Chương 9: Lấy quyền đè người?
Nhiễm Bất Phàm
12/09/2019
Tiêu Binh tùy tiện ăn một chút ở bên ngoài, khi
đi vào nhà họ Tô thì trời đã tối. Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là
ngôi nhà tạm thời của Tiêu Binh.
Căn cứ theo lời dặn của Tô Tiểu Tiểu, phòng bên phải phòng nhà vệ sinh là phòng của Tô Bội Nhã, cũng chính là phòng của anh sau này. Tiêu Binh vốn định tìm thử chứng cứ, nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, anh thấy làm vậy hình như không được lịch sự lắm, nên anh tắm rửa sơ qua thì về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Tiêu Binh nằm ở trên giường nhìn thấy bên cạnh đầu giường có một khung ảnh có hình của Tô Bội Nhã khi còn sống. Anh lập tức cầm bức ảnh lên. Bên trong là một cô gái xinh đẹp với dáng người nóng bỏng lại đầy sức sống, so sánh với Tô Tiểu Tiểu, người đẹp trong bức ảnh có thêm vài phần nhiệt huyết. Trong lòng anh thấy chua xót và khổ sở, anh khẽ thở dài, đặt khung ảnh trở lại chỗ cũ.
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Tiêu Binh làm là đi tới quán mì Tiểu Tiểu. Trong quán mì đã được thu dọn xong, cửa kính bị vỡ, bàn bị hỏng đều được thay. Tiêu Binh nhìn quanh một lượt rồi khen ngợi Vương Quế Chi bên cạnh: "Không tệ, hiệu suất làm việc rất nhanh. Bây giờ đã có thể buôn bán được chưa?"
"Đây là công lao của mọi người." Trước đó Vương Quế Chi đã được Lý Xuân Lan dặn dò, bảo bọn họ nghe theo sắp xếp của Tiêu Binh. Bây giờ anh đại diện cho chủ quán. Mặc dù Tiêu Binh nhìn còn trẻ, hơn nữa bọn họ cũng không quen, nhưng thái độ của Vương Quế Chi vẫn rất cung kính: “Chủ quán, cậu xem tôi có nên gọi tất cả nhân viên trong quán tới giới thiệu với cậu không?"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Giới thiệu một chút thì sau này làm việc với nhau cũng tiện hơn. Còn nữa, dì Vương, dì lớn tuổi hơn cháu, còn là người làm lâu trong quán này, về sau dì cứ gọi cháu là Tiểu Binh giống dì Lý là được."
Vương Quế Chi thấy Tiêu Binh dễ nói chuyện như vậy thì cũng vui mừng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước đó bà vẫn lo chủ quán mới tới này sẽ không dễ sống, nhưng xem ra bà lo lắng quá rồi. Thế là bà vội vàng gọi tất cả nhân viên qua.
Lúc trước, Tiêu Binh đã gặp hai nhân viên khác rồi, chỉ là chưa quen biết mà thôi. Sau khi các cô tự giới thiệu, Tiêu Binh biết một người là Trương Tĩnh, người lại là Lý Hồng. Cả hai người đều đã tốt nghiệp đại học rồi ra ngoài làm việc. Bọn họ nhỏ hơn Tiêu Binh hai, ba tuổi. Thường ngày Vương Quế Chi chịu trách nhiệm sau bếp, Lý Xuân Lan chuyên chịu trách nhiệm về món mì đặc biệt trong quán. Còn hai cô gái nhỏ này, Trương Tĩnh chịu trách nhiệm thu tiền, Lý Hồng phục vụ trong quán.
Tuổi của Tiêu Binh không chênh lệch nhiều với hai cô gái này, hơn nữa anh cũng không tỏ ra cao giá nên mấy người nhanh chóng hoà hợp.
Tiêu Binh liếc nhìn đồng hồ và nói với Vương Quế Chi: "Trưa hôm nay mọi người có thể mở quán trước, nhưng cháu có việc phải ra ngoài một chuyến, bên bệnh viện còn có một số việc cần làm."
"Vậy được, cháu cứ đi trước đi. Khách tới quán mà gọi món mì đặc biệt, tôi sẽ báo bọn họ tới ăn bữa khác."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Vậy làm phiền ba người rồi."
Tiêu Binh ra ngoài gọi một chiếc xe taxi rồi đi tới sảnh lớn trong sân bay. Khoảng hai mươi phút sau, một ông cụ chống gậy đi tới. Phía sau ông còn có một người vệ sĩ da đen theo sát.
Tiêu Binh mỉm cười chào đón: "Ông Trương, cháu thật mong được gặp Đại Thần Y ngài."
Ông cụ quá năm mươi tuổi này chính là Thần Y Trương Nhất Chỉ trong truyền thuyết, người sau lưng ông chính là Foye – cao thủ hàng đầu đã tiến vào kỳ Minh Kình, có tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô. Có người nói Foye là cao thủ hàng đầu đến từ trong đoàn lính đánh thuê Tử Vong Thiên ở Châu Phi giết người như cơm bữa, trong lúc anh ta bị thương nặng thì trùng hợp gặp được Trương Nhất Chỉ, được ông cứu sống. Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn trung thành và tận tâm đi theo bên cạnh Trương Nhất Chỉ, chưa từng quay về Châu Phi.
Trương Nhất Chỉ trừng mắt nhìn Tiêu Binh, có chút oán trách nói: "Tiêu Bình, từ sau khi cậu xuất ngũ, mấy năm qua rất ít khi tìm đến tôi. Lần này cậu mời tôi từ Bắc Kinh tới đây, chắc hẳn người bị bệnh có quan hệ thân thiết với cậu đúng không?"
Tiêu Binh thở dài: "Ôi, đó là mẹ của Bội Nhã."
"A, là mẹ của đứa trẻ Bội Nhã kia sao? Vậy thật là đáng tiếc, cho dù tôi phẫu thuật không có vấn đề, nhưng cậu nên biết, loại ung thư tuyến tụy này, cho dù có phẫu thuật thành công cũng sống không hơn hai năm."
"Cháu biết, cháu chỉ là làm hết sức mình, còn lại đành nghe theo ý trời thôi."
"Ừ, về phương diện phẫu thuật cậu cứ yên tâm, tôi bảo đảm nhất định sẽ thành công. Nhưng về phần những phương diện khác, mạng người dù sao cũng khó chống lại được ý trời! Đúng rồi, sao không thấy Bội Nhã đi cùng cậu? Cô bé ở trong bệnh viện trông người bệnh sao?"
Tiêu Binh hơi buồn bã nói: "Nói ra thì rất dài, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Sau khi ba người Tiêu Binh xuống xe ở cửa bệnh viện, vẻ mặt Trương Nhất Chỉ nặng nề nói: "Nói như thế, bây giờ người nhà con bé còn chưa biết chuyện sao?"
"Vâng."
"Ôi, không ngờ một đứa trẻ tốt lại ra đi sớm như vậy... Năm đó tôi còn tưởng rằng hai người có thể trở thành một đôi... Thôi đi, chuyện cũng đã qua rồi. Nếu mẹ của Bội Nhã có bệnh tim, tạm thời phải giấu chuyện ung thư tuyến tụy đã, giấu được càng lâu càng tốt."
"Cháu cũng nghĩ như vậy."
"Vậy cậu thành lập Long Môn mà không dự định trở lại sao?"
"Tạm thời cháu muốn yên tĩnh một thời gian, cố gắng chăm sóc người nhà của Bội Nhã, nhất là bà Tô đang bị bệnh nặng."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến khu phòng bệnh ở tầng hai. Mới vừa tới tầng hai, vẻ mặt Tiêu Binh đã thay đổi. Trong phòng bệnh của bà Tô truyền tới tiếng tranh cãi rất lớn. Vào lúc này còn ai lại chạy tới làm phiền dì Lý chứ? Phải biết bây giờ mẹ của Tô Bội Nhã bị bệnh tim vừa mới cấp cứu không lâu, sao có thể chịu nổi kích thích chứ?
Trong lòng Tiêu Binh thật sự tức giận, bước nhanh về phía phòng bệnh. Trương Nhất Chỉ chống gậy, chậm rãi đi theo phía sau.
Ở cửa phòng bệnh có một vài cô y tá trẻ xúm lại. Tiểu Bắc mặc áo trắng cũng lẫn vào trong đó. Khi nhìn thấy Tiêu Binh đi tới, ánh mắt cậu nhìn lướt qua Tiêu Binh và lập tức đi mất.
Sau khi Tiêu Binh đi tới cửa phòng bệnh, anh nghe tiếng Tô Tiểu Tiểu nói với hai cô y tá trẻ: "Các người dựa vào cái gì mà làm vậy chứ? Chúng tôi cũng không phải không nộp tiền, sao các người có thể đuổi chúng tôi ra khỏi phòng được? Là ai cho các người có quyền lớn như vậy?"
Tiêu Binh đi vào, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu chỉ vào hai y tá này, nói: "Hai người bọn họ bảo mẹ tôi phải ra viện, về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng sáng sớm nay bác sĩ còn căn dặn mấy ngày nay nhất định phải ở trên giường bệnh nghỉ ngơi thật tốt, để theo dõi. Bọn họ dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi chứ?"
Lý Xuân Lan hình như cũng tức giận, dựa vào thành giường bệnh và ôm ngực thở hổn hển. Tiêu Binh vội vàng qua đỡ Lý Xuân Lan nói: "Dì, dì đừng tức giận, chuyện này cứ để cháu giải quyết."
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt với hai người y tá, hỏi: "Ai cho các cô quyền lớn như vậy hả?"
"Tôi cho!" Tiêu Binh ngoảnh nhìn về phía cửa. Hai người lớn tuổi đi từ ngoài cửa vào. Một người mặc áo khoác trắng, keo kính, một người khác mặc comple đi giày da, còn có một vệ sĩ đi theo phía sau.
Ông già mặc áo khoác trắng kia nói: "Tôi là Chu Trạch Thiện - viện trưởng của bệnh viện này, tôi cho các cô ấy quyền đó!"
Tiêu Binh khuyên Lý Xuân Lan vài câu, sau đó dứng dậy nhìn viện trưởng kia, giọng điệu không tốt nói: "Tôi đã trả tiền viện phí, cho nên dì ấy ở lại trong bệnh viện theo dõi là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, dì Lý vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, cho dù ông có là viện trưởng, cũng có lý do gì mà bắt chúng tôi xuất viện chứ?"
Ông già mặc comple kia bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Binh, vẻ mặt đắc ý mỉm cười nói: "Cậu tên là Tiêu Binh? Tôi là Tạ Luân, cha của Tạ Cố Thành."
Trong mắt Tiêu Binh lóe lên vẻ sắc bén, cuối cùng anh đã hiểu rõ nguyên nhân xảy ra chuyện này. Quả nhiên là có con nào thì cha nấy, ông già chó chết nhà họ Tạ cũng tới ỷ thế hiếp người.
Rồng có vảy ngược, người thuận thì sống, người ngược thì diệt!
Tiêu Binh thở dài, bất lực nhìn Lý Xuân Lan nói: "Dì Lý, không ngờ cháu lại mang tới rắc rối cho dì. Tiểu Tiểu, cô tới chăm sóc cho dì, chuyện này cứ để tôi giải quyết."
Tô Tiểu Tiểu không cảm thấy Tiêu Binh có thể giải quyết được gì, một quân nhân xuất ngũ có thể làm gì trong xã hội chứ? Người lính ở trên chiến trường chiến đấu bằng dũng cảm và trí tuệ, mà trong xã hội muốn đứng vững lại cần tới quyền thế cùng âm mưu.
Nhưng khi Tô Tiểu Tiểu nhìn vào mắt Tiêu Binh, trong lòng cô tự nhiên run lên. Đó là ánh mắt tự tin tới mức nào chứ? Đó không phải là cố thể hiện mình tự tin mà là một người đàn ông thành công trong cuộc sống lơ đãng thể hiện ra sự mạnh mẽ cùng tự tin của mình.
"Tiểu Binh à, cháu đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, cùng lắm thì chúng ta đổi một bệnh viện khác là được."
"Mẹ, con tin tưởng anh Binh..."
Chẳng biết từ lúc nào, tâm lý của Tô Tiểu Tiểu đã thay đổi.
Tiêu Binh đứng đối mặt với Tạ Luân, giọng điệu thản nhiên nói: "Nếu như tôi không đoán sai, chắc là vì Tạ Cố Thành đúng không?"
Trên mặt Tạ Luân rất tự tin, thậm chí có phần lên mặt bắt nạt người: "Bây giờ cậu phải hiểu rõ, cậu không thể trêu chọc được vào nhà họ Tạ đâu. Người trẻ tuổi, nhân lúc tôi còn chưa thay đổi chủ ý, cậu quỳ xuống xin tôi tha thứ đi, bằng không cả Giang Thành sẽ không có nơi nào cho cậu sống yên ổn được cả đâu!"
Quỳ xuống? Đây là sỉ nhục lớn tới mức nào chứ?
Tô Tiểu Tiểu biến sắc, vội vàng nói: "Anh Binh, không thể đồng ý tới ông ta được."
Lý Xuân Lan cũng tức giận: "Tiểu Binh, chúng ta ra viện thôi. Thành phố Giang Thành không chỉ có một bệnh viện nhà bọn họ. Nếu thật sự không được thì chúng ta về nhà. Dù sao bây giờ dì cũng không có vấn đề gì."
Tạ Luân cười lạnh nói: "Ở trong Giang Thành này, chỉ cần tôi vận dụng quan hệ thì bất kỳ một bệnh viện nào cũng không dám nhận bà. Cho dù các người có rời khỏi Giang Thành, tôi cũng có vô số biện pháp đối phó với các người, cho đến khi các người sống không bằng chết."
Tiêu Binh thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn Tạ Luân giống như người thật sự nắm giữ sinh mạng người khác không phải là ông ta, mà là mình vậy: "Vậy thì thật đáng tiếc. Con người tôi thật sự không chấp nhận được chuyện người khác đối phó với người nhà, họ hàng và bạn bè của tôi..."
Tạ Luân khinh thường nói: "Không chấp nhận được thì thế nào?"
Tiêu Binh không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng, thâm trầm đồng thời lộ ra sát khí làm cho Tạ Luân trong nháy mắt cảm giác mình giống như rơi xuống địa ngục, trái tim gần như muốn ngừng đập, toàn thân ớn lạnh, mặt trắng bệch lảo đảo lùi lại. Chu Trạch Thiện vội vàng đi tới đỡ Tạ Luân và kêu lên: "Tổng giám đốc Tạ, Tổng giám đốc Tạ, ngài sao vậy?"
Trên mặt Tạ Luân lúc xanh lúc trắng, thẹn quá thành giận chỉ vào Tiêu Binh và tức giận thở hổn hển nói: "Viện trưởng Chu, người không biết tốt xấu như vậy thì cũng không cần nể tình nữa, bảo hắn cút ra ngoài cho tôi, bảo hắn cút ra ngoài cho tôi!"
Chu Trạch Thiện không biết tại sao Tạ Luân lại bỗng nhiên có phản ứng mạnh như thế, hoảng hốt vội nói: "Được, được, tôi gọi bảo vệ, tôi gọi bảo vệ."
Sau khi nói xong, ông ta quay đầu hét lên với cô y tá trẻ: "Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi bảo vệ đến đây cho tôi."
Cô y tá trẻ bị dọa cho hai mắt đỏ hoe, muốn ra ngoài gọi người, chợt nghe Tiêu Binh bỗng nhiên nói: "Chờ một chút."
Chu Trạch Thiện tức giận nói: "Làm gì?"
Tiêu Binh cười híp mắt nhìn về phía Chu Trạch Thiện: "Viện trưởng Chu, đây là một bệnh viện nhà nước phục vụ cho dân chúng. Ông cảm thấy ông có thể lấy thúng úp voi sao?"
Chu Trạch Thiện hơi sửng sốt rồi lập tức cười ha hả, dường như đang cười nhạo Tiêu Binh ngây thơ và không hiểu biết: "Đây là bệnh viện của tôi, dĩ nhiên tôi là lớn nhất!"
"Ông là viện trưởng ở đây, nhưng nếu như ông làm sai, làm trái với lương tâm và đạo đức nghề nghiệp của mình, tất nhiên cũng sẽ có người khác tới trừng phạt ông."
Vẻ mặt Chu Trạch Thiện đầy kiêu ngạo và khinh thường nói: "Ai trừng phạt tôi chứ? Là cậu sao?"
Tiêu Binh nhìn về phía ngoài cửa. Những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của Tiêu Binh. Trương Nhất Chỉ được Foye đỡ, đi từng bước đến. Khi Chu Trạch Thiện nhìn thấy rõ ràng ông cụ đi tới, ông ta trợn mắt há hốc mồm và cảm thấy không dám tin, run giọng nói: "Ngài... Ngài Trương... Sao ngài tới đây vậy?"
Căn cứ theo lời dặn của Tô Tiểu Tiểu, phòng bên phải phòng nhà vệ sinh là phòng của Tô Bội Nhã, cũng chính là phòng của anh sau này. Tiêu Binh vốn định tìm thử chứng cứ, nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, anh thấy làm vậy hình như không được lịch sự lắm, nên anh tắm rửa sơ qua thì về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Tiêu Binh nằm ở trên giường nhìn thấy bên cạnh đầu giường có một khung ảnh có hình của Tô Bội Nhã khi còn sống. Anh lập tức cầm bức ảnh lên. Bên trong là một cô gái xinh đẹp với dáng người nóng bỏng lại đầy sức sống, so sánh với Tô Tiểu Tiểu, người đẹp trong bức ảnh có thêm vài phần nhiệt huyết. Trong lòng anh thấy chua xót và khổ sở, anh khẽ thở dài, đặt khung ảnh trở lại chỗ cũ.
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Tiêu Binh làm là đi tới quán mì Tiểu Tiểu. Trong quán mì đã được thu dọn xong, cửa kính bị vỡ, bàn bị hỏng đều được thay. Tiêu Binh nhìn quanh một lượt rồi khen ngợi Vương Quế Chi bên cạnh: "Không tệ, hiệu suất làm việc rất nhanh. Bây giờ đã có thể buôn bán được chưa?"
"Đây là công lao của mọi người." Trước đó Vương Quế Chi đã được Lý Xuân Lan dặn dò, bảo bọn họ nghe theo sắp xếp của Tiêu Binh. Bây giờ anh đại diện cho chủ quán. Mặc dù Tiêu Binh nhìn còn trẻ, hơn nữa bọn họ cũng không quen, nhưng thái độ của Vương Quế Chi vẫn rất cung kính: “Chủ quán, cậu xem tôi có nên gọi tất cả nhân viên trong quán tới giới thiệu với cậu không?"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Giới thiệu một chút thì sau này làm việc với nhau cũng tiện hơn. Còn nữa, dì Vương, dì lớn tuổi hơn cháu, còn là người làm lâu trong quán này, về sau dì cứ gọi cháu là Tiểu Binh giống dì Lý là được."
Vương Quế Chi thấy Tiêu Binh dễ nói chuyện như vậy thì cũng vui mừng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước đó bà vẫn lo chủ quán mới tới này sẽ không dễ sống, nhưng xem ra bà lo lắng quá rồi. Thế là bà vội vàng gọi tất cả nhân viên qua.
Lúc trước, Tiêu Binh đã gặp hai nhân viên khác rồi, chỉ là chưa quen biết mà thôi. Sau khi các cô tự giới thiệu, Tiêu Binh biết một người là Trương Tĩnh, người lại là Lý Hồng. Cả hai người đều đã tốt nghiệp đại học rồi ra ngoài làm việc. Bọn họ nhỏ hơn Tiêu Binh hai, ba tuổi. Thường ngày Vương Quế Chi chịu trách nhiệm sau bếp, Lý Xuân Lan chuyên chịu trách nhiệm về món mì đặc biệt trong quán. Còn hai cô gái nhỏ này, Trương Tĩnh chịu trách nhiệm thu tiền, Lý Hồng phục vụ trong quán.
Tuổi của Tiêu Binh không chênh lệch nhiều với hai cô gái này, hơn nữa anh cũng không tỏ ra cao giá nên mấy người nhanh chóng hoà hợp.
Tiêu Binh liếc nhìn đồng hồ và nói với Vương Quế Chi: "Trưa hôm nay mọi người có thể mở quán trước, nhưng cháu có việc phải ra ngoài một chuyến, bên bệnh viện còn có một số việc cần làm."
"Vậy được, cháu cứ đi trước đi. Khách tới quán mà gọi món mì đặc biệt, tôi sẽ báo bọn họ tới ăn bữa khác."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Vậy làm phiền ba người rồi."
Tiêu Binh ra ngoài gọi một chiếc xe taxi rồi đi tới sảnh lớn trong sân bay. Khoảng hai mươi phút sau, một ông cụ chống gậy đi tới. Phía sau ông còn có một người vệ sĩ da đen theo sát.
Tiêu Binh mỉm cười chào đón: "Ông Trương, cháu thật mong được gặp Đại Thần Y ngài."
Ông cụ quá năm mươi tuổi này chính là Thần Y Trương Nhất Chỉ trong truyền thuyết, người sau lưng ông chính là Foye – cao thủ hàng đầu đã tiến vào kỳ Minh Kình, có tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô. Có người nói Foye là cao thủ hàng đầu đến từ trong đoàn lính đánh thuê Tử Vong Thiên ở Châu Phi giết người như cơm bữa, trong lúc anh ta bị thương nặng thì trùng hợp gặp được Trương Nhất Chỉ, được ông cứu sống. Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn trung thành và tận tâm đi theo bên cạnh Trương Nhất Chỉ, chưa từng quay về Châu Phi.
Trương Nhất Chỉ trừng mắt nhìn Tiêu Binh, có chút oán trách nói: "Tiêu Bình, từ sau khi cậu xuất ngũ, mấy năm qua rất ít khi tìm đến tôi. Lần này cậu mời tôi từ Bắc Kinh tới đây, chắc hẳn người bị bệnh có quan hệ thân thiết với cậu đúng không?"
Tiêu Binh thở dài: "Ôi, đó là mẹ của Bội Nhã."
"A, là mẹ của đứa trẻ Bội Nhã kia sao? Vậy thật là đáng tiếc, cho dù tôi phẫu thuật không có vấn đề, nhưng cậu nên biết, loại ung thư tuyến tụy này, cho dù có phẫu thuật thành công cũng sống không hơn hai năm."
"Cháu biết, cháu chỉ là làm hết sức mình, còn lại đành nghe theo ý trời thôi."
"Ừ, về phương diện phẫu thuật cậu cứ yên tâm, tôi bảo đảm nhất định sẽ thành công. Nhưng về phần những phương diện khác, mạng người dù sao cũng khó chống lại được ý trời! Đúng rồi, sao không thấy Bội Nhã đi cùng cậu? Cô bé ở trong bệnh viện trông người bệnh sao?"
Tiêu Binh hơi buồn bã nói: "Nói ra thì rất dài, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Sau khi ba người Tiêu Binh xuống xe ở cửa bệnh viện, vẻ mặt Trương Nhất Chỉ nặng nề nói: "Nói như thế, bây giờ người nhà con bé còn chưa biết chuyện sao?"
"Vâng."
"Ôi, không ngờ một đứa trẻ tốt lại ra đi sớm như vậy... Năm đó tôi còn tưởng rằng hai người có thể trở thành một đôi... Thôi đi, chuyện cũng đã qua rồi. Nếu mẹ của Bội Nhã có bệnh tim, tạm thời phải giấu chuyện ung thư tuyến tụy đã, giấu được càng lâu càng tốt."
"Cháu cũng nghĩ như vậy."
"Vậy cậu thành lập Long Môn mà không dự định trở lại sao?"
"Tạm thời cháu muốn yên tĩnh một thời gian, cố gắng chăm sóc người nhà của Bội Nhã, nhất là bà Tô đang bị bệnh nặng."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến khu phòng bệnh ở tầng hai. Mới vừa tới tầng hai, vẻ mặt Tiêu Binh đã thay đổi. Trong phòng bệnh của bà Tô truyền tới tiếng tranh cãi rất lớn. Vào lúc này còn ai lại chạy tới làm phiền dì Lý chứ? Phải biết bây giờ mẹ của Tô Bội Nhã bị bệnh tim vừa mới cấp cứu không lâu, sao có thể chịu nổi kích thích chứ?
Trong lòng Tiêu Binh thật sự tức giận, bước nhanh về phía phòng bệnh. Trương Nhất Chỉ chống gậy, chậm rãi đi theo phía sau.
Ở cửa phòng bệnh có một vài cô y tá trẻ xúm lại. Tiểu Bắc mặc áo trắng cũng lẫn vào trong đó. Khi nhìn thấy Tiêu Binh đi tới, ánh mắt cậu nhìn lướt qua Tiêu Binh và lập tức đi mất.
Sau khi Tiêu Binh đi tới cửa phòng bệnh, anh nghe tiếng Tô Tiểu Tiểu nói với hai cô y tá trẻ: "Các người dựa vào cái gì mà làm vậy chứ? Chúng tôi cũng không phải không nộp tiền, sao các người có thể đuổi chúng tôi ra khỏi phòng được? Là ai cho các người có quyền lớn như vậy?"
Tiêu Binh đi vào, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu chỉ vào hai y tá này, nói: "Hai người bọn họ bảo mẹ tôi phải ra viện, về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng sáng sớm nay bác sĩ còn căn dặn mấy ngày nay nhất định phải ở trên giường bệnh nghỉ ngơi thật tốt, để theo dõi. Bọn họ dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi chứ?"
Lý Xuân Lan hình như cũng tức giận, dựa vào thành giường bệnh và ôm ngực thở hổn hển. Tiêu Binh vội vàng qua đỡ Lý Xuân Lan nói: "Dì, dì đừng tức giận, chuyện này cứ để cháu giải quyết."
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt với hai người y tá, hỏi: "Ai cho các cô quyền lớn như vậy hả?"
"Tôi cho!" Tiêu Binh ngoảnh nhìn về phía cửa. Hai người lớn tuổi đi từ ngoài cửa vào. Một người mặc áo khoác trắng, keo kính, một người khác mặc comple đi giày da, còn có một vệ sĩ đi theo phía sau.
Ông già mặc áo khoác trắng kia nói: "Tôi là Chu Trạch Thiện - viện trưởng của bệnh viện này, tôi cho các cô ấy quyền đó!"
Tiêu Binh khuyên Lý Xuân Lan vài câu, sau đó dứng dậy nhìn viện trưởng kia, giọng điệu không tốt nói: "Tôi đã trả tiền viện phí, cho nên dì ấy ở lại trong bệnh viện theo dõi là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, dì Lý vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, cho dù ông có là viện trưởng, cũng có lý do gì mà bắt chúng tôi xuất viện chứ?"
Ông già mặc comple kia bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Binh, vẻ mặt đắc ý mỉm cười nói: "Cậu tên là Tiêu Binh? Tôi là Tạ Luân, cha của Tạ Cố Thành."
Trong mắt Tiêu Binh lóe lên vẻ sắc bén, cuối cùng anh đã hiểu rõ nguyên nhân xảy ra chuyện này. Quả nhiên là có con nào thì cha nấy, ông già chó chết nhà họ Tạ cũng tới ỷ thế hiếp người.
Rồng có vảy ngược, người thuận thì sống, người ngược thì diệt!
Tiêu Binh thở dài, bất lực nhìn Lý Xuân Lan nói: "Dì Lý, không ngờ cháu lại mang tới rắc rối cho dì. Tiểu Tiểu, cô tới chăm sóc cho dì, chuyện này cứ để tôi giải quyết."
Tô Tiểu Tiểu không cảm thấy Tiêu Binh có thể giải quyết được gì, một quân nhân xuất ngũ có thể làm gì trong xã hội chứ? Người lính ở trên chiến trường chiến đấu bằng dũng cảm và trí tuệ, mà trong xã hội muốn đứng vững lại cần tới quyền thế cùng âm mưu.
Nhưng khi Tô Tiểu Tiểu nhìn vào mắt Tiêu Binh, trong lòng cô tự nhiên run lên. Đó là ánh mắt tự tin tới mức nào chứ? Đó không phải là cố thể hiện mình tự tin mà là một người đàn ông thành công trong cuộc sống lơ đãng thể hiện ra sự mạnh mẽ cùng tự tin của mình.
"Tiểu Binh à, cháu đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, cùng lắm thì chúng ta đổi một bệnh viện khác là được."
"Mẹ, con tin tưởng anh Binh..."
Chẳng biết từ lúc nào, tâm lý của Tô Tiểu Tiểu đã thay đổi.
Tiêu Binh đứng đối mặt với Tạ Luân, giọng điệu thản nhiên nói: "Nếu như tôi không đoán sai, chắc là vì Tạ Cố Thành đúng không?"
Trên mặt Tạ Luân rất tự tin, thậm chí có phần lên mặt bắt nạt người: "Bây giờ cậu phải hiểu rõ, cậu không thể trêu chọc được vào nhà họ Tạ đâu. Người trẻ tuổi, nhân lúc tôi còn chưa thay đổi chủ ý, cậu quỳ xuống xin tôi tha thứ đi, bằng không cả Giang Thành sẽ không có nơi nào cho cậu sống yên ổn được cả đâu!"
Quỳ xuống? Đây là sỉ nhục lớn tới mức nào chứ?
Tô Tiểu Tiểu biến sắc, vội vàng nói: "Anh Binh, không thể đồng ý tới ông ta được."
Lý Xuân Lan cũng tức giận: "Tiểu Binh, chúng ta ra viện thôi. Thành phố Giang Thành không chỉ có một bệnh viện nhà bọn họ. Nếu thật sự không được thì chúng ta về nhà. Dù sao bây giờ dì cũng không có vấn đề gì."
Tạ Luân cười lạnh nói: "Ở trong Giang Thành này, chỉ cần tôi vận dụng quan hệ thì bất kỳ một bệnh viện nào cũng không dám nhận bà. Cho dù các người có rời khỏi Giang Thành, tôi cũng có vô số biện pháp đối phó với các người, cho đến khi các người sống không bằng chết."
Tiêu Binh thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn Tạ Luân giống như người thật sự nắm giữ sinh mạng người khác không phải là ông ta, mà là mình vậy: "Vậy thì thật đáng tiếc. Con người tôi thật sự không chấp nhận được chuyện người khác đối phó với người nhà, họ hàng và bạn bè của tôi..."
Tạ Luân khinh thường nói: "Không chấp nhận được thì thế nào?"
Tiêu Binh không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng, thâm trầm đồng thời lộ ra sát khí làm cho Tạ Luân trong nháy mắt cảm giác mình giống như rơi xuống địa ngục, trái tim gần như muốn ngừng đập, toàn thân ớn lạnh, mặt trắng bệch lảo đảo lùi lại. Chu Trạch Thiện vội vàng đi tới đỡ Tạ Luân và kêu lên: "Tổng giám đốc Tạ, Tổng giám đốc Tạ, ngài sao vậy?"
Trên mặt Tạ Luân lúc xanh lúc trắng, thẹn quá thành giận chỉ vào Tiêu Binh và tức giận thở hổn hển nói: "Viện trưởng Chu, người không biết tốt xấu như vậy thì cũng không cần nể tình nữa, bảo hắn cút ra ngoài cho tôi, bảo hắn cút ra ngoài cho tôi!"
Chu Trạch Thiện không biết tại sao Tạ Luân lại bỗng nhiên có phản ứng mạnh như thế, hoảng hốt vội nói: "Được, được, tôi gọi bảo vệ, tôi gọi bảo vệ."
Sau khi nói xong, ông ta quay đầu hét lên với cô y tá trẻ: "Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi bảo vệ đến đây cho tôi."
Cô y tá trẻ bị dọa cho hai mắt đỏ hoe, muốn ra ngoài gọi người, chợt nghe Tiêu Binh bỗng nhiên nói: "Chờ một chút."
Chu Trạch Thiện tức giận nói: "Làm gì?"
Tiêu Binh cười híp mắt nhìn về phía Chu Trạch Thiện: "Viện trưởng Chu, đây là một bệnh viện nhà nước phục vụ cho dân chúng. Ông cảm thấy ông có thể lấy thúng úp voi sao?"
Chu Trạch Thiện hơi sửng sốt rồi lập tức cười ha hả, dường như đang cười nhạo Tiêu Binh ngây thơ và không hiểu biết: "Đây là bệnh viện của tôi, dĩ nhiên tôi là lớn nhất!"
"Ông là viện trưởng ở đây, nhưng nếu như ông làm sai, làm trái với lương tâm và đạo đức nghề nghiệp của mình, tất nhiên cũng sẽ có người khác tới trừng phạt ông."
Vẻ mặt Chu Trạch Thiện đầy kiêu ngạo và khinh thường nói: "Ai trừng phạt tôi chứ? Là cậu sao?"
Tiêu Binh nhìn về phía ngoài cửa. Những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của Tiêu Binh. Trương Nhất Chỉ được Foye đỡ, đi từng bước đến. Khi Chu Trạch Thiện nhìn thấy rõ ràng ông cụ đi tới, ông ta trợn mắt há hốc mồm và cảm thấy không dám tin, run giọng nói: "Ngài... Ngài Trương... Sao ngài tới đây vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.