấy..."
Trần Viên Viên kinh ngạc kêu lên: "Trời ạ, thật không vậy? Bạn làm công tác giữ bí mật giỏi quá nhỉ? Sao bọn mình không biết gì chứ?"
"Mình vừa mới quyết định cho anh ta một cơ hội thôi. Các bạn làm sao có thể biết được chứ?"
Trong lúc ba cô gái buôn chuyện thì bát mì của Tiêu Binh cũng được đưa tới. Anh ăn rất ngon lành. Có một đám người trẻ tuổi đi từ bên ngoài quán mì tới, trông bộ dạng bọn họ thì hẳn là sinh viên. Cậu thanh niên đi ở giữa cắt kiểu đầu Beckham, cả người đều mặc đồ hàng hiệu. Mấy người đi cùng hình như đều nghe theo cậu ta.
Lý Hồng nhìn thấy đối phương tổng cộng có năm người, mà quán mì đã bắt đầu chật chỗ thì có chút xấu hổ nói: "Thật ngại quá, quán mì đã không còn chỗ rồi. Hay là các anh chờ một lát vậy?"
Cậu thanh niên dẫn đầu nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng chú ý tới Diệp Tử. Thái độ của cậu ta rất kiêu căng, thậm chí còn không thèm nhìn Lý Hồng. Cậu ta dùng một tay đẩy Lý Hồng sang một bên, lạnh lùng nói: "Mau tránh ra."
Lý Hồng lảo đảo ngã xuống đất. Trương Tĩnh chịu trách nhiệm thu tiền vội vàng chạy tới, vừa đỡ Lý Hồng dậy, vừa tức giận nói: "Sao các người có thể làm như vậy được? Các người không thấy cô ấy chỉ là một cô gái thôi sao?"
Người trẻ tuổi đi thẳng về phía Diệp Tử. Mà mấy người đi theo phía sau cậu ta vây quanh Lý Hồng đầy vẻ kiêu ngạo. Một người thanh niên tóc húi cua, dáng vẻ lưu manh tức giận chỉ vào Trương Tĩnh nói: "Nếu biết là con gái thì mau ngậm miệng lại. Có biết ai vừa đẩy con bé này không hả? Đó là thiếu gia nhà họ Dư nổi tiếng trong trường chúng tôi đấy. Các người không thể trêu vào đâu!"
Trương Tĩnh còn muốn lên tiếng, Lý Hồng đã vội vàng kéo cô lại và lắc đầu, khẽ nói: "Mình không sao, chúng ta chỉ làm công, đấu với bọn họ cũng chẳng được gì!"
Cậu thanh niên tóc húi cua cười nói: "Ha ha, nói hay lắm. À, trông rất đẹp mắt. Em có người yêu chưa? Có muốn từ nay về sau đi theo anh không?"
Những người khác nhìn thấy đại thiếu của nhà họ Dư chạy tới trước bàn của Diệp Tử thì vội vàng nói: "Đi thôi, Lại Đầu, đừng làm hỏng chuyện quan trọng của đại ca."
"Má nó, đừng có gọi tên cúng cơm của bản thiếu gia!!" Lại Đầu chán nản kêu lên một tiếng, nhưng cũng không dám không nghe. Anh ta vội vàng đi theo những người khác tới sau lưng người có mái tóc Beckham kia.
Bởi vì chỗ ngồi của Diệp Tử và Tiêu Binh vừa vặn xoay mặt về phía cửa, cho nên bọn họ đều nhìn thấy rõ cảnh tượng vừa rồi. Khi thấy cậu thanh niên với kiểu đầu Beckham đi tới, Diệp Tử nhíu mày, có chút không vui nói: "Dư Hạo, tôi đang ở đây, anh tốt nhất đừng có gây chuyện."
Ánh mắt Dư Hạo liếc nhìn Tiêu Binh có phần ác độc, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười giống như tắm gió xuân: "Anh làm sao có thể làm vậy chứ? Diệp Tử, em cũng không phải không biết anh là dạng người nào. Anh nghe mọi người nói em ở đây, nên mới cố ý qua tìm em thôi."
Vẻ mặt Diệp Tử chán ghét, nói không hề nể mặt: "Anh đừng gọi tôi là Diệp Tử, anh không xứng để gọi tôi như vậy!"
Mà lúc này, Tiêu Binh rất không thức thời đã đặt đũa xuống và ợ một cái, giống như không thấy được mấy người đang đứng trước mặt. Anh vừa lau miệng vừa nói: "Diệp Tử, anh ăn no rồi."
Đặc biệt là một tiếng Diệp Tử này, anh còn nói rất lớn tiếng.
"Được." Khi Diệp Tử nhìn về phía Tiêu Binh lại mỉm cười, mắt cô đang cười, mũi cô đang cười, miệng cô đang cười, hình như mỗi tấc da thịt trên người cô đều đang cười. Nhất là khi cô khẽ đáp một tiếng, thật sự làm cho Dư Hạo muốn phát điên!
Đánh vào mặt, bao giờ cũng lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.